Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

08.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca, liệu có thể giúp tôi theo đuổi Leo không?"

Châu Kha Vũ cảm thấy đại não trống rỗng trong vòng ba giây, hoặc một hay năm giây gì đó, tóm lại là vô cùng dị thường. Mãi đến khi Doãn Hạo Vũ chạm nhẹ vào tay Kha Vũ thì hắn mới hoàn hồn trở lại, "Ca ca?"

"..." Châu Kha Vũ khi đối diện với ánh mắt của Hạo Vũ thì hơi mất tự nhiên liền quay đầu tránh né, "Lúc này gọi ca ca thì có ý nghĩa gì?"

Cậu lặng lẽ quan sát biểu hiện của hắn, "Không phải anh biết tôi thích Leo à? Tôi thích anh ấy bảy năm rồi, tôi đến-"

"Thôi đừng nói nữa." Châu Kha Vũ trực tiếp ngắt lời Doãn Hạo Vũ, "Đó là anh trai tôi, anh ấy 100% thẳng, cậu đừng có giả bộ đáng thương, không có kết quả."

"Chả lẽ anh ghét chuyện yêu đương đồng giới à?"

Châu Kha Vũ hoảng sợ liếc cậu một cái, "Không, không phải. Oscar là như thế nào cậu cũng biết mà. Ý của tôi Leo là một thẳng nam đích thực, chuyện này tôi không thể giúp cậu được!"

"Nhưng tôi vẫn thích anh ấy thì nên giải quyết thế nào?"

Hắn không trả lời, nếu bây giờ ánh mắt có thể phát ra tia lửa thì hẳn trên mặt bàn đã xuất hiện hai cái lỗ sâu hoắm.

"Tôi thích Leo bảy năm, học tiếng Trung và đến Trung Quốc cũng vì anh ấy. Anh không thể hiểu một chút sao?"

Châu Kha Vũ nghe trong giọng nói của Doãn Hạo Vũ có chút nghẹn ngào, tâm phiền ý loạn trả lời, "C-cậu đừng có nói nữa, tôi không mềm lòng đâu."

"Ca ca~" Hai tay cậu cầm lấy cánh tay hắn lắc lắc, giọng điệu tràn đầy khẩn cầu, "Giúp tôi đi, tôi đã leave behind everything i love. Chỉ cần có một chút khả năng thôi cũng được, có thất bại tôi cũng tuyệt đối không hối hận."

Lồng ngực Châu Kha Vũ ngột ngạt khó chịu, hắn đến rút tay ra cũng không đủ sức, "Tốt nhất là cậu nên từ bỏ càng sớm càng tốt."

Doãn Hạo Vũ cúi đầu suy nghĩ một hồi, tưởng chừng muốn thỏa hiệp nhưng thực ra cậu vẫn chưa từ bỏ ý định chèo kéo hắn, "Vậy thì anh không cần giúp tôi theo đuổi Leo nữa, nhưng nếu có chỗ không hiểu liệu có thể hỏi không?"

"Hỏi cái gì?"

"Ví dụ," Cậu nhìn xung quanh tìm kiếm một hồi, cuối cùng lại chỉ vào tô bơ bột mì vừa được trộn, "Tôi muốn làm bánh cho Leo, nhưng tôi lại không rõ công thức lắm. Anh có thể hướng dẫn tôi?"

Châu Kha Vũ từ bé đi theo anh cả anh hai được nhường nhịn quen thân nên lâu ngày sinh ra không có lập trường. Đã vậy trước mặt còn là Doãn Hạo Vũ cùng lời khẩn cầu tha thiết này, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy tinh thần trách nhiệm đè nặng trên vai.

Nhìn vẻ mặt của cậu, Kha Vũ sợ mình từ chối thì người kia sẽ khóc mất.

