Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiếp theo chúng ta sẽ sang bài học mới."

Thanh âm của Châu Kha Vũ có chút phấn khích, mỗi câu mỗi chữ đều chạm vào đầu dây thần kinh mẫn cảm của Doãn Hạo Vũ. Dù trong bóng tối không thể nhìn rõ người trên thân nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết trái tim con người có thể đập nhanh tới vậy.

Hoặc bởi bầu không khí quá đỗi bóng bỏng, hoặc bởi cảm nhận được ánh mắt của người kia mà Châu Kha Vũ cũng nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ, sau đó từ từ chậm rãi nắm tay cậu.

"Cậu đã tự làm bao giờ chưa?"

Hạo Vũ cổ họng khô khốc, cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh mặc dù tim đã đập như điên, "Làm gì?"

Châu Kha Vũ nắm lấy bộ phận đã phản ứng mãnh liệt của cậu, "Làm cái này."

Một trận khoái cảm mãnh liệt truyền tới từ nơi nằm vừa vặn trong lòng bàn tay hắn, Doãn Hạo Vũ gồng mình cố gắng ngăn cản tiếng rên, nắm lấy cổ tay Châu Kha Vũ ý đồ muốn ngăn cản động tác ám muội kia.

Đôi mắt Châu Kha Vũ trong màn đêm vẫn rực sáng lạ thường, hắn cầm tay Doãn Hạo Vũ đặt vào hạ bộ đã cương cứng của mình, "Chưa làm qua cũng không sao, chuyện gì cũng có lần đầu."

Cậu sợ đến mức toàn thân đông cứng, bàn tay đang nắm lấy hạ thân của Châu Kha Vũ một chút cũng không dám rục rịch cử động.

"Học theo tôi, tôi làm cái gì cậu làm cái đó." Thanh âm của Châu Kha Vũ rất dịu dàng nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại, "Đầu tiên phải dùng ngón tay."

Doãn Hạo Vũ vì kích thích bất ngờ mà phát ra tiếng rên như tiếng mèo kêu, chọc cho tim hắn ngứa ngáy không thôi. Người này khống chế quá tốt, dùng đến kĩ thuật như vậy mà còn gồng được.

"Nghe giảng thật kĩ, nếu không theo kịp tiến độ thì lão sư cũng không có thời gian dạy bù."

Doãn Hạo Vũ cắn môi, tay phía dưới vô thức siết chặt. Châu Kha Vũ vì đau mà kêu lên một tiếng, "Aish. Biểu hiện quá không tốt, kì thi lần sau đừng nghĩ đến chuyện đạt tiêu chuẩn."

"Tôi là người ngoại quốc, tín chỉ tiếng Anh không thể không đạt tiêu chuẩn." Doãn Hạo Vũ mạnh miệng bật lại.

Giọng nói của hắn có chút cứng ngắc, "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, tín chỉ tiếng Anh của tôi không thể nào không đạt tiêu chuẩn."

Châu Kha Vũ không nói gì, hành động cũng dừng hẳn lại.

Doãn Hạo Vũ bây giờ mới cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn đã nhạt dần, còn chưa kịp nghĩ lí do vì sao thì gian phòng lại một lần nữa bật sáng.

Ánh sáng mạnh khiến cậu có chút bất ngờ, theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Còn chưa đợi Doãn Hạo Vũ kịp thích ứng Châu Kha Vũ đã ngồi dậy khoanh chân rồi đặt cậu lên đùi.

Và rồi khuôn mặt anh tuấn áp sát vào cậu, "Cậu nhìn rõ xem tôi là ai?"

Lý trí của Doãn Hạo Vũ dần dần trở lại, nhìn thái độ của hắn lại nghi hoặc hỏi, "Ai là ai?"

Ánh mắt Châu Kha Vũ có chút hung dữ, bàn tay vẫn còn nắm lấy tay cậu cũng siết chặt, "Tôi là Châu Kha Vũ, không phải Châu Hạo Sam dạy tiếng Anh. Cậu nhìn cho rõ đi."

Doãn Hạo Vũ nhìn hắn kinh ngạc, một lúc sau lại bật cười. Điệu cười như thể cậu vẫn đang tận lực kiềm chế, tựa hồ cảm nhận được thấy giường hơi rung rung. Châu Kha Vũ tức giận áp trán vào trán cậu, chóp mũi cũng chạm vào nhau, "Cười cái gì?"

Hắn lúc nào cũng biết cách khiến nhịp tim cậu tăng lên không kiểm soát. Hạo Vũ nhịn không được muốn vươn tay ôm Châu Kha Vũ, muốn hôn hôn hắn một cái.

Nhưng cậu đã không làm thế, không có dũng khí.

