Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khí thế bao trùm lên người Thanh Tùng , khiến cậu không thể nói gì được nữa.

Lại bị đặt ở thế bị động, môi chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn quanh.
Không khí trở nên ẩm ướt hơn, bao hàm cả sự kích động.

“Thứ đó không thể làm ta vui vẻ được đâu …”

Lời nói trầm thấp của Uyên Sách tràn ngập dục vọng, khiến cho cậu dễ dàng biết được ý đồ của hắn.

Cậu mắt mở to, khiếp sợ nhìn gương mặt đang càng lúc càng được phóng bự lên trước mặt mình.

Đây là tình thế trước sau gì cũng đến, chỉ là không biết nó sẽ đến vào lúc nào thôi. Đối với khả năng của hắn, hắn muốn có được thứ gì, chỉ cần với tay ra là lấy được dễ dàng.

“Chưa ….thử sao...mà....ngươi…. biết được …”

Chẳng lẽ hôm nay chính thức cậu bị“ ăn ”sao ?
Antue Antue....
Làm sao bây giờ?
Đầu óc hò hét rối loạn thành một tràng.
Cậu nhất thời liều mạng vùng vẫy đẩy mạnh Uyên Sách ra. Vì cậu ra tay bất ngờ nên Uyên Sách dễ dàng bị đẩy ngã khỏi giường.

Uyên Sách bị té khỏi giường không khỏi đen mặt, nhướng mày đang định nổi điên thì lại bị cậu ngang nhiên chặn họng.

“Ngươi...ngươi mà làm vậy với ta...ta sẽ chết... sẽ chết a !!! ”

“Còn dám hù dọa ta! Gan của ngươi quả thật rất lớn đấy. ”

Cậu nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Uyên Sách thì lại càng hoảng. Dùng kế gì vào lúc bị sắp bị cưỡng bức là tốt nhất đây ? Cầu xin hắn vậy chứ giờ chẳng còn cách nào tốt hơn cách này.

“ Ta....van... ta..cầu....xin ngươi  ,những điều ta nói đều là thật 100% a. Ngươi mà làm vậy với yêu thần ta.... mà ta... và ngươi chưa có tình cảm gì hết... ta sẽ bị chết đấy ...sẽ bị chết ..... rất thảm....a. ”

Ở bên cạnh, Uyên Sách nhếch môi cười đứng khoang tay nhìn chằm chằm người trên giường đang ôm cây đàn trốn vào góc giường nói năng lắp bắp .Đối với tên yêu thần này tốt nhất đừng nói chuyện bằng miệng tốt nhất là cứ dùng vũ lực.

“Là ngươi không ngoan ngoãn trước .Nên đừng trách ta. ”

Uyên Sách hùng hổ bước đến ,một tay hất văng cây đàn cậu làm đồ phòng thủ. Sau ba giây tất cả mớ y phục ngứa mắt của cậu đều tháo ra. Khi tay hắn chạm vào da thịt của cậu , cậu đột nhiên la to lên:

“Dừng lại !Dừng lại đi ! Ta van ngươi ! ”

Uyên Sách dừng lại một chút rồi mỉm cười nguy hiểm. Chẳng nói chẳng rằng lấy tay cởi khố của hắn =]]

Giờ Uyên Sách đã 100 % xích loã ngồi trên người cậu. Cái gì không muốn thấy cũng phải thấy.
Cậu bị cái đó của hắn làm cho sợ hết hồn.
Ôi trời ơi!  Cũng là đàn ông với nhau nhưng tại sao lại khác biệt nhiều đến vậy cơ chứ!!!
Ngay thời khắc này cậu cảm giác được máu ở toàn bộ cơ thể đều dồn hết về mặt của mình. Miệng cậu cứng đờ không thể nói lên một từ nào cả.
Ngay sau đó cậu cảm thấy mũi mình bị ướt ướt, đang định lấy tay lau thì thấy vẻ mặt hoảng hốt của Uyên Sách đập vào mắt. Sau đó hắn nói :

“Ngươi chảy máu sao ?”

“...Máu....ai chảy máu...? ”

Cậu thấy vậy liền lấy tay chùi mũi. Oa mọi người biết gì không, cậu cư nhiên lại chảy máu mũi hơn nữa là chảy rất nhiều nữa đằng khác. Cậu cố chùi hoài mà mãi không cầm được.

