Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Xác sống An Bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Rộng Mung
Biên: CPQ

Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của mình, An Bộ đã tự tặng cho bản thân một chiếc xe ô tô mới toanh bằng số tiền kiếm được khi đi làm. Còn chưa kịp nhận giấy tờ lái xe, cô đã gặp phải một vụ sập cầu nghiêm trọng khi đang chạy thử nó. Thậm chí cả người lẫn xe đều rơi vào một con sông lớn. Mặc dù đã cố gắng hết sức để tự cứu lấy bản thân, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nghẹt thở cho đến chết bên cửa sổ sắp vỡ của chiếc xe.

Đối với người bình thường thì cái chết chính là sự kết thúc. Nhưng đối với An Bộ, cô lại sống trong “cơ thể’’ của chính mình. Chỉ là cô không còn nhịp tim, không có hô hấp, không có mạch đập, không có nhiệt độ cơ thể… không có những thứ mà một vật sống nên có.

An Bộ cũng chẳng mấy ngạc nhiên về sự "Phục Sinh" của mình. Bởi vì cô vốn là người kế thừa sổ ghi chép sinh tử ( Bu Tứ Thanh). Không sai, đó chính là cuốn sổ trong truyền thuyết ghi chép lại sự ra đời của tất cả chúng sinh - quyển Nhân trong ba quyển Thiên Địa Nhân. Nhưng cuốn cô sở hữu lại là một cuốn sách bị khuyết thiếu, chỉ có thể nhìn thấy sinh khí và tử khí của mỗi người. Chức năng hữu ích nhất có lẽ là cô có thể tạo ngẫu nhiên một bộ hộ tịch hoàn chỉnh căn cứ vào thuộc tính cá nhân và thời đại của cô. Hộ tịch An Bộ tạo ra hoàn toàn chân thực mà không có một chút sai sót nào. Nó thậm chí có thể được gọi là hệ thống “giấy tờ giả’’ cao cấp nhất.

Khi còn sống, An Bộ rất hiếm khi sử dụng đến Sinh Tử bộ . Ngoại trừ giúp cô nhìn thấy tất cả các loại hiện tượng siêu nhiên và xử lý những “giấy tờ giả’’ thì cuốn sổ này là một vật vô dụng. Cho đến khi cô qua đời, âm dương đảo ngược, chỉ số sự sống trong phần sinh khí trong sổ giảm từ một trăm ngàn điểm xuống một trăm lẻ một điểm, trong khi chỉ số cái chết trong phần tử khí lại tăng vọt từ mười điểm đến hơn sáu triệu điểm!! Hiện tại toàn bộ thế giới trong mắt An Bộ đều tràn ngập tử khí.

Hơn sáu triệu người này không chỉ đơn giản bao gồm tử khí của An Bộ, mà còn gồm tử khí của tất cả những người gần đó và những oan hồn đã chết ở dòng sông này trong những năm qua. Nếu như không phải ngoài ý muốn chết ở nơi này, An Bộ thật sự không biết ở lòng sông này có nhiều quỷ chết đuối như vậy.

Xác sống của An Bộ chỉ có giá trị sinh khí là một trăm điểm, cô chỉ có thể di chuyển chậm chạp, năm giác quan của cô đều bị suy thoái nghiêm trọng, An Bộ phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đập vỡ cửa sổ xe để leo ra bên ngoài. Cô để mặc bản thân xuôi theo dòng nước, chìm chìm nổi nổi theo hướng hạ lưu, bắt đầu một khoảng thời gian dài sống cuộc sống lang thang.

Sau sự cố ấy, cô trở thành người mất tích. Cha mẹ cô không hề từ bỏ việc tìm kiếm cô, tại vì trước An Bộ, hai người chị gái của cô cũng mất tích. Tuy nhiên cô có dự cảm chị em của mình đều còn sống, vì sinh khí trên người bọn họ mạnh hơn bất kỳ ai khác. Chỉ là An Bộ không hy vọng cha mẹ mình lại phải trải qua nỗi đau của sự chia ly một lần nữa, vậy nên khi cô sống lang thang trong bảy tháng, cô đã tích lũy sinh khí của mình lên đến một ngàn điểm. Tại thời điểm miễn cưỡng có được hình dáng của con người, cô quay về gặp mặt cha mẹ, đem tất cả sự tình nói cho bọn họ. Mặc dù việc đó khó có thể tin được nhưng cha mẹ An Bộ vẫn tiếp nhận cô, đồng thời chăm sóc cho cô trong mười năm, để cô có thể tích lũy sinh khí mà không phải lo lắng.

Mười năm sau, rốt cuộc An Bộ cũng có thể sống đàng hoàng trong thành phố. Cô cũng quen dần một cách tích lũy sinh khí.. Trong vài thập kỉ tiếp theo, cô vẫn ở với cha mẹ, không có đi xa. Cho đến một trăm năm sau khi bọn họ qua đời, với thân phận là “cháu gái” mà cha mẹ cho cô thì cô không còn vướng bận nào nữa, bắt đầu cuộc hành trình đi khắp tứ phương.

Hệ thống “giấy tờ giả” của Sinh Tử bộ rốt cuộc phát huy tác dụng lớn nhất. An Bộ có thể thay đổi thân phận mọi lúc bất kể qua bao nhiêu năm, không cần lo lắng sẽ trở thành “Hắc hộ”.

An Bộ sẽ không ở lại một nơi hơn năm năm, thân phận cứ mười năm lại đổi một lần. Tùy vào hoàn cảnh mà cô sẽ định ra thân phận cho mình.

Hiện tại đã là tám mươi hai năm sau khi cô trở thành một xác chết. Năm 2175 dương lịch, thân phận lần này của cô là một dịch giả ngoại ngữ người Trung Quốc, năm nay hai mươi lăm tuổi, là một cô nhi vừa tốt nghiệp không lâu, không có công việc ổn định, đang sống tại một căn hộ ở quận Mingxiang.

Gửi bản dịch cho khách hàng, An Bộ đứng dậy vận động tay chân đang có chút cứng đờ, sau đó đi đến phòng bếp làm cho bản thân một ly nước rau quả.

Hiện tại cô tiêu hóa thức ăn không phải bằng dạ dày mà bằng năng lượng được phân giải trong cơ thể. Rau quả là thực phẩm mà sau nhiền lần thí nghiệm được cô cho là tiện lợi nhất để hấp thu và bảo vệ sức khỏe của mình. Chúng có thể làm tăng điểm sinh khí từ năm đến năm mươi điểm sau mỗi lần hấp thụ. Tuy nhiên, nếu không thể bổ sung đồ ăn kịp lúc thì điểm sinh khí sẽ hạ xuống.

Đáng tiếc, vị giác của cô khác hẳn với người thường, ăn rau quả chỉ có thể được sử dụng như một hình thức bổ sung năng lượng hàng ngày, nó không thể mang lại cho cô bất cứ hương vị gì để hưởng thụ.

Giá trị sinh khí hiện tại của cô là 41 3605 điểm, thính giác và khứu giác coi như bình thường. Nhưng vị giác, thị giác và xúc giác vẫn còn ở trong trạng thái bất thường.

Nhìn thời gian đã hơn chín giờ tối, An Bộ khoác lên mình một bộ trang phục tối màu giản dị, sau đó cầm chìa khóa ra khỏi chung cư.

“ An Bộ, muộn như vậy rồi mà còn ra ngoài à?” Người đang đi tới chỗ An Bộ là dì Trương, mới dắt chó về.

“ Đúng vậy ạ, cháu ra ngoài có việc!” An Bộ mỉm cười chào hỏi. Cô đến bãi đậu xe, mở xe ra và lái vào con đường dài vô tận.

Tuy nhiên một lát sau, hệ thống điều khiển trong xe phát đưa ra nhắc nhở: [Cô chủ, có người đặt taxi, tọa độ K3C9, khoảng cách 780 mét, cô chủ có tiếp nhận đơn đặt hàng này không? ]

“ Nhận!” An Bộ lái xe về tọa độ được chỉ định trên bản đồ.

Không sai, công việc cô đang làm là chạy tài xế, đón và trả khách cho những người đặt taxi, đây là một trong những công việc bán thời gian của An Bộ.

Sau khi biến thành một xác sống, cô chỉ có thể ngủ hai tiếng mỗi ngày. Một khi vượt quá thời gian trên dù chỉ nửa giờ, đầu óc và thân thể của cô liền sẽ bắt đầu xơ cứng. Cho nên với cô,mỗi ngày không phải học tập thì là làm việc hoặc vận động. Tóm lại, không thể để bản thân mình rảnh rỗi.

Đi vào địa điểm được đánh dấu, cô nháy đèn vài lần liền thấy hai người đàn ông đang đỡ một tên say rượu đứng ở trước xe. Bọn họ giúp anh ta ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn, sau đó nói với cô: “Tài xế, phiền cô đưa anh ta đến vườn hoa Hoài tú!”

“Được rồi!” An Bộ nhìn bọn hắn một chút rồi nhíu mày.

Hai người họ lúc này mới chú ý tới lái xe lại là một cô gâu. Vì cô đội mũ nên không thể thấy rõ khuôn mặt, tuy nhiên nghe giọng nói thì có vẻ rất trẻ trung. Lái xe nữ làm vào ban đêm thật sự rất hiếm.

Lúc hai người còn đang kinh ngạc, An Bộ đã nghênh ngang chở gã đàn ông say rượu rời đi.

