Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Doãn Hạo Vũ uống xong cốc nước đường glucose và cuộn tròn như con sâu nhỏ trong chăn bông ngủ say, Châu Kha Vũ mới an tâm xuống lầu tìm Oscar.

Oscar ngồi trên sofa chơi game, thấy Châu Kha Vũ đi xuống cùng sắc mặt không tốt chút nào, "Man, nếu không tai nghe mắt thấy chắc hẳn anh cũng không tin rằng chú lại ngây thơ thế."

Hắn thả mình xuống sofa, đem điện thoại của mình ném đến trước mặt Oscar, "Anh còn châm chọc? Nhìn thử điện thoại em xem có phiền chết không?"

Họ Wang vừa vặn một cú quét sạch đối thủ, vui vui vẻ vẻ cầm điện thoại hắn lên xem, bị đống tin nhắn và cuộc gọi làm cho choáng váng, "Ồ, khá lắm. Nghĩ đến cảnh hoa khôi của chúng ta đen mặt chửi bới.."

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi, sau bỗng chợt nhớ ra thứ gì đó liền bật người ngồi thẳng dậy. Hắn giật điện thoại từ tay Oscar - người đang xem mấy cuộc trò chuyện của Kha Vũ với Bành Hoa rồi cười hí hí, "Không xem nữa, nói với em về chuyện của Doãn Hạo Vũ đi."

Oscar sững sờ, biểu lộ trở nên mất tự nhiên. Anh lôi điện thoại của mình tìm thanh trò chơi, bắt đầu giả điếc, "Hả? Cái gì thế anh nghe không hiểu.."

"Đừng có giả ngu, trưa nay em đi ngang qua bờ sông thấy hai người ôm nhau."

"À, cái này á hả.." Oscar như bị chột dạ len lén nhìn lên lầu, không biết phải giải thích thế nào với Châu Kha Vũ, nói thật cũng không được mà nói dối cũng chẳng xong, "Thì chú thấy cái gì thì nó chính là cái đó đó.."

"Anh làm gì em trai em rồi!?" Châu Kha Vũ bất chợt hung bạo nắm lấy cổ áo anh.

Oscar trên đầu đầy chấm hỏi, "Man, không phải mày giao đệ đệ cho anh rồi sao."

"Em giao em trai em cho anh, nhưng không phải để anh.." Châu Kha Vũ sợ Doãn Hạo Vũ sẽ bị đánh thức liền giảm âm lượng, "Cho cậu ta thích anh là được rồi, cần gì đụng chạm. Anh định biến giả thành thật à?"

"Khoan. Nghĩ anh là tên cặn bã à? Nhân phẩm anh như thế nào chú còn không hiểu? Mấy cái chuyện xằng bậy hoàn toàn không nghĩ đến. Cơ bản chỉ là ôm thôi, có sao đâu?"

"Đương nhiên là không được!" Oscar chưa nói hết câu Châu Kha Vũ đã thẳng thắn đáp lời.

"Tại sao không?"

Châu Kha Vũ nhất thời nghẹn họng. Hắn buông cổ áo anh, dùng giọng điệu thiếu tự tin trả lời, "Vẫn là không được."

Oscar bị giọng điệu kỳ kỳ quái quái của hắn làm cho khó hiểu, anh vặn lại cổ áo xộc xệch rồi nói nửa đùa nửa thật, "Man, trước đó không có nhìn ra, chú vẫn bảo vệ em trai nhỏ quá đấy."

Châu Kha Vũ vẫn duy trì tầm nhìn hướng đến bàn cà phê, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Hay cậu ta thích phụ nữ?"

"Hả?" Oscar cứng đờ, "Man, có bệnh không? Thích nam hay thích nữ đều là phải do chú quản à."

"Thích phụ nữ còn hơn thích anh."

"Thích Nhị ca cũng không được, thích anh cũng không được. Thích ai cũng không được, chả lẽ thích chú à?"

