Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[T] Bắt đầu một tình yêu [Short fic | Kyumin]

mình rất thích fic này nên đã trộm phép au à mang qa đây, nếu au hok thích thì pm với mình, mình sẽ del fic ngay lập tức

Author: Sweetlovevt92 (Mi mèo)

Pairing: KyuMin

Rating: T

Category:Romantic

Disclaimer: Họ không thuộc về ai nhưng trong fic số phận của họ do au quyết định.

Status: on going

Summary: "Vậy nếu sau này e muốn rời khỏi a thì a có trói buộc e k?" 

"Nếu thật có ngày đó, k chừng a sẽ dùng những cách kinh khủng hơn để giữ e lại, cho dù e hận a” 

Note: Lần đầu au viết fic mong mọi người cho ý kiến!!!

BẮT ĐẦU MỘT TÌNH YÊU

Chap 1:

Trụ sở tập đoàn SUJU – toà cao ốc Sky

Phòng Kinh Doanh

_Này mọi người, lại đây, lại đây tin nóng hổi …Á…RẦM!!! – 1 chàng thanh niên vs gương mặt thiên thần cùng mái tóc đen nhánh, miệng cười toe toét chạy hối hả vào phòng trước mấy cặp mắt tò mò để rồi vấp vào cái ghế mà té ụp mặt xuống sàn

_Hyung nói bao nhiêu lần là phải đi đứng cẩn thận mà! – 1 ng đàn ông cao lớn tiến đến gần đỡ cậu dậy

_Cảm ơn Kangin hyung, tại tin sốt dẻo nên e… - cậu gãi đầu cười xoà

_Có chuyện gì vậy Minnie! – cô gái xinh đẹp dịu dàng kéo ghế cho cậu ngồi mặt lộ vẻ háo hức

_ Cậu lúc nào cũng có tin sốt dẻo mà tin tức từ cậu chỉ toàn từ mấy con nhỏ nhiều chuyện bên phòng Maketing thôi, mà miệng tụi nó thì …haizzz! – 1 cậu thanh niên khác xinh đẹp k kém chen vào

_K có đâu lần này là tớ tận mắt chứng kiến đó nha! – Min xua tay tỏ vẻ nghiêm trọng 

_Thật ra là chuyện gì!Nói nhanh lên để tớ còn ăn nữa! – cậu trai khác tay cầm gói snack càu nhàu

_Shim Chang Min cậu suốt ngày cứ ăn là sao, có ngày bị bắt là tiêu! 

_Kệ tui, cậu k ăn được nên tức hả, Kim Junsu!

_Cậu…

Cả hai bắt đầu màn trình diễn đấu mắt muôn thuở

_Thôi hai đứa tập trung nghe Minnie kể đi! 

_Hyori nói đúng đó , e kể đi Minnie! – Kangin kéo ghế ngồi đối diện vs cậu

_Trưởng phòng cũng tám gớm – ba cái miệng đồng loạt lên tiếng rồi cũng kéo ghế bu quanh cậu_Kể đi!

_Ah chuyện là vầy! hổi nãy lúc gởi xe e thấy 1 cảnh tượng hết sức li kì nha! – cậu nhập tâm vào cậu chuyện sắp kể_Tổng giám đốc của chúng ta lúc đó đang có những hành động thân mật vs 1 cô rất xinh nha

_Xinh bằng chị k? – Hyiori chỉ vào mũi mình

_Để yên cho cậu ta kể - mấy người còn lại đồng thanh_Rồi sao nữa

_Họ làm vầy nè, chị ra đây hai chúng ta làm mẫu mới sống động – cậu kéo Hyori ra khỏi ghế đứng giữa phòng_Giám đốc ôm eo cô ấy thế này, rồi cúi xuống sát mặt co ấy và nói gì đó e k biết nhưng e nghĩ là nói thế này “Cưng ah hay là tối nay qua nhà a nha chúng ta sẽ vui vẻ” cái cô đó mặt đỏ ngầu lun e lại càng chắc giám đốc nói thế– cậu vừa nói vừa lặp lại những hành động tương tự_Rồi sau đó còn…

_Còn hôn lên môi cô ấy nữa! – 1 chất giọng trầm vang lên

_Đúng rồi! – cậu quay lại theo tiếng nói rồi cứ thế mà miệng há hốc giữ nguyên tư thế đang ôm Hyori hai mắt mở to hết cỡ

_Giám đốc!! – những ng khác ngoài cậu cùng lúc cúi chào vị giám đốc đẹp trai lạnh lùng này

_Mọi ng làm việc đi, gọi cậu ta dậy kêu sang phòng tôi! – a nói giọng ngang tè làm mọi người lạnh gáy rồi hất mặt về phía cậu đang trong trạng thái chết lậm sàn. Sau đó a rời khỏi căn phòng đang đầy oán khí

_Ác ma đi rồi, dậy! – Changmin hí hửng vỗ vào mông cậu làm cậu giật bắn

_Này cậu có thôi đi k? – cậu hét lên_Mà sao mọi ng k cảnh báo e 1 tiếng! 

_Nếu mở miệng được thì đã nói rồi, bộ cậu k biết giám đốc mình bịt miệng ng khác bằng mắt hả! – Junsu vuốt ngực nói

_Đúng đó lúc giám đốc vào thấy e đang say sưa kể chuyện ánh mắt lúc đó nhìn e…thật chẳng mún nhắc đến! – Kangin rùng mình

_Thiệt cậu mà nhìn vào mắt ác ma lúc đó đảm bảo cậu mất ngủ cả tháng chứ chẳng chơi! – Changmin tiếp lời

_Ghê lắm hả? – cậu nhíu mày

_RẤT LÀ KINH DỊ! – cả ba ng con trai cùng lên tiếng

_Vậy là tiêu rồi, mọi ng xin cho e nghỉ nha! – nói rồi cậu nhanh chóng xách cặp định chuồn êm

_Đi đâu được cậu quên giám đốc đòi gặp cậu hả! – Junsu cũng nhanh tay mà kéo cậu lại

_Làm sao nghe được lúc đó cậu ta đang trong trạng thái chết lâm sàng mà! – Hyori lúc này mới lên tiếng

_Thôi chấp nhận đi, số e hôm nay khó tránh khỏi 1 trận oanh tạc hoành tráng! – Kangin cất giọng vàng làm cậu 1 lần nữa chết lâm sàng_Nếu k đi nhanh tội tăng gấp đôi đó! – nghe đến đây cậu vội trấn tỉnh 

_Chúc may mắn bọn này sẽ chuẩn bị sẵn bông băng thuốc đỏ cho! – cả đám giơ khăn vẫy theo bóng dáng mảnh mai của cậu

“Bạn bè bao lâu nay giờ mọi ng thấy chết k cứu, số phận Lee Sungmin này đúng là hẩm hiu” – lủi thủi rời khỏi căn phòng đầy những ng bạn chí cốt cậu bước sang đứng trước cửa phòng giám đốc ở phía đối diện

_Sao chỉ có mỗi phòng kinh doanh là ở đối diện vs phòng giám đốc vậy ta? – cậu nhìn chằm chằn vào bảng tên “Phòng giám đốc Jo Kyu Hyun” suy nghĩ đủ điều đặc biệt là làm sao để tránh tội đây. 

CỐC!CỐC! – cuối cùng cậu cũng hít 1 hơi lấy hết can đảm gõ cửa

_Vào đi! – giọng trầm lạnh vang lên làm cậu run cả ng

_Giám đốc cho gọi tôi? – cậu bước vào rón rén đóng cửa, cúi đầu đi lại gần bàn giám đốc

_Cậu biết tại sao tôi gọi cậu vào đây k? – a đóng tập tài liệu lại ngẩng đầu lên nhìn cậu

_Dạ…chắc tại tôi đem chuyện của giám đốc ra làm đề tài bàn tán! – cậu vẫn cúi đầu miệng nói lí nhí, hai tay bấu chặt lấy vạt áo chuẩn bị tiếp nhận cơn thịnh nộ từ a

_Tôi k nói chuyện đó, mà nếu chuyện của tôi có thể trở thành đề tài để cho cậu cùng mọi ng bàn tán thì tính ra đó cũng là 1 vinh dự cho tôi! – a nói giọng đùa cợt cùng nụ cười nửa miệng 

“Rồi đó đang đâm thọt tôi vs mọi ng đây mà” – cậu nghĩ thầm

_Nhưng chuyện quan trọng là CẬU QUÁ TẮC TRÁCH TRONG CÔNG VIỆC!1 THÁNG CÓ 31 NGÀY TRONG ĐÓ HƠN 20 NGÀY CẬU ĐI TRẼ NHỮNG NGÀY CÒN LẠI THÌ K PHẢI QUÊN THỨ NÀY CŨNG QUÊN THỨ KIA!CÒN NỮA TẠI SAO BẢN BÁO CÁO CỦA CẬU LẠI CÓ HÌNH MẤY CON KHỈ ĐỘT BAY NHẢY TÙM LUM VẬY HẢ? – a buông 1 tràng làm cậu co ro nhưng khi nói đến mấy chú khỉ dễ thương mà cậu cố ý gián trong báo cáo để cho sinh động là khỉ đột thì cậu liền phản đối

_K phải khỉ đột đâu giám đốc đó là mấy con JoJo đáng yêu lắm đấy, giám đốc thích k tôi cho giám đốc vài con nhà tôi nhiều lắm! – cậu cười dại 

_CẬU…!thật tức chết được tôi k hiểu sao cậu có thể vào được cty nổi tiếng nhất nhì thế giới này chứ? – a lắc đầu ngao ngán trước con ng trước mặt

_Dạ tại vì đôi có bằng tốt nghiệp đại học hạng ưu về kinh doanh! – cậu trả lời dõng dạc nhưng bị a ném cho cái lườm toé lửa thì lập tức im lăng cúi đầu nhận lỗi_Xin lỗi giám đốc bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cố gắng đi làm đúng giờ và… - cậu vẫn cúi gầm đầu bắt dầuu húa hẹn những câu nói quen thuộc nhưng chưa nói hết câu thì bị anh chạn họng

_Cậu làm thư kí cho tôi đi!

_Sao cơ ạ? – cậu ngẩng phắt dậy tròn mắt nhìn 

_Tôi nói cậu làm thư kí cho tôi! – a bình thản lập lại

_K ĐƯỢC! – cậu hét lên_Tôi xin lỗi nhưng tôi k thể làm thư kí cho giám đốc được

_Tại sao cậu có biết có rất nhiều ng mún ngồi vào vị trí đó k? – a nheo mắt nhìn cậu khó hiểu

_Tôi biết nhưng ước mơ của tôi là được làm nhân viên phòng kinh doanh vs lại mọi người ở đó rất tốt vs tôi, còn nữa tôi nhận thấy mình k đủ tài năng để làm thư kí cho giám đốc nên xin giám đốc hãy tìm 1 ng xứng đáng hơn tôi! – 

_Tuỳ cậu! – a nhìn cậu 1 lúc rồi quyết định

_Vậy nếu k còn chuyện gì thì tôi xin phép! – thấy a k nói gì chỉ phẩy tay nên cậu cũng lặng lẽ rời khỏi phòng

“1 tên ngốc hậu đậu, lôi thôi lếch thếch như cậu mà tôi lại mún cậu làm thư kí cho tôi, vậy sao k dùng cái đầu của cậu nghĩ xem tại sao chứ, đồ ngốc!” – a mắng thầm trong lòng khi cậu cứ te te đi ra ngoài

Phòng kinh doanh

_Về rồi kìa! Ôi trời bình thường, vẫn lành lặn này! – Hyori chạy ngay ra cửa đón cậu xoay ng cậu mấy vòng kiểm tra

_Quả nhiên lời cần khấn của chúng ta đã hiệu nghiệm! – Junsu lên tiếng tự mãn còn Changmin đang ăm cũng gật gù theo

_Giám đốc có làm khó e k? – cuối cùng cũng có ng hỏi vào vấn đề chính đó là trưởng phòng Kangin

_Dạ k, lúc đầu chỉ mắng vài cậu nhưng lúc sau thì giám đốc bảo e làm thư kí cho giám đốc! – cậu từ tốn ngồi xuống rồi thuật lại cuộc nói chuyện

_CÁI GÌ? – cả phòng hét lên

_Thật k thể tin được 1 tên ngốc hậu đậu, lôi thôi lếch thếch như cậu mà giám đốc lại chọn làm thư kí thì chắc Thị Nở cũng sánh bằng Tây Thi” – Junsu lắc đầu

_Này cậu so sánh kiểu gì kì vậy? – Sungmin sôi máu lườm cậu bạn

_Vậy e nói gì? – Kangin lên tiếng

_Thì e từ chối! – cậu trả lời tỉnh rụi

_CÁI GÌ??? – cả phòng lại hét lên

_Mọi ng hét nhiều thế k tốt cho giọng đâu! – cậu bịt hai tai nhăn mặt

_Tại sao e có có biết là … - Hyori chen vào

_Có nhiều ng mún ngồi vào vị trí đó chứ gì? – cậu cắt ngang

_Vậy thì sao cậu lại từ chối? – Changmin mãi mới dừng ăn

_Đúng đó giám đốc vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tuy là con trai chủ tịch nhưng chỉ dựa vào thực lực bản thân, gái hay trai đều bị giám đốc thu hút, thậm chí có nhiều ng sẵn sàng đánh nhau để được giám đốc chú ý đến _Hyori ngồi mơ mộng rồi bất ngờ quay ngoắt sang hỏi cậu_vậy mà e lại từ chối là sao?

_Thư kí gì chứ, làm chung phòng vs giám đốc dễ bị quản thúc hơn thôi, vs lại làm thư kí chính làm làm chân sai vặt cho giám đốc chứ tốt lành gì, mà e cũng k mún rời xa mọi người, ở phòng kd vui hơn, nhiều lúc có thể cùng nhau ăn vụng, tám, đùa giỡn…e k bị giám đốc thu hút…vì e đã có ng mình thích rồi! – nói đến đây hai má cậu ửng đỏ lên

_Vậy cũng uổng thật nhưng nếu thiếu e thì phòng kd này xem như ngôi nhà hoang rồi! – Kangin xoa đầu cậu cười hiền

_Để thưởng cho tinh thần đồng đội của cậu tối nay tụi này đãi cậu! – Changmin vỗ vào mông cậu cười gian làm cậu giật bắn ng

_mọi ng nói chuyện gì mà vui thế! – giọng nam khác vang lên từ cửa 

_Mới nhắc xong a linh thật đấy trưởng phòng nhân sự! – Junsu cười

_Jihoon! – cậu reo lên mừng rỡ

_Đang nói về a sao? – a tiến lại chỗ cậu ngồi từ phía sau choàng tay ôm cổ cậu_Này Shim Changmin tôi mà còn thấy cậu vỗ vào mông Minnie của tôi là tôi chặt tay cậu đó! – a quắc mắt nhìn Changmin và cậu chàng lại lặn mất cùng gói snack

_Jihoon đến vừa đúng lúc nghỉ trưa, chúng ta đi ăn trưa thôi! – Hyori lên tiếng

_Ừ đi! – cả bọn đứng lên rời khỏi phòng

End chap 1.

Chap 2:

“Chắc giám đốc lại không định ăn trưa rồi” – cậu nhìn sang cánh cửa phòng đối diện vẫn đang đóng

Căntin

_Của em đây! – Jihoon đặt 1 khay cơm trước mặt cậu rồi xuống bên cạnh

_Cảm ơn anh! 

