Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Quỷ Phù Dung (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Yêu Hồ Đại Nhân

Thẩm Dung cởi quần áo, nằm vào trong chăn, quay đầu nói với Phong Chính: "Lão bản, vậy tôi đi ngủ... Cô, cô chảy máu mũi!"

Phong Chính bình tĩnh lau máu: "Nóng trong người. Cô mau ngủ đi, đã qua giờ Tý rồi."

Ngày mai còn phải dậy sớm, Thẩm Dung lập tức nhắm mắt ngủ.

Một giấc này cô ngủ vô cùng yên ổn.

Sáng sớm, vừa mở mắt ra, Thẩm Dung liền đối diện với một đôi mắt toàn tơ máu, bọng mắt đen sì, cả người lập tức cứng đờ.

Phong Chính thu lại vẻ thỏa mãn trong mắt, thản nhiên nói: "Ồ, cô tỉnh rồi."

Thẩm Dung gật đầu, sờ lên chiếc váy đỏ đã được sửa lại cỡ trên giường, nói: "Lão bản, cả đêm qua cô không ngủ sao? Là vì sửa váy cho tôi?"

"Không phải, ta ghé vào mép giường nhìn cô..." Phong Chính cắn lưỡi, sửa miệng: "Nhìn cô ngủ ngon như vậy, ta không đành lòng đánh thức. Nhưng ta đã ngủ quen giường nên không ngủ được ở chỗ khác. Vì vậy đêm qua mới khó ngủ."

Thẩm Dung nghi hoặc trong lòng.

Vị Phong lão bản này, vì sao lại đối xử tốt với cô như vậy?

Cô đứng dậy từ trong chăn, mặc bộ váy đỏ vào: "Thật ngại quá, chiếm giường của cô. Vậy đêm nay tôi ngủ ở bên ngoài, hoặc nếu cô không ngại, chúng ta có thể ngủ chung giường?"

Cô xỏ giày vào, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy hai dòng máu bên dưới mũi Phong Chính.

Chiếc váy đỏ được sửa lại rất vừa vặn, đường may tinh xảo, không có chỗ chê.

Thẩm Dung tự hỏi một lát, nói: "Phong lão bản, cô tốt với tôi như vậy, tôi không có gì báo đáp. Chờ lát nữa tôi về, tôi sẽ mang cho cô một gói trà thảo mộc, cô nhớ uống nhé."

Bị nóng kiểu này cũng quá nghiêm trọng rồi.

Rất khó để cô không nghĩ nhiều, có khả năng đây là một nhiệm vụ chi nhánh. Nói không chừng mang trà thảo mộc về, sẽ có được một số manh mối mới.

"Ngủ, ngủ cùng nhau... Mang trà thảo mộc cho ta?" Đôi tay Phong Chính nắm chặt, móng tay lại hung hăng đâm vào lòng bàn tay, hắn quay mặt đi che giấu cảm xúc: "Được."

Thẩm Dung nhìn thấy máu lại chảy ra từ tay hắn, bèn nói: "Còn có vết thương trên tay cô, cũng nên xử lý một chút. Khi trở lại tôi sẽ mang thêm chút thuốc trị thương."

Phong Chính hít sâu một hơi, máu nhỏ giọt từ trong lòng bàn tay lập tức trở thành một đường: "Hai tay ta đều bị thương, đến lúc đó cô có thể tự mình bôi thuốc cho ta không?"

"Được." Thẩm Dung nở nụ cười dỗ dành tiểu bằng hữu: "Chờ tôi trở lại."

Dứt lời, cô xoay người xuống lầu.

Phong Chính bước nhanh ra cửa, dựa vào cửa phòng si mê nhìn theo bóng dáng Thẩm Dung. Một bên nắm chặt lấy bàn tay mình, cho đến khi tất cả đều là máu, một bên lẩm bẩm: "Ta chờ em.. Nhanh chóng trở về. Em vừa đi, ta liền bắt đầu nhớ.."

Thẩm Dung đi xuống lầu, Tả Lam và Tiêu Chấn Phong đang ăn bữa sáng.

Thẩm Dung gọi một chén cháo.

Tả Lam hỏi: "Tối qua cô không ngủ ở phòng à? Sáng nay tôi đi gọi cô lại thấy trong phòng không có người."

Tiêu Chấn Phong: "Không phải tối qua cô đi trả váy sao? Sao vẫn còn mặc cái này... Hình như số đo vừa người hơn."

