Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[T] Dị nhân [Long fic | DBSK, Super Junior,...]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : skjn_luv_suju aka Lskjn

- Character(s) : DBSK,Super Junior,SNSD,… với sự xuất hiện của các nhân vật ngoài lề

- Disclaimer : Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và tôi viết

fic hoàn

toàn với mục đích phi lợi nhuận.Ngoại trừ hoa cỏ lá cây cùng các nhân vật ngoài lề của mình thì tôi chẳng sở hữu ai cả.

- Rating :T

- Category : Freak,Humour, Supernatural,…

- Summary: Họ là những con người thừa hưởng sức mạnh đặc biệt từ tạo hóa,nhưng lại luôn bị đồng loại bình thường của mình khinh ghét và xa lánh.Họ sẽ phải làm sao đây?

- Warning: Trong fic sẽ có vài nhân vật chịu trách nhiệm làm vai phản diện,nên mong các bạn một khi đã đọc fic thì đừng gây war trong fic của mình nhé?

- Author Note (A/N) :Những bạn nào đã từng xem phim bộ X-Men hẳn sẽ dễ liên tưởng hơn nhiều.Mình khuyên các bạn nên xem thử ít nhất là phần một để hiểu fic rõ hơn nhé.

Chapter 1:The Beginning

Như các bạn đã từng biết,Trái Đất này không chỉ tồn tại duy nhất sinh vật cấp cao là loài người.Đâu đó trong những người xung quanh bạn,nếu tinh ý bạn sẽ có thể nhận ra những con người khác biệt hẳn đi.Họ có sức mạnh khác thường có thể cứu rỗi cả Trái Đất,nhưng sức mạnh này cũng có thể đem đến sự diệt vong không đáng có dành cho loài người.Những người này bị phần đông con người khinh ghét,coi rẻ và thậm chí là ghê tởm,xua đuổi họ.Họ chính là những người đột biến~

* * * * *

Thế kỉ 22,tại nơi hẻo lánh nằm cách xa thành phố Seoul ồn ào náo nhiệt:

Trường học Power nằm trên một hòn đảo trực thuộc Hàn Quốc,nhưng cách xa hẳn so với địa phận của đất nước này.Hiệu trưởng của Power là một vị giáo sư từng có kinh nghiệm nghiên cứu người đột biến đã nhiều năm,giáo sư Lee SoMan cũng là một người đột biến rất tài năng.Cách đây 3 năm,sau rất nhiều lần bị người dân ở nơi mình sinh sống xua đuổi khi biết được sức mạnh kì lạ của ông,ông đã quyết tâm đến một hòn đảo xa lạ và lập nên một trường học mang tên Power,dành cho những người cũng bị đột biến và luôn bị mọi người xa lánh.Ít nhất họ cũng còn một chỗ để nương thân khi bị xua đuổi,đó chính là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Giáo sư Lee.

Trường học Power đến nay cũng đã có hơn 200 học sinh,và số lượng học sinh,sinh viên vẫn có chiều hướng tăng cao khi dân số của Đại Hàn dân quốc cũng đang tăng với mức độ chóng mặt.

Tại Power,các học sinh,sinh viên sẽ được hướng dẫn sao để sử dụng sức mạnh của mình cho thật hữu ích,còn việc họ vận dụng chúng vào việc gì thì nhà trường hoàn toàn không can thiệp.

Nổi trội nhất trường Power là mười ba học viên,theo Giáo sư Lee thì cả về nhan sắc và cách vận dụng sức mạnh,họ đều là những học viên ưu tú nhất.Tuy nhiên,không có ai là hoàn hảo cả,sức mạnh lẫn sắc đẹp họ đều có,chỉ có điều,mười ba người này cũng chính là tiểu quỷ chuyên bày trò phá quấy ngôi trường vốn sẵn chẳng bao giờ bình yên này.

Kẻ đứng đầu mười ba học viên là hai chàng trai xinh đẹp như hoa,một người tên Kim HeeChul,một người tên LeeTeuk,cùng bằng tuổi nhau nên mức độ tâm đầu ý hợp với nhau cực kì cao.Em trai của HeeChul,Kim KiBum,một chàng trai lạnh lùng phong nhã,đúng chất con nhà giàu nhã nhặn không bao giờ nằm ngoài những dự án phá phách của hai ông anh.Đứa em kết nghĩa của cậu ta,Shim ChangMin là thằng nhóc có cái đầu với IQ ba chữ số,là đại thiên tài trong trường Power,chính là đối tượng đầu tiên mà LeeTeuk nhắm tới khi thành lập nhóm Super ShinKi (S2).Tiếp đến là ShinDong,anh chàng béo tròn đáng yêu nhất học viện,người luôn có chung chí hướng “Food is No.1” với ChangMin cũng bị kéo một mạch vào nhóm này.Tiếp đó là đại mỹ nhân Kim JaeJoong,cậu em xinh đẹp kết nghĩa với HeeChul vô cùng hào hứng đòi được tham gia.Và cậu bé cá heo dễ thương Kim JunSu,em trai của JaeJoong cũng bị anh trai lôi kéo đến với nhóm S2.Cặp đôi thân thiết Lee EunHyuk và Lee SungMin được LeeTeuk tăm tia trong một lần cả hai cùng sánh bước với nhau dọc khuôn viên trường.Tiếp đó,hoàng tử với nụ cười băng giá Jung YunHo bị HeeChul túm và ném không thương tiếc vào lãnh thổ của Super ShinKi.Cuối cùng là bộ ba Choi SiWon - HanKyung - KyuHyun,bộ ba hoàng tử của Power cũng được Kim Đại nhân HeeChul triệu tập vào S2.

Và Super ShinKi đã ra đời với mười ba phần tử nghịch phá chuyên quậy ngầm phá hoại các thầy cô như thế đấy.

.

.

.

- Ya Jung YunHo!Có mỗi cái apartment to đẹp hoành tráng dành cho 13 đứa mà sao ngày nào cậu cũng phá tan hoang ra thế hả???

Học viên của Power School cùng thở hắt ra một cái,sau đó tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.Ừ thì,chuyện này quá quen rồi mà.Ngày nào Super ShinKi cũng bắt đầu một ngày mới bằng tiếng gào rú,tiếng chửi bới và kết thúc bằng màn đuổi nhau trong bộ đồ ngủ còn nguyên trên người cực kì hoành tráng.

Ngày hôm nay không chỉ có Kim HeeChul rượt đuổi Jung YunHo nữa,mà ngay cả Shim ChangMin và LeeTeuk cũng tham gia ném đồ về phía chàng trai tội nghiệp của S2.Nói có thể bạn không tin,nhưng YunHo chính là người bị bắt nạt nhiều nhất trong các thành viên của Super ShinKi.Kẻ thù truyền kiếp của anh - Kim JaeJoong đang đứng ngửa đầu cười ha hả cực kí khoái chí,khiến YunHo hận một nỗi không thể dùng sức mạnh của mình mà quăng cậu ta trở về thành phố.Thực ra thì YunHo cũng đã thử vài lần rồi,nhưng cứ 3 tiếng sau lại đã thấy cậu ta đứng đối diện mà nhăn nhở cười,còn thì thầm cực kì khủng bố “Đã bảo quăng tôi đi không dễ đâu mà~ “

- Hyung…hộc hộc…Tha cho em đi…

- Tha cái đầu nhà cậu! Ngon thì đứng yên đó cho tôi!!

HeeChul gào toáng lên,ném chiếc dép mà ChangMin vừa đưa cho về phía YunHo vẫn đang cắm đầu cắm cổ mà chạy.Và hệ quả tất yếu?

Bốp!

“Amen,chúa phù hộ linh hồn Jung YunHo~ Hãy an nghỉ thoải mái đi nhé,hyung~ ” Chàng trai của Chúa,Choi SiWon chắp tay khẽ cầu khấn vài câu,rồi thu gom sách vở theo mấy đứa bạn tiến về phía giảng đường,trước khi đi còn không quên liếc nhìn YunHo một cái cho đúng đạo.

Jung YunHo - chính xác bây giờ đã biến thành cái xác nằm ngất ngưởng trên thành lan can tầng một,trên đầu nổi lên cục u nho nhỏ.HeeChul khoanh tay bước về phía YunHo,vẻ mặt không giấu nổi sự tức giận và cực kì hùng hổ khi cầm chiếc dép vừa ném anh đập đập thêm vài cái vào cái đầu đang ngắc ngoải lắc lắc của YunHo.

- HanKyung,dọn dẹp.

HeeChul phán câu cuối cùng trước khi lạnh lùng quay gót ngọc trở về căn phòng của mình.HanKyung lắc nhẹ đầu nhìn cái thây của YunHo còn xót lại đang lơ lửng trên thành lan can,đập đập vài cái như để gọi hồn về.YunHo vật vờ mắt nhắm mắt mở,mồm không ngừng lẩm bẩm “Không phải tại em mà…”

- Ai bảo em không chịu học hành tử tế cơ. - LeeTeuk dẩu mỏ chỉ vào mặt YunHo - Bây giờ đến sức mạnh của mình cũng không tự điều khiển được,khiến nó toàn bộc phát vào buổi đêm phá tan hoang cái nhà này lên.

- Thôi nào,hyung.Em ấy đã sốc lắm rồi đấy.

HanKyung xốc YunHo lên vai mình,vẫy tay tạm biệt với LeeTeuk và JaeJoong vẫn đang đứng cười,rồi ngay lập tức biến mất như tan vào không khí.ChangMin thu dọn lại đống đồ khi nãy dùng để ném YunHo,cười cười khoác vai hai ông anh kéo vào nhà để chuẩn bị cho buổi học sắp tới của mình.

“Cứ vui vẻ đi,sóng gió còn chưa tới đâu…”

* * * * *

- Buổi học hôm nay đến đây thôi.Các em nhớ luyện tập chăm chỉ đấy.

Thầy giáo Tony hắng giọng,sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn học rồi chào tạm biệt các học sinh của mình.Tiến chầm chậm từng bước về phía phòng của thầy Hiệu trưởng - Giáo sư Lee SoMan,thầy Tony không ngừng suy nghĩ về vấn đề mà ông đã đề cập đến trong lần họp gần đây nhất. “Sắp có chuyện xấu xảy ra.”,nghĩa là gì chứ?Chuyện xấu này rốt cuộc có sức ảnh hưởng tới mức nào?

Cạch.

Cánh cửa phòng Hiệu trưởng bật mở,thầy Tony tiến đến đứng đối diện với người đang ngồi trên ghế xem xét hồ sơ.

- Thầy Hiệu trưởng,có việc gì thế?

- Thầy Ahn,may thật,thầy đến rồi. - Giáo sư Lee tháo bỏ gọng kính của mình xuống,nhìn thẳng vào thầy Tony - Hy vọng thầy có thời gian rảnh?

- Vâng,có việc gì sao?

- Các học viên mới đang chờ đợi bên ngoài bìa rừng để cô BoA đón,nhưng cô ấy lại đột nhiên tăng tiết…

- Được rồi,tôi sẽ đến đón chúng ngay bây giờ.

- Ne,cảm ơn thầy rất nhiều.

Thầy Tony cúi đầu chào,rồi quay lưng rời khỏi phòng Hiệu trưởng.

...

- Ya,trường mới~

Cậu trai trẻ reo lên thích thú,xốc vai cho chiếc ba lô về đúng vị trí cũ của nó và kéo lệt xệt chiếc va li của mình đi.Xung quanh cậu cũng là những học sinh mới đã được trường Power nhận.Bên cạnh cậu bỗng xuất hiện một cô gái khá xinh đẹp với lủng củng các thứ valy của mình.Tuy thế,trông cô ấy không có vẻ gì khó khăn khi dùng năng lực của mình để nâng đồ dùng kéo theo.RyeoWook,cậu trai xinh đẹp khi nãy hơi bĩu môi khi liếc nhìn cô gái này,nhưng cậu lại chợt nở nụ cười khi trông thấy người bạn thân của mình từ đằng xa:

- Hey,DongHae hyung~

- Oh,RyeoWook. - Chàng trai tên DongHae reo lên khe khẽ khi tiến đến bên cạnh RyeoWook - Em cũng là người đột biến à?

- Vâng,em cũng mới biết thôi.Còn hyung?

- Anh…đã bỏ nhà đi rồi.Để đến đây.

- Ne??

- Ha ha,không có gì đâu. - Đôi mắt nâu sẫm của DongHae ánh lên tia buồn rười rượi - Cha mẹ anh không biết anh là người đột biến.Anh sợ họ sẽ ghê tởm…

- Làm gì có chuyện đó chứ? - RyeoWook bật cười - Chắc hẳn họ sẽ buồn khi biết anh bỏ đi đấy.Cha mẹ em còn đồng ý cho em đến đây theo học mà.Cha em chẳng có chút phản đối nào cả.

“…Vì họ muốn tống thứ sinh vật như chúng ta đi thật xa đấy,Wookkie a…” Suy nghĩ này bị DongHae chặn đứng.Cậu ta khẽ đưa mắt liếc nhìn cậu bé vẫn cười vui vẻ bên cạnh mình,lòng chợt thắt lại một chút.RyeoWook thật ngây thơ làm sao,nghĩ rằng sẽ không có ai ghét bỏ loài người bất bình thường như họ,và lại còn tin rằng bố mẹ cậu không hề ghét bỏ cậu nữa chứ.Chỉ tiếc là,sự thật thì vẫn luôn là sự thật thôi,RyeoWook a…

- Xin chào?

Đột nhiên một giọng nói trầm khàn vang lên từ sau lưng hai người.Cả DongHae và RyeoWook cùng quay lại,chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo đang giương đôi mắt to tròn của mình nhìn họ.Quả thật là một bé con đáng yêu nha~

- Ah,chào bạn. - RyeoWook tươi cười chào hỏi lại - Bạn có việc gì sao?

- Tôi…Có thể giúp tôi cầm những đồ này không? - Cô bé rụt rè lên tiếng,chỉ về đống đồ chất đống đằng sau lưng mình - Vì trót mang quá nhiều đồ,cho nên…

- Được rồi,để tụi này giúp cho.

DongHae nở một nụ cười đẹp đẽ để đáp lại,rồi cùng RyeoWook hăng hái xách giúp đống hành lý của nó.Cô bé mỉm cười như để cảm ơn,khoác lên vai chiếc ba lô màu xanh dương của mình,hai bên tay thì xách hai túi đồ màu đỏ và màu vàng cam.

- Tôi là Kim JungMin,rất vui được làm quen.

- Kim JungMin?Tên bạn hay thật đấy. - RyeoWook cười - Tôi là Kim RyeoWook,còn anh ấy là Lee DongHae.Tôi còn trẻ lắm,cũng chỉ mới 19 tuổi thôi.DongHae thì đã 20 tuổi rồi.

- Ya,anh không có già nhé! - DongHae giãy nảy phản đối - Mà bạn mang nhiều đồ thế này?

- À,anh trai tôi là học sinh của trường đã 5 năm rồi.Gia đình cứ nghĩ tôi sẽ không mắc gien đột biến như hai anh lớn của mình,nhưng cuối cùng chính tôi cũng bị mắc,gien còn là trội hơn cả họ.Thế nên tôi cũng bỏ nhà đi,đem theo cả đồ đạc đến cho họ.

- Vậy là đồng cảnh ngộ hết rồi.

DongHae cười thêm một lần nữa.Cô bé hơi đắn đo một chút,ngó ngang ngó dọc rồi mới thì thầm nói với hai người:

- Thực ra tôi đến đây còn có nhiệm vụ bảo vệ học sinh nữa.Nghe nói Power đang lập một nhóm các học viên xuất sắc để tạo thành nhóm bảo vệ của trường mỗi khi có chuyện nguy hiểm.

- Mong là chúng ta cũng sẽ được vào nhóm bảo vệ đó,hoặc học cùng nhóm với nhau,ha JungMin?

- Tôi mới chỉ 17 tuổi thôi,e là phải gọi mọi người là anh hết rồi. - JungMin cười nhẹ - Mong chỉ bảo thêm~

- Cùng là học viên mới,bọn này biết chỉ bảo gì chứ?

- He he,còn nhiều lĩnh vực lắm mà.Hai anh đẹp trai,cố gắng bê đồ hộ em nha~

RyeoWook và DongHae cùng bật cười khi nghe thấy JungMin giở giọng nịnh nọt mình.Thì ra cô bé này khi đã quen thân hoặc hiểu rõ ai thì cực kì thân thiết như thế này đây.

