Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Đây là năm thứ ba ta ở trong lãnh cung.

Ta cũng không biết vì sao ta lại bị ném vào đây, bởi vì ta cảm thấy, thân phận mở đầu của ta cũng khá tốt.

Giống như 80% các cô gái xuyên qua, ta tỉnh lại trên một cái giường Bạt Bộ khắc hoa siêu xa xoa có thể nằm song song tám người cũng không có vấn đề gì, người bên cạnh đang cúi đầu nhìn ta, là hoàng đế mặc áo ngủ xộc xệch màu vàng sáng thêu ngũ trảo kim long.

Vì sao vừa mở mắt ta đã biết hắn ta là hoàng đế hả?

Bởi vì hắn ta nói một câu.

Hắn ta nói:

“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, phế bỏ Hoàng Hậu đưa đến lãnh cung.”

Từng chữ như châu ngọc, một chữ cũng không lãng phí.

Người đâu, nghĩa là hắn ta có người có thể sai sử, địa vị vững chắc.

Trẫm đại biểu cho việc hắn ta là Hoàng Thượng.

Hoàng Hậu là nói ta.

Phế có nghĩa Hoàng Hậu đã trở thành quá khứ.

Đến lãnh cung tỏ vẻ hắn không muốn nhìn thấy ta nữa, rất có thể quan hệ của ta và hoàng đế không tốt cho lắm.

Lượng tin tức nhiều quá.

Sau đó ta đã bị kéo đến Vân Hà Cung.

Đúng vậy, bị kéo đi.

Kéo ta đi qua đó là ba thái giám thân thể khỏe mạnh, ngoài ra còn thêm hai ma ma đô con bụng tròn.

Thật ra ta có biểu đạt rằng ta có thể tự đi rồi, nhưng mà bọn họ không có nghe.

May mắn cung nữ bên cạnh ta đã choàng một cái chăn bông lên cho ta trước khi ra khỏi cửa, nếu không bị kéo từ phía đông của cung tới phía tây, thể nào ta cũng sẽ bị ma sát đến nát người.

Sau đó nữa thì ta an gia ở lãnh cung.

Toàn bộ gia sản của ta, là một chiếc chăn bông choàng ở trên người khi bị kéo đến đây, bộ áo ngủ mỏng manh mặc trên người, trên cổ tay có đeo một cái vòng tay phỉ thúy, cùng với người khóc la dù có thế nào cũng phải cùng chung hoạn nạn với ta, cung nữ bên cạnh ta, Thúy Thúy.

Hết rồi.

Cẩu hoàng đế hắn ta không phải người, đã muốn phế ta đẩy vào lãnh cung, còn không quên ngủ với ta một đêm cuối cùng.

Đầu xuân tháng ba, gió còn hơi lạnh, bọn thái giám kéo ta đến cửa lãnh cung rồi mất tăm, ta bọc chăn nhìn bầu trời còn chưa sáng hẳn, có hơi ngây ra.

Sau khi trải qua sự khiếp sợ của việc xuyên qua, sự mừng rỡ như điên của việc xuyên qua thành Hoàng Hậu, sự sốc nặng bởi bị kéo đi trong cung non nửa một canh giờ, cuối cùng ta đã tiếp nhận một sự thật.

Lãnh cung là nhà của ta, làm giàu dựa…

Thôi được rồi, lãnh cung chỉ có ta và Thúy Thúy, người ta nói ba năm người mới có thể thành đàn, ta và nàng ấy cùng lắm cũng chỉ có thể tính là nhìn nhau không nói gì.

Thật ra trong hoàng cung không có cung nào chuyên để làm lãnh cung, chỉ cần có nương nương bị phế vào ở, cung có nóng thì cũng sẽ thành cung lạnh (lãnh cung).

Trước đó Vân Hà Cung không được sử dụng, cho nên không được phân quản sự cung nữ thái giám riêng, một phế hậu như ta, hoàng đế cũng không muốn cho ta thêm người nữa, cũng đành chắp vá sống như vậy thôi.

