Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoắt đã đến cuối tuần.

"Cái này hay cái kia? Tôi thấy nó không đẹp bằng cái vừa lúc nãy đâu."

Châu Kha Vũ dựa vào cửa phòng Doãn Hạo Vũ, cau mày nhìn cậu nhặt qua nhặt lại mấy cái áo len, "Có gì khác à? Nhìn mấy na ná nhau mà."

"Khác chứ. Tôi phải chọn kĩ màu quần áo mới có thể chọn tất." Doãn Hạo Vũ ném cái áo len xuống giường, cầm lên một chiếc áo phông khác.

Hắn liếc nhìn đôi tắt khác màu trên chân Doãn Hạo Vũ, "Trẻ con." Cậu còn chưa kịp quay đầu lại cãi nhau một trận thì chuông điện thoại người kia đã reo lên.

"Oscar?"

"Anh ấy đã bắt đầu đi rồi. Cậu thay quần áo nhanh đi, tôi với cậu cùng ra."

"Nhưng tôi không biết mặc gì." Doãn Hạo Vũ liếc trái liếc phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Châu Kha Vũ, nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi cổ V khoét sâu của hắn, "Tôi muốn thử phong cách của anh."

"Nhưng đồ của tôi.. cậu mặc sẽ bị rộng."

"Tôi muốn thử, cho tôi thử đồ của anh đi."

Cuối cùng Kha Vũ cũng chịu thua, quay về phòng lục lọi tủ một hồi lấy ra chiếc áo khoác âu phục bản rộng cùng sơ mi cổ thấp.

"Đây, thử đi."

Doãn Hạo Vũ nhận đồ, cảm thấy Châu Kha Vũ dường như không có ý định lui ra liền quay lưng về phía hắn cởi áo len. Ai ngờ tên kia đã nhìn người ta thay đồ rồi còn không có liêm sỉ lấy tay chọt chọt vào eo cậu, "Lúc mặc quần áo không để ý, bây giờ cởi ra mới thấy trên người cậu cũng có chút thịt."

Da thịt mềm mại bị đâm chọt khiến Doãn Hạo Vũ thét lên một tiếng. Châu Kha Vũ cũng giật mình, cả người cứng đờ, theo quán tính quay mặt ra ngoài cửa, "Sao tự nhiên thét lên? Ai làm gì cậu?" Doãn Hạo Vũ không trả lời, nhanh chóng cài nút áo.

Hai người đứng khá gần, Châu Kha Vũ cúi đầu xuống nhìn cậu, bây giờ mới biết được hình thể của họ có nhiều khác biệt đến thế. Rõ là cùng một chiếc áo cổ V, Châu Kha Vũ mặc thì bình thường, còn khi lên người Doãn Hạo Vũ lại thành áo cổ V khoét siêu sâu bản nâng cấp.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm phần ngực trắng nõn lộ ra của Doãn Hạo Vũ, đầu nhảy số một nghìn linh một cách bắt cậu đổi áo, "Chà, cái đường viên cổ áo này cũng hơi thấp nhỉ..."

Doãn Hạo Vũ nhìn vào gương, xoay vòng vòng ngắm nghía, "Tôi thấy cũng ổn đó chứ. Bình thường anh cũng hay mặc như thế mà?"

Bất chợt hắn nắm lấy cổ áo cậu, "Đừng nói nhảm, tôi mặc như thế bao giờ." Tuyệt đấy, giờ cổ áo còn khoét sâu hơn lúc nãy.

"Không vừa, cởi ra." Châu Kha Vũ có chút bối rối.

Ngược lại với người đang đau đầu nghĩ cách kia, Doãn Hạo Vũ dường như không quan tâm, chìa tay ra trước mặt hắn xin xỏ, "À tôi không có kính, cho mượn đi."

Châu Kha Vũ hất bàn tay giữa không trung kia qua một bên, không khó để nghe ra giọng điệu có chút bất mãn, "Kính cái gì mà kính. Chỉ là cùng Oscar đi dạo thôi, có phải hẹn hò đâu, trang trọng quá làm gì?"

"Sao không được trang trọng?"

Cảm thấy nói mấy lời này vừa mất thời gian vừa bực mình, Châu Kha Vũ quyết định tự mình hành sự, "Thay quần áo của tôi ra." Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài mà Doãn Hạo Vũ đang mặc, tay còn đang lần mò đến hàng cúc trên sơ mi.

Doãn Hạo Vũ bị hành động của Châu Kha Vũ dọa cho một trận kinh hãi, cuối cùng thỏa hiệp hét lớn, "Stop! Tôi tự cởi!"

Châu Kha Vũ đạt được mục đích, tươi cười thu tay về, "Nhanh."

Người kia tức giận đến mức không thèm xoay người lại giữ ý tứ gì nữa, trực tiếp cởi ra ném đồ vào người hắn, "Đây, cầm đi!"

Ngẫm lại một hồi mới thấy bản thân mình cũng hơi quá đáng, Kha Vũ vừa định mở miệng giải thích thì tiếng Châu Hạo Sam đã vang lên từ dưới nhà, "Ở dưới lầu nghe thấy ồn ào, hai đứa đang cãi nhau à? Châu Kha Vũ đừng có mà bắt nạt Patrick đấy."

Bênh nhau cơ, Châu Kha Vũ bĩu môi xem thường.

Nói đoạn nhìn thấy Doãn Hạo Vũ thân trên trần trụi liền đứng ở cửa phòng chặn lại, phù hợp đúng lúc Châu Hạo Sam cũng từ dưới lầu lên xem có chuyện gì, "Không cãi nhau, không có bắt nạt Patrick. Bọn em sắp ra ngoài chơi, giúp chọn quần áo thôi mà."

Châu Kha Vũ cao hơn Châu Hạo Sam nửa cái đầu, thân thể hắn còn chắn hết cả cửa phòng, không thể nhìn thấy gì bên trong. Châu Hạo Sam định ngó nghiêng xem Doãn Hạo Vũ có chuyện gì liền bị Châu Kha Vũ nắm lấy vai đẩy xuống lầu.

"Thay quần áo có gì hay ho mà nhìn. Anh cho em mượn chìa khóa xe, đi chơi sao đi bằng xe buýt hay đi bộ được."

Doãn Hạo Vũ nghe đến đoạn Châu Kha Vũ hỏi mượn xe không biết nghĩ gì mà khuôn mặt trùng xuống, mất hứng chọn lựa, nhặt bừa cái áo len màu đen trong đống quần áo rực rỡ sắc màu trên giường.

Một lúc sau Châu Kha Vũ cầm chìa khóa xe trên tay xoay xoay đi trước, Doãn Hạo Vũ đằng sau nhìn chằm chằm vào lưng hắn. Nếu tầm mắt cậu có thể phóng ra tia lửa, chắc chắn lưng áo Châu Kha Vũ sẽ bị cháy một lỗ.

Vừa lúc chiếc xe thể thao phi đến trước mặt, Oscar hạ cửa sổ, lấy tay kéo kính râm xuống nhìn hai người, "Perfect."

Châu Kha Vũ kéo cánh tay Doãn Hạo Vũ đến trước mặt Oscar, "Tiểu gia hỏa này hôm nay giao cho anh, đi chơi chú ý an toàn. Mất một sợi tóc thôi là Châu Hạo Sam sẽ nghiền nát anh ra đấy."

"Ý là sao? Không đi cùng à?"

Châu Kha Vũ lắc lắc chìa khóa xe vừa lấy từ chỗ Châu Hạo Sam, "Anh quên mất hôm nay em có hẹn à?"

Oscar nghe đến đó như bừng tỉnh, "Ồ~" Anh vừa cười gian manh vừa vỗ vai Châu Kha Vũ, "Anh sẽ quản lí Doãn Hạo Vũ, chú cứ yên tâm tận hưởng thế giới của hai người." Nói xong lại hất cằm về phía Doãn Hạo Vũ, "Lên xe. Anh đưa em đi chơi."

Ánh mắt ảm đạm của Doãn Hạo Vũ lướt qua Oscar, cậu không nói không rằng, vòng qua hai người tiến đến chỗ ghế phụ mở cửa ngồi vào.

Nhận thấy thái độ bất bình thường của người kia, Oscar hơi khó hiểu, nghĩ mãi cũng không biết tại sao tự nhiên lại trở nên buồn rầu như thế, cuối cùng kết luận chắc mình đã làm gì không đúng khiến cậu phật lòng. Nhanh chóng tạm biệt Châu Kha Vũ rồi lái xe đi thẳng.

Hắn đợi chiếc xe thể thao khuất bóng, một lúc sau mới quay người đi vào gara lấy xe.

/

Không khí có chút ngột ngạt, Oscar bật nhạc, tiện tay đưa một hộp kẹo cao su cho Doãn Hạo Vũ, "Trước tiên chúng ta phải đi ăn đã, sau đó em muốn đi chơi ở đâu có thể nói với anh. Dù không thể đi hết trong một ngày nhưng mà cứ đến đâu hay đến đó, phần còn lại tính sau."

Doãn Hạo Vũ mở điện thoại kiểm tra thời gian, khẽ nói, "Ở Trung Quốc mấy giờ có thể khai phòng (*)?"

Nếu không phải trong xe chỉ có hai người và tiếng nhạc được mở rất nhỏ thì Oscar khẳng định mình đã nghe nhầm, "Cái gì? Em hỏi khi nào khai phòng? Ý em hỏi là đi ăn ở đâu đúng không?"

"Đừng có vừa nhìn tôi vừa lái xe."

