Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20



" Hân hạnh diện kiến Chưởng môn nhân"

Đúng vậy, nam nhân đã được Huyền Tông cho phép diện kiến. Là một đạo nhân tiêu chuẩn, ông làm sao có thể từ chối một người không ngại đường xá xa xôi từ Tứ Xuyên đến Thiểm Tây, rồi còn một mình leo lên Hoa Sơn cao dốc di chuyển khó khăn này chứ.

" Mong quý phái thông cảm trước sự đường đột của tại hạ khi không hẹn mà tới, làm phiền Chưởng môn nhân cùng các vị trưởng lão thế này. "

Quả thật rất lễ nghĩa. Mặc dù cũng đã có chút tuổi, ăn mặc đơn giản không phải quá chi là xa xỉ giàu sang thế nhưng khí chất đạo gia từ người này không hề tầm thường. Ở y có một thứ gì đó rất khó để Huyền Tông có thể miêu tả thành lời , và các trưởng lão đang có mặt ở đây cũng có cùng cảm giác như thế.

'Một sự không hoà hợp kì lạ'

Thấy bản thân bỗng dưng thẫn thờ im lặng, Huyền Tông hắn giọng vài cái để xoá đi bầu không khí ngượng ngùng này. Đưa tách trà hoa mai lên nhấp môi, uống xong ông mới hoà nhã mở lời.

" Không biết các hạ đây lặn lội đến Hoa Sơn xa xôi này có việc gì chăng? "

" Thưa Chưởng môn nhân, lý do tại hạ cất công tới đây chính là vì ngưỡng mộ. "

" Ngưỡng mộ sao? Không biết ý các hạ đây là... "

" Hẳn Chưởng môn nhân cũng biết rằng Hoa Sơn bây giờ đang khá có tiếng tăm trong giang hồ. Là một lão nhân gia đã có tuổi, tại hạ đã trải qua quá nhiều chuyện trên đời. Nhưng có lẽ cú trở mình của Hoa Sơn đã phần nào khơi gợi được những cảm xúc vốn đã mất, từ đó vô cùng ngưỡng mộ, muốn tới thăm quý phái "

Huyền Tông đã hiểu được đôi chút lý do của nam nhân này, ông cũng không nói gì, để cho y tiếp tục câu chuyện của mình

" Tại hạ muốn đến thăm Hoa Sơn trước lúc cuối đời. Không giấu gì các vị, tại hạ đã được đại phu chuẩn đoán mắc bệnh nan y, thời gian sống còn cũng chẳng có là bao . Chính vì thế nên tại hạ thành tâm cầu xin các vị cho ta lưu lại quý phái vài ba ngày để thoả lòng ước nguyện. "

Nói rồi nam nhân rơm rớm nước mắt, gương mặt buồn bã nở một nụ cười đau khổ. Y làm cho người luôn luôn quan tâm đến lợi ích môn phái như Huyền Linh cũng phải im lặng, ông không mở miệng trách cứ nửa lời.

Là một đạo gia, dù tính cách có xấu như thế nào cũng không bao giờ được quên lòng vị tha và bác ái. Sao ông có thể nhẫn tâm nói lời từ chối chỉ vì miếng ăn cơ chứ. Có gì tiền cơm cứ trừ vào mấy đứa đệ tử mà ông ngứa mắt là được, bọn trẻ sẽ không dám than vãn nửa câu nào đâu ( đứa nào có gan thì Huyền Linh giáo huấn cho nên người )

" Câu chuyện của các hạ quả thật làm ta vô cùng đau lòng. Làm sao ta có thể từ chối được chứ. Các hạ cứ ở bao lâu cũng được, nếu cần gì thì cứ thoải mái nói với đệ tử bổn môn, không cần khách khí "

" Thế thì tuyệt còn gì bằng nữa chứ, tại hạ vô cùng biết ơn Chưởng môn nhân đã thấu hiểu được sự khó khăn của ta . "
"À mà thưa Chưởng môn, không biết tại hạ yêu cầu cầu việc này có phải hơi quá phận rồi không, nhưng tại hạ còn có một thỉnh cầu nho nhỏ nữa "