Máu cứ ào ạt tuôn ra, Uyên Sách  thấy thế liền quát lớn ra lệnh:

“Người đâu! Truyền ngự y!”

Sau đó Uyên Sách ôm cậu, lo lắng mà nói :

“Ngươi sẽ không chết đâu ! Có nghe hay không? Ta sẽ không để ngươi chết!”

Nghe thấy hắn nói vậy cậu từ lo lắng chuyển sang rất vui mừng vì Uyên Sách đã rút lui, không có ý định “ăn” cậu nữa .
Kế sách van xin cho dù thất bại,nhưng cậu vẫn còn may chán. Không ngờ lại bị chảy máu mũi thật đúng lúc giúp cậu thành công ngoài dự liệu. Khiến Uyên Sách tin rằng việc hắn cưỡng ép cậu sẽ khiến yêu thần cậu sẽ chết.
Thật là trong cái rủi có cái may.

Nhưng tuyệt đối cậu sẽ không cho ai biết, lý do khiến mình chảy máu mũi. Nếu nói mình chảy máu mũi do nhìn một nam nhân xích loã thì còn đâu mặt mũi mà nhìn ai chứ.

Ngự y nghe tiếng Uyên Sách gầm thét lập tức vội vã tiến đến, sau đó giúp cậu cầm máu mũi . Uyên Sách tất nhiên cũng chẳng còn hứng thú tầm hoan nữa.

Tối nay, cậu rốt cuộc đã thoát thêm được một cửa ải nữa .

Sau khi ngự y khám xong cho cậu, cậu liền giả bộ yêu ớt mệt mỏi nhắm chặt mắt mà ngủ.

Uyên Sách sau đó cũng rời điện tới thư phòng phê duyệt tấu chương thâu đêm . Lúc nãy là lần đầu Uyên Sách hắn đánh mất sự trầm tĩnh thường ngày.
Nhìn thấy máu tươi của từ mũi yêu thần Thanh Tùng chảy ra, hắn đã rất...rất Lo lắng!
Phải là lo lắng hay nói đúng hơn là hoảng sợ. Lúc đó hắn rất sợ yêu thần kia sẽ tan biến mất giống như yêu thần Mạc Trường Phong năm xưa kia vậy.
Hắn trước nay chưa từng là người hành động theo cảm xúc nhưng không hiểu sao cứ dính đến những yêu thần thì lại như vậy.
Ngày xưa hắn để ý tên Mạc Trường Phong kia thì còn có thể cho là do tuổi trẻ bồng bột.
Thế nhưng đến giờ mọi thứ trên đời hắn đều đã nếm trải qua, ngay cả mỹ nhân hay nam nhân khuynh thành nhất cũng đã nếm qua.
Thế nhưng khi chứng kiến yêu thần Thanh Tùng kia vì hắn mà suýt chết đã thế lại còn nhìn hắn bằng đôi mắt trong suốt , trong phút chốc khiến hắn liên tưởng đến một con mèo con chưa trưởng thành.
Suy nghĩ đến gần sáng , Uyên Sách quyết định sẽ không  ép buộc tên yêu thần như trước kia nữa .
Loại người như vậy, cần phải có sự đối đãi phù hợp, đây mới chính là đỉnh cao trí tuệ của thuật dùng người.
Mang theo ý nghĩ mới mẻ đó, ngày hôm sau mới sáng sớm Uyên Sách đã chạy đến chỗ Thanh Tùng .

Chưa bao giờ lại có thể ngủ một giấc thật ngon lành như thế. Đã thế vừa ngủ dậy đã được đám cung nữ quan tâm chăm sóc.

“Yêu thần người cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi.” A Ly tiến đến, nâng cậu Phượng Minh dậy.

“ Ta vẫn còn thấy mệt lắm a.. ”
Cậu đã diễn thì phải diễn cho tới nơi, phải làm bộ yếu ớt mới khiến mọi người tin là hôm qua mình suýt chết mới được .

“Kì lạ ngự y đã nói là người chỉ là hoảng sợ quá độ mà chảy máu mũi  chứ người hoàn toàn khỏe mạnh mà , sao mà giờ người lại trở nên như thế này cơ chứ .”

“Người phàm các người sao mà biết được bệnh được yêu thần bọn ta được chứ, giờ ta thật sự rất mệt a. ”

“Vậy người cũng nên ăn chút cháo lót dạ chút đi ạ, để bụng đói sẽ không tốt đâu. ”

Cháo trắng nóng hổi lập tức được dâng lên trước mặt .