Ngày đầu tiên ta vào lãnh cung, Thúy Thúy ôm ta, khóc đến mức nước mắt và nước mũi đan xen, mà ta thì dẫn nàng ấy đi lật tung lãnh cung từ trên xuống dưới.

Đừng nói, thật đúng là để ta lật ra được một vài thứ.

Có nửa bộ đồ mùa xuân và một bộ đồ mùa hè của tuyển thủ cung đấu thất bại tiền nhiệm, hai chiếc chăn bông đã mọc mốc lại còn đông cứng, cộng thêm một chiếc áo khoác bông dơ dơ bẩn bẩn.

À, còn có nửa củ khoai lang nữa, ta cảm thấy chắc là không thể ăn.

Thúy Thúy lau nước mắt nói với ta:

“Nương nương, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Bởi vì hoàng đế tích chữ như vàng, không nói rằng cuộc sống của ta sau khi đến lãnh cung thì phải chấp hành theo tiêu chuẩn nào, cho nên Hoàng Hậu bị phế đi như ta đây không có cách nào vào cung lãnh đồ.

Việc này có nghĩa là toàn bộ những thứ ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tự ta sắp xếp lấy.

Cái chuyện mà lén đến Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn thì cũng đừng nghĩ đến, Vân Hà Cung ở góc đông bắc của Ngự Hoa Viên, vừa vặn cùng Ngự Thiện Phòng tạo thành một đường chéo của hoàng cung.

Ta đến Ngự Thiện Phòng trộm đồ còn không bằng trực tiếp đến thượng thư phòng của hoàng đế, chỉ sợ còn gần hơn một chút.

Ngày thứ hai ta vào lãnh cung, kéo Thúy Thúy, dỡ bỏ một đống gạch ở góc tường, dựng lên một cái bếp giản dị ở sân sau của lãnh cung.

Sống ở trên đời, chỉ hai chữ ăn uống. Lãnh cung có cái giếng, vấn đề uống nước thì có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng không thể uống nước lã, nước lã ở cổ đại dù không ô nhiễm thì cũng không thể uống.

Ta còn phải nghĩ cách đun sôi nước mới được.

Bệ bếp có rồi, nhưng còn thiếu củi lửa, thiếu đồ ăn, thiếu nồi, thiếu gia vị.

Thúy Thúy đói đến mức trước ngực dán vào sau lưng, ta nhìn hoa đào nở đầy cành trong Vân Hà Cung, toàn bộ trong đầu đều là thịnh cảnh mấy tháng sau quả đào đầy cây để cho ta ăn đến no.

Thật hâm mộ Tôn hầu tử, có thể quản một Bàn Đào Viên.

Cứ tiếp tục thiếu quần áo thiếu thức ăn như vậy cũng không phải cách, ta nhìn cái vòng tay trên cổ tay, cảm thấy chân trước mới bị phế, chân sau đã phải đem vòng tay giao ra thì không khỏi quá mức phô trương, có thể tự giải quyết thì tự giải quyết vẫn là tốt nhất.

“Thúy Thúy à, vì sao trong cung này nghèo đến mức ngay cả một cái nồi cũng không có chứ?”

Thúy Thúy nuốt nước miếng một cái, giải thích nghi hoặc cho ta:

“Nương nương, nếu như người còn ở Cảnh Nhân Cung, đừng nói là nồi nấu nước, dù là nồi phỉ thúy trân châu nạm vàng thì đều có.”

Được rồi, nghèo không phải hoàng cung, là Hoàng Hậu bị phế đi như ta.

Ta gỡ một cái kệ để đồ ra, dự định tạm thời lấy nó làm củi đun đỡ mấy bữa, lại bẻ mấy cái nấm ở góc tường, xiên vào cành đào nướng một chút.

Tuy rằng không đủ no, nhưng tốt xấu gì cũng ăn được.

Kế hoạch của ta là, chờ đến lúc mọi người trong hậu cung đều quên ta, ta sẽ có thể tự lực cánh sinh ở lãnh cung.

Tuy nhiên, vào lúc mọi người trong hậu cung còn chưa quên ta, ta phải nghĩ vài cách kéo chút phúc lợi cho bản thân.