Cả ba người cùng các học sinh mới khác tiến đến gần cảnh cổng của trường Power,không khỏi kinh ngạc với quy mô rộng lớn của trường.Hy vọng rằng sau này trong ngôi trường Power dành cho người đột biến sẽ có những chuyện hay ho để xem.

End Chapter 1

Chapter 2: Classification Machine

Ngày đầu tiên được đến trường dành cho người đột biến,RyeoWook tỏ vẻ thích thú khác hẳn so với mọi ngày.Cậu nhóc chạy nhảy khắp khu vực xung quanh ngôi trường trong khi chờ đợi giáo viên ra đón.

- DongHae hyung,JungMin a,nhìn này~

Cả JungMin và DongHae cùng ngoảnh mặt về phía RyeoWook,nhận thấy cậu nhóc đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào một cái máy to đùng ở trước cửa Power School.Đó là một cái máy kì quái màu đỏ với một màn hình to đùng và một bộ phận cảm ứng nhận diện dấu vân tay.

- Cái gì vậy?

- Cái này á?Chắc là thứ dùng để check người và cho vào đó a~

DongHae ngó chiếc máy chăm chú,cuối cùng phán ra một câu kết luận.

- Không phải vậy đâu.Thứ này là dùng để kiểm tra các em đó.

Một giọng vang lên sau lưng.Cả ba người cùng quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó,chỉ thấy một chàng trai khá anh tú đang bắt tay sau lưng và tiến về phía họ.Các học sinh mới khác nhìn người này liền lập tức túm tụm lại chỗ của RyeoWook,DongHae và JungMin.Chàng trai có vẻ ngoài đẹp mã kia liền đưa tay đẩy gọng kính của mình lên cao,mỉm cười nhìn đám học trò đang chăm chăm quan sát anh như thể chuẩn bị nhảy bổ vào coi xét xem anh là bạn hay thù.

- Xin chào các em.Thầy là Tony Ahn,một trong những giáo viên sẽ dạy dỗ các em trong thời gian tới.

- Ne!

- Được rồi.Như đã giới thiệu,đây chính là cái máy có nhiệm vụ kiểm tra các em.Nó sẽ xác định năng lực và đo độ nguy hiểm của sức mạnh mà các em đang có.

- Ne!

Lũ học sinh mới ngoan ngoãn hét vang rộn cả một mảnh khu rừng trên hòn đảo nhỏ này,khiến không ít học viên trong trường tò mò ngó đầu ra nhìn.JaeJoong và KiBum cùng thò đầu ra khỏi cửa sổ phòng học nơi mình đang ngồi,trông thấy một đám người đang đứng xúm lại ngoài cổng trường,không khỏi ngạc nhiên khi trông thấy thầy Tony giữa những người lạ mặt này.

- Hẳn là học sinh mới thôi.

KiBum nhún vai thản nhiên nói,rồi tiếp tục quay đầu về phía giáo viên vẫn đang giảng bài vô cùng hăng say.JaeJoong thì không rời mắt khỏi đám học viên mới,đầu anh nghiêng hẳn sang một bên khi bắt gặp một gương mặt đã từng rất quen thuộc với mình trước đây,đôi mắt đen mở to đầy ngạc nhiên.

Sao con bé ấy lại ở đây??

- Được rồi,từng người một tiến về phía máy phân loại nhé. - Thầy Tony vỗ hai tay vào nhau ra hiệu cho các học sinh,rồi chỉ vào một cô gái xinh đẹp đứng ở đầu dãy học sinh mới - Em,lên trước đi.Các em còn lại hãy xếp hàng thẳng thắn và hãy chuẩn bị để đến lượt mình.

[ Xin chào. ]

Từ chiếc máy phát lên tiếng nói [Xin hãy nói tên? ]

- Choi SooYoung.

[ Năng lực: Xóa trí nhớ khi nhìn vào mắt đối phương quá lâu.Cấp độ nguy hiểm:8/10 ]

- Park YooChun.

[ Năng lực: Điều khiển sấm sét và bão tố.Cấp độ nguy hiểm:9/10 ]

- Song JoongKi.

[ Năng lực: Biến hình thành động vật.Cấp độ nguy hiểm:8/10 ]

- Kim RyeoWook.

[ Năng lực: Điều khiển năng lượng điện.Cấp độ nguy hiểm:8/10]

- Seo JooHyun.

[ Năng lực:

Tỏa ra thứ ánh sáng có độ chói tương tự ánh sáng từ Mặt Trời,có thể làm mù mắt người bình thường.Cấp độ nguy hiểm:6/10 ]

- Kim YeongWoon.

[ Năng lực: Sức mạnh cực lớn,có khả năng mọc ra móng vuốt sắc nhọn từ tay.Cấp độ nguy hiểm:9/10 ]

- Lee DongHae.

[ Năng lực: Thích nghi với mọi môi trường sống dù có khắc nghiệt đến đâu,ngoài ra còn có thể điều khiển thực vật.Cấp độ nguy hiểm:8/10 ]

- Lee SunKyu.

[ Năng lực: Có thể sử dụng lưỡi dẻo dai như loài tắc kè và phun ra chất độc rất dính.Cấp độ nguy hiểm:8/10 ]

- Được rồi,em vào trường đi.

Thầy Tony cúi đầu ghi chép vào quyển sổ phân loại năng lực trên tay,quay sang nhìn JungMin - người cuối cùng đang đứng cạnh mình.Các học viên khác đã đi vào trường chờ tập trung,đến lúc này JungMin mới bước lại gần máy phân loại năng lực và đặt tay lên máy xác nhận dấu vân tay,nhỏ giọng nói tên của mình:

- Kim JungMin.

[ Năng lực: Điều khiển lửa,viết chữ không cần bút,xâm nhập vào kí ức đối phương và hút sức mạnh hoặc đả thương sức mạnh của đối phương.Cấp độ nguy hiểm:trên 10/10 ]

- Em là Kim JungMin??

Thầy giáo Tony trợn tròn mắt nhìn vào người đang đứng trước mặt mình.Không thể tin được một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy lại được máy phân loại đánh giá là nguy hiểm ở mức độ cực đại.JungMin ái ngại nhìn thầy giáo đang há hốc mồm đối diện,thật muốn tát cho cái mặt điển trai của thầy một cái quá đi mất.

- Chắc là cái máy này có sai sót ạ. - JungMin ngập ngừng nói - Em chắc không đến nỗi nguy hiểm như thế?

- Đi theo thầy lên gặp thầy Hiệu trưởng!

- Nhưng mà…

- Đi nào,JungMin!

JungMin méo mặt cười nhăn nhó khi thầy Tony nắm lấy tay cô bé chặt cứng và cứ thế lôi tuồn tuột đi.Cô bé lo lắng ngó lại đống hành lý đang để vất vưởng trước cổng trường của mình thì thấy DongHae và RyeoWook ra dấu an tâm.An tâm kiểu gì được đây?

* * * * *

- JaeJoong,tập trung!

HanKyung đột nhiên biến mất ở phía đối diện và xuất hiện ngay đằng sau lưng JaeJoong và trong lúc anh còn đang ngơ ngác quay lại thì đã bị HanKyung đánh cho vài cái vào đầu.Tuy nói là đánh,nhưng những đòn võ của HanKyung thực chất lại nhẹ hều,ngay cả một đứa trẻ có bị đánh chắc cũng không cảm thấy đau.Thế mà Kim JaeJoong lừng lẫy thiên hạ lại ngã đo đất khi bị HanKyung đẩy nhẹ.

- Hyung a,đau quá. - JaeJoong xoa xoa phần tay đỏ bừng vừa nãy đưa ra đỡ,mắt rớm nước nhìn anh chàng HanKyung đang đứng khoanh tay - Sao thế ạ?

- Hôm nay em chẳng tập trung gì cả.Còn tệ hơn cả YunHo mọi hôm nữa đấy.

- Tệ hơn ạ??

JaeJoong đứng bật dậy,gần như hét thẳng vào mặt HanKyung.Gì chứ,nói anh là kém cỏi hơn kẻ thù không đội trời chung Jung YunHo thì khác gì ép anh tự phế nhan sắc của mình chứ?

HanKyung đưa tay gạt vài giọt nước miếng bắn trên mặt mình,dùng ánh mắt ghê rợn nhìn JaeJoong.

- Mất vệ sinh quá!

- Hyung,anh nói em kém hơn YunHo là sao chứ??

JaeJoong túm lấy cổ áo HanKyung,bất mãn gào ầm lên.Nếu không nhờ HeeChul chạm vào vai anh và yêu cầu bình tĩnh lại,hẳn JaeJoong đã xông đến bóp cổ HanKyung rồi.

- Hôm nay YunHo lại có vẻ tập trung và làm tốt hơn JaeJoong.Lạ thật.

LeeTeuk xoa xoa chiếc cằm nhỏ nhắn trắng trẻo của mình,lia mắt về phía YunHo ở đằng xa - người vẫn đang chật vật điều khiển mức độ mạnh yếu của cơn lốc xoáy.Đứng cạnh anh ấy là KiBum vẫn cực kì điềm tĩnh chỉ dạy như một giáo sư trẻ.

Đùng!

- Cái gì thế?Trời sập à??

LeeTeuk không kiêng nể nhảy chồm lên người của người đứng cạnh và cứ thế run lẩy bẩy trên người HeeChul.

- YunHo,em lại làm gì đó?

- Không phải em mà. - YunHo lắc đầu nguầy nguậy khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của HeeChul - Hyung,em thề đấy!!

- Cái này nằm ngoài năng lực của YunHo,HeeChul hyung a.

HanKyung ngẩng đầu quan sát bầu trời trong xanh khi nãy giờ đã dần tối sầm lại bởi mây mù che phủ.Thứ này chỉ có thể được tạo ra từ một người.

- HanKyung hyung~~

Một cái bóng lao vụt qua hàng người đông đúc,phóng thẳng vào lòng HanKyung.Rất may là anh đã không sử dụng năng lực thoắt ẩn thoắt hiện của mình,chứ nếu không thì gương mặt đẹp đẽ của người này đã không còn nguyên vẹn rồi.HanKyung đập nhẹ vài cái vào mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cậu ta,nhẹ nhàng lên tiếng:

- Em đến rồi.

- Đương nhiên.Em cũng bị đuổi mà.

Chàng trai kia nhăn răng cười cực kì khoái chí,tiện thể cứ dụi đầu vào bên vai của HanKyung,khiến anh khúc khích cười vì bị nhột.Cảnh tượng đẹp như vậy,nam thanh nam tú,tiếc là lại khiến cho kẻ khác phải ngứa mắt.

- Buông cậu ấy ra.

HeeChul chọc cây gậy bằng sắt của mình vào lưng HanKyung,gằn giọng nói từng tiếng một.Cây gậy sắt dài khoảng 1 mét này chính là vũ khí được đặc chế riêng cho HeeChul,có thể dễ dàng thu ngắn lại và cực kì nhẹ nên vô cùng tiện lợi khi mang theo đánh nhau.Bình thường,năng lực của HeeChul chính là chạm vào người đối phương để thôi miên,nhưng đặc biệt ở chỗ,năng lực này của anh có thể được sắt truyền đi cực mạnh mẽ,nghĩa là không nhất thiết phải chạm vào người,chỉ cần để đối phương tiếp xúc với đầu gậy là lập tức năng lực của HeeChul được phát huy.Chưa kể,cây gậy bằng sắt này còn là đồ đặc chế,giúp cho năng lực của anh phát huy hết khả năng tiềm ẩn của nó.

Vì thế,khi bị HeeChul thôi miên hành động thông qua việc tiếp xúc bằng đầu gậy,HanKyung lập tức phải buông cậu thanh niên kia ra,và mặc kệ là họ có cố gắng đến mấy thì trong ba ngày tiếp theo,HanKyung và người này cũng chẳng thể chạm được vào nhau.

JaeJoong là người đứng ngoài theo dõi từ đầu đến cuối,bỗng nhiên chẹp miệng một cái trước khi quay đi.Bây giờ,anh có thể xác nhận là HeeChul đang cực kì giận dữ,nhờ vào hành động thôi miên qua vũ khí của anh ấy.Bình sinh,HeeChul là một người cực kì khoái những động chạm cơ thể như ôm,bắt tay hay là hôn má.Việc anh ấy không thèm chạm vào HanKyung chính là một bằng chứng cho thấy anh ấy đang cáu,và tốt nhất thì nên biết điều mà đừng động vào.

YunHo ngơ ngác cứ đứng đần mặt nhìn vào vẻ mặt cau có của HeeChul,ngu ngốc thế nào mà lại để bật ra một câu nói:

- HeeChul hyung ghen hả?

- Cậu…

Kim JaeJoong đại mỹ nhân anh thề,từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ anh hận con gấu ngu ngốc đứng cạnh đến như thế.Bình thường cậu ta luôn ngu ngơ,toàn nói ra những câu nói đáng đấm vào mặt,nhưng ít nhất cũng vẫn biết điều không chọc giận lúc HeeChul đang bực mình.Thế mà chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào,cậu ta lại thốt lên câu nói đáng bị đem tống xuống địa ngục đến thế kia.

Sau sự lỡ lời của YunHo,đám người đang đứng hóng hớt xung quanh từ đầu đến cuối câu chuyện bỗng nhiên di tản hết đi,còn không quên ném cho YunHo một ánh nhìn thương hại.Kim KiBum - kẻ đào hoa phong nhã nhất trường Power cũng chỉ biết vỗ vai người hyung ngu muội của mình mà an ủi:

- Chịu đau giỏi như hyung chắc sẽ không sao đâu.

JaeJoong và JunSu buồn bực vì hết trò hay để coi,liền quay lưng phũ phàng hất thẳng kẻ thù truyền kiếp vào địa ngục trần gian của Power School.Những kẻ khác cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán tiếc thương cho số phận của bạn nhỏ Jung khi họ cùng trông thấy từ đỉnh đầu của HeeChul bắt đầu bốc hỏa.

“Amen~ “ Chẳng hẹn nhau mà cùng một lúc,tất cả thảy hơn 200 học viên của Power School thầm cầu nguyện trong đầu.

Ah,bạn vẫn còn thắc mắc về vụ trời đột nhiên sẩm tối?Xin giải thích cho bạn,nguyên do chính là từ anh chàng em họ của HanKyung - người trước đó đã từng có một màn tương phùng sến rện cùng với anh trai mình.Cậu ta chính là một trong những học sinh mới được nhận vào Power School,tên gọi Park YooChun,bí danh là Micky.Tuy gương mặt cực kì xinh đẹp thuần khiết,nhưng ngày còn chưa bị phát hiện là người đột biến,cậu ta chính là kẻ tán gái siêu hạng.Năng lực của cậu ta như đã nhắc,điều khiển sấm sét và bão tố.Thế nên mới xảy ra việc cậu ta bị một học sinh lâu năm của trường khích đểu và đòi đấu với nhau,tạo nên màn mưa gió ầm ầm khi nãy.Sau khi đã phá hoại hơn nửa ngôi trường,phần thiệt hại được đẩy cho HanKyung thì YooChun cũng đã được điều vào đội bảo vệ - đội bao gồm 13 thành viên của Super ShinKi.

End Chapter 2

Chapter 3: The Protection Team (TPT)

- Alo,có ai ở dưới nghe thấy gì không?

LeeTeuk đập đập vào cái micro được dựng trên phần đất cao nhất ở giữa sân trường Power,dõng dạc nói thử xem độ to của loa,nhưng cả sân trường giờ đã tràn ngập người,nên đương nhiên tiếng ồn do họ tạo ra cũng cực kì lớn.Thành ra chẳng có một tiếng nào đáp lại lời của anh.Cho đến khi người đứng cạnh anh - Đại thiên thần ca Kim JunSu bắt đầu bực mình vì tiếng lầm rầm phát ra từ bên dưới…

- MẤY NGƯỜI CÓ IM HẾT LẠI CHO TÔI KHÔNG HẢ???

Sống cùng nhau trong KTX và học cùng nhau dưới một mái trường đã lâu như vậy,hẳn không ai là không biết đến sự ngây thơ thánh thiện vô cùng thuần khiết của Đại thiên thần ca Kim JunSu.Với vẻ bề ngoài đáng yêu nhưng không lanh lợi cho lắm và tính cách tốt bụng nhưng không ngoan ngoãn cho lắm,JunSu được mệnh danh là Đại thiên thần của Power School.Nhưng vấn đề chính là ở chỗ,biệt danh của cậu ấy còn có cả chữ ‘ca’.Đúng thế,Kim JunSu là Đại thiên thần ca,chứ không đơn thuần chỉ là một Đại thiên thần bình thường.

