Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY: 2/6

🧡Tả Nhiên • 尘隐烟霞 | Trần ẩn yên hà

[Ý nghĩa:sự giấu diếm hoặc che giấu những điều quan trọng, giống như cách bụi trần che lấp những cảnh tuyệt đẹp của bầu trời.]

STORY: 2/6

__________________________________________

Đ𝒊̣𝒂 đ𝒊𝒆̂̉𝒎: 𝒌𝒉𝒂́𝒄𝒉 𝒔𝒂̣𝒏 đ𝒐̂ 𝒕𝒉𝒊̣

Ngay khi nghe thấy lời uy hiếp từ Tiên sinh Lục, tất cả các vị khách mời chỉ liếc mắt nhìn nhau chứ không ai dám lên tiếng cả

Lục tiên sinh hiển nhiên rất hài lòng với sự im lặng này, khi ông đang định hướng khẩu súng lên một lần nữa...

𝐓𝐚̉ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Hiệp hội thương mại đang bắt nội gián nào đấy? Tại sao tôi không biết gì về việc này?

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Ai vừa nói đó? Bước ra ngoài đây!!

Ngay lập tức tôi quay về phía Tả Nhiên, tuy nhiên, anh ấy chỉ nắm tay tôi và chúng tôi cùng bước ra khỏi đám đông như thể anh ấy vừa gặp lại người quen đã lâu ngày không gặp

𝐓𝐚̉ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Đã lâu không gặp, Lục tiên sinh. Chúng tôi chỉ ở đây để tổ chức tiệc kỉ niệm cho một dịp đặc biệt, vậy mà ông lại đột nhập vào và nói rằng có nội gián ở đây...

𝐓𝐚̉ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Mọi người ở đây chắc hẳn cảm thấy rất lo lắng khi nghe được điều này, vậy nên phiền ông cung cấp thêm thông tin về sự việc đang diễn ra

𝐓𝐚̉ 𝐧𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Không chỉ riêng tôi và vợ tôi, nếu các vị quản lí cấp cao nghe được vấn đề này, tôi e rằng họ cũng sẽ rất quan tâm về nó

Tuy nhiên ngay cả khi Tả Nhiên đã nói ẩn ý như vậy, Lục tiên sinh vẫn liếc nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm

Mặc dù tôi không thể giúp được gì nhưng trong vô thức tôi nắm chặt cách tay của Tả Nhiên, và nhanh chóng nghĩ cách đối phó với tình huống trước mắt

𝐌𝐂: (phe của Lục tiên sinh vẫn luôn đối địch với Tả Nhiên, có lẽ sẽ rất khó để chúng ta thoát khỏi đây đêm nay)

𝐌𝐂: ( Nhưng muốn hiểu ra lí do vì sao họ lại phong toả địa điểm này, e rằng chỉ có thương lượng trực tiếp là giải pháp duy nhất, nói không chừng sẽ giải quyết được mọi thức ổn thoả hơn chăng? )

𝐌𝐂: Lục tiên sinh, chúng tôi...

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Ông chủ hiện giờ không có trong thành phố, Ngài Tả phải biết điều này rõ hơn tôi chứ nhỉ?

Khoảnh khắc tôi định nói thêm cái gì đó thế nhưng giọng nói của Lu tiên sinh lập tức áp đảo tôi. Ngài ấy đưa tôi cái nhìn cảnh cáo rồi thở dài thườn thượt về phía Tả Nhiên

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, còn cậu thì đang ở đây để thảnh thơi bên vợ cậu, và hiển nhiên cũng có ai đó đang làm việc bẩn thỉu này

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Dựa theo nguồn thông tin đáng tin cậy, chúng tôi đang truy bắt thành viên thuộc hiệp hội Công lý

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Tên hắn ta là Nghiêm Uy, có tin đồn rằng anh ta có liên quan đến một số cán bộ của Hiệp hội thương mại Thịnh Hoa và tối nay anh ta đã giả danh thành người phục vụ để lẻn vào trong nhà hàng .

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: ồ, người phục vụ?

Sau đó, Lục Tiên sinh ra lệnh cho thuộc hạ của ông đá bay mảnh áo rách nát. Nhìn vào tình trạng tả tơi của chiếc áo đó, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình hết sức để không bộc lộ ra ngoài.