_Trưởng phòng chắc lại đi tìm Teukie hyung rồi!Tội nghiệp hyung ấy thì quản lý tầng dưới còn Kangin hyung thì lại ở tận tầng trên cùng, cứ như là ông trời đang thử thách hai người họ vậy! – Junsu thở dài

_Cũng như cậu thôi chẳng phải Kibum cũng cách cậu những 12 tầng đấy thôi – Changmin đang nhai thì chen ngang

_Cậu thì hên hơn chắc Joogie của cậu cũng ở tận tầng hai chứ bộ! – Junsu cãi lại và sau đó cả hai nhìn nhau đấu mắt

Chẳng là cái trụ sở này là 1 toà nhà cao ốc cao nhất Hàn quốc, tầng dưới cùng và tầng hai là trung tâm mua sắm. tầng thứ ba chuyên buôn bán thực phẩm. tầng thứ tư bán trang sức… lần lượt các tầng khác đều phân rõ ràng các mặt hàng như đồ nội thất, đồ gia dụng, máy tính điện tử, xe hơi…Những tầng trên nữa thì kinh doanh bất động sản, ngân hàng, bảo hiểm, những tầng trên nữa thì là giành cho các phòng như phòng nhân sự, phòng maketing, phong truyền thông…. Và tầng trên cùng là tầng đặt biệt nhất vì cả 1 tầng rộng lớn như thế chỉ có mỗi phòng giám đốc, phòng kinh doanh ở phía đối diện và phòng họp hội đồng quảng trị. đây là lãnh địa rất ít bị làm phiền. vì người ở tầng này khá ít chỉ có tổng giám đốc, thư kí, bảo vệ và các nhân viên phòng kd nên căn tin dùng chung vs tầng dưới. vì thời gian nghỉ trưa chỉ có nửa tiếng nên nếu đi từ tầng trên cùng xuống những tầng dưới cùng sẽ rất mất thời gian nên mọi người dù rất mún gặp người yêu nhưng cũng ko giám liều lặn lội xuống vì nếu trễ giờ vào làm thì sẽ bị giám đốc đích thân xử lí

Còn về phần Jihoon thì vì phòng nhân sự cách hai tầng nên có thể lên thăm Sungmin dễ dàng

_Em ăn món này đi! – anh gắp miếng trứng cuộn bỏ vào khay cậu

_Anh cũng ăn đi cứ gắp cho em thì sao anh còn gì để ăn nữa! – cậu cũng gắp cho anh 1 miếng kimbab

_Này hai người thôi đi ai cũng biết hai người đang yêu nhau rồi ko cần phải show ra đâu! – Junsu cùng Changmin cau có

_Sao các cậu ko được gặp người yêu nên tức hà? –jihoon chỉ cười đắc thắng

_Còn lâu! – cả hai đồng thanh

_Vậy sao!Minnie miệng em dính cơm kìa! – vừa nói xong anh xoay qua liếm hạt cơm dính trên môi cậu làm cậu ngượng chín người

_Jihoon ah! – cậu đỏ mặt đẩy anh ra

_Tức thiệt tưởng chỉ hai người biết yêu hả, tụi này đi tìm người mình yêu! – nói xong cả hai cùng hùng hổ đứng dậy rời căntin

_Anh làm họ giận rồi! – cậu vỗ vào vai anh

_Làm thế mới chịu đi đó! – anh ghé sát tai cậu nói nhỏ. Những hành động thân mật giữa hai người vô tình như 1 mũi tên đâm thẳng vào tim ai đó đang đứng từ xa nhìn

_Sao ko vào ăn! – Yunho đẩy vai Kyu

_Ko ăn nữa, tôi về phòng làm việc! – anh giận giữ quay mặt đi

_Đừng hi vọng nữa tình cảm giữa họ rất tốt cậu ko xen vào được đâu! – Yunho giữ tay anh lại nhưng anh ko nói gì hất ra rồi đi thẳng đến thang máy

“Ko biết giám đốc có ăn ko ta?” – Sungmin cầm hộp cơm đứng trước cửa phòng anh, lúc ăn xong cậu chợt nhớ ra anh ko bao h xuống căntin ăn nên cậu kêu Jihoon về phòng còn minh thì mua hộp cơm cho anh _Nếu ko ăn thì mình ăn! – cậu lầm bầm trong miệng rồi gõ cửa

_Giám đốc! – vào phòng đóng cửa lại tiến gần đến bàn làm việc nơi anh đang cắm cúi vs đống hồ sơ và khẽ gọi

_Là cậu ah! – anh ngạc nhiên _Cái này là sao? – liếc nhìn hộp cơm rồi nhìn lên cậu đang đứng trước mặt

_Là cơm hộp, tôi nghĩ giám đốc chưa ăn nên mới…nếu giám đốc ko ăn thì tôi… - định cầm hộp cơm đi vì anh cứ nhìn mình trân trân, làm cậu cứ nghĩ là anh ko cần

_Ai bảo ko ăn, tôi đang đói – anh giật hộp cơm rồi mở ra xem và mỉm cười hài lòng

_Vậy giám đốc ăn đi rồi làm tôi ko làm phiền – cậu hơi sững người trước nụ cười hiếm hoi của anh, nụ cười khiến trái tim cậu rung động dù chỉ trong 1s ngắn ngủi

_Tôi ko nghĩ là mình ko có cơ hội đâu Yunho! – anh mỉm cười nói nhỏ khi cậu đã rời khỏi phòng

“Sao lúc nãy tim mình đập mạnh vậy ta, ko lẽ… ko thể nào!” – cậu đứng dựa lưng trước cửa phòng giám đốc nghĩ về nụ cười của anh

Ba ngày sau tại phòng kinh doanh

_Mọi người biết tin gì chưa? – Kangin bước vào phòng cùng 1 tờ danh sách trên tay

_Chuyện gì vậy trưởng phòng? – Junsu hỏi nhưng vẫn chuyên tâm gõ văn bản

_Có danh sách trao đổi nhân viên rồi! – Kangin ngồi vào ghế 

_Có liên quan gì đến chúng ta đâu? – Changmin đang vừa ăn vừa sửa máy tính

_Ko liên quan đến chúng ta nhưng liên quan đến Minnie!

_Đến em sao? – cậu bé này nãy giờ đang tập trung vào sấp giấy tờ nằm ngổn ngang trên bàn minh 

_Ừ người được đi là Jihoon!

_Anh ấy được chọn sao, thế thì tốt quá! – cậu reo lên 

_Nhưng em ko bùn sao, hai đứa sắp xa nhau 1 thời gian dài đó! – Hyori ngồi trang điểm nãy giờ cũng đã lên tiếng

_Ko sao em đợi được! – cậu hơi khựng lại nhưng cũng lấy lại nụ cười 1 cách nhanh chóng

_Trời 3 năm lận đó – Junsu bẹo hai má cậu nhìn lo lắng

_Ừm! – cậu chỉ gật đầu cái nhẹ rồi quay trở về công việc. tuy ko nói ra nhưng mọi người trong phòng biết rõ cậu thật sự ko hề muốn jihoon đi chút nào mà vì đó là mong muốn lâu nay của anh nên cậu chỉ còn biết nuốt nước mắt vào lòng, giả vờ bình thản để anh và mọi người yên tâm. Nhưng Sungmin ko phải là 1 người biết cách che giấu cảm xúc nên những gì cậu nghĩ mọi ng đều hiểu vì vậy ko khí trong phòng kd hôm đó thật sự rất u ám là ngày đen tối nhất trong lịch sử phòng kd vì cái loa phóng thanh nhiều chuyện lại im lặng ko nói tiếng nào

Buổi tối tại quán cafe angle

_Tôi ngồi đây được ko?

_Giám đốc? ah được chứ, mời ngồi! – Sungmin ngạc nhiên bởi sự xuất hiện bất ngờ của vị giám đốc ác ma này_Sao giám đốc lại ở đây?

_Tôi chờ Yunho! còn cậu?

_Tôi chờ jihoon! – cậu nhìn ra cửa kính

_Cậu ta sắp tới phải đi Mỹ thì phải!

_Vâng đã có quyết định rồi! – cậu mỉm cười buồn

_Cậu ko mún Jihoon đi phải ko?

_Muốn vậy thì ích gì, tôi ko muốn làm kẻ cản trở mơ ước của anh ấy! – cậu nâng cốc sữa dâu lên nhấp 1 ngụm

_Nhưng đó là khoảng thời gian dài!

_Tôi biết, nhưng có dài đến mấy tôi cũng sẽ chờ! – câu nói vô tình của cậu khiến tim anh như vỡ vụn a k ngờ cậu lại yêu Jihoon đến thế

_Có vẻ như Yunho đến rồi thôi cậu ngồi đây tôi vào trong kia vs bạn mình! – anh hất mặt vào trong căn phòng VIP rồi đứng dậy

_Vâng giám đốc đi ạ! – cậu cũng đứng dậy cúi chào

_Hình như cậu chưa bao h gọi tên tôi nhỉ? – anh cười bùn

_Sao ạ?

_Thôi k có gì! – dứt lời anh đảo bước đi để cậu ngồi nhìn theo vs những suy nghĩ vớ vẩn nhưng may mắn tiếng gọi của Jihoon đã kịp thời kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ đó

_E chờ lâu ko, anh xin lỗi công việc hơi quá tải! – anh thở hổn hển kéo vội ghế ra ngồi

_Cũng ko lâu lắm anh uống nước đi, thở từ từ thôi! – cậu đưa cho anh cốc nước 

_Cảm ơn em – anh uống cạn cốc nước, cậu cười vì tính vội vàng hấp tấp của anh, sau khi lấy lại được hơi thở đều anh nhìn cậu dò hỏi_Em biết chuyện anh đi Mỹ rồi đúng ko?

_Ừm, em cũng mới biết lúc sáng, chúc mừng anh! – cậu cười gượng

_Em ko cần phải gượng gạo như vậy anh biết là em k muốn anh đi, vậy tại sao em ko cản anh? – anh vươn tay nắm chặt tay cậu

_Đúng là em ko muốn anh đi nhưng em sẽ ko cản anh, vì đó là mong muốn của anh nên em tuyệt đối ủng hộ! – cậu cười đan tay vào tay anh_Còn điều này nữa em sẽ đợi anh về!

_Cảm ơn vì đã ủng hộ anh! – anh cười hiền chồm tới phía trước đặt vào môi cậu 1 nụ hôn, cậu ko tránh né mà cũng để yên cho anh hôn nhưng cậu có biết rằng đang có người quan sát cậu từ nãy giờ

Phòng VIP là phòng hạng sang giành người ngồi trong có thể nhìn ra bên ngoài qua lớp kính mỏng nhưng người ngồi bên ngoài thì ko thể thấy được, chính vì thế mà ngồi ở đây Kyu có thể thuận lợi quan sát cậu. 

_Này làm gì mà cứ nhìn ra ngoài hoài vậy! – Yunho vỗ vào vai a nhưng thừa biết lí do

_Tối nay đi bar đi! – anh giật mình quay vào nhìn thằng bạn nói 1 cách vô hồn. Yunho nhìn anh mà lắc đầu dù biết là ko được nhưng vẫn cứ yêu và hi vọng

_Vậy chừng nào anh đi? – cậu nhấp 1 ngụm sữa nữa

_Ngày mai!

_Sao vội thế! 

_Anh cũng ko biết làm sao nhưng ko thể hoãn được! – anh nhìn cậu lo lắng

_Vậy ah! – cậu xụ mặt xuống_Thôi mình về thôi ngày mai anh phải đi sớm nữa! – nhanh chóng trở lại vs Sungmin hoạt bát thường ngày để anh ko phải lo lắng

_Vậy mình về!

Quán bar SuJu

_Cậu uống hơi nhiều rồi đấy, thôi đi! – Yunho giật lấy ly rượu từ tay anh

_Mặc tôi! – anh lấy nguyên chai uống ừng ực

_Kyu ah…! – Yunho đang định cản lại thì 1 bàn tay nhỏ nhắn khác đẩy anh ra

_Anh ah sao lâu quá ko thấy anh ghé vậy! – cô ả giọng ẻo lả ngồi chồm lên người anh

_Tránh ra hôm nay tôi ko vui! – anh gằn giọng

_Sao lại thế vậy hãy để em làm anh vui vẻ nhé! – ả ngồi lên đùi anh hôn lên cổ anh nhưng bị a giáng 1 bạt tai té xuống sàn

_CÔ ĐIẾC HẢ CÚT! – anh quát lớn đến độ nhạc mở to thế mà vẫn nghe rõ tiếng anh, ả sợ quá ôm mặt bỏ đi. Gì chứ đụng vào anh lúc này là chỉ có chết

_Thôi đủ rồi về! – Yunho gằn giọng vác cái người say bí tỉ rời khỏi quán bar vất vả lắm mới đỡ được anh ra xe. Sau khi đưa anh về biệt thự Yunho mệt mỏi quay ra xe để về vs người yêu dấu. 

Sáng hôm sau

_ Bác tài chạy nhanh lên giúp cháu máy bay sắp cất cánh rồi! – Sungmin hối thúc ông tài xế

_Cậu thông cảm đang bị kẹt xe ko thể đi thêm nữa! – ông quay lại nói

_Vậy… thôi cháu gửi tiền bác! – đưa tiền cho ông lái xe cậu mở cửa phóng nhanh ra khỏi xe. Chẳng là hôm nay a lên đường sang mỹ và cậu cũng đã hứa sẽ tiễn a nhưng lại dậy trễ nên mới hối hả thế này.

Cậu chạy nhanh hết sức có thể, khi sân bay đang gần trước mặt thì RẦM!!! – cậu choáng váng ko biết gì nữa hai mí mắt khép chặt, chỉ cảm thấy mỗi cơn đau ở đầu. chiếc xe sau khi tông phải cậu thì sợ quá mà chạy mất hút, những ng quanh đó bu lại xem may sao có người tốt bụng đưa cậu vào bệnh viện

_Chắc cậu ấy ngủ quên rồi! – Junsu cau mày

_Cũng đến giờ rồi em đi đi! – Kangin vỗ vai cậu_Nhớ bảo trọng

_Vậy em đi đây, mọi người giúp em chăm sóc Minnie! – jihoon ko yên tâm khi để cậu lại 1 mình

_Biết rồi đi nhanh dùm! – Changmin đá nhẹ vào chân anh

_Cậu mà còn vỗ mông… 

_Đi đi! – Changmin biết thừa anh sắp nói gì nên nhanh chóng đẩy anh đi

Cả bọn vẫy theo chào gương mặt anh thoáng nét buồn vì cậu ko ở đây tiễn anh

Biệt thự trắng nhà Kyu

RENG!RENG! – tiếng chuông điện thoại kéo Kyu khỏi giấc ngủ mệt mỏi do say rượu từ tối qua, mệt mỏi lần mò lấy chiếc điện thoại trên bàn

_Alo! – giọng anh ngái ngủ, anh bóp mạnh vào trán vì anh vẫn còn nhức đầu

/Cho hỏi a là Jo Kyu Hyun phải k?/ - giọng nói của 1 cô gái từ đầu dây bên kia vang lên

_Là tôi có chuyện gì sao?

/Vậu anh hãy nhanh chóng đến bệnh viện đi người nhà của anh bị tai nạn?/

_Cô nói gì người nhà nào? – anh thắc mắc và gần như sắp tỉnh. Bố mẹ anh đều ở Nhật thì làm gì còn người nhà nào

/ cậu ấy tên Lee Sungmin!/

_CÁI GÌ? – lúc này thì anh thật sự đã tỉnh hẳn và ngồi bật dậy_CÔ NÓI GÌ ?CẬU ẤY Ở ĐÂU? – anh sốt sắng

/bệnh viện trung ương Seoul/

Bên kia vừa nói xong anh vội cúp máy lao nhanh ra khỏi phòng vs nguyên bộ đồ sộc xệch từ tối qua, lái xe như điên đến bệnh viện.

End chap 2.

Chap 3:

_Cho tôi hỏi bệnh nhân Lee Sung Min ở phòng nào? – anh hỏi 1 cô y tá 

_Cậu ấy vừa mới cấp cứu xong chắc đang ở phòng hồi sức!thật may là trong ví của cậu ấy có danh thiếp của anh và 1 số giấy tờ tuy thân nên chúng tôi mới liên lạc được

Ko một lời cảm ơn anh chạy thẳng đến phòng hồi sức thì thấy 1 bác sĩ bước ra anh vội hỏi gấp

_Cậu ấy sao rồi có chuyện gì? 

_ Anh là gì của bệnh nhân?

_Tôi…tôi là chồng chưa cưới của cậu ấy! – anh ngập ngừng

_Cậu ấy bị thương rất nặng ở phần não, có lẽ sẽ mất trí nhớ trong thời gian dài!Ngoài ra thì chỉ bị xây xát nhẹ

_Mất trí nhớ! – anh ngẫm nghĩ_Vậy tôi vào thăm cậu ấy được ko?

_Được nhưng đừng ở lâu quá! – ông bác sĩ vừa đi thì anh vội bước vào phòng đến bên giường bệnh. Vì cậu còn yếu nên phải thở bằng ống thở. Nhìn cậu thở nhẹ đến nỗi cứ như ko hề thở.

_Sungmin… - bàn tay anh run run chạm nhẹ vào gò má trắng bệch của cậu, đâu mất rồi gương mặt tươi cười hồng hào mà anh mê mẩn_Mất trí nhớ … - anh lẩm bẩm_Chẳng lẽ đây là cơ hội chúa cho mình? – anh lo lắng nhưng vẫn ko giữ được niềm vui hiện rõ trên mặt

1 tuần sau

_Ưh…đau… - cậu nheo mắt tính ngồi dậy nhưng cơn đau ở đầu lại ép cậu nằm xuống

_Em mới xuất viện đừng cửa động mạnh! – anh ngồi bên cạnh đỡ cậu nằm xuống

_Tôi… - cậu nhíu mày nhìn anh

_E bị tai nạn, ko nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ bị mất trí nhớ lâu dài – anh kéo chăn lên đắp cho cậu nhưng cậu ngang bướng đòi ngồi dậy anh bó tay trước cậu nên đành lót 1 đống gối sau lưng để cậu tựa

_Mất trí nhớ… vậy tôi là ai, còn anh, đây là đâu sao tôi chẳng nhớ gì hết! – cậu ôm đầu lắc qua lắc lại

_Em bình tĩnh nào! – anh vội giữ vai cậu trấn tĩnh, thấy cậu có dấu hiệu đạ bình tĩnh anh nói tiếp_Em tên là Lee Sungmin, đây là nhà anh và anh là chồng chưa cưới của em-Jo Kyu Hyun – anh giải thích

_Chồng…chồng chưa cưới… - cậu mở to mắt

_Phải! – anh gật đầu

_Sao tôi ko có ấn tượng gì? Vậy chúng ta yêu nhau sao?

_Ừm

_Nhưng tôi…

_Anh hiểu, em chỉ tạm thời mất trí nhớ thôi, anh sẽ chờ! – anh đỡ cậu nằm xuống khi cậu có dấu hiệu kiệt sức, mỉm cười dịu dàng cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ

Nửa đêm hôm đó

_Ư…đừng…đừng đánh…đau … - cậu rên trong cơn ác mộng

_Minnie, em sao thế? – anh ngồi túc trực bên cạnh cậu, nghe tiếng gọi cậu giật mình tỉnh giấc mồ hôi chảy nhễ nhại_Em gặp ác mộng sao? – anh lo lắng đỡ lấy cậu

_Tôi…trong mơ có người…đánh tôi…đau lắm đau… - cậu nói trong hoảng loạn nước mắt chảy dài anh ko chịu được mà ôm chầm lấy cậu

_K sao , có anh ở đây anh sẽ bảo vệ em, ổn rồi! – anh xoa nhẹ tấm lưng yếu ớt của cậu làm cậu cũng thôi khóc từ từ lịm đi trong tay anh_Anh sẽ giữ chặt lấy em! – anh siết chặt vòng tay

Từ đêm hôm đó anh luôn phải túc trực bên cạnh cậu, chăm sóc cho cậu vì cứ mỗi khi nhắm mắt ngủ cậu luôn gặp ác mộng, la hét, khóc lóc, kêu la quơ tay loạn xạ làm anh giật mình mấy lần giữ cậu lại dỗ dành mãi mới chịu ngủ. 

_Em uống đi, là sữa dâu mà em thích đó! – anh ngồi bên cạnh đưa cốc sữa cho cậu

_Cảm ơn! – cậu rụt rè đón nhận cốc sữa

_Em cứ khách sáo vậy anh buồn đấy! 

