Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Khảo hạch (kiểm tra)


"Làm tỷ tỷ có lòng tốt dạy ngươi đạo lý, ngươi thì hay rồi, nói năng lỗ mãng lật lọng cãi lại... Thì ra đây chính là gia giáo nhà tú tài sao?" Kiều Hạnh dừng một chút, liếc xéo Lưu Phất, nhíu mày khiển trách, "Cũng khó trách lão cha bị bệnh kia của ngươi thi mấy chục năm cũng không qua."

Đánh người không đánh mặt, vạch trần người không vạch khuyết điểm, mỗi chữ mỗi câu này đều thực sự tâm đắc lợi hại.

Bị châm chọc ngay trước mặt, Lưu Phất không hề bị lay động, nàng tự giễu cười một tiếng, mặt đầy khinh thường: "Ta tất nhiên là không có gia giáo."

Nụ cười nàng cực kỳ cay đăng, giọng khàn khàn: "Nếu ông ấy thực sự có tài năng kinh thiên động địa thì sao lại bán còn gái?"

Xung quanh lập tức an tĩnh, những ánh mắt trước đó vô tình hay cố ý nhìn Lưu Phất đều được chứng thực.

Huyết sắc được Xuân Hải Đường tẩm bổ mà có, lúc này toàn bộ mất đi.

Khuôn mặt Lưu Phất tái nhợt như tuyết, không khác gì ngọc.

Nàng hơi ngẩng đầu, quay đầu né tránh tầm mắt mọi người, chỉ lộ ra cổ thon dài và gần nửa mặt. Hàng mi dài run rẩy, cố gắng mở to hai mắt không dám nháy mắt, chỉ sợ không cẩn thận một chút thì nước mắt mờ mịt sẽ rơi xuống.

Ba phần đau khổ cùng bảy phần quyết tuyệt, rõ ràng đứng giữa mọi người lại như còn một mình nàng vô vọng yên lặng đứng giữa trời đất, nhìn qua hết sức bi thương.

Mọi người ở đây đồng cảm như chính bản thân đã trải qua.

Các nàng đều bị người thân bán vào vũng bùn, từ đây chỉ có thể giãy giụa trong hồng trần, lại không có một khắc an bình.

Người đáng thương cần gì phải làm khó người đáng thương chứ...

Nghe thấy âm thanh cách đó không xa dần tụ lại khóc thút thít, Lưu Phất hài lòng chớp mắt mấy cái, khiến nước mắt theo đó mà chảy xuống cằm.

Vở kịch này, diễn như vậy là đủ rôi.

Trước lạ sau quen, nàng đã hiểu rõ kịch bản con gái khóc lóc giả bộ đáng thương.

Kiều Hạnh là người duy nhất không bị ảnh hưởng.

Nàng ta không chỉ không bị ảnh hưởng mà còn liếc nhìn Lưu Phất đang diễn trò.

Đắc ý trong mắt thiếu nữ đâm vào làm ngực nàng ta đau đớn.

Nhưng nàng diễn vở kịch này quá thật làm nhóm nha đầu mới cam chịu số phận chết tiệt kia thấy vô cùng chua xót, cũng làm công sức Kiều Hạnh chửi bới nhiều ngày tan thành mây khói. Kiều Hạnh đang định vạch trần âm mưu của Lưu Bích Yên, còn chưa mở miệng thì đã bị tiếng khóc đau xót bi ai chặn lại.

Không từng trải qua thì sẽ không thể hiểu được.

Nhận được ánh mắt vụng trộm dò xét, trong lòng Kiều Hạnh biết rõ, mình lạnh lùng quắc mắt đã thành thể hiện rõ nhất của người lạnh lùng.

Lưu Bích Yên, lại là Lưu Bích Yên!

Lôi kéo không được thì đành dùng uy hiếp. Kiều Hạnh cười lạnh nhìn mọi người: "Còn không mau cút đi? Đến đêm, xem lão nương thu thập các ngươi thế nào!"

Âm thanh lanh lảnh phá vỡ bầu không khí ai oán hối hận.