Bởi lẽ, Nghiêm Uy chính là "người cung cấp thông tin" của chúng tôi. Theo những gì đã thoả thuận, anh ta sẽ cùng chúng tôi trao đổi thông tin vào tối nay

𝐌𝐂: (Nghiêm Uy bị lộ rồi sao?! Chiếc áo thành ra thế này, chẳng lẽ anh ấy...)

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Tên nội gián đó chạy trốn khá nhanh khi chúng tôi bắt gặp hắn ta. Nhưng với tình cảnh hiện giờ, chắc chắc hắn không thể trốn thoát khỏi đây

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Tôi không đòi hỏi gì nhiều, mang hắn đến đây, bất kể sống hay đã chết. Có như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết...

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Tên này cũng thật là ngu xuẩn, dám lẩn trốn nơi đông người thế này. Hay là hắn ta đang liều lĩnh xâm nhập vào nơi này để trao đổi thông tin với thành viên nào đó trong Hiệp Hội? Ngài Tả, anh có ý kiến nào không?

Cho dù Lục tiên sinh thật lòng xin lời khuyên của Tả Nhiên, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng "cuộc điều tra" đó đã ngầm bắt đầu. Trong mắt ông ta, không một thành viên nào trong hiệp hội đang có mặt ở đây có thể tin tưởng được, huống hồ Tả Nhiên đến từ phe đối lập với ông ta

Lúc này Tả Nhiên mới rời mắt khỏi mảnh áo, rồi lắc đầu sau một lúc im lặng

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Thật lòng mà nói, với tư cách là một vị giám đốc, tôi hiếm khi tham gia vào những phi vụ như thế này nên có một số thứ tôi vẫn chưa hiểu lắm

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: huh??

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Như anh nói trước đó, ông muốn bắt giữ Nghiêm Uy để tìm ra một vài tên nội gián khác trong Hiệp Hội liên quan tới cậu ta phải không?

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Tuy nhiên, Lục tiên sinh, chắc hẳn ngài cũng biết rằng các quản lí cấp cao nhất của Hiệp hội rất coi trọng việc tìm ra những kẻ phản bội, điều đó có nghĩa rằng muốn hành động trước tiên phải cần sự cho phép từ họ đã

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Đánh giá theo mức độ của sự việc tối nay... có vẻ như chưa có ai được thông báo về vấn đề này

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Tất cả những gì chúng tôi muốn là bắt giữ tên nội gián một cách bất ngờ.

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Giám đốc Tả, có vẻ anh quá quan tâm đến chuyện của hiệp hội rồi thì phải? Vì vậy không thể có khả năng anh để tên đó trốn thoát được đúng không?

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Đó là điều đương nhiên. Chỉ là chuyện xảy ra quá đột ngột, vì vậy tôi muốn tìm hiểu thêm về nó. Vậy có phiền ông không, Lục Tiên sinh?

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Về chuyện đó...

Lục Tiên sinh nhìn Tả Nhiên với ánh mắt nghi ngờ, với đôi mắt ẩn dật càng khó hơn để bất cứ ai đoán ra ý định của ông

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Vì đây là cơ hội hiếm có và tôi cũng muốn có một cuộc nói chuyện chân tình với giám đốc Tả. Nhưng tiếc rằng tôi đã nói hết những gì có thể tiết lộ rồi

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Không phải là tôi có ý cảnh giác anh. Chỉ là mọi người cần phải được đối xử bình đẳng trước công việc. Mong anh hiểu cho.

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Đằng ấy!!! dẫn hết những người đó đi!!!!

Lục Tiên sinh bỗng dưng hét lớn trực tiếp về phía hội trường.

Ngay sau đó tiếng la hét của các vị khách mời vang lên khắp căn phòng, thậm chí có người còn ngã xuống đất khi bị kéo lê đi

𝐌𝐂: (chúng ta gần như không thể hỏi them được gì về tình trạng của Nghiêm Uy...Nếu cứ tiếp tục như thế, cả tôi và Tả Nhiên sẽ bị dẫn đi thẩm vấn mất)

Sẽ là quá muộn nếu chúng ta không làm gì trong tình huống này. Tôi ép mình không nhìn vào mảnh áo trên sàn nữa và nói với sự quyết tâm

𝐌𝐂: Lục tiên sinh, chúng tôi đương nhiên sẽ sẵn sàng tuân thủ các cuộc điều tra. Nhưng như ông thấy đấy, nếu chúng ta túc trực ở đây cả đêm sẽ có những người không thể chịu nổi mất

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: Thì sao?

