Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4


------------------
19.

Tiêu Trường Hành nghe được lời của ta, hắn cúi xuống nâng cằm ta lên.

Giọng nói có một tia khinh thường.

"Ngươi muốn làm thái tử phi?"

Ta vội vàng lắc đầu.

"Không xứng, không xứng!"

"Chỉ cầu làm thiếp thất của thái tử điện hạ, thông phòng cũng được..."

Nhưng mà, giây trước ta vừa mới thiết lập hình tượng cô nương si tình, giây sau thì cái miệng đã phản bội ta.

"Thế nhưng ngài không thể cưới chính thất, tiểu thiếp, thiếp thất, thông phòng cũng chỉ có thể có một mình ta!"

Tiêu Trường Hành bị ta chọc giận đến bật cười.

"Vậy thông phòng và Thái tử phi có cái gì khác nhau?"

Mặt ta đỏ bừng, vẻ mặt đầy e lệ, nhưng cái miệng ta thì nói.

"Vậy Thái tử phi cũng được."

Tiêu Trường Hành cười lên trông rất đẹp, giống như trăm hoa đua nở.

Hắn vẫy tay với ta "Lại đây."

Ta đứng dậy khỏi mặt đất và đi đến bên hắn ta.

Hắn nhìn ta chằm chằm, lui về phía sau: "Cô làm sao biết, ngươi và Tấn vương có phải là diễn trò hay không? Người thực ra là mật thám do Tấn vương phái đến, đúng không?"

Ta: "Sau đó thì sao?"

Hắn vén áo choàng lên, "Chứng minh cho Cô xem!"

Ta sững sờ một chút không nói nên lời.

Lại có chuyện tốt như vậy sao.

Đây là mỹ nam mà ta nhất kiến chung tình đấy, ta phải làm sao bây giờ?

Ta nên lạt mềm buộc chặt, hay là ỡm ờ, hay là giả bộ cự tuyệt?

Ngay khi ta đang do dự, cái miệng ta đã đi trước một bước và đưa ra quyết định thay cho ta.

Tôi lao về phía Tiêu Trường Hành và đè hắn xuống.

"Vậy nhanh lên một chút"

Mặc dù, cuối cùng ta đã không thành công và bị Tiêu Trường Hành đá bay ra khỏi phòng.

Nhưng ta đã hôn hắn, và hắn cũng chấp nhận ta là thông phòng duy nhất.

Từ Vương phi của nam chính, đến thanh lâu hoa khôi, đến thông phòng của nam phản diện. Không hổ là nữ chính ngược luyến tàn tâm!

20.

Đầu tiên, Tiêu Trường Hành đưa ta về Thượng thư phủ.

Ta nói với cha mẹ ta về những chuyện mà Tiêu Trường Minh đã làm, rồi ánh mắt ẩn ý nhìn Tiêu Trường Hành.

"Tấn vương điện hạ điên rồi, mặt người lòng thú, may mắn được Thái tử điện hạ cứu nữ nhi thoát khỏi biển khổ."

"Đại ân của Thái tử điện hạ, nữ nhi không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp, xin phụ thân và mẫu thân thành toàn."

Tiêu Trường Hành nói: "Giang thượng thư, Cô muốn cưới Giang tiểu thư làm trắc phi, đây là sính lễ."

Ta nắm lấy ống tay áo Tiêu Trường Hành, nhỏ giọng nói: "Không phải thông phòng sao?"

Tiêu Trường Hành dịu dàng nói bên tai ta: "Nàng không muốn? Hay là Cô thu lại nhé!"

Ta vội vàng nắm lấy tay hắn "Muốn chứ, đa tạ phu quân, phu quân là nhất..."

Lão cha già và mẹ ta: "..."

Ta được Tiêu Trường Hành nạp làm trắc phi, cha mẹ ta đồng ý không chút do dự.

Cuối cùng đứa con gái không đáng đồng tiền nào là ta đã có người hốt đi rồi.

Hơn nữa, bọn họ nghĩ ta đã lưu lạc phong trần, Thái tử còn muốn ta đã là tổ tiên gánh còng cả lưng rồi. Còn muốn do dự cái gì nữa.

Nhưng lão già cha ta vẫn còn bận lòng.