Tháng đầu tiên ta vào lãnh cung, không biết có phải hoàng đế cố tình hay không, chẳng có một ai đến nhìn ta cả, làm ta vô cùng hoài nghi nhân sinh, cũng từng là Hoàng Hậu, nhân duyên có thể kém như vậy ư?

Nhưng một tháng này cũng không phải không có thu hoạch, ta dẫn Thúy Thúy, lật hết mọi ngóc ngách của Vân Hà Cung, tổng cộng tìm được hai cái hang chuột, ba con rắn, trồng được nửa củ khoai lang đã nảy mầm, hơn nữa còn dốc sức trồng được khuẩn nấm nhân tạo ở trên nửa cây gỗ đã mục nát.

Thúy Thúy từ một tiểu cô nương thấy chuột là có thể hét chói tai khóc thút thít, đã nhanh chóng trưởng thành biến thành một nữ hán tử thấy rắn cũng có thể nhào lên bóp lấy chính xác chỗ bảy tấc  rồi lột da, bỏ đầu, xiên vào nhánh cây.

Ta tỏ vẻ vô cùng vui mừng.

Tháng thứ hai ta vào lãnh cung, cuối cùng mọi người trong hậu cung cũng nhớ ra còn có một Hoàng Hậu nương nương cung đấu thất bại như ta, bắt đầu xếp hàng đến nhìn ta.

Người đầu tiên đến chính là Lý quý phi.

Lúc quý phi đến mang đủ nghi thức, kết quả vừa mở cửa ra, vừa vặn nhìn thấy hai chủ tớ chúng ta đang chổng mông chúi vào góc tường, lấy gậy chọc vào hang chuột.

Lúc ấy đối thoại của ta và Thúy Thúy là “Bên này này”.

“Tiểu thư, vì sao mình không trực tiếp đổ nước vào bên trong?”

“Đổ nước vào thì nó chết hết mất à, ngày mai ta lấy gì ăn? Tuy rằng chuột đẻ nhanh, nhưng cũng không thể phá như vậy.”

“Ồ.”

Khi ta ngựa quen đường cũ, dẫm chặt vào đuôi con chuột, Lý quý phi đã sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cướp đường mà chạy.

Aiz, đáng tiếc, không tìm nàng ta xin tí muối.

Sau khi Lý quý phi đi thì Tôn Hiền phi đến, khi nàng ta đến, Thúy Thúy và ta đang ngồi ở trong sân lột da rắn.

Tôn Hiền phi còn không bằng Lý quý phi cơ, tốt xấu gì Lý quý phi đã xem hết toàn bộ quá trình ta bắt chuột, Tôn Hiền phi không đợi ta lột da xong đã chạy.

Người đến sau Tôn Hiền phi chính là Nguyên Thục phi, ta nghi mấy vị này là xếp hàng đến theo phân vị.

Khi Nguyên Thục phi đến thì ta đang xới đất cho lãnh cung, bởi vì ta phát hiện mấy cái mầm hành dại, gia vị đều là bảo bối, phải trọng điểm bồi dưỡng.

Cơ mà chắc là quan hệ của Nguyên Thục phi và Hoàng Hậu ban đầu khá tốt, cũng không quan tâm việc tay ta dính bùn, ôm ta khóc lớn một hồi, mở miệng là tỷ tỷ chịu khổ rồi, sau khi xong thì vỗ mông chạy lấy người, cũng không nói để lại cho ta chút tiền.

Ta cũng phát sầu, vốn dĩ định mở miệng xin Nguyên Thục phi cái nồi, nhưng người ta khóc thành như vậy, mãi không cho ta cơ hội mở miệng.

Sau khi Nguyên Thục phi đi thì đến lượt Tề Đức phi.

Tề Đức phi là một người trung quy trung củ (nghiêm túc, theo đúng quy tắc), không có làm ra vẻ như Tôn Hiền phi, cũng không nhát gan như Lý quý phi, càng không biết diễn trò như Nguyên Thục phi, nàng ấy chỉ mang theo hai cung nhân ở bên cạnh, đứng ở cửa, yên lặng mà nhìn ta dùng một cái lọ sành vỡ được đào ra từ dưới đất để nấu canh nấm và chuột không bỏ muối.