𝐌𝐂: Cuộc điều tra sẽ diễn ra suôn sẻ hơn nếu mọi người được chuyển đến địa điểm thích hợp hơn, ông thấy thế nào?

𝐌𝐂: Hơn thế nữa, không phải tất cả mọi người ở đây đều là thành viên của hội, nên không thể quy chụp tất cả mọi người đều là nội gián phải không?

𝐌𝐂: Nhưng nếu mọi người lan truyền rằng người từ Hội Thương mại Thịnh Hoa đang đối xử bạo lực với công dân thì điều đó thật tồi tệ phải không?

Tôi cố tình nói chậm lại và khi nhìn vào khuôn mặt của Lục tiên sinh và nhận thấy khuôn mặt ông khẽ rung lên vì lời nói của tôi.

Ngay khi ông ta định nói tôi điều gì đó, bất chợt đám đông bắt đầu rung chuyển. Một quý ông bước ra từ phía đám đông và nhẹ cúi đầu trước tôi và Tả Nhiên

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Ông là...?

[???]: Thưa các quý ông và quý bà, xin thứ lỗi cho sự gián đoạn đột ngột này. Tôi chỉ là một vị quản lí khách sạn vô danh thôi, đừng lo lắng!

𝐐𝐮𝐚̉𝐧 𝐥𝐢́ 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐬𝐚̣𝐧: Khách sạn của chúng tôi được điều hành dưới sự quản lí của Hiệp hội thương mại Thịnh Hoa, tôi thắc mắc liệu rằng tôi có được phép đưa ra một đề xuất không?

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Tôi không có ý kiến, còn ông thì sao, Lục tiên sinh?

Vị quản lí lên tiếng đầy chân thành, khiến Lục tiên sinh không thể phản ứng quá mức mà ông ta chỉ có thể đáp lại một cách hời hợt

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: nói đi.

𝐐𝐮𝐚̉𝐧 𝐥𝐢́ 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐬𝐚̣𝐧: Vì hầu hết mọi người sẽ qua đêm tại khách sạn này, thế thì tại sao chúng ta lại không chuẩn bị phòng dành cho tất cả các vị khách nhỉ? Ông nghĩ thế nào?

𝐐𝐮𝐚̉𝐧 𝐥𝐢́ 𝐤𝐡𝐚́𝐜𝐡 𝐬𝐚̣𝐧: Lục tiên sinh, tôi biết mặc dù ông muốn ưu tiên việc khám xét toà nhà hoặc thẩm vấn chúng tôi hơn, khách sạn đều sẵn sàng hợp tác

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡:....

𝐌𝐂: (liệu ông ta sẽ đồng ý chứ?)

Lục tiên sinh nhìn lướt qua vị quản lí khách sạn, rồi dừng lại trước Tả Nhiên và tôi. Ngay lúc tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ gây khó dễ với chúng tôi một lần nữa thì ông ta chỉ cáu kỉnh khịt mũi rồi vẫy tay với người quản lí khách sạn

𝐋𝐮̣𝐜 𝐭𝐢𝐞̂𝐧 𝐬𝐢𝐧𝐡: rồi rồi rồi, thế thì nhanh lên.

Đ𝙞̣𝒂 đ𝙞𝒆̂̉𝙢: 𝒑𝙝𝒐̀𝙣𝒈 𝒌𝙝𝒂́𝙘𝒉 𝒔𝙖̣𝒏

Khoảng nửa giờ sau, Tả Nhiên và tôi được xếp vào một phòng đôi. Trong khi đó, âm thanh của những tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng cửa đóng mở liên tục vang lên, cho thấy cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục diễn ra và không ai biết Lục tiên sinh có ý định làm gì.

Mặt khác, Tả Nhiên phớt lờ đi âm thanh hỗn loạn bên ngoài, anh đi thẳng đến chiếc giường lớn, sau đó anh nhặt chiếc gối và vỗ nhẹ cho chúng phồng lên

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: nghỉ ngơi chút đi, có lẽ tới sáng mai chúng ta sẽ được về nhà

𝐌𝐂: được rồi, em sẽ đi thay trang phục đây

Nghĩ rằng có thể sẽ có ai đó nghe trộm ngoài cửa thế nên chúng tôi đã có cuộc thảo luận ngầm

Tôi cố ý vứt chiếc áo khoác và túi xách của mình lên giường và tôi cùng với Tả Nhiên đi xung quanh căn phòng để tìm kiếm bất kỳ thiết bị nghe lén nào có thể có. Sau khi xác nhận mọi thứ đều an toàn, tôi ngồi xuống bên cạnh giường cạnh Tả Nhiên
𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Nào, để anh giúp em cởi chiếc vòng cổ ra nhé

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Về sự việc tối nay... em nghĩ như thế nào?