Hắn do dự một chút rồi quyết định thỏa hiệp, "Nói rõ một lần thôi nên nghe kĩ này. Tôi sẽ dạy cậu những gì cậu chưa biết, còn việc giúp theo đuổi Châu Hạo Sam thì tôi vẫn không can dự đâu. Dù sao chuyện tình cảm cũng không thể ép buộc, nếu anh ấy thật sự thích cậu thì tôi không cản. Nhưng giúp anh ấy thích cậu thì tôi không làm được."

Mấy lời này hoàn toàn hợp lí, nhưng Châu Kha Vũ lại cảm thấy bản thân không có chính kiến lắm. Hắn phát hiện ra rằng hắn từ chối giúp cậu theo đuổi Châu Hạo Sam không phải bởi lí do tình cảm ép buộc gì đấy.

Ừ thôi được rồi, là Châu Kha Vũ có tâm tư riêng.

Ngoài mặt Doãn Hạo Vũ ôm hắn cảm kích, "Cảm ơn Châu Kha Vũ à nhầm Châu lão sư!" nhưng trong lòng lại đang thầm cảm thán mưu kế của Oscar, quả là biên kịch thiên tài.

/

Chiếc bánh được hoàn thành trước khi Châu Hạo Sam về nhà, Châu Kha Vũ lường trước căn đúng thời điểm, vừa lúc mấy món đồ ăn anh thích cũng được giao đến. Không biết do hôm nay sinh nhật hay ở trường học có chuyện gì vui mà tâm tình của Hạo Sam lại đặc biệt tốt.

Châu Kha Vũ đi tới ngăn kéo bàn trong phòng làm việc lôi ra một hộp quà ném vào tay Châu Hạo Sam, "Sinh nhật vui vẻ, Châu lão sư. Hai ngày trước mua, cũng không biết có phải loại anh thích không." Nói đoạn lại lôi một đống bát đĩa ra bày biện đồ ăn, "Em không biết anh thích loại nào nên em mua cái giống của em, còn về độ thì anh tự mình đo đi."

Châu Hạo Sam đối với miệng lưỡi Châu Kha Vũ sớm đã thành thói quen nên không thèm chấp vặt, anh mở hộp quà, bên trong là gọng kính vàng nhìn rất bắt mắt, "Xem ra tiểu tử nhà ngươi còn chút lương tâm."

Doãn Hạo Vũ yên lặng quan sát thầm ghi nhớ nhãn hiệu trên hộp kính, sau đó xoay người đi tới tủ lạnh lấy bánh kem, "Em cùng Kha Vũ làm bánh sinh nhật cho anh!"

Châu Kha Vũ nghe vậy run tay hất đổ hết bát đĩa, vừa dọn vừa lầm bầm quay sang Doãn Hạo Vũ, "Cái gì mà 'em với Kha Vũ làm'? Toàn cậu chứ tôi có động tay động chân gì đâu."

Hạo Sam không giấu nổi ngạc nhiên, "Hai đứa trông thế mà cũng làm được bánh kem?"

Hắn khó chịu đem túi bao bì ném vào thùng rác, định phản bác, "Phiền toái chết đi được, em bảo mua cho nhanh mà cậu ta không nghe." Sau lại thôi, cảm thấy không đáng nói lắm, dù sao cũng là ngày vui của Châu Hạo Sam.

Bàn ăn nhà họ thuộc kiểu bàn dài, Châu Hạo Sam ngồi ở đầu, lần lượt Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ ngồi hai bên. Cậu cắm nến lên bánh kem, chạy đi tìm công tắc tắt đèn, "Ước đi! Anh phải ước trước khi ăn thì mới hiệu nghiệm." nói xong lại hét lên, "Chúc mừng sinh nhật Leo!"

Châu Kha Vũ nương theo chút ánh sáng ít ỏi từ mấy cây nến nhìn về phía đối diện, Doãn Hạo Vũ mắt sang như sao đang cười vui vẻ cùng Châu Hạo Sam.