Lí do mà Kim JunSu có được biệt danh đó,chính là vì năng lực đặc biệt của cậu ấy.Đừng quên rằng JunSu cũng là một người đột biến,mà lại còn là người đột biến đạt mức độ nguy hiểm 9/10,nghĩa là cấp độ cực kì hiếm gặp.Năng lực của cậu ấy,nếu nói như người bình thường chính là ‘thét ra lửa’.

Giọng hét của JunSu có cường độ cực cao,gần bằng thứ sóng âm có thể khiến người thường bị mất đi thính lực ngay lập tức.Vì thế nên khi cậu ấy gào lên vì mất bình tĩnh,cả sân trường vốn sẵn còn rộn ràng,lập tức im thin thít không một tiếng động.Ngay cả một tiếng ruồi bay qua có khi toàn trường còn nghe rõ ấy chứ.

- Bình tĩnh nào,JunSu…

LeeTeuk run lẩy bẩy bám lấy cái cột micro để đứng vững.Gì chứ,nó hét như thế thì người đứng gần nhất là anh chịu thiệt nhất cái gì nữa!

- Các em mau xuống dưới đi. - Thầy Tony bỗng từ đâu xuất hiện,lùa hết lũ học trò đang đứng túm tụm trên phần sân khấu - Thầy Hiệu trưởng sắp phát biểu…

- LẠI CÒN ĐỊNH HÓ HÉ CÁI GÌ NỮA HẢ LŨ DƯỚI KIA??CÓ THÍCH THÌ THẦM KHÔNG,TÔI…uhm uhm…

- Tai hyung còn chưa đủ tổn thương chắc??

LeeTeuk rớm nước mắt hét thẳng vào mặt JunSu - người đang bị anh bịt mồm chặt tới mức gần như không thở được và đang giãy giụa cực kì quyết liệt.Thầy Tony thì đang lảo đảo không đứng vững,rốt cuộc phải nhờ đến chỗ dựa vững chắc là thân người to lớn của YunHo để làm điểm tựa.

Sau một hồi ầm ĩ,rốt cuộc thì Giáo sư Lee cũng có thể bắt đầu bài diễn văn của mình.

- Ngày hôm nay trường chúng ta vinh dự được đón rất nhiều học sinh mới…

- Yeah~ Vậy nghĩa là trường sẽ cơi nới để rộng thêm ạ?

- Không có chuyện đó đâu,các em đừng có mơ. - Thầy Tony trừng mắt nhìn đám học sinh láo nháo ở dưới sân trường - Thầy nói tiếp đi ạ.

- Thôi được rồi,thầy mời các em học sinh mới ra đi.

Từng học sinh mới lần lượt bước ra khỏi sân khấu phía sau và trình diện đầy đủ đằng sau lưng thầy Hiệu trưởng.Bấy giờ Giáo sư Lee mới nói tiếp:

- Tiện thể,thầy sẽ nói luôn.Trường ta đang dự định lập một đội bảo vệ để bảo vệ trường nếu gặp nguy hiểm.Một số thầy cô đã nêu ý kiến mở một cuộc thi để chọn ra các thành viên của đội bảo vệ,đồng thời cũng là để thử sức các em.Các em thấy sao?

- Nae~

- Vậy là đồng ý?

- Nae~

Tiếng hô lần này còn rõ hơn trước.Sự hào hứng lan tỏa khắp sân trường và hiện rõ trên những gương mặt đang lộ rõ vẻ phấn khích của các học sinh.Thầy Hiệu trưởng chỉ mỉm cười,kết thúc thông báo của mình:

- Kì thi sẽ bắt đầu sau 1 tháng nữa,các em hãy tập luyện cho cẩn thận.Hiện giờ thầy cô đã chọn ra được một Đội trưởng cho đội bảo vệ và vị trí trong đội bảo vệ còn trống sẽ giao cho 19 em thắng được kì thi này.Đội trưởng sẽ đích thân lựa chọn thành viên cho mình.

- Nae~

- Thông báo đến đây thôi.Các em có thể về lớp.À,các em cũng nên biết là thành viên của Đội bảo vệ sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi nên hãy cố gắng nhé.

- Nae~~

* * * * *

_____Đếm ngược đến 1 tháng kì thi bắt đầu_____

JungMin tập trung nhìn thẳng vào chiếc bảng đánh dấu tâm điểm ở cách mình hơn 2km,trên tay cô bé xuất hiện một quả cầu lửa đỏ rực vẫn đang cháy.JungMin từ từ thả quả cầu ra và điều khiển nó bay về phía tấm bảng,lúc đầu thì hướng bay hơi lệch,nhưng chỉ một lúc sau,quả cầu bỗng phóng vụt đến và đáp trúng vào tâm bảng khi JungMin chỉ hất nhẹ tay.RyeoWook đứng xem vỗ tay trầm trồ:

- Giỏi quá,JungMin a.

- Quá khen a.Đến lượt anh đấy,RyeoWook.

RyeoWook phấn khích vỗ tay,nhảy ra khỏi chiếc ghế của mình và tiến đến đứng cạnh JungMin.Khác với cô bé,nhiệm vụ của cậu chỉ đơn giản là thắp sáng một bóng đèn.Tuy nói là đơn giản,nhưng thực sự không phải người nào cũng có thể làm được.Dưới đất bày la liệt hàng trăm sợi dây và một bóng đèn cách xa họ cũng tầm 2km,bắt buộc RyeoWook phải lựa chọn thật kĩ càng là truyền điện vào sợi dây nào để chiếc đèn phát sáng.

- Sợi này~

Rất nhanh chóng,chỉ sau 10s quan sát,RyeoWook đã phát hiện thấy sợi dây nối với dây tóc bóng đèn ở đằng xa.Cậu vui vẻ nắm lấy nó và mất 5s để dòng điện truyền đến nơi,chiếc bóng đèn bật sáng.

- Không tồi.

“Kim RyeoWook,đạt.”

- Đến anh chưa? - DongHae tiến lại gần hai người bạn của mình,mỉm cười khi thấy cả hai đứa em nhỏ tuổi hơn cùng gật đầu với cậu - OK,để xem lần này họ tiến bộ ở đâu.

DongHae vặn vẹo người,bắt đầu khởi động khớp cổ tay khiến nó kêu răng rắc.Bất thình lình,một tảng đá lớn gấp 3 lần người cậu ta xuất hiện và bay đến chỗ họ cực nhanh.DongHae còn chẳng thèm ngoái lại,vẫn vặn vẹo cổ như bình thường.Nhưng điều đáng ngạc nhiên là tảng đá to lớn đó sau khi đập mạnh vào người DongHae thì lập tức dội ngược lại phía nó xuất phát.Một cơ thể di chuyển nhanh nhẹn tránh khỏi chiều bay của tảng đá,và ba người nhận ra đó là Kim YeongWoon - hay KangIn,một anh chàng cũng là học sinh mới của Power School

- Khá đấy. - KangIn lật đật đứng dậy,giơ ngón tay cái về phía DongHae trong khi tay kia vẫn đang phủi chỗ bụi bám lấy bộ đồ của mình - Làm quen nhé.Tôi là Kim KangIn.

- Anh hay làm quen bằng cách ném đồ vào người đối phương sao? - JungMin nheo mắt nhìn chàng trai cao lớn đứng đối diện - Đó không phải là một cách hay để…

- Oh,đừng hiểu nhầm,tôi chỉ làm vậy vì thầy giáo đã yêu cầu thôi.Ông ấy nói đây sẽ là một trong những chướng ngại vật cậu ta phải luyện tập qua. - KangIn xua tay phủ định - Vậy ba người muốn làm quen chứ?

- Yeah,sao không? - RyeoWook là người lên tiếng lần này - Tôi là Kim RyeoWook,19 tuổi.Còn đây là Lee DongHae,20 tuổi,và Kim JungMin,17 tuổi.

- Cậu ấy thích tự giới thiệu mà.

DongHae mỉm cười vỗ vai JungMin khi cô bé định lên tiếng.KangIn thì sau một hồi nhìn lướt qua cả ba người như để nhớ lấy tên và ngoại hình của họ,đột ngột cười lớn:

- Vậy là tôi là hyung lớn nhất ở đây?Xin chào,tôi là Kim KangIn,năm nay 21 tuổi.

- 21 tuổi ư?Hyung,anh ấy còn già hơn anh nữa.

RyeoWook huých vai DongHae trêu đùa,khiến cậu ta bất mãn bĩu môi không hài lòng.

“Lee DongHae,đạt”

“Kim KangIn,đạt”

- Xin lỗi mọi người,em phải đi tìm anh trai đây.

JungMin chợt búng tay như nhớ ra điều gì đó,rồi vội vã chào tạm biệt KangIn,DongHae và RyeoWook để chạy về phía tòa nhà chính.Chỉ còn lại ba người này vẫn chuyện trò vui vẻ.

Cốc cốc.

- Mời vào.

JaeJoong đang cúi người sắp xếp lại đống đồ trong tủ của mình,không quay lại mà nói luôn.Anh chỉ nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng,và một vòng tay choàng qua eo của mình.

- Ai…

- Anh hai!

JaeJoong cứ thế bất động nhìn vào cô bé nhỏ nhắn đang ôm ghì lấy mình.Chiếc áo cầm nửa vời trên tay anh dần dần tụt xuống và cuối cùng nằm chỏng chơ dưới đất.

- Em…

- Em đã tìm cực khổ lắm đấy.

JungMin chùi những giọt nước mặt chực trào ra,sụt sùi nhìn người anh trai mà mình đã xa cách quá lâu.Đột nhiên,những hình ảnh về tuổi thơ - ngày mà cả ba anh em vẫn còn ngây thơ chơi đùa với nhau bỗng ùa về trong tâm trí của JaeJoong.Anh hức lên một tiếng,kéo gọn đứa trẻ kia vào lòng mình mà vuốt ve.Đứa em gái bé nhỏ của anh,tiểu công chúa mà anh luôn muốn bảo vệ…

- Nhưng sao em lại…?

- Cái này…em cũng là người đột biến,nên em đã bỏ nhà đi tìm hai anh. - JungMin vỗ vỗ bàn tay vào hai bên má của JaeJoong,rồi hôn lên vầng trán cao thanh tao của anh - Em nhớ anh hai,nhớ cả anh ba nữa…

- Năng lực của em là gì?

- Vậy còn của anh?

JaeJoong không đáp lại câu hỏi ngược của JungMin với mình,đưa tay nhặt cái áo khi nãy đã làm rơi lên rồi nắm chặt lấy nó.Chỉ vài giây sau,chiếc áo cứng dần lại và lạnh vì bị đóng băng.JungMin hơi mỉm cười trước ánh mắt khó hiểu của anh trai mình,đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên bàn tay lạnh cóng vẫn đang cầm chiếc áo của anh.Cũng chỉ vài giây sau,bàn tay anh trở nên ấm áp như bình thường.

- Em…

- Anh ngạc nhiên không?Cũng đúng,ngay cả em khi biết mình có được nó cũng còn rất ngạc nhiên.

- Ah,đi gặp JunSu!

- Ne?

- JunSu chưa biết em về. - JaeJoong nắm lấy tay JungMin và kéo cô bé đứng dậy - Hôm qua lúc cho ra mắt học sinh mới thì cả lũ S2 bị kéo đi họp,nên nó vẫn chưa biết em đã đến đâu.

“Kim JaeJoong,đạt.”

- JunSu,xem này!

JunSu đang làm dở thí nghiệm hóa học với hai đứa bạn thân EunHyuk và SungMin,giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng anh trai mình.Đôi mắt cậu mở tròn ngạc nhiên khi ánh mắt chạm đến gương mặt của cô bé đang đứng cạnh JaeJoong.JunSu quay sang nhìn anh một cách lạ lùng,rồi khó chịu lên tiếng:

- Hyung,trò đùa này không vui chút nào cả…

- Trò đùa gì?Đây là Kim JungMin,em gái của chúng ta đấy!

- Nhưng mấy lần trước anh cũng…

JunSu há mồm ngạc nhiên,không kịp hoàn thành câu nói của mình khi JungMin chạy đến ôm choàng lấy cậu.Bất chợt,sự thân quen lại ùa về khi cậu ngửi thấy mùi hương Vani trên cơ thể cô bé.Ngày nhỏ,ba anh em cậu mỗi đứa đều có một mùi hương riêng biệt để dễ nhận biết,như của JaeJoong là mùi dâu,của JunSu là mùi sữa tươi,và của em gái họ là…

…mùi vani!

- Em…

- Em là JungMin thật mà.

JungMin chun mũi nói với một vẻ mặt đáng yêu,trong khi JunSu cười mỉm một cách hạnh phúc,với tay ra xoa rối mái tóc ngắn quá vai một chút của JungMin.Đây đúng là đứa em gái mà cậu và JaeJoong hyung đã luôn mong ngóng rồi.

- Em đã đến đây,là để bảo vệ các anh!

- Em đến được đây,nghĩa là em là người đột biến? - JunSu nheo mắt nhìn em gái mình - Vậy năng lực của em?

- Tèn ten~

JungMin cười toe toét,xoay xoay đầu ngón trỏ của mình.Trong khi JunSu còn đang không hiểu gì thì đã nghe thấy tiếng hai đứa bạn thân rú rít ầm ĩ:

- Nhìn kìa,JunSu~~

JunSu lại được một lần nữa há mồm mà không ngậm lại được khi chiêm ngưỡng cảnh tượng trước mắt.Ngọn lửa hồng xanh dùng để đốt ống nghiệm giờ như đang nhảy múa trên mặt bàn,và dần dần tiến về phía đầu ngón tay vẫn xoay tròn của JungMin.

- Surprise~

- Em điều khiển được lửa…

- Còn anh? - Cô bé háo hức túm lấy một bên tay của JunSu

- Anh nghĩ em nên bịt tai vào.

JunSu mỉm cười bí hiểm,trong khi JaeJoong,EunHyuk và SungMin thì lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý đừng làm.JungMin không để ý đến vẻ mặt của ba người kia,ngoan ngoãn bịt tai lại theo như lời dặn dò của JunSu.Cậu hít một hơi thật sâu,rồi hét thật to.Giọng truyền âm của cậu lớn đến mức toàn bộ ống nghiệm,lọ thủy tinh hay kính cửa sổ và cửa ra vào ở gần đó đều vỡ nát.Khắp phòng hóa học nồng nặc khói do ống nghiệm bể,thuốc thử tiếp xúc với lửa và những mảnh kính vụn nằm tung tóe trên mặt sàn.

- Daebak~

JungMin thốt lên khen ngợi,trong khi JaeJoong ngoáy ngoáy lỗ tai,mặt nhăn nhó bình luận:

- Có mà quân phá hoại thì có.Tuyệt cái con khỉ mốc!

- Hay đấy chứ,anh hai. - JungMin háo hức vỗ hai tay vào nhau - Em thực sự là chờ mong kì thi nhà trường tổ chức đó~

“Kim JunSu,đạt.”

- Ya Kim JungMin,em không được tham gia đâu đấy.Nhỡ em bị thương thì sao hả??

- Ah,arasso.

- JungMinnie,có nghe anh hai nói không??

- Arasso oppa~~

_____Đếm ngược đến ngày thi còn 3 tuần_____

- Được rồi,YunHo.Bắt đầu đi,

HanKyung gật nhẹ đầu ra hiệu,còn YunHo thì lo lắng vuốt vuốt ngực cho đỡ căng thẳng.Sau đó,anh bắt đầu xoay nhẹ cổ tay trái với lòng bàn tay ngửa lên trên.Một cơn lốc nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay YunHo và ngày càng lớn hơn theo từng nhịp xoay cổ tay của anh.

- Sẵn sàng chưa,YooChun?

- Nhưng mà em không biết điều khiển gió. - YooChun mếu máo nhìn ông anh họ của mình,rồi lại nhìn vào cơn gió lốc đang dần hình thành trên tay YunHo - Nỡ cậu ta ngộ sát em…

- Dùng năng lực của em để ngăn năng lực của cậu ấy lại.

HanKyung bắt chéo tay ra sau lưng,giở giọng nhắc nhở.Anh được giao phó nhiệm vụ huấn luyện hai học viên kém nhất tại Power School,và giờ thì phải chịu đựng cả tính nhát gan của chúng nữa sao?