“Ta sẽ cố mà ăn vậy!. ”

Cậu thật sự rất là đói, nhìn tô cháo trước mặt thật sự rất là thèm, nhưng lại không dám ăn quá vồ vập, mà chỉ dám ăn từng ít một cho ra dáng người ốm. Cậu ngậm một ngụm cháo, giả bộ nhăn mặt, rồi nuốt xuống , không ngừng làm bộ thở ra hít vào để ra vẻ khó ăn.
Ăn kiểu này thật là tốn sức, nhưng để an toàn thêm mấy ngày nữa thì vất vả một chút cũng đâu có sao.
Miễn thoát khỏi tên Uyên Sách kia là được.

“Thái Tử an khang!” lời thỉnh an của cung nữ ngân lên ngoài điện truyền vào tai cậu.
Quả thật nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền !
Trông hắn khá là mệt mỏi. Y phục hắn mặc là y phục của ngày hôm qua , bây giờ cậu mới nhìn rõ bộ y phục đó rõ. Đó là bộ y phục thêu hoa văn cực kỳ tinh xảo a.
Mà tên Uyên Sách lại có vóc dáng cao ráo thon dài nên càng khiến bộ y phục kia càng thêm phần tuyệt đẹp .
Chẹp.... Chẹp... quả là lụa đẹp vì người mà . Nếu tên Uyên Sách này mà sinh ra ở thời hiện đại của cậu thì , không biết sẽ làm bao nhiêu cô gái say đắm nguyện xin chết không biết .

Cậu nhìn Uyên Sách tiến đến gần mình, trong lòng đột nhiên dâng lên mùi vị chua chát.
Xét mọi mặt ngoại hình và vóc dáng nam tính của hắn khiến cậu thấy thật tủi thân.

Uyên Sách dừng lại trước mặt cậu, vốn định đưa tay ôm cậu vào lòng hôn một cái, chợt nghĩ đến màn tối hôm qua, đành phải chuyển qua thưởng thức mấy thứ bài biện bên cạnh giường, tùy ý hỏi:

“ Có tốt hơn chút nào chưa ? Có còn đau không?”

Thấy cậu không nói gì, Uyên Sách quay đầu nhìn Thanh Tùng ngậm miệng ngồi im lìm ở đó. Nhớ lại tối qua, cái miệng đó không ngừng nói linh tinh với cái miệng im thin thít bây giờ hoàn toàn không giống nhau, trong lòng chợt nóng.
Dưới ánh mặt trời, càng nhìn càng thấy tên yêu thần này xinh đẹp hơn yêu thần Mạc Trường Phong kia gấp trăm lần, không nói mấy cái khác, chỉ cần nhìn cặp mắt linh động kia, đã đẹp đến nỗi không ai sánh bằng.

Trong nhất thời, hắn chỉ muốn ngồi cả ngày ở đây căng mắt ra ngắm nhìn cậu .
Đáng tiếc, những chuyện quan trọng của đất nước đều đang chờ hắn xử lý.

“Ta đi nghị sự, ngươi hảo hảo dưỡng sức cho khỏe .”

Uyên Sách ngồi đối diện, nhìn cậu thật lâu, rốt cuộc cũng đứng lên, rõ ràng có chút lưu luyến không muốn rời:

“Tối nay ta sẽ quay lại gặp ngươi.”

Cái gì? Lại tới nữa hả?

Vừa nghe câu này, mắt cậu vô thức lập tức trợn to, nhìn Uyên Sách chằm chằm.
Uyên Sách tất nhiên nhìn ra Thanh Tùng trong lòng đang suy nghĩ cái gì, liền nở nụ cười khoe trọn hai cái lũm đồng tiền .Uyên Sách tâm tình vô cùng tốt, thanh âm tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, an ủi nói:

“Đừng lo, đêm nay ta sẽ không bức bách ngươi.”

Nghe được câu đó cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng câu sau của hắn lại khiến cậu rùng mình.

“Với điều kiện ngươi phải hát ru cho ta ngủ. ”

--------------------------------------------
Dự xem Tùng em ru Sách ngủ bằng bài gì đi các chị em 😂😂😂.
Ông Sách bắt đầu sủng rồi đấy. Nói vậy thui chứ bình thường sủng lắm, nhưng mà lên giường thì ít có sủng lắm 😝😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top