[𝐋𝐮̛̣𝐚 𝐜𝐡𝐨̣𝐧 𝟏] Quan tâm đến tình trạng của Nghiêm Uy

[𝐋𝐮̛̣𝐚 𝐜𝐡𝐨̣𝐧 𝟐]Rời khỏi khách sạn càng sớm càng tốt

 Chọn lựa chọn 1: quan tâm đến tình trạng của Nghiêm Uy
Lúc này, Tả Nhiên hỏi với chất giọng nhẹ nhàng. Tôi cảm nhận được động tác mở khoá chiếc vòng cổ dần dần chậm lại

Ngay cả khi không cần khẳng định điều đó nhưng tôi biết rõ rằng cả hai cùng đang lo lắng cùng một vấn đề ngay bây giờ

𝐌𝐂: ....Có điều gì đó không ổn. Nghiêm Uy chưa bao giờ phạm sai lầm trong việc bảo mật thông tin, nhưng tối nay thậm chí anh ta còn bị tiết lộ tên thật của mình, điều đó thực sự kì lạ.

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Em có nghĩ rằng liệu đang có một kẻ đang rò rỉ thông tin tuyệt mật không

𝐌𝐂: Có khả năng cao là như thế. Ngoài ra còn có một điều khiến em không khỏi băn khoăn....

𝐌𝐂: Có thật là Nghiêm Uy đã bị các sát thủ bắt giữ và sau đó may mắn thoát ra được cùng với vết thương của anh ta như lời Lục tiên sinh nói hay không?

𝐌𝐂: Nhìn chung, ông ta đã công khai vứt chiếc áo đó, khiến cho không ai có thể nghi ngờ rằng ông ta đang lừa chúng ta

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: vậy em đang định....

Tôi tiến về phía cánh cửa có thể bị gõ bất cứ lúc nào, và trong vô thức tôi nắm chặt tay thành nắm đấm lại

𝐌𝐂: Có vẻ như chúng ta tạm thời không thể rời khỏi đây trong thời gian sớm nhất được, do đó chúng ta chỉ có thể chấp nhận cuộc thẩm vấn trước và sau đó tìm cách điều tra về tình trạng của Nghiêm Uy

Căn phòng không có đồng hồ để xác nhận thời gian hiện tại. Bên ngoài phòng dần trở nên yên tĩnh hơn, ngay cả tiếng nức nở cũng không còn nghe thấy nữa

Trong sự tĩnh lặng đầy đáng sợ đó, tôi giao đồ đạc của mình cho Tả Nhiên kiểm tra lần cuối như thể chúng tôi đang trong cuộc đua với một thế lực vô hình nào đó.

Cuối cùng, Tả Nhiên cúi đầu kiểm tra khẩu súng của tôi một cách cẩn thận, và thật kỳ lạ, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng đi đôi phần

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Khẩu súng này...em đã sử dụng được bao lâu rồi?

𝐌𝐂: Chắc là hơn bốn năm? Em cảm thấy lần sử dụng súng dễ dàng nhất là khi anh bắt đầu dạy em cách dùng nó.

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Huh, đã từng ấy thời gian rồi à? Anh tự hỏi liệu em có còn nhớ hay không?

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Đó là ngày mà anh đã lái xe cả ngày lẫn đêm để đưa em tới thành phố Hạ Minh cách đây bốn năm

Tả Nhiên rời mắt khỏi khẩu súng và hướng về phía tôi. Cuộc trò chuyện trong tình huống hiện tại rõ ràngg là không phù hơp, nhưng vì đối phương là Tả Nhiên, thế nên tôi vẫn mỉm cười và tiếp tục trò chuyện cùng anh ấy

𝐌𝐂: Đương nhiên, em vẫn còn nhớ mà. Anh đã khuyên em rất nhiều điều, và còn yêu cầu em nhập vai làm vợ chồng một cách đúng đắn để bảo vệ bản thân và giữ bí mật."