Hai tay Doãn Hạo Vũ nắm lấy hai tai Châu Kha Vũ đẩy đầu hắn sang một bên, "Châu lão sư, hai người thực sự không có giống nhau." Giọng cậu khi nói câu này dịu dàng ôn nhu cực kì, cảm giác giống như đang xoa dịu trấn an một chú cún nhỏ xù lông.

Châu Kha Vũ bây giờ trong lòng toàn là ủy khuất nên nghe gì cũng không thấu, hắn dụi đầu vào cổ cậu bắt đầu cắn loạn. Doãn Hạo Vũ một bên né một bên hỏi, "Nếu tôi coi anh là Leo thì anh có tức giận không?"

"Cậu đoán xem." Kha Vũ liếm liếm vành tai nhạy cảm khiến người dưới thân bất giác run nhẹ.

Còn chưa kịp trả lời thì bất chợt lại có tiếng gõ cửa.

Giọng Châu Hạo Sam vang lên, "Ngủ chưa đấy?"

Doãn Hạo Vũ nắm chặt cánh tay Châu Kha Vũ, hoảng sợ thì thầm hỏi nên làm gì bây giờ. Vẻ mặt hắn không dao động, thấy thái độ của cậu lại thấp giọng thích thú hỏi, "Sợ Châu Hạo Sam biết cậu ở đây à?"

Người ngoài cửa lại gõ thêm vài cái, "Ra mở cửa đi, anh biết thừa là mày vẫn chưa ngủ, đèn sáng trưng này."

Châu Kha Vũ nhìn về phía cửa bất mãn đáp, "Biết rồi." Đoạn lại quay sang lưu manh nói với Hạo Vũ, "Hôn một cái đi tôi giữ bí mật cho."

Cậu không chút do dự vòng tay qua kéo hắn lại gần môi kề môi, Châu Kha Vũ không những không bài xích mà còn thích thú đem lưỡi đưa vào khuôn miệng mạnh mẽ chiếm đoạt.

Châu Hạo Sam đứng ngoài cửa lướt điện thoại, đang định gõ thêm cái nữa thì cửa đã mở ra.

Châu Kha Vũ đứng tựa vào khung cửa, mặt viết rõ ba chữ không mời vào, ngữ khí lãnh đạm hỏi, "Đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì?"

Anh cũng không có ý định kéo dài cuộc trò chuyện, chỉ giơ màn hình điện thoại vẫn còn nguyên bài viết khui tin hẹn hò của mình trên diễn đàn trường rồi nói, "Vừa rồi có người gửi cho anh, mày quen chủ bài viết này không, bảo họ xóa đi."

"Có việc gì sao?"

"Anh sợ ảnh hưởng đến công việc của cô ấy-"

"Em biết rồi." Châu Kha Vũ còn bận tâm đến chuyện Doãn Hạo Vũ ngồi trong phòng, một mạch cắt ngang lời anh, "Còn chuyện gì nữa không?"

"Không có." Châu Hạo Sam hơi sững sờ.

Hắn lạnh lùng ừ một tiếng rồi đóng sầm cửa lại.

Nghĩ đến vẻ mặt không kiên nhẫn của đứa em trai, anh không khỏi nghi hoặc: Mình yêu đương mà thằng bé này không tò mò, như thể chuyện này là chuyện thường ngày vậy?

/

Châu Kha Vũ như cũ vẫn là cùng Doãn Hạo Vũ đi đi về về nhưng do ảnh hưởng của bài viết trên diễn đàn trường nên hai người vẫn nhận không ít sự chú ý.

Cậu nhìn cô gái không quen biết tự dưng lôi điện thoại ra chụp ảnh mình thì mỉm cười xã giao, sau đó lại quay sang nghi hoặc hỏi người bên cạnh, "Sao họ cứ chụp thế?"

"Nhìn cậu đáng yêu." Ngược lại với Hạo Vũ, Kha Vũ không quan tâm đến mấy chuyện này lắm.

Người kia nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, "Là đẹp trai chứ không phải đáng yêu."

Châu Kha vũ bây giờ mới nghiêng đầu nhìn Doãn Hạo Vũ, vừa định mở miệng thì bất chợt lại thấy thứ gì đó mà mặt hơi đỏ lên, "Cậu có băng dán cá nhân không?"

"Có. Anh bị thương ở đâu hả?" Vừa nói lại vừa lấy từ trong ốp điện thoại ra hai cái băng dán, "Có hai cái thôi, dùng không?"

Hắn không trả lời chỉ rút một cái, xé vỏ bọc bên ngoài rồi dán lên cổ cậu.

Doãn Hạo Vũ định né thì lại bị hắn kéo tay trở lại, "Đừng nhúc nhích."

Cho đến khi băng dán cá nhân yên vị trên cổ rồi cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Châu Kha Vũ bị nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, vành tai vẫn còn phiếm hồng, chỉ hắng giọng một cái rồi quay sang hướng khác, "Có vết hickey."