Nhóm chim cút vừa cùng Lưu Phất rơi lệ run lên, mờ mịt luống cuống liếc ba người đối địch, cuối cùng cũng tỉnh hồn lại.

Sợ hãi Kiều Hạnh nhanh chóng khiến lý trí nhát gan vùng lên.

"Các nàng như vậy cũng đáng để ngươi hao tâm tổn trí lôi kéo?" Kiều Hạnh lớn tiếng cười trào phúng, đưa tay chỉ mọi người, "Một đám hơi sữa thì có thể giúp gì cho ngươi? Còn có thể giúp người lôi kéo khách nhân à? Coi như các nàng đồng ý đem khác đến tay cho ngươi thì những tiểu thương kia cũng không có nổi cho ngươi một đêm xuân."

Tầm mắt Kiều Hạnh đảo qua Vọng Nhật Kiêu, chậc chậc lưỡi: "Giờ ta đã hiểu vì sao nàng ấy lại đối xử đặc biệt với người rồi. Kiêu Nhi tốt, hai tâm can nhi các ngươi cùng một chỗ cũng phải cẩn thận, đừng để bị nàng ta hút khô máu."

Vọng Nhật Kiêu vẫn luôn yên lặng không lên tiếng bỗng dịch bước đi từ sau lưng Lưu Phất ra, đầu tiên nhét khăn tay vào tay Lưu Phất rồi mới nhìn về phía đám tiểu cô nương mà nói: "Kiều Hạnh tỷ tỷ nói, các ngươi nghe có hiểu không?"

"Ngươi!"

Vọng Nhật Kiêu quả thật là thần kỳ, phố phường truyền kỳ quả thật không lừa ta!

Lưu Phất gần như sắp cười ra tiếng, vội vàng mượn động tác lau nước mắt để che lại ý cười bên môi.

Tính nết đám "tỷ muội" kia thế nào, nàng không thèm để ý. Hôm nay đối đầu với Kiều Hạnh, một là bày ra trận thế thương lượng trực tiếp để tránh sau này nàng bị ám toán mà nàng ta lại không bị dính dáng gì; hai là làm bước đệm đầu tiên, vì Nhiêu Thúy Lâu chuyển mình mà xây dựng nền móng tốt.

Hơn hai tháng tới chứng kiến, Kiều Hạnh bò lên chỗ dựa quyền quý cực lớn, rõ ràng là một mực không muốn thoát ra khỏi vũng bùn. Nếu để các tiểu cô nương tiếp tục bị nàng ta uy hiếp thì không đợi Lưu Phất an bài tốt mọi thứ, quyền lợi trong tay Xuân Hải Đường đã bị phân chia một phần lớn.

Mắt nhìn của Hải Đường tỷ tỷ thưởng thức mỹ nhân không tồi nhưng chọn phụ tá lại chỉ nhìn thấy Kiều Hạnh biết chữ mà không nhìn ra nàng ta che giấu dã tâm.

"Có lòng tốt lại xem như lòng lang dạ thú, đủ thấy có một số người phải chịu chút khổ mới ngoan được." Kiều Hạnh cười lạnh liên tục, "Đợi qua ngày chải đầu, tự nhiên sẽ có người mài giũa tính tính của ngươi!"

Vọng Nhật Kiêu vẫn là nha đầu há to miệng, cuối cùng mặt đỏ lên ngậm miệng không nói gì.

Lưu Phất mặt không đỏ tim không đập, rũ mắt cười nói: "Tỷ tỷ nói lời này sai rôi."

Cũng câu nói đó, hôm nay nàng đã nói hai lần.

Còn đều là thời điểm Kiều Hạnh bày ra dáng vẻ tiền bối làm mọi người sợ hãi.

"A!" Kiều Hạnh giận run người, "Thế nào? Đại tiểu thư muốn giáo huấn ta rồi?"

"Giáo huấn thì không dám nhận." Lưu Phất khẽ cười một tiếng, bày ra bộ dạng khi đứng đắn dạy dỗ tiêu hoàng tử, hạ giọng nói, "Chỉ là đọc nhiều hơn tỷ tỷ vài quyển sách nên suy nghĩ cũng nhiều hơn chút."