𝐌𝐂: Vào thời điểm đó, em đã nghĩ rằng "Ngài Tả" sẽ cằn nhằn và khó tính rất nhiều sau khi nhập vai

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Vậy sao? Có vẻ như mỗi lần đồng hành cùng em, anh cảm giác không thể không lo lắng cho em được

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Như anh đã nói với em trước đó, với tư cách là một đặc vụ tình báo, nếu em muốn tiếp tục theo đuổi con đường này....

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: em cần phải có đủ "quyết tâm"

𝐌𝐂: Đã qua bốn năm rồi, Tả Nhiên. Em vẫn như trước kia khi bắt đầu biến lí tưởng của anh thành hiện thực, và đương nhiên em vẫn luôn mài dũa kĩ năng của mình

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Cho lí tưởnng của anh, huh....

Tả Nhiên khẽ lẩm bẩm

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Anh vẫn còn nhớ những gì em đã nói trước đây. Anh rất vui khi biết được em suy nghĩ như thế...nhưng đó không phải là điều anh muốn truyền đạt.

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Lí tưởng, khả năng...anh có thể dạy em tất cả những điều đó từng bước một.

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Nhưng có một số thứ chỉ có thể tự mình rèn luyện trong vài tình huống đặc biệt nhất định

𝐌𝐂: Ý anh là....

Ánh sáng pháo hoa từ đêm giao thừa ngoài cửa sổ chậm rãi phản chiếu lên hình bóng của Tả Nhiên, khiến cho biểu cảm của anh có phần mờ nhạt hơn

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Mặc dù chúng ta hiện đang hoạt động ngầm tại thành phố Hạ Minh và chủ yếu hành động vào buổi đêm, nhưng chúng ta vẫn chưa lần nào dính dáng vào những cuộc xung đột như thế này

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧:Với tình trạng của Nghiêm Uy sống chết chưa rõ thì chúng ta tạm thời không thể liên lạc với bên tổ chức được

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Với tư cách là một cộng sự, là tiền bối cùng với danh nghĩa là "chồng" của em, anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm cho mọi hành động tiếp theo của chúng ta

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧:Nên nếu có thể anh muốn xác nhận thêm nhiều ý kiến của em hơn trước khi bắt đầu

Sau khi nói những lời khó hiểu đó, Tả Nhiên đặt khẩu súng vào tay tôi

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Cầm lấy, anh kiểm tra nó rồi, em đã giữ gìn nó rất tốt

𝐌𝐂: Vâng, nhưng câu nói mà anh đề cập trước đó "muốn xác nhận ý kiến của em" có ý nghĩa như thế nào?

Tôi nhất thời không kiềm được suy nghĩ và nhìn về phía Tả Nhiên, nhưng lúc này anh ấy chỉ im lặng

Dưới ánh đèn, khẩu súng của tôi phản chiếu những tia sáng lấp lánh lên lòng bàn tay đang hé mở của anh ấy, tựa như một lời mời gọi ma quái. Tuy nhiên, vẻ mặt anh vẫn như moi ngày, thật dịu dàng... và êm ái. Trong phút chốc tôi thoáng do dự một lúc, ngay khi tay tôi chuẩn bị nắm giữ khẩu súng...

Khoảnh khắc đó Tả Nhiên đột ngột nắm chặt nòng súng ngay khi tôi cầm lấy nó. Một sức mạnh vô hình không thể chối từ kéo tôi về phía trước, và ngay sau đó nòng xúc nhanh chóng tiếp xúc vào điểm nhạy cảm, và anh ra sức ấn chính xác vào vị trí đó

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Đây là thứ....gọi là "quyết tâm"

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Nạp đạn, tải đạn và bắn. Anh đã dạy em tất cả những điều đó bằng chính kinh nghiệm của riêng anh nên anh tin em sẽ hoàn thành nó một cách xuất sắc

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Nếu như anh ra lệnh cho em bóp cò ngay bây giờ thì em sẽ làm thế chứ?

Khẩu súng chúng tôi nắm lấy khẽ rung lên, như thể nó đã trở thành một vật thể sống. Dường như các giác quan của tôi đang trải dài trên bề mặt của khẩu súng cho đến khi nó được kết nối tới Tả Nhiên.