Vườn hoa Hoài Tú cách nơi này chỉ ba bốn cây số. Đèn xanh đèn đỏ cũng không nhiều, sẽ đi tới rất nhanh. Nói đến đèn giao thông, không thể không khen ngợi chiếc xe hiện đại này. Nó có thể kết nối thông minh với hệ thống giao thông, phân biệt đèn xanh đèn đỏ. Không thì với thị giác đặt biệt của An Bộ, cô thật sự không thể lái xe.

Xe chạy đến ngã ba đường, vườn hoa Hoài Tú nằm bên tay phải nhưng An Bộ lại không rẽ mà cứ thế lái thẳng về phía trước.

“ Cô, cô muốn đưa tôi đi đâu?” Người đàn ông say rượu hiển nhiên còn không có say đến mức không có chút năng lực nhận biết tình hình. Anh ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe, lớn giọng
chất vấn.

“Đường kia đang sửa!” An Bộ trả lời.

“Ờ!” Người đàn ông tin vào câu trả lời này. Anh ta ngả ngửa trên ghế ngồi không động đậy nữa.

Tuy nhiên sau một lúc, An Bộ lại lái xe vào bệnh viện thành phố, rồi lôi gã say rượu xuống xe. Sau đó gọi hai y tá đưa anh ta đi kiểm tra toàn diện, còn giúp anh ta trả chi phí chữa trị, xong xuôi liền rời khỏi bệnh viện.

Tử khí trên người gã say rượu không khác nào một đám mây đen che phủ gã. Ngay cả khi An Bộ không mở quyển sổ tử thần cũng biết hắn sắp chết. Nhìn dáng vẻ của hắn, không giống với bệnh nhân mắc bệnh nan y. Khả năng chết do tai nạn có lẽ cao hơn một chút. Nhưng hắn say thành như vậy, sau khi về nhà hẳn cũng không làm việc gì khác, cho nên nếu có gì ngoài ý muốn, tất nhiên là phát sinh tại khoảng thời gian này.

Bất kể là thời điểm ở trên lầu anh ta ngã chết, đột tử khi đang ngủ hay chết vì điên cuồng uống rượu, gửi anh ta đến bệnh viện là phương án tốt nhất để có thể tránh được các tình huống trên.

Về việc trả tiền chi phí chữa trị, cô không để trong lòng. Nếu như người kia có thể vượt qua số chết, cô sẽ có thể thu được điểm sinh khí tương ứng!

Sau khi lên xe, An Bộ không còn quan tâm đến chuyện này nữa, tiếp tục sự nghiệp đưa đón của mình.

Tám đến mười một giờ tối là thời gian cao điểm cho taxi. Sau mười một giờ đêm, hành khách sẽ ít đi. An Bộ thường sẽ chạy đến hai giờ sáng, nghỉ ngơi khoảng hai tiếng sau khi trở về nhà và thức dậy lúc năm giờ để học.

Vào lúc hơn một giờ sáng, An Bộ nhận được đơn đặt xe cuối cùng. Đó là hai thanh niên tầm hai mươi tuổi, ăn mặc sành điệu, mặt mũi coi như đang hoàng, nhưng ánh mắt lại không thể nào ưa nổi.

Bọn hắn thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt không có ý tốt đến trên cơ thể An Bộ.

“Đến nơi!” An Bộ dừng xe ở bên đường, ra hiệu cho bọn hắn xuống xe.

Thanh niên với mái tóc vàng xè bước ra khỏi xe. Thế nhưng người còn lại với mái tóc đỏ chót lại không xuống. Hai tay anh ta đặt tại điều khiển trên ghế ngồi, lại gần An Bộ cười hì hì: “Tiểu thư làm đêm một mình không thấy sợ sao?”

Ở phía bên kia, cái đầu vàng nãy bước xuống xe đã mở cửa ghế lái trước, cúi người xuống nhìn về phía An Bộ, thổi một tiếng huýt sáo: “Ồ, cũng là một cô gái đẹp!”

An Bộ xem xét tình hình trước mắt thì hiểu mình gặp phải lưu manh.

“Các người muốn như nào?” Cơ mặt cô co lại, thể hiện sự sợ hãi.

"Hắc hắc, đừng sợ, anh đây chỉ là muốn tâm sự với cô em!” Ngoài miệng hắn nói như vậy, tay đã tháo mũ An Bộ xuống.

Mấy sợi tóc xanh của cô nhanh chóng rủ xuống, để lộ sự quyến rũ vạn phần.

Thanh niên tóc vàng thấy thế liền trợn cả mắt lên, vốn chỉ nghĩ là đùa giỡn một chút cho đỡ cơn thèm. Bây giờ khi hắn nhìn thấy vẻ đẹp này, trong lòng lập tức ngứa ngáy khó nhịn được.