Ta cũng rất bất đắc dĩ, ngay cả cái lọ sành vỡ này, thứ được đựng bên trong còn là xạ hương, không biết là đồ của tuyển thủ cung đấu thất bại nào để lại.

Xạ hương bị ta nhét vào dưới đáy giường của phòng trống, không biết bán cho Thái Y Viện thì người ta có chịu thu hay không.

“Tỷ tỷ không giống trước kia.”

Tề Đức phi nhìn canh trắng nước trong chậm rãi sôi lên, cho lui hai cung nhân mà nàng ấy mang đến, đi đến trước mặt ta rồi ngồi xổm xuống cùng ta.

Thôi được, ta cũng không biết trước kia Hoàng Hậu như thế nào, nhưng có thể được lên làm Hoàng Hậu, chắc chắn gia thế sẽ không cho phép nàng đi học những kỹ năng sinh tồn dã ngoại thế này.

Ta cầm que khuấy thịt lên.

Lãnh cung không có dao, Thúy Thúy cống hiến cây trâm đồng trên đầu mình, mới miễn cưỡng có thể mổ bụng mấy thứ đồ ăn, nhưng muốn cắt miếng thì không khả thi lắm, cho nên canh chuột là chuột, nấm là nấm, hình dáng đặc biệt rõ ràng.

“Trước kia ta như thế nào, cô nói cho ta nghe một chút đi.”

Đây là lời nói thật, ta khá tò mò.

Bởi vì chỉ cần ta nhắc đến vấn đề này, Thúy Thúy sẽ bắt đầu khóc, khóc đến mức thở hổn hển, chả nói nổi một câu hữu dụng.

Nhưng ở lãnh cung cũng không có người thứ hai có thể hỏi.

Ta cũng tò mò sắp chết rồi.

Tề Đức phi nhìn ta, muốn nói lại thôi, không muốn nói nhưng lại muốn nói, miệng mở ra khép lại một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói ra gì hết.

Ta hết hy vọng rồi.

“Không muốn nói thì đừng nói, mang cái nồi đến đây cho ta đi, ta còn cần ít muối.”

Đây cũng là lời nói thật, gần đây không muối ăn, tóc cứ rụng từng mảng từng mảng.

Thúy Thúy quy kết việc này là vì lãnh cung có ma, đây là ma cạo đầu, tự làm bản thân mình sợ tới mức buổi tối không dám ngủ.

Ta cũng phục nàng ấy.

Tề Đức phi không nói được, cũng không nói không được, lại than thở cùng ta một lúc, mới đứng dậy rời đi.

Ta bắt đầu đếm đầu ngón tay chờ nồi và muối của ta.

Nhưng ta không chờ được nồi, cũng không chờ được muối, ta chỉ chờ được một tiểu thái giám.

Thúy Thúy vừa nhìn thấy tiểu thái giám đã nhào lên ôm người ta vừa khóc vừa cười.

Phi, không biết xấu hổ, rải cẩu lương ngay trước mặt ta.

Tiểu thái giám và Thúy Thúy khóc xong rồi, lại bổ nhào vào bên chân ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa bày tỏ lòng trung thành.

“Nô tài đã coi như cả đời này không được gặp lại nương nương nữa, may mắn mà Đức phi nương nương khai ân, phân nô tài đến Minh Chỉ Cung bên cạnh làm việc, lúc này nô tài mới rảnh rỗi đến thăm nương nương.”

Minh Chỉ Cung cũng là một cung trống, nhưng nó không phải lãnh cung, bởi vì bên trong không có nương nương bị phế ở đó.

Tề Đức phi điều Cảnh Thăng đến Minh Chỉ Cung để trông nom phòng ốc.

Sắp xếp này không tồi, nếu mà trực tiếp đưa người đến Vân Hà Cung, ta còn phải lại quản thêm cơm của một người.