Nhưng tôi biết rằng đó không phải con người thật của anh ấy. Như muốn phá vỡ cảnh tượng mơ hồ trước mắt, tôi ngẩng đầu vuốt nhẹ mái tóc của anh và nhẹ nhàng nói

𝐌𝐂: Tả Nhiên, anh đang kiểm tra em đúng không?

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Đây chỉ là một cuộc diễn tập, như em đã thấy trước đó. Lu tiên sinh đã không tin tưởng anh. Một khi ông ta thực sự nghi ngờ, sẽ rất khó để chúng ta rút lui hoàn toàn

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Nếu chúng ta cùng tới thời điểm đó, em có biết cách nhanh nhất để thoát khỏi tình huống đó là gì không?

𝐌𝐂: Đó là gì?

Khoảnh khắc tôi hỏi anh ấy, tôi có thể cảm giác được nòng súng đang di chuyển xuống dọc theo ngực Tả Nhiên từng chút một

Nhìn thấy họng súng sắp trượt về phía cúc áo, Tả Nhiên bất ngờ dùng sức nâng nó lên, đồng thời hạ giọng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Để nhận diện lẫn nhau. Sử dụng chiến thuật này để làm đối thủ mất cảnh giác và cố gắng kéo dài thời gian

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Vậy nên điều anh muốn khẳng định là....Nếu như chúng ta bị đặt trong tình thế nguy cấp nhất, anh muốn em xem anh như một tên nội gián, liệu em có làm theo mệnh lệnh này không?

𝐌𝐂:..........

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Dù cho mệnh lệnh của anh có khó hiểu đến đâu, em có giữ cho mình được lý trí và không bao giờ bị xao động khi nhớ lại những khát vọng ban đầu của mình được không?

Nhận thấy tôi giữ im lặng lúc lâu, Tả Nhiên không hỏi tôi thêm một câu nào nữa. Thay vì nghĩ rằng anh ấy đang cho tôi thời gian để suy nghĩ, có thể nói Tả Nhiên trông có vẻ đang chờ đợi câu trả lời mà anh ấy mong muốn nhất

Khi tôi cảm giác càng bế tắc trong tình cảnh hiện tại, tôi càng nhận ra một điều. Dù cho xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì mà đi ngược lại với con tim tôi

𝐌𝐂: Thật sự không còn lựa chọn nào khác sao....

𝐌𝐂: Điều đầu tiên với tư cách đặc vụ tình báo là tránh khỏi các rủi ro, chứ không phải nghĩ đến những gì phải làm khi rơi vào tình huống nguy cấp

𝐌𝐂: Em hoàn toàn có đủ kĩ năng và quyết tâm để đảm bảo cả hai ta đều rút lui an toàn cùng nhau. Vì vậy, trong trường hợp xảy ra sự cố...

𝐌𝐂: Vì thế nên em mong anh sẽ cho phép em tự quyết định và hành động nếu sự cố đó diễn ra

Trong phút chốc, tay trái của Tả Nhiên lại dùng lực một lần nữa. Khi tôi trở nên căng thẳng hơn với hành động vừa rồi của anh ấy, Tả Nhiên bất ngờ thả lỏng, nhanh chóng trở lại với Tả Nhiên mà tôi biết

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Tôi hiểu rồi. Câu trả lời này rất giống phong cách của em thường ngày

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Tất nhiên anh sẽ cho em quyền lựa chọn. Mặc dù anh luôn lo lắng cho em nhưng anh biết em là một người phi thuờng kể từ lần gặp mặt đầu tiên

𝐓𝐚̉ 𝐍𝐡𝐢𝐞̂𝐧: Cảm giác giống như...em đã được trời phú cho tài năng thiên bẩm.

𝐌𝐂: ......Tả Nhiên?

Mặc dù chúng tôi với danh nghĩa là "vợ chồng" cũng như đồng đội của nhau, với khoảng cách như này đối với chúng tôi là quá gần. Được bao quanh bởi mùi hương của Tả Nhiên, chợt tôi cảm thấy có điều gì đó kì lạ....

Dường như nhịp tim của anh ấy đã truyền tới họng súng và có phần đập nhanh hơn so với hầu hết mọi người. Nhưng trước khi tôi kịp đáp lại, tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn mọi thứ.

(Còn tiếp)

-------------------------------------
Bản dịch cá nhân vui lòng không mang đi nơi khác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top