_Xin lỗi tôi… - cậu cúi đầu

_Đó anh nói bao nhiêu lần rồi, em là vợ chưa cưới của anh nhưng suốt ngày cứ khách sao rồi còn xưng hô xa lạ như vậy thật khiến anh đau lòng! – anh nhíu mày ko hài lòng

_Tô…em k có ý đó…chỉ tại… - cậu đỏ mặt cúi đầu

_Anh biết em chưa quen, nhưng tập dần rồi mới quen chứ! – anh nâng mặt cậu lên nhìn đối diện vs mình

_Ừm, em sẽ cố! – cậu cười

_Ngoan, em có biết là anh rất yêu em ko? Là rất yêu đấy! – anh kéo cậu sát vào người mình định hôn lên môi cậu, đôi môi mà anh khao khát bấy lâu nhưng cậu lại lách đầu sang 1 bên, tránh nụ hôn của anh

_E…em giúp bác Lee tỉa cây – cậu đứng dậy nói ấp úng rồi ra ngoài vườn 

_Coi bộ mình sắp tới giới hạn chịu đựng rồi! – anh ngả người ra ghế thở hắt

_Cậu Sungmin mà cắt nữa là trụi luôn đó! – quản gia Lee ngăn cản cậu hành hạ cái cây

_Cháu xin lỗi! – cậu luống cuống cả lên

_Cậu đang có tâm sự?Là về cậu chủ sao? – có vẻ như câu hỏi ấy đã đánh trúng vào tâm trạng lúc này của cậu nên cậu chỉ im lặng cúi đầu, ông nói tiếp_Tôi biết cậu Sungmin đang rất phân vân, cậu ko biết bản thân có yêu cậu chủ hay chỉ là vì biết ơn mà ở bên cạnh cậu ấy, nhưng nếu cậu chịu giành thêm thời gian bên cạnh cậu ấy thay vì tránh né thì có thể sẽ nhanh chóng tìm ra câu trả lời hơn! - ông mỉm cười

_Cháu ko hiểu nếu cháu và anh ấy yêu nhau thì cho dù mất trí thì cũng ít ra có vài ấn tượng nhưng thật sự cháu ko có… - cậu nói khó khăn

_Tôi biết cậu đang nghĩ gì nhưng hãy xem đây là 1 sự khởi đầu mới, cho cả hai 1 cơ hội! – ông vỗ vai cậu_Vs lại chẳng phải cậu cũng có có 1 chút gì đó vs cậu chủ sao?

_Cháu… - cậu ngượng chín cả mặt

_Được rồi làm việc tiếp thôi! – ông xắn tay áo cao hơn và bắt tay vào tỉa tót những khóm cây khiểng trong vườn còn cậu mãi vấn đứng đó mặt càng lúc càng đỏ

Buổi tối

_Muộn rồi, hình như Kyu chưa về thì phải! – cậu nhìn vào đồng hồ mà sốt cả ruột. bình thường khi anh đi làm về đều sang bên phòng cậu hôn lên trán chúc cậu ngủ ngon nhưng hôm nay thì chờ mãi ko thấy nên cậu định đi xuống dưới nhà xem thử. Vừa bước chân ra khỏi phòng thì ông quản gia từ phòng đối diện cũng bước ra_Ủa bác Lee, anh Kyu chưa về ạ!

_Cậu chủ về lâu rồi nhưng vì sốt cao ko muốn lây cho cậu nên về là vào thẳng phòng mình luôn

_Sốt, anh ấy ko sao chứ? – cậu hốt hoảng

_Có vẻ như nặng lắm nhưng cậu ấy lại ko chịu cho bác sĩ hay người khác chăm sóc, tôi cũng ko biết làm sao nữa – ông lắc đầu, cậu liếc nhìn sang vị bác sĩ đứng trước cửa_Ah hay cậu vào lo cho cậu chủ đi

_Nhưng bác nói là…

_Ko sao tôi nghĩ nếu là cậu thì ko vấn đề gì đâu! – nói rồi ông quản gia đi mất hút để mình cậu đứng trước cửa phòng của anh. Và cậu cũng nhẹ nhàng mở cửa vào trong và đóng lại 1 cách khẽ khàng để tránh gây tiếng động làm anh thức giấc. Cậu bước lại bên chiếc giường kingsize ở giữa phòng, nước nóng và khăn đều được chuẩn bị sẵn cứ như là đang chờ cậu. Từ từ ngồi xuống bên cạnh cơ thể đang co rúm trong lớp chăn dầy cộm và ko ngừng run rẩy

_Anh bỏ chăn ra nào! – cậu kéo chăn ra khỏi ng anh_Anh mà cứ đắp chăn là ko khỏi sốt được đâu – vs sức khoẻ ko mấy tốt của mình Sungmin khó khăn lắm mới kéo được chiếc chăn ra khỏi người anh_Nóng quá! – cậu đặt tay lên trán anh rồi vs tay lấy khăn nhúng nước ấm đắp lên

_Ưm…là em ah… - anh nheo mắt cố tiếp nhận hình ảnh của cậu và cất tiếng 1 cách khó khăn

_Anh nóng quá, em phải gọi bác sĩ đến khám cho anh, chờ…! – cậu định quay đi nhưng bị 1 lực kéo lại, anh tuy đang sốt toàn thân mệt mọi nhưng lại thừa sức kéo cậu vào lòng giữ chặt_Kyu ah, anh đừng bướng! – cậu cố gỡ đôi tay rắn chắc nóng hực lửa của anh

_Kyu…đây là lần đầu em gọi tên anh thân mật thế! – anh thì thầm trong hơi thở yếu ớt giọng nói tỏ vẻ rất mãn nguyện, đôi tay vẫn ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cậu ko muốn rời

_Nếu anh ngoan ngoãn để bác sĩ khám sau này ngày nào em cũng sẽ gọi anh như thế, chịu ko? – cậu phì cười trước thái độ trẻ con của anh, dáng vẻ 1 vị tổng giám đốc lạnh lùng quyết đoán thường ngày ko còn nữa

_Thật sao? – anh xoay người cậu lại đối diện vs mình

_Thật mà! – cậu mỉm cười gật đầu, anh từ từ buông cậu ra đầy nuối tiếc, cậu mở cửa gọi vị bác sĩ đứng chờ ở ngoài. Ông khám cho anh cẩn thận rồi quay sang căn dặn cậu đủ điều. sau khi tiễn bác sĩ ra cửa cậu quay lại ngồi bên giường vuốt nhẹ mái tóc vịn mồ hôi của anh_Ko sao rồi, anh sẽ sớm khoẻ lại thôi!

_Ở lại vs anh, đừng đi đâu hết, hứa vs anh đi! – anh chụp lấy tay cậu để lên ngực mình

_Em hứa! – anh yên tâm nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ sâu ko mộng mị

Sáng hôm sau

_Ưmm… - Kyu nhăn mặt vì thứ ánh sáng chói chang buổi sớm, anh quay sang bên cạnh tìm kiếm nhưng ko thấy cậu đâu, anh vội bật dậy bước xuống giường quên cả mang dép, chạy nhanh xuống lầu miệng ko ngừng kêu tên cậu_Minnie em đâu rồi! – anh lo lắng, sợ hãi khi cậu ko nằm trong tầm mắt của anh, anh sợ nếu cậu rời khỏi anh chỉ trong 1s thì có thể sẽ ko bao h quay lại, tại sao lại lo lắng như thế phải chăng vì anh đã nói dối để cậu ở bên mình. Người ta nói kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra, anh biết nhưng ko phải lúc này, anh vẫn chưa có nhiều thời gian để bên cậu, anh ko muốn mất cậu_MINNIE! – anh chạy ra vườn gọi lớn

_Anh kêu em hả? – nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau anh vội quay lại thì thấy cậu đang mặc chiếc tạp dề trắng hoa xanh, trên tay thì cầm 1 đĩa bánh. _Anh chưa khoẻ mà… - cậu bước lại gần anh chưa nói hết cậu thì bị anh vồ lấy ôm chặt làm đĩa bánh suýt rơi xuống bãi cỏ, cậu lấy lại bình tĩnh vỗ vào vai anh_Anh sao thế, ko khoẻ chỗ nào, buông ra để em xem nào! – cậu nói 1 lèo nhưng anh ko nói gì chỉ vùi mặt vào cổ cậu, hai tay thì siết chặt lấy vòng eo nhỏ của cậu ép sát vào người mình, nhận thấy 1 bên vai mình hơi ướt cậu ngưng vỗ vào vai anh mà bù lại là vuốt nhẹ lên tấm lưng trần của anh_Anh khóc sao, anh sợ em đi mất ah? – cậu phì cười vì bắt trúng tim anh_Anh ngốc quá nếu em rời khỏi anh thì em phải làm sao đây! – nghe cậu nói đến đây anh bất ngờ đẩy nhẹ cậu ra vịn chặt đôi vai gầy guộc của cậu

_Em nói gì? – anh hỏi vs vẻ mặt nghiêm trọng

_Ý em là nếu rời xa anh em chết mất hiểu chưa ngốc! – cậu xỉa vào trán anh cười tinh nghịch, anh mở to mắt nhìn cậu hai tay run rẩy ôm lấy bầu má trắng ửng hồng của cậu hỏi lại

_Có thật ko? – anh muốn xác định lại lần nữa tâm ý của người đang đứng đối diện vs mình, cậu gật đầu anh lại kéo cậu vào lòng ôm chặt_Anh cũng sẽ chết nếu em rời xa anh! – anh nói như sắp khóc nữa

_Tuy em chưa nhớ ra tình cảm của mình nhưng chắc chắn 1 điều là em k thể sống thiếu anh được! – cậu nói nhỏ chỉ đủ cho mình anh nghe thấy và cũng vòng tay ôm lấy lưng anh.

“chúa ơi làm ơn đừng để Sungmin rời xa con, đừng để em ấy nhớ lại chuyện trước đây, con xin người” – anh thầm thét lên trong lòng

“chúa ơi con nghĩ con yêu Kyu mất rồi nhưng có thật là con từng yêu anh ấy ko, hãy mau cho con nhớ lại mọi chuyện đi” – cậu thầm cầu nguyện. hai con người, hai suy nghĩ đối nghịch nhau nhưng lại có chung 1 tình yêu, liệu tình yêu ấy có được trọn vẹn?!!!

_Anh ăn đi, là em tự làm đó! – cậu đặt đĩa bánh xuống chiếc bàn tròn dưới gốc cây trong vườn_Anh phải buông em ra thì mới ăn được chứ! – cậu cười gỡ tay anh ra, nhưng Kyu vẫn ngoan cố ôm cậu từ phía sau tựa cằm lên vai cậu tận hưởng mùi thơm từ cổ cậu, cái mùi ngọt ngào đến phát nghiện

_Em đút anh đi! – anh thì thầm, phả từng hơi thở nóng hổi khiến cậu đỏ mặt

_Anh lớn rồi mà còn… - nói thế nhưng cậu vẫn vs lấy miếng bánh đút lên miệng anh, anh nhai nuốt ngon lành cậu cũng thấy vui_Có vẻ như rất ngon nhỉ để em ăn thử! – cậu định lấy 1 miếng cho vào miệng mình nhưng…

_Đừng…- anh giật lấy chiếc bánh trong con mắt ngỡ ngàng của cậu_Ý anh là … em làm cho anh thì ko được ăn của anh – anh vội giải thích

_Ah anh thật là nếu anh thích thì em làm thêm cho – cậu ngượng ngịu cúi đầu nên ko thấy được sắc mặt anh lúc này, nó chẳng khác nào tù nhân đang chuẩn bị đem đi xử bắn.

_Thôi em đừng làm vậy cực lắm để đầu bếp làm là được rồi! – anh cười gượng cố ngăn cậu

_Ko sao em làm được mà! – nói rồi cậu chạy ngay vào nhà bếp

_Cậu ấy đi rồi! – ông quản gia lên tiếng lau mồ hôi trên trán mình

Oẹ ọe ọe – anh ói 1 tràng

_Cậu ko sao chứ!

_Ông thử ăn bánh ngọt mà có mùi cá sống xem có sao ko? – anh lừ mắt_Giải quyết đống bánh này đi, còn nữa bảo đầu bếp Han mỗi khi thấy Sungmin bước vào bếp thì lập tức treo bảng “Khu vực bất khả xâm phạm”, nếu cậu ấy mà còn vào làm mấy món ăn đặc biệt thế này tôi cho mấy người ăn lun đó! – anh gằn giọng làm ông quản gia xanh mặt, bánh ngọt mà nghe mùi cá sống thì … nghĩ đến đây ông bỗng rùng mình, tuổi ông vốn đã già nếu còn có diễm phúc ăn món bánh này chắc đi luôn

_Đã biết là sẽ ói ra hết nhưng vẫn cứ ăn!coi bộ cậu chiều cậu ta quá rồi đó! – Yunho từ đâu bước đến trêu chọc

_Nhiều chuyện, đến có gì ko? – a lạnh lùng hỏi

_Bạn bè mà thế hả, mà cậu định cứ tiếp tục như thế sao? – câu hỏi ko đầu ko đuôi nhưng anh thừa biết Yunho muốn nói gì nhưng anh chỉ im lặng nhìn ra 1 góc vườn nơi cậu đang loay hoay tưới hoa_cứ giữ cậu ấy ở nhà mãi cũng ko phải là cách, 1 lúc nào đó Sungmin cũng đòi ra ngoài và dĩ nhiên sẽ gặp người quen và…

_Yêu con người ngốc nghếch đó gần hai năm, mãi đến bây giờ tôi sắp có được cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông tay sao? – anh nhìn Yunho đầy ẩn ý kèm theo nụ cười ác ma lừng lẫy

_ý cậu là… - Yunho tuy thắc mắc nhưng đã phần nào hiểu được dụng ý của anh

End chap 3.

Chap 4

_Khiến những người mà cậu ấy từng quen im lặng thì ko khó, tôi có nhiều tiền để làm gì chứ? – lại 1 nụ cười nửa miệng

_Nhưng ko phải ai cũng cần tiền

_Ko cần tiền nhưng chắc cũng cần gia đình chứ hả?

Câu nói nhẹ nhàng của anh khiến Yunho như cảm thấy rơi xuống địa ngục, dùng tiền bịt miệng ko được thì dùng người thân uy hiếp, quả ko hổ danh là con quỷ trên thương trường, để đạt được mục đích ko từ bất cứ thủ đoạn nào

_Vì Sungmin cho dù có chống lại cả thế giới tôi cũng sẽ làm!Vì vậy việc này nhờ cậu rồi! – dứt lời anh đứng dậy bước đến chỗ cậu

_Sungmin ah tốt nhất cậu đừng bao giờ nhớ lại nữa, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai người đó! – Yunho nhìn theo dáng anh nói thầm

Về phần Sungmin nãy giờ chỉ chăm chú vào mấy khóm hoa trong vườn ko biết anh đang đến gần nên vô tình quơ vòi nước về phía anh làm cả người anh ướt sũng

_Chết, em xin lỗi anh ko sao chứ! – cậu hốt hoảng quăng vòi nước xuống lại gần vuốt má anh vậy mà anh chẳng chút phản ứng cậu tưởng anh bị nhiễm nước nên càng lo lắng hơn_Vào nhà thôi em lau khô… - cậu nắm tay anh kéo đi nhưng chưa bước được bước nào đã bị anh kéo lại và bất ngờ đặt lên môi cậu 1 nụ hôn. Sungmin bất ngờ phản kháng yếu ớt nhưng rồi cũng từ từ hé môi tiếp nhận, anh mỉm cười vì cậu đã ko từ chối anh như những lần trước. cả hai hôn nhau say đắm dưới cầu vồng, xung quanh là những đoá hoa thuỷ tiên toả hương dìu dịu, nước bắn tung toé do vòi nước chưa được khoá tạo nên 1 khung cảnh hết sức lãng mạn và đẹp

_Càng lúc anh càng ko thể để em đi được nữa rồi! – anh dứt khỏi nụ hôn ôm cậu vào lòng thì thầm, cậu im lặng gục mặt vào ngực anh

“Mặc kệ sau này ra sao chỉ cần thế này là đã hạnh phúc lắm rồi Sungmin ah” – anh mỉm cười nghĩ thầm

Mấy tháng sau, quả nhiên đúng như những gì Yunho đã đoán Sungmin đã có ý muốn ra ngoài làm việc, 1 người hoạt bát như cậu ko chấp nhận bị nhốt ở nhà nên năn nỉ ỉ ôi suốt mấy ngày trời làm đủ mọi việc cuối cùng cũng làm anh xiêu lòng mà cho cậu đi làm. Đồng ý cho cậu đến cty làm việc bởi vì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả, mọi nhân viên trong cty những người biết quan hệ giữa cậu và Jihoon đều được mua chuộc theo 1 trong hai cách mà anh từng nói vs Yunho. Anh đoán ko sai làm người thì ai cũng tham tiền còn ko thì cũng có điểm yếu chỉ cần đánh vào điểm yếu của họ thì sẽ dễ dàng sai khiến.

Chính vì vậy mà khi bước chân vào cty mọi người ko ai lấy làm ngạc nhiên khi cậu đi cùng vs Giám đốc của họ vui vẻ thân mật như 1 cặp thật sự từ trước đến nay. Nhưng để cho chắc hơn anh đưa cậu lên làm thư kí riêng cho mình, 1 phần là để có thể lúc nào cũng được ở cạnh cậu, 1 phần là để dễ quan sát và quản lí cậu hơn.

