Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương hai mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tuần trước trịnh tổng hẹn với búp măng non đi nơi nào đấy, mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, nhưng trịnh tổng bất ngờ có chuyến công tác đột xuất, lại phải xuất ngoại một lần nữa, mà vì công việc khá quan trọng, chính là tàn dư của chuyến công tác lần trước để lại, không thể không giải quyết.

bạn nhỏ lúc đầu nghe tin có chút buồn rầu. nhưng rồi cũng không dám hé nửa lời, sợ trịnh thành xán phân tâm không làm việc được.

tống ân thích nhõng nhẽo đòi muốn đi cùng. qua đó hắn bận bịu, chuyện ăn uống của cậu không ai lo, trịnh thành xán không chịu. với sự dày vò của tống ân thích, trịnh thành xán nghe một hồi cũng phải mềm lòng, gật đầu đồng ý. dự định là buổi trưa mới cất cánh để tống ân thích có thời gian ngủ một chút, nhưng ai mà có dè, trịnh thành xán canh lúc búp măng non còn ngoan ngoãn ngủ không biết trời đất gì, xách hành lý lên và đi ngay tức khắc. còn không dám nán lại hôn cậu.

thời điểm tống ân thích mơ màng tỉnh dậy đã là gần trưa. ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa, rồi đến tiếng của bà quản gia.

"cậu ơi, cậu thức rồi sao? tôi chuẩn bị cơm rồi, cậu đánh răng rồi xuống lầu ăn nhé"

tống ân thích ngay lập tức bật dậy, hoảng hốt chạy ra ngoài.

"thành xán, thành xán đâu, b—"

"cậu chủ đã lên máy bay từ sớm rồi. cậu chủ có nhắn tôi cậu ở nhà ngoan ngoãn, khi nào cậu chủ về sẽ mua quà cho cậu"

quản gia vừa nói tới mấy chữ 'lên máy bay từ sớm', gương mặt tống ân thích đã xị xuống, nhăn nhăn nhó nhó, lại còn mếu máo nữa chứ. quản gia nhất thời không tiêu hóa kịp tình huống này, bà có chút cuống lên, bước tới chỗ cậu.

"cậu, cậu chủ đi nhanh lắm, cậu đừng buồn...", một đứa con nít mấy tuổi đầu khóc còn có thể dỗ, đứa con nít này đã hơn hai mươi lăm tuổi rồi. đâu thể nào mang kẹo hay bánh ra mà dỗ ngọt được. cùng lắm phải dọa một tí.

"cậu đừng khóc, cậu chủ nói nếu dám để cậu rơi giọt nước mắt hay tụt cân nào thì người làm sẽ bị đuổi việc hết, cho nên cậu đừng khóc, cậu ấy đi sẽ mau về thôi"

"tôi cũng già rồi, ở nhà nuôi năm sáu miệng ăn, cậu hiểu cho tôi nha cậu..."

tống ân thích im bặt.

đúng là quản gia lâu năm có khác, nói một câu không ngắt ngứ, tống ân thích nghe tới khúc bị đuổi là câm nín. nếu vì mình mà để mọi người bị đuổi, đứa trẻ tốt tính như cậu thấy có lỗi vô cùng.

tống ân thích nghe lời quản gia rửa mặt rửa tay xuống lầu ăn sáng. ăn ăn uống uống cả một buổi, rồi còn nằm xem phim mấy tiếng đồng hồ, đến mức cậu cảm thấy thắt lưng sắp mục tới nơi mà điện thoại vẫn im lìm không có thấy thông báo nào.

cảm giác cứ như lần trước, hồi hộp trông ngóng từng tin nhắn của hắn. cũng đã mấy tháng rồi vẫn bồi hồi như lần đó.

"cậu ơi, là cậu chủ gọi"

"hả? sao lại gọi cho bà"

phản ứng tống ân thích có hơi trì trệ, rõ ràng mình cũng có điện thoại, hắn lại không gọi, mà đi gọi cho quản gia, rốt cuộc là đã có chuyện gì.

"cậu chủ nói cậu mau tắt chế độ máy bay đi"

quê chết tống ân thích.

.

nói chuyện với trịnh thành xán tầm hơn một tiếng đồng hồ, từ loa điện thoại nghe thấy giọng nam phát ra, vì nói rất nhỏ nên cậu không nghe, lại còn là nói tiếng anh tiếng ơ. tống ân thích đoán cũng hiểu hắn có việc gấp, đành phải gác lại điện thoại, bảo hắn mau đi đi.

trịnh thành xán bên kia nhớ đứa nhỏ của hắn muốn chết. lúc đầu nhắn tin không thấy cậu trả lời, hắn còn nghĩ cậu vẫn đang ngủ, sau đó khi về công ty dùng mạng xã hội điện mấy lần cũng không có nhận cuộc gọi, trịnh thành xán lo lắng sợ đứa nhỏ giận quá chặn liên lạc mình, tức tốc điện về cho quản gia. lúc này mới nghe quản gia bảo đã ăn uống xong xuôi, đang nằm ở phòng khách xem phim hoạt hình đợi hắn.

trịnh thành xán nghĩ nghĩ một hồi, tối hôm qua có nghe cậu nói sẽ không ai làm phiền cậu được nữa. hắn chắc mẩm búp măng non đã bật sẵn chế độ máy bay nên quên tắt. và đúng là như vậy thật. vừa nãy còn bị hắn chọc mấy câu, mang tai cùng cần cổ đỏ rần.

rất là đáng yêu.