Kiều Hạnh sợ nhất chính là mình là con gái tú tài, đoạt mất địa vị và sự chú ý ở Nhiêu Thúy Lâu của nàng ta.

Lời này đâm thẳng vào tử huyệt của đối phương, dù là ai thì không nhịn được phẫn nộ, chớ nói là người nóng nảy như Kiều Hạnh.

Động thủ là có thể xảy ra.

Lưu Phất vừa nói vừa kéo Vọng Nhật Kiêu ra sau lưng, đồng thời bình tĩnh lui về sau một bước, lui đến ngoài phạm vi Kiều Hạnh có thể chạm đến được.

Bây giờ nàng vô cùng yêu quý khuôn mặt mình.

Quả đúng như vậy, vào nháy mắt giọng nói Lưu Phất phát ra thì bàn tay Kiều Hạnh đã đưa đến trước mặt nàng.

Nắm chặt tay Kiều Hạnh, Lưu Phất thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt nói: "Khả nhất bất khả nhị, đánh người không đánh mặt, lần trước Kiều Hạnh tỷ tỷ tức giận liền nằm ta nằm trên giường hai tháng, lần này lại muốn thế nào?"

Ánh mắt nàng hướng về phía bậc thang, nhìn về phía các thiếu nữ đang chạy đi, cao giọng nói: "Dù chúng ta đến Nhiêu Thúy Lâu muộn hơn thì cũng không nên bị tỷ tỷ coi thường như thế."

Bóng lưng những thiếu nữ kia đều run rẩy.

Mà động tác các nàng xuống lầu càng nhanh hơn.

"Buông tay!" Kiều Hạnh đau đến nhíu mày, muốn tiến lên đánh lại, nhớ đến chuyện ngày đó Lưu Phất tính kế làm bị thương tay, ánh mắt đột nhiên sáng lên, "Ai cho ngươi lá gan động tay động chân trong lâu!"

"Tất nhiên là tỷ tỷ năm lần bảy lượt vung tay tát người cho ta lá gan."

Lúc này trên lầu chỉ còn ba người các nàng, Lưu Phất cũng không giả bộ trước mặt Vọng Nhật Kiêu, mỉm cười lắc lắc cái tay trống không khác.

Tay Kiều Hạnh tê rần, vừa giận vừa đau: "Ngươi! Ngươi mau buông tay!"

Như nàng ta mong muốn, Lưu Phất hất tay Kiều Hạnh, phủi phủi bụi bặm không tồn tại trên ống tay áo, cười hì hì nói: "Thật ra ta cũng thấy lạ, Kiều Hạnh tỷ tỷ thế nào mà đột nhiên lại kích động lên, trong chuyện đều có Nhan Như Ngọc, tỷ tỷ đọc sách mấy năm, chẳng lẽ chưa từng thấy qua?'

Bản lãnh xuyên tạc lời cổ nhân thì không ai so được với nàng.

"Chúng ta cũng phải đi ăn sáng rồi." Lưu Phất kéo tay Vọng Nhật Kiêu, cười với Kiều Hạnh, "Nghĩ đến tỷ tỷ đã no rồi nên không mời tỷ tỷ đi cùng nữa."

Kiều Hạnh che cổ tay nhìn chằm chằm Lưu Phất, đau đến nỗi không phát ra tiếng.

Mặt Vọng Nhật Kiêu đầy lo lắng, đến khi dùng xong điểm tâm mới nói nỗi lo trong lòng ra.

Nàng kéo khuỷu tay Lưu Phất, nói khẽ: "Kiều Hạnh quản lý toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của chúng ta, nếu nàng ấy tố cáo với Xuân ma ma thì phải làm sao?"

Trước nay đều làm qua liền quên, Lưu Phất sớm đã vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, nghe vậy thì sững sờ: "Từ nãy đến giờ ngươi đều nghĩ đến cái này? Ta thấy ngươi không hỏi, còn kỳ quái sao ngươi lại an tâm như vậy."