Hắn nhìn xung quanh một chút. Nơi đây vắng vẻ mà còn lại là đêm khuya. Đây chính là thời điểm tốt cho mấy việc như này.

Hai tên đó dùng ánh mắt dâm tà trao đổi với nhau thì liền hiểu ý đối phương muốn gì.

Tóc vàng nhanh chóng tháo dây an toàn của An Bộ, kéo cô ra khỏi xe. Tên tóc đỏ lập tức bịt miệng cô lại từ phía sau và kéo cô vào khu vườn nhỏ bên cạnh họ. Hai người bọn họ hoàn toàn không hề nghĩ đến người bọn họ đang kéo đi là một bộ “thi thể”.

Một lát sau, chỉ nghe thấy trong vườn hoa nhỏ vang lên âm thanh xé rách quần áo, rồi tiếng da thịt va chạm với nhau, cuối cùng là tiếng rên rỉ động lòng người.

Mười phút sau, An Bộ đi ra khỏi vườn hoa với dáng vẻ thong thả. Cô phủi đi những mảnh cỏ vụn trên thân, đội mũ lại, ngồi lên xe, lấy video theo dõi trong xe ra rồi gửi nó lên tổng công ty. Trong đó ghi rõ lại quá trình hai tên kia kéo cô ra khỏi xe, hai tên còn chưa kịp xóa bỏ. Nếu không phải như thế, cô cũng sẽ không đợi đến vườn hoa nhỏ mới ra tay.

Làm xong đâu vào đấy, An Bộ đánh xe quay ngược lại, đạp ga chạy đi.

Ngày hôm sau, những người dân chuẩn bị cho buổi tập thể dục buổi sáng đi ngang qua khu vườn nhỏ thì bất ngờ nhìn thấy hai thanh niên quần áo không chỉnh tề đang quấn lấy nhau. Trên cơ thể đầy những vết xanh xanh tím tím, tư thế và hình ảnh hoàn toàn khiến người khác dễ hiểu lầm.

“Tôi đi đây! Hai gã đàn ông làm chuyện bậy bạ với nhau ở vườn hoa?”

“Thực sự là kinh con mẹ nó khủng!”

“Đáng ghét! Đôi mắt của ông đã giữ gìn sự trong sáng ba mươi năm giờ lại bị vấy bẩn!!”

Hai gã đàn ông tỉnh dậy trong cơn gió lạnh buốt và những tiếng thảo luận sôi nổi xung quanh. Ngay sau khi phát hiện rằng mình đang bị các nhóm cô chú vây quanh, họ lập tức che mặt đứng dậy bỏ chạy.

An Bộ về đến nhà, quăng mũ lên ghế xô pha, sau đó bước chân vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt.

Cô đứng trước gương quan sát cơ thể mình. Da thịt trắng nõn, vòng ngực đầy đặn, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, cơ thể có thể được xem như tuyệt đẹp. Nhưng nó lại không hề có một chút nhiệt độ, cũng không có một chút hồng hào, nhìn thì hơi kỳ lạ. Đây đã là trạng thái tốt nhất mà cô có. Thời điểm cô chết, da cô nhăn nheo, nhợt nhạt, trông như người bị bệnh nguy kịch. Cô phải nuôi dưỡng bốn, năm năm mới bảo trì được bộ dáng và sức khỏe như hiện tại.

An Bộ bước vào bồn tắm chứa đầy nước ấm, ngâm cơ thể mình vào trong nước. Độ ấm phù hợp, nhiệt độ thích hợp, nhưng mà cô hoàn toàn không cảm nhận được sự thoải mái dễ chịu khi ngâm trong bồn. Cô chỉ thực hiện vệ sinh và mát xa thường xuyên để đảm bảo thân thể sạch sẽ cũng như cơ bắp linh hoạt.

"In the dream, IT seemed as if there were a destination. . . He was left,upon awakening, with the feeling that he wanted. . ." Trong phòng tắm vang lên giọng đọc ngoại ngữ.

Để đảm bảo đại não hoạt động bình thường, mỗi khi nhàn rỗi, An Bộ liền sẽ suy nghĩ, hoặc đọc thuộc lòng, hoặc đếm số hay lên kế hoạch cho tương lai… Tóm lại, cô phải cố gắng không cho đại não ngưng hoạt động.

Cái thói quen này đã được An Bộ giữ vững hơn tám mươi năm. Lúc đầu, nó rất khó để ghi nhớ, dù chỉ là một vài từ. Đến lúc có thể nhớ nhanh được rồi, sự gian khổ và cố gắng cô bỏ ra rất nhiều.

Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cô lại chưa bao giờ từ bỏ.

Bởi vì, cô muốn sống.

Hơn nữa, phải sống một cuộc sống thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top