Thẩm Dung: "Ừm, đêm qua tôi đi trả váy, nhưng lão bản đã ném quần áo ban đầu của tôi đi rồi. Đành để tôi ngồi một chỗ nghỉ ngơi, sửa lại váy này cho tôi."

Hai người kia nghe vậy đều hiểu rõ, không có thắc mắc gì.

Ba người ăn sáng xong lập tức tới Xuân Mãn Lâu.

Thẩm Dung dẫn bọn họ vào hẻm nhỏ mua tiền giấy.

Hai người đều bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra không thể tay không tiến vào Xuân Mãn Lâu, chính là ý tứ này."

Lão bản quầy hương khói khẽ mở đôi mắt, cười tủm tỉm, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Dung một lúc lâu: "Bộ váy này, là lão bản nương của tửu lâu đưa cho cô?"

Thẩm Dung gật đầu: "Làm sao vậy?"

Lão bản lại mỉm cười, nói: "Thuận miệng nên hỏi."

Tuy nói thế, nhưng ánh mắt của lão bản lại biểu lộ ra cảm xúc không đơn giản như vậy.

Thẩm Dung tạm thời nén lại sự nghi ngờ, khiêng nửa bao tiền giấy vào Xuân Mãn Lâu.

Bước qua đại môn, thanh lâu lụa đỏ mềm mại, mỹ nhân như ngọc đều trở thành ảo ảnh, nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Các cô nương xinh đẹp, che miệng mỉm cười e lệ lập tức trở thành bộ dáng miệng máu răng đen, bộ mặt hư thối, hai mắt sáng quắc kéo theo thân thể lộc cộc tiếng xương cốt, nhanh chóng tới gần: "Ai nha, ba vị khách quan, sao sớm như vậy đã tới rồi."

Hai chân Tiêu Chấn Phong nhũn ra: "Tôi, tôi, tôi, tôi chờ các cô bên ngoài."

Tả Lam kìm chế sợ hãi: "Không có tiền đồ! Lại không phải tay không tiến vào, anh sợ cái gì!"

Tú bà khập khiễng đi từ trên lầu xuống.

Xương mặt một bên của tú bà đã vỡ nát, lộ ra khoang miệng thối rữa chỉ còn nửa cái đầu lưỡi, tròng mắt cũng rơi ra khỏi hốc, căng miệng mỉm cười ân cần, nói: "Ba vị khách nhân muốn tìm cô nương nào?"

Thẩm Dung đi thẳng tới chỗ tú bà: "Tìm bà, không tìm người khác."

Tả Lam và Tiêu Chấn Phong ngơ ngác nhìn tú bà, toàn thân cứng đờ. Một bên sợ hãi, một bên nỗ lực tiêu hóa hình tượng tú bà.

Tú bà cầm quạt che nửa mặt, ngượng ngùng nói: "Vậy chúng ta lên lầu.''

Thẩm Dung đứng tại chỗ: "Không cần lên lầu, lần này chúng tôi tới, là muốn nhìn một chút sân viện sinh thời của Phù Dung. Chỉ cần bà đồng ý, ba bao tiền này đều thuộc về bà."

Khi nghe thấy sân viện của Phù Dung, tú bà có chút chần chờ. Nhưng vừa nghe đến "tiền", hai mắt liền sáng quắc, sầu lo gì đều vứt lên chín tầng mây, lập tức đồng ý: "Thành thành thành, chỉ cần mấy người không chê đen đủi, bây giờ ta dẫn đi luôn."

Tiêu Chấn Phong nhỏ giọng kêu lên: "Mẹ ơi, ngay cả quỷ còn ngại viện Phù Dung đen đủi. Tôi có thể không đi hay không?"

"Không thể!" Tả Lam kéo hắn đuổi kịp Thẩm Dung và tú bà.

Thẩm Dung đi song song với tú bà: "Tôi còn một chuyện muốn hỏi, là về lão bản tửu lâu."

Bước chân tú bà hơi lảo đảo, khuôn mặt vốn đã rách đến chia năm xẻ bảy lại càng thêm vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ điên đấy, cô muốn hỏi chuyện gì của của nàng ta?"

Thẩm Dung: "Tôi nghe nói lão bản tửu lâu một lòng muốn chết, còn nhìn thấy nàng ấy tự làm bản thân mình bị thương. Tại sao lại như vậy? Chuyện này có quan hệ gì với Phù Dung sao?"

Tú bà: "Nàng ta và Phù Dung đúng là có chút quan hệ, nghe nói là dì nhỏ của Phù Dung. Nhưng mà chuyện nàng ta muốn chết, lại không có quan hệ gì với Phù Dung cả."