Nghe đến đây mặt Doãn Hạo Vũ lập tức đỏ lên như quả cà chua, những kí ức đêm qua lại lần lượt xuất hiện.

Cho đến tận khi vào lớp học rồi Hạo Vũ có tật giật mình nghĩ đến băng dán trên cổ mình vẫn còn ngại.

AK trên trán cũng dán một miếng băng dán cá nhân. Y cứ bám lấy dò xét cậu cả ngày, đến lúc chỉ có hai người lại nhỏ giọng hỏi một câu, "Châu Kha Vũ hôn cậu à?"

Doãn Hạo Vũ như bị điểm huyệt, toàn thân bỗng chợt đông cứng.

Còn chưa đánh đã khai. AK lấy bút chọc chọc vào miếng băng dán, "Thật đó hả? Tớ chỉ tùy tiện hỏi một tí."

Cậu máy móc quay sang nhìn y, "Cái gì Châu Kha Vũ? Cái gì mà hôn? Trên trán cậu dán băng là cậu cũng bị hôn à?"

AK vươn tay sang xé miếng băng dán trên cổ Hạo Vũ khiến cậu gấp gáp lấy tay che đi.

"Chậc chậc, Châu Kha Vũ thật là hư." Y tiện tay đem băng dán cá nhân dán lên mặt bàn, "Không nghĩ tới, không nghĩ tới."

"Liên quan gì đến Châu Kha Vũ?"

"Còn không phải anh ta thì là ai? Chả lẽ là Oscar?"

Đến đây thì không thể cãi được gì nữa.

"Thôi đừng giả vờ, tớ là ai chứ, là AK Lưu Chương đấy. Có chuyện gì mà tớ không biết? Lần trước gặp Châu Kha Vũ trong nhà ăn đã thấy ánh mắt không đúng lắm, còn nữa, đừng nghĩ tớ không biết chuyện anh ta gửi URL bài viết của tớ cho Bá Viễn."

"Thế cậu biết Oscar tên thật là gì không?" Doãn Hạo Vũ hất tay y ra khỏi người mình.

"Vừa khéo chuyện này tớ nắm trong lòng bàn tay. Trong trường có không quá năm ngưòi biết đến cái tên này, tớ nằm trong số đó."

Thấy cậu cạn lời AK cũng không trêu chọc nữa, "Thôi nói đi, hôm qua làm những gì?"

"Làm gì?"

"Đừng giả ngu, nhìn cổ cậu kìa." Y hếch cằm kiêu ngạo như thể ta đây biết hết mọi thứ, "Châu Kha Vũ nổi danh thẳng nam, hồi trước nhiều nam sinh muốn tiến đến với anh ta cuối cùng vẫn không thành, cậu thành công rồi thì chia sẻ với bạn cùng bàn chút đi chứ."

"Kỳ thật không có kinh nghiệm cụ thể đâu, đẹp trai như tớ là đủ."

"Nghĩ đến tên tình địch họ Trương kia, câu trả lời của cậu không đủ làm hài lòng tớ."

Doãn Hạo Vũ cúi xuống nhìn mặt bàn một lúc rồi mới lên tiếng, "Cậu nghĩ Châu Kha Vũ sẽ phản ứng thế nào nếu phát hiện ra là bị tớ lừa?"

"Khó nói lắm, tớ chưa tiếp xúc với anh ta bao giờ." Nói xong lại tò mò nhìn cậu, "Mà lừa cái gì cơ? Kể đi tớ phân tích cho."

"Tớ nói dối là tớ thích người khác."

"Nghe rất cẩu huyết."

"Không ai khác chính là Leo."

Y mặt đầy dấu chấm hỏi, vẻ mặt nhăn nhó nhìn Doãn Hạo Vũ, "Văn học mạng kiểu chị dâu à? Cái này cấm kỵ đấy nhé."

Doãn Hạo Vũ cũng lười biếng giải thích cho bộ não ngập tràn drama cẩu huyết của AK, "Cái đó không quan trọng, quan trọng là cậu nghĩ anh ta sẽ phản ứng sao?"

"Sẽ thế nào à? Khoái cảm giảm xuống chăng?"

"Cái gì?"

"Ngoại trừ việc khi làm chuyện đó khoái cảm sẽ bị giảm xuống ra thì tớ nghĩ không còn gì khác đâu. Nhưng nhìn anh ta như vậy không biết có phải tên cầm thú không-"

"Tớ biết."

"Biết gì?"

"Biết là tuyệt đối không thể để Châu Kha Vũ phát hiện ra chuyện tớ nói dối."

"..."

/

như trưng cầu ý readers lúc nãy thì giờ mình up nè. nếu có ai cảm thấy vài chi tiết trên quá nhạy cảm thì mình sẽ lập tức gỡ xuống nhé 🥰 btw đoạn cuối nếu bạn hiểu thì nó hơi dark đấy =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top