.

trịnh thành xán công tác bảy ngày liền rốt cuộc cũng đã về. cơ mà trong bảy ngày này, búp măng non ở nhà quậy đục nước lên hết.

thân là dân kinh tế đầu óc sắc bén, lợi dụng triệt để lúc trịnh thành xán đi vắng, tống ân thích cả gan cầm hồ sơ đi xin việc làm. hình như búp măng non sợ chuyện này không đủ lay chuyển trời đất hay sao ấy, phía công ty kia hỏi có thể đi làm ngay hay không cậu liền bảo là có thể. trịnh thành xán đi ngày thứ ba thì cậu ở đây đã cầm hồ sơ đi nộp rồi, sang ngày thứ năm đã gọi phỏng vấn, không biết công ty kiểu gì mà tuyển nhân viên nhanh tay lẹ mắt tới vậy nữa. vì vậy khi hắn về đến nhà, tống ân thích đã thực tập công ty mới được hai ngày.

chuyện như vậy mà lại trở thành kinh thiên động địa luôn.

người làm và quản gia đâu có biết tống ân thích giấu trịnh thành xán đi làm nên dĩ nhiên không có báo với hắn. tống ân thích lại càng không sợ mấy lời đe dọa của hắn, nói đi là đi, thậm chí trịnh thành xán xuống máy bay cậu còn nhắn cho hắn bảo cậu không tới đón đâu, kêu hắn tự về đi.

trịnh tổng đọc tin nhắn xong, tay siết chặt điện thoại, ánh mắt trừng trừng nhìn tài xế, cả phút hơn mới chịu lên xe.

trưa trời trưa trật mà không có tia nắng nào, thời tiết đang vào mùa lập đông nên rất lạnh. búp măng non đi làm kiếm tiền, tự tay bắt taxi đi, không phải hơi cực nhọc rồi hả? trước kia hắn không biết cậu sống thế nào, hắn không có can đảm muốn biết hết, vì dù có biết hắn cũng đâu có lay chuyển hay can thiệp vào được, hắn không thể nào bẻ cong quá khứ để bảo bọc lấy tống ân thích, điều đó khiến trịnh thành xán rất khó chịu.

vì vậy ngay lúc trịnh thành xán có thể làm việc đó, hắn tất nhiên không để cậu thiệt thòi. nhưng có vẻ bạn nhỏ không hài lòng hắn nhiều lắm. đã không tâm sự với hắn mà cứ lầm lũi như vậy, trịnh thành xán càng nghĩ càng đau lòng.

"đã quá giờ trưa rồi, hay là cậu ăn một ít hoa quả rồi tiếp tục đợi được không cậu?"

"bà quản gia và mọi người đi nghỉ ngơi đi"

"nhưng mà—"

"nhưng cái gì? mấy ngày này ân thích có đi chơi với bạn không?"

"dạ không có"

"ừm, vậy mọi người đi nghỉ đi"

quản gia hơi nán lại nhìn sắc mặt hắn một chút, biết rõ không thể nói được nên đành lui về phòng.

chỉ còn mỗi trịnh thành xán cô đơn ngồi trên sofa, hắn bắt chéo chân, tay thuận gác lên thành sofa, miệng không ngừng lẩm bẩm. trong hộp thư, tống ân thích cũng không có nhắn cho hắn là khi nào trở về, việc cậu làm ở đâu hắn cũng không biết, có muốn đi tìm cũng không được. thật sự chưa bao giờ trịnh thành xán thấy mình bất lực tới như vậy, ngoại trừ năm tháng đó ra.

chờ đợi phép màu xuất hiện hai mươi năm không là gì, hiện tại chỉ chờ có mấy tiếng hắn lại thấy mình mất kiên nhẫn, tay chân đang vô cùng không yên.

.

tống ân thích vừa bước chân khỏi cổng lớn công ty đã vội vào taxi trở về, cậu mệt tới nỗi mắt mũi lờ đờ, cà vạt lúc nãy khiêng tài liệu lệch sang một bên, còn chưa chỉnh lại ngay ngắn.

xin vào một công ty bất động sản không lớn cũng không phải nhỏ bé, đã vậy còn là ngày đầu nhận việc, không khỏi tránh được việc bị nhân viên cũ sai vặt. nói trắng ra là rơi vào trường hợp ma cũ ăn hiếp ma mới, mà tống ân thích là tống ân thích, không phải kiểu người bị sai một chút liền thấy khó chịu. cậu đối với việc như vậy suy nghĩ rất đơn giản, bản thân mới vào, nhiều cái chưa hiểu hết, mọi người chỉ đang dạy bảo mà thôi.

phải nói búp măng non hiền như cục bột vừa trắng vừa mềm mại, dạo này ăn uống đủ đầy nên còn tròn tròn, khi làm mệt hai gò má sẽ tự động đỏ lên.

tống ân thích trả tiền taxi, vừa tới cổng thì thấy chú tài xế. định bụng chào hỏi một tiếng, tài xế nhanh bước tới nói nhỏ với tống ân thích cái gì đó, sắc mặt tống ân thích từ đỏ chuyển sang tái mét.

ý là cậu cũng có hơi sợ trịnh thành xán chứ không phải không sợ như hắn nói. bất quá chỉ là không có sợ nhiều lắm.

tống ân thích bẽn lẽn từ cửa phụ bên hông nhà đi vào phòng khách. định bụng từ sau lưng ôm lấy người nọ, tạo cho hắn bất ngờ nho nhỏ, ai mà có ngờ chỉ vừa hé cửa ra, trịnh thành xán trầm tĩnh chen vào một câu nghe muốn rợn tóc gáy.

"em quậy đủ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#syongseok