Phòng kd

_Này chẳng lẽ chúng ta cứ để vậy sao? – Junsu bực mình lên tiếng

_Biết làm sao hơn giám đốc cũng đã gửi tối hậu thư cho mỗi người rồi, nếu chúng ta ko làm theo thì… - Hyori nhăn mặt

_Đúng đó đằng sau giám đốc là cả một hội mafia khét tiếng, chúng ta mà lơ mơ là bị xử liền đó! – Changmin vừa nhai vừa nói

_Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Minnie quên đi có lẽ tốt hơn vì…- Kangin mãi mới lên tiếng nhưng vẻ mặt còn thảm hơn mấy người kia_Hình như Jihoon có dấu hiệu thay lòng rồi thì phải

_Hyung nói sao? – Ba người đồng thanh

_Anh ta mới sang đó mới có 4 tháng thì làm sao có thể…-Changmin nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu

_Vs lại cậu ta yêu Minnie thế cơ mà! – Hyori chen vào

_Hyung cũng ko biết chính xác nhưng mấy bữa trước khi Teukie đi thị sát thị trường bên Mỹ thì thấy Jihoon đang…vs 1 cô gái tóc vàng, nhưng mà theo lời Tuekie kể thì cô ấy cũng là người hàn thì phải – Kangin vuốt cằm suy nghĩ

_Chẳng lẽ cậu ta thay đổi rồi, vậy Sungmin tính sao đây? – Junsu đập bàn tức giận

_Chính vì thế mà hyung mới bảo Sungmin quên đi thì tốt hơn – Kangin lập lại

Cả phòng chìm vào yên lặng cho đến khi cái loa phóng thanh vang lên

_Này ăn trưa thôi mọi người! – cậu mở cửa hét vào trong miệng cười toe toét

_Mất trí mà cái miệng vẫn bự! – Changmin lắc đầu

_Thôi đi ăn! – Junsu đứng dậy trước những người khác cũng đứng dậy theo

Cho dù mất trí nhưng tình cảm đồng đội cậu dành cho họ vẫn ko thay đổi, vẫn dễ hoà đồng thân thiện như trước đây

_Ủa sao hôm nay giám đốc ko đi ăn chung? – Hyori thắc mắc

_Ah anh ấy đang có khách nên bảo em ăn trước! – cậu hồn nhiên cho miếng kimpab vào miệng

_Giám đốc có tốt vs em ko? – Kangin lên tiếng

_Dĩ nhiên, anh ấy tốt lắm nhưng mà … - giọng cậu chợt chùng xuống

_Nhưng mà sao? – mấy ng kia cùng hỏi gấp gáp

_Nhưng anh ấy lúc nào cũng xem em như con nít, nhìu lúc em còn tưởng mình là con anh ấy chứ ko phải người yêu! – cậu thở dài

_Cái thằng làm tụi này hết hồn

_Chính là vì yêu em đến chết nên mới chăm sóc em như vậy, nhưng em có hạnh phúc ko? – Kangin xoađầu cậu hỏi

_Có rất hạnh phúc, lúc đầu thì em có hơi xa cách nhưng càng lúc thì càng ko thể nào rời xa Kyu được nữa! – cậu mỉm cười mãn nguyện, mặt hơi đỏ

“Chà trước đây lúc yêu Jihoon cậu ta có dễ thương thế này sao?” – Junsu liếc mắt sang Changmin

“Ko hề, chỉ có lúc này thôi” – Chngmin đáp lại bằng 1 cái nhún vai

“Nhưng mà có vẻ như Sungmin hạnh phúc thật” – Hyori nhìn cả ba người và đều nhận được cái gật đầu đồng tình

“Vì thế nên ko được nhắc chuyện trước đây nữa” - Kangin đưa mắt nhìn ba người còn lại và họ đều nhất trí. Cuộc nói chuyện bằng mắt kết thúc trong vui vẻ

_Ah mà Jihoon là ai vậy? – câu hỏi bất ngờ của cậu làm họ giật mình_Vào làm hơn 1 tháng rồi nhưng hôm nay em mới nghe nhân viên phòng nhân sự nhắc đến người này

_Ah…đó người đó là …trước đây là trưởng phòng nhân sự - Kangin nhanh chóng đáp lại

_Uh nhưng mà sang Mĩ từ mấy tháng trước rồi! – Changmin cười xoà

_Em vs người đó… - cậu thắc mắc

_LÀ BẠN! – ba người hét lên

_Vậy…vậy hả?Ra là thế thảo nào mà nghe cái tên thấy quen quen! – cậu gãi đầu

_Tên nào thấy quen quen? – Kyu xuất hiện tứ phía sau cậu giật mình quay lại

_Ah khách về rồi sao? – cậu mừng rỡ, anh gật đầu kéo ghế ngồi bên cạnh cậu_Anh ăn gì chưa, để em lấy đồ ăn cho anh?

_Vậy phiền em rồi! – cậu đứng dậy đến quầy, nếu là thường ngày thì anh đã tự đi lấy cho cả hai nhưng lúc này anh cần nói chuyện vs những người đang ngồi cứng đơ trước mặt mình nên mới chạnh lòng để cậu cất công đi lấy. Cậu vừa đi thái độ anh thay đổi hẳn, từ 1 ng dịu dàng, nhẹ nhàng anh chuyển sang con người lạnh lùng đầy đe doạ_Tôi nghĩ tin Jihoon có người khác đã truyền đến tai mọi người rồi nhỉ? – anh nhếch mép cười

_Vậy đó là tin đồn hay là … - Kangin tuy có sợ nhưng vẫn phải lên tiếng

_Ko hề, những gì Teukie hyung thấy là thật, lúc nãy thám tử tôi cử đi theo dõi cậu ta đã đến và báo cáo, cậu ta Lee Jihoon thật sự đã thay đổi! – anh bình thản đáp lại, bốn người họ nhìn nhau 1 hồi rồi lại nhìn anh chờ đợi_Vì vậy ko cần tôi nói mọi người cũng biết làm gì rồi chứ, có nhiều chuyện quên đi lại là tốt đối vs Sungmin, thế nên tôi hi vọng mọi người đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt cậu ấy nếu ko thì…

_Mọi người nói chuyện gì mà nhập tâm vậy? – giọng nói của cậu vô tình cắt ngang ko khí đáng sợ nơi đây, khiến bốn người kia cũng lấy lại nhịp thở bình thường_Của h này! – cậu vô tư đặt khay thức ăn xuống bàn trước mặt anh

_Cảm ơn em! – anh mỉm cười hiền lành hôn lên má cậu_Nhưng mà anh no rồi chúng ta về phòng làm việc thôi! – anh đứng dậy kéo ghế đỡ cậu đứng theo, bước đi được vài bước anh quay đầu liếc nhìn bốn người đó bằng đôi mắt và nụ cười đầy đe doạ, anh giơ 1 ngón tay trước miệng ra hiệu giữ im lặng rồi bình thản quay lại thì thầm vào tai Sungmin những lời yêu thương

_Tốt nhất chúng ta nên giữ im lặng! – Junsu nói nhỏ đưa tay vuốt ngực

_Đúng, ngày nào mà cũng đối diện vs cái nhìn và nụ cười ác quỷ đó chắc tôi tổn thọ quá! – Hyori thở dài

_Vậy nếu sau này cậu ấy nhớ lại thì sao? – Changmin mân mê chiếc thìa trên tay

_KO ĐƯỢC NHỚ LẠI! – cả ba người cùng hét lên

_Nếu thật sự có ngày đó thì thằng bé sẽ rất đau khổ đây!haizzz – Kangin thở dài nhìn theo bóng hai người vừa rời khỏi cantin

Phòng giám đốc

_Kyu ah anh mà còn nhìn em chằm chằm vậy thì làm sao em làm việc được! – cậu chăm chú vào đống giấy tờ trên bàn nhưng vẫn thừa biết anh đang dán mắt vào mình

_Em đẹp như vậy, dù 1s ko nhìn là anh muốn chết rồi! – Kyu chống tay lên bàn nhìn cậu say đắm làm cậu rùng mình

_Vs cô nào anh cũng nói thế hả, vậy em là người thứ mấy rồi? – cậu vẫn chú tâm lật đi lật lại tập tài liệu trước mặt mà ko biết anh đã tiến gần từ lúc nào

_Em là người đầu tiên đó, ngốc ah! – anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cậu, cậu khẽ mỉm cười vịn vào cánh tay rắn chắc của anh

_Kyu ah!em có chuyện muốn hỏi anh lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội… - cậu chợt đẩy nhẹ anh ra  hai mày nhíu lại

_Ừm em cứ hỏi! – anh thấy cậu có chút ko ổn nhưng vì để cậu bình tâm nên anh phải giữ cho bản thân bình tĩnh. Anh tựa vào thành bàn làm việc của cậu

_Trước đây khi yêu nhau có bao giờ em nhắc vs anh về chuyện gia đình mình chưa? – cậu ngẩng đầu nhìn anh

“Thì ra ko phải chuyện liên quan đến Jihoon” – anh khẽ thở phào

_KO có, mà sao vậy?

_Tại dạo này em lại mơ thấy giấc mơ đó, trong mơ em bị đánh rất nhiều nhiều đến nỗi ko cử động được, máu chảy…đau lắm…em – nói đến đây chợt hai vai cậu run lên đôi mắt hằn rõ vẻ sợ hãi

_KO sao đâu đã có anh bên cạnh thì ko ai dám chạm vào 1 sợi tóc của em ! – anh kéo cậu vào lòng ôm chặt, những lúc cậu như thế chỉ cần 1 cái ôm thật chặt từ anh thì cậu lại thấy lòng ấm hơn, an toàn hơn. Cậu cũng yên tâm gục mặt vào ngực anh_Anh nghĩ em ko nên suy nghĩ nhiều về chuyện đó, anh ko muốn em vướng vào phiền muộn – anh xoa lên tấm lưng gầy của cậu

_EM biết anh chỉ muốn tốt cho em nhưng anh có thể giúp em điều tra về quá khứ của em được ko? _cậu nói thầm trong ngực anh

_Dĩ nhiên rồi chỉ cần là mong muốn của em! – anh hôn nhẹ lên môi cậu

_Ah đúng rồi suýt chút em quên! – chợt nhớ ra gì đó cậu vội đẩy anh ra mặt hớn hở

“Ôi trời cái mặt này…em muốn bị đè hay sao mà lại trưng bộ mặt chết người đó ra vậy?” – anh hé 

thầm nhìn cậu trăn trối

_Hồi nãy bác gái có gọi bảo tối nay chúng ta về nhà chính dùng bữa đó!

_K đi! – anh đáp gọn lỏn bước nhanh về bàn làm việc của mình ngồi vào ghế xoay mặt ra phía cửa sổ. cậu vội bước vội đến bên cạnh vòng tay lên trước ôm chặt cổ anh

_Anh ah! – cậu gọi anh bằng chất giọng ngọt ngào mà ko biết đó là thứ vũ khí khá nguy hiểm nếu cậu áp dụng vs kẻ khác

“May cho em là anh biết kiềm chế đó ngốc” – anh nghĩ thầm

_Cũng lâu rồi mình ko về nhà chính chơi, em nhớ hai bác ấy lắm lại còn Minyoung nữa chắc thằng bé nhớ em lắm đó, anh ah chúng ta …- cậu cố gắng dùng tuyệt chiêu mè nheo để dụ anh

_Có nhớ lần trước về đó dùng cơm em đòi ở lại bao lâu ko? – anh gằn giọng kéo cậu về phía trước ngồi vào lòng mình, cậu giật mình nhìn anh nhớ lại lần dùng cơm tối ở nhà chính 1 tháng trước. lúc đó là lần đầu tiên anh đưa cậu về nhà cha mẹ mình hay còn gọi là nhà chính, ngay lần đầu gặp mặt cậu đã được mọi người trên dưới yêu mến, đặc biệt là ông bà Jo họ luôn xem cậu là con ruột, lần đó vì quá ham chơi nên cậu đòi ở lại đến những 1 tháng, làm anh phải cắn răng ở lại chịu đựng những trò đùa tinh quái của bà Jo…1 tháng ở nhà chính đối vs cậu như là thiên đường, còn đối vs anh thì như là địa ngục chính vì vậy mà anh mới ko bao giờ muốn cùng cậu quay trở lại đó. Thấy cậu cứng họng ko nói được gì anh tiếp tục_Là 1 tháng đấy! – anh véo mũi cậu là nó đỏ tấy lên_Nếu lần này em về đó chắc cũng đòi ở lại nguyên mùa đông này luôn quá, thôi an phận ở lại biệt thự vs anh cho qua hết mùa đông lạnh lẽo này đi!

_ANH ah, ko có chuyện đó đâu em hứa là chỉ đến dùng cơm thôi rồi sau đó mình về, lần này em nói thiệt đó! – cậu choàng tay để hờ lên vai anh hơi ưỡn người về phía anh làm nũng, anh nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ cậu nói thêm_Nếu em ko đi bác sẽ cho người bắt cóc em đến đó rồi giấu em luôn, anh ko sợ em vì nhớ anh mà sinh bệnh sao!thôi mà đi đi! – cậu nhún nhảy trên đùi anh mà ko biết chính hành động vô ý đó đã kích thích cậu bé của anh

“Chết…nguy rồi…” – anh tái mặt lại nhìn cậu, hai mắt như dại đi, hai tay anh ko còn ôm eo cậu nữa mà siết chặt lấy hai bên ghế cố hết sức kiềm chế bản thân, nhưng cậu thì cứ như viên kẹo ngọt dâng đến trước miệng làm sao mà ko ăn cho được, nhưng may mắn là phần lí trí trong anh cuốicùng cũng chiến thắng phần dục vọng, anh lấy 1 hơi dài cố nói vs cậu bằng 1 giọng hết sức bình tĩnh

_Muốn về đó cũng được nhưng hiện giờ anh thấy khát nước em mua cho anh cốc café đi! – anh cố mỉm cười, cậu gật đầu nhảy khỏi người anh và phóng nhanh ra khỏi phòng

Cậu vừa đi khuất anh chạy ngay vào phòng vệ sinh giải quyết, miệng ko ngừng rên tên cậu

Ngoại ô Seoul

_Sao em có vẻ thích về đó vậy? – anh liếc nhìn cậu đang loay hoay vs mớ quà cáp rồi tập trung lái xe

_Vì mọi người rất tốt vs em, còn hai bác nữa họ cứ như là cha mẹ em vậy! – cậu vui vẻ sắp xếp đống quà trước mặt

_Mọi người ở đó ai cũng xem em như người nhà chỉ còn mỗi việc chờ em đồng ý là được!

_EM ko lấy anh đâu, anh lúc nào cũng xem em như trẻ con chẳng giống người yêu gì hết! – cậu dẫu môi hất mặt lên vờ giận

_Đấy đấy cứ chu ra như thế thì anh cắn cho sứt luôn giờ! – anh đùa

_ANH bạo lực quá ah! – cậu vội lấy tay che miệng lại_Á COI CHỪNG!!!! – cậu hét lên

KÉTTTTT! – chiếc xe thắng gấp làm cả hai ngã chúi lên phía trước

_EM ko sao chứ! – anh hốt hoảng kiểm tra khắp người cậu

_EM ko…o người đó… - chưa nói dứt câu cậu vội mở cửa xe bước nhanh về phía người đàn bà bị 

ngã_Bác có sao…”ơ gương mặt này sao quen thuộc quá” – cậu thầm nghĩ

_Tôi ko sao – người đàn bà đứng dậy phủi phủi bộ váy sang trọng màu tím sẫm_Bạn trai cậu có vẻ lo lắng kìa – bà hất mặt về phía Kyu đang vội vàng bước tới vs vẻ mặt thật sự hoàng hốt

_Kyu… - cậu chưa kịp nói gì thì bị anh kéo vào lòng ôm chặt, cậu ngạc nhiên vì trước giờ đây là lần đầu cậu thấy anh khẩn trương như vậy, _EM ko sao thiệt mà! – cậu vỗ nhẹ vào lưng anh

_Tình cảm hai cậu thật tốt – giọng nói của bà vang lên làm cậu ngượng ngùng đẩy anh ra nhưng anh vẫn ngoan cố giữ chặt vòng eo cậu_Con gái tôi và chồng của nó yêu nhau thắm thiết vậy đấy – bà cười đùa_Thôi ko phiền hai cậu tôi đi đây

_Dạ cháu chào bác! – cậu cúi đầu chào, bà mỉm cười bước đi_Chúng ta cũng đi thôi! – cậu quay sang nói vs anh rồi cả hai cùng lên xe tiếp tục đến nơi cần đến

Nhà chính

Chiếc xe từ từ tiến vào trong chiếc cổng đen khổng lồ và chạy 1 đoạn đường dài trước khi dừng lại trước 1 toà lâu đài hùng vĩ. Xung quanh là những bải cỏ xanh mướt, có đặt 1 vài bộ bàn ghế trắng mút.