- Oa,hyung~~

YooChun lùi lại đằng sau,mặt méo xệch đi khi cơn lốc kia rời khỏi tay YunHo và tiến gần về phía cậu ta.Với ChangMin hay KyuHyun,để tránh được cơn lốc khó kiểm soát của YunHo thật sự là khá dễ dàng,nhưng đấy là họ đã được luyện tập nhiều rồi.Còn YooChun,cậu ta…lần này là lần đầu tiên được gặp những người đột biến giống mình,đừng nói là đấu với ai,ngay cả kiểm soát chính năng lực của mình cũng là quá khó khăn rồi.

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ,cơn lốc của YunHo đã trở nên to lớn và đang có nguy cơ hút lấy YooChun,nên chẳng còn cách nào khác,YooChun giữ nguyên phong thái run lẩy bẩy của mình,giơ một tay về phía cơn lốc đó.Đôi mắt YooChun đột nhiên trở nên trắng dã,và những đám mây xanh trên bầu trời bắt đầu mờ dần,thay vào đó là mây đen mù mịt.Một cơn bão nhanh chóng kéo đến,sấm sét đột nhiên nổi lên.YooChun bắt đầu cố gắng tập trung,hướng một tia sét nhằm thẳng vào giữa cơn lốc của YunHo nhưng không có kết quả.Cậu ta ngẩn người,hiểu ra rằng cần phải tìm được tâm của cơn lốc trước đã.Và thật may mắn,YooChun phát hiện trên cơn lốc lớn của YunHo,có một lỗ hổng khá nhỏ đang dần bít kín lại.Thời gian không còn nhiều nên YooChun bắt đầu ổn định lại tinh thần,hướng thêm một tia sét nữa đánh vào lỗ hổng kia.

Đùng!

- Thấy chưa,hyung đã bảo em sẽ làm được mà.

HanKyung tuy là nói thế,nhưng mắt thì đang trợn trừng nhìn vào cơn lốc dần tan biến của YunHo.Hóa ra thằng nhóc em họ anh cũng khá đấy chứ?

“Park YooChun,đạt.”

Đoàng!

HanKyung anh xin rút lời lại.Thằng ôn con Park YooChun chẳng có tài cán gì sất!Ngay cả việc điều khiển năng lực của mình cũng không xong,khiến tia sét lạc đàn của nó đốt cháy toàn bộ vẻ bề ngoài đẹp mã của ông anh trai này.Người làm em làm sao thấu hiểu được tâm lí đau khổ cùng cực của một thằng anh chứ?

- HeeChul hyung.Anh không tập luyện à?

KiBum rời mắt khỏi quyển sách trên tay mình,nghiêng đầu nhìn ông anh trai đang vắt chéo chân vô cùng thoải mái để sưởi nắng.Thiệt tình,vào lúc kì thi đang sắp diễn ra,người người,nhà nhà đều luyện tập chăm chỉ,ngay cả ShinDong béo ú cũng phải rời đống thức ăn của mình để tập luyện thì anh trai cậu lại ngồi đây,cực kì thỏa mãn hưởng thụ ánh nắng.

- Anh đang luyện tập mà.

HeeChul tháo cái kính râm mình đang đeo ra,tròn mắt ngây thơ nhìn đứa em trai đáng yêu của mình.Thì đúng là anh đang luyện tập thật,không một lời dối gian luôn.

- HeeChul hyung,nước nè.

- Cảm ơn em nha.Há há há!

KiBum trợn trừng mắt nhìn vào người đang đứng khom lưng bê khay đựng nước cho HeeChul.Đây chẳng phải là đứa em kết nghĩa mà cậu luôn yêu quý đó sao??

- ChangMin,em…

- KiBum hyung~ - Cậu nhóc ChangMin mếu máo nhìn anh trai kết nghĩa của mình - Cứu em với.HeeChul hyung thôi miên em thành người hầu của hyung ấy này.

- Hyung!!

- Anh biết rồi.

HeeChul phụng phịu bĩu môi,búng tay một cái để giải phóng sự điều khiển của mình đối với cơ thể của ChangMin.Cậu nhóc ChangMin sau khi được giải phóng liền lập tức phóng ngay vào lòng của KiBum mà bù lu bù loa lên ăn vạ.

“Kim HeeChul,đạt.”

- Thôi được rồi ChangMin.Đừng tưởng anh không biết em định chờ anh đi để trả thù HeeChul hyung.

- KiBum,anh đã hứa sẽ không đọc suy nghĩ của em. - ChangMin chu mỏ giận dỗi - Đàn ông con trai mà không biết giữ lời hứa.

- Cái này nó tự bộc phát thôi,chứ anh nào có muốn đâu.

- Ứ,điêu~

KiBum bụm miệng cười trước cái xụ mặt đáng yêu của ChangMin.Thực ra,ít ai biết được rằng ngoài chức danh là em kết nghĩa ra,ChangMin còn là người yêu bé nhỏ của KiBum.Bí mật này dường như chỉ có S2 và một vài fan hâm mộ hay hóng hớt của hai người mới biết thôi.

- Fan kìa.

KiBum giật mình quay sang nhìn anh trai - người đang hút rồn rột cốc nước sinh tố vừa được ChangMin phục vụ cho - giờ đang nhìn chằm chằm về phía bên phải hai người.

Khoảng hai,ba nữ sinh đang tròn mắt nhìn KiBum và ChangMin,không ngừng chỉ trỏ đầy hiếu kì.KiBum chẹp miệng một cái,mặt nhăn nhó nhìn họ,trong đầu không ngừng bật lên hai từ “Rắc rối”.Thì đây là trường học

mà,một nơi cấm không được yêu đương lại xuất hiện một cặp đôi lãng mạn thân thiết thì ai chả ngứa mắt ngứa miệng.Không chừng chỉ sau vài phút nữa tin đồn Kim KiBum và Shim ChangMin đang hẹn hò sẽ lan hết ra ngoài cho xem.

Nghĩ tới đây,bất giác KiBum thở dài một cái nghe thật não nề.Xin lỗi các bạn nhé,tại các bạn tò mò tự hại mình thôi.

- Quên hết những gì vừa nhìn thấy đi~

KiBum giơ bàn tay của mình về phía các nữ sinh đang chuẩn bị chạy trốn kia,trong chốc lát không thấy họ cử động nữa mà nhất thời cứ đồng loạt đứng ngẩn ngơ nhìn về phía anh.HeeChul nhai nhai đầu ống hút,mở miệng nói khi các nữ sinh kia trở về trạng thái bình thường và đang đứng nhìn nhau khó hiểu:

- Ô,điều khiển trí tuệ a?Kim KiBum ngoan ngoãn mà cũng có lúc như thế này sao?

- Bất đắc dĩ,bất đắc dĩ thôi. - ChangMin xua tay thanh minh hộ người yêu của mình - Mà hyung cũng vừa phải chứ,vừa tha cho em lại làm gì HanKyung hyung thế kia?

- Ai làm gì?Cậu ta tự nguyện đấy.

HeeChul tuôn ra một tràng cười khả ố trong khi hai đứa em đưa ánh mắt ghê sợ nhìn anh,còn HanKyung thì chỉ mỉm cười lắc đầu.

“Kim KiBum,đạt.”

Cách xa nơi HeeChul và hai đứa em đang cười nói vui vẻ,một bóng dáng nhỏ nhắn cẩn thận đánh dấu vào danh sách có trên tay mình.Một lúc sau,trên môi người này nở một nụ cười mỉm,đôi môi hồng khẽ phát ra những tiếng nói:

- Được 8 người rồi~ Aiya~~

End Chapter 3

Com đê com đê~

Like x

9

//

LuHan baby,ta đến với em đây~

Super Junior

-

DBSK

-

EXO

Có thể chờ đến ngày các ngươi đứng với nhau với đầy đủ thành viên không?

skjn_luv_suju,

Aug 6, 2012

#6

Blue♥HaeHyuk

360Kpop Member

Message Count:

104

Likes Received:1,079Reputation:388Ratings Received:

+1

/

12

/

-0

Awarded Medals (

0

): 

Hây da..báo cho ss..là em rất ư là lười..com. Mà thôi, đọc xong k com nó ..kì lắm ạ, thôi thế ss chịu khó nghe cái com nhảm này xíu ha? *phúng phính*

Hì, chap này nó ..''loạn xà ngầu'' cả lên rồi. Nhìu người quá a ~~ mà mấy cái dòng kiểu như ''Lee Dong Hae, đạt'' ý (sr em bấn con Cá quá giồi). là sao vậy ta?? Ai là người nói câu đó, bộ những người đạt như thế sẽ tham gia một thử thách gì à? Gây cấn quá đi ~~

Ý mà, xem KiMin kìa, đáng iu quá y, sao lũ học sinh ấy k biết lun cho giồi, chắc chắn sẽ trở thành tin nóng hổi cho mà xem

Thôi em com bí nhiu thôi nhá, mệt giồi *phẩy phẩy tay* Đi chơi đê !!!

Like x

2

//

....

SUPER JUNIOR

....

BIG BANG

...

.BEAST

....B.A.P....

EXO

...

Mọi người có thể khinh thường tớ, hoặc coi tớ là thứ fan lai không chung thủy hay sao sao đó...nhưng tớ đơn giản là yêu tất cả 44 con người ấy...Chỉ thế thôi ♥♥

Blue♥HaeHyuk,

Aug 7, 2012

#7

skjn_luv_suju

360Kpop Member

Message Count:

87

Likes Received:349Reputation:120Ratings Received:

+1

/

1

/

-0

Awarded Medals (

0

): 

Chapter 4: Đi cắm trại~

JoongKi xoay cây bút giữa các ngón tay của mình,nhếch mép cười trước những cái tròn mắt đầy thán phục của người xem.Cách đây một tuần,cậu chuyển đến ngôi trường dành cho người đột biến này,và chính thức vứt bỏ số mệnh đào hoa của mình.Không giống như hầu hết những người ở đây,JoongKi không hề bỏ nhà ra đi hay bị ruồng bỏ,mà vốn sẵn từ nhỏ cậu ta đã sống một mình,là một đứa trẻ mồ côi lang thang khắp đất Hàn Quốc,không có chỗ nào cậu chưa từng đặt chân đến.

- JoongKi,không luyện tập a?

JoongKi giật mình quay lại,nhận thấy người đang cười hì hì với mình là ai liền lập tức thu hết sát khí lại,cũng mỉm cười đáp lễ.Đàn anh Kim KangIn,kẻ gây rối thứ 14 của Power School,đối tượng hàng đầu nên được nhận vào Super Shinki,cũng chính là người đầu tiên làm bạn với cậu.Mà nói đi nói lại,đàn anh Kim KangIn ngày đầu đến trường đã chạy lung ta lung tung,chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày đã quen hết các giáo viên trong trường,thậm chí còn được học viên lâu năm của trường chào hỏi cực kì thân thiện.Việc anh ấy vẫn chưa được nạp vào Super Shinki chắc cũng có một phần trong việc chọc giận Thiên Thần của nhóm này.

- Hyung,anh cũng không luyện tập?

- Không.Anh thì có gì phải luyện tập? - KangIn ngẩng đầu cười lớn,làm không ít học viên trong lớp khiếp sợ quay lại nhìn - Đi ăn trưa đi.Hôm nay nhóm S2 luyện tập muộn nên đang ở đó.

- Hyung a,anh đừng chọc giận người đó nữa.

- Ai?

- Thì LeeTeuk sunbae-nim ấy. - JoongKi cười khổ - Anh không thấy sunbae rất đáng thương sao?Bị một kẻ vừa mới vào trường chưa bao lâu như anh làm mất mặt…

- He he he.Anh làm mất mặt anh ta hồi nào?Mà không nói nhiều,đi ăn đi.

Rồi chẳng để JoongKi kịp nói câu gì,KangIn đã túm lấy tay cậu bé đáng thương lôi xềnh xệch đi.JoongKi méo mặt bước theo anh chàng tiền bối của mình,chẳng biết nói gì hơn.Haiz,nói gì để mà anh ấy nổi hứng lên ‘hành động’ thì chết mất.Cho dù Song JoongKi cậu giỏi biến hóa khôn lường như thế nào thì dưới đống móng vuốt của KangIn có thể chạy trốn được sao?

- KangIn hyung!

RyeoWook vui vẻ vẫy vẫy tay ra hiệu với KangIn từ đằng xa,lập tức liền bị LeeTeuk ngồi cạnh túm lấy tay đẩy xuống,rồi anh làm mặt lạnh quay đi tiếp tục thưởng thức nốt bữa trưa của mình.DongHae xua tay trả lời cho cái nhìn khó hiểu của cậu em trai thân thiết.JungMin ghé tai RyeoWook thì thầm giải thích,chỉ thấy cậu gật đầu ra chiều hiểu biết,nhưng một lúc sau đã nói chuyện rất bình thường với KangIn,còn cực kì vui vẻ nữa.DongHae chỉ biết lắc đầu thầm cười cho cái bản tính trẻ con của RyeoWook.Một là lời giải thích của JungMin có gì đó không bình thường,hai là do RyeoWook vẫn là một đứa trẻ con,người lớn trong thân xác 19 tuổi thôi,chứ trí não cậu ấy hẳn không phát triển bình thường rồi.

LeeTeuk vừa nhìn thấy mặt KangIn là giận dỗi phủi đít đứng lên,bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.Thiên Thần của Super Shinki,tuy già đầu lớn xác mà cực kì con nít.Ai đã lỡ đắc tội với anh ấy là y như rằng bị anh ấy cấm khẩu trong vòng một tháng luôn.Thế nên khi hai người KangIn và JoongKi vừa đến nơi là đã thấy bóng của LeeTeuk xa xa nơi chân trời rồi.

- JoongKi,hôm nay lại hạ cố ra ăn cùng S2 vậy?

HeeChul chỉa đũa vào mặt cậu nhóc JoongKi đang đưa mắt tìm chỗ ngồi,mồm anh vẫn không ngừng nhồm nhoàm nhai miếng kimbap ngon lành.JoongKi nheo mắt nhìn vào anh chàng vừa nói chuyện với mình,tiền bối Kim HeeChul,kẻ dẫn đầu S2,cực kì kiêu căng nhưng cũng cực kì nghĩa hiệp.Nghĩ thế nào,cậu liền quay đầu đi,không thèm nhìn cũng không thèm trả lời câu hỏi anh đặt ra,làm HeeChul hơi nheo mày khó chịu.

- Tôi ngồi đây được chứ?

JungMin giật mình ngẩng mặt lên nhìn người kia,thấy JoongKi đang bê khay đồ ăn hướng về chỗ ngồi đối diện với mình thì liền gật đầu một cái,rồi tiếp tục chúi đầu vào quyển sách đang cầm trên tay,tay kia thì gắp đồ ăn bỏ vào mồm nhai rau ráu.

Và cứ như thế,lần đầu tiên trong lịch sử,buổi trưa của S2 tại căng tin trường trôi qua thật bình yên và lặng lẽ,không một tiếng động phát ra từ bất cứ phía nào.

JaeJoong vặn vẹo tay chân,đưa tay tạo thành một góc nhỏ đo lường vị trí của mục tiêu.JunSu ở cạnh anh thì đang đeo kính bảo vệ để thử nghiệm hóa học cùng hai người bạn thân.Nói gì thì nói,môn học ưa thích nhất của Đại thiên thần ca chính là hóa học mà.

- Anh ba không luyện tập?

JungMin ngẩn người nhìn vào lọ hóa chất màu vàng mà JunSu đang cầm trên tay,chốc chốc lại thấy cậu ta đổ thêm chút dung dịch nào đó,khiến màu hóa chất thay đổi liên tục.JunSu mỉm cười nhìn cô em gái đáng yêu của mình,lắc lắc lọ hóa chất trên tay mà trả lời:

- Kĩ năng của anh không cần luyện tập,cứ há mồm mà hét là xong thôi.

- Như thế thì dễ dàng thật. - JungMin xoa cằm lẩm bẩm

- Em nói gì?

- À,không,anh cứ làm tiếp đi.Em đi có chút việc.

Lời nói vừa dứt thì bóng cô bé đã khuất thật xa,để lại ánh nhìn khó hiểu của JunSu nhìn theo.

LeeTeuk thu lại đôi cánh trắng toát vào sâu trong lưng mình sau khi đã hạ cánh trên một gò đất tại bãi biển ven đảo.Ngồi thu gối trên gò đất,anh lặng lẽ đưa ánh nhìn xa xăm hướng về phía đất liền.Đã 7 năm kể từ ngày LeeTeuk đến đây,cũng là 7 năm mà anh không nguôi nhớ về gia đình của mình ngày trước.Gương mặt khiêm khắc của cha,sự khắc khổ hằn rõ trên nét mặt mẹ,và cả đôi mắt ngây thơ mở tròn nhìn anh đầy ngơ ngác của đứa em mới 9 tuổi.Ra đi một cách nhục nhã,nhưng điều khiến LeeTeuk buồn bực nhất chính là không thể đưa đứa em ruột của mình cùng đi khỏi đó.

