Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 8: Bí mật của Lăng lão bản


Bí mật của Lăng lão bản.


Ông chủ quán cà phê nào đó ngồi ở trong phòng đợi một ngày cũng không thấy Đường Dịch tới, (bình tĩnh a), hai ngày Đường Dịch cũng không có tới, (đừng nóng vội a), sang ngày thứ ba cũng không thấy Đường Dịch xuất hiện (bình tĩnh bình tĩnh, vội vàng là không tốt a, đừng rối lên a). Lăng Trạch liền lên QQ gửi tin nhắn:

Lăng Trạch: Có đó không?

Mười phút sau, Lăng Trạch: Em có đó không? Tiểu Dịch

Nửa tiếng sau, "Tiểu Dịch, sao em không trả lời tôi?"

Hai tiếng sau, "[Tin nhắn thoại] Tiểu Dịch, có phải em xảy ra chuyện gì không?"

Tút... tút....

Nhiều năm sau này vẫn yêu như trước

Lòng dù bối rối nhưng ta vẫn chịu được

Thời gian sẽ làm lành lại vết thương

Tình xưa chôn giấu, chuyện xảy ra cũng khó vãn hồi

Suy nghĩ kỹ rồi, cuối cùng vẫn không đi

Chúng ta đã hứa nắm chặt tay nhau cả đời

Nhưng rồi vẫn bị người bỏ lại sau lưng

Tình xưa cất giấu, kỷ niệm chôn sâu

Chúng ta đã hứa nếu nhớ sẽ quay đầu

Phía sau vẫn có người đứng đợi thật lâu, thật lâu...

Xin chào, xin mời để lại tin nhắn thoại sau tiếng "bíp" (Đây không phải bài hát của mình ở trong kịch truyền thanh XXX kia sao, giọng hát này hình như cũng chính là của mình a. Em ấy rốt cuộc vẫn là rất thích Lăng Trạch, không đúng, là giọng của Lăng Trạch a.)

Lăng Trạch lại gọi thêm lần nữa, không bắt máy, tới tới lui lui cũng đã 10 lần, nhưng vẫn không ai bắt máy. Lăng Trạch cũng bắt đầu nóng nảy, không còn giữ được bình tĩnh.

Lăng Trạch: Dịch Dịch đi đâu rồi?

Đường Đường Đường Đường: Tiểu Dịch không nói anh biết sao?

Lăng Trạch: Nói.

Đường Đường Đường Đường: Không phải người nó ngưỡng mộ nhất chính là anh sao? Nó sao lại không nói anh biết?

Lăng Trạch: Nói trọng điểm!!

Đường Đường Đường Đường: Trọng điểm là gì?*Cười nham nhở*

Lăng Trạch: Trọng điểm là, Đường Dịch đi đâu?

Đường Đường Đường Đường: Tôi nói này Lăng Trạch, bây giờ là anh cầu tôi nha, chú ý ngữ khí. À quên nữa, anh cũng không cần đi hỏi Tần Mộc, hắn cũng không biết đâu ha ha.

Lăng Trạch: Tôi hỏi lại lần nữa, Đường Dịch đi đâu?

Đường Đường Đường Đường: Trước khi trả lời, anh có thể nói cho tôi biết tại sao lại muốn biết em trai tôi đang ở đâu không?

Lăng Trạch: Không có gì cả.

Đường Đường Đường Đường: Nếu như không có gì thì tôi cũng có quyền không nói cho anh biết.

Lăng Trạch vuốt vuốt ngực, tay đánh ra hàng chữ: Tôi thích em ấy, tôi cũng biết việc này có chút ghê tởm, tôi cũng sợ sẽ khiến em ấy sợ hãi, nên chỉ có thể...

Đường Đường Đường Đường: Thích? Lăng Trạch, anh nói thật chứ? Là loại tình cảm như thế nào, yêu thích?

Lăng Trạch: Em trai cô ở đâu?

Đường Đường Đường Đường: Đi tới một trấn nhỏ ở Tứ Xuyên để tặng quà cho trẻ mồ côi, người già neo đơn ở đó, chắc cũng phải đi một vòng mới trở về. Lăng Trạch, nếu như anh thật sự thích em trai tôi, mời anh đến cho em tôi hạnh phúc. Nếu như anh chỉ ôm ý tưởng đùa ngoạn trong đầu thì tôi khuyên anh nên tránh xa em tôi một chút, nó rất hồn nhiên. Mong anh cho tôi một lời hứa hẹn.

Lăng Trạch: Tôi sẽ cho em ấy hạnh phúc!!

Đường Đường Đường Đường: Em rể, đến kêu một tiếng chị vợ ta nghe nào *cười nham nhở*

Hai phút sau, Đường Đường bốc hỏa: Lăng Trạch, nhà ngươi mịa nó lợi dụng lão nương xong liền không để ý tới ta.

Lăng Trạch: Tần Mộc là người không tệ, cậu ấy theo đuổi cô cũng đã 5 năm rồi, hắn thật sự rất thích cô.

Lăng Trạch: Gặp được người như vậy, tốt nhất là nên gả đi!! Làm gì có ai chấp nhận trả giá mà vẫn không nhận được hồi báo, cậu ta cũng đã trả giá hết 5 năm, cô lại không cho cậu ấy bất cứ hi vọng. Tôi cứ nghĩ cậu ta đã đáp ứng hôn ước cùng thiên kim của Vương thị kết hôn, ai ngờ cậu ta lại nói với tôi chỉ còn có 3 tháng nữa. Hoặc để cậu ấy đi, hoặc là giữ cậu ấy ở lại. Tôi đương nhiên là vẫn mong cô sẽ giữ cậu ấy ở lại, cô suy nghĩ kỹ đi, chị!!

Đường Đường Đường Đường: Em rể, nể mặt em lần đầu tiên gửi cho ta nhiều chữu như vậy, yên tâm đi, chị vợ đây sẽ suy xét kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top