Chiếc xe dừng lại ngay lập tức có hai người đàn ông mặc vest đen kính cẩn mở cửa xe, anh và cậu cùng bước ra trước sự chào đón của hai hàng người hầu hai bên

_Hyung ah! – từ trong nhà có 1 cậu bé chừng 6 tuổi chảy ra, cậu vươn hai tay ôm nó bế bổng lên xoay 1 vòng

_Youngie ah hyung nhớ em quá ah! – cậu hôn lên má nó liên hồi

_Youngie cũng nhớ hyung nữa! – nói rồi nó hôn lên môi cậu 1 cái rõ kêu

_Này! Này! Trẻ con ko được làm như thế! – anh sừng sộ tiến tới tách hai con người 1 lớn 1 nhỏ này ra

_Con lớn rồi mà còn ganh tị vs con nít sao! – giọng 1 người đàn bà từ trong vang ra

_Mẹ!Bác gái! – anh và cậu cùng reo lên nhưng trong hai tâm trang khác nhau hoàn toàn

_Sao giờ cháu mới tới, ôi Minnie đáng yêu quá! – quả đúng như anh nghĩ vừa mới gặp là bà Jo liền nhào tới ôm chầm lấy cậu

_Ưm…cháu…-mặt cậu bị kẹt giữa hai quả núi lớn của bà nên ko tài nào thở nổi

_Mẹ mà còn ko buông ra sẽ có người chết đó! – anh vừa nói vừa từ tốn kéo cậu về phía mình ôm chặt_ANH đã nói là về đây rất nguy hiểm mà em cứ đòi đi! – anh thì thầm vào tai cậu

_Hai đứa đến rồi thì vào giúp 1 tay đi! – Cô gái tóc hạt dẻ lên tiếng_Miyoung con đi chơi vs chú Kyu đi

_Con ko thích con muốn chơi vs minnie hyung cơ! – nó lắc đầu

_Youngie ngoan nào để hyung giúp mẹ con nấu bữa tối cho chịu ko! – cậu mỉm cười xoa đầu nó

_KO ĐƯỢC! – anh quát lên làm mọi người quay ngoắt sang nhìn, bắt gặp anh mắt ngạc nhiên của cậu anh vội biện minh_Ý anh là em vào bếp làm gì cho cực, trong đó nóng lắm ko tốt cho sức khoẻ em đâu

_Này bênh giữ ha, chị cậu ở trong đó nãy giờ mà ông chồng chẳng nói gì! – cô quắc mắc sang người đàn ông bên cạnh

_Tại anh rể Doong Wook muốn chị đảm đang hơn đấy! – anh đùa

_Thôi anh đi chơi vs Youngie đi để em vào phụ chị Ara 1 tay – cậu đẩy anh đi rồi tung tăng kéo cô vào nhà

“Ôi trời bánh ngọt mà nghe mùi tanh thì ko biết em nấu ăn làm sao đây” – anh thở dài

_Còn đứng đó làm gì, ra sau sân nói chuyện vs bố đi, lâu rồi con chưa cùng ông ấy trò chuyện rồi còn gì! – bà Jo vỗ vai anh, anh miễn cưỡng bước đi, chẳng là quan hệ giữa cha con anh vốn chẳng tốt lành 

gì, nhưng lần trước cũng nhờ cậu đứng ra giải quyết những hiểu lầm mà cha con anh mới có thể vui vẻ nói chuyện bình thường, nhưng lúc này thì anh chỉ muốn ngăn cản cậu nấu bữa tối nếu ko nó sẽ trở thành thảm hoạ mất

Trong bếp thì cậu và Ara chia nhau ra nấu ăn, vì đây là bữa cơm gia đình nên hai người muốn đích thân xuống bếp, bà Jo thì chơi vs Minyoung nhưng thỉnh thoảng lại xuống bếp ăn vụn. ngoài vườn thì ông Jo, Kyu cùng Doong Wook thì đang bàn chuyện ở cty, nói những chuyện đời thường

Cuối cùng bữa ăn anh lo sợ cũng đã đến. anh lo lắng bước tới bàn ăn được bày biện sẵn ngoài vườn. phải nói là hai mắt anh đã thật sự mở to hết cỡ vì bữa ăn quá thịnh soạn, món nào trông cũng ngon miệng, bắt mắt mùi hương toả ra ngào ngạt. anh từ từ ngồi xuống bàn, mọi người cũng ngồi vào chỗ, vội gắp 1 miếng thịt cho vào miệng anh nghĩ

“Chắc em toàn đứng ngó thôi chứ gì”

_Ngon quá! KO ngờ chị nấu ngày càng ngon! – anh nhìn sang Ara đang cho Minyoung ăn

_Là Minnie làm đó! – cô bình thản đáp, anh vẫn chưa tin nhìn sang bên cậu, cậu nhún vai, anh lại gắp món khác, cô lại nói_Cũng là Sungmin làm luôn đó, Bữa ăn này có hơn phân cửa là Sungmin nấu, công nhận em nấu ăn xuất sắc thật! – cô tấm tắc khen

_Đúng đó, h thì bố biết tại sao con lại yêu thằng bé đến thế! - Ông Jo cười khen ngợi

_Ông ko nghe câu con đường nhanh nhất dẫn đến tình yêu là qua bao tử hả? – bà Jo gấp lia lịa

Còn anh thì đang ngẩn ra, thắc mắc làm sao cậu có thể nấu ngon thế rõ ràng là lần trước mòn bánh ngọt đó…

_ANH nghĩ em ko biết nấu ăn hả, lầm rồi nha món bánh đó là em cố ý làm riêng cho anh đó! – như hiểu được suy nghĩ trong anh nên cậu ghé sát tai anh thì thầm, anh sững sờ trố mắt nhìn cậu vs ánh mắt như muốn nói

“Sao em lại nhẫn tâm thế”

Thừa biết anh muốn nói gì nhưng cậu chỉ nhún vai vờ như ko biết cắm đầu xuống ăn

Ăn tối xong mọi người cùng ngồi trò chuyện bên nhau dưới bấu trời sao

_Cũng muộn rồi, tụi con xin phép! – Kyu cúi chào ông bà Jo

_Về sao? – giọng bà Jo chùng xuống

_Ư…Kyu ah…em – mọi người đang luyến tiếc chia tay nhau thì nghe tiếng rên của cậu

_EM sao thế?Đau chỗ nào vậy? – anh sốt sắng vội đỡ lấy cậu

_EM đau bụng quá, lại chóng mặt nữa… - cậu ôm bụng rồi xoa hai bên thái dương

_Trông thằng bé có vẻ đau giữ lắm, con đưa nó lên phòng đi! – Ông Jo lên tiếng, anh ko do dự mà nhấc bổng cậu lên đưa về phòng, đặt cậu xuống 1 cách nhẹ nhàng, anh kéo chăn lên đắp cho cậu, cũng may Ara là bác sĩ nên cũng đỡ.

_Kyu xuống dưới nhà rồi em đừng giả vờ nữa! – Ara gõ vào đầu cậu

_Tại em…muốn ở lại thêm … - cậu gãi đầu

_Ôi thật thiệt thòi cho con quá, phải giả vờ như vậy mới được ở lại sao, thằng Kyu càng lúc càng độc đoán mà – bà Jo ôm đầu cậu

RẦM! – anh mở tung cửa đứng đó giận giữ nhìn cậu rồi quay lưng đi ko nói lời nào, Sungmin thì thấy bản thân có lỗi vì đã gạt anh nên vội chạy theo giữ lại

_Kyu ah, em xin lỗi, vì em chỉ muốn… - cậu níu tay áo anh

_Muốn muốn muốn!SUỐT NGÀY EM LÚC NÀO CŨNG MUỐN LÀM THEO Ý MÌNH, CÓ BIẾT LÚC NÃY ANH SỢ HÃI THẾ NÀO KO? – vịn vai cậu nói lớn như sắp khóc_ EM CHỈ BIẾT LÀM THEO Ý MÌNH, CÓ LÚC NÀO EM NGHĨ CHO ANH CHƯA, NẾU EM CÓ CHUYỆN GÌ THÌ ANH PHẢI LÀM SAO ĐÂY – nói đến đây anh buông cậu ra định bước đi nhưng 1 vòng tay nhỏ nhắn đã kịp níu anh lại _EM xin lỗi!huuhuhhhhuuu! – cậu ôm chặt anh từ phía sau, anh thấy cậu khóc ko chịu được nên quay lại đối diện vs cậu_EM…hức…sẽ ko như thế nữa đâu…anh đừng ghét em mà…hức em biết lỗi rồi…huhuhu…-cậu khóc oà lên nước mắt nước mũi tèm lem

 _EM ngốc quá, anh yêu em con ko hết thì làm cách nào để ghét em bây giờ! – anh chạnh lòng kéo cậu vào lòng ôm chặt_ANH chỉ lo lắng cho em thôi, em phải biết là em quan trọng vs anh thế nào chứ? Nếu em có chuyện gì anh sẽ chết thật đấy – anh siết chặt làm cậu khẽ nhăn mặt

_EM biết rồi, em ko như thế nữa đâu, hay chúng ta về đi, em ko đòi ở lại nữa đâu! – cậu vội nói ngưng ngay ko khóc nữa, nhìn anh vs đôi mắt hối lỗi làm anh ko tài nào giận được nữa

“Ngày nào em cũng cố làm anh chết thầm mới vừa lòng sao, cậu ngốc này” – anh nghĩ thầm véo mũi cậu

 _Ngốc, giờ này trễ rồi làm sao về đây, tuyết lại đang rơi… - anh chỉ ra cửa sổ

 _Woa tuyết kìa! – cậu reo lên lách khỏi vòng tay anh phóng đến bên cửa sổ_Đẹp quá!

 _Mới nãy còn khóc lóc ỉ ôi, vậy mà… - anh phì cười, bước đến ôm cậu từ phía sau, tựa cằm lên vai cậu_KO thấy lạnh sao?

 _Có anh bên cạnh em ko bao giờ thấy lạnh cả! – cậu xoay người đứng đối diện vs anh, cười hạnh phúc. ANH mỉm cười cúi xuống đặt lên môi cậu 1 nụ hôn dài và sâu, sự ấm áp bao trùm không khí lạnh lẽo mùa đông, xa xa có mấy dáng người tò mò

_Giờ thì Youngie biết tại sao chú Kyu lại ko cho con hôn Minnie hyung rồi! – Minyoung nhìn ngắm say sưa

_Trẻ con thì ko được nhìn mấy cảnh này! – Ara che mắt nó nhưng mình thì gian 1 mắt vào hai người

_Xem trước để còn học hỏi chứ! – Dong Wook chen lấn

_Mấy đứa ồn quá, phim đang hay! – bà Jo sốt ruột

_Mà sao thằng Kyu hiền vậy trời, lúc trước nó có như vậy sao? – ông Jo thắc mắc

_Tại cậu chủ mới lần đầu biết yêu đấy ạ!

_A thì ra là vậy! – cả nhóm cùng đồng thanh

Thật ra thì từ trước đến giờ anh đã quen ko biết bao nhiêu cô gái, nhưng cảm giác anh nhận được chỉ có chữ “nhàm chán”, còn cậu thì khác luôn khiến anh bất ngờ, ngây thơ, trong sáng như viên pha lê nhưng mỏng manh dễ vỡ, chính vì thế anh lại càng trân trong cậu hơn, yêu cậu hơn. Nếu như có 1 ngày anh thay lòng có lẽ ngày đó nhân loại đã hoàn toàn tuyệt chủng mất rồi.

_Kyu ah bế em về phòng đi, em buồn ngủ! – cậu đẩy anh ra che miệng ngáp dài, nói vs cái giọng nũng nịu làm anh muốn chết đi được

_EM đấy, lười quá đi! – anh xỉa vào trán cậu, nói thì nói thế nhưng anh vẫn vui vẻ bế bổng cậu lên, hôn nhẹ lên trán cậu rồi bế về phòng, Sungmin cũng vòng tay ôm chặt lấy Kyu và vùi mặt vào cổ anh_Mai mốt đừng có rình mò nữa, như thế là xấu đấy! – anh bế cậu đi qua mấy con người nhiều chuyện đang đứng đông cứng sau vách tường

_Thì ra là nó biết hả trời, vậy mà còn…-bà Jo vuốt ngực thở nhẹ

_Cái nụ cười ác quỷ đó nó học ở đâu vậy ta? – Ông Jo thắc mắc

_KO phải từ ông ah? – bà Jo quắc mắc nhìn rồi thủng thẳng đi về phòng, sau đó ai về phòng nấy

Sáng hôm sau

_Mọi người thấy Minnie đâu ko? – Kyu hối hả chạy xuống lầu trong bộ quần áo sộc xệch cùng vs mái tóc rối bù

“Kiểu này là mới ngủ dậy mà ko thấy thằng bé đâu nên vội đi tìm đây mà” – bà Jo ngồi phè phỡ trên ghế nhìn anh phì cười

_Nó đi chợ vs Ara từ sớm rồi, bộ tối qua hai đứa làm gì hay sao mà sáng nay con dậy trễ vậy? – ông Jo đùa

_Kể chuyện, dỗ vợ chưa cưới ngủ! – anh bình thản trả lời rồi quay lên lầu chỉnh chu lại ngoại hình, mà ko biết cả mấy chục con mắt ngạc nhiên từ người trên kẻ dưới đều hướng về anh.

*Flash back*

Sau khi bế cậu về phòng và nhẹ nhàng đặt cậu xuống, anh định về phòng thì bị cậu kéo tay áo níu lại và nhìn anh bằng đôi mắt cún con

_Kể chuyện em nghe đi!

_Kể chuyện? – anh nhìn cậu đầy ngạc nhiên nhưng rồi lại ngồi xuống bên cạnh cậu dịu dàng hỏi_EM muốn nghe chuyện gì? – anh vuốt nhẹ trên mái tóc hung mềm

_Ừm… kể em nghe lần đầu chúng ta gặp nhau nó như thế nào? – cậu ngẫm 1 lúc rồi nhìn a đầy hiếu kì

_Vậy thì nằm lên đây! – anh mỉm cười ngồi hẳn lên giường tựa lưng vào thành giường và vỗ lên đùi, cậu ngoan ngoãn chỉnh người nằm lên đùi anh, tay mân mê vạt áo của anh_ANH nhớ lầ đầu mình gặp nhau là ở gara xe trong cty – anh bắt đầu kể, đưa tay vuốt tóc cậu_Lúc đó em tưởng anh là tên biến thái nên tung cho anh 1 cú đá như trời giáng – anh phì cười

_Trời em dữ vậy sao? – cậu há hốc mồm _Nhưng mà anh phải làm gì thì em mới nghĩ vậy chứ! – cậu lừ mắt nhìn anh

_Thì tại lúc đó anh và em cùng lấy xe, nhưng em thì đi trước còn anh thì đi sau, ngặt nỗi trong gara lại chẳng có ai nên em lại càng nghĩ anh đang muốn theo dõi em và thế là em đột nhiên dừng lại quay ra sau tung 1 cú đá ngay chân làm anh cả ngày hôm đó phải đi cà nhắc

/Tên biến thái, chết nè/

/Đau…/

/Ơ tổng giám đốc sao lại…/

/Sao trăng gì …cậu nhìn tôi chỗ nào giống tên biến thái hả?/

/Tôi xin lỗi nhưng mà ai bảo giám đốc cứ theo tôi hoài chi/

/Tôi theo cậu? này xe tôi ở phía đó thì đương nhiên tôi phải đi đường này rồi/

/Ủa vậy hả/

/Cậu…/

_Lúc đó a thật muốn đuổi việc em luôn nhưng mà thấy bộ dạng hối lỗi cùng vs bộ mặt mè nheo đáng yêu này nên…ngủ rồi ah? – a phì cười nhìn xuống con người đang ngủ ngon lành trên đùi a

/Cậu tên gì, làm ở bộ phận nào/

/Dạ tôi là Lee Sungmin ở phòng kinh doanh…ơ mà …giám đốc định vì chuyện này mà đuổi việc tôi hả…đừng mà giám đốc…tôi còn mẹ già con nhỏ ở nhà…tôi mà bị đuổi việc là cà nhà tôi sẽ chết đói mất, tôi xin giám đốc đó đừng đuổi việc tôi mà …huhuhu/

/Tôi có nói là đuổi cậu hả?/

/Vậy giám đốc hỏi tên tôi làm gì?/

/Bộ giám đốc ko có quyền được biết tên nhân viên của mình ah?/

/ ko…ko phải, thôi nếu giám đốc ko có gì thì tôi đi lấy xe đây, chào giám đốc/

_Chưa thấy ai ngốc như em, trong hồ sơ thì ghi là ở 1 mình còn độc thân vậy mà dám nói quá lên. EM đó, ai đời người ta bảo tha cho là biến bóng đi ngay, vô tâm quá đi! – anh chọt vào hai bầu má trắng hồng của cậu rồi sửa cho cậu nằm ngay ngắn, ôm chặt lấy cậu thì thầm_ANH yêu em, nhất định anh sẽ ko buông em ra đâu!

*End flash back*

End chap 4

Chap 5:

Siêu thị 

_Mình mua cái này đi chị, anh Kyu thích ăn lắm đó! – cậu cầm mấy thanh socola giơ trước mặt Ara

_Ừh lấy thêm trái cây vs rau củ nữa, em phải ăn nhiều chất bổ mới có thể luôn xinh đẹp! – cô lẹ tay lấy mớ rau củ ở hàng rau cho vào xe đẩy. Cả hai loay hoay lấy thức ăn cho vào xe, lúc ra quầy tính tiền thì…

_Ơ em quên mua mấy chai rượu rồi, để em quay lại mua, chị chờ em chút – nói vừa hết câu cậu liền vụt đi mất để cô ở lại 1 mình vs chiếc xe đầy cực lớn, cậu nhìn dáo dác tìm kiếm quầy rượu_Ah kia rồi! – cậu tiến đến lấy mấy chai rượu thượng hang định quay đi đến quầy tính tiền thì bị gọi lại

_Ah cậu là cậu bé đáng yêu hôm trước? – nghe tiếng nói quen thuộc cậu ngừng lại

_Ủa là bác hả! – cậu cười nhìn người đàn bà trong chiếc áo choàng lông trắng

_Chúng ta có duyên thật đấy! – bà cũng mỉm cười tiến gần đến cậu_Cậu đi 1 mình sao?

_Dạ cháu đi vs chị còn bác?

_Tôi đi vs con gái và chồng nó, kìa mới nhắc là đến rồi! – bà chỉ tay về phía trước, cậu nhìn theo thì thấy 1 cô gái tóc vàng mặc chiếc váy đỏ đang bước vội tới

_Sao mẹ đi nhanh vậy làm tụi con tìm nãy giờ! – cô cằn nhằn và nhìn sang Sungmin_Cậu ấy là…

_Là cái cậu hôm trước mẹ kể cho con đó!

_Chào cô! – cậu cúi đầu chào cô gái cũng cúi đầu chào lại

_Xin chào mẹ tôi khen anh dữ lắm, anh đúng là đẹp thật – cô gái cười tươi

_Cô quá khen rồi! – cậu gãi đầu_Thôi cháu phải đi đây, hi vọng có dịp gặp lại bác và cô! – cậu cúi chào rồi quay đi

_Thằng bé dễ thương thật, ah mà Jihoon đâu? – bà nhìn theo bóng cậu rồi quay sang hỏi cô con gái

_Anh ấy tìm mẹ ở khu quần áo, để con gọi nói anh ấy ra quầy tính tiền luôn! – cô lấy điện thoại nhấn số

_Chị chờ em lâu ko? – cậu chạy 1 mạch đến quầy và thở dốc

_Cũng ko lâu lắm, em thở từ từ thôi! – Ara vuốt lưng cậu rồi để đồ lên bàn tính tiền_Xong rồi, mình về thôi, ngay khi hai người vừa ra khỏi siêu thị thì có ba người, 1 nam 1 nữ 1 trẻ tuổi cùng 1 người đàn bà mặc áo lông cũng đến tính tiền tại quầy đó

Nhà chính

_Chị mang mấy thứ này vào để tủ lạnh đi tối lôi chúng ra nấu! – Ara để mấy túi đồ lên bàn và nói vs cô hầu gái đứng bên cạnh

_Cô chủ mua nhiều thật!