LeeTeuk sinh ra trong một gia tộc lớn rất có vai vế tại Hàn Quốc.Sống giữa sự hiện đại của thành phố Seoul,Park gia là gia tộc duy nhất vẫn còn lưu giữ và truyền dạy những truyền thống từ thời xa xưa.Cũng vì thế mà ngay từ khi còn nhỏ,LeeTeuk cùng những đứa trẻ khác lớn lên trong sự dạy dỗ hết sức nghiêm khắc của các bậc tiền bối.Cho đến khi anh bị phát hiện là một mutant.

Những chiếc vảy dần hình thành hai bên lưng LeeTeuk,và theo tuổi thơ của anh mà lớn dần lên,trở thành một đôi cánh trắng đẹp đẽ.Vì khi đó mới chỉ biết mình là một mutant,nên LeeTeuk không biết phải giấu đi đôi cánh to lớn của mình như thế nào.Cứ đêm đến,anh lại nhốt mình trong phòng riêng,chịu đựng sự đau đớn của từng nhát dao do chính tay mình cứa xuống đôi cánh đó.Càng cố loại bỏ nó thì đôi cánh của anh lại càng mạnh mẽ mọc nhanh hơn.

Cái ngày anh bị đuổi khỏi Park gia với lý do mà các trưởng lão đưa ra:Để bảo vệ Park gia khỏi sự chú ý của Tổng thống,LeeTeuk đã tự thề với chính mình,nhất định anh sẽ không quay đầu lại,sẽ tự hào với danh nghĩa là một mutant quái dị trong mắt người bình thường.Lang thang khắp nơi,rốt cuộc LeeTeuk cũng gặp được Ahn SeungHo,thầy Tony hiện giờ,và được thầy đưa về Power School trú ngụ.

LeeTeuk đưa mắt nhìn vào đôi bàn tay gầy guộc của mình,nở một nụ cười mỉm hiền hậu.LeeTeuk của ngày đó và bây giờ,thật sự khác xa nhau quá.

- MiMi a,chờ anh nhé?

YoonAh thư thái dạo một vòng quanh hòn đảo,bất ngờ bắt gặp dáng lưng lẻ loi của LeeTeuk đang ngồi ôm gối trên bờ cát trắng.Cô gái xinh đẹp khẽ nghiêng đầu sang một bên,trước khi quyết định sẽ bước đến bắt chuyện với anh.

Cách đây năm năm,YoonAh đã tỏ tình với LeeTeuk,và đương nhiên là anh từ chối.Trong tim của LeeTeuk đã luôn có sẵn một bóng hình,một con người bình thường chứ không phải những người bị đột biến gien như mutant.

Một chút đau đớn lướt qua trong ánh mắt của YoonAh khi Leeteuk vừa đưa mắt nhìn cô.Đối với LeeTeuk,YoonAh mãi mãi chỉ là một hậu bối,một đàn em nhỏ tuổi hơn mà anh luôn có nghĩa vụ phải chăm sóc.Điều đó khiến cô đau,thật sự rất đau,nhưng cô vẫn luôn chúc phúc cho LeeTeuk,và hi vọng anh sẽ tìm được người mà anh yêu thương thực sự.

- Sunbae,anh đi dạo với em một lúc được không?

- Oh,YoonAh.Xin lỗi,hiện giờ anh không ổn lắm,có lẽ không đi với em được.

- Vậy à?Thế thì anh mau về nghỉ ngơi đi.Em sẽ trở về sau khi đi dạo một chút.

- Uhm,vậy tạm biệt em.

LeeTeuk mỉm cười hiền hậu,bung đôi cánh của mình ra và bay vút lên trời cao.YoonAh nuối tiếc nhìn theo cánh chim màu trắng ở xa,đột nhiên lại cảm thấy đau đớn.

‘Nếu sau này chúng ta trở thành kẻ thù,xin anh hãy tha thứ cho em,oppa…’

____Đếm ngược đến ngày thi còn 2 tuần____

Ngày hôm nay Hiệu trưởng lại có một yêu cầu mới,nên toàn bộ học viên ngay lập tức tập hơp ở dưới sảnh đường của trường.Chiếc bục gần đây khá quen thuộc với học sinh khi đang được sửa chữa trở thành nơi thi đấu,hay còn gọi là sân thi đấu,được lũ học sinh xúm xít vào xung quanh ngắm nghía rồi xuýt xoa khen ngợi không ngớt.Thầy Tony nhăn nhó nhìn đám học trò của mình cực kì ồn ào lượn qua lượn lại mà không chịu đứng yên cho đúng vị trí,đột nhiên thầy lại có ý tưởng để JunSu lên đây quát tháo om sòm xem sao.

- Thầy Ahn?

- Ah,vâng? - Thầy Tony rời mắt khỏi các học viên đang nhốn nháo ở bên dưới để chú ý nghe xem Giáo sư Lee định nói gì với mình - Có chuyện gì thế ạ?

- Thầy có thể…

- À,vâng.

Thầy Tony mỉm cười lịch sự đáp lại,rồi quay xuống dưới nhìn các học sinh yêu quý của mình.Cũng đã lâu rồi không sử dụng thử này,không biết có nên…

- Làm luôn đi ạ.

Cả đám S2 đứng cạnh chuẩn bị sẵn bông băng thuốc đỏ và các phụ kiện có thể bịt được tai,nhăn nhở cười lại với thầy.Ờ,có được KiBum trong nhóm đó không phải là rất đáng sao?

Không thèm đếm xỉa đến lũ S2 kia nữa,thầy Tony bắt đầu xắn tay áo lên,hăm hở thực hiện nhiệm vụ của mình.Một vài học sinh ở bên dưới nhìn thấy hành động này,còn chẳng kịp hét lên thì đã lăn ra đất ngất xỉu.Số ít khác nhờ có quen biết chút chút với HeeChul,đã được anh bán cho chút thông tin và chuẩn bị sẵn đồ bịt tai nên cứ thản nhiên như không.

Thầy Tony lắc cổ tay một cái,rồi đập nhẹ hai bàn tay vào nhau.Một thứ sóng âm mạnh tương đương với giọng của JunSu xuất hiện,gần như muốn hất văng các học sinh ở bên dưới ra xa.Ngay lập tức,cả sảnh đường im thin thít,không một ai hé tiếng nào,và thầy Tony thì cực kì hài lòng.

- Các em học sinh chú ý. - Tiếng thầy Hiệu trưởng vang lên giữa không gian im ắng tĩnh mịch hiếm có - Như các em đã biết,trường chúng ta đang mở ra một kì thi để tuyển chọn thành viên cho Đội bảo vệ,với rất nhiều đặc ân mà không phải bất kì ai cũng có được.

- … - Sảnh đường vẫn im thin thít,đâu đó phát ra tiếng cười nho nhỏ của lũ nhí nhố S2

- Các thầy cô đã được thấy sự chăm chỉ của các em trong những tuần qua,và quyết định đưa ra một ý tưởng. - Thầy Hiệu trưởng hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói - Đó là,tổ chức buổi cắm trại đầu tiên dành cho các học viên của Power School.

- Yeah~ Thầy Hiệu trưởng muôn năm~

Cả sân trường như vỡ òa bởi tiếng hét chói tai của đám học sinh.Những nụ cười hiền hậu cùng lúc xuất hiện trên gương mặt giáo viên của trường.Đổi một chuyến đi chơi với niềm vui của lũ trẻ nghịch ngợm này,xem ra cũng đáng đấy chứ?

* * * * *

Buổi cắm trại thế kỷ của Power School sẽ bắt đầu trong ba ngày nữa,nên lũ học trò không được bình thường cho lắm vẫn cứ tiếp tục thảnh thơi dạo chơi,hoặc thoải mái phá phách.

Điển hình như,bên Super Shinki nổi tiếng có SungMin,JungMin và ChangMin đang rón rén bước đi thật nhỏ nhẹ,chừng như một thanh âm thôi cũng không hề có.Ba cô cậu học sinh vốn sẵn chăm ngoan lại đang thậm thụt ở khu vực của giáo viên,rốt cuộc là có chuyện gì kinh khủng sắp xảy ra đây?

- Min lớn,anh làm đi.

ChangMin huých vai SungMin ra hiệu.SungMin nhăn nhó sợ hãi đáp lại:

- Nhưng nhỡ bị bắt…

- Gớm,cứ làm như anh chưa bao giờ phải vào phòng giáo huấn ấy. - Cậu em bĩu môi khinh khỉnh nói - Làm đi,có gì em với Min bé chịu trách nhiệm cho.

- Ơ,sao lại có em ở đây? - JungMin ngơ ngác níu lấy áo ChangMin - Min nhỏ,anh không được túm cả em vô như thế nhé.Anh là người dụ dỗ em…

- Ya Lee SungMin!!Lần thứ bao nhiêu rồi hả??Ôi cái xe mới mua của tôi!

Thầy Boom hốt hoảng chạy lại xuýt xoa tiếc thương cho chiếc xe đời mới của mình.Thì ra trong lúc ChangMin và JungMin còn đang cãi nhau,SungMin đã ức chế mà lỡ nắm chặt bàn tay bên trái của mình vào,đúng lúc trong đầu cậu còn đang mải khen thầm con xe mới của thầy nào đẹp quá,và thế là xong,chiếc xe đắt giá mấy tỉ Won của thầy Boom đã bay biến vào mây khói như thế đấy.

Nhìn chiếc xe bóng lộn màu đỏ sậm giờ biến thành đống sắt vụn không hơn không kém,méo mó cực kì khó coi,cả ba đứa tên Min đều biết điều cần thiết nhất phải làm bây giờ chính là…

- Chạy!Còn không mau chạy đi??Trời ơi Shim ChangMin,khi không cậu lại rước cái đống dây dợ này theo làm gì hả??

- Ya!!Ba đứa mau đứng lại cho thầy!!

- Á thầy ơi,tha cho em đi ạ!Tại SungMin hyung xui dại nên tụi em mới…

- Shim ChangMin!!!Cái đứa nào vừa nãy còn mạnh mồm bảo là em sẽ chịu trách nhiệm hả?!?

- Thầy,em chỉ là nạn nhân thôi,em chẳng làm gì sai hết!Do ChangMin đấy ạ!

- Kim JungMin!Em thật không xứng danh mang họ Kim!

- Anh cứ lo cho cái họ Shim của anh xong đi đã,đừng đứng đấy mà gào rống chửi rủa họ của em!

- Ba đứa kia!!!

Chưa phải là ngày đi tham quan cắm trại mà không khí tưng bừng đã lan rộng ra cả trường rồi.Thầy Tony chẹp miệng một cái,thầm tạ ơn Chúa vì mình đã không đua đòi mua xe mới giống như thầy Boom.

Ở một góc khác của Power School,lại là ba cái bóng rón rén như chuẩn bị đi ăn trộm,chỉ có điều,xuất hiện lần này không phải là ba người cùng tên Min kia nữa.Thay vào đó là Jung YunHo - học viên kém nhất đang trốn sau chậu cây lớn đặt cạnh phòng giáo viên.Cạnh đó là Park YooChun - học viên mới vào rất nổi danh nhờ sức công phá phá hoại trường cực kì đẳng cấp - nép mình vào cạnh tường.Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng,Song JoongKi,người có thể nói là không hề có một chút dính líu nào tới Super Shinki,lại đang nhăn nhó ngồi đập muỗi ngay cạnh YunHo.

- Hyung…

- A,đừng nói!

YunHo ấn ngón trỏ vào giữa môi JoongKi,làm cậu suýt nữa thì ngã bật ra đằng sau.Nhăn mặt một chút,sau đó JoongKi mới nhận ra YooChun đang hé mắt nhìn vào một ô cửa sổ nhỏ của phòng giáo viên.

- YunHo hyung,OK rồi. - YooChun làm dấu OK,nháy mắt với YunHo - Làm đi.

Trong khi JoongKi còn đang gãi đầu gãi tai khó hiểu,thì YunHo bất chợt đứng bật dậy,tiến lại gần chỗ của YooChun.Sau đó,anh bí hiểm chìa tay đến trước môi,chậm rãi thôi nhẹ vào cửa sổ nhỏ.Một cơn gió mạnh chợt xuất hiện,phá tung căn phòng giáo viên.Tiếp đó là một trận cuồng phong dữ dội,cơn lốc nhỏ không ngừng tung hứng các thầy cô có mặt trong phòng.Ngay cả cô giáo BoA vốn nhã nhặn lịch sự cũng không ngừng gào thét trong khi cố gắng tóm lấy thanh chắn bàn của mình để không bị lốc xoáy hút vào.Điều đáng ngạc nhiên là tuy trong căn phòng của giáo viên thì ồn ào lộn xộn như vậy,nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chút gió bên ngoài chỗ cả ba người đang đứng.

YunHo bật cười hắc hắc cực xấu xa,trong phút chốc đánh mất hình tượng nam tính ngây ngốc vốn có của mình.JoongKi rùng mình một cái,đưa ánh mắt sợ hãi nhìn hai bậc đàn anh.Thì ra cho dù có là học viên kém đến mấy,chỉ cần đã từng được tuyển chọn vào Super Shinki thì có nghĩa là sức tàn phá của họ là khỏi phải bàn rồi.

Hai người anh lớn còn đang cười thỏa thích trước mặt JoongKi ngây thơ bé nhỏ,chợt giật mình một cái khi nghe tiếng quát lớn:

- Jung YunHo!!Lại làm náo động phòng giáo viên hả??

- Á,chạy mau JoongKi~

YunHo hoảng hốt túm lấy cổ áo JoongKi,chẳng để cậu kịp phản ứng mà đã lôi tuột cậu đi.Đằng sau vẫn còn văng vẳng tiếng cô giám thị HyoRi.Cô Lee hậm hực dậm chân tại chỗ vì để lũ học sinh quậy phá kia chạy mất,chợt thấy một bàn tay đặt lên vai mình.Quay lại,cô Lee đã thấy thầy Tony đang đứng ở đó,mỉm cười cực kì hiền hậu.

- Noona,để tụi nó thoát đi.

- Tony,cậu sao cứ bảo vệ chúng suốt vậy? - Cô HyoRi trừng mắt một cái,nhưng đáp lại vẫn là vẻ mặt tươi cười của thầy Tony

- Chị không nhận ra sao?YunHo trong thời gian ngắn vậy đã có thể điều khiển được năng lực của bản thân rồi.Tuy chỉ là điều khiển được chút ít,nhưng đó là một nỗ lực với cậu ấy đấy.

Cô Lee ngây người nhìn tướng chạy lật đật của YunHo,lúc này mới nhận thấy sự tiến bộ hiếm có của cậu học viên nghịch ngợm kia,bất giác cũng nở một nụ cười ấm áp.A,vậy mà cứ làm các thầy cô lo lắng mãi,rốt cuộc em cũng trưởng thành chút ít rồi sao,U-know?

Sau vụ nghịch phá của sáu học viên kia, dù là vô tình hay cố ý thì cả sáu đều đã bị cô HyoRi hùng hổ ném cho cây gậy lau nhà, đồng nghĩa với việc cọ sạch toilet trong ba ngày. Tuy nhiên~ Haiz, mặc dù sau mỗi vụ phá phách của Super ShinKi hay G2, thậm chí của cả các cậu bé đáng yêu nhất học viên - SHINEXO luôn là những hình phạt tàn khốc, nhưng lần nào cũng thế, nếu như các thành viên mà bị trừng phạt là y như rằng ngày hôm sau đến lượt các leader tung hoành. Không ồn ào nhưng lại có sức công phá cực lớn, có thể nói đây chính là một trong những tác phong làm việc chính của các vị leader giỏi giang này.

Cho đến sát ngày đi tham quan, trong trường Power lại đột nhiên nổi lên một tin đồn.

Tin đồn không có hại cho bất cứ ai, ngoại trừ thầy giáo JongKook - con người của sức mạnh tại Power School. Tin đồn rằng thì là mà, trước đây thầy JongKook từng có người yêu, không những là một người bình thường mà còn là người cực kì xinh đẹp. Thế rồi, nửa ngày sau, khi chỉ còn cách buổi cắm trại có mấy tiếng đồng hồ, lại thêm một tin đồn thất thiệt nữa được tung ra~

Rằng là mà thì, thầy JongKook bị người yêu đá~~

Và từ đó, danh sách các thành viên của CLB antifan S2 đã tiếp nhận thêm một người nữa, không ai khác chính là thầy giáo Kim JongKook - con người đứng trước tình yêu thì lại vô cùng yếu đuối kia~

End Chapter 4

Chapter 5:The Camping Trip~

Hôm nay là ngày đi cắm trại~

Vì thế, ngay từ sáng sớm, toàn trường Power đã cực kì náo loạn. Các học sinh chạy qua chạy lại để chuẩn bị đồ dùng cần thiết, rồi lại chạy tới chạy lui tìm nhóm bạn của mình. Vốn sẵn học viên ở đây chưa một ai từng được đi cắm trại, đến việc học ở một ngôi trường bình thường còn chẳng có, nói gì đến buổi tham quan quý giá lần này? Vậy nên chẳng học sinh nào biết để chuẩn bị cho một buổi cắm trại hoàn hảo cần những gì, phải mang theo đồ dùng nào, rồi có cần chuẩn bị luôn cả đồ nghề dụng cụ học tập để đến địa điểm tham quan luyện tập hay không. Các thầy cô cuối cùng đành phải vác mặt đến từng phòng một dặn dò thật cẩn thận, rồi lại còn giúp học sinh kiểm tra nhân số, đồ dùng cá nhân có đầy đủ hay không, cứ như thế thôi là đã mất cả tiếng đồng hồ rồi. Rốt cuộc, thầy Hiệu trưởng quyết định sẽ kéo dài thời gian đi cắm trại, từ một ngày một đêm thành hai ngày một đêm. Tin này khiến lũ học trò sướng rơn, chẳng uổng công chúng nó bày kế hoạch kéo dài thời gian này mà.

Ngày hôm nay Super Shinki bận rộn hơn bình thường. Vốn là thành viên của S2 chỉ có 13 người, nhưng từ sau khi Power School nhập thêm học sinh mới, S2 cũng bắt đầu tuyển thêm thành viên, thế là nhân khẩu một phát tăng vèo lên thành 17 người, cộng thêm cả em gái của JaeJoong và JunSu là JungMin, cùng với JoongKi nữa là 19, sĩ số đột nhiên tăng vọt, biến Super Shinki thành nhóm học viên có đông thành viên nhất tại trường Power.

Mà đông thành viên lại đồng nghĩa với việc đồ ăn gấp đôi, đồ dùng cá nhân vác theo cũng là gấp đôi luôn. LeeTeuk chau mày nhẩm tính, xem ra lượng đồ ăn thức uống nhà trường phát là chưa đủ, nhất định chút nữa phải sai HanKyung với SiWon vào thành phố mua thêm chút đồ thôi.

HeeChul có lẽ là người thoải mái nhất, thản nhiên ngồi gác chân lên bàn đọc tạp chí, còn nhởn nhơ vừa đọc vừa cắn hạt dưa ăn ngon lành. JaeJoong với JunSu bận bịu chuẩn bị đồ cho nhau, lại còn phải chuẩn bj cho cả đứa em gái vô lo vô nghĩ giờ đang ra ngoài chơi cùng ChangMin và SungMin. Từ khi JungMin đến Power School, cô bé đã kết thân được với khá nhiều bạn mới, đặc biệt là ChangMin và SungMin. Cả ba người cứ theo thứ tự tuổi mà đặt biệt danh cho nhau, điển hình như SungMin lớn nhất được gọi là Min lớn, rồi đến ChangMin là Min nhỏ, và cuối cùng ít tuổi nhất là JungMin với cái tên: Min bé.

Ba đứa cùng chung một cái tên cứ suốt ngày rủ rê nhau lang thang khắp khu nhà dành cho giáo viên mà phá phách, nghịch ngợm, khiến không ít thầy cô phải điên đầu phóng như bay ra thành phố hiện đại để tìm mua loại khóa chống trộm thật hiệu quả, nhưng tất cả công sức cố gắng đều bay như gió mùa xuân, nhẹ nhàng tan biến chỉ với cái nắm nhẹ tay của thiên tài Lee SungMin.

Vì thế mới nói, hàng năm cứ đến ngày nhập học của học sinh mới là các thầy cô lại chẹp miệng thầm trách thầy Hiệu trưởng, vì sao lại mở đường để lũ giặc nhỏ kia kéo đến phá hoại ngôi trường vốn sẵn tàn tạ này chứ? Haiz, thiện tai, thiện tai~

Sau khi phải mòn mông ngồi ở sân trường nghe thầy Hiệu trưởng phổ biến về 1001 những điều học sinh không được làm trong khi đi tham quan, rốt cuộc thì lũ học trò cũng được tha bổng để bắt đầu chuyến tham quan đáng mong chờ nhất của năm. Cả sân trường rộn ràng tiếng vỗ tay, tiếng đập ghế ăn mừng, cùng tiếng quát om sòm của các thầy cô giám thị. Chuyến đi tham quan lần này chính thức mở ra một trang sử mới đối với toàn bộ học viên của Power School.

“Sóng gió rồi cũng sẽ đến, nhưng mà…

… không phải là vẫn còn quá sớm sao?”

* * * * *

Ba chiếc máy bay dùng trong chiến đấu với kích cỡ cực lớn đáp xuống khoảng rừng trống nằm trên một hòn đảo hoang. Thực chất hòn đảo này nằm rất gần thành phố cảng Busan, nhưng có lẽ do lớp sương mù dày đặc bao trùm lấy toàn bộ hòn đảo, cộng với việc mỗi khi thủy triều xuống, những tảng đá ngầm lại nổi lên bao lấy hòn đảo này tạo thành bức tường thành vững chắc bảo vệ cho hòn đảo khỏi sự xâm phạm của những kẻ lạ mặt. Tất cả những điều kiện đó đã khiến hòn đảo trở nên tách biệt vs thế giới con người, nhưng cũng nhờ những điều kiện này mà nơi đây nghiễm nhiên trở thành địa điểm lý tưởng dành cho buổi tham quan đột xuất của những học sinh trường Power School.

- Đúng 10 giờ các em phải tập trung tại bìa rừng phía Tây để điểm danh. Sau khi thầy Hiệu trưởng phổ biến nội dung xong thì các em có thể thoải mái tham quan hòn đảo này. - Thầy Tony đứng trước hai trăm học viên, cố gắng nói với lũ học trò trong khi ở dưới không ngừng lao xao ồn ào - Tuy đây là đảo hoang, việc các em sử dụng năng lực của bản thân tại đây không ảnh hưởng đến ai, nhưng đừng vì thế mà đánh động tới những hòn đảo xung quanh. Đặc biệt là hai em YunHo và YooChun. Riêng hai em thì thầy đề nghị đi đâu cũng phải có người giám hộ đi kèm, được chứ?

Vừa dứt lời, ánh mắt thầy Tony có chút không an tâm khi liếc nhìn đến địa phận của S2, nơi có bóng dáng của hai học viên với khả năng phá hủy mọi thứ bằng tốc độ ánh sáng, đồng thời cũng là hai người kém cỏi về khoản tự điều khiển sức mạnh của mình nhất. Cứ nhìn những hậu quả mà chúng đã gây ra cho trường thì biết, cái lũ S2 này không quản lý nghiêm ngặt là không được mà.

Mọi học sinh bắt đầu tản ra, các thành viên của Super ShinKi cũng đã dắt tay nhau vui vẻ đi phá phách hòn đảo hoang tội nghiệp. Nhưng đáng tiếc là, không một ai để ý tới bóng đen đang đứng trên một cành cây của cây bạch dương - nơi chỉ cách đây vài phút thầy Tony còn đứng ở dưới để nói - giờ đang nhếch môi cười nhìn họ. Rồi chỉ trong phút chốc, bóng đen đó nhanh chóng biến mất mà không để xảy ra một tiếng động.

* * * * *

____10 giờ, tại bìa rừng phía Tây____

Hầu hết học sinh của Power School đều đã có mặt đầy đủ tại đây theo đúng chỉ thị của thầy Tony. Tuy vậy, vẫn còn khá nhiều người vắng mặt. Là những ai, hẳn không cần nhắc đến tên các bạn cũng có thể đoán được.

- ChangMin, có thấy HanKyung đâu không? - HeeChul túm lấy ChangMin trong khi anh đang đi loanh quanh tìm anh chàng giúp việc của mình - Hyung đi tìm cậu ta từ sáng đến giờ rồi đấy.

- Em ko biết. Tưởng hai hyung luôn đi vs nhau? - ChangMin ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn HeeChul - Không phải anh thích giữ lấy HanKyung làm của riêng sao?

- Cái thằng nhóc này, ăn nói láo toét thế hả?

- Á, hyung! Anh không được đánh em, không em sẽ mách KiBum~

Trong khi HeeChul và ChangMin đang đùa giỡn với nhau, thì ngay gần đó xuất hiện một bóng người khoác áo choàng đen. Kẻ này chỉ để lộ một nụ cười khinh khỉnh đằng sau chiếc mặt nạ đeo nửa mặt, nụ cười kì lạ đầy bí ẩn như khiến người khác bị xoáy sâu vào nó, rồi cứ thế đờ đẫn mãi không thoát ra được khỏi nụ cười đó.

‘Bắt đầu trò chơi, nhớ là không được làm họ bị thương, chỉ khiến họ phải sử dụng triệt để sức mạnh của mình thôi.’

Người này lập tức lắc người một cái, đột nhiên xuất hiện những bản thể con người hoàn chỉnh, cũng diện những bộ áo choàng màu đen, nhưng kẻ lạ kia chỉ cần khoát tay ra hiệu, lập tức nhân dạng những bản thể này tự nhiên méo mó. Chỉ trong chốc lát, những bản thể kia đã mang khuôn mặt và hình dáng y hệt như học sinh của trường Power.

- A! Hankyung hyung! - Changmin gọi to, chạy về phía chàng trai HanKyung đang đứng ngơ ngác ở đằng xa - HeeChul đang tìm anh đấy. Em dẫn hyung đi gặp hyung ấy nhé?

Vừa dứt lời, ChangMin đã vui vẻ kéo tay người kia đi. Một lát sau, cả hai cùng tiến đến chỗ các thành viên của S2 đang đứng. JunSu vừa thấy HanKyung đã lắc đầu mỉm cười:

- EunHyuk, cậu lại muốn chọc mọi người sao?

Mọi người cùng đưa mắt nhìn JunSu khó hiểu. Thiên thần ca của Super Shinki ngoài giọng hét trời phú còn có khả năng nhận ra sự giả mạo của cậu bạn thân EunHyuk mỗi khi cậu ta cố tình biến thành nhân dạng khác, hay dễ dàng thấy được những điểm khác nhau ngay cả của một cặp sinh đôi giống nhau như đúc.

Nhưng đúng lúc đó, cậu bạn Eunhyuk lại thò mặt ra mà nở nụ cười hở lợi trứ danh, kèm theo đó là câu nói ngây ngô hết mức có thể:

- Tớ đây. Chọc mọi người cái gì?

Đôi mắt đen của HeeChul đột nhiên trở nên sắc lạnh. Cây gậy vũ khí cũng bất ngờ dài ra, chĩa thẳng vào mặt người có ngoại hình giống hệt như HanKyung kia. Đôi môi đỏ như máu thốt lên từng từ một:

- HanKyung đâu?

-…

Người kia không trả lời, chỉ đưa đôi mắt vô thần nhìn thẳng vào mặt HeeChul, khiến anh tức giận vung gậy xuống đầu hắn. Nhưng khi đầu gậy chỉ còn cách gương mặt người kia vài centimet, hắn đột nhiên biến mất không dấu vết. Cũng cùng lúc đó,HanKyung từ xa chạy lại, hốt hoảng nắm lấy tay HeeChul:

- Hyung, bình tĩnh. Em ở đây.

- Ya!!!

Tiếng gào lớn của HeeChul vang lên chính thức khởi đầu cho những chuỗi rắc rối nối tiếp khi tất cả học sinh trong trường đã nhận ra sự có mặt của những kẻ kia. Khi đó, những nhân dạng của các bản thể mang gương mặt giống hệt với họ mới lộ rõ tính chất thực sự của chúng. Chúng liên tục lao về phía chủ nhân của gương mặt và hình dáng mà mình đang mang, nhanh chóng ra những đòn tấn công khiến các học viên hết sức sợ hãi.

Đối với các học viên ưu tú của Power School như S2 hay G2, đây cũng là một thử thách lớn khi họ phải đối đầu với những bản thể sử dụng gương mặt và sức mạnh giống hệt mình. Chúng liên tục tung ra những thế đánh mà ngay cả chủ nhân của bản thể cũng không nghĩ rằng mình có thể làm được như vậy với sức mạnh của chính mình. LeeTeuk nghiêng đầu tránh những cú đánh của LeeTeuk bản sao, đồng thời liếc mắt xuống phía dưới đất, nơi đang xảy ra hỗn chiến không khác gì vùng trên không của anh. Ở đằng xa,thầy Tony cũng đang phải chật vật tranh đấu với bản thể của chính mình. Hiện tại không có mặt thầy Hiệu trưởng ở đây, điều đó khiến cho phần lớn các học sinh hoảng sợ. LeeTeuk hất người mình lên cao, đưa tay xoa cằm trong khi chờ đợi bản sao của mình tiến đến.

Ở dưới đất, JungMin và JaeJoong cũng không ngừng quan sát để tìm ra điểm yếu của bản thể đang chiến đấu với mình. Rất nhanh chóng, cả hai hiểu ra những bản thể này chỉ giống như những con rối mà thôi. Và đương nhiên, điểm yếu của những con rối cũng chính là người điều khiển chúng.

- Teukkie, cậu có ý kiến gì về việc này không? - Heechul như cùng có suy nghĩ với hai đứa em nhỏ tuổi hơn. Anh nhanh chóng lại gần LeeTeuk khi thấy bạn mình đã hạ cánh xuống đất, mắt không rời khỏi những vị khách lạ kia - Cậu nghĩ giống tôi chứ?

- Vậy cậu đang nghĩ gì? - Leeteuk mỉm cười, rất bình thản cúi đầu xuống né cú đấm của LeeTeuk bản sao - Chullie, lần đầu tiên chúng ta có cùng suy nghĩ đó. Chắc phải ăn mừng thôi~

Trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể đùa giỡn được, đương nhiên là chỉ có thủ lĩnh của nhóm học viên chuyên phá phách thầy cô, Park JoongSoo rồi.HeeChul nhún vai đồng tình, dùng cây gậy của mình gạt cây gậy giả của đối phương đi. Muốn chạm vào HeeChul đại nhân ta á?Đừng mơ~

- SiWon, cẩn thận một chút!

Cả hai vị leader tài giỏi nhất loạt nhìn về hướng có tiếng kêu. HanKyung hốt hoảng định dùng phép độn thổ của mình lại gần SiWon để giúp đỡ anh, nhưng liền bị bản thể của mình túm chân kéo lại. Ở xa,Siwon đang bị bản sao của mình xô mạnh về phía cánh rừng. SiWon nghiêng đầu thầm chửi rủa, phủi phủi hai bàn tay dính đầy bụi và đất của mình, nhưng chưa kịp định thần lại thì đã bị kẻ kia đẩy thêm một lần nữa. Cả cơ thể to lớn đập mạnh vào thân cây, cảm giác đau đớn còn chưa nhận thức được thì anh đã thấy thân cây mình va vào rung mạnh, rồi tiếp đó là tiếng rú rung động trời đất.

- Á! Á á!

Phịch!

Cả đời Choi SiWon chưa bao giờ hận bản thân mình đến thế. Nếu như ngày trước chăm chỉ luyện tập giống như HanKyung hyung, hay có được sự thông minh trời phú hiếm có như KiBum thì hẳn bây giờ anh đã không bị rơi vào hoàn cảnh đau thương như thế. Không những bị chính Choi SiWon có khuôn mặt và hình dáng giống mình hành hạ cho tàn tạ vẻ ngoài đẹp trai này, lại còn bị một vật thể chưa xác định nằm đè mất xác thế này nữa chứ.

- HeeChul hyung…

SiWon khẽ rên lên một tiếng, rồi gục gặc đầu ngắc ngoải.

YunHo hyung, ước gì em giỏi chịu đau như anh…’

Vật thể vừa hạ cánh xuống lưng SiWon nhăn nhó một chút, chỉnh sửa cái mặt nạ của mình rồi mới ngẩng lên nhìn. Đến lúc ấy hắn ta mới giật mình khi thấy mọi ánh mắt đều dồn về đây. HeeChul nhếch môi một cái, búng búng trán của HeeChul bản sao, bản thể của anh lập tức biến mất vào không khí. Kẻ kia bất chợt rùng người, nhận thấy tình hình khá nguy hiểm sẽ xảy ra với mình thì vội vã đứng bật dậy, chạy thẳng vào khu rừng trước mặt. Đúng lúc ấy,các bản thể vốn dĩ đang bất động lại đồng loạt phóng đến trước, tiếp tục tấn công chủ nhân hình dáng mình đang mang.

Chỉ có mình HeeChul là không có đối thủ, nhởn nhơ nhảy chân sáo về phía khu rừng mà kẻ kia vừa chạy vào, trước khi đi còn vẫy tay chào LeeTeuk đang đứng đờ đẫn nhìn theo bóng áo choàng đen đã biến mất dạng.

- Park gia huy… Sao hắn…

Câu nói còn chưa kết thúc, chàng trai xinh đẹp đã hoảng hốt nhảy về phía sau khi LeeTeuk bản sao đâm thứ vũ khí sắc nhọn về phía anh.

HeeChul vui vẻ nhảy chân sáo đi vào rừng, cực kì thong thả giống như một người đang đi tản bộ thôi vậy. Ngẩng mặt nhìn ra xa, anh mới cảm nhận thấy rõ sự hung vĩ của núi rừng nơi đây. Nhưng mà, xa xa ở kia chẳng phải có một dòng suối nhỏ sao? Chút nữa nhất định phải đưa LeeTeuk và lũ nhóc đến chỗ đó tham quan mới được. Nghĩ đến đây, HeeChul không khỏi mỉm cười đầy hào hứng. Ai, nhìn xem, rừng cây bao la, rất thích hợp để quậy phá và đặt những cái bẫy dành cho các thầy cô nha~

Rắc.

Tiếng cành cây gẫy vang nhỏ giữa bầu không khí im lặng, HeeChul không khó để nhận ra tiếng này phát ra từ đâu. Không nhanh cũng không chậm, chàng trai xinh đẹp nghiêng đầu sang bên trái một cái thật nhẹ nhàng. Ngay lập tức ở chỗ cách đây vài giây là đầu của HeeChul chợt xuất hiện một thanh kiếm sắc nhọn. Lưỡi kiếm lóe lên một tia sáng, đồng thời phản chiếu nụ cười đẹp như thiên thần của anh.

Bộp.

Chỉ trong phút chốc, thanh kiếm rơi khỏi tay kẻ kia, đập xuống nền đất một tiếng keng khô khốc. HeeChul từ từ quay lại, chầm chậm ngước mắt nhìn người đối diện. Chiếc áo choàng đen kia giờ đây đã khá quen thuộc với HeeChul, cùng chiếc mũ trùm qua mắt, khiến anh không thể nhìn được kẻ kia rốt cuộc là đang nghĩ gì. Chưa kể cả chiếc mặt nạ che nửa gương mặt trên, chỉ để lộ ra ngoài làn da trắng nõn không chút tì vết, nhưng lại non nớt y hệt da của một đứa trẻ chưa lớn hết.

Kẻ kia phẩy tay một cái, càu nhàu lên tiếng:

- Đau quá đi mất. A~

- Ngươi là ai?

- Là ai không khiến ngươi quan tâm. - Hắn hất mặt một cái, làm vài sợi tóc mái màu nâu đỏ lòa xòa hiện ra bên ngoài chiếc mặt nạ - Đừng có phá hỏng trò chơi của ta. Ta đang chơi vui mà. Đồ phá đám!

‘Ngữ khí sao giống như một đứa trẻ đang bực tức vì bị giật mất đồ chơi vậy?’ HeeChul thầm đánh giá trong đầu, rồi tự gật đầu một cái khen mình thông minh. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Kim HeeChul thì vẫn cứ là Kim HeeChul, dù rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng vẫn sẽ bộc lộ bản tính kiêu căng muôn thủa của mình mà thôi.

- Này! Nói xấu thì cứ nói hẳn ra bằng mồm, chứ không phải nghĩ ngợi gì cho mệt óc, nhá!Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.

- Ồ, thế hóa ra năng lực của ngươi giống KiBum? - HeeChul bật cười một cái - Được, thẳng thắn rất giống tính trẻ con.

- Hừ, không nói chuyện với ngươi. Đồ khùng, ai lại đi khen là thẳng tính thì giống trẻ con chứ? Chẳng lẽ người lớn thì lúc nào cũng nói dối à?

- Ừ, thì cũng đúng.

- Không chơi với ngươi nữa, đồ có vấn đề~ Mehrong~

Vụt~

Chỉ nghe thấy một tiếng gió xoẹt qua, còn chưa kịp rùng mình thì đã nhận thấy HeeChul xuất hiện đằng sau lưng mình, trên tay là cây gậy sắt đang áp sát vào yết hầu của kẻ kia. Một tiếng cười gằn thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của anh:

- Ngươi nhục mạ ta thế là đủ rồi đấy, nhóc con.

- Nhóc con? Ha~ - Kẻ lạ mặt nhếch môi một cái - Ngươi như vậy là quá coi thường ta rồi~

Đột nhiên kẻ trước mặt nhân dạng méo mó, biến mất không một chút dấu vết. Ngẩng mặt lên mới nhận thấy hắn đang chạy ra xa, lại còn lè lưỡi Mehrong~ với mình, HeeChul nghiến răng nghiến lợi bóp chặt lấy thanh sắt trong tay. Lại bị thằng nhóc kia sử dụng thế thân để lừa rồi!

Vốn trước giờ các cụ thường có câu: Quân tử động khẩu chứ không động thủ. Riêng Kim HeeChul thì lại luôn luôn làm trái với ý nghĩ của các cụ, chính là đấng quân tử thì phải động thủ là trước nhất! Sau khi bị thằng nhóc láo toét kia lừa cho một cú ngon ơ như thế, HeeChul liền lập tức bốc hỏa, vác gậy chạy đi tàn phá rừng già đáng thương, so với việc ngày xưa Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung còn đáng sợ hơn gấp bội.

Sát khí tỏa ra vùn vụt. Cứ thế giữa một khu rừng xanh ngát, xuất hiện một áo đỏ chạy băng băng về phía trước. Màu đỏ đi đến đâu thì thân cây đổ rạp đến đó. Chỉ trong phút chốc, cả một hòn đảo vốn xanh mơn mởn màu của lá cây, phút chốc trở thành bãi đồi trọc bốc khói nghi ngút.

Các học viên của Power School há mỏ ngạc nhiên quên cả đánh nhau. Các giáo viên của Power School trợn trừng mắt nhìn không thèm để ý đến thế sự. Đau đớn nhất có lẽ phải kể đến thầy Tony. Vốn sẵn là tưởng có được một chuyến đi an lành không vướng bận, nào ngờ bị thầy Hiệu trưởng đùn đẩy trách nhiệm cho, rồi lại được các thầy cô giám thị vai u thịt bắp, sức khỏe đầy mình đòi nghỉ ở nhà không đi theo. Thành thử ngày hôm nay đi theo phục vụ cho các học sinh chỉ có mấy thầy cô ốm yếu mảnh dẻ như thầy Boom với cô BoA, bây giờ đánh nhau có khi còn chẳng xong, lại phải nghĩ tới cách về trường ăn nói thế nào với thầy Hiệu trưởng, rồi kiếm đâu ra hạt giống để mà trồng lại đống cây vừa bị gặt hái kia nữa.

Haiz, Kim HeeChul ơi là Kim HeeChul! Đến bao giờ em mới chịu tốt nghiệp đi cho thầy cô vui lòng hả em??

* * * * *

Sau khi không một chút suy nghĩ mà đập phá, rốt cuộc Kim Đại nhân cũng chịu bình tĩnh lại tí chút, thở hồng hộc vác gậy đi phăm phăm vào sâu hơn trong rừng. Không phải là đi theo kiểu im lặng mà quan sát, HeeChul chính là loại người đi đến đâu thì phải gào lên đến đấy, thế nên khắp khu rừng vắng không ngừng vọng lên tiếng quát chói tai của anh:

- Này, ngươi trốn đi đâu rồi hả?? Nam tử hán thì chường mặt ra đây đánh nhau tử tế coi!!

Vài bụi cây gần đó vang lên tiếng sột soạt, rồi từ trên cao vọng xuống tiếng hét đáp trả:

- Kể cả có là nam tử hán thì ta cũng ngu gì mà lòi mặt ra cho ngươi đánh chứ?

Trên trán HeeChul xuất hiện vài đường gân xanh, nhưng chưa đầy một giây sau, gương mặt anh đã giãn ra, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười. Nhóc con, vậy là ta tóm được cái đuôi của ngươi rồi~

- Nói vậy… - Dừng lại một chút, HeeChul ngẩng mặt đắc thắng nhìn kẻ đang ngồi vắt vẻo trên cao - …ngươi không phải là nam tử hán?

- Nam tử hán thì sao? Mà không phải nam tử hán thì sao?

- Không phải nam tử hán, tức là ngươi không phải nam nhân~

Kẻ trên kia cứng họng không nói được gì. Tên khùng này, ai ngờ anh ta lại thông minh vậy chứ?!? HeeChul vẫn là kiêu ngạo hất mặt nhìn thẳng vào hắn. Nói không chừng sau chiếc mặt nạ kia là một gương mặt nhăn nhó hết cỡ đấy, thật là hào hứng quá đi mất.

-Tầm bậy! Ta là nam nhân!

- Ta nói trước, cho dù ngươi có là nữ nhân thì ta cũng không thua đâu.

- Đồ khùng, đã nói ta là nam nhân!!!

Cứ thế một dưới đất một trên cao,không ngừng gân cổ lên mà gào.Khắp khu rừng xôn xao tiếng cãi nhau của những đứa trẻ lớn đầu to xác.

End Chapter 5

Chapter 6: The Trouble Maker

LeeTeuk nghiêng người tránh những cú đánh của LeeTeuk bản sao, nheo mắt tự hỏi có phải khi nãy mình đã nhìn nhầm hay không. Rõ ràng khi nãy chính mắt anh thấy bên mép áo của kẻ khoác áo choàng đen kia là một chiếc huy hiệu nhỏ. Trên mặt huy hiệu là hình một con sư tử đang đứng ngẩng cao đầu cực kì dũng mãnh, và đằng sau lưng nó là đôi cánh giương rộng. Nếu như không nhầm thì ngày còn nhỏ anh cũng từng được cha đưa cho một chiếc huy hiệu như vậy, nói rằng đó là gia huy của gia tộc Park. Tùy theo chức vụ lớn bé trong gia tộc mà màu của gia huy sẽ khác nhau.Điển hình như gia huy của chủ gia tộc là màu đen,của các bậc trưởng bối là màu nâu,và gia huy của những chủ nhân nhỏ tuổi sau này sẽ lãnh đạo gia tộc là màu trắng.Cũng vì thứ màu nổi bật khác hẳn với màu áo choàng đó mà LeeTeuk dễ dàng nhận ra.

Ngày trước,LeeTeuk cũng từng có một cái màu trắng như thế,nhưng khi bị đuổi khỏi Park gia,cha anh đã thu hồi lại nó.Mà đau lòng lại là,ngày anh bị đuổi khỏi gia tộc cũng là ngày anh được nhận chiếc huy hiệu nhỏ với gia huy màu đen,suýt chút nữa là trở thành người lãnh đạo Park gia.Bây giờ nhớ lại thì lại cảm thấy đau xót.Có lẽ,đó cũng là ý trời mà.

- Huyng! Chú ý vào!!

LeeTeuk giật mình sau tiếng hét của EunHyuk, vội vàng ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy lưỡi gươm sáng bóng của LeeTeuk bản sao giờ đang cách mặt mình chưa đầy 10cm, không kịp phản ứng mà cứ đứng như phỗng nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm đang lóe sáng kia.

RyeoWook vất vả lắm mới đẩy được bản thể của mình ra xa, chạy về phía LeeTeuk và đứng chắn giữa anh với LeeTeuk bản sao. Cả cơ thể nhỏ bé gồng lên như một con nhím chuẩn bị xù lông, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào kẻ kia. Những học viên khác cũng dừng hành động của mình lại, hướng ánh mắt lo lắng nhìn cả hai người.

- Dừng lại!!

Keng!

Một tiếng hét bất chợt vang lên, kéo theo đó là tiếng vũ khí va chạm mạnh. KangIn không biết xuất hiện từ lúc nào đã đẩy cả LeeTeuk lẫn RyeoWook sang một bên, đồng thời bật tung thứ móng vuốt sắc nhọn từ tay mình đỡ lấy lưỡi kiếm sắc bén kia. KangIn gầm lên một tiếng nữa, quay sang lườm LeeTeuk:

- Thiên thần thối, còn không biết tự bảo vệ mình à??

- Hả? Á,cậu đang làm gì đó?

LeeTeuk giật mình, đần mặt nhìn KangIn. Anh đang đánh nhau với LeeTeuk bản sao, sao tự nhiên thằng nhóc đó lại đã thế chỗ anh rồi? Lạ thật…

- Hyung, anh không sao chứ? - SungMin lật đật chạy lại, không để ý đằng sau là bản sao của mình cũng đang chạy theo - Phù, không bị mất miếng da nào là may rồi.

- KangIn hyung, anh lo nốt chỗ đấy nhé.

RyeoWook vẫy tay với KangIn, rồi cũng chạy lại xem xét xem LeeTeuk có bị mất miếng thịt nào không. Các học viên khác cũng quay trở lại với việc tranh đấu với bản sao của mình, kệ mặc KangIn phải chật vật vừa đánh nhau với KangIn bản sao, lại vừa phải ngăn không cho bản thể của LeeTeuk quay trở lại tấn công anh. Nói cho cùng thì KangIn vẫn là kẻ phải chịu khổ nhất. Xem chừng bản sao của RyeoWook không còn đối thủ đang định quay sang tìm anh đây này.

‘Hức, cái số mình sao nó đen dữ vậy không biết. Kim KangIn ơi là Kim KangIn~”

JunSu trừng mắt nhìn bản sao của mình, còn bản sao kia thì lại trừng mắt nhìn cậu. So với các học viên khác đang phải chật vật đánh nhau với bản thể của mình thì có lẽ JunSu vẫn là thoải mái nhất. Từ lúc bắt đầu đến giờ, cả người lẫn bản thể đều cứ đứng yên một chỗ, cứ thế trợn mắt lên để đấu nhãn với nhau. Thứ duy nhất chuyển động có lẽ chính là nhãn cầu đang đảo đi đảo lại kia.

YunHo chạy qua nhìn thấy cảnh tượng này, quên béng cả việc đằng sau lưng có cơn lốc cực lớn đang đuổi theo mình, bất ngờ đứng lại buông vài tiếng trêu chọc:

- JunSu, có phải đang chơi cờ đâu mà phải căng hết cả mắt ra thế kia?

- Xùy xùy. - JunSu không thèm ngoảnh đầu lại, đưa tay vẫy vẫy vài cái ra ý đuổi - Trẻ con không biết gì thì đừng xen vào chuyện của người lớn. Đây là chuyện đại sự quốc gia chứ không phải chuyện chơi.

- Cậu… Á!!

Chưa kịp dứt lời cãi lại, YunHo đã bị cơn lốc xoáy vừa ập tới hút vào, cả cơ thể cứ thể xoay xoay, quay quay đến chóng mặt. JaeJoong đang chơi đùa với bản sao của mình thấy thế thì liền cười khoái chí, vỗ tay bôm bốp sung sướng. Ai, kẻ thù truyền kiếp Jung YunHo, lần này cậu được đi tàu xoay của chính mình, thấy thế nào hả?

Ở cách đó không xa là HanKyung đang thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với bản sao của mình cũng thoắt hiện thoắt ẩn. Nhìn từ xa thì thấy giống như hai anh em sinh đôi đang chơi trốn tìm vậy.

ShinDong thì đang đọ tốc độ ăn đối với ShinDong bản sao. Xem ra đối với hai người này, năng lực của họ không phải là cái gì cao siêu nữa, mà đã chuyển thành dạ dày rỗng rồi. Mà không chỉ có mỗi ShinDong, ngay cả ChangMin - cậu trai gầy gò của Super ShinKi cũng đã dừng việc bắn nát các cây lớn trong rừng để đứng cạnh cổ vũ rất nhiệt tình, thỉnh thoảng lại thấy ChangMin bản sao thò tay vào bốc trộm một miếng snack nữa chứ.

Bên cạnh đó, SiWon cùng bản sao của mình cứ như đang trong cuộc thi Olympic, gồng người lên mà chạy thật nhanh để thi xem ai nhanh hơn ai. JungMin và JungMin bản sao tình nguyện một đứa đứng ở vạch xuất phát, một đứa đứng ở đích đến để bắn lửa ra hiệu lệnh chạy và đếm tổng thời gian chạy.

Và còn vô số cảnh tượng khôi hài khác, như EunHyuk cùng bản sao tha hồ biến thành các siêu mẫu quốc tế nhằm tranh đoạt chức Hoa hậu thế giới, với Ban Giám Khảo là DongHae, DongHae bản sao, JoongKi, JoongKi bản sao, KiBum và KiBum bản sao.

Rồi thì KyuHyun với KyuHyun bản sao liên tục nhân đôi, với hy vọng có thể lập nên đội cheerleader cực kì hoành tráng để đi cổ vũ các hoạt động của S2. Và bên cạnh đó, thành viên của G2, SHINEXO cùng các nhóm học viên nổi bật khác đang chơi đùa cực kì hăng say.

Nếu như HeeChul mà thấy cảnh này, chắc hẳn anh ấy sẽ tức ói máu ra mất. Vì sao á? Vì trái ngược hẳn với lũ em nhí nhố của mình, anh chàng leader xinh đẹp kia vẫn đang phải điên đầu cố đối phó với kẻ lạ mặt ở khu rừng đã bị tàn phá hơn nửa kia mà.

* * * * *

- Hộc…

HeeChul dừng lại,đưa tay quệt mồ hôi đang rịn đầy trên trán mình,để cả thân người mảnh dẻ dựa vào gốc cây gần nhất. Anh đưa mắt nhìn quanh nơi mình đang đứng,chau mày một chút,vẻ mặt như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất kì kẻ nào dám lại gần mình lúc này. Vốn sẵn thể lực của anh không được tốt, thường xuyên nhờ vào HanKyung để di chuyển những quãng đường xa,nên từ nãy đến giờ phải chạy mấy vòng quanh rừng gần như đã rút kiệt sức lực của anh.Nhưng bù lại,rốt cuộc HeeChul cũng biết thêm chút ít về tên lạ mặt kia.

Lần chạy quanh rừng thứ nhất,tên kia lỡ mồm nói hớ mình có là nam nhân cũng không thèm đối mặt với anh,điều đó chứng tỏ hắn là nữ nhi.

Lần chạy quanh rừng thứ hai, hắn lại buột mồm bảo mình so với HeeChul vẫn còn trẻ chán,cộng với nước da trắng trẻo,cùng chiều cao không mấy nổi bật và vóc người nhỏ nhắn của hắn,HeeChul xác định thêm rằng hắn ít tuổi hơn anh,và đương nhiên,dáng người còn bé nhỏ hơn cả JungMin kia đã nói lên rằng hắn chưa đủ 18 tuổi.

Đến bây giờ,HeeChul có thể chắc chắn kẻ lạ mặt kia là một con nhóc láo toét nào đó kém anh hơn 5 tuổi,và quan trọng hơn,nó cũng là một người đột biến.

Kết thúc lần chạy quanh rừng thứ ba,nhóc đó đã sử dụng ít nhất là 4 năng lực: Năng lực độn thổ xuyên đất của HanKyung,năng lực đọc ý nghĩ đối phương của KiBum,năng lực điều khiển cây cối của DongHae,và năng lực chạy nhanh của SiWon.

Có thể trong một khoảng thời gian ngắn sử dụng tận bốn năng lực khó nhằn như vậy một cách thành thạo,chắc chắn nhóc này không phải là một mutant bình thường,có khi mức độ nguy hiểm còn là 9/10,nếu theo như máy đo năng lực nhận xét,chính là một trong những mutant nguy hiểm bậc nhất.

- Nhóc con~ Ra đây~~~

Bốp.

HeeChul nhếch mép cười,tiến ra sau cành cây vừa đổ xuống,thò tay vào trong đống lá rụng và túm lấy cổ áo kẻ kia nhấc lên.Định dùng chiêu thôi miên với bậc thầy thôi miên sao hả cưng?

- Á,buông~

- Nhóc,ta tóm được ngươi rồi.Ngoan ngoãn thu hồi lại các bản thể.

- Ứ,không thu~

Đứa trẻ kéo dài giọng như nhõng nhẽo,vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay của HeeChul,vô tình làm chiếc mũ chùm đầu tuột xuống.Để lộ ra sau chiếc mũ đen là mái tóc dài màu nâu đỏ,và gương mặt nhăn nhó nhưng cực kì thanh tú.HeeChul sững sờ buông đứa trẻ xuống,khiến nó la oai oái vì màn tiếp đất không mấy nhẹ nhàng.

- Đồ khùng!!Ngươi làm gì vậy?Á,mông ta~

- Mắt ngươi sao lại có màu khác biệt như thế?

HeeChul nắm lấy chiếc mũ của cô nhóc kia kéo giật lại khi nó có ý định bỏ trốn tiếp,làm mông nó tiếp tục hạ cánh ngoạn mục với mặt đất.Cô bé cau có quay lại nhìn anh,rồi thừa lúc HeeChul đang không để ý mà há miệng ra cắn một cái thật mạnh vào cánh tay trắng trẻo của anh.HeeChul giật mình thả tay ra,gương mặt hốt hoảng như không tin được vào mắt mình.Gương mặt của đứa trẻ đó,sao lại giống cậu ta một cách thần kì như vậy chứ?

* * * * *

LeeTeuk từ lúc được RyeoWook đưa ra khỏi chiến trường tranh đấu,vẫn cứ như thế thẫn thờ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.Đôi mắt đen láy giờ vô hồn,chỉ có thể phản chiếu không gian mênh mông yên bình trước mặt.RyeoWook lo lắng đưa tay vẫy nhẹ trước mặt anh,chỉ thấy đôi môi anh đào hé mở,từng câu chữ ngắn gọn buột ra khỏi đó:

- Có việc gì?

- Hyung,anh ổn không? Em rất lo lắng,anh có chuyện gì bất ổn ạ?

- Ừm,anh không sao đâu,Wookkie. - LeeTeuk lắc đầu một cái,vẻ mặt tỉnh táo trở lại - Anh đang có chút chuyện cần suy nghĩ thôi,em đừng lo lắng.

RyeoWook ngoan ngoãn không nói gì thêm,ngồi xuống cạnh LeeTeuk,cậu ôm lấy hai chân của mình,tựa cằm vào đầu gối,lơ đãng nhìn về xa. Tuy rằng mới quen biết nhau chưa được bao lâu,nhưng RyeoWook rất thích LeeTeuk,vì anh ấm áp như một người mẹ,lúc nào cũng lo lắng và quan tâm đến đàn em của mình. Và anh ấy còn khiến cậu nhớ về mẹ mình nữa. Không biết bây giờ ở nhà ba mẹ như thế nào,có ăn uống đầy đủ và vui vẻ khi cậu đi học xa không. RyeoWook nhiều lần muốn nhờ tiền bối HanKyung đưa về thăm ba mẹ,nhưng HeeChul nhất quyết không để cậu đi. Nghĩ đến gia đình,cậu bé RyeoWook lại xụ mặt buồn bã,cảm thấy sống mũi mình cay xè. Một đứa trẻ chưa lớn hết bắt buộc phải xa gia đình và bạn bè,thật là đáng thương làm sao.

LeeTeuk nghiêng đầu nhìn cậu em đáng yêu của mình. Sự lo lắng thường trực của một leader - đồng thời là người mẹ của gần 20 đứa con bỗng chốc dâng lên trong tâm trí anh. LeeTeuk đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen mềm mịn của RyeoWook,cất giọng hỏi đầy vẻ quan tâm:

- Vì sao em lại đến học ở Power thế,Wookkie?

- Dạ? - RyeoWook ngây thơ tròn mắt nhìn LeeTeuk,rồi cười tươi khi trả lời anh - Ba mẹ em đã chuyển cho em đến trường này ạ.

- Vì sao họ lại làm thế?

- Vì ba mẹ bảo học ở trường cũ không thích hợp với em,nên ba mẹ gửi em cho cô HyoRi,khi cô đến nhà em đề nghị đưa em vào Power…

- Uhm,ra là vậy.

LeeTeuk im lặng không nói gì thêm. Tuy là ngoài mặt ra vẻ hiểu, nhưng thực tâm LeeTeuk cũng vô cùng thắc mắc, rốt cuộc bố mẹ của RyeoWook vì thương em ấy nên mới để em ấy vào đây, hay là vì không muốn tiếp xúc thêm với những người có năng lực như mutant? Người bình thường đừng nói đến chung sống, ngay cả cùng hít chung một bầu không khí với mutant cũng đã cảm thấy vô cùng ghê sợ rồi. Có lẽ họ sợ rằng càng tiếp xúc lâu với người đột biến thì họ lại càng trở nên quái dị chăng?

- RyeoWookkie, dù thế nào em vẫn hãy luôn tin tưởng rằng ba mẹ vì yêu em nên mới để em vào đây, nhé?

- Ơ…vâng~

RyeoWook ngơ ngác nhìn gương mặt phúc hậu hiền lành của LeeTeuk, do dự gật nhẹ đầu để anh yên tâm. Thực chất chính LeeTeuk cũng không hiểu nổi lời khuyên của mình dành cho cậu bé kia là có ý nghĩa gì, nhưng bản thân anh từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng rằng ngày đó ba mẹ đuổi anh đi chỉ là vì Trưởng tộc yêu cầu, chứ nếu không sẽ không đời nào họ rời xa anh.

Một hi vọng nhói lên trong tâm can LeeTeuk, rằng điều khi nãy anh nhìn thấy là sự thật, rằng trên mép áo của kẻ kia thực sự là một chiếc huy hiệu màu trắng, rằng chiếc huy hiệu đó chính là để tượng trưng cho gia huy của gia tộc Park. Nếu như vậy, nhất định kẻ lạ mặt vừa rồi là một trong những đứa em họ của anh đã lưu lạc tận nơi này. Đưa mắt nhìn lên trời xanh như muốn Thượng Đế thấu hiểu cho ước nguyện của mình, LeeTeuk nở một nụ cười mỉm.

Cho tới khi xác nhận được kẻ lạ mặt kia là ai, nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ học viên của Power School, đặc biệt hơn là bảo vệ những đàn em trong S2 của mình. Anh sẽ không bao giờ để chúng phải đứng ra đỡ đòn hộ mình như KangIn khi nãy, càng không ép chúng phải lựa chọn giữa anh và sự sống còn của chính mình. Những đứa trẻ đó đã chịu thiệt thòi quá nhiều rồi, và anh chỉ còn biết bù đắp cho chúng bằng khả năng mà mình có thể làm được thôi.

* * * * *

KangIn túm lấy tảng đá lớn ở gần mình nhất, dồn sức ném thật mạnh về phía ba bản sao đang tiến gần về phía anh. Không những phải đối đầu với một KangIn bản sao có sức mạnh y hệt mình, anh còn phải chống đỡ những đòn tấn công liên tục của hai bản sao của LeeTeuk và RyeoWook. Trong lòng còn đang rủa thầm không biết thằng nhóc RyeoWook với tên thiên thần thối kia đang ở đâu, thì KangIn đã giật mình khi bị cả ba bản thể vây bắt vào giữa vòng tròn.

Bản sao hoàn hảo của KangIn giơ cao cây côn bằng sắt, cứ thể nhằm đầu anh mà chém xuống. KangIn nhắm chặt mắt lại, lầm rầm cầu nguyện mình sẽ không chết mất mạng sớm như thế. Chưa kể việc tuổi thanh xuân bị đứt đoạn thì dung nhan cũng bị phá hủy tệ hại lắm rồi.

Cốp!

Tiếng côn sắt va chạm mạnh với da thịt làm bật ra một tiếng kim loại khô khốc. KangIn he hé mắt nhìn. Quái lạ, vì sao anh bị đánh mà lại không thấy đau?

- Khốn khiếp!

Tiếng chửi thề vang lên lạnh lùng giữa khoảng không chật hẹp. KangIn trợn trừng mắt nhìn dáng lưng gầy gò đang đứng xoay lại với mình. Mái tóc ngắn màu nâu đen đầy cá tính bay nhẹ, và đằng sau lưng người đó, nổi bật hơn cả chính là đôi cánh màu trắng tinh khiết. KangIn ngẩn người nhìn người đó, một thiên thần lạc giữa thế giới loài người suy bại sao?

Cánh tay LeeTeuk buông thõng, với một vệt máu dài chảy dọc xuống cánh tay, từng giọt máu đỏ thẫm nhỏ tong tong xuống nền đất cứng, dường như có thể làm tan chảy phần đất ngấm máu đó. Làn da trắng tuyết cứ như thế nổi bần bật dưới màu máu, khiến KangIn tiếp tục ngây ngẩn người, chỉ biết đứng im mà ngắm nhìn thiên thần xinh đẹp trước mặt.

- Không khách sáo!

Một tiếng hét vang vọng, LeeTeuk nhanh như chớp lao về phía ba bản sao, không ngừng đấm đá kẻ này, lại xoay sang vật lộn tên khác. KangIn vốn đã sốc trước vẻ đẹp của người trước mắt, giờ lại còn sốc hơn khi thấy thiên thần kia lao vào đánh nhau rất hăng say với tận ba bản sao.

RyeoWook lật đật chạy lại cạnh KangIn, gật gù khen ngợi:

- LeeTeuk hyung giỏi thật~

- Người đẹp, đá cũng đẹp…

- Dạ?

- À không.

KangIn che miệng, cười xấu hổ vì những gì mình vừa thốt ra. Tuy thế, trái tim của ai đó vẫn không ngừng đập loạn nhịp khi thấy người kia hào hứng chơi đùa với bản sao của mình. Cả cái lắc hông, rồi lè lưỡi, và cả cách lắc người đột nhiên cũng trở nên quyến rũ kì lạ.

LeeTeuk đang rất vui thích trêu chọc bản sao của KangIn, cực kì thỏa mãn khi thấy bản sao này mặt mũi đỏ bừng vì giận dữ. Còn đang định ra chiêu cuối cùng thì đột nhiên các bản thể rùng mình một cái, biến mất như chưa từng tồn tại.

Các học viên ngớ người nhìn khoảng trống trước mắt, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì. YunHo vẫn bị cuốn trong lốc xoáy từ nãy đến giờ, bỗng nhiên bản thể biến mất khiến lốc xoáy cũng không còn, cả cơ thể cứ thế xoay vòng vòng lảo đảo rồi rơi phịch xuống đất. YunHo đứng thẳng dậy, đưa tay xoa xoa mông rồi mới quay sang hỏi JungMin đang đứng gần đó:

- Sao thế?

- HeeChul bắt được kẻ đó rồi.

Câu nói của cô bé vừa dứt, cả khoảng rừng trống rộ lên tiếng la hét đầy vui sướng. Các thầy cô giáo thở phào nhẹ nhõm, thầm khen HeeChul rốt cuộc cũng đã có ích ở một khía cạnh nào đó.

Vừa đúng lúc HeeChul đi từ xa đến, trên vai là nhóc con đang giãy đành đạch bắt anh thả xuống, nhưng anh vẫn cứ thản nhiên vác nhóc trên vai tiến về phía mọi người. Tất cả đều sững sờ khi thấy mái tóc màu nâu đõ xõa dài của cô nhóc kia. Đến lúc này họ mới nhận ra kẻ đã tấn công mình chỉ là một cô bé tầm 15, 16 tuổi.

HeeChul thả phịch nhóc con xuống, thở hổn hển:

- Muốn đánh hội đồng hay làm gì thì làm.

Nhóc con trừng mắt nhìn HeeChul sau câu nói đậm tính chất tuyệt tình, không để ý tất cả vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của mình.

Nhóc con hất tóc một cái, lia mắt nhìn qua một loạt các học viên đang đứng gần đó, không nhìn thấy người mình cần tìm thì đôi mắt đẹp thoáng buồn bực một chút. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt nó chạm phải thân ảnh hết sức gầy gò, với gương mặt xinh đẹp, làn da trắng tuyết cùng với dáng đứng toát lên vẻ thanh thoát.

Đôi mắt với màu sắc lạ kì bất chợt tròn lên trộng thấy, pha lẫn trong đó là những thứ cảm xúc phức tạp, nhưng nổi bật nhất vẫn là vẻ phấn khích hiện rõ trên gương mặt trẻ con khi nó toét miệng cười, lao như bay về phía người kia. Câu nói tiếp theo thoát ra từ nhóc con lạ mặt khiến tất cả học viên chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.

- Anh hai ya~~~

End Chapter 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top