Huyền Tông bình tĩnh uống một ngụm trà rồi lại hiền hòa nhìn y tiếp lời

" Còn điều gì các hạ cứ nói, nếu ở trong phạm vi bổn môn có thể giúp chắc chắn sẽ không từ "

Nam nhân ngập ngừng như đang đắn đo điều gì đó, cúi đầu xuống bàn một lúc rồi lại nhanh chóng ngước lên, rụt rè lên tiện

" Tại hạ nghe danh Hoa Sơn Thần Long đã lâu, trong lòng vô cùng mong muốn gặp ngài ấy hàn huyên, không biết Chưởng môn nhân có thể sắp xếp cho tại hạ được hay không "

Động tác vươn tay ra lấy tách trà của Huyền Tông dừng lại, gương mặt hoà nhã ban đầu giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, nhìn như đang bất ngờ trước câu trả lời của y. Không phải chỉ mỗi Huyền Tông, các Huyền tử bối ngồi trong phòng cũng ngạc nhiên không kém, đôi mắt bọn họ dồn hết vào y.

Bầu không khí im lặng lại một lần nữa bao trùm căn phòng, mãi đến khi Huyền Tông ho húng hắng lên tiếng hỏi thì sự ngượng ngùng khó hiểu mới bắt đầu biến mất

" Ý các hạ là Hoa Sơn Thần Long - Thanh Minh? "
" Đúng là như vậy thưa Chưởng môn nhân "

Y điềm tĩnh trả lời như đã chắc nịch trước quyết định của mình. Huyền Tông vẫn nhìn y với ánh mắt khó hiểu, ông không muốn chứng kiến thằng bé hành hạ một người gần đất xa trời nên đã khuyên nhủ y

" Có lẽ các hạ không biết nhưng tính cách thằng bé rất xấu, e là sẽ thất lễ...."

" Tại hạ không quan tâm đến mấy cái đó. Cảm ơn Chưởng môn nhân đã quan tâm nhưng thật sự ý của tại hạ đã quyết kể từ khi ở quê nhà. Một lần nữa xin Chưởng môn nhân thương xót mà đáp ứng yêu cầu cuối cùng của kẻ hèn mọn sắp lìa xa trần thế.... "

Ông còn có thể lấy lý do gì để ngăn cản người ta đây, ý của y đã quyết một cách cứng rắn thế cơ mà. Dù không nỡ để tên cuồng khuyển đó nắm đầu nhai cổ nam nhân kia nhưng quả thật ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Huyền Thương sau khi nghe lời phân phó thì đã bước ra khỏi chỗ mà đi tới phía cửa, nói với Vân Giác đang đứng canh

" Vân Giác, gọi Thanh Minh đến đây đi "
" Con nghĩ là không cần gọi đâu ạ, từ khi nam nhân kia vào phòng thì nó đã tới đây đợi sẵn rồi "

Nói rồi Vân Giác thở dài lắc đầu chỉ lên một cái cây gần đó. Huyền Thương nhìn theo hướng tay Vân Giác, cũng thở dài

" Nếu con đã nghe hết rồi sao còn không lộ diện, Thanh Minh "

Vừa dứt lời thì một bóng đen nhanh như cắt nhảy từ trên cây xuống, không ai khác chính là hắn, tên cuồng khuyển chuyên gây rắc rối cho Hoa Sơn. Hắn phủi phủi mấy cái lá cây còn dính trên võ phục để chúng rơi xuống đất, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Vân Giác cười hề hề

" Con chỉ vô tình đi qua đây thôi mà, sao người lại con thế chứ "
" Cái tên tiểu tử này, nếu biết rồi mau vào đi, Chưởng môn nhân và mọi người đang đợi con đấy "
" Vâng "

Hắn gật đầu rồi từng bước đến trước cửa. Huyền Thương như biết được hắn sắp làm gì mà nhanh chóng bước về chỗ mình, tránh ở gần đó mà dính liên lụy. Huyền Tông thì chỉ khẽ thở dài tuyệt vọng, còn Huyền Linh thì ánh mắt lấp lánh nhìn ra cửa, mong chờ cục vàng đáng yêu của ông bước vào.

' Sau này Hoa Sơn sẽ như thế nào với hai con người này đây '

RẦM

Cánh cửa gỗ bị một phát đạp văng, hai cánh cửa bật ra đập mạnh vào tường vang lên tiếng rầm to đùng.

" Thanh Minh à, con không thể mở cửa một cách bình thường được sao "

Huyền Tông lại một lần thở dài lắc đầu khi nhìn thấy cánh cửa dường như sắp hỏng khi bị hắn đạp. Đây không phải phải lần đầu hắn làm thế nên ông cũng đã quen rồi, nhưng ông vẫn không thể nào ngừng thở dài rầu rĩ khi hắn làm thế.

Do mãi chú ý đến Thanh Minh mà ông quên trong phòng còn có một ngoại nhân. Huyền Tông điều chỉnh lại biểu cảm mà chuyển mắt về phía nam nhân, xem xem y đang có động thái gì. Nhưng có lẽ trái với suy nghĩ của Huyền Tông rằng y sẽ bất ngờ lắm, ấy vậy mà y lại nở một nụ cười nhẹ như đã nhận ra điều gì đó. Nếu là người thường như Ngụy Tiểu Hành thì đã sớm giật mình bất ngờ vì sự xuất hiện hoang dã của hắn rồi. Thế nhưng nam nhân này lại có vẻ điềm tĩnh, không những thế còn có chút vui mừng thoáng qua gương mặt có chút nhăn nheo kia. Con mắt màu lục của nam nhân đó nhìn Thanh Minh với một vẻ sâu xa khiến Huyền Tông hoài nghi về con người này. Cảm giác bất an thường thấy bỗng chốc khiến ông đổ mồ hôi

' Liệu mọi chuyện có ổn không khi cho nam nhân này đi nói chuyện với Thanh Minh...'

" Tham kiến Chưởng môn nhân, người gọi con "
" Thanh Minh à, vị này muốn gặp con "

Hắn đưa mắt nhìn người mà Huyền Tông đang nói tới, khẽ cau mày. Thanh Minh biết rằng nam nhân này thực sự rất kì lạ, nhưng hắn không nghĩ rằng y tới đây với mục đích để gặp mình. Từ lúc chạm mặt người này tại đại sảnh, hắn vừa cảm thấy một sự quen thuộc đến bất ngờ, nhưng cũng vừa hoài nghi sự không đồng nhất của nam nhân này. Không phải vì nghi ngờ nên hắn đã tha cho đám đệ tử đang luôn miệng chửi bới mà chạy tới đây nghe lén sao.

Dù chỉ là trèo trên cây thôi nhưng hắn cũng nghe và nắm được đại khái tình hình. Câu chuyện của tên này đối với mấy đứa trẻ như Huyền tử bối thì chỉ là một câu chuyện đầy bất hạnh của một lão nhân sắp gần đất xa trời. Nhưng đối với Thanh Minh, câu chuyện đó hoàn toàn nhảm nhí, đầy lỗ hổng. Thế nhưng hắn vẫn muốn khen ngợi tài trí của tên này, lợi dụng đúng lòng trắc ẩn của đạo nhân rồi từ đó chiếm lấy lòng thương cảm.

Thanh Minh vẫn chằm chằm nhìn nam nhân đang ngồi ngước lên nhìn hắn. Cái con mắt màu lục quen thuộc đó lại toát lên vẻ gian xảo khó quên, ý cười của y cũng ngày một rõ ràng.

Y đứng dậy , để thế bao quyền rồi hơi cúi đầu hành lễ

" Tại hạ là Đường Bảo, hân hạnh gặp mặt tiểu đạo trưởng Hoa Sơn "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top