_Phải mua nhiều chứ vì Kyu vs Sungmin chắc ở lại lâu đây! – cô cười đánh nhẹ vào vai cậu

_Chắc hôm nay tụi em về thôi! – cậu thất vọng

_Sao vậy mới ở chơi có 1 ngày ah!

_Hôm qua emlàm anh ấy giận quá trời, nên ko dám xin ở lại lâu!Thôi em lên phòng thu xếp 

_Ừh tiếc thật, cũng tại thằng Kyu khó khăn quá! – cô xoa đầu cậu_Nhưng em đừng trách, nó cũng chỉ vì yêu em thôi – cậu mỉm cười hạnh phúc nhìn cô rồi bước lên lầu

_Kyu ah, anh chuẩn bị chưa hôm nay chúng ta về - cậu mở cửa bước bước vào phòng làm việc của ông Jo_Ủa anh Yunho cũng ở đây hả - cậu ngạc nhiên chỉ vào ngườiđang ngồi đối diện anh

_Hello, lâu quá ko gặp – Yunho giơ tay chào cậu theo kiểu nhà binh

_Yunho đến tìm anh bàn 1 số chuyện, vì là liên quan đến khu này nên tạm thời anh và em sẽ ở lại vài hôm nữa – anh gián mắt vào tập tài liệu để trên bàn

_THẬT SAO?ÔI THÍCH QUÁ! – cậu reo lên mừng rỡ nhào tới ôm chầm lấy và hôn lên má anh_Em yêu anh nhất đó Kyu ah! – nói rồi cậu chào cả hai nhảy chân sao rời khỏi phòng để lại anh vs gương mặt đỏ chín

_Sao ko nói là tại anh thấy em buồn quá nên quyết định cho em ở lại? – Yunho châm chọc_Làm tôi gấp rút đến đây từ sáng sớm chỉ để làm cái cớ cho cậu dễ mở lời thôi hả

_Nói nhiều quá đi! – anh lạnh lùng nhưng vẫn ko giấu được bộ dạng lúng túng lúc này

_Dẹp đi, chuyện cậu nhờ tôi làm rồi nè! – Yunho thảy sấp giấy lên bàn trước mặt anh, anh bình thản cầm lên lật từng trang

_Là người đàn bà đó??? – anh nhíu mày nhìn vào bức ảnh kèm theo, hình ảnh người đàn bà mà anh và cậu đã gặp trên đường dần hiện ra…

_Cậu cũng biết bà ta hả? – Yunho thắc mắc_Bà ta là Han Heebom phu nhân chủ tịch tập đoàn Mnet, tuy tập đoàn đó ko lớn bằng của chúng ta nhưng cũng có chút danh tiếng đó, thật ko ngờ bả lại là mẹ của Sungmin. – Yunho bình thản nhấp 1 ngụm trà_Tôi còn điều tra được trước đây vì danh lợi bà ta đã tự tay giết chồng mình, ngày nào cũng hành hạ đánh đập Sungmin 1 cách dã man, đáng lí bà ta đã bị ở tù rồi nhưng vì thế lực của chủ tịch Lee nên ko ai tố cáo hay thưa kiện. trước khi đám cưới vs Lee So Man bà ta đã quẳng đứa con trai duy nhất là Lee Sungmin vào trong rừng lúc cậu ta 5 tuổi, nhưng may mắn có người tìm thấy cậu ấy và đưa đến cô nhi viện. Lúc tôi đến hỏi những người trực tiếp chăm sóc cho cậu ấy ở cô nhi viện thì họ nói là thể trạng của Sungmin rất yếu, luôn bị ám ảnh về chuyện bị đánh đập, nhiều đêm khóc đến lả người, cậu ấy hoàn toàn ko nói 1 tiếng nào mãi đến khi có người đến nhận nuôi. Cũng may là cậu ấy được 1 cặp vợ chồng tốt bụng nhận nuôi nhưng tiếc là họ chết quá sớm, nói chung tuổi thơ của cậu ấy thật sự là 1 bi kịch, những gì tôi có thể làm đều đã làm rồi, có nói vs cậu ấy hay ko là quyết định của cậu – Yunho kể lại 1 mạch rồi mới giám xoay lại nhìn sắc mặt của anh_Còn chuyện này nữa … - nói đến đây chợt Yunho có vẻ lo sợ nhưng vẫn lấy can đảm để nói_Hôm nay lúc đến đây tôi đã thấy Jihoon! – câu nói của Yunho như sét đánh ngang tai, anh mở to đôi mắt lúc này đã hằn lên sự giận dữ, tại sao chỉ trong 1 ngày mà có nhiều chuyện đến vậy, hết chuyện mẹ ruột cậu rồi đến Jihoon, ko nghĩ nhiều anh vội quẳng tập hồ sơ cho Yunho 

_Đốt đi! – nói rồi anh bước nhanh ra khỏi phòng

_Còn chuyện này nữa…cô gái mà Jihoon lấy làm vợ là Lee Seugi con gái của bà Han Heebom vs Lão Lee So Man!

_Nói vậy cô ta là em gái cùng mẹ khác cha vs Minnie rồi!Tên Jihoon đó cũng khéo chọn thật!

Ngoài vườn

_Bác ah, anh Kyu cho cháu ở lại vài ngày lận đó! – cậu mừng rỡ nắm tay bà Jo

_Ôi thật tốt quá vậy là hai bác cháu ta có nhiều thời gian tâm sự rồi – bà vui vẻ vuốt má cậu, nở nụ cười hiền từ

_Nếu bác là mẹ cháu thì tốt quá! – cậu chợt thấy buồn khi nhớ đến những cảnh mình bị 1 người phụ nữ đánh đập, tuy konhớ mặt nhưng cậu chắc đó là mẹ mình

_Thì hai bác vốn từ lâu đã xem cháu là con rồi, cháu xem có ai trong nhà này xem cháu là người ngoài ko? – bà Jo xoa đầu cậu, cậu cúi đầu nước mắt chảy, cậu khóc vì vui, khóc vì hạnh phúc, thật sự mọi người rất tốt vs cậu_Thằng bé ngốc nghếch này, sao lại khóc chứ? – bà Jo kéo cậu ôm vào lòng để cậu tựa lên vai mình, ông Jo ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười hài lòng. Lúc này ở 1 góc vườn

_Thấy chưa, em may mắn lắm mới tìm được 1 người như Minnie, thằng bé tội nghiệp thật, lúc nào cũng cần có 1 người mẹ người cha để yêu thương, che chở - Ara đứng cạnh anh cùng hướng anh 1 mắt về phía ba người_Chắc mẹ ruột của Sungmin phải là người tốt lắm mới sinh ra được đứa con như thế.

_Ko phải đâu, chỉ có Minnie mới tốt và ngây thơ thôi! – anh nói ko đầu ko đuôi nên Ara ko tài nào hiểu được, bỏ lại người chị đang nghệch mặt ra anh bước nhanh đến chỗ cậu đang ngồi cùng ông bà Jo, anh hấp tấp kéo cậu ra khỏi lòng bà Jo, bế bổng cậu lên và đi 1 mạch

_Thằng con này có tính sở hữu cao thật – ông Jo lắc đầu cười xoà

_Kyu ah, anh làm gì vậy? thả em xuống– cậu quẫy chân đòi anh thả xuống nhưng anh ko nói gì vẫn ngoan cố bế cậu trên tay

_Chúng ta về đi – anh nói trong sự gấp gáp

_Tại sao , lúc nãy… - cậu ko hiểu gì cả, chưa kịp nói hết cậu thì bị anh chặn lại bằng 1 nụ hôn dài và sâu, dứt khỏi nụ hôn khi cậu có dấu hiệu thiếu khí anh thì thầm

_Nếu yêu anh thì em đừng hỏi gì cả, chỉ cần em tin anh là được rồi! – anh nâng mặt cậu lên nói như muốn nghẹn_Em phải tin anh, tất cả những gì anh làm đều là vì em, chỉ vì 1 mình em mà thôi! – anh gục mặt xuống ngực cậu, cố kiềm nén ko để nước mắt chảy ra. Vốn dĩ cậu định đẩy anh ra và hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy anh đau khổ như vậy cậu thật sự ko nỡ mà thay vào đó chỉ vòng tay ôm lưng anh vỗ về, tại sao anh luôn yếu đuối trước cậu như vậy

“Bà ta ở đây, cậu ta cũng ở đây. Người từng gây đau khổ cho em, người em từng yêu ở đây, Han Heebom, Lee Jihoon, anh ko thể để em gặp họ được, anh ko để mất em đâu, chúa ơi xin người giúp con” – anh thầm khóc trong lòng

Lí do anh komuốn cậu gặp Jihoon thì dễ hiểu vì có thể cậu sẽ nhớ lại tất cả và sẽ hận anh, hận anh vì đã giấu cậu. Còn về người đàn bà đó thì nếu cậu biết bà chính là mẹ, ngườiluôn đánh đập hành hạ cậu lúc nhỏ thì cậu sẽ rất đau khổ

Và thế là cậu ngậm ngùi chào cả nhà họ Jo rồi cùng anh và Yunho trở về lại Seoul, dĩ nhiên trong lòng cậu ko hề có thắc mắc lí do tại sao anh lại đột nhiên thay đổi

Quay về Seoul, cả hai tiếp tục nhịp sống bình thường, Kyu vẫn làm giám đốc, còn Sungmin vẫn làm thư kí kiêm vợ chưa cưới. Anh thầm cảm ơn Lee Seugi đã câu được Jihoon - tình địch số 1 của anh, nhưng anh vẫn rất lo lắng nếu thật sự có ngày cậu gặp lại anh ta thì ko chừng sẽ nhớ lại nọi chuyện và chắc chắn sẽ rất hận anh.

1 ngày đẹp trời tại trụ sở tập đoàn Sj – toà cao ốc Sky

_Ôi sợ quá, suýt chút nữa là có án mạng rồi! – giọng Junsu ái ngại vang lên trước cửa phòng giám đốc

_Phải đó nếu lúc nãy mà ko nhanh chân chạy ra khỏi đó chắc chúng ta đi đời! – Hyori sợ hãi nhìn vào cánh cửa trước mặt

RẦM!RẦM! – tiếng động lạ phát ra từ căn phòng làm mọi ng hoảng sợ mà thụt lùi lại

_CÁC NGƯỜI ĐÚNG LÀ 1 LŨ VÔ DỤNG!CÚT HẾT ĐI! – giọng Kyu vang ra từ căn phòng, và sau đó là bóng dáng 2 người đàn ông mặc vest đen lầm lũi bước ra, gương mặt cắt ko còn giọt máu

_Chuyện gì vậy, sao mọi người nhìn căng thẳng thế? – Sungmin hiếu kì bước đến xem thì bị những người đứng đó túm chặt vai nhìn cậu bằng cặp mắt khẩn khiết

_Sungmin ah, giờ chỉ có em mới có thể giúp giám đốc hạ hoả mà thôi! – Hyori nói

_Hãy vì tương lai của nhân viên trong cty, vào đó đi! – Kangin lên tiếng

_Mọi người nói gì thế… - cậu bước vào trong phòng thì RẦM!_Ối mẹ ơi, may mà tránh kịp! – cậu nhanh nhảu né sang 1 bên tránh cái hung khí mà cậu nghĩ đó là cục đá chặn giấy_Anh ném cái thứ đó mà trúng người là chết đó! – cậu đưa tay vuốt ngực thở phào

_Là em ah! – nhìn thấy cậu, máu nóng trong người anh như nguội xuống, anh từ tốn rời khỏi bàn làm việc đến ngồi ở chiếc ghế sofa dài trong phòng, ngả người ra thở dài

_Chuyện gì khiến 1 tổng giám đốc điễm tĩnh, lạnh lùng như anh lại đột nhiên nổi cơn tam bành như vậy chứ? – cậu điềm nhiên bước đến bàn làm việc của anh, cúi xuống nhặt những tờ giấy vương vãi dưới tấm thảm đỏ rồi xếp chúng ngay ngắn trên bàn anh

_Em nghĩ trên đời này còn ai có khả năng làm anh giận như thế? – anh hỏi cậu vs chất giọng khó chịu, cậu ko trả lời mà từ từ tiến đến ngồi bên cạnh anh

_Đừng như vậy mà, em lớn rồi chứ có còn con nít đâu mà anh cho người theo bảo vệ, giám sát em chứ?Thôi đừng giận nữa mà, nào nằm xuống đi, em giúp anh thư giãn! – cậu mỉm cười kéo anh nằm xuống đùi mình, anh khẽ thở dài rồi cũng ngoan ngoãn nằm xuống để cậu mátxa_Anh đừng trách những người đó, họ đã làm rất tốt rồi nhưng…

_Nhưng lại ko tinh ranh, ma mãnh bằng em, để rồi cuối cùng để em biến mất chứ gì? – anh nhắm mắt và buông lời chọc ghẹo cậu

_Sao anh giận dai thế! – cậu vỗ vào ngực anh chu mỏ ra giận dỗi

_Là do ai khiến anh giận dai như thế! – anh vẫn nhắm mắt mà nói chuyện vs cậu

_Xin lỗi! – chợt cậu cúi đầu thấp xuống hôn lên môi anh làm anh bất ngờ mở to mắt nhìn cậu chằm chằm đầy vẻ ngạc nhiên và rồi khi cậu định ngẩng đầu lên lại thì bị anh túm gáy kéo thấp xuống tiếp tục nụ hôn còn bỏ dở, cậu khẽ phì cười và cùng anh cuốn vào nụ hôn rự rỡ và cháy bỏng, chẳng bao giờ là chán khi anh hôn lên đôi môi gợi cảm của cậu. Chẳng bao giờ là chán khi cậu tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào, ấm áp và dịu dàng từ anh.

_Nguy quá, em bị anh làm cho nghiện rồi, làm sao đây! – luyến tiếc rời khỏi môi anh, cậu khẽ nhíu mày

_Vậy thì anh phải làm sao, bộ có mỗi em nghiện thôi hả ngốc! – anh phì cười đưa tay nhéo vào mũi cậu_Tha cho em đấy, nhưng lần sau có muốn đi đâu thì cũng phải nói cho anh 1 tiếng rõ chưa?

_Biết rồi mà!Ủa mà sao túi quần anh cộm vậy!Giấu gì phải hok? – cậu tò mò thọt tay vào lục túi quần anh, miệng cười ma mãnh

_Này này, ai dạy em lục lọi túi quần người khác vậy hả, đợi đã…nhột nhột…haha! – anh cười lớn cố rút tay cậu ra

_Có gì mà ko cho em xem được chứ? – cậu rút tay ra khỏi túi xoay người trèo lên người anh ngồi, vòng tay qua cổ anh nói vs cái giọng nũng nịu

_Dùng bộ mặt này quyến rũ anh, là Heechul dạy em phải k? – anh lừ mắt nhìn cậu đồng thời kéo eo cậu sát hơn vào người mình

_Hì! – cậu ko nói mà chỉ cười giả nai_Nhưng mà thật ra là gì vậy?

_Muốn biết lắm ah? Vậy thì hôn anh 1 cái rồi anh cho xem! – anh nở nụ cười sói gian, cậu hiếu kì muốn biết vật đó là gì nên ko hề suy nghĩ mà hôn mạnh vào môi anh và dứt ra_Rồi giờ thì nhắm mắt lại nào!

_Anh thật lắm trò – cậu cau mày và nhắm mắt lại, anh móc trong túi ra 1 chiếc hộp đen bằng nhung và mở nắp ra, anh nhẹ nhàng nâng tay cậu lên và đeo vào ngón áp út của cậu, cảm nhận thấy lạnh lạnh ngay ngón tay cậu vội mở mắt giơ tay lên nhìn

_Cái này… - cậu ngạc nhiên nhìn ngó tay vừa đeo nhẫn vừa nhìn anh ngạc nhiên

_Làm vợ anh nha! – anh mỉm cười dịu dàng, lời cầu hôn của anh làm cậu ngỡ ngàng đến nỗi hai mắt rưng rưng, cậu ôm chầm lấy anh và thút thít

_E…em đồng ý! – chỉ ba chữ mà có thể khiến anh vui đến nỗi ko còn sức đứng dậy, anh mừng rỡ siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cậu

Phòng kinh doanh

_CÁI GÌ? – cả phòng đồng loạt thét lên khi nghe cậu nói đồng ý lời cầu hôn

_Gì vậy, em sắp cưới chồng mọi người ko vui ah? – cậu chu mỏ vờ giận

_Cậu điên hả, tụi này phải cảm ơn vì cậu cuối cùng cũng sắp chính thức trở thành vợ giám đốc đó! – Junsu xỉa vào trán cậu

_Phải đó, mừng đến chết được, có thế chúng ta mới có thể lấy lại bình yên! – Hyori hăm hở, miệng cười ngoác đến mang tai

_Này sao em có cảm giác như em lấy Kyu thì mọi ng sẽ giảm bớt gánh nặng vậy! – cậu lừ mắt nhìn 1 lượt mấy người trong phòng

_Ko có đâu, mọi người đều chờ đến ngày này để chúc phúc cho em đó! – Kangin xoa đầu cậu cười hiền từ

_Cảm ơn, mọi người thật tốt vs em! – cậu cúi đầu cười hạnh phúc

Và cứ thế vs cái miệng ko mấy nhỏ của nhân viên phòng kinh doanh mà tin tức làn truyền nhanh đến chóng mặt, nhân viên trong cty từ người trên kẻ dưới đều biết tin và luôn miệng chúc mừng hai người, ngay cả nhà những người ở nhà chính cũng ngày ngày gửi quà cáp đến biệt thự trắng làm cả căn nhà tràn ngập toàn thiệp mừng và quà đủ thứ.

