Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

" Ưm ". Trên giường, một tiểu cô nương đôi mắt khẽ chớp động, đang cố gắng mở nó ra, để có thể đánh giá khung cảnh xung quanh mình.
Nhưng khi nhìn đến cảnh tượng nơi mà mình đang ở, thì không khỏi trợn tròn mắt. Đây là một căn phòng cũ nát, bài trí đơn giản, đồ dùng bên trong đều rất cũ kỹ, chỉ có điều kỳ lạ là, thông qua cửa sổ, tiểu cô nương có thể nhìn đến đối diện bên ngoài chính là một gian nhà khác, nhưng sang trọng hơn, uy nhiêm hơn rất nhiều.
Nàng có thể khẳng định, hai căn nhà trái ngược nhau này, là nằm trên cùng một khu đất, vả lại còn cùng trong một trang viên, nhưng tại sao lại khác biệt thế này a ???.
Lúc này thì trong đầu tiểu cô nương dần dần xuất hiện những hình ảnh mơ hồ, bằng sự phản xạ tự nhiên vốn có, nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần tập trung xem xét.
Sau một lúc lâu, tiểu cô nương rốt cuộc đã nắm được tất cả mọi chuyện.
Nàng xuyên qua....Thật sự là xuyên qua.
Nàng rốt cuộc cũng nhớ ra, nàng vốn trên đường đi làm, thì gặp phải tai nạn, sau đó thì trời đất tối sầm, giờ đây nàng đã trùng sinh, nhập hồn vào thân xác này.
Chỉ có điều đây lại là một tiểu cô nương chỉ có bảy tuổi, hơn nữa hoàn cảnh còn rất đáng thương a.
Tiểu cô nương này, tên gọi Hoắc Thanh Tâm, là Nhị tiểu thư của Thừa tướng Lân Ngọc quốc, Hoắc Vạn Khiêm. Vốn do thị thiếp sinh ra, mẫu thân từ nhỏ mất sớm, nên không chịu sủng, mới có ngày hôm nay.
Thân thể này, bị Đại tiểu thư Tướng phủ Hoắc Thanh Liên xô xuống hồ, nhưng không ai dám cứu. Cũng may có một lão bản đem trang sức đến giao cho Tam phu nhân, trên đường trở về nhìn thấy, ra tay cứu giúp, mới thoát kiếp nạn.
Bất quá sau khi cứu lên lại sốt cao, Đại phu nhân lại không cho mời đại phu, nên mới sinh bệnh mà chết. Nàng vì thế mới có cơ hội nhập vào thân xác này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lam Tuyết Băng cảm thấy buồn cười không thôi. Nàng trước giờ dù đọc tiểu thuyết xuyên không rất nhiều, nhưng nàng luôn ý thức được, đó chỉ là tưởng tượng, không có thật. Chỉ là không ngờ hôm nay, cái thứ mà nàng coi nó như không tồn tại, lại thành sự thật.
Lam Tuyết Băng nằm lại trên giường, nhắm mắt an dưỡng, thứ nàng cần hiện giờ nhất chính là nghĩ ngơi, vì chỉ có nghĩ ngơi, nàng mới có đủ sức khỏe để hiểu rõ tìm hiểu về thế giới mới này mà thôi.
....................
Đêm an tĩnh, Lam Tuyết Băng đang chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên nàng dường như không hề được ngon giấc, hơn nữa còn gặp phải giấc mộng gì đó rất phiền phức, nên nàng mới nhíu mày khó chịu như thế.
Trong giấc mơ, Lam Tuyết Băng lạc vào một cánh đồng hoa ngập tràn, chỉ có điều nơi đây chỉ toàn hoa, ngoài ra không có thứ gì khác, nàng cứ đi mãi, đi mãi, nhưng cũng chỉ có hoa cỏ, ngay cả một con bướm, hay một con ong, cũng đều không thấy bóng dáng.
" Ngươi đã đến rồi ??!!" lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên, lập tức khiến Lam Tuyết Băng chú ý.
" Là ai ??? Ra đây " Lam Tuyết Băng bắt đầu cảnh giác đứng lên.
" Ta chờ ngươi ở đây đã lâu lắm rồi " lúc này, phía trước mặt Lam Tuyết Băng đột nhiên xuất hiện một lão giả, gương mặt hiền hòa, đang mỉm cười nhìn nàng.
" Ông là ai ??? Còn có đây là đâu ??? " Lam Tuyết Băng nghi vấn hỏi.
" Đây là Mộng Huyền ảo cảnh. Ta là người tạo ra nơi này " lão giả mỉm cười thân thiện đáp.
" Ông vừa bảo chớ ta đã lâu, vậy có nghĩa là gì ??? " Lam Tuyết Băng đột nhiên nhớ đến vấn đề này, không khỏi thắc mắc.
" Ta và ngươi có duyên sư đồ, ta đã chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi, rốt cuộc cũng có thể chờ được ngươi đến " lão giả thản nhiên thanh âm, làm Lam Tuyết Băng có cảm giác rất thân thiết, rất thoải mái, lâu dần cảm giác phòng bị của nàng cũng giảm xuống không ít.
" Tôi vẫn không hiểu lắm " Lam Tuyết Băng quả thật đối với chuyện này, vẫn còn một chút mơ hồ không tránh khỏi.
" Nha đầu, ngươi đến nơi này, bởi vì ngươi có sứ mệnh cần hoàn thành, mà ta có nhiệm vụ chính là truyền thụ võ công cùng đấu khí cho ngươi, ngươi tạm thời chỉ cần hiểu nhiêu đó thôi. Còn về những chuyện khác, thì lâu dần, ngươi sẽ hiểu ra mà thôi " lão giả nhìn Lam Tuyết Băng kiên nhẫn nói, sau đó không đợi nàng đáp lại, thì đã ra tay trước.
Lúc này, Lam Tuyết Băng quanh người chợt xuất hiện một đào hàng quang, rồi nàng lại dần chìm vào bóng tối, không còn hay biết gì nữa.
Lam Tuyết Băng lần nữa tỉnh dậy, thì trời đã tối, bên ngoài ánh trăng lên cao. Lúc này nàng tự kiểm tra bản thân mình, xem xem có gì khác biệt không, thì lại phát hiện, ngoại trừ trong cơ thể mình đột nhiên xuất hiện một luồng khí cực mạnh ra, thì tất cả những thứ còn lại đều rất bình thường, khiến nàng càng thêm khó hiểu.


Lam Tuyết Băng lẵng lặng ngồi đó, không nói tiếng nào, không ai biết giờ phút này nàng đang suy nghĩ gì, hay dự tính làm gì trong tương lai.
Bất quá Lam Tuyết Băng lại không hề chú ý, giờ phút này, trong phòng của mình lại xuất hiện thêm hai hắc y nhân.
" Các người là ai ??? " Lam Tuyết Băng đến khi phát hiện thì lập tức cảnh giác đứng lên. Nhưng nàng lại có thể khẳng định, nếu họ muốn hại nàng, thì đã ra tay lúc nàng thất thần, chứ không đợi đến bây giờ.
" Làm phiền tiểu thư theo chúng ta đi một chuyến " hắc y nam tử dẫn đầu, nhìn Lam Tuyết Băng thái độ cung kính nói.
" Hảo " Lam Tuyết Băng sảng khoái gật đầu đáp ứng.
Điều này làm mấy hắc y không khỏi nghi vấn, ' nàng không sợ họ sẽ hại nàng sao ??? '.
" Nếu các người muốn hại ta, thì đã ra tay nãy giờ, không cần chờ đến giờ, cũng không phí nhiều lời như thế. Với lại ta tự hỏi ta cũng không có gì để các ngươi có thể lợi dụng, nên các người tuyệt sẽ không hại ta " Lam Tuyết Băng nhìn ra hắc y có thắc mắc, nên hảo tâm vì y giải thích.
" Tiểu thư mời ". Hắc y nhìn Lam Tuyết Băng tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ đã sâu xa như thế, trong mắt bắt đầu xuất hiện một tia kính trọng hơn.
Lam Tuyết Băng leo xuống giường, tiến đến bên cạnh mấy hắc y. Hắc y đầu lĩnh ngay lập tức ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, sau đó phi thân ra ngoài rời đi. Hắc y phía sau cũng im lặng đuổi theo.
Tất cả chỉ diễn tra trong chốc lát, nhưng cả tòa Tướng phủ, lại không có ai hề hay biết chuyện này, thậm chí có người còn cho rằng là, Hoắc Thanh Tâm vốn là đã chết rồi, chứ không còn sống đến giờ, nên họ mới không đi phí sức mà quan tâm.
..........................
Lam Tuyết Băng nhìn đến đình viện uy nghiêm còn hơn cả Tử Cấm Thành trước mặt thì không khỏi cảm khái. ' Cổ đại, đúng là lắm kẻ có tiền a !!! Rộng lớn thế này, không biết có bao nhiêu người sống cho hết nữa ??? '.
" Cung nghênh tiểu thư hồi Tộc ".
Nhưng điều làm Lam Tuyết Băng ngạc nhiên chính là, kể từ lúc hắc y ôm nàng vào trong, thì trên đường đi hai bên xuất hiện rất nhiều người, đều mang thái độ cung kính chào đón nàng.
Và tất cả họ đều mặc thanh y, điều này làm cho nàng không khỏi liên tưởng đến câu, ' vạn dặm hồng trang ', bất quá đây là 'vạn dặm thanh trang ' mà thôi. Nhưng vẫn là hùng vĩ như thế, lộng lẫy như thế, chẳng hề thua kém chút nào cả.
Lam Tuyết Băng dù có rất nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn lựa chọn im lặng, vì nàng biết, khi nàng bước vào căn đại điện lớn phía trước mặt kia, tất cả đều sẽ được giải đáp thôi.
......................
Hắc y ôm Lam Tuyết Băng bước vào cánh cửa lớn đại điện, bên trong hiện tại đã có rất nhiều người.
Nam có, nữ có, thậm chí ngay cả trẻ con, người già cũng có, nhưng mà Lam Tuyết Băng có thể khẳng định một điều, tất cả những người này đều không hể đơn giản, hơn nữa đều là cao thủ.
Nàng cũng không biết tại sao nàng lại biết điều này ??? Nàng chỉ biết là khi tiếp xúc với họ, thì luồng khí thần bí trong người nàng lại đột nhiên phản ứng mạnh, có khi thì như đối chọi, có khi lại như vui sướng, phấn khởi, nên làm nàng mới có liên tưởng như thế.
Lam Tuyết Băng còn đang suy nghĩ, chưa kịp hồi thần, thì đột nhiên cảm thấy một bóng trắng chợt lóe, nàng lập tức từ trong lòng hắc y nhân, rơi vào trong vòng tay ấm áp của một mỹ phụ trung niên.
Lam Tuyết Băng nhận ra người này, đây chính là một trong ba người ngồi trên vị trí cao nhất khi nãy, bất quá nàng thắc mắc là, tại sao người này nhìn nàng lại đột nhiên tỏ vẻ thân thiết như thế ???.
" Cháu gái ngoan của ta, rốt cuộc ta cũng tìm được con, chỉ là mẫu thân của con lại số khổ, không kịp chờ đến ngày hồi gia tộc, thật là đáng thương mà " mỹ phụ trung niên ôm lấy Lam Tuyết Băng, nức nở thành tiếng, như tự kể, cũng như tự trách.
" Được rồi, cháu gái mới về, chưa biết gì, bà đừng làm nó sợ, có gì từ từ nói đi " lúc này, trên vị trí cao trên kia, một nam tử trung niên khác bước xuống, giọng nói vô cùng mề nhẹ an ủi mỹ phụ trung niên. Nhưng ánh mắt khi nhìn sang Lam Tuyết Băng lại là sót xa, tưởng niệm, thậm chí còn bao hàm chút yêu thương, hổ thẹn.
" Các người là ai a ??? " lúc này, Lam Tuyết Băng thật sự nhẫn không được mà nghi vấn.
" Cháu gái ngoan, ta là ngoại tổ mẫu của con, đây là ngoại tổ phụ của con, còn có người đó, ngồi trên kia, chính là cửu cửu của con, bọn ta đều là người nhà của con cả, con không cần phải sợ " mỹ phụ trung niên ôm Lam Tuyết Băng, tự giới thiệu, rồi chỉ về phía nam tử trung niên, cùng nam tử duy nhất còn ngồi lại trên cao giải thích.
Lúc này, Lam Tuyết Băng mới chú ý đến, nam tử ngồi trên vị trí kia, lại bước xuống tiến đến gần nàng. Tuy nhiên y đi rất chậm, từng bước một. Hơn nữa một bước đi của y dường như rất nặng nề, đôi mắt y cũng bắt đầu hồng lên, đến khi y đến gần bên cạnh, thì Lam Tuyết Băng mới biết, nam nhân này đang khóc.
" Giống, quả thật giống y như Lam nhi khi còn bé " nam tử nhìn Lam Tuyết Băng, kích động run run, khẽ nói.
Lam Tuyết Băng thấy y cùng vẻ mặt của hai người kia như thế, nàng có thể khẳng định bọn họ đây là thật tâm đối xử nàng, hoàn toàn không hề có một tia giả dối nàng, hơn nữa nàng cũng không có gì đáng cho họ lừa gạt, không phải sao ???.
" Gia chủ, chúng ta có phải nên giải thích cho tiểu thư nghe mọi chuyện trước đi ạ ??? " lúc này, một lão giả bên cạnh khẽ lên tiếng nhắc nhở, đồng thời ánh mắt Lam Tuyết Băng nhìn ông ta cũng không hề che dấu một tia đau lòng, lại cũng có chút hổ thẹn.
" Đúng rồi, ngươi nói đúng, là ta quên mất " nam tử nghe vậy, thì như mới nhớ ra vấn đề này, lập tức từ trong tay mỹ phụ trung niên, ôm lấy Lam Tuyết Băng lên phía trên ngồi, hai người kia cũng theo sau đi lên.
Lam Tuyết Băng bắt đầu ngồi trong lòng nam tử, nghe về một câu chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top