"Em cắt bánh!" Cậu hào hứng cầm dao, bắt đầu chia bánh thành những miếng nhỏ, "Doãn Hạo Vũ một miếng! Châu lão sư một miếng!"

Châu Hạo Sam và Châu Kha Vũ cùng đưa tay ra một lúc.

Ba người sững sờ.

Châu Hạo Sam vẻ mặt khó hiểu nhìn Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ lại dán mắt vào miếng bánh trên tay Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ lúng túng ngó nghiêng xung quanh, không biết nên đưa cho ai bây giờ.

Vốn cậu muốn đưa đĩa bánh này cho Kha Vũ, rồi để miếng to nhất cuối cùng cho Nhị ca, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng rất khó giải thích cho anh lí do tại sao Hạo Vũ lại gọi hắn là 'Châu lão sư'.

Doãn Hạo Vũ suy nghĩ hai giây, quyết định đưa miếng bánh cho Châu Hạo Sam.

Ai mà biết được ngay khi tay cậu đổi hướng, Châu Kha Vũ đã nhanh hơn một bước cầm lấy đĩa bánh, không nhanh không chậm nói, "Cảm ơn."

Doãn Hạo Vũ cười trừ, đẩy nguyên đĩa bánh kem trên bàn về phía anh, "Tèn tén ten~ Phần còn lại đều là của Leo."

"Patrick, anh không thể ăn nhiều như thế." Châu Hạo Sam bất lực nhìn hai phần ba cái bánh kem trước mặt mình.

Cậu lấy một miếng bánh kem cho vào miệng, kinh ngạc nói, "Patrick làm ngon như thế anh sao lại không ăn hết được! Mà kể cả anh không ăn hết em cũng sẽ giúp anh giải quyết."

Châu Hạo Sam lấy tay giúp cậu lau sạch kem tươi dính ở khóe miệng, "Được rồi, anh sẽ cố gắng."

Châu Kha Vũ như người thừa, chứng kiến một màn thế này không hiểu sao lại cảm thấy chướng mắt, tay vô thức sờ vào vết cắn hôm trước lại phát hiện ra rằng nó đã lành tự lúc nào.

Hắn vò đầu bứt tóc, đã khó chịu lại càng khó chịu hơn.

Cơm nước no say xong Châu Hạo Sam đuổi Doãn Hạo Vũ về phòng làm bài tập, một mình anh đứng trong bếp lọ mọ dọn dẹp chén bát. Châu Kha Vũ ngồi trên sofa quan sát một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định đi vào phụ Nhị ca.

"Hôm nay chắc chắn là mặt trời mọc đằng Tây." Anh trêu ghẹo.

Hắn làm bộ giả điếc, xé khăn lau dùng một lần rồi bắt đầu kì cọ, "Anh nghĩ em muốn giúp à? Mau đi tìm một chị dâu, hai người cùng nhau làm."

"Tìm chị dâu rồi cùng cô ấy chăm sóc hai đứa thì vẫn như trước thôi? Chi bằng để Patrick đi, anh ít nhiều sẽ xem xét rồi chiếu cố mày nhiều hơn."

Châu Kha Vũ đặt chiếc đĩa cuối cùng lên kệ, ném cho Châu Hạo Sam ba từ, "Đùa không vui." rồi đi một mạch lên lầu.

Anh một tay tựa vào bàn, một tay chống nạnh nhìn đôi chân dài của hắn khuất sau cầu thang, suy nghĩ một hồi cảm thấy ba từ này gồm rất nhiều tầng nghĩa, càng suy xét lại càng chắc chắn rằng thằng nhóc này có vấn đề.

/

Đã đến đêm khuya, Châu Kha Vũ nằm trên giường ngẫm nghĩ, điện thoại trong tay lật đi lật lại chưa có dấu hiệu dừng.