Đến một đoạn đèn đỏ, Oscar chống tay vào vô lăng, quay sang biểu hiện rất nghiêm trọng nhìn Doãn Hạo Vũ, "Này, em học tiếng Trung bao lâu rồi? Không thể tùy tiện nói khai phòng đâu."

"Vậy tôi phải nói thế nào? Lên giường à? Hay làm tình?" Vẻ mặt ngây thơ kia hoàn toàn đối lập với câu hỏi phát ra từ miệng cậu. Điều hòa trong xe rõ ràng là bật đến mức thấp nhất, vậy mà tại sao anh vẫn đổ mồ hôi.

"Em hiểu lầm gì đó đúng không? Thực sự anh chỉ muốn đưa em đi chơi thôi. Anh là người Brazil nhưng lớn lên ở Trung Quốc, giống Châu Kha Vũ, vẫn là người rất truyền thống." Oscar hoảng sợ giải thích.

"Truyền thống?" Doãn Hạo Vũ từ trong ngăn kéo trước mặt lôi ra một hộp bao cao su đã được mở, còn lắc lắc trước mặt anh, "Là kiểu truyền thống giống Châu Kha Vũ đúng không?"

Oscar gượng cười, mau chóng giật lại hộp condom trên tay Doãn Hạo Vũ, ném nó sang một bên, "Em trai, đừng làm thế này. Anh cảm thấy có chút không thích hợp". Sau lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Em đọc được tên Châu Kha Vũ?"

Doãn Hạo Vũ không muốn tiếp tục chủ đề này, quay về phía trước nhìn đèn đỏ đã chuyển xanh, "Tâm trạng tôi không tốt, anh dắt tôi đi ăn món gì ngon đi."

"Oh, được thôi." Oscar khởi động lại xe, vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc trò chuyện của hai người, "Tâm trạng không tốt nên ăn đồ ngọt, cạnh công viên có một tiệm bánh cực ngon, anh đưa em đến."

Đến tiệm bánh, Oscar gọi một vài món đặc trưng, rất tự hào nói với Doãn Hạo Vũ, "Đây là những món ngon nhất, đảm bảo ăn xong sẽ không còn phiền não."

"Không có tình yêu mới là không còn phiền não." Chà, hóa ra cũng đến ngày đau khổ vì tình. Chuyện tình cảm của Doãn Hạo Vũ đối với Châu Hạo Sam, Oscar ít nhiều cũng có chút trách nhiệm.

Anh đẩy món tráng miện đến trước mặt cậu, giả vờ trấn an, "Thật ra, nếu thích người này mà mang lại cho em nhiều rắc rối, sao em không thử với người khác?"

"Không, không thể từ bỏ."

Thật không ngờ người như Doãn Hạo Vũ trong vấn đề tình cảm lại cương quyết tới thế, Oscar bất quá chỉ có thể chuyển sang giảng đạo lí, "Em là đang nhầm lẫn không? Bởi vì người đó từ nhỏ đã đối tốt với em, quá cảm kích nên ngộ nhận là tình yêu chăng?"

Doãn Hạo Vũ nhướng mày nhìn anh, "Oscar?"

"Không phải, ý anh là bây giờ em vẫn còn nhỏ, ai đối tốt cũng thấy rất cảm kích, rồi dần dần cho rằng đó là thích."

"Có người nói cho anh là tôi thích Leo à?"

"Em đừng cười như thế, anh hơi sợ.."

Nói bình thường được rồi, nở nụ cười khả ái làm gì, nổi hết cả da gà.

"Chúng ta là bạn, anh sẽ giúp tôi đúng không?"

Bỗng nhiên một luồng tội lỗi dâng lên trong Oscar: Anh không những không thể giúp em, mà anh còn đang phá em nữa đây nè!

"Giúp cái gì?"

"Châu Kha Vũ là một tên ngốc. Vì vậy" Doãn Hạo Vũ ăn xong món tráng miệng, ngẩng đầu lên nhìn Oscar, "Anh giúp tôi theo đuổi anh ấy."

Lúc chiếc nĩa trên tay rơi xuống sàn cũng là lúc trong đầu Oscar nổ cái 'đoàng!'.

"Châu.. Kha Vũ?", Oscar hoài nghi lặp đi lặp lại ba chữ, "Không phải Châu Hạo Sam, mà là Châu Kha Vũ?"

Doãn Hạo Vũ mỉm cười, đẩy một món tráng miệng khác tới trước mặt Oscar, "Làm ơn đi, giúp tôi."

Bộ não bé nhỏ của Áo tổng tạm thời không thể giải quyết được mớ bòng bong này, "Em trai nhỏ, hóa ra em không phải bị ngộ nhận tình cảm, mà là mắc hội chứng Stockholm (**)."

Khóe miệng anh cứng nhắc, cười còn xấu hơn cả khóc.

/

khai phòng (*): tương tự như vào khách sạn.

hội chứng Stockholm (**): hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top