Là tiểu thái giám cấp thấp trong cung Hoàng Hậu nương nương tiền nhiệm, năng lực làm việc của Cảnh Thăng vẫn rất được, không chỉ mang nồi và muối đến cho ta, thậm chí còn lén lút chôm vài tép tỏi đến cho ta.

Siu giỏi luôn.

Việc này có nghĩa rằng ta không chỉ có tỏi để ăn, còn có cọng tỏi có thể xào.

Từ trên xuống dưới của tỏi đều là đồ quý, cần phải ăn ngay lúc còn sớm.

Cảnh Thăng nhìn động tác ta bê tỏi giống như bê bài vị của mẹ ruột vậy, chua xót đến mức suýt chút nữa thì rơi nước mắt ra.

“Nương nương người còn cần cái gì? Nô tài đều mang đến cho người.”

Ta còn cần cái gì à?

Ta cần nhiều lắm, ta cần có dê hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp, vịt nướng, gà nướng, ngỗng nướng, heo kho, vịt kho, gỏi gà, thịt xông khói, trứng muối, dạ dày hấp, thịt khô, lạp xưởng…

Thôi, trước mắt ta cảm thấy, nhu cầu cấp bách của ta là đem chút dầu đến.

Tháng thứ hai ta ở lãnh cung, Tề Đức phi đại phát từ bi đưa một tiểu thái giám Cảnh Thăng đến cho ta làm ngoại viện, hoàn mỹ giải quyết vấn đề ăn cơm của ta.

Sau khi tứ phi Quý Thục Hiền Đức đến xem ta xong thì đến lượt cửu tần lấy chiêu nghi đứng đầu đến đây tham quan ta.

Chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện; sung nghi, sung dung, sung viện; tu nghi, tu dung, tu viện, cũng xếp hàng tham quan theo trình tự, hôm nay ngươi đến, ngày mai ta đến, bảo đảm ngày nào cũng có người đến, Vân Hà Cung này của ta sẽ không quá náo nhiệt, cũng không đến mức quá quạnh quẽ.

Có vẻ quan hệ của cửu tần và tiền Hoàng Hậu tốt hơn so với tứ phi một chút, ít nhất khi ta mở miệng xin đồ gì thì cũng không ai thoái thác, sảng sảng khoái khoái mà đưa đến cho ta.

Đương nhiên, ta không mở miệng đòi gì quá đáng là được.

Ta bảo Tần chiêu nghi cần hai cái chăn, tìm Hà chiêu dung lấy ba bộ quần áo để tắm rửa, kéo Mạnh chiêu viện xin bốn cái áo bông mùa đông, sau đó, cửu tần đến đây xem ta đã rất tự giác tự mang đồ vật đến cho ta.

Mã sung nghi mang hai cái bô đến cho ta, Tô sung dung mang một sọt than đến, Lưu sung viện mang cho ta một bộ chén đĩa, thực dụng nhất chính là Lục tu dung, nàng ấy mang đến nguyên một bộ nồi chảo bằng gang cho ta.

Nhờ phúc của cửu tần, tháng thứ ba ta ở lãnh cung, đã có đầy đủ hết dụng cụ sinh tồn dã ngoại cơ bản.

Cuối cùng Thúy Thúy cũng bước ra khỏi cú sốc nương nương nhà mình từ Hoàng Hậu đã biến thành thứ dân, bắt đầu nhận mệnh, ngày ngày đi theo phía sau ta một ngày thực hiện ba tiết kiệm.

Ăn gì, uống gì, trồng gì.

Ta là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa, không thể bởi vì vấn đề hoàn cảnh mà mất đi ý chí cầu sinh.

Vì cổ vũ Thúy Thúy, ta dựa theo thời gian biểu của trường cấp ba Hành Thủy, nghiêm khắc định ra kế hoạch sinh tồn mỗi ngày, thức dậy sớm hơn gà, đi ngủ trễ hơn mèo, chân chính thực hiện “Thần hưng lý hoang uế, đái nguyệt hà sừ quy”* dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh.

*Tạm dịch: Sáng dậy sớm ra đồng nhổ cỏ, tối đến trăng lên mới vác cuốc về nhà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top