Hắn cảm thấy hôm nay có rất nhiều chuyện đi lệch quỹ đạo thông thường, Chuyện của Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ coi như xong, cậu một bước gọi hắn là lão sư, nhưng còn Châu Hạo Sam hôm nay cũng uống lộn thuốc à? Đã ân cần lau miệng cho người ta rồi còn nói cái gì mà nhà ba người, loại sự tình này anh chưa từng làm chuyện tương tự trước đây, có lẽ hắn phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Trong một thời gian ngắn đối tượng đã chuyển từ nữ sang nam, nhanh đến vậy à?

Châu Kha Vũ định nhấc điện thoại lên Baidu tìm kiếm 'Làm thế nào để tán tỉnh một thẳng nam?' hay 'Phần trăm cơ hội thẳng nam yêu người cùng giới?' nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Hắn ngây ngốc một hồi lâu, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

Doãn Hạo Vũ đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ ngủ màu vàng lông ngỗng tiến vào, giơ màn hình điện thoại trước mặt Châu Kha Vũ, "Châu lão sư, đây có phải loại kính anh đã tặng cho Leo không?"

"Đúng, làm sao?"

"Tôi muốn đổi kính, tôi thích loại giống của anh và Leo."

Kính giống của tôi và Leo? Cậu muốn kính đôi chứ gì? Còn lâu.

"Kính cậu đang đeo cũng đẹp mà, nhìn trẻ con, đáng yêu." Những lời này đều là lời chân thành từ Châu Kha Vũ. Hắn thực sự nghĩ rằng Doãn Hạo Vũ đeo kính đen rất dễ thương, lại đặc biệt phù hợp với bộ đồ ngủ màu sáng này.

Doãn Hạo Vũ có chút bất mãn, "Sao ai cũng nghĩ tôi là trẻ con thế? Tôi là người đã đủ tuổi trưởng thành, thậm chí có thể yêu đương được rồi."

Châu Kha Vũ lúc này mới hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Hạo Vũ, cậu sợ Châu Hạo Sam chê mình là con nít nên muốn nóng lòng chứng minh trưởng thành đúng không?

"Bạn học ơi, Châu Hạo Sam cách cậu bảy tuổi, cậu nghĩ anh ấy sẽ cho rằng cậu trưởng thành chỉ vì cậu đổi một cái kính trông già hơn à?"

Hắn đứng thẳng dậy, khoảng cách giữa hai người kéo gần hơn một chút, "Cậu có biết là tình yêu đối với người trưởng thành, nhất là người ở độ tuổi như Châu Hạo Sam thì sẽ đi đôi với gì không?"

Doãn Hạo Vũ nãy giờ vẫn chăm chú lướt điện thoại, đến lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện hai người đã vượt quá khoảng cách an toàn bình thường. Cậu ngập ngừng hỏi, "Cái gì?"

"Chính là..." Câu nói của Châu Kha Vũ mang theo ý cười. Hắn hơi cúi xuống, vừa vặn môi mỏng chạm vào vành tai Doãn Hạo Vũ, thì thầm nói, "Theo cậu người trưởng thành sẽ làm gì? Cậu nghĩ gì thì nó chính là cái đó."

Cậu nắm chặt điện thoại, cũng không né tránh hắn, "Châu lão sư, anh nói rõ được không? Tôi đây chưa từng yêu đương."

Châu Kha Vũ đứng thẳng người, ngạc nhiên nhìn Hạo Vũ, "Hôn cũng chưa từng?"

Cậu lắc đầu, ngây thơ nhìn hắn.

"Vậy làm sao bây giờ nhỉ.." Đêm khuya chất giọng trầm của hắn lại càng có sức lôi cuốn kì lạ, Doãn Hạo Vũ không nhịn được tò mò.

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ Châu Kha Vũ như tìm được ý tưởng lớn, hai mắt sáng ngời, khẽ ấn tay lên vai Doãn Hạo Vũ ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Vậy ở bài học đầu tiên, lão sư đây sẽ dạy cậu hôn."
 
 
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top