End chap 5.

Chap cuối:

Tiệm áo cưới

_Trời ơi nãy giờ thay đi thay lại mà chẳng thấy bộ nào được cả! – Sungmin chán nản ngồi phịch xuống ghế chờ trong tiệm áo cưới_Cũng tại anh hết đấy, bộ nào em thử anh cũng bảo đẹp làm emchẳng biết lấy bộ nào!

_Thì chính vì em mặc bộ nào cũng đẹp mà! – anh cười gian chồm tới hôn lên môi cậu nhưng bị đẩy ra

_Kyu ah, đây ko phải nhà mình đâu! – cậu ngượng ngịu vỗ vào vai a

_Cửa hàng này cũng thuộc về anh thì có gì mà ngại chứ! – anh ngoan cố vs tay ôm eo cậu kéo cậu về phía mình bắt đầu giở trò

_A ah…ưm…ư… - cậu khẽ nhăn mặt vì nụ hôn bất ngờ và mạnh bạo của anh

_E hèm! – Ngứa mắt trước cảnh tượng thân mật của hai người nên đâm ra bực bội, thấy có người khác xuất hiện cậu nhanh chóng đẩy anh ra, mặt đỏ rần rần_Nếu ko nhanh chóng chọn lễ phục thì hôn lễ trong hai tuần nữa sẽ bị đình trệ đấy giám đốc – người đó cố ý gằn hai chữ giám đốc vs chất giọng khó chịu

_Teukie hyung, vậy phiền hyung đích thân chọn cho vợ cưng của em 1 bộ vậy! – anh rất tức vì bị phá đám nhưng vẫn ôm eo cậu và giữ nụ cười ác ma lừng lẫy

_Đi vs hyung! – Lee Teuk hằn học nắm tay cậu kéo đi vào phòng thử đồ

_Sướng ghê, chỉ còn hai tuần nữa là hyung có vợ rồi! – Hyukjae, đàn em của anh cười hiền vỗ vào vai anh

_Sao tự nhiên hôm nay lại có nhã hứng đi thử đồ vs hyung vậy? – anh lừ mắt nhìn

_Đi theo cho biết cảm giác lấy vợ thế nào! – Hyuk cười xoà nhưng đôi mắt lại đượm nét buồn

_Số cậu chỉ có thể làm vợ người ta thôi chứ cưới vợ gì, mà chuyện cậu vs Yunho thế nào rồi? – anhnghiêm nghị nhấp ngụm trà

_Cũng thế thôi, vẫn chỉ 1 vòng luẩn quẩn Yunho – em – Donghae – cậu ta lắc đầu chán nản

_Donghae vốn ko yêu cậu, vậy sao cậu ko chọn Yunho, dù sao thì cậu cũng đã là người của cậu ta rồi còn đâu! 

_Đó là do anh ta gài bẫy em, nếu như hôm đó Yunho ko chuốc cho em say thì sẽ ko xảy ra chuyện đó, và em sẽ còn cơ hội vs Donghae, hyung hiểu ko tất cả là do Yunho, là do anh ta – Hyuk bùng nổ giận dữ đập bàn, nói 1 lèo rồi đứng dậy rời khỏi cửa tiệm

_Sao cậu ko chịu hiểu, tên ngốc đó làm mọi chuyện chỉ vì cậu chứ! – anh thở dài nhìn theo bóng Hyukjae

_Vậy nếu sau này em muốn rời khỏi anh thì anh có dùng cách đó để trói buộc em ko? – cậu và Leeteuk nghe toàn bộ từ trong phòng thay đồ, cậu tò mò cúi xuống hỏi anh từ phía sau

_Em nghĩ sao? – anh kéo cậu về phía trước ngồi nghiêng lên đùi mình

_Em tin anh sẽ ko làm thế đâu! – cậu mỉm cười vòng tay ôm cổ anh, anh cũng ôm chặt lấy cậu

/Nếu thật có ngày đó, ko chừng anh sẽ dùng những cách kinh khủng hơn để giữ em lại, cho dù emhận anh/ – mặt anh biến sắc khi nghe đến việc cậu rời khỏi anh

Quay lại Hyukjae lúc này đang cắm đầu chạy thì bị va vào 1 người làm cậu suýt ngã ngửa may mà có đôi tay rắn chắc giữ cậu lại

_Em ko sao chứ? – Yunho lo lắng hỏi

_Tôi thế nào ko liên quan anh, buông ra! – Hyuk tức giận hất tay anh ra rồi quay mặt bước đi

_Em đừng như vậy nữa được ko! – anh nhanh chóng giữ lấy tay cậu_Em và Donghae ko có kết quả đâu!

_Anh im đi! – cậu quát lên_tôi và cậu ấy ko có kết quả vậy tôi và anh thì có chắc! – nhếch mép cười nửa miệng

_Anh ko có ý đó!

_Vậy ý anh là gì, có phải anhmuốn nói là tôi đã là người của anh nên có thể trói buộc tôi sao?

_Anh…

_Đừng nói nữa tôi komuốn nghe! – cậu bịt chặt hai tai lắc đầu 

_E komuốn nghe anh cũng phải nói! Đúng vậy em đã là người của anh nên anh sẽ dùng cách đó để trói buộc em! – anh gỡ hai tay cậu ra nói lớn

BỐP! – cậu tát anh, lần đầu tiên trong hơn 5 năm quen biết nhau cậu tát anh

_Em nghe cho rõ đây, 1 khi đã là người của Jung Yunho này thì em đừng mong thoát khỏi anh, nếu như em còn tiếp tục tránh mặt anh hay là gặp mặt Donghae thì đừng trách anh! – Yunho gằn giọng nói rõ ràng từng chữ, cậu nghe ko thiếu chữ nào, bất giác toàn thân run lên 1 cách sợ hãi_Em biết anh ko thể làm em đau đúng ko? Nhưng Donghae thì khác, anh nghĩ chắc em ko muốn thấy người mình yêu chịu đau đớn đúng ko? – anh tiến sát vuốt ve hai bên má cậu và nở 1 nụ cười đểu giả, cậu mở to mắt nhìn anh

_Anh điên rồi, anh đúng là điên rồi! – cậu lẩm bẩm giọng run run như sắp khóc, gương mặt tái nhợt hẳn, hai tay cậu run rẩy đẩy anh ra

_Ko sai anh điên rồi đấy, anh vì em mà điên, vì vậy em ko nên làm anh điên thêm! – anh nói đồng thời kéo cậu sát vào ngườu mình và ghì chặt vòng eo thon nhỏ của cậu, Hyukjae thừa hiểu anh nói gì nên ko giám đẩy anh ra, hài lòng vs sự ngoan ngoãn của cậu anh cúi xuống hỏi nhỏ_Đã lâu ko gặp, anh thật sự rất nhớ em đấy, chúng ta về nhà anh chứ? – cậu cắn môi ko nói gì chỉ cúi gầm mặt, lúc này cậu ko thể chống lại anh vì những gì Jung Yunho đã nói là sẽ làm và dĩ nhiên đúng như lời anh nói cậu ko thể khiến Donghae người cậu yêu chịu đau đớn được. Và thế là anh khoác vai cậu kéo sát vào người mình rồi dìu cậu ra tận xe.

“Xin lỗi chỉ cần giữ được em bên cạnh cho dù trở thành 1 kẻ xấu xa anh cũng chấp nhận, anh yêu em Hyuk ah”

Biệt thự trắng đêm trước ngày cưới

_Ah cậu Sungmin để đấy chúng tôi làm cho! – Sunny thấy cậu đang định giúp cô rửa bát thì ngay lập tức cản lại vì nếu anh thấy cậu làm bất cứ việc gì nặng nhọc trong nhà thì ko khéo đám ngườihầu sẽ bị phạt mất

_Ko sao đâu để em giúp chị 1 tay, hôm nay chén bát nhiều thế mà, 1 mình chị rửa ko nổi đâu! – cậu tươi cười và bắt tay vào lau bát sau khi được Sunny rửa sạch. Hôm nay chén bát nhiều hơn mọi ngày là vì tất cả mọi ngườiở nhà chính bao gồm ông bà Jo, vợ chồng Ara và cả Minyoung đều đến để giúp anh và cậu chuẩn bị tiệc cưới nên căn nhà hôm nay ồn ào và náo nhiệt hơn hẳn.

_Tôi chưa thấy ai thích làm việc như cậu thiệt là! – Sunny thở dài rồi cũng để yên cho cậu lau khô bát dĩa.

Trong bếp cậu đang giúp Sunny rửa bát còn ngoài phòng khách anh đang ngồi trò chuyện vs mọi người. Đáng lí ra nếu là mọi ngày khi thấy cậu làm việc nhà thì anh đã cản ngay nhưng hôm nay vì cứ liên tục bị bà Jo và Ara công kích hỏi đủ thứ nên anh ko tài nào đặt chân vào bếp cản cậu được.

Về phần Sungmin đang say mê vs công việc lau chén bát thì bất chợt những hình ảnh về 1 hình bóng quen thuộc hiện về khiến đầu cậu như muốn nổ tung, ko chịu được cơn đau đầu khủng khiến vừa ập đến 1 cách bất ngờ, cậu làm rớt ngay chiếc đĩa đang lau dở và ngồi khuỵ xuống sàn. Âm thanh chiếc đĩa rơi xuống vỡ vụn làm mọi người ngoài phòng khách đặc biệt là anh hoảng hốt, chạy ngay vào bếp thì anh thấy Sunny đang sốt sắng lay vai cậu, Kyu sững sờ, anh sợ hãi bước nhanh đến chỗ cậu

_Em làm sao vậy, đừng làm anh sợ, Minnie! 

_E…em ko sao, chỉ hơi nhức đầu chút thôi, nghỉ tí là khoẻ ah, anh đừng lo, dạo này em hay vậy lắm! – cậu thấy anh và mọi người đều lo lắng nên vội tươi cười trấn tỉnh

_Hoãn đám cưới đi, anh phải đưa em đi kiểm tra! – mặc cho lời giải thích của cậu, Kyu lạnh lùng bế cậu lên, giọng nói của anh tuy lạnh, vẫn chất giọng bình tĩnh nhưng đôi mắt anh thì đã tố cáo tất cả tâm trạng anh lúc này, đó là sự sợ hãi, anh sợ cậu sẽ có chuyện, anh sợ sẽ mất cậu

_Đừng anh, ngày mai là đám cưới chúng ta rồi, em ko muốn hoãn lại đâu! – cậu vội ngăn anh lại

_Ko được sức khoẻ em đang rất yếu nên…- anh gằn giọng, trừng mắt nhìn cậu nhưng Sungmin ko những ko sợ mà còn mỉm cười hiền từ vs anh

_Em biết anh lo cho em, nhưng em thật sự ko sao, sức khoẻ em thế nào em hiểu rất rõ. Vs lại anh và em đều mong đến ngày mai mà! – cậu nói giọng ngọt ngào, chất giọng luôn khiến anh ngã quỵ_Đừng dời hôn lễ mà anh, em muốn ngày mai mình sẽ chính thức là của anh được ko? – cậu dụi mặt vào cổ anh thì thầm, lúc này cơ mặt anh đã dãn ra thấy rõ, gương mặt anh lúc này chỉ có 1 từ để diễn tả đó là “hạnh phúc”

_Tất cả đều theo ý muốn của em đấy, vợ ah! – khẽ siết chặt lấy con người bé nhỏ đang nằm trên tay mình, anh nói 1 cách dịu dàng, cậu vòng tay ôm lấy cổ anh. Mọi người xung quanh đó cũng vuốt ngực thở phào, tình cảnh lúc nãy cứ như Kyu đang sắp ăn tươi nuốt sống mọi người vậy, cả ông bà Jo cũng chưa từng thấy anh mất bình tĩnh đến thế.

_Thôi được rồi, em mau đưa Minnie lên phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ mệt lắm đấy! – Ara lên tiếng vuốt nhẹ lên mái tóc hung của cậu

_Xin lỗi em làm mọi người lo lắng rồi! – cậu gãi đầu cười xoà, cảm thấy áy náy

_Nếu biết thế thì con làm ơn chịu khó chăm sóc bản thân mình một chút đi, con dâu ah! – bà Jo vờ giận nhéo má cậu nựng yêu

_Vâng con biết rồi! – cậu khẽ gật đầu

_Con đưa vợ mình lên phòng! – anh thông báo vs mọi người rồi cứ thế bế cậu lên phòng

Đặt cậu lên giường, anh định sẽ ngủ lại đêm nay để trông chừng cậu, nhưng cậu ko cho vs cái lí do là “chưa làm vợ chồng thì ko được ngủ chung” và thế là cả hai cứ tranh cãi suốt nhưng vì cậu kokhoẻ nên anh đành nhượng bộ, để cậu ngủ 1 mình nốt hôm nay

“Hình ảnh đó sao quen quá, anh ta thật ra là ai?” – khi anh rời khỏi phòng cậu đã ko ngừng suy nghĩ về cái hình bóng đã liên tục hành hạ đầu cậu trong mấy ngày gần đây, khi ko còn chịu được nữa thì cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và tất nhiên trong giấc mơ ko ngừng nhìn thấy ngườiđó.

Sáng hôm sau, mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đều đã được chuẩn bị kĩ càng, khách khứa đã đến nhà thờ đông đủ. Kyu khoác trên mình 1 bộ lễ phục màu đen cách điệu sang trọng làm tôn lên nét đẹp quý phái và mạnh mẽ của anh. Tiếng nhạc nổi lên, Kyu và mọi người quay lại nhìn thì thấy Sungmin – 1 thiên thần trong bộ lễ phục trắng tinh khiết đang từ từ tiến vào, trên môi anh vẽ 1 nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc vì chỉ trong 1 vài phút nữa thôi cậu sẽ là của anh.

Bước đến bục cao nhất trong lễ đường, cậu đứng khoác vào tay anh, cả hai nhìn nhau 1 lúc rồi hướng mắt tới vị cha làm lễ (Bỏ wa lời tuyên thệ vào thẳng vấn đề vs chúa)

_Jo Kyu Hyun con có đồng ý lấy Lee Sungmin làm vợ ko?

_Con đồng ý!

_Lee Sungmin con có đồng ý lấy Jo Kyu Hyun làm chồng ko? 

_Con đồng ý!

_Nếu ko có ai phản đối cuộc hôn nhân này, ta xin tuyên bố hai con…

_TÔI PHẢN ĐỐI! - tiếng hét cắt ngang lời nói của vị cha sứ khiến mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn

_Jung Jihoon! – anh sững sờ trước con người đang tiến vào nhà thờ, anh vội choàng tay kéo cậu sát vào người mình ôm chặt cứ như sợ chỉ 1 phút sơ sẩy cậu sẽ vụt mất

_Anh ta…người xuất hiện trong mơ… - cậu lẩm bẩm nhưng những lời nói đó Kyu đã nghe thấy kosót 1 lời nào

_BẢO VỆ ĐÂU, CÁC NGƯỜI CHẾT HẾT RỒI HAY SAO, LÔI TÊN ĐIÊN NÀY RA KHỎI ĐÂY! – Kyu dường như ko còn giữ được bình tĩnh nữa, anh đang mất kiểm soát

PHỊCH! – cơn đau đầu lại ập đến khiến cậu ngã lăn ra sàn, mặc cho mọi sự bàn tán Kyu hối hả bế cậu lên chạy nhanh ra xe phóng thẳng đến bệnh viện. Và thế là đám cưới đã bị hoãn lại

Phòng VIP bệnh viện trung ương

Sau khi bác sĩ đã khám kĩ lưỡng cho cậu anh đã đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng chỉ để duy nhất mình anhở lại

_Minnie, anh xin em hãy tỉnh lại đi! – anh nắm chặt lấy tay cậu, gục mặt lên ngực cậu gần như sắp khóc

_Ko sợ nếu cậu ấy tỉnh dậy sẽ nhớ ra ngài sao giám đốc Jo – giọng nói khinh khỉnh của Jihoon vang lên làm máu nóng trong ngườianh dâng lên đến tận đỉnh đầu, ko kịp suy nghĩ, Kyu đứng bật dậy lao như điên đến chỗ hắn.

_ĐỒ KHỐN, CHẲNG PHẢI CẬU ĐÃ LẤY CON GÁI LÃO LEE RỒI SAO! TẠI SAO CÒN PHÁ ĐÁM CƯỚI CỦA TÔI? – anh nắm cổ áo Jihoon kéo lên và quát lớn, y tá bác sĩ bên ngoài thấy tình thế căng thẳng cũng ko dám vào can ngăn.

_Tôi và cô ta chia tay rồi! – nói vs chất giọng bình tĩnh Jihoon đẩy anh ra_Đúng là chẳng ai bằng Minnie của tôi cả, khi ở bên cô ta nhưng tôi vẫn ko thể nào quên được cậu ấy!

_KHỐN KIẾP, CẬU LÀ NGƯỜI PHỤ MINNIE, GIỜ CẬU NGHĨ QUAY LẠI SẼ KHIẾN CẬU ẤY CHẤP NHẬN SAO? – nổi điên trước thái độ dửng dưng của hắn anh quát tiếp

_Còn giám đốc thì sao, anh lợi dụng lúc cậu ấy mất trí nhớ mà nói dối rằng mình là chồng chưa cưới của cậu ấy, so vs giám đốc thì tội của tôi còn nhẹ lắm! – hắn nhếch mép cười

_CẬU…- anh gằn giọng định giơ tay đấm cho hắn 1 cú nhưng...

_Vs lại tôi và cô ta li dị rồi, cho dù anh có nói thì Minnie cũng chẳng tin đâu vì cậu ấy chỉ tin 1 mình tôi thôi.

