Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Gia Hân kể chuyện ~ Made by: #minln3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xicalo ~ Bà au chết tiệt kia thiệt là, nghĩ gì mà lại để nữ chính của chính họp mặt fan vào part cuối như vầy chứ. Vâng, Ms à không...bây giờ là Mrs rồi nhỉ, Gia Hân tôi đang sung sướng với đời sống vợ chồng son. À cũng chả sướng lắm, bây giờ cứ mỗi lần í ới với nhỏ Ánh là nó lại bắt tôi gọi nó bằng CHỊ Ánh, oimeoi... Lại còn nhà Nhi nữa, suốt ngày du lịch Âu Á Mỹ nọ kia trong khi chúng tôi cưới nhau được 400 days thì 401 days ở rúc lì trong nhà.
~
- Ọe...ọe..., tối nay ăn gì ra hết luôn mới chết mình ạ. - Tôi bịt mồm bịt mỏ lờ dờ đi ra từ WC, đây đã là lần thứ hai mấy tôi vào gặp anh Wiliam Cường (WC)

- Phí. - Mr.Hứa của đời tui vỗ đùi đến "đét" một cái, mặt nhăn như "tổ tiên loài người". - Tối nay ăn bao nhiêu món đắt đỏ nào bào ngư, vi cá mà em cho ra hết là như thế nào ?

Xời đúng thế, từ khi cưới nhau về, ăn toàn bào ngư mà ra cũng toàn bào ngư. Cuộc sống của tôi toàn bào ngư là bào ngư...Aigoo...Hăn ni của tôi thì tối mày tối mặt lo quản lí 3 cái trang trại rộng 100hc và 2 tòa dinh thự chất ngất 120 floors và tỉ tỉ cái mỏ khai thác vàng.

Giàu chưa ? Ai không biết cứ tưởng tôi đang làm bà hoàng ngồi trên đống vàng của gia phả nhà Hứa.

Thôi, nói thật ra thì muốn sở hữu đống gia tài đó chỉ đơn giản một cái click vô tài khoản game "Tao là công chúa". Ôi mẹ ơi ! Thật đấy, game...cuộc sống của chồng tôi chỉ toàn game là game. Chả bù cho anh rể Tuấn Dũng nay đã lên chức chủ tịch tập đoàn khai thác khoáng sản Á-Âu. Bố rất tin ảnh, giao toàn bộ công ti cho ảnh từ khi ảnh có vợ.

Hazz...đáng lẽ tôi không nên mai mối Kiều Ánh cho Dũng, nhỏ giờ là chị dâu...ối mẹ ơi...chị dâu của tôi đấy. Mỗi lần cả lũ tụ họp là nhỏ lại lôi Tuấn Dũng ra khoe. OMG tôi có nên li dị để hớt tay trên của "chị dâu hợp pháp" không nhỉ ?

~
~
~
~
~

- Ưm...lại đến rồi sao ? - Chính thức đây là lần thứ ba chục Gia Hân tôi vào gặp anh WC. Có lẽ cuộc sống sau này tôi gặp ảnh nhiều hơn gặp chồng tôi nữa kìa.

Hôm sau..."con nghiện game" đã chịu rời máy tính và đưa tôi vô viện...tâm thần. Guế ? Ảnh nói đợt này tôi có biểu hiện mắc bệnh tâm lí. Bệnh tâm lí gì chứ ? Chỉ là hơi mắc bệnh giận không lí do và hơi bị cuồng anh WC một tí thôi. Mà cái lí do chính ảnh đưa tôi vô đây là vì...vốn người không bao giờ động tới tí chua như tôi đột nhiên lại ăn hết 2 cân chanh một tuần. Là ăn chanh "mộc", chỉ bóc vỏ như quýt èn sau đó là bỏ vào mồm. Vâng, cả quả chanh vào mồm mà chả có vị gì ? Chả hiểu sao luôn, hay lưỡi tôi bị dị tật nhỉ ? Phải đưa tôi đi khám lưỡi chứ tới đây làm cái chi rứa ?

Sau hồi lâu thẩm định, hắn ta đưa tôi tới khu nội soi dạ dày xem coi 2 cân chanh mẹ hắn mua còn đó không ? =.=

______________________

- Aaaaaaa ! Gia Hân. Em có bấy bề rồi. - Mr.Hứa nhấc bổng tôi đặt lên giường. (Cuộc sống vợ chồng son ám ảnh nhất là cái giường )

Tôi thẳng chân đạp thẳng hắn xuống giường kèm theo câu :

- Đói rồi hử ?

- Sao em biết.

- Nay chả ra hiệu thuốc mua bao còn gì ? 

- Gia Hân. - Hắn bỗng nghiêm mặt nhìn tôi. - Mọi lần...mình toàn dùng bao mà. Sao em có ?

- Ối giời ơi. - Tôi ngẩng lên trần suy nghĩ. - Ai bảo anh ''mạnh'' quá.

- Mới làm có 2 lần gì nhanh có thế ? Em...có ngoại tình không ?

''BỐP...''

Tôi cho hắn một cú bạt tai. Hắn đành cun cút ra ngoài sofa.

~
~
~
~

Sáng sớm hôm sau bà mẹ chồng tôi tới thăm.

\Là thăm đột xuất, đột xuất thăm ?

Hazz...mỗi lần bả đến thăm là lại càm ràm tôi goài hà, chả như Kiều Ánh, bả cưng hết mực còn tôi thì...

Người đâu mà dữ như sư tử, chắc con tôi trong bụng đang run lên vì sợ đạp tứ tung hoặc cũng có thể là nó muốn chạy thẳng ra ngoài, tung vó đạp tung mặt bà nội nó. Ôi nó hiểu mẹ nó thế chứ nị !

Trưa đó...

Sao hôm nay không ăn bào ngư ? Có bấy bề rồi phải ăn sang chứ ? Cái gì đây...toàn món truyền thống. Lại còn là món các bà bầu kiêng không động đến.

Hắn lại bị ăn bạt tai thay cơm, thế đấy...tôi ôm bụng réo ư ư vào phòng. Còn lại mình tôi, ôm giấc mộng vòng hai siêu thon thả.

OMG...eo tôi tăng lên những 2cm nữa. Cứ đà này chắc eo tôi thành bánh mì mất. Hồi thon thả cứ trêu nhỏ Diệu Vi e200 (eo 200) bây giờ mình chắc còn hơn cả thế. Mình lăn nhanh hơn nhỏ phi xe hơi quá !

Đau khổ vì eo cỡ khủng, đành gác máy lên gọi cho Kiều Ánh...

- Xicalo chị hai

- Hic...huhu Hân...cứu chị, nhanh !

- Đừng đùa nữa cô nương. 

- Huhu...cứu chị, ngoại tình...chị...ngoại tình.

Khóc, Kiều Ánh đang khóc thật kìa ! Tôi bỗng định hình lại sự việc, gì đây ? Người tỉ năm không rớt một giọt nước...mắt như Kiều Ánh mà lại khóc ư ?

Tôi vớ vội túi xách. Tạt qua nhà Ánh, tôi hoảng hồn thấy chị nằm soài trước cửa cùng vali to tướng. 

- Ánh...làm sao thế ?

- Hức, Tuấn Dũng...Tuấn Dũng ngoại tình, hắn bỏ chị rồi. Bỏ luôn thằng con chị rồi.

- Thế...tiểu Tuấn Dũng đâu rồi ?

- Nó...theo bố đi cùng với con nhỏ đấy rồi.

Ớ, thế là hai bố con cùng ngoại tình với một con hả ? Ui, khỏi nghĩ ngợi nhiều, tôi kéo Kiều Ánh đứng dậy.

Thế là hai chị em cùng lên bar tìm tình yêu với rượu.

Tối đó chị em tôi không về nhà. Tuấn Vĩ của tôi gọi đi gọi lại những gần ba chục cuộc trong khi Tuấn Dũng chả thèm phone cho vợ lấy một câu. Mẹ ơi, lẽ nào hắn ngoại tình thật ? May mắn thay tôi chưa kí cái giấy li hôn để khép vế về phía Tuấn Dũng.

Dù sao...Vĩ của tôi vẫn là nhất.

 Thôi được rồi, Dũng không gọi thì tôi gọi.

''Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau...''

Ham muốn bóp chết hắn bỗng trở nên lớn hơn cả lớn trong tôi. Chưa bao giờ tôi căm ghét cái điện thoại như thế. (Điện thoại : Em có tội tình chi ? )

Cha mẹ thằng Tuấn Dũng, khốn khiếp...nghe máy đi !

*
Hai hôm sau Kiều Ánh được Tuấn Dũng đón về dinh...

Tôi lật đật trở lên tầng xếp đồ, bỗng thoáng liên tưởng đến điều gì đó, liền dừng tay, nhớ lại chuyện xảy ra hai năm trước khiến mặt tôi đỏ lự.

Một năm trước kể từ khi chung sống với nhau, thật không ai tin nhưng cho đến lúc đó, chúng tôi còn chưa dám vượt qua bước cuối cùng của hôn nhân.

Một đêm trước đám cưới, lũ quỷ Mẫn Nhi kéo tới nhà tôi săm soi bộ áo cưới. Tuấn Vĩ đưa lũ quỷ về, tôi thận trọng xếp lại bộ áo cưới truyền thống vào trong hộp, thấy vạt áo choàng nãy bị Mẫn Nhi quết xuống đất, hơi bẩn ở mép áo.

Tôi bèn đem vào phòng tắm gột rửa. Gột rửa xong mới cảm thấy người dính dáp, nhấp nháp đầy mồ hôi nhân tiện tắm luôn. Tắm xong mới nhớ ra, lúc vào mãi suy lung nghĩ tung thành ra quên luôn không mang đồ vào. 

Tuy trong nhà không có người, rèm cửa kín mít nhưng tôi vẫn không dám nhìn mình trần trụi chạy ra ngoài. Đành vậy, khoác tạm chiếc áo cưới, tôi một mạch chạy ra ngoài. Chiếc áo mỏng manh, trong suốt nhưng...méo mó nó có hơn không. Đi gần đến cửa thì...

''Cạch...''

Ôi mẹ ơi, Tuấn Vĩ trở về với ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, tay xiết chặt nắm cửa.

- Ớ...anh về sớm thế ! 

Tôi khép nép chiếc áo rộng thùng thình vào thầm mừng may thay lúc nãy mình không nude chạy ra.

- Áo cưới đưa đến rồi hả em ?

- À dạ vâng, đưa đến từ sáng ! Bị bẩn chút đỉnh nên...em vào gột...ai ngờ...

- Bẩn à, ở đâu, đem đây anh xem nào.

Chưa kịp nói gì hắn đã nhấc bổng tôi lên giường. 

- Mặc thử anh xem nào.

- Em đâu biết, áo truyền thống mặc nó...khó.

- Ai đời gái Thượng Hải không biết mặc áo cưới là sao ? Đem đây anh dậy.

Những ngón tay tóm chặt vạt áo của tôi bị gỡ ra, chiếc áo tuột từ trên vai xuống dưới khủy tay. Hắn nhấc tôi lên đùi hắn, ''vũ khí'' của tôi chỉ cách đùi hắn có một tấm vải. Tôi ngượng nghịu dụi đầu vào ngực hắn.

Hắn mặc cho tôi từng lớp áo lên người, áo lót, áo trong, áo trên, váy,thắt lưng,áo ngoài rồi còn xỏ giầy cho tôi nữa. Chuẩn bị cưới có khác, hắn chiều tôi kinh khủng khiếp !

Từng ngón tay nóng bỏng thỉnh thoảng lại chạm vào cơ thể tôi, đột nhiên ảnh nhấc tôi lên giường. Hắn đè tôi ra, tay đặt lên mái đầu tôi, lát sau, môi ảnh điên cuồng chộp lấy môi tôi.

Anh ép môi thật chặt, hôn thật sâu, đam mê và mãnh liệt hơn bất kể thứ gì. Bộ lễ phục trên người tôi bị kéo ra, đôi môi anh mơn trớn, lướt trên cơ thể tôi nhẹ nhàng, chấm mút, ướt át từ cổ đến khắp thân thể. 

Không khí càng lúc càng ngạt thở, nóng ấm, hơi thở của anh phả vào tôi.

Thần trí rối loạn, tôi rên lên khe khẽ. 

Anh dừng lại đột ngột, cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi, lộ ra vòng ngực mà hiếm lắm tôi mới được thấy một lần. Hơi thở anh dần trở nên gấp gáp. 

Anh kéo lấy tay tôi đặt lên đai lưng. 

- Dừng lại đi. - Tôi chặn lại bờ môi anh.

- Anh...không thể đợi thêm được nữa rồi.

Mặc cho tôi quần quại, giẫy lên giẫy xuống, Tuấn Vĩ vẫn tiếp tục ''thông cống''. Nhưng cú thúc mạnh mẽ khiến tôi quay mòng mòng...

Đầu óc quay cuồng quay cuồng...tôi hồi tỉnh lại. Mặt đỏ lựng như bộ y phục trước đêm đám cưới. Quả thực, đã quyết định từ ba tháng trước là đám cưới sẽ vận đồ truyền thống. Vậy mà hôm đám cưới tôi lại mặc áo cưới kiểu tây khiến bà mẹ chồng cáu khỉnh cả buổi.

Cơ bản là tại...đêm đó mặc đồ cưới để ''làm việc''. Ấy mà ''làm việc'' hăng say quá khiến bộ y phục rách từ cổ xuống vai, kèm theo vài ''vết tích''.Bộ y phục bằng nhung lụa hàng qúy càng khiến tôi khó lòng khâu lại cổ áo bị rách.

Đem ra hàng lỡ người ta hỏi lí do xuất hiện ''dấu vết'' đỏ ố chắc đơ người quá !

*
Sáu năm sau...

Bé trai đáng yêu Hứa Gia Tuấn - thành phẩm của tôi và Tuấn Vĩ - đã đem cô bé cùng lớp Tiểu Yết về ra mắt gia đình tôi. 

Trẻ con bây giờ sợ thật, nhỏ Tiểu Yết còn dùng cả dây thừng trói bé Tuấn của tôi lại. Đi đâu làm gì, bé Tuấn cũng phải cun cút theo sau như cún con. Nhỏ Yết đúng là có tố chất ''con dâu tương lai'' của Gia Hân tôi.

Gia đình tôi giờ là hạnh phúc vô đối vô biên luôn ! 

Thế nào, các bạn trai xinh gái đẹp, yêu là phải cầm được, nắm được và sờ được một cách công khai. Thế nên yêu được thì yêu đeeeeee !!!!!! Tình yêu học trò là tình yêu đặc biệt nhất !!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top