Hắn không trả lời.

Oscar thấy Kha Vũ không lên tiếng, trong đầu nảy sinh ý niệm kỳ quái liền hoảng sợ, "Ấy.. Ý anh không phải như thế, ý là.. Mà ý chú là sao?"

"Ý của em mà anh nói là sao?"

"Sao anh biết được chú định nói gì. Cơ mà chắc chắn là thất bại rồi, chiều nay anh và em ấy cũng đã thẳng thắn nói rõ. Em ấy nói rằng đã có người trong lòng, thích rất nhiều năm, sẽ không bỏ cuộc đâu."

Kỳ thật hắn thừa nhận trước đó cũng đã có suy nghĩ rằng cậu đối với Hạo Sam là anh em lâu không gặp, bây giờ đến đây được chăm sóc tận tình bỗng chợt nảy sinh lòng biết ơn mà thôi.

Bây giờ sự việc được xác thực theo đúng ý hắn, là cậu thích Hạo Sam, không hiểu sao Châu Kha Vũ lại chẳng có cảm giác thành tựu gì cả, chỉ thấy khó chịu, "Cậu ta bây giờ mới có bao nhiêu tuổi? Cái gì mà thích nhiều năm không bỏ? Thích nhiều đến thế cơ. Giỏi thì tỏ tình đi."

Hắn càng nói càng kích động, âm lượng cũng lớn dần.

Thám tử lừng danh Oscar ngồi cạnh híp mắt quan sát hắn, "Man, chú có vấn đề. Dù không biết vấn đề ở đâu nhưng mà chắc chắn là có vấn đề."

Châu Kha Vũ bị anh dò xét không khỏi chột dạ liền đứng dậy đuổi khách, "Thời gian vui chơi cũng qua rồi. Trời hồi này nhanh tối lắm, Doãn Hạo Vũ ngủ không biết bao giờ tỉnh nên em không giữ anh lại ăn cơm đâu. Lái xe cẩn thận, không tiễn."

Dãy số mười lăm giờ bốn lăm phút hiện lù lù trên đồng hồ điện tử treo tường khiến Oscar không khỏi khinh bỉ nhìn hắn, "Ui muộn thật đấy, anh vô ý quá. Chết thật, mấy tiếng nữa thôi là mặt trời lặn mất rồi. Anh sợ trời tối quá nên về trước đây, không phiền chú nghỉ ngơi."

"Được rồi, ngày mai gặp ở trường, em nhớ anh lắm cơ." Nụ cười của Châu Kha Vũ lúc này, mười phần thì đều là giả trân.

"Sao còn xa lạ như thế? Ngày mai gặp, anh cũng nhớ chú lắm."

Cánh cửa đóng lại, nụ cười của Kha Vũ cũng dần tắt, hắn nhìn lên lầu, mặt đen xì.

/

Biết Doãn Hạo Vũ không khỏe nên bữa tối Châu Hạo Sam và Châu Kha Vũ cũng không gọi cậu xuống. Anh chỉ nhắn cho cậu một tin nhắn wechat nói rằng khi nào tỉnh thì báo một tiếng, anh sẽ xuống mang đồ ăn lên cho.

Ai biết Doãn Hạo Vũ chính là con sâu ngủ, một phát nướng đến tận mười hai giờ đêm. Cậu nhìn tin nhắn từ Hạo Sam do dự một chút, cuối cùng vẫn là bấm vào ảnh đại diện của Châu Kha Vũ.

【Doãn Hạo Vũ】: Tôi đói

【Châu Kha Vũ】: ?

【Doãn Hạo Vũ】: Leo ngủ chưa? Tôi sợ anh ấy ngủ sớm nên không dám gọi.

【Châu Kha Vũ】: Ngày mai thứ hai anh ấy phải dậy sớm.

【Doãn Hạo Vũ】: Ồ thế à. Vậy quên đi, ngủ ngon 💤

Châu Kha Vũ nhìn đoạn hội thoại của hai người một lúc, sau đó đứng dậy rời khỏi giường.

Doãn Hạo Vũ nằm bên này nghe thấy tiếng cửa phòng đối diện mở ra, tiếp là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và một giọng trầm thấp vọng vào, "Xuống nhà đi."

Cậu thỏa mãn khóa màn hình điện thoại, mau chóng nhảy ra khỏi giường chạy đến mở cửa cho Châu Kha Vũ, "Anh biết nấu ăn hả?"

Hắn làm động tác 'xuỵt' rồi trả lời hết sức thực tế, "Đương nhiên là không. Biết nấu mì thôi, có ăn không?"

Khóe mặt Hạo Vũ cong thành một hình vòng cung, "Được được, tôi thích ăn mì."

Nụ cười của cậu ngọt ngào tới mức Châu Kha Vũ cũng bất chợt ngây ngốc theo. Nhưng rất nhanh chóng hắn phát hiện ra mình có điểm không đúng liền quay mặt đi, "Cười cái gì, xuống nhà đi."

Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn bước hết sức nhẹ nhàng theo sau, cố gắng không đánh thức Châu Hạo Sam.

Phòng bếp lớn ở tầng một, ngay cạnh phòng khách. Nhưng phòng của Đại ca, cũng là phòng Châu Hạo Sam đang ngủ hiện tại cũng ở tầng một nên Châu Kha Vũ không dám mở đèn phòng khách, chỉ bật mấy bóng điện nhỏ trong khu vực bếp.

"Có mì gà cay với mì tôm, cậu ăn cái nào?"

"Tôi không biết, anh thấy cái nào ngon?"

Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút, cười xấu xa trả lời, "Vẫn là mì gà cay đi, tôi thích món này." Rất nhanh hắn đã chần xong mì, giờ đang đổ gói nước sốt.

Doãn Hạo Vũ đứng bên cạnh quan sát, nhịn không được lại lên tiếng, "Ít thế, thêm đi."

"Thì cứ ăn trước đã, không đủ tôi nấu thêm."

"Tốt." Sắp được ăn nên nghe giọng điệu cũng có thể thấy cậu rất vui vẻ, "Mà này, sao anh cao thế?"

"Ngủ sớm đi, may ra cậu có thể cao bằng tôi." Châu Kha Vũ bê bát mì ra bàn, đẩy tới trước mặt Doãn Hạo Vũ, "Ăn thử xem."

Doãn Hạo Vũ không ăn gì từ trưa nhìn thấy bát mì như bắt được vàng liền dùng đũa gắp một miếng thật lớn cho vào miệng.

Châu Kha Vũ ngồi cạnh nở nụ cười rất đáng nghi, trong lòng thầm đếm ngược: 3——2——1——

"Aaaaa, cái gì thế này? Anh muốn giết tôi à." Mặt Doãn Hạo Vũ đỏ bừng như người uống rượu say, mỗi câu nói dường như có thể thét ra lửa, bao nhiêu ngọt ngào khi nãy đều bị cái vị cay tê rần này thiêu đốt.

Âm mưu thành công, Châu Kha Vũ nhịn không cười lớn, giả nhân giả nghĩa choàng tay qua vai cậu dỗ dành, "Đừng nóng giận đừng nóng giận, đùa tí."

Doãn Hạo Vũ cay đến mức nước mắt giàn giụa, "Cái đồ gạt người!" Nói xong mau chóng chạy đến tủ lạnh tìm soda đào, có lẽ vì cay đến mất bình tĩnh nên mãi vẫn không thể khui được lon nước.

Châu Kha Vũ từ đằng sau tiến đến giúp cậu mở lon soda, "Thôi nào, giờ tôi ăn mì gà cay rồi nấu mì tôm cho cậu nhé?"