Vọng Nhật Kiêu có chút ngượng ngùng mà cười: "Hồ lão đại phu nói dạ dày ngươi không tốt, khi ăn cần tập trung mới tốt."

Nhớ đến hồng nhan tri kỷ kiếp trước, Lưu Phất thở dài ấm áp trong lòng, cũng không gạt nàng: "Chính là cho Kiều Hạnh mười lá gan, nàng ta cũng không dám đi tố cáo với Hải Đường tỷ tỷ. Không phải vì nàng ta không nghe phân phó động đến chúng ta, mà là nàng ta không muốn lộ ra tâm tư."

Vọng Nhật Kiêu bừng tỉnh đại ngộ, lại lo lắng thở dài: "Bây giờ chúng ta còn chưa đứng vững gót chân, có thể sau này không thể thiếu bị nàng ta nhằm vào rồi."

Nhìn khuôn mặt Vọng Nhật Kiêu rối rắm bên cạnh, Lưu Phất cũng không vui.

Tuy nàng không hay tiếp xúc thân mật với nữ tử nhưng cũng biết đa số thiếu nữ thường hay nghĩ nhiều. Vọng Nhật Kiêu cẩn thận dè dặt, nhưng dù nàng thấp thỏm bất an trong lòng vẫn dùng hai chữ "chúng ta" buộc hai người với nhau.

Lúc này Vọng Nhật Kiêu vẫn chưa phải là hoa khôi nương tử ở Kim Lăng đồn đại trên phố trong truyền thuyết.

Nghĩ đến vừa rồi không biết nàng ấy thêm bao nhiêu lá gan mới dám ra mặt đối đầu với Kiều Hạnh, Lưu Phất cũng hơi buồn cười.

"Nhân thiện bị nhân khinh, mã thiện bị nhân kỵ. Ngươi nghĩ một chút, nếu chúng ta rụt đầu làm người thì Kiều Hạnh sẽ buông tha chúng ta sao?"

*nhân thiện bị nhân khinh, mã thiện bị nhân kỵ: Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi.

Tất nhiên là không.

Vọng Nhật Kiêu thở dài, cũng không nghĩ nhiều nữa: "Ta chỉ nghĩ chúng ta còn nhỏ, nếu có thể đợi đến sau này... Đến lúc đó nàng ta cũng không dám lộ liễu như vậy."

Lưu Phất đột nhiên nghiêm mặt nói: "Sẽ không có ngày đó."

"Cái gì?"

"Sau này ngươi sẽ biết." Lưu Phất cười cười, cũng không nói rõ, nói lảng đi, "Hôm qua dạy ngươi chữ đã nhớ hết chưa? Có thể đọc được Thiên Tự Văn chưa?"

Vọng Nhật Kiêu không đáp, mím môi nhìn Lưu Phất: "Bích Yên... Có phải ta chưa từng nói với ngươi, Kiều Hạnh chính là sư phụ dạy chúng ta đọc sách viết chữ?"

Cuối cùng nàng đã hiều vì sao trong lòng lại lo sợ bất an không yên như thế. Nàng cực kỳ hối hận đã không nhớ đến sớm hơn để khuyên Bích Yên không nên cứng cỏi như thế.

Như vậy, việc khảo hạch không khả quan, khó tránh khỏi sẽ tạo ấn tượng xấu trong mắt Xuân ma ma, nếu đúng như vậy, chỗ dựa lớn nhất của các nàng liền không còn sót lại chút gì rồi!

Lưu Phất sững sờ: "Ngươi thực sự chưa từng nói qua."

Nói xong lông mày liền cau lại, nàng trở nên trầm tư.

Thấy nàng mang bộ dáng như vậy, Vọng Nhật Kiêu càng thêm sợ hãi, lòng đầy hối hận, chỉ hận thời gian không thể quay trở lại.

Khi Lưu Phất phát hiện Vọng Nhật Kiêu đỏ cả vành mắt, nàng đã lo lắng không biết làm thế nào cho phải.

Tác giả có lời muốn nói: A Phất: Là một học bá, ta chưa từng e ngại các loại cuộc thi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top