Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Chói lọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Nkư
Biên: Châm Phu Nhân

"Tôi có biết mấy vị bác sĩ ngoại khoa không tệ, có muốn tôi giúp cô hẹn lịch không?" Giản Ninh Huyên vẻ mặt nghiêm túc.

"Không cần, vết thương của tôi thật sự không nghiêm trọng như vậy." An Bộ lễ phép từ chối.

Giản Ninh Huyên nhìn kỹ những video cùng ảnh chụp, hoàn toàn không cho rằng loại vết thương đó có thể gọi là "không nghiêm trọng."

"Nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?" Giản Ninh Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt ngoài băng vải của cô, hắn không thể chấp nhận việc phải nhìn một thứ vốn hoàn mỹ mà nay lại xuất hiện tì vết. Mặc dù gương mặt này không thuộc về hắn, nhưng tương lai sau này, đều sẽ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

"Sẽ không có sẹo." An Bộ hững hờ trả lời, ánh mắt đảo qua đĩa trái cây trên bàn, cô cố ý chọn bốn loại trái cây màu sắc khác nhau, thầm nghĩ anh ấy sẽ ăn nó chứ?

"Cô làm sao chắc chắn sẽ không để lại sẹo?" Giản Ninh Huyên cảm thấy cô gái này thực sự không coi gương mặt của bản thân ra gì.

An Bộ cầm lấy cái nĩa nhỏ, xiên một miếng kiwi, giơ lên trước mặt hắn: "Bởi vì trái cây có thể làm đẹp."

Giản Ninh Huyên: ". . ." Cô nghiêm túc thật sao?

"Ăn thử đi, hương vị không tệ." An Bộ cực lực đề cử.

Giản Ninh Huyên mặt lạnh, không nhúc nhích.

"Tôi đút anh ăn?" Vì muốn nhìn anh biến sáng, An Bộ lấy khuôn mặt băng bó của mình, cưỡng ép xuất chiêu "Mỹ nhân kế" .

Lông mày Giản Ninh Huyên khẽ nhăn một chút, tiếp nhận cái nĩa, đem miếng kiwi đưa vào miệng.

An Bộ nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, nhưng mấy giây trôi qua, cái gì cũng không xảy ra.

Kỳ quái, vì sao không thay đổi cái gì? Chẳng lẽ hắn không thích ăn kiwi?

"Thử lại quả xoài lần nữa?" An Bộ đẩy đĩa đựng trái cây về phía hắn.

Giản Ninh Huyên buông cái nĩa xuống: "Trái cây ăn sau, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi."

"Không nói việc này, chúng ta còn có thể duy trì mối quan hệ chủ thuê."

An Bộ dùng một câu nói cắt ngang Giản tiên sinh.

An Bộ nhìn đĩa trái cây ra trận không thành công, thế là đứng lên nói: "Có muốn ở lại ăn cơm trưa hay không?"

". . . Được, làm phiền rồi." Giản Ninh Huyên ngồi ở đây rất thoải mái, thực sự không cách nào làm trái lương tâm từ chối được.

An Bộ đã không nguyện ý thảo luận về vết thương của cô, hắn cũng không cần thiết làm khó, tạm thời đem chuyện điều trị để qua một bên, đợi cô thật sự cần, hắn sẽ giúp đỡ vậy.

Giản Ninh Huyên ngồi ở trên ghế sa lon, ngón tay thon dài đan vào nhau, ngón cái tay trái nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương ngón trỏ tay phải, ánh mắt lạnh lùng màu xanh khẽ chớp động, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp.

Lần đầu tiên anh làm khách nhà người khác, hai tay trống trơn hình như có chút thất lễ, mà đối phương lại là người bị thương, mình qua thăm, ngay cả quà tặng thậm chí đều không có.

Nghĩ tới đây, Giản Ninh Huyên đứng lên, đi tới cửa phòng bếp, nhìn An Bộ đang ở bên trong bận rộn nói: "Tôi đi ra ngoài một chút."

"Được." An Bộ cũng không quay đầu lại lên tiếng.

Sau bốn mươi phút, An Bộ đem đồ ăn bưng lên bàn, cũng vừa vặn lúc Giản Ninh Huyên trở về, trong tay còn cầm một bó hoa tươi, 11 đóa hoa hồng màu hồng phấn, số nhánh hoa forget my not tím vờn quanh, Baby’s breath làm tô điểm.

"Tặng cho cô." Anh đưa bó hoa cho An Bộ, "Chúc cô sớm ngày khôi phục."

"Cám ơn." Cho dù bó hoa tươi này ở trong mắt An Bộ chính là một khóm lớn màu trắng và khóm lớn màu đen cùng xen lẫn một ít màu tro, tuy nhiên cô vẫn nở một nụ cười chân thành.

"Rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm." An Bộ tìm một bình hoa làm bằng gốm sứ, cấm hoa tươi vào, sau đó đặt ở trên bàn trà, khiến gian phòng tăng thêm màu sắc.

Cơm trưa rất phong phú, thịt bò nướng (màu nâu), cá hố sốt cà chua (màu đỏ), rau hẹ xào tỏi ( màu xanh lá), đậu hũ trứng hấp tôm (màu vàng), củ cải ngâm rượu (màu hồng), canh rau dền (màu tím), lại thêm một đĩa salad đầy màu sắc, có thể nói là sắc màu lộng lẫy, mỹ vị đẹp mắt.

Giản Ninh Huyên nhìn một bàn đồ ăn, luôn cảm thấy An Bộ đối với nhan sắc có sự cố chấp không giống bình thường, cho dù là đồ trang trí hay là đồ ăn.

"Chuyện thường ngày, đừng khách khí!" An Bộ giúp Giản Ninh Huyên múc một chén canh, sau đó ngồi đối diện anh, một bên ăn rau salad, một bên mặt không thay đổi quan sát.

Giản Ninh Huyên ăn cơm rất yên tĩnh, ngón tay thon dài không quá thuần thục sử dụng đôi đũa, nhìn ra được anh bình thường hẳn là quen ăn cơm Tây.

Đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một chút màu nâu, động tác An Bộ dừng lại, ánh mắt nhanh chóng đảo qua thịt bò nướng Giản Ninh Huyên vừa ăn xong. Ngay sau đó, trên người anh lại hiện ra một chút màu hồng, lần này là củ cải ngâm rượu.

Đến phiên cá hố sốt cà chua, rau hẹ xào tỏi, không có gì thay đổi, thẳng đến lúc ăn salad, trên người anh lại lần lượt hiện lên vàng, xanh, đỏ, tím bốn loại màu sắc, tương ứng với bắp ngô, đậu hà lan, trái cà chua, bắp cