Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Có tóm tắt lại một xíu về Tông Hoa Chi Hội nên hơi dài dòng. Một số cái tôi nắm không rõ lắm ( đọc lâu lắm rồi huhu ) nên có khi sẽ sai với nguyên tác. Cô nào thấy lỗi hoặc có vấn đề thì báo tôi sửa gấp nha 😔🌷





__________________

" Hmmm... thì ra mọi chuyện là như vậy "

Đường Bảo gật đầu, tay lại đưa chiếc điếu lên hút một hơi dài.

Đường Quân Nhạc đã kể hết tất cả mọi chuyện cho y. Từ việc sau khi đại huynh chém được đầu Thiên Ma, lũ tàn dư của Ma Giáo cầm đuốc lên thiêu rụi Hoa Sơn. Chính vì việc làm ngu ngốc đó mà Hoa Sơn đã chịu phải tổn thất không hề nhỏ.

Điện các thì bị cháy sạch, các đệ tử non nớt may mắn sống sót vực cố gắng vực lại Hoa Sơn khi trong tay không có bất kỳ võ công nội môn đỉnh cao nào.

Thường thì các trưởng lão hoặc đệ tử đời thứ nhất sẽ được học một số loại võ công đặc biệt mà chỉ mỗi môn phái đó có. Dần dần qua năm tháng, tre già thì măng mọc. Những đệ tử đời thứ nhất xuất sắc với nhiều năm tích lũy nội lực và hiểu biết uyên thâm về võ công kiếm thuật sẽ trở thành ứng cử viên sáng giá cho chức chưởng môn nhân hoặc trưởng lão. Những đệ tử khác có thể xuống núi sống như người thường, một số thì mở võ quán, trở thành môn phái tục gia.

Nhưng Hoa Sơn thời đó đã khó còn mắc cái eo. Chưởng môn nhân, trưởng lão, đệ tử đời thứ nhất, thứ hai đều đã tử trận nơi chiến trường. Điện các và tài sản của cả môn phái đều bị thiêu rụi trong đám cháy. Và các bí kíp võ công, kiếm thuật có lẽ cũng đã cháy rụi thành tro.

Kiếm thuật và võ công chính là thứ quan trọng nhất của một môn phái. Nếu môn phái đó không có người dẫn truyền cũng chả sao. Chỉ cần một ai đó xuất sắc hoặc có năng lực trời ban học được loại võ công hoặc kiếm thuật đó từ bí kíp.  Dù sẽ khó khăn và tốn thời gian gấp nhiều lần người bình thường, nhưng nếu cố gắng kiên trì luyện tập thì thành công chắc chắn sẽ ở ngay trước mắt.

Ấy vậy mà bí kíp võ công lẫn kiếm thuật đều bị cháy sạch, những người mạnh am hiểu thâm sâu thì lại tử trận. Thử hỏi mấy mầm non yếu ớt học hiểu chút kiếm pháp thì làm ăn được gì chứ. Hoa Sơn còn trụ lại 100 năm sau đã là một kỳ tích lắm rồi.

Nhưng điều Đường Bảo cảm thấy phẫn nộ nhất không phải lũ giáo đồ khốn kiếp, mà là Cữu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

Sao bọn chúng có thể nhắm mắt làm ngơ được khi Hoa Sơn chính là môn phái đứng đầu trong hàng ngũ tiên phong đi giết lũ ma giáo nhằm để giữ bình yên cho Trung Nguyên chứ. Y biết rằng bọn chúng cũng tổn thất không biết bao nhiêu người, nhưng cái cách bọn chúng dường như giấu nhẹm đi công lao của Hoa Sơn khiển y vô cùng khó chịu.

Đại huynh y không ngại mưa máu gió tanh, thương tích đầy mình tước mạng giáo đồ, cuối cùng là chém đầu Thiên Ma bình ổn Trung Nguyên. Vậy mà lũ vô sỉ chết tiệt kia dám làm điều hèn hạ như thế cơ á , thật không thể nhịn nổi mà.

Y cũng thất vọng Đường Môn khi đã không thể giúp Hoa Sơn lúc họ đang suy yếu. Đường Bảo không quá trách bọn trẻ vì chính y cũng hiểu được nguyên do.

Mặc dù Ám Tôn và Mai Hoa Kiếm Tôn là chốn thâm tình, Đường Môn cũng có mối quan hệ không tồi với Hoa Sơn. Nhưng Đường Môn cũng không thể vì cái tình nghĩa của thế hệ đi trước để giúp đỡ thế hệ đi sau được. Tứ Xuyên bị ảnh hưởng rất nhiều sau trận chiến, dù có vực dậy được cũng không dư dả gì.

Vào thời điểm này thì Đường Môn đã trở nên giàu có hơn với các giao thương mang đầy hi vọng, tất cả là nhờ vào một hòn phúc đáng ghét khó ưa của Hoa Sơn.

Mấy năm trước Hoa Sơn chỉ là một môn phái yếu kém đang suy tàn sắp sụp đổ. Nếu ra đường hỏi người dân, thậm chí cả ăn mày cũng chả một ai biết hay quan tâm.

Nợ nần chồng chất, chủ nợ thường xuyên leo lên Hoa Sơn để xiết nợ đồ đạc, ngay cả điện các cũng bị dỡ đi. Ấy vậy mà bỗng một ngày Hoa Sơn tìm được những giấy tờ, sổ sách thất lạc nên những món nợ với lãi suất cắt cổ kia cũng nhanh chóng bị xoá bỏ. May mắn không chỉ dừng ở đó, Hoa Sơn được Ân Hạ Thương Đoàn, một trong những thương đoàn giàu có và nổi tiếng nhất Trung Nguyên trực tiếp đầu tư.

Nhưng chỉ nhiêu đó thì Hoa Sơn vẫn chưa thoát khỏi cái danh môn phái yếu kém đang suy tàn. Vậy mà vào Tông Hoa Chi Hội cuối cùng của năm đó, Hoa Sơn đã có được một bàn thắng lớn nổi danh thiên hạ, lập tức được giới võ lâm chú ý.

Ai chả biết Hoa Sơn và Tông Nam không ưa gì nhau. Chẳng phải Thanh Minh của y cũng suốt ngày đi " rèn luyện thân thể, giao lưu kỹ năng" với bọn chúng còn gì.

Đường Bảo nghe cái Tông Hoa Chi Hội gì gì đó cũng thừa biết tất cả là một trò bịp rẻ tiền. Ngoài mác thì bảo là giao lưu kiếm pháp, cùng nhau học hỏi. Nhưng sâu bên trong chính một sự sắp đặt bẩn thỉu.

Một môn phái đã bảo toàn được một lực lượng nhất định, dù có thiệt hại nhưng chỉ cần có người dẫn truyền thì môn phái đó cũng nhanh chóng vực dậy, hùng mạnh như ban đầu.

Tông Nam chính là một ví dụ như thế. Dù mất đi rất nhiều đệ tử nhưng Tông Nam vẫn giữ được vài người không tệ. Không phải vì thế mà sau cuộc chiến, bọn chúng đã dễ dàng lớn mạnh, bành trướng hơn sao.

Cho một môn phái có đầy đủ kiến thức về kiếm pháp như Tông Nam, tỉ thí với một môn phái đã bị khiếm khuyết về các kiếm pháp bí thuật như Hoa Sơn thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Trong 10 trận đầu tiên, kết quả dường như đã được ấn định khi tất cả đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn đều thua trận thảm hại. Nghĩ rằng các đệ tử đời thứ ba cũng như vậy, nhưng không. Ván bài được lật ngược tình thế một cách ngoạn mục, Tông Nam trực tiếp chịu thua 10 trận khi cho các đệ tử đời thứ ba lên đấu với nhau.

Từ việc lấy cớ giao lưu với nhau, khiến Hoa Sơn bại trận để lấy đó làm bàn đạp để phô trương sức mạnh. Ấy thế mà Tông Nam lại bị các đệ tử đời thứ ba từ một môn phái suy tàn đánh bại trong 10 trận liên tiếp.

Vì hai bên đều 10-10 nên kết quả dường như là bất phân thắng bại. Nhưng vào lúc đó có một đệ tử đời thứ ba nhảy lên sàn đấu muốn sa luân chiến để xác định kết quả rõ ràng.

Thể lệ sa luân chiến lúc đó rất đơn giản, cho các đệ tử đời thứ ba Hoa Sơn lên đấu với đệ tử đời thứ hai Tông Nam, bên nào còn nhiều người nhất thì thắng.Làm sao đệ tử đời thứ ba có thể đấu với đệ tử đời thứ hai được chứ. Cho dù có hậu khởi chi tú kì tài đến đâu cũng sẽ khó khăn chật vật lắm, huống chi là các đệ tử đời thứ ba Hoa Sơn.

Ấy vậy mà bất ngờ thay, Hoa Sơn lại toàn thắng một cách vẻ vang. Đệ tử đời thứ ba đã lên khán đài kia một mình hạ hết đệ tử đời thứ hai Tông Nam. Thậm chí hắn còn khiến cho Tần Kim Long, một hậu khởi chi tú xuất sắc nhất Tông Nam đo ván. Và người đã đánh bại Tông Nam không ai khác là Hoa Sơn Thần Long, Thanh Minh

Đường Bảo khi nghe đến cái tên Thanh Minh lúc đó không khỏi nghĩ đến hình bóng của đại huynh y. Cộng thêm những lời "nhận xét vô cùng dễ nghe " từ Đường Quân Nhạc, y thấy hắn vô cùng quen thuộc .

Tất nhiên là Đường Quân Nhạc có kể thêm một số chuyện nữa về tên Hoa Sơn Thần Long này. Từ việc hắn cùng Ngũ Kiếm Hoa Sơn bảo vệ môn phái tục gia khiến Võ Đang cắn răng rời khỏi Nam Dương,  bắt đầu nối tiếp mối nhân duyên đã đứt đoạn với Đường Môn, tới việc làm bẽ mặt lũ lừa trọc Thiếu Lâm........và rất nhiều chuyện khác khiến giang hồ không ngừng cảm thán hắn

Đường Bảo cũng vô thức khen ngợi tài trí của hắn. Nếu nhìn mọi việc hắn làm ban đầu sẽ nghĩ hắn là một kẻ điên thiếu đòn, nhưng nhìn vào kết quả tuyệt vời mà hắn mang lại thì không một ai có suy nghĩ đó cả.

Từng đường đi nước bước của hắn đều được tính toán một cách rõ ràng, không một lỗ hổng cũng không có bất kỳ hậu quả nào. Con đường mà hắn đã mở, y có thể đoán được đôi phần kế hoạch của hắn. Tên Hoa Sơn Thần Long này đang ấp ủ làm một việc gì đó rất đáng mong đợi.

Sau một canh giờ, cuối cùng Đường Bảo cũng cho Đường Quân Nhạc rời đi.

Y đã nắm được một số thông tin thiết yếu về tình hình hiện nay. Nhưng điều làm Đường Bảo chú ý nhất không ai khác là tên Hoa Sơn Thần Long kia .

Đầu tiên là những " chiến tích kì khôi " của hắn. Tiêu biểu trong đó là làm ê mặt Tông Nam sau chi hội, không những thế còn tiếp tục xây dựng võ quán ngay trong địa bàn Tông Nam. Bảo vệ người dân nơi đó khiến bọn chúng mất đi chỗ đứng , phong bế sơn môn.

Thiếu Lâm đứng đầu thiên hạ cũng bị tên này hạ nhục khó mà rửa trôi . Đánh bại tiểu hòa thượng mạnh nhất trong số các đệ tử Thiếu Lâm bằng nhất kích. Đã nắm trọn phần thắng trong tay nhưng lại dương lên xin hàng . Kết quả trận đấu khiến cho lũ lừa trọc đó dù có thắng nhưng không thể tự hào nổi, giang hồ cũng náo loạn một phen.

Thứ hai chính là cái nết của hắn

Bạo lực, bốc đồng, ham tiền mê rượu, mỗi khi mở miệng nói chuyện là khiến người đối diện tức cháy ruột gan, vô cùng vô cùng ghét Tông Nam..... Mấy cái này, quen nhỉ?

Tên này rất giống đại huynh y, mặc dù tính nết khó ưa nhưng lại có bộ óc mưu mô xảo quyệt, có cái nhìn như xuyên thấu tâm can... Và đặc biệt nhất, hắn rất mạnh.

Chỉ cần nhìn vào trận chiến ở chi hội là biết rõ, danh xưng Thần Long kia không phải chỉ để làm màu. Những thành tích của hắn cũng đã khẳng định rằng cái danh Hậu Khởi Chi Tú không còn phù hợp với hắn nữa. Tên này sớm đã trở thành cao thủ trong số các cao thủ trong võ lâm Trung Nguyên rồi.

Thật ra bốn ngày qua Đường Bảo đã suy nghĩ rất nhiều. Y đau khổ dằn vặt bản thân rồi dần dần chấp nhận thực tại, đã bình tâm đi đôi chút.

Y biết rằng cho dù có tự trách bản thân thế nào thì đại huynh của y cũng sẽ không bao giờ quay trở lại. Đường Bảo vẫn không ngừng huyễn hoặc bản thân rằng đại huynh đang ở một nơi nào đó đợi y. Dù biết đó là chuyện hoang đường, nhưng y vẫn hi vọng.

Đến một kẻ bất tài vô dụng như y còn có cơ may được ban cho một cơ hội thứ hai, tại sao một người tuyệt vời như hắn lại không thể chứ?

Để có thể tìm được hắn, bắt buộc y phải nắm bắt được thông tin bên ngoài. Đó chính là lý do y hỏi chuyện từ Đường Quân Nhạc. Nhưng sau khi nghe được cái tên Hoa Sơn Thần Long kia, hi vọng của y cứ như ngọn lửa mỗi lúc một bùng cháy.

Có quá nhiều điểm tương đồng giữa tên này với đại huynh, thậm chí cái tên cũng giống nhau. Đường Bảo vô cùng tò mò con người này, y muốn gặp hắn.

Đường Bảo dường như có một ý nghĩ , y khẽ nhếch miệng lên cười rồi nhàn nhã hút thuốc, hình như đang có một thứ gì đó đang nảy nở trong đầu y mà chỉ mình y biết rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top