Sau khi tỉnh lại người cậu ấy hận sẽ chỉ có mình anh mà thôi, và sau đó Minnie sẽ lại yêu tôi như trước đây, vì anh là người duy nhất sai trong chuyện này, sai vì đã nói dối Sungmin! – hắn cười nhìn anh khinh bỉ và tiến đến bên giường cậu_Minnie ah, có phải em đang rất hận người đàn ông này ko? Chắc chắn sau khi tỉnh lại em sẽ ko muốn nhìn thấy hắn đâu nhỉ? – hắn giở nụ cười đểu cáng và khẽ liếc nhìn anh lúc này đang hết sức bàng hoàng, đôi chân anh dường như ko thể đứng vững được nữa, chuyện anh lo sợ cuối cùng cũng đã đến, cậu đã nhớ lại rồi, h đây anh ko thể nào đối mặt vs cậu được nữa. Vốn dĩ anh đã từng nhủ thầm là nếu có chuyện này xảy ra anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để giữ lấy cậu, nhưng sao h đây anh lại trở nên yếu đuối đến thế, việc dùng đôi tay của mình để giữ lấy cậu đã ko thể nữa rồi.

Anh nhìn cậu, nước mắt đang trực trào ra nhưng đã bị anh kịp thời nuốt vào trong, vì có khóc Kyu cũng sẽ chỉ khóc trước mặt cậu mà thôi. Thất vọng, đau đớn, cảm giác tội lỗi ập đến, chính lúc này đây anh phải trở thành người chạy trốn thôi, vì khi cậu tỉnh dậy nhất định sẽ tìm anh hỏi rõ mọi chuyện, và những lúc như thế chắc chắn anh sẽ chết mất vì con tim sẽ bị cậu bóp nghẹt, chạy trốn lúc này để cậu ko phải gặp lại anh nữa. 

Cất từng bước mệt mỏi về nhà, anh dầm mưa suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Về đến nhà mọi người đều nhìn anh lo lắng nhưng ko ai dám hỏi anh chuyện gì, vì Kyu của lúc này đang cần được yên tĩnh. Bước chân vào căn phòng cậu đã từng dùng, anh thả người lên chiếc giường cậu đã từng nằm, mùi hương ngọt ngào ấy vẫn còn đọng lại trên những chiếc gối và tấm gra giường. Vùi mặt vào mấy chiếc gối 1 cách mạnh bạo anh ko ngừng hít lấy mùi hương quyến rũ ấy của cậu. Dường như như thế vẫn chưa đủ, anh kéo chăn lên quấn quanh người để mùi hương từ chiếc chăn toả ra ôm trọn lấy anh, cũng như cậu từng ôm lấy anh những lúc anh ngã bệnh.

Sáng hôm sau tại phòng bệnh của Sungmin

Kyu đến thăm cậu từ rất sớm, anh lo lắng khi nghe bác sĩ nói từ hôm qua đến nay cậu vẫn chưa tỉnh, vẫn cứ nằm bất động và chính ông cũng ko giải thích được vì sao cậu cứ nằm yên như thế

_Chắc em komuốn nhìn thấy anh nên mới ko chịu dậy phải ko? – anh tiến lại ngồi bên giường bệnh, khẽ vuốt những lọn tóc loà xoà trước trán cậu_Nhưng ko sao anh sắp đi xa rồi, anh đi rồi emko phải gặp anh nữa vì vậy hãy nhanh chóng tỉnh lại đấy, cậu ngốc của anh!quên mất em chưa bao h là của anh nhỉ - anh mỉm cười chua chát nhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ của cậu_Minnie ah, làm sao đây anh đã yêu em quá rồi, làm sao quên em đây, em mà nhìn thấy anh yếu đuối lúc này chắc em cười cho anh chết luôn quá! – nói đến đây cổ họng anh như nghẹn lại, những giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống từ khoé mắt anh rơi lên má cậu_Xin lỗi, anh xin lỗi! – cúi xuống, anh thì thầm vào tai cậu nước mắt ko ngừng chảy. Ngẩng lên anh nhìn cậu lần cuối rồi quay đi rời khỏi phòng. Chính vì anh đi quá vội nên ko kịp nhìn thấy khoé mi cậu lúc này đã ngập nước

Sân bay Seoul

_Em định sang Pháp thật sao? – Ara nhíu mày hỏi anh

_Ừh! – anh trả lời cộc lốc

_Cái thằng bỏ luôn cả kính ngữ cơ đấy! – cô cốc vào đầu anh_Em thật sự rất ngốc, Minnie vẫn chưa tỉnh lại mà em đã bỏ đi như thế!

_Như vậy tốt hơn nếu cậu ấy tỉnh lại mà thấy em, sẽ càng ghét em và hận em hơn thôi, em sợ nhìn vẻ mặt giận dỗi của cậu ngốc đó lắm! – anh nói buồn_Qua đó 1 thời gian, hi vọng khi về Minnie sẽ tha thứ cho em, mà chuyện đó chắc khó xảy ra nhỉ! Thôi đến h rồi em đi đây, chăm sóc pama cho tốt đấy! – anh nói rồi quay đi

_Em cũng phải tự chăm sóc cho mình đấy! – cô nói vọng theo và khẽ lắc đầu tiếc rẻ cho mối tình ko mấy suôn sẻ của em trai mình. Khi thấy Kyu đã khuất trong đám đông cô cũng quay đi nhưng ngay lúc đó có 1 luồng gió xoẹt ngang người cô, vội quay lại mỉm cười khi thấy 1 dáng người nhỏ bé mảnh khảnh đang mặc đồ bệnh viện chạy như bay.

/Chuyến bay đến Pháp sẽ cất cánh trong 10 phút nữa mời quý khách lên máy bay/

Kyu đứng dậy khỏi ghế chờ, anh kéo chiếc vali khá lớn đi đến cửa soát vé, nhưng chưa kịp bước qua vạch soát vé thì bị 1 tiếng gọi thất thanh giật ngược lại

_JO KYU HYUN! – vội quay đầu lại nhìn thì ngay lập tức bị cái con người bé nhỏ đó nhào đến nhảy bổ vào anh khiến anh mất đà mà nằm ngửa ra sàn

_Minnie, sao em… - anh nhăn mặt vì cú ngã

BỐP! – cậu tát vào má trái anh_Cái tát này là em tặng anh vì dám nói dối em, lừa gạt em suốt thờigian qua

BỐP! – cậu tát vào bên má còn lại_Còn cái này là vì anh dám bỏ em lại 1 mình. Kyu đang sững sờ vì hành động bạo lực bất ngờ của cậu, đang cứng họng thì cậu nói tiếp_Anh nghĩ chỉ nói vài câu như thế là có thể bỏ đi sao, anh làm chuyện có lỗi vs em, anh khiến em yêu anh rồi lại bỏ đi, vậy thì anh phải bù đắp cho em chứ, tại sao lại bỏ đi, anh nghĩ như vậy là xong hả, em chưa tha thứ cho anh mà, anh còn nợ em rất nhiều, em còn chưa đòi lại hết vậy mà anh dám bỏ đi sao! – cậu khóc, từng lời trách móc của cậu đi kèm vs những giọt nước mắt mặn chát_Đồ nói dối, đồ thất hứa, anh nói là sẽ giữ chặt lấy em, tại sao bây h lại buông tay chứ, em là vợ của anh mà! – cậu lại khóc nước mắt chảy ko ngừng, Kyu vì quá bất ngờ trước phản ứng của cậu nên đơ mất mấy giây

_Anhxin lỗi, anh đúng là kẻ thất hứa! – mỉm cười kéo cậu vào lòng ôm chặt

_Anh tưởng xin lỗi là đủ sao, anh phải đền bù cho em, sau này em sẽ dùng mọi cách để ràng buộc anh, dù sau này anh ko còn yêu em nữa em cũng sẽ ko li hôn đâu, em sẽ ràng buộc anh suốt đời! – cậu ngưng túm lấy cổ áo anh và nhìn anh kiểu đe doạ

_Vậy thì anh nguyện để em ràng buộc suốt đời! – anh cười hiền, vuốt nhẹ hai bên má cậu

_Anh nhớ đó! – cậu lại vồ vào anh và ôm chặt lấy cổ anh như đứa trẻ đang làm nũng, anh cũng vòng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cậu cười mãn nguyện

Vì cậu komuốn gây thêm nhiều sự chú ý nên komuốn tổ chức lại đám cưới, tuy ban đầu Kyu nhất mực phản đối nhưng rồi cũng đành chiều theo ý cậu.

_Thật ra lúc tỉnh lại gặp hắn em đã nói gì mà hắn chịu từ bỏ vậy? – anh nằm nghiêng ôm cậu vào lòng, vuốt ve bờ vai gầy mịn màng của cậu

_Cũng chẳng có gì, em chỉ nói là h em đã yêu người khác rồi thế thôi! – cậu trả lời tỉnh rụi, dụi đầu vào ngực anh nũng nịu_Thôi em mệt rồi, chúng ta ngủ đi, cả đêm nay anh dần em mệt gần chết đây nè!Mai em dậy ko được thì anh chịu trách nhiệm đó.

_Vậy thì ngủ, nhưng hôm sau ko chỉ dừng lại ở bốn lần đâu nghe chưa! – anh gằn giọng cắn nhẹ vào mũi cậu rồi kéo chăn lên đáp cho cả hai, vs cái tính ham ăn ham ngủ của cậu thì chỉ vs 1 lúc sau đã lăn ra ngủ như chết rồi

*FLASHBACK* 

bệnh viện trung ương Seoul

Những gì anh nói trước khi đi ko phải cậu ko nghe, tuy nằm bất tỉnh nhưng Sungmin nghe rõ từng cậu từng chữ, thậm chí cuộc đối thoại giữa anh và hắn cậu đều nghe ko sót chữ nào. Mặc dù ý chí cứ muốn mở mắt gọi anh lại nhưng cơ thể lại ko cho phép, bất lực trước cơ thể bất động của mình cậu chỉ có thể khóc. Cậu giận anh lắm chứ, giận anh vì đã lừa gạt cậu suốt 1 thời gian dài, khiến cậu yêu anh đến điên cuồng ko tài nào dứt ra được. Chính vì giận anh nên Sungmin càng yêu anhhơn, yêu hơn cả trước đây. 

Hôm đó sau khi anh đi cậu từ từ mở mắt, nghe tiếng cửa mở cậu đã mừng biết bao nhiêu nếu đó là anh nhưng tiếc rằng ông trời ko thích chiều lòng người vì người mở cửa bước vào là Jihoon, hắn thấy cậu đã tỉnh nên mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy cậu nhưng Sungmin đã cố dùng ít sức yếu ớtđể đẩy hắn ra, thái độ lạnh nhạt của cậu ko như hắn mong đợi, hắn ngồi lên giường đối diện cậu hỏi

_Em sao thế, ko khoẻ chỗ nào ah để anh đi gọi bác sĩ!

_Ko cần đâu! – cậu lạnh lùng đáp lại

_Em sao vậy, gặp anh em ko vui sao! – hắn đưa tay vuốt bầu má phúng phính hồng hào của cậu

_Đừng dùng bàn tay đó chạm vào người tôi! – Sungmin gằn giọng và hất tay hắn ra 1 cách dứt khoát

_Em như vậy là sao?nghe tin em bị tai nan mất trí nhớ, anh đã từ bỏ mọi việc bên mĩ để về vs em, dù có hơi muộn nhưng anh cũng đã về rồi chẳng lẽ em giận anh vì chuyện đó sao?

_Có thật là vì tôi nên mới quay về ko, hay là anh đã chia tay vs cô vợ xinh đẹp của mình và h lại muốn quay lại vs tôi? – cậu cười nhếch mép trừng mắt nhìn bộ mặt sững sốt của hắn_Anh nghĩ tôi ko nghe được gì sao, sai rồi tôi nghe hết ko thiếu 1 chữ, hạng người như anh ko đáng để tôi tin tưởng và đặt trọn tình yêu của mình! – cậu đứng lên rời khỏi giường trong khi hắn vẫn còn đang đứng như trời trồng, Sungmin cứ thế lướt qua hắn bước đến cửa và quay lại nói vs hắn những lời cuối_Hôm đó anh nói là tôi sẽ rất hận anh ấy…tôi hi vọng là mình có thể, nhưng đúng là ông trời cứ thích trêu đùa vì tôi ko thể hận con người đó được.! – nói hết câu cậu chạy 1 mạch ra khỏi bệnh viện trog bộ quần áo bệnh nhân. 

Hình như cậu có duyên vs vụ kẹt xe thì phải, lần trước muốn tiễn hắn đi thì kẹt xe, h muốn đến sân bay giữ anh lại cũng bị kẹt xe. Chạy bộ 1 quãng mới đến được cái sân bay, cũng may lần này ko có cái xe nào vô tình tông trúng nếu ko cậu lại quên hết. Chạy thục mạng vào sảnh, cậu ngó dáo dác xem anh ở đâu, khi nhìn thấy Ara cậu mừng hết sức, định chạy lại hỏi chị ấy nhưng lại thấy anh đang đi về hướng người soát vé thế là Sungmin cứ cắm đầu chạy ào đến lướt qua Ara và nhảy bổ vào người anh trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Sau khi đã sạc cho Kyu 1 trận cậu mới nhận ra tình trạng của mình, đang mặc đồ của bệnh viện, ngồi đè lên người anh tóc tai bù xu như ổ quạ, cậu đơ người ra thế là Kyu lại phải vác về nhà.

END FLASHBACK

Về phần mẹ của Sungmin vì anh đã nói ko tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến bà ta nên cậu cũng thôi ko hỏi nữa. Những cơn ác mộng đều bị anh đẩy lùi bằng tình yêu anh giành cho cậu.

3 NĂM SAU TẠI NHÀ CHÍNH

RẦM! - âm thanh cách cửa phòng của Kyumin bị mở tung 1 cách thô bạo. BẠCH BẠCH!!! – âm thanh tiếng bước chân của hai đứa trẻ đang hí hửng chạy vào phòng

_Appa! Umma! Dậy đi, mau lên! – Đứa trẻ thứ nhất mặc bộ pijama hình thỏ bông nhảy phóc lên giường và đập tay liên tục vào ngực bố nó, đứa thứ hai cũng bắt chước anh nó mà vỗ vào mặt mẹ

_Ưm…Kyumin, Heejin sao hai đứa dậy sớm vậy? – cậu cựa mình trong lòng anh và đưa tay nựng má bọn trẻ

_Tụi nó mà dậy sớm dĩ nhiên là có chuyện rồi! – Kyu ngồi dậy vò rối mái tóc bạch kim óng ánh đồng thời kèm theo 1 cái ngáp hoành tráng_Rồi pama dậy rồi đây muốn thứ gì nói mau! – anh túm cả hai đứa kẹp vào hai bên sườn vờ làm mặt nghiêm túc

_Ko có đâu, appa nhìn kìa, tuyết rơi rồi đấy! – đứa lớn reo lên chỉ tay ra phía cửa sổ

_WOA TUYẾT RƠI RỒI! – cả bốn cùng nhìn nhưng chỉ có 1 cái miệng hét lên đó là cái người lớn đầu, người mà bọn trẻ gọi là umma, ngay lập tức cậu phóng xuống giường, tỉnh ngủ hẳn_Hai đứa đi nặn người tuyết thôi! – nói rồi cậu chạy ra khỏi phòng trước, hai đứa nhỏ vùng khỏi tay anh rồi chạy theo sau để lại anh một mình ngơ ngác

_NÀY ĂN MẶC PHONG PHANH VẬY MÀ ĐÒI ĐI NGHỊCH TUYẾT HẢ? – chợt nhớ ra cả ba người chỉ mặc có mỗi bộ pijama anh liền chạy theo túm gọn cả ổ, bắt ba mẹ con mặc đủ thứ áo ấm áo lông áo len vào người rồi mới cho ra khỏi nhà

RẦM!RẦM!RẦM!

_Rồi lại ba mẹ con nó, cứ ngày nào cũng chạy kiểu này chắc phải sớm thay cầu thang quá! – ông Jo ngồi đọc báo lắc đầu chán nản vs cái âm thanh sống động ở cầu thang, cả tháng nay từ khi cả nhà bốn người họ đến là căn nhà này lại náo nhiệt hẳn lên. Bà Jo, vợ chồng Ara ngồi đó chỉ biết nghe và cười khúc khích

_Chào ông bà và cô chú! – hai đứa trẻ cuối cùng cũng chạy xuống sảnh vào cúi chào mọi người 1 cách lễ phép và hết sức đáng yêu

_Ôi trời ơi hai đứa cháu của tôi đáng yêu chết đi được! – quên ngay cái vụ cầu thang sắp phải xây lại ông Jo quăng tờ báo ra sau vòng tay ôm hai đứa cứng ngắc

_Tụi con chào bố mẹ, anh chị! – cậu cũng cúi chào nhưng chỉ có anh là vẫn chẳng thay đổi gì cứ đứng trơ trơ

_Này Kyumin, Heejin hai em ra đây hyung mới nặn được người tuyết này! – Minyoung từ ngoài chạy vào nhà vậy gọi hai đứa ngay lập tức chúng lách khỏi người ông Jo mà chạy theo tiếng gọi của tuyết

_Hai đứa chờ umma với! – vừa dứt câu là chỉ còn thấp thấp thoáng chiến khăn choàng của cậu bay phấn phới

_Cứ thế thảo nào ai nhìn vào cũng tưởng chúng là do Minnie đẻ rasao mà giống thế chứ! – bà Jo nhìn theo và nói

_Phải đó, ba năm trước lúc em đưa hai đứa nhỏ về từ cô nhi viện chị còn tưởng chúng 1 đứa là con em 1 đứa là con của Minnie nữa chứ! – Ara lên tiếng

_Ừh thằng Kyumin giống hệt bố nó, còn con bé Heejin thì cứ như là phiên bản của Minnie vậy! – Dongwook vừa ăn vừa nói nên bị vợ thụi cho 1 cú 

_Dĩ nhiên vì chúng là con tụi em mà! – nói rồi Kyu cũng đi ra ngoài trông chừng mấy đứa nhỏ trong đó có cả người vợ yêu quý của mình.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: