Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - Hẻm Xéo


Hagrid đứng trước 1 quán rượu nói với Harry "Chúng ta đến nơi rồi, Harry. Đây là LEAKY CAULDRON (quán Cái Vạc Lủng)! Một nơi nổi tiếng."

 "Nhưng đây là quán rượu mà bác Hagrid. Làm sao ta có thể mua dụng cụ ở đây chứ?" Harry giả bộ hỏi.

"Tất nhiên không phải. Trước con cứ vào đây theo bác đã." Hagrid nói rồi lập tức kéo cậu vào trong.

Chưa vào thì không nói, khi vào cậu càng khó chịu hơn.

Càng đi sâu vào lại càng tối tăm, nhớp nháp, như muốn chứng minh sự tồn tại của nó vậy. Vài ba mụ già ngồi trong góc, nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ xíu, 1 người hút một ống píp dài. 1 gã đàn ông nhỏ thó đội một cái nón cao đang nói chuyện với người bán rượu ở bên quầy. Ông bán rượu này có 1 cái đầu xói xọi trông giống như 1 hạt dẻ sún răng.

Tiếng rì rầm tán dóc khắp nơi chợt ngưng khi Hagrid và cậu bước vào. Mọi người dường như biết Hagrid, họ vẫy tay chào và mỉm cười với lão. Người bán rượu thì cầm ngay 1 cái ly giơ lên hỏi lão: "Như mọi khi chứ, Hagrid?"

Nhưng Hagrid từ chối: "Không được đâu, Tom. Không phải hôm nay. Ta đang phải đi công cán cho trường Hogwarts." Lão vỗ bàn tay bè của lão lên vai Harry, khiến cậu suýt té sụm.

Người bán rượu nhìn Harry ngờ ngợ lẩm bẩm: "Quỷ thần ơi! Đây là... Có thể nào là..."

Cả tiệm Leaky Cauldron đột ngột trở nên im phăng phắc và lặng ngắt. Người bán rượu thì thào: "3 hồn 9 vía tôi! Đây đúng là Harry Potter. Hân hạnh cho tôi biết bao!"

Ông ta vội vã đi vòng qua cái quầy rượu, nhào tới nắm tay Harry lắc lia lịa, nước mắt ràn rụa: "Chào mừng cậu trở về, cậu Potter. Mừng cậu đã về!"

Harry thật sự không biết nói gì cho phải, mọi người đều đang nhìn cậu. Harry cảm thấy bọn người này ngu ngốc cực kì, hèn gì lão Dumbledore ấy có thể được nhiều người tôn trọng như vậy.

Lấy niềm tin cùng tôn trọng từ 1 đám ngốc là 1 điều cực kì dễ dàng. Chỉ cần cho họ thấy lời nói dối của ngươi có thể thực hiện và chỉ mình ngươi làm được thì họ sẽ tôn kính ngươi tựa như chúa trời vậy. Thế nhưng đối với Harry thì làm điều đó chẳng phải điều gì đáng tự hào cả. Lừa 1 đám ngốc có gì hay ho? Kể cả khi ngươi có năng lực mạnh mẽ được mọi người công nhận thì cuối cùng ngươi vẫn chỉ là 1 tên lừa đảo hèn hạ mà thôi!

Một trong những ví dụ chứng minh dễ lấy nhất trước mắt cậu là cái bà mụ già ngậm ống píp cứ bập bập mà không nhận ra ống píp đã sớm tắt rồi. Còn 'bác' Hagrid thì đang trưng cái vẻ "nở mày nở mặt" như thể người được đón mừng là bác ta chứ không phải cậu.

Được rồi. Phải thừa nhận là ấn tượng của Harry đối với Dumbledore lại tụt xuống 1 độ thấp mới. (Miu: Mọi người hãy làm 1 phút tưởng niệm cho ngài hiệu trưởng Dumbledore đi nào~)

Lúc này mọi người có mặt ở Leaky Cauldron rộ cả lên. Tiếng kéo bàn kéo ghế rần rần, tất cả xúm lại bắt tay Harry.  

"Chào cậu Potter, tôi là Doris Crockfort. Thật không thề tin là cuối cùng tôi đã gặp được cậu."

"Thật là hân hạnh quá, cậu Potter. Tôi lấy làm hân hạnh quá."

"Tôi luôn luôn muốn được bắt tay với cậu. Tôi hoàn toàn ngưỡng mộ cậu, cậu Potter."

"Vui sướng quá, cậu Potter ơi! Vui đến nỗi nói không nên lời! Tôi là Diggle! Dedalus Diggle!"

Harry nói: "Trước đây cháu có gặp bác rồi. Có lần, bác chào cháu trong siêu thị."

Cái nón cao nghệu của ông Diggle suýt rớt ra vì hãnh diện. Ông nhìn mọi người chung quanh hồ hởi kêu to: "Cậu ấy nhận ra tôi! Quý vị nghe thấy không! Cậu ấy còn nhớ tôi!"

'Tất nhiên là phải nhớ rồi! Đây là tên phù thủy duy nhất cố ý gặp cậu ngay tại Muggle. Không nhớ mới lạ!'  Harry thầm bĩu môi, tay thì cứ phải bắt đi bắt lại, Doris Crockfort cứ quay vòng lại bắt tay cậu hoài. 'Thật nhàm chán! Muốn rời khỏi đây quá!!!'

Harry đang định mở miệng thì bỗng nhiên có 1 người đàn ông nhợt nhạt chen tới chỗ cậu. Trông ông có vẻ căng thẳng cực kỳ, 1 trong 2 con mắt của ông cứ giật giật liên tục. Thế nhưng con tim và vết sẹo đã mờ đi của cậu lại cảm thấy đau nhói dù chỉ là khoảnh khắc. 'Hắn ta là...'

Chưa kịp bật ra toàn bộ suy nghĩ của mình thì Harry đã thấy Hagrid đi tới chào hỏi với ông ta và giới thiệu: "Chào giáo sư Quirrell. Harry, giáo sư Quirrell sẽ là một trong những người thầy dạy con ở trường Hogwarts."

Giáo sư Quirrell lập cập nói: "PP... P... Potter, tt... t...ta không thể bày tỏ được vui mừng như thế nào khi gặp lại con."

"Thưa giáo sư Quirrell, thầy dạy môn pháp thuật gì?" Harry nhớm người lên hỏi, đứng gần hơn nữa Quirrell.

Cậu xác định có mảnh linh hồn đằng sau gáy Quirrell và nó là từ 1 linh hồn cực kì quen thuộc với cậu. 'Xem ra, năm nay sẽ thú vị lắm đây... Rất vui được gặp mặt, chủ hồn của Voldemort!'

"Ph... ph... phòng chống nghệ thuật hh... h... hắc ám." Quirrell lắp bắp trả lời: "T...t..ta..."

Trước khi Quirrell kịp nói thêm điều gì thì Harry đã ngắt lời hắn ta: "Xin lỗi vì không trò chuyện được thêm với giáo sư. Con nghĩ mình cần đi mua đồ dùng học tập trước, phải không bác Hagrid?"

"À, đúng rồi! Xin lỗi, giáo sư Quirrell. Tôi phải dẫn Harry đi." Hagrid cáo từ rồi đưa cậu ra sau quán Leaky Cauldron. Ở đó không có gì cả ngoại trừ 1 cái thùng rác và mấy đám cỏ dại.

Hagrid nhe răng cười với Harry: "Con thấy rồi chứ? Ta đã nói rằng con nổi tiếng lắm mà. Ngay cả giáo sư Quirrell cũng xúc động khi gặp con. Nhân tiện, ta nói cho con biết luôn, tật giáo sư là hay run lắm."

'Đảm bảo không 9 thì 10 phần 10 là hắn ta giả vờ. Bất quá mình thấy vô cùng "khâm phục" sự dễ tin người của bác Hagrid thật đấy, thế mà cũng không nhận ra.' Harry âm thầm nghĩ, lại mở miệng hỏi: "Lúc nào thầy cũng căng thẳng như thế sao?"

Aizz... hết cách rồi. Ai kêu giờ cậu chỉ là 'một cậu bé nhỏ mới qua sinh nhật 11 tuổi ngây thơ không biết gì' cơ chứ.

"Chớ sao! Tội nghiệp ổng. 1 trí tuệ phi thường. Ổng mà nghiên cứu sách vở thì sự đời vẫn ổn, nhưng đang yên lành lại xin nghỉ 1 năm đi thực tế... Nghe nói ổng đã gặp ma- cà- rồng ở Hắc Lâm, lại thêm chuyện lăng nhăng vớ vẩn với 1 mụ dạ xoa nữa. Từ đó ổng không bao giờ lấy lại được phong độ như xưa. Từ đó ổng đâm ra sợ sệt, sợ cả học trò của mình, sợ cả môn mình dạy. Ủa, cây dù của ta đâu rồi?"

Harry suy nghĩ những điều Hagrid nói. Cậu đảm bảo hắn ta gặp chủ hồn khi đi thực tế, vì thế mới phải giả như vậy.

Khi cậu còn miên man suy nghĩ thì Hagrid đang bận đếm những viên gạch bức tường sau thùng rác. Lão lẩm bẩm: "3 dọc... 2 ngang... Bên phải. Lùi lại, Harry!"

Lão dùng mũi dù gõ vào tường 3 lần.

Những viên gạch lão sờ vào dường như rùng mình, chúng co lại và ở chính giữa hiện ra 1 cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt họ là 1 cái cổng lớn đến nỗi người khổng lồ như lão Hagrid cũng có thể đàng hoàn bước qua.

Cánh cổng này mở ra 1 con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu. Lão Hagrid nhe răng cười với Harry: "Chào mừng quý khách đến Hẻm Xéo."

Harry đành phải tiếp tục trang ngạc nhiên mà nhìn xung quanh, rồi nhìn cánh cửa đang dần thu lại rồi trở về thành bức tường.

"Được rồi, Harry. Giờ chúng ta đến Gringotts lấy tiền." Hagrid nói, dẫn đường cho Harry.

Những ngày gần đây cũng là ngày học sinh đua nhau mua sắm dụng cụ. Hẻm xéo bình thường đã đông nay càng đông hơn trước, vô cùng ồn ào. Tuy rằng khá chật chội nhưng nhờ vào thân hình to cao của Hagrid nên Harry chỉ việc dùng hết tốc lực mà đuổi kịp theo bước chân của Hagrid thôi.

Harry vừa chạy theo vừa phỉ báng chỉ số thông minh của Hagrid. Phải biết rằng 1 đứa trẻ muốn theo kịp chân bước chân của 1 người lớn đã rất khó rồi, huống hồ chi là đuổi theo 1 bán khổng lồ cơ chứ.

Cuối cùng 2 bác cháu đến 1 toà nhà trắng như tuyết, cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè. Lão Hagrid thông báo: "Gringotts."

Đứng bên cạnh tấm cửa đồng bệ vệ, trong đồng phục màu tía và vàng, là...

"Đúng là yêu tinh đấy." Lão Hagrid nói thầm với Harry khi cả 2 bước lên những bậc thềm trắng tiến về phía hắn.

Harry vở đánh giá tên yêu tinh nhỏ. Merlin biết những năm gần đây cậu thường đến Gringotts như thế nào, cũng nhìn hoài đến ngán rồi. Thực là mệt, tuy rằng cậu không sợ Hagrid nghi ngờ nhưng lại sợ Dumbledore dùng chiết tâm trí thuật nhìn hắn ta rồi phát hiện điều gì đó thì không hay. Tên yêu tinh cuối chào khi 2 bác cháu đi ngang qua. Bây giờ họ đối diện với 2 cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa:


Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Hễ tham thì thâm.

Những ai hưởng mà không hiến,

Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.

Vậy cho nên nếu khám phá được.

Dưới sàn, kho tàn không phải của mình.

Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.

Cái mi lãnh đủ không phải kho tàn đâu.


Hagrid lặp lại chúng 1 lần và nói: "Chỉ có điền rồ mới toan tính chuyện cướp Gringotts." Harry cười phì trong lòng, không cần phải ăn cướp thì cậu vẫn có được thứ mình muốn.

2 tên yêu tinh lại cuối chào 2 bác cháu khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau 1 cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này.

Lão Hagrid và Harry đi tới cái quầy. Lão nói với 1 tên yêu tinh đang rảnh: "Chúc buổi sáng yên lành. Chúng tôi đến để rút ít tiền trong tủ ông Potter."

Tên yêu tinh ấy nghe đến Potter thì lập tức chú ý và nhanh chóng phát hiện Harry đứng ở phía sau Hagrid. Không để Hagrid nhìn thấy, hắn kín đáo liếc qua Harry và khi nhận được cái gật đầu như có như không của cậu thì bắt đầu hỏi: "Ông có chìa khoá chứ?"

"Có chứ! Ủa? Chắc nó đâu đây thôi." Hagrid hàm hồ trả lời, rồi lại lật tung cái túi áo của mình lên.

Lão bắt đầu lộn trái các túi áo khoát, làm văng tung toé cả nắm thực phầm viên cho chó lên cuốn sổ của tên yêu tinh. Hắn nhăn mũi.

Harry thì liếc nhìn tên yêu tinh đứng đầu đó, ngụ ý: 'Ta sẽ nói chuyện sau'. Tên yêu tinh ấy nhận được cái nhìn của Harry thì cung kính gật đầu đáp lễ.

Cuối cùng lão Hagrid reo lên: "Kiếm được đây rồi."

Lão đưa 1chiếc chìa khoá bằng vàng bé tí cho tên yêu tinh. Tên này cầm lấy xem xét kỹ lưỡng rồi nói: "Cái này trông đúng quy định."

Lão Hagrid ưỡn ngực ra vẻ quan trọng nói thêm: "Và tôi còn có 1 lá thư của giáo sư Albus Dumbledore. Nó liên quan đến Cái – mà – ai – cũng – biết – là – cái – gì – đấy, ở trong hầm bạc 713."

Tên yêu tinh đọc lá thư rất cẩn thận. Xong, hắn đưa lá thư cho lão Hagrid nói: "Rất tốt. Tôi sẽ cho người đưa quý vị xuống cả 2 hầm bạc. Battleborn!"

Battleborn là 1 tên yêu tin khác. Hắn đợi cho lão Hagrid thu lượm mấy viên đồ ăn cho chó lại vô túi, rồi mới đưa lão cùng Harry đi về phía 1 trong những cánh cửa mở ra hành lang.

Harry hỏi: "Cái – mà – ai – cũng – biết – là – cái – gì – đấy ở trong hầm bạc 713 là cái gì?" Cậu thật sự rất tò mò, biết đâu có thể chiếm nó làm của riêng.

(Miu: haha... bỏ ngay ý tưởng đó cho ta nhờ, ngươi lấy làm của riêng bây giờ thì ta lấy mà gì viết)

Lão Hagrid làm ra vẻ bí mật: "Không thể nói cho con biết được. Cực kỳ bí mật. Công tác của Hogwarts. Cụ Dumbledore tin tưởng ta. Nói cho con biết ta mất việc như chơi."

Battleborn mở cửa cho họ. Harry tiếp tục giả vờ ngạc nhiên, vì cái gì tồn tại hàng ngàn năm thì ngoại trừ cổ ra chẳng có thay đổi gì nhiều.

Battleborn thổi còi, 1 toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ. Họ trèo lên – lão Hagrid xoay trở hết sức vất vả – rồi toa bắt đầu di chuyển.

Với Harry thì tốc độ này là bình thường, nhưng Hagrid thì không. Trông lão quả là tái nhợt đi, thật ra là xanh lè xuống thì mới đúng. Cuối cùng khi cái toa xe dừng lại bên cạnh một cánh cửa nhỏ trên tường của đường hầm, lão Hagrid leo xuống và phải đứng tựa vào tường để cho chân cẳng bớt run lẩy bẩy.

Battleborn mở khoá cánh cửa. Khói xanh toả ra mù mịt, khi khói tan, Harry há hốc miệng nhìn. Bên trong là hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống tiền đồng nhỏ. Lão Hagrid mỉm cười: "Của con tất cả đó."

Tất cả là của cậu?! Không thể tin được. Cậu nghĩ là ông bố của cậu sẽ chỉ để lại một ít cho cậu học đủ 7 năm thôi chứ. Cái chồng này đủ để cậu sống cả đời đó! Không biết là mẹ ngăn hay cha khôn lường mà chừa lại nữa đây?

Lão Hagrid giúp Harry hốt một mớ vàng bạc đồng vô một cái túi. Lão giải thích: "Đồng vàng gọi là Galleons, mỗi đồng vàng ăn 17 Sickle bạc, và mỗi Sickle ăn 29 Knuts đồng, cũng dễ tính thôi. Xong! Nhiêu đây là đủ cho 2 học kỳ, phần còn lại được giữ an toàn cho con."

Lão quay sang và nói với Battleborn: "Bây giờ làm ơn đưa chúng tôi đến hầm bạc 713 và chậm chậm một chút cho tôi nhờ."

Battleborn nhíu mày: "Chỉ có 1 tốc độ mà thôi."

Họ lại xuống sâu hơn nữa và càng lúc càng tăng tốc nhanh hơn. Không khí càng lạnh khủng khiếp khi họ vượt qua những khúc quanh chật hẹp. Lắc lư toa xe vượt qua một cái khe núi ngầm dưới lòng đất, Harry chồm qua thành toa để coi thử phía dưới đáy sâu thẳm và tối om ấy có gì, nhưng lão Hagrid nắm cổ áo nó kéo nó ngồi xuống và cự nự một mách.

Hầm bạc 713 không có ổ khóa. Battleborn lúc này cũng tỏ ra quan trọng, hắn bảo: "Lùi lại."

Rồi hắn gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa bằng 1 ngón tay dài, và cánh cửa chỉ việc tan chảy ra. Battleborn giải thích: "Nếu người nào khác 1 yêu tinh Gringotts gõ lên cánh cửa thì hắn sẽ bị hút xuyên qua cánh cửa và mắc kẹt trong đó vĩnh viễn."

Trong hầm bạc bí mật này ắt hẳn phải là thứ gì cực kỳ phi thường. Harry chắc chắn như vậy, nên cậu háo hức nhoái người vô xem, tưởng sẽ thấy ít nhất cũng là nhiều vật phẩm luyện kim hay pháp thuật... quý hiếm. Nhưng thoạt đầu cậu chẳng thấy gì cả. Căn phòng hầu như trống rỗng.

Rồi cậu chú ý đến 1 cái gói nhỏ bụi bặm gói trong 1 miếng giấy nâu nằm trên sàn. Là đá phù thủy! Chỉ nhìn lướt thì Harry lập tức nhìn ra đó là gì. Đồ quý thì rất nhiều, nhưng máu và ma lực hỗn tạp như vậy chỉ có thể là đá phù thủy mà thôi.

Lão Hagrid lập tức nhặt nó lên nhét sâu vô túi trong của chiếc áo khoát. Sau đó lão Hagrid nói: "Đi thôi, trở lại cái xe thổ tả này và đừng có loay hoay dùm ta. Ta từ giờ ngồi tại chỗ không cục cựa không nói chuyện mới là thượng sách."

Sau chuyến tàu lắc lư trở về mặt đất, 2 bác cháu đứng chớp mắt lia lịa trong ánh nắng rạng rỡ phía trước toà nhà Gringotts. Với 1 túi đầy tiền, Harry đang nghiên cứu nên xuất phát đến nơi nào. Nhưng cậu chưa xem xét thì lão Hagrid đã hất đầu về phía cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin: "Mua đồng phục trước đã."

Harry tưởng Hagrid dẫn mình vô tiệm, nhưng lão lại nói: "Harry nè, con có phật ý không nếu ta ghé vô quán Leaky Cauldron làm 1 ly? Mấy toa xe Gringotts hành ta quá sức."

Trông lão có vẻ còn hơi say xe, cho nên Harry lo lắng nói: "Không sao, con có thể vào 1 mình được. Bác cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy đón con cũng được."

"Cảm ơn con. Vậy ta đi. Con may xong thì ở đây chờ, ta sẽ đến đón con." Lão Hagrid nói xong thì vội vã đi ngay, trông lảo đảo như muốn ngã đến nơi. Harry phì cười, nhấc chân bước vào tiệm áo chùng của phu nhân Malkin.

Ngay khi Harry vừa bước vào tiệm trang phục cho mọi dịp, vừa muốn mở miệng nói thì có 1 người phụ nữ đã tươm tướp cướp lời cậu: "Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ngài trẻ tuổi đang thử đồ đấy."

Đằng sau cửa hàng, 1 thằng bé có gương mặt nhợt nhạc đang đứng trên cái bục cho 1 mụ phù thủy khác lần lượt thử cái áo chùng đen cho nó. Phu nhân Malkin đặt Harry đứng trên 1 cái bục khác bên cạnh, trùm 1 cái áo dài qua đầu nó, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.

Thằng bé nhợt nhạt nói: "Chào! Cũng vô Hogwarts à?"

"Ừ, chào cậu." Harry cười chào lại, đồng thời xem xét đứa trẻ mái tóc bạch kim. 'Hẳn là 1 Malfoy.'

Nghĩ nghĩ, Harry nói: "Tớ chưa biết gì về Hogwarts hết. Cậu có thể giới thiệu cho tớ không?"

"Hogwarts có 4 học viện. Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff và Gryffindor, đó cũng là nơi ta sống và học tập khi ở Hogwarts. Tớ cho rằng Slytherin là tốt nhất. Cả nhà tớ đều tốt nghiệp từ nơi này. Slytherin tượng trưng cho thuần huyết, cao quý. Ravenclaw cũng được, là đại biểu cho trí tuệ. Về phần Hufflepuff, nơi đó đều là những kẻ ngu ngốc... Nếu tớ bị phân tới đó, tớ nghĩ tớ sẽ bỏ học. Mà Gryffindor lại là đại bản doanh của 1 đám sư tử lỗ mãng, ngu dốt." Cậu bé đơn giản giới thiệu.

Harry bật cười 'Cậu bé Malfoy này thật dễ thương. Để xem nào... Kiểu nói chuyện như vậy cũng rất giống Nel, nếu không tính hơi cứng nhắc một chút. À phải, quý tộc có cái gọi là xã giao và lạnh nhạt đối với người mới gặp mặt. Nhưng, nhìn thấy 1 Malfoy giống Nel như vậy lại làm hành động xa lạ thật đúng là không quen mà. Xem ra phải nhanh chóng kết bạn với đứa trẻ này thôi.'

Thấy Harry bật cười, cậu ta nhíu mày: "Cha mẹ cậu có phải phù thủy không? Sao cậu lại cười? Có gì đáng cười sao?" Không biết sao cậu cảm thấy mình đã làm trò cười cho người trước mắt.

"À, không phải đâu. Tớ không có ý đó." Harry nhịn cười trả lời: "Chỉ là cách cậu giới thiệu phiến diện quá, làm tớ nhớ đến anh họ của mình. Anh ấy cứ nói lớp mình tốt thế này, lớp mình giỏi thế kia, không lớp nào sánh bằng. Cậu thật vui tính.

Cha mẹ tớ đúng là phù thủy, nhưng họ đã qua đời từ lúc tớ còn rất nhỏ, tớ hiện đang sống với dì dượng và anh họ tại Thế giới Muggle. Đây là lần đầu tiên tớ đến thế giới phù thủy.

Cậu có thể làm bạn với tớ không? Cậu là người bạn phù thủy đầu tiên mà tớ gặp đó. Tớ tên là Harry Potter, cậu có thể gọi tớ là Harry."

Cậu bé khi nghe tên Harry Potter thì mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng thu lại tầm mắt của mình: "Draco Malfoy. Cậu có phải là...?"

"Nếu cậu nói là "Cậu bé vẫn sống" thì tớ thật sự không dám nhận danh hiệu này vì cái chết của cha mẹ." Harry hờ hững nói.

"A, xin lỗi cậu." Draco đỏ mặt: "Cậu có thể làm bạn mình. Cứ gọi tớ là Draco, Harry."

"Ừ, Draco." Harry cười, thầm nghĩ: 'Cậu ta giống Nelson quá...'

Nhanh gạt bỏ tưởng niệm sắp lan tràn khắp lòng mình, Harry nói tiếp "Vậy khi học ở Hogwarts có làm bài kiểm tra thường xuyên, khen thưởng hay nghiêm phạt, bài tập về nhà... không?"

Dường như Draco đã xem Harry là bạn, giọng nói bớt kiêu căng hơn hẳn: "Ở Hogwarts, cậu sẽ học lý thuyết và thực hành chung. Mỗi khi kết thúc tiết học giáo sư sẽ đưa đề luận văn cho chúng ta viết, sau đó đầu tiết tiếp theo của hôm sau nộp lại bài viết để các giáo sư có thể đánh giá trình độ của chúng ta. Khi học sinh phạm lỗi sẽ bị giáo viên trừ điểm nhà hay cấm túc, nếu làm việc tốt tùy theo mức độ sẽ được cộng điểm cho nhà khác nhau. Ngoài ra ở trường còn có tham gia Quidditch, là môn thể thao trên chổi, đến trường cậu sẽ được học kĩ năng phi hành sau."

2 ngươi bắt đầu trò chuyện, không khí đang dần vui vẻ lên. Draco cảm thấy có Harry nói chuyện thật vui, cậu cảm giác mình có thể nói 1 vài bí mật của mình cho Harry cũng được.

Điều này rất khác lạ, cậu bình thường cũng có những người bạn thân như Pansy và Blaise, nhưng nếu bảo cậu tiết lộ 1 vài thứ thì cậu sẽ không bao giờ nói ra. Còn Crabbe và Goyle, chúng không xứng làm bạn với 1 Malfoy. Tuy chỉ mới gặp nhưng cậu lại cảm thấy bản thân và Harry như đã thân nhau từ trước vậy.

... Còn với Harry thì: Đó là 1 Malfoy đó! Đời sau của Nelson đáng yêu đó! Đương nhiên là phải vui tươi mà nói chuyện rồi.

Bầu không khí hài hòa ấy bỗng bị cắt đứt bởi một tiếng mở cửa và một giọng nói cất lên: "Draco à, sao con lại lề mề như vậy ?"

Mặt Draco vốn còn đang lười nhác liền lập tức thẳng lại cơ thể, khuôn mặt thoải mái cũng dỡ xuống và bị thay bằng 1 khuôn mặt kiêu ngạo đặc trưng quý tộc. Cậu ta xoay người, hơi ngẩng cằm, dùng giọng điệu cao ngạo nói: "Ba!"

"Ba nghĩ đến bây giờ hẳn là đã xong chuyện đồng phục của con rồi chứ." Lucius Malfoy nhướng mày, đi tới chỗ Draco: "Nhưng khi ba nghĩ con đang ở cửa chờ chúng ta thì lại phát hiện ra con vẫn đứng nguyên tại chỗ ở trong này?"

"Thưa ba..."

"Xin lỗi ngài Malfoy, Draco cùng cháu nói chuyện phiếm cho nên quên thời gian ạ." Khi Draco không biết trả lời như thế nào, Harry đã mở miệng: "Tạo ra phiền phức cho ngài, cháu rất xin lỗi."

Nhận ra Harry đã gọi tên cúng cơm của Draco, Lucius hơi kinh ngạc: 'Draco chưa bao giờ cho người bạn nào gọi tên ngay khi gặp mặt cả, trừ khi có lí do đặc biệt.'

"Ồ, thất lễ. Nhưng, xin hỏi quý ngài nhỏ tuổi..."

"Harry Potter, thưa ngài." Harry đáp lời.

"Kẻ... Được Chọn vĩ đại của chúng ta?" Lucius cầm gậy đầu rắn lên, vén mái tóc cậu qua, để lộ vết sẹo hình tia chớp ra ngoài.

Harry bị bất ngờ nhưng nhanh chóng di dời đi gương mặt, tránh đi cây gậy: 'Thật sự là bất ngờ nha~ Không nghĩ tới baba lại giao gậy này cho Nelson đó.'

"Thưa ngài, việc vén mái tóc của tôi như ngài vừa làm là 1 hành vi thật sự không hề quý tộc một chút nào. Thậm chí tôi có thể nói là ngài đây đang muốn "ve vãn" tôi sao?" Harry nhướng mi hỏi.

"Đương nhiên là không. Ta chỉ cảm thấy tò mò về vết sẹo nổi tiếng ấy thôi." Lucius tỉnh rụi trả lời.

"Vậy là con đã hiểu lầm ngài rồi. Thật xin lỗi ngài nhiều lắm..." Harry hàm hồ xin lỗi 1 cách không thành ý.

"..." (Lucius)

Khi Harry định nói thêm thì phu nhân Malkin đã bước ra nhìn cậu nói "Con xong rồi cưng ạ."

"Vâng, con cảm ơn phu nhân." Harry gửi tiền cho phu nhân Malkin rồi quay lại với Lucius : "Ngài Malfoy, không biết ngài có thể cho con đến dinh thự Malfoy chơi với Draco được không ạ?"

"Tất nhiên được, cậu Potter. Ta sẽ gửi thư hẹn cậu." Lucius Malfoy nói.

"A, không cần đâu thưa ngài. Con cũng có một ít việc của cần sắp xếp. Con sẽ gửi thư cho ngài sau." Harry từ chối nói.

Nhìn về phía bóng dáng cao to bên ngoài, Harry nói tiếp: "Người dẫn đường cho con đã đến rồi, thứ lỗi con rời đi trước. Tạm biệt Draco." Dứt lời Harry vội vàng rời khỏi.

Lời nói của Draco vang lên theo sau lưng cậu: "Tạm biệt, Harry. Hẹn gặp lại."

Ra khỏi tiệm áo chùng Harry lập tức đến chỗ Hagrid: "Bác đã ổn lại chưa?"

"Bác thấy tốt hơn nhiều rồi Harry. Con thật là 1 đứa trẻ tốt bụng." Hagrid nói

"Bác có thể đi mua sách vở và dụng cụ cho con được không ạ? Trong lúc đó con sẽ đến tiệm đũa phép?" Harry hỏi.

"Tất nhiên. Vậy con cứ đi đi, ta giúp con mua đồ. Cũng không còn sớm nữa." Hagrid đồng ý rồi rời đi.

Harry bắt đầu đến tiệm đũa phép duy nhất ở Hẻm Xéo – tiệm Ollivanders. Khi cậu đứng trước cửa tiệm, cậu thật sự rất bất ngờ. Tiệm cuối cùng này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.

Harry bước vào trong thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ 1 chiếc ghế đu đưa duy nhất đề cho cậu ngồi chờ. À, còn có hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần.

Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây 1cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn gì đó, rất giống với ngàn năm trước a. Thật hoài niệm...

Chợt một giọng nói dịu dàng vang lên: "Chào cháu."

Harry xoay người lại, 1 cụ già đứng trước mặt cậu. Đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm.

Harry cũng không bất ngờ với phong cách chào hỏi kiểu này, ngàn năm trước khi đi mua đũa phép cũng như vậy, nhưng cậu vẫn giả vờ lúng túng nói: "Cháu chào cụ ạ."

Cụ già nói: "À, phải. Phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Harry Potter. Cháu có đôi mắt của mẹ cháu. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính mẹ cháu trong tiệm này, mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa đó bằng gỗ cây liễu, dài 3 tấc, thanh nhã. 1 cây đũa đẹp thích hợp cho việc luyện bùa."

Cụ Ollivanders tiến đến gần Harry hơn. Cậu chỉ mong cho cụ chớp mắt, đôi mắt bạc màu ánh trăng kia làm cho cậu hơi khó chịu: "Ba của cháu, ngược lại, thích 1 cây đũa phép bằng gỗ cây sao. Dài 3 tấc mốt, uốn dẻo được. Nhiều quyền lực hơn và xuất sắc hơn về khả năng biến hoá. Ừ, ta thấy ba của cháu xứng đáng với cây đũa phép đó. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép. Đúng vậy."

Ông Ollivanders đã đến gần sát Harry đến nỗi mũi cụ và mũi Harry suýt đụng nhau. Harry có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt cụ.

"Và đây là chỗ..." Ông Ollivanders đưa ngón tay trắng bệch dài thòng sờ vào vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry. Ông nói nhẹ nhàng: "Ta rất tiếc là chính ta đã bán ra cây đũa thủ phạm của vết sẹo này. 4 tấc mốt. Chà, cây đũa phép này rất, rất, rất nhiều quyền phép. Rất quyền phép, mà lại ở trong tay 1 kẻ ác... A, giá như ta biết cây đũa phép ấy ra đời để làm những chuyện..."

Cụ lắc đầu, và may cho Harry là cụ bắt đầu vào vấn đề chính: "Bây giờ để ta xem. Cây đũa nào thích hợp với cậu Potter."

Cụ lấy từ trong túi ra 1 cuộn thướt dây có dấu khắc bạc: "Tay nào của cậu cầm đũa?"

"Cháu thuận tay mặt ạ." Harry bình tĩnh trả lời cụ.

Ollivanders ra lệnh cho cậu "Giơ tay lên. Vậy đó."

Cụ đó từ vai đến ngón tay của Harry rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói: "Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, cậu Potter à. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có 2 con bạch kỷ mã, 2 con phượng, hay 2 con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác."

Harry bỗng nhận ra cái thước đo, đang đo khoảnh cách 2 lỗ mũi của nó, tự động làm công việc 1 mình. Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp.

Khi cụ nói: "Xong rồi." Thì cái thước đo tự động buông mình rớt xuống sàn.

"Được rồi, cậu Potter. Thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. 2 tất rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy 1 cái."

Harry cầm cây đũa lên, phiền chán quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa ngay tức thì.

"Thử cây này. Gỗ thích và lông phượng. 2 tấc 3. Khá lợi hại."

"Không, không. Thử cây này. Gỗ mun và lông kỳ lân. 2 tấc 8."

Cứ như vậy, Harry cứ thử và thử, cũng càng nhàm chán hơn. Đống đũa cậu thử vun thành đống trên chiếc ghế đu đưa, nhưng cụ Ollivanders vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây đũa khác để thử. Mà càng thử cụ có vẻ càng vui hơn.

"Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm 1 cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sạo lại không thử 1 sự kết hợp khác thường. Cây nhựa ruồi và lông phượng. 2 tất 9. Đẹp và dễ uốn nắn."

Harry cầm cây đũa. Nó thình lình cảm nhận 1 luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Nó giơ cây gậy lên cao trên đầu, ngoắc 1 cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. 1 chuỗi những tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường. Cụ Ollivanders bật khóc: "Ôi, hoan hô! Đúng rồi! Ôi, hay quá! Ừ. Tốt! Tốt! Thật là kỳ lạ... Ôi, kỳ lạ biết bao..."

Cụ đặt cây đũa của Harry trở vào cái hộp, gói trong 1 tờ giấy nâu, vẫn lẩm nhẩm: "Kỳ lạ... Kỳ lạ..."

Thật chán và... một ít tò mò nho nhỏ, Harry hỏi: "Cháu xin lỗi. Nhưng mà, cái gì kỳ lạ ạ?"

Cụ Ollivanders nhìn chằm chặp vào mặt Harry: "Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, cậu Potter à. Từng cây đũa một. Ngẫu nhiên làm sao là con phượng đã cho cái lông làm thành cây đũa của cháu cũng cho thêm 1 chiếc lông – và chỉ 1 chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là chiếc lông phượng trong cây đũa của cháu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa đã để thẹo trên trán cháu."

Harry há hốc miệng, trợn tròn mắt. Xong lại âm thầm cười khổ: 'Chẳng lẽ có duyên đến vậy sao? Chính là, nếu như người kia không thể chiến thắng trong trò chơi Trốn- Tìm bằng chính sức mình thì có duyên nữa sợ rằng cũng vô ích.'

"Chuyện đời kỳ lạ làm sao. Nên nhớ, đũa phép chọn phù thủy. Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại, Potter à... Nói cho cùng, Người – mà – chớ – gọi – tên – ra quả đã làm những điều vĩ đại. Khủng khiếp thật nhưng cũng vĩ đại."

Nghe vậy, Harry rùng mình. '1 đám Ollivanders đều chẳng thay đổi gì cả!' Cậu trả bảy đồng Galleons vàng để mua cây đũa cho cụ Ollivanders và được cụ cúi chào tiễn ra tận cửa.

"Ồ, Harry. Cháu mua xong đũa phép rồi hả? Ah! Ta tặng cháu nè!" Hagrid hỏi rồi lấy 1 lồng cú đưa ra trước mặt Harry. Bên trong là 1 con cú trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp, đang vùi đầu trong cánh ngủ say sưa.

"Thật đẹp. Cảm ơn bác, bác Hagrid." Harry chân thành nói.

"Không có gì đâu Harry. Đây là chuyện nhỏ mà. Giờ chúng ta trở về nào." Hagrid nói, rồi 2 bác cháu kéo nhau ra khỏi Hẻm Xéo. Ra khỏi Leaky Cauldron và lên chuyến tàu về lại số 4 đường Privet Drive.

Trước con đường, Hagrid đưa thư cho cậu: "Đây là vé của con để đi Hogwarts. Ngày 1 tháng 9. Ngã Tư Vua. Trong vé có ghi rõ. Hẹn gặp lại con nhé, Harry."

"Vâng. Hogwarts gặp lại, bác Hagrid." Harry vẫy tay rồi trở về nhà dì dượng.

"Về rồi à, Harry." Vừa vào nhà thì Dudley đã ra đón cậu mà bên cạnh cu cậu là vợ chồng nhà Dursley.

"Thưa dì, dượng con vừa trở về. Anh Dudley, em vừa về." Harry chào hỏi lại rồi nói: "Giờ con cần phải đi về biệt thự Potter giải quyết một chút công chuyện. Con sẽ không về ăn tối ở đây nhưng tối con sẽ về ngủ. Mọi người cứ ăn trước nha. Đừng chờ con."

"Không thể nán lại nghỉ ngơi một lát sao?" Petunia hỏi.

Harry lắc đầu nói: "Là việc gấp ạ, thưa dì. Không cần phải quá lo cho con đâu. Như vậy, con đi đây ạ." Dứt lời cậu lập tức độn thổ đi mất.

(Miu: Har có thói quen dùng độn thổi trước mắt mọi người, hình như trừ V đại ra thì chưa ai đc thấy cậu dùng thuấn di cả)

"Thằng bé này..." Vernon thầm lắc đầu.

"Nếu anh dư giờ ngẫm nghĩ thì vào phụ em làm bếp đi. Còn Dudley, con có thể vào phòng đọc sách hay xem TV gì đó cũng được." Petunia ra lệnh cho 2 vị nam tính còn lại trong nhà.

"Tuân lệnh!" 2 người đồng thanh rồi cả ba người cùng rộ lên cười.

. . .

Trang viên Potter.

Vừa mới bước vào phòng ảnh thì Harry đã nghe tiếng James cất lên: "Kelly có báo cho cha, hôm nay con đi Hẻm Xéo. Có vấn đề gì đặc biệt không?"

"Nếu gặp được chủ hồn đang phụ hồn trong cơ thể giáo sư DADA của con mà gọi là đặc biệt thì đó là một." Harry tỉnh rụi nói. (Miu: cho mấy bạn lười nè, DADA = môn phòng chống nghệ thuật hắc ám)

"Hả???" Mọi bức ảnh đồng thanh.

Stephen lẩm bẩm: "Không ngờ sự điên cuồng của Samuel lại có thể tới mức như vậy."

"Đừng hiểu lầm Stephen. Hiện giờ đó chỉ là Voldemort, chưa phải Samuel. Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Lại nói trò chơi Trốn- Tìm vẫn còn chưa bắt đầu nên tốt nhất cậu không cần tốn công làm gì cả." Harry nhìn Stephen, nghiêm khắc nói.

"Tớ biết mà. Nhưng tớ sẽ dùng những cái đó để chọc hắn ta. Không lẽ cái này cậu cũng cấm luôn sao? Tớ sẽ buồn đó." Stephen trang đáng thương nhìn Harry.

"Tất nhiên không rồi, Stephen. Chỉ cần cậu không giữa chừng tiết lộ gì đó khi trò chơi diễn ra thì cậu muốn làm gì cũng được." Harry nhìn thật sâu người bạn của mình nói

Nghe được mùi nguy hiểm trong lời nói của Harry, Stephen vẻ mặt nghiêm trang nói: "Cậu cứ yên tâm đi. Tớ đảm bảo sẽ không tiết lộ bất cứ một chi tiết nào."

"Mong là cậu sẽ giữ lời." Harry cười nhẹ nói.

"Được rồi, Harry. Còn có việc đặc biệt khác nữa, phải không?" Dorea lên tiếng.

"Vâng, thưa bà. Con phát hiện đá phù thủy trong hầm Dumbledore, nhưng đã được Hagrid lấy ra. Có vẻ như họ muốn dùng nó nhử Voldemort đến Hogwarts." Harry thu hồi ý cười, nghiêm túc nói.

"Bà không nghĩ chỉ có mỗi lý do đó thôi đâu. "Rèn luyện cứu thế chủ" cũng có thể tính là 1 cái nữa." Dorea ngẫm nghĩ nói.

Stephen nghe vậy liền cười lạnh: "Hừ! Muốn lợi dụng Harry sao? Không bị chơi lại mới là lạ. Harry nổi tiếng là thù dai hơn mèo. Tên ngốc nào đắc tội với cậu ta đều bị chỉnh ít nhất 3 ngày có lẻ." (Miu: mèo thù 9 kiếp mà thù dai hơn mèo thì...)

"Cho nên cậu nên may mắn vì là 1 bức ảnh đi, Stephen à." Harry cười tươi nói. Tựa hồ nghĩ ra cái gì, cậu cười càng chói lọi hơn: "Ah~ Hình như bức ảnh của cậu không đủ họa tiết thì phải. Không được! Phải trang trí lại thôi. Yên tâm đi Stephen, trong vòng 3 tháng sẽ không có bức ảnh nào đẹp và lộng lẫy hơn cậu đâu. Tớ đảm bảo đấy!"

"Hả? Ah! Chờ đã nào Heri... Bình tĩnh đã... Không!!!!!!!!!!"

Tức thì, tiếng rên của Stephen vang khắp căn phòng. Những bức ảnh còn lại đều ném cho anh những ánh mắt đồng tình vô hạn. (Miu: này đc gọi là tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa)

Một lát sau. Harry nhìn tác phẩm mới hoàn thành của mình, hài lòng cười: "Hoàn hảo. Trông cậu rất đẹp đó, Stephen."

"Cậu thật quá đáng!" Stephen tức giận nói. (Miu: muốn biết Stephen biến thành gì thì chờ chương sau đi)

"Quá khen." Harry cười thật tươi đáp. Nhìn nụ cười của cậu, Stephen càng thấy tức giận hơn nhưng không dám tỏ vẻ cái gì. Anh cũng không muốn biến thành bộ dạng thảm hơn hiện tại đâu. (Miu: khổ thân, lỡ mồn lỡ miệng chính là như thế đấy)

"À mà, cậu nói baba và mọi người phong ấn linh hồn mình trong ảnh đúng không?" Harry chợt hỏi.

"Ừ, cần có độc dược cần thiết mới đưa họ trở lại được. Quan trọng là ta cần phải có..." Cả 2 người đồng thời nhìn nhau, đưa ra đáp án của bản thân "Đá phù thủy!"

"Sẵn tiện tại Hogwarts có 1 viên đó, cậu lấy đi. Thật tốt quá không phải sao Harry?" Stephen nháy mắt tinh nghịch hỏi. Chính là, bộ dạng bây giờ của anh khiến vài bức ảnh độc thân cảm thấy đỏ mặt khi nhìn anh nháy mắt.

(Miu: *cười ái muội* Là đỏ mặt đó nha~ // Har: *nhìn ái muội* Ừ, là đỏ mặt nha~ // Step: *tức đỏ mặt* Cả hai thôi ngay! // Miu+Har: Nga~)

"Là mượn chứ không phải lấy, Stephen. Nhưng mà nghĩ tới bản mặt của Dumbledore nếu viên đá bị mất thì..." Harry không nói, nhưng tất cả đều hiểu ý cậu. Họ đều cười với những nụ cười cực kì cổ quái, tính luôn James và Lily. Sau khi cậu kể về cuộc đời của Dumbledore cho bọn họ, cả 2 vẫn cung kính Hiệu trưởng nhưng không còn tôn trọng như trước nữa.

"À, phải viết thư hẹn tuần sau gặp mặt đến trang viên Malfoy mới được. Stephen à, Nelson sắp tỉnh dậy rồi đấy a~ Đừng buồn nữa nha~" Harry cười cười nói. Chính là, nếu bỏ qua cực hạn ái muộn trong lời nói cùng ý cười của cậu thì càng tốt.

Stephen cực lực dẹp bỏ lửa giận mới bùng lên hỏi: "Vậy nghĩa là cậu đã gặp Malfoy thế hệ sau rồi à?"

"Ừ, có 1 Malfoy cùng năm với tớ. Thằng bé dễ thương ấy khá giống Nelson trước kia." Harry gật đầu nói: "Giờ tớ phải viết thư để ngày mai gửi. Còn phải tranh thủ đến Gringotts nữa..."

"Bận rộn quá nhỉ?"

"Ai rảnh như cậu được. Mà thôi, con đi trước đây! Chúc mọi người buổi tối vui vẻ." Nói xong cậu liền lập tức rời đi.

. . .

Tại Gringotts.

"Chào mừng đến tới Gringotts, cậu Potter!" Yêu tinh đứng đầu – Grapplehorn – cung kính ra đón Harry.

"Lúc nào cũng vậy,Grapplehorn. Ngươi không cần làm quá như thế đâu." Harry nhăn mày nói.

"Chỉ cần là cậu thì tất cả đều không hề quá." Grapplehorn cung kính nói.

"Hôm nay có khả năng sẽ có trộm đó, Grapplehorn. Mặc dù chẳng thứ gì sẽ bị mất." Harry liếc nhìn về hướng các hầm bạc nhắc nhở.

"Là muốn trộm hòn đá phù thủy. Thật đáng tiếc, Dumbledore- lão hồ ly kia vẫn nhanh tay hơn." Grapplehorn đáp.

"Hắn ta không hỏi gì về Griphook sao?" Harry nhướng mày hỏi.

"Hắn ta có hỏi nhưng không ai trả lời cho hắn biết. Tuy rằng có vài yêu tinh trung thành và ngưỡng mộ hắn đi nữa thì toàn bộ cũng không thể bằng ngài. Xin ngài yên tâm, cho dù có muốn dấu suốt đời cũng được." Grapplehorn nói.

"Như vậy sẽ gây nguy hiểm cho các ngươi và Gringotts nếu Dumbledore dở trò. Các ngươi hãy cứ nói là Griphook quản lí hầm bạc không kĩ càng và muốn phá vỡ quy tắc của Gringotts nên bị đuổi đi là được rồi." Harry suy nghĩ rồi nói.

"Vâng, thưa ngài."

"Đây là dụng cụ trao đổi thông tin." Harry đưa 1 chiếc điện thoại đã được yểm bùa chú và 1 quyển sổ tay cho Grapplehorn: "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ hay có thông tin gì mới thì có thể liên lạc với ta. 4năm trước, chúng đã được đưa ra thị trường rồi. Các người có thể sử dụng chứ?"

"Tất nhiên, thưa ngài. Yêu tinh chúng tôi nắm thông tin thị trường còn tốt hơn bình thường." Grapplehorn đáp, thực cẩn thận nhận lấy đồ từ tay Harry. Từ xa nhìn lại, người khác còn tưởng nó đang giữ lấy 1 bảo vật vô giá.

"Nếu được, dấu luôn chuyện bị trộm. Đừng để Nhật báo tiên tri biết." Harry lại căn dặn.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa ngài."

"Vậy thì ta đi đây. Có chuyện gì thì hãy báo cho ta biết và đừng làm việc gì ngu ngốc đấy." Nói rồi Harry liền rời đi.

Grapplehorn vẫn tiếp tục cúi đầu tạm biệt Harry cho tới tận khi khí tức còn sót lại của cậu hoàn toàn biến mất rồi mới đi vào trong dặn dò từng yêu tinh canh chừng cẩn thận, không thể để xảy ra sai sót. (Miu: này cung kính còn hơn cả Tử thần thực tử đối với V đại nữa)

Khuya hôm ấy, có 1 bóng đen tiến đến tầng hầm 713. Nhưng khi thấy không có gì ở trong đó thì hắn ta liền tức tối muốn phá hủy mọi thứ.

Chợt, tiếng còi báo động vang lên, hắn ta liền lẫn đi ra ngoài 1 cách an toàn mà không gặp bất kì nguy hiểm gì. Cho đến khi tên trộm ấy rời khỏi Gringotts thì 1 tên yêu tinh từ trong góc tối đi ra cẩn thận nhấc máy điện thoại lên gọi.

Đầu dây vừa thông, hắn liền cung kính nói: "Tất cả đã ổn thưa ngài. Không hề xảy ra sai sót hay việc lớn nào cả."

"Cảm ơn ngươi, Grapplehorn." Bên kia đầu máy trả lời.

"Không có gì, thưa ngài. Được giúp ngài chính là vinh hạn, cũng là điều mà chúng tôi nên làm." Grapplehorn nói xong rồi chờ đầu bên kia tắt máy mới cẩn thận cất điện thoại đi và quay trở vào Gringotts xử lý mọi việc.

Tại phòng nhỏ nhất nhà Dursley. Sau khi nhận được điện thoại thì Harry lại thở dài: 'Mai còn rất nhiều việc phải làm nên mau ngủ thôi. Haizz, con đường phía trước thực nhiều sương mù mà. Hi vọng sau khi thức tỉnh, Samuel có thể gạt bỏ phần kia cố chấp. Nếu không thì em ấy sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để hoàn thành ước hẹn...'

.

.

.

.

.

Xong chương! Hơn 7878 từ, gãy chết cái lưng ta rồi. Ta cần hồi sức để chiến đấu tiếp đã...

Thế nhé! Bye~bye~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top