"Nghe chính miệng kẻ điên ấy nói, là vì kiếp này không thể gặp lại người mình yêu, sống không có gì thú vị. Lại nhớ đến người yêu đã quyết liệt cùng nàng ta như thế nào, còn rất chán ghét nàng ta, nên mới cảm thấy tồn tại mỗi giây mỗi phút đều rất thống khổ. Cứ như vậy mà một lòng muốn chết. Nhưng mà ngày hôm qua, nàng ta đột nhiên..."

Tú bà lập tức dừng lại. Nhớ đến lời Phong Chính cảnh cáo khi đánh bà ta, không được nói cho bất luận kẻ nào là nàng ta tới hỏi cách thân cận cùng nữ hài tử. Trong lòng tú bà sợ hãi, không hề nói tiếp.

Vừa lúc đi đến viện Phù Dung, tú bà dừng lại, đưa cho Thẩm Dung một chuỗi chìa khóa xưa cũ: "Ta đưa các người đến đây thôi."

Thẩm Dung nhận lấy chìa khóa, thuận tay đưa bao tiền của mình cho tú bà.

Tả Lam và Tiêu Chấn Phong cũng đưa tiền giấy cho cô nhưng cô không đưa luôn cho tú bà, mà nói: "Chờ chúng ta đi ra ngoài sẽ đưa nốt cho bà."

Tú bà ngầm hiểu, khẽ cười: "Tiểu thư đây là không tin tưởng ta nha. Được rồi, ta chờ ở sảnh trước, như vậy cô có muốn chuồn cũng không thoát được."

Tú bà khập khiễng rời đi.

Thẩm Dung cầm chìa khóa mở cửa.

Dường như đã rất lâu rồi không có ai tới nơi này, cửa đầy bụi đất. Chìa khóa cắm vào ổ phải dùng sức vặn nhiều lần mới mở ra được.

Cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, bụi bặm mù mịt bay tứ tung, khiến ba người Thẩm Dung ho khan vài tiếng.

Một tay Thẩm Dung vẫy lung tung trước mặt, tay kia che miệng và mũi, chậm rãi đi vào sân.

Nơi này không lớn, là kết cấu tứ hợp viện. Khắp nơi trong viện đều xám xịt, tử khí âm trầm, không khí hỗn loạn lại pha lẫn cùng bóng râm có vẻ bất thường.

Nhưng giữa viện lại có một cây Phù Dung tràn đầy sức sống, vô cùng xanh tươi.

Bên dưới tàng cây có một bàn thờ nho nhỏ.

Màu sắc của hương khói và tế phẩm ở bên trên còn rất mới, rõ ràng là mới đặt chưa lâu.

Tả Lam nhíu mày: "Rất lâu rồi không có người nào đến đây, vậy đồ tế lễ này là từ đâu tới?"

Tiêu Chấn Phong: "Tiểu nhị kia nói, mấy ngày trước có người nhìn thấy Trần Quảng Niên ở trong viện Phù Dung khóc, có thể là do hắn ta làm."

Thẩm Dung không đồng ý với lời nói của Tiêu Chấn Phong.

Cũng chính vì không tin những lời bát quái của tiểu nhị nên cô mới đến đây xem.

Cô đến gần cây Phù Dung, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát mặt đất.

Xung quanh gốc cây đều là lá khô, nhưng lại có mấy chỗ lá khô phân bố khác biệt.

Cô cầm một thanh gỗ, đẩy đám lá ra.

Phía trên bùn đất có một dấu giày rất nông.

Thẩm Dung khom lưng, một đường đẩy hết lá khô ra, đi theo dấu giày đến một bức tường trong sân.

Đặt dưới tường viện là một lu nước khô cạn, trên thành lu nước này lại không hề có tro bụi. Trên vách tường xám trắng gần lu nước còn có vài dấu vết ma sát.

Tả Lam đi tới, hỏi: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Thẩm Dung áng chừng chiều cao của mình, lại nhìn Tả Lam và Tiêu Chấn Phong.

Chiều cao của cô không thích hợp.

Vóc dáng Tả Lam cao hơn so với các cô gái bình thường, nhưng vẫn thiếu một chút.

Trái lại Tiêu Chấn Phong có thể thử xem.

Thẩm Dung nói với hắn: "Anh dẫm lên lu nước này đi."

Tiêu Chấn Phong lắc đầu, ngại nơi này xui xẻo: "Tôi không đi."

Thẩm Dung giơ nắm tay lên, nhẹ nhàng hỏi: "Có đi hay không?"

Tiêu Chấn Phong kìm nén sợ hãi: "Tôi đi."

Theo chỉ dẫn của Thẩm Dung, hắn dẫm lên lu nước, hai tay bám lấy đầu tường, lại dùng chân giẫm lên những vết mòn trên vách tường, sau đó cánh tay dùng sức, dưới chân cũng dùng lực.

Hắn trèo được lên tường, ngạc nhiên nói: "Leo tường như thế này rất nhẹ nhàng."

Thẩm Dung ngửa đầu nói: "Anh nhìn xem trên thành tường có bụi hay không."

Tiêu Chấn Phong: "Thành tường chỗ này không hề có bụi. Hơn nữa, bên ngoài viện này là một cái ngõ nhỏ. Nó thật sự rất hẹp, chỉ rộng khoảng nửa mét, hai đầu đều bị chặn bằng gạch, gạch không trát xi măng, cao khoảng một mét, phía dưới đều là bùn đất..."

Hắn dừng lại, căng mắt, thò người xuống quan sát kỹ: "Bùn đất rất loạn, giống như bị cái gì khuấy lên."

Thẩm Dung để hắn xuống, nói: "Nếu là bùn đất tích tụ tự nhiên, sẽ không như vậy."

Tả Lam cau mày: "Điều này cho thấy, có người cố ý đảo loạn bùn đất, để che giấu vết giày của hắn ta. Người khác không dám tới gần viện Phù Dung, ngay cả ma quỷ đều ngại nơi này đen đủi. Nhưng người này, không chỉ trèo tường tế bái Phù Dung, nhìn những dấu vết chúng ta tìm được, còn là thường xuyên tới."

Thẩm Dung gật đầu đồng ý, bổ sung: "Tiểu nhị nói có người nghe thấy tiếng khóc, chắc hẳn chính là của hắn. Lúc ấy, hắn còn cố tình khoác trường bào, ngụy trang thành Trần Quảng Niên. Như vậy, người này cùng với Phù Dung và Trần Quảng Niên, chắc chắn có quan hệ."

Người như vậy, trong lòng cô đã có một ứng cử viên.

-- Người anh trai mất tích của Phù Dung.

Tiêu Chấn Phong hỏi: "Sao cô lại nghĩ đó là người, mà không phải là quỷ?"

Thẩm Dung: "Tiểu nhị nói Trần Quảng Niên già đi rất nhiều. Nhưng ma quỷ sao có thể già đi? Anh nhìn bộ dáng của Phù Dung, tuy rằng đáng sợ, nhưng vẫn trẻ tuổi như cũ."

Khoan đã...

Thẩm Dung bỗng nhiên nghĩ đến, tú bà nói lão bản tửu lâu là dì của Phù Dung. Đào Hoa là bạn của Phù Dung nhưng hiện tại cũng đã trở thành một bà lão. Nhưng bộ dáng của lão bản lại trông như mới ngoài đôi mươi.

Tại sao nàng ấy lại không già đi? Chẳng lẽ nàng ấy cũng là quỷ?

Nhưng nàng ấy lại một lòng muốn chết.

Thẩm Dung dừng một chút, lại nghĩ: Ai nói quỷ thì không thể tìm chết?

Sương mù trên người vị lão bản này càng ngày càng nặng.

Rời khỏi Xuân Mãn Lâu, trên đường về Thẩm Dung tránh hai người kia, một mình đi tới hiệu thuốc mua thuốc trị thương và trà thảo mộc.

Tả Lam và Tiêu Chấn Phong quay lại tửu lâu trước, đúng lúc này lại bắt gặp một bóng người mặc đạo bào cũ nát, đi vào trong hẻm nhỏ cạnh tửu lâu.

Hai người vội vàng đuổi theo, nhưng khi rẽ vào một góc, người kia đã hoàn toàn biến mất.

Thẩm Dung mang trà thảo mộc và thuốc trị thương trở lại, liền bị Tả Lam kéo lên lầu.

Cô đặt đồ trong tay xuống, nhờ chưởng quầy trông giúp một lát, rồi theo Tả Lam lên phòng.

Tiêu Chấn Phong đã chờ trong phòng: "Không phải cô nói buổi trưa đạo sĩ mới tới sao? Nhưng vừa rồi chúng tôi đã gặp được."

Thẩm Dung hỏi: "Vậy người đâu? Đã vào tửu lâu ở sao?"

Tả Lam lắc đầu: "Không có, đạo sĩ kia biến mất ở con hẻm bên cạnh tửu lâu."

Thẩm Dung kêu bọn họ đưa cô tới xem.

Hai người dẫn Thẩm Dung xuống lầu, đi tới hẻm nhỏ, quẹo vào một chỗ: "Chính là ở chỗ này, hoàn toàn mất dấu."

Thẩm Dung quan sát xung quanh, tầm mắt dán chặt vào dấu giày trên mặt đất.

Hoa văn trên dấu giày nhìn rất quen mắt.

Thẩm Dung đi theo dấu giày này, dừng lại trước cửa nhỏ ở hậu viện của tửu lâu.

Cô nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ, liên hệ rất nhiều manh mối với nhau, trong đầu mơ hồ dựng lên được một câu chuyện xưa.

Ba người lại về tửu lâu.

Bên trong tửu lâu vô cùng yên tĩnh, bọn họ lập tức dừng lại trước cửa, âm thầm quan sát.

Phong Chính bưng một chén trà thảo mộc chỉ còn lại một nửa, nhìn người đàn ông vẻ mặt lấy lòng trước mắt, cười đến âm trầm: "Ngươi dám động vào đồ của ta?"

Lông mày người nọ nhíu chặt: "Ta... Ta nghĩ rằng tửu lâu của các ngươi bán trà thảo mộc, ta thật sự không biết. Cùng lắm thì, ta bồi thường cho ngươi mười ly?"

"Bồi thường cho ta mười ly? Được, được!" Nụ cười của Phong Chính càng thêm rực rỡ, lại càng khiến cho người ta sợ hãi.

"Ta đây liền rút máu ngươi ra. Nếu không đủ mười ly, vậy thì cắt đầu già trẻ lớn bé một nhà của ngươi làm thành bình hoa!"

Bàn ghế, cầu thang trong tửu lâu bắt đầu rung lên dữ dỗi, giống như bị một lực lượng vô hình tác động.

Các khách nhân đang ăn cơm, thấy tình thế không ổn, lập tức ném đũa nhanh chân bỏ chạy, ngay cả tiền thừa cũng không kịp lấy.

"Chạy mau!"

"Phong lão bản tức giận!"

Người bán hàng rong trước cửa tửu lâu nghe thấy vậy, ngay cả sạp hàng cũng bỏ lại, trực tiếp chạy đi.

"Phong lão bản, ta sai rồi, ta..."

Gã còn chưa kịp nói xong, đã bị Phong Chính một tay bóp cổ, hung hăng ném đi, đập mạnh vào tường rồi bật xuống đất.

Một bóng đỏ hiện lên, Phong Chính đã đạp lên đầu người nọ, cong lưng, đầu ngón tay kề sát vào cổ gã.

"Chủ nhân, mấy người Lâm tiểu thư đã trở lại!"

Chưởng quầy tránh ở một bên thăm dò nhìn về phía cửa.

Phong Chính dừng tay, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Thẩm Dung.

Hắn thu chân, chỉnh lại váy áo, thản nhiên đi tới chỗ Thẩm Dung, thuận miệng nói với người kia: "Ta chỉ hù dọa ngươi mà thôi, sao có thể thật sự làm ra việc đáng sợ ấy. Ngươi sợ hãi như vậy làm gì? Đừng khiến cho người khác hiểu lầm."

Hắn ngoái đầu lại, liếc mắt một cái đe dọa.

Người đàn ông run rẩy nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Đúng, đúng vậy. Từ trước đến nay tính tình Phong lão bản đều rất tốt, chỉ là thích nói giỡn. Ta không sợ chút nào."

Ánh mắt Thẩm Dung dừng lại trên ống quần gã.

Nếu không phải người này sợ đến tiểu ra quần, cô liền tin lời này.

Tuy nhiên, lão bản tửu lâu vừa nhìn thấy bọn họ trở về, lại giả bộ hiền lành, chẳng lẽ là đang che giấu chuyện gì sao?

Phong Chính cầm nửa cốc trà thảo mộc lên, đau lòng đến mức hốc mắt đỏ ửng, lại vờ như không quan tâm: "Trà thảo mộc này thật ra là do Lâm tiểu thư mua, ngươi không hỏi đã tự ý lấy. Nếu đã uống đồ của nàng ấy, ngươi nên nhận lỗi với nàng ấy mới phải."

Thẩm Dung hào phóng nói: "Không sao, tôi lại đi mua một gói khác là được. Huống hồ trà này vốn là mua cho cô, cho nên anh ấy chỉ cần xin lỗi cô là được rồi."

Phong Chính trừng mắt nhìn người nọ, nghiến răng gằn từng chữ: "Chính vì biết đây là mua cho ta, nên ta mới tức giận đến mức muốn giết hắn!"

Thẩm Dung: Lão bản này thật là kỳ quái, nói chuyện luôn khiến người khác khó hiểu.

Thẩm Dung nói: "Cô chờ một chút."

Cô nhanh chóng chạy tới hiệu thuốc mua một gói trà khác, đưa cho Phong Chính.

Tả Lam và Tiêu Chấn Phong đã nhân cơ hội này chạy về phòng.

Đây là chuyện giữa Thẩm Dung và vị lão bản cổ quái kia, bọn họ không muốn dính vào.

Hơn nữa, đã biết được nhiều manh mối như vậy, lại nhìn Phong Chính, bọn họ lập tức liên tưởng đến hai chữ "Khủng bố".

Phong Chính nhận lấy gói trà, vết thương trong lòng bàn tay lại vỡ ra.

Thẩm Dung cầm lấy thuốc trị thương trên quầy: "Để tôi bôi thuốc cho cô."

Phong Chính: "Khoan đã."

Hắn nhìn về phía người đàn ông còn chưa dám rời đi: "Nhận lỗi."

Người nọ như nhận ra điều gì, mắt trợn to, sau đó móc từ trong ngực ra một khối ngọc bội đưa cho Thẩm Dung: "Đây là đồ gia truyền của nhà của chúng ta, tránh được tà ma quỷ vật, cô ngàn vạn lần phải giữ gìn thật tốt."

Tránh ma quỷ!

Vừa lúc là thứ cô cần.

Thẩm Dung không khách khí mà nhận lấy: "Cảm ơn."

"Cảm tạ cái gì, hắn nên đưa." Phong Chính kiêu căng nâng cằm: "Đi đi."

Người đàn ông lập tức cuống cuồng bỏ chạy.

Phong Chính cầm ly trà, tinh tế uống từng ngụm nhỏ, đi một bước lại quay đầu một lần, chờ Thẩm Dung đuổi kịp: "Vết thương trên tay bị vỡ ra, cô lên phòng cùng ta, giúp ta bôi thuốc."

Thẩm Dung nhìn lên đồng hồ treo tường trong đại sảnh, đã 10 giờ 55 phút.

Còn năm phút nữa là đến buổi trưa. Nếu lúc này lên lầu bôi thuốc cho hắn, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ lão đạo sĩ kia.

Thẩm Dung: "Tôi còn có chút việc phải làm, qua buổi trưa tôi lại sang giúp cô có được không?"

Thân hình Phong Chính dừng một chút, cũng không quay đầu lại nữa, nhanh chóng bước lên lầu, lẩm bẩm: "Ta đợi cả buổi sáng, miệng vết thương khép lại, ta tiếp tục xé ra, xé ra lại lành.. Còn muốn để ta đợi, lại đợi nữa, vết thương lại khép miệng."

Ngữ khí vô cùng u oán, tay hắn lại với vào trong tay áo, mặt không đổi sắc cào vết thương dính máu trong lòng bàn tay sâu đến tận xương.

Đương nhiên, Thẩm Dung không nghe thấy, cũng không chú ý tới.

Ánh mắt cô tập trung nhìn ra cửa lớn, chăm chú chờ đạo sĩ đến.

11 giờ, đồng hồ treo tường gõ vang.

Đạo sĩ đúng giờ bước vào tửu lâu, thấy Thẩm Dung mặc một thân váy đỏ, đôi mắt vẩn đục nheo lại, xoay người nói với chưởng quầy: "Quy củ cũ, mở hai gian phòng."

Chưởng quầy lấy thẻ bài phòng chữ thiên số 4 và phòng chữ địa số 4, đưa chìa khóa cho lão ta.

Phòng số 4?

Lầu hai có hai căn phòng này sao?

Thẩm Dung kinh ngạc, trong thời gian cô ở đây, rõ ràng trên lầu hai chỉ có sáu gian phòng.

Vẻ mặt cô bình tĩnh đi lên lầu, đi đến cuối hành lang, quả nhiên số được viết trên cửa phòng chính là số 3.

Ba người cùng nhau vào phòng chữ địa số 3. Thẩm Dung kể lại những gì nghe được dưới lầu cho hai người kia, bình tĩnh chờ cách vách xuất hiện căn phòng số 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top