Doãn Hạo Vũ uống một ngụm soda lớn, trừng mắt oán giận nhìn hắn, "Aish đau quá."

"Đau sao?" Châu Kha Vũ nghe cậu nói vậy liền đứng thẳng người dậy, có chút lo lắng, "Bên trong nhiệt sao?"

"Nhiệt là sao?"

Châu Kha Vũ không trả lời, hắn lấy tay dùng sức bắt cậu mở miệng, "Làm gì.."

Ánh sáng của mấy cái bóng điện căn bản là khá yếu, Châu Kha Vũ không thể quan sát được vết thương trong miệng cậu, ngược lại chỉ có thể chú ý đến bốn chiếc răng nanh.

"Cậu làm sao mà có những bốn chiếc răng nanh?"

"Á.." Doãn Hạo Vũ không hiểu Kha Vũ nói gì, mà có hiểu cũng chẳng trả lời được, chỉ có thể ú ú ớ ớ.

"Không biết cậu đã nghe thấy câu này bao giờ chưa." Châu Kha Vũ trầm giọng nói, "Miệng là cơ quan quan trọng thứ hai của con người."

Hắn không biết Doãn Hạo Vũ nghe có hiểu hay không, bất quá coi như đang tự nói chuyện với chính mình cũng được. Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của cậu, Châu Kha Vũ dùng tay ấn răng nanh của Hạo Vũ xuống, "Chà, cái răng nanh này.."

Doãn Hạo Vũ bị lực bất ngờ làm cho cả hàm tê rần, ngay sau đó liền cắn vào tay hắn một cái đau điếng.

"Aish—" Châu Kha Vũ rên rỉ thu tay về, "Cậu làm sao lại cắn người?" Hắn hoàn toàn không biết mình làm gì sai, chỉ có thể ủy khuất nhìn ngón tay cái rơm rớm máu còn nguyên vết răng nanh.

Doãn Hạo Vũ lấy mu bàn tay che miệng, đỏ mặt nhìn hắn chằm chằm, không biết vì xấu hổ hay còn lí do nào khác.

"Nóng nảy thế không biết, xem tay tôi này?" Châu Kha Vũ không buông tha, tiếp tục ăn vạ.

"Mì! Mau nấu mì cho tôi ăn, nhanh lên còn đi ngủ!"

"Nhỏ giọng thôi." Hắn liếc về phía phòng Đại ca, "Chờ chút tôi làm cho, yên tâm không để cậu bụng đói đi ngủ."

Một lúc sau Châu Kha Vũ bưng hai tô mì tới bàn ăn, đặt mì gà cay ở chỗ mình rồi đẩy bát mì tôm về phía Doãn Hạo Vũ, "Ăn đi rồi ngủ, trưa nay cậu ngủ mà tôi còn không được ngủ đâu đấy."

Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã hai rưỡi sáng, cũng không muốn kì kèo nhiều, mấy gắp đã ăn hết sạch bát mì tôm. Ăn xong lại ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn Châu Kha Vũ giải quyết bát mì gà cay.

Cho đến khi kết thúc bữa ăn khuya và đang yên vị trên giường, Doãn Hạo Vũ vẫn nghĩ về bát mì gà cay và vết thương do mình gây ra trên ngón tay Châu Kha Vũ.

Lật tới lật lui nghĩ ngợi một hồi lại quyết định lôi điện thoại ra.

【Doãn Hạo Vũ】: Mì ngon lắm, tôi ngủ đây, ngủ ngon.

【Châu Kha Vũ】: U sleep 2much

【Doãn Hạo Vũ】: Bởi tôi còn muốn cao thêm! Chúc ngủ ngon!

【Châu Kha Vũ】: Hahaha thôi được rồi.

【Châu Kha Vũ】: An 🌙🌙

【Châu Kha Vũ】: Mơ đẹp.

【Doãn Hạo Vũ】: Mơ đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top