"Nhưng, Tấn vương điện hạ..."

Tiêu Trường Hành hừ lạnh một tiếng "Có nữ tế là Cô, Giang Thượng Thư còn cảm thấy chưa đủ? Chẳng lẽ muốn lấy lòng cả 2 người?"

Ta vội vàng nói với lão cha già:

"Phụ thân, mau đồng ý đi! Thái tử điện hạ chính là Thái tử, Tấn vương có sủng ái cỡ nào thì cũng là thứ tử... Cha, đừng phạm sai lầm!"

Đừng làm gián điệp 2 mang. Đừng làm con đỉa 2 vòi.

Trong cốt truyện gốc, Tiêu Trường Minh lật đổ thái tử và giành lấy ngai vàng, lão già cha ta Binh bộ Thượng thư và bè đảng của ông ấy đã đóng góp rất nhiều.

Ta gả cho Tiêu Trường Hành, trực tiếp chặt đứt một tay của hắn.

Khi cái miệng ta nói ra như vậy, khuôn mặt của lão già cha ta tái nhợt vì sợ hãi.

Ông run rẩy nhìn Tiêu Trường Hành "Điện hạ, tiểu cô nương tâm cơ đơn thuần, nói năng thoải mái..."

Tiêu Trường Hành nói, "Cô nghĩ, Liên nhi nói đúng!"

Lão già cha ta: "..."

21.

Lý do cha ta ép ta cưới thay là vì ông ấy sợ quyền thế của Tiêu Trường Minh.

Bây giờ có Tiêu Trường Hành quyền cao chức trọng, tất nhiên là gió chiều nào phải xoay chiều ấy.

Ông ấy lập tức đáp ứng hôn sự của chúng ta, tiện thể còn viết phong thư tố cáo Tiêu Trường Minh.

Bán đích nữ phủ Thượng Thư vào thanh lâu, đây là tội ác tày trời, coi thường vương pháp.

Mặc dù mẫu thân hắn có là bạch nguyệt quang của hoàng đế, Hoàng đế cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

"Lão lục! Ngươi làm cho trẫm quá thất vọng rồi!"

"Phạt ngươi cấm túc nửa năm, ở trong phủ tự suy nghĩ lại!"

Sau đó, ông ban thưởng hậu hĩnh cho Giang gia, cũng đồng ý hôn sự với ta và Tiêu Trường Hành, xem như là bù đắp cho Giang phủ.

(Người cưới Tiêu Trường Minh là Giang Vận Tiên, không phải Giang Ấu Liên, vụ cưới thay là trong âm thầm, nên không xem là Thái tử cướp vợ của em.)

Mặc dù không hoành tráng bằng việc cưới chính phi cho Thái tử, nhưng vẫn có rất nhiều quan viên đến uống rượu mừng cưới.

Tiêu Trường Hành không có nữ nhân nào khác, hạ nhân trong phủ càng tôn kính đối với ta hơn.

Ta ở trong phòng tân hôn, trong lòng đầy mâu thuẫn.

"Đợi lát nữa vào động phòng rồi nhỉ?"
"Chúng ta còn phải sinh nhi tử? Còn sinh nữ nhi?"
"Còn muốn sinh cả hai!"

Lần này ta đã thay đổi nha hoàn hồi môn. Hồng Đậu nghe lời ta, không nhịn được mà nhắc nhở

"Tiểu thư, người rụt rè một chút được không?"

"Điện hạ tính tình lạnh lùng, nếu như người chủ động, chỉ sợ ngài ấy sẽ không hài lòng?"

Ta nhếch môi cười.

"Nam nhân không phải là không thích nữ nhân chủ động, mà là thích nữ nhân của mình chủ động."

"Chủ động thì mới có cơ hội."

Ta đang nói nhảm với Hồng Đậu, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh im lặng.

"Sao vậy? Sao không nói chuyện?"

Ta cau mày, vén khăn trùm đầu lên và thấy 10 nam nhân đeo mặt nạ đen đang đứng trong phòng tân hôn của ta.

"Này... ngươi là ai?"

Ta vừa dứt lời, họ đã bắt cả nhà hoàn và bảo mẫu của ta là con tin.

Hắn kề con dao vào cổ rồi đe dọa: "Không muốn ch.ết thì ngậm miệng".

Ta: "À?"

Đây chẳng lẽ là phần quà đặc biệt dành cho nữ chính truyện ngược văn?

22.

Người đột nhập vào phòng tân hôn của ta lúc này chính là Tiêu Trường Minh.

Chân của hắn không đứng lên được do bị nhiễm độc từ trong bụng mẹ. Nhưng thực tế thì chân đã được chữa khỏi từ lâu rồi.

Biết hôm nay ta và Tiêu Trường Hành thành hôn, hắn trực tiếp dẫn người vào phòng tân hôn.

Hắn tháo mặt nạ ra và nhìn ta với ánh mắt đau khổ.

"Liên nhi, nhìn bản vương một chút!"

Ta: "Không nhìn, không nhìn! Ngày đại hôn của bản trắc phi và thái tử, sao Tấn Vương điện hạ lại tới đây? Thật là xui xẻo!"

Biểu cảm của Tiêu Trường Minh ngay lập tức trở nên vặn vẹo.

"Nàng là vương phi của bản vương, sao có thể gả cho Thái tử làm trắc phi."

Ta lấy một nắm đậu phộng và hạt dưa từ dưới chăn:

"Nói cho rõ ràng? Vương phi của ngài là Giang Vận Tiên, trên hôn thư, trên tam thư lục lễ đều là tên của nàng ta."

"Ta là Giang Ấu Liên, ta không có quan hệ gì với ngài."

Hắn trừng mắt nhìn ta "Nhưng nàng đã bái đường thành thân với bản vương!"

Ta: "Hả! Chứ không phải là bị giáng xuống làm nha hoàn rồi bán vào thanh lâu sao?"

"Ta đi kiện ngài tội buôn người cũng được đấy."

Tiêu Trường Minh áy náy: "Ta không có bán nàng! Ta còn cho Lý mama tiền..."

Tiêu Trường Minh chắc là mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.

Hắn hành hạ ta, không cho ta được sống yên. Sau khi ta gả cho nam nhân khác, hắn lại chạy đến phòng tân hôn để cướp người.

Là nữ chính, ta chẳng những không động lòng mà còn mắng hắn ta.

Trong khi ăn hạt dưa, ta đã thốt ra tất cả những lời ch.ửi thề mà ta gom góp trong cả 2 kiếp.

Lúc đầu Tiêu Trường Minh còn giả ngu.

"Liên Nhi, đừng như vậy, ta biết nàng đang tức giận."

Nhưng khi ta ch.ửi thề ngày càng nhiều, Tiêu Trường Minh không thể chịu đựng được nữa.

Tiêu Trường Minh suýt nữa nôn ra m.áu, và những nam nhân mặc đồ đen bên cạnh hắn đều rơi lệ.

"Đừng mắng, đừng mắng nữa, mắng thâm độc quá vậy."

"Từ khi ta sinh ra đến nay, chưa từng bị mắng như bây giờ..."

Sau đó, nam chính đến cướp hôn bị ta ch.ửi cho ngu người, ch.ửi cho không còn ngóc được đầu dậy.

Rồi Tiêu Trường Hành phát hiện, tất cả đều bị bắt.

7.

Khi bị kéo đi, Tiêu Trường Minh lầm bầm một mình: "Liên Nhi, nàng không thích ta một chút nào sao?"

Ta giơ tay vuốt bụng "Ta mang thai, hài tử là của hắn."

Giây phút ấy, ta như nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng.

Nam chính truyện ngược mà cũng dễ tổn thương?

Những kẻ gây rối đã bị dọn sạch, chỉ còn lại Tiêu Trường Hành và ta trong phòng.

Hắn đưa tay đè ta xuống giường, bàn tay hơi lạnh từ trong vạt áo thò vào vuốt ve bụng ta.

"Thật không?"

"Sao Cô lại không nhớ?"

Ta véo vào phần mỡ thừa trên bụng.

Ta: "Có thai với giò hấp đường phèn, thịt kho tàu, chim quay, gà quay, thịt chua ngọt..."

Tiêu Trường Hành cười cười, giơ tay ôm ta vào lòng, nhéo mặt ta một cái.

"Vừa rồi lại ăn trộm cái gì?"

Ta lấy ra một nắm đậu phộng và hạt dưa, "Muốn ăn không?"

Tiêu Trường Hành: "Cô không tin, Cô muốn hôn miệng nếm thử."

Rồi hắn cúi xuống hôn lên môi ta.

24.

Bởi vì ta không yêu nam chính và cưới nam phụ. Cho nên ta, nữ chính của cuốn tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm, đã không bị ngược.

Còn nam chính thì bị bệnh nặng, vì yêu mà dở người, sau khi mất đi người mình yêu thì tinh thần suy sụp.

Mặc dù ta cũng không biết tại sao hắn lại yêu ta.

Ta đoán có lẽ là hắn có xu hướng thích bị ngược.

Mắng hắn càng nhiều thì hắn càng thích.

Ta cũng nghe được có người noi gương ta mà mắng vào mặt Tiêu Trường Minh để chiếm được sự chú ý của hắn.

Nhưng còn chưa mắng xong thì đã bị xử lý rồi.

Hắn nói: "Trên đời này, chỉ có Liên Nhi mới có thể mắng ta như vậy!"

Trời ơi đừng có nhắc ta vào.

Nửa năm sau khi ta và Tiêu Trường Hành thành hôn, Giang Vận Tiên bỗng nhiên quay trở lại.

Nàng ta đầu bù tóc rối, cơ thể gầy gò đến mức gió thổi qua thôi cũng ngã, mặc đồ trắng, và gục xuống trước cửa Tấn vương phủ.

Tình cờ hôm đó xe ngựa của ta đi ngang qua cửa Tấn vương phủ, Tiêu Trường Minh cũng định đi ra ngoài.

Thế là ba chúng ta chạm mặt nhau.

Tình huống m.áu chó trong cốt truyện lập tức xuất hiện.

Giang Vận Tiên nhìn trên người ta toàn là vàng bạc trang sức, trong mắt nàng ta hiện lên một tia ghen tị, nàng ta khẽ gọi "Vương gia."

Dù sao cũng là bạch nguyệt quang của Tiêu Trường Minh, chuyện thành ra như vậy, Tiêu Trường Minh cũng cảm thấy đau lòng.

Hắn lập tức đỡ nàng ta dậy: "Tiên nhi, nàng làm sao vậy? Làm sao lại thành như thế này?"

Giang Vận Tiên bắt đầu giả làm nạn nhân.

"Trước đây Liên nhi nói thích Vương gia, xin ta nhường vị trí Tấn Vương phi, ta từ nhỏ đã yêu thương muội ấy, chắc chắn sẽ đáp ứng."

"Không ngờ muội ấy lại phái người bắt cóc ta, lưu đày ta."

Sau đó, nàng nhào tới trước xe ngựa của ta "Muội muội, ta không quan tâm quá khứ, không xin muội trả lại cho ta vị trí Vương phi. Ta chỉ xin muội cho ta làm thiếp thất hay thông phòng cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên Tấn Vương điện hạ..."

Ta nhanh chóng rút chân lại.

"Ôi, bẩn quá! Đừng động tay vào!"

25.

Giang Vận Tiên rất tủi thân "Muội muội, muội làm sao có thể nói như vậy? Vị trí và thân phận hiện tại của muội vốn dĩ là của ta..."

Hồng Đậu bây giờ là nữ quan của Đông cung, khí thế cũng không còn như xưa nữa.

Nàng ấy đi lên và cho Giang Vận Tiên một cái tát.

"To gan! Chủ tử của ta là trắc phi của Thái tử, không phải là Tấn Vương Phi."

"Giang cô nương mời tự trọng, nếu truyền đến tai thái tử điện hạ thì đối với người sẽ không tốt đâu."

"Giang Ấu Liên" trước đây từng nhu nhược yếu đuối, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng thường xuyên bị Giang Vận Tiên bắt nạt.

Thấy nha hoàn dám đ.ánh mình, Giang Vận Tiên hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Hồng Đậu! Ngươi dám? Ta là đại tiểu thư, ngươi không nhận ra ta sao?"

Hồng Đậu khịt mũi lạnh lùng.

"Lão gia và phu nhân đã nói rồi, nhà chúng ta không có nữ nhi đào hôn bỏ trốn theo người khác, người đã bị trục xuất ra khỏi phủ rồi."

"Bây giờ trong phủ Thượng thư, chỉ có một nữ nhi duy nhất, chính là chủ tử của ta!"

Nhìn thấy Giang Vận Tiên bị đ.ánh, Tiêu Trường Minh đau lòng muốn tìm chúng ta tính sổ.

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Tiên nhi dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng!"

Ta cũng lười nói nhảm với hắn.

"Vậy ngài nghĩ xem, tại sao nàng ta lại đột nhiên trở về?"

"Nàng ta bỏ trốn cùng với thư sinh kia, nhưng hóa ra lại không phải là nam nhân tốt."

"Ban đầu, hai người họ dựa vào số tiền mà nàng ta trộm được để sống yên ổn qua mấy tháng. Thư sinh tuy bề ngoài lương thiện nhưng sau lưng thì ăn nhậu, cờ bạc, nhanh chóng thua hết tiền. "

"Sau khi tiêu hết tiền, chủ nợ tìm đến nhà, và thư sinh đã bán nàng ta đi."

"Thứ tỷ đáng thương của ta, một cánh tay ngọc đã vuốt ve cả nghìn người, một đôi môi đỏ đã có ngàn người nếm qua."

"Bây giờ nàng ta mới trốn thoát, nhất định sẽ trở về tìm ngài, Vương gia ngài đừng khiến nàng ta thất vọng."

Nói xong, ta cười ha hả như một kẻ phản diện rồi lên xe ngựa rời đi, bỏ lại Tiêu Trường Minh và Giang Vận Tiên đã hóa đá đen thui.

Hồng Đậu: "Tiểu thư, thái tử điện hạ hôm nay tuần doanh trở về."

Ta: "Được! Trở về tìm Thái tử điện hạ!"

26.

Sau đó, ta nghe nói rằng Giang Vận Tiên trở thành thông phòng của Tiêu Trường Minh, bị Tiêu Trường Minh ngược thân ngược tâm, và đi vào con đường nữ chính truyện ngược.

Mà ta, bởi vì cái mỏ hỗn lại chọn đúng người, không chỉ đi trên con đường ngọt văn, mà còn là sảng văn.

Nhờ có ta biết cốt truyện, Tiêu Trường Hành không hắc hóa, một lòng theo đuổi sự nghiệp và lên ngôi.

Tại đại điển đăng cơ, các triều thần nói, đất nước không thể một ngày không có vua, hậu cung cũng không thể một ngày vô chủ, xin Tiêu Trường Hành lập hậu.

Tiêu Trường Hành nhìn ta, khóe miệng hơi cong lên, giả vờ khổ não.

"Ừm... Khi Trẫm làm thái tử, bên người chỉ có một trắc phi, muốn lập hoàng hậu cũng không biết nên chọn ai."

"Trẫm nhớ nàng ấy là đích nữ của Giang thượng thư?"

Lão già cha ta kích động đến mặt đỏ bừng.

"Đúng vậy, chính là tiểu nữ."

Tiêu Trường Hành gật đầu: "Được, vậy thì là nàng đi!"

Lão già cha ta được bao quanh bởi những cái rắm cầu vồng.

"Chúc mừng Giang Thượng Thư!"

"Không, nên gọi là quốc trượng đại nhân!"

Các đối thủ chính trị với cha ta lại không phục.

"Bệ hạ, thực sự... lập nàng ta làm hậu?"

Tiêu Trường Hành kỳ quái nhìn hắn "Ngươi không phải muốn có hoàng hậu sao? Giờ có rồi đấy, còn bất mãn cái gì?"

Bởi vì trước đây, hắn đã hứa với ta sẽ một đời một kiếp một đôi người.

Sau đó, hắn đối xử rất tốt với ta.

Nếu hắn không nghe ta, đêm về ta lại dính lấy hắn.

Vào ban đêm, Tiêu Trường Hành dán vào người ta.

"Ái phi hài lòng chứ?"

Tôi gật đầu "Hài lòng hài lòng."

Hắn lật xem "Tị Hỏa Đồ" trong tay, dừng lại ở một trang không thể miêu tả bằng lời được.

"..."

Ta đẩy hắn xuống và cúi đầu hôn.

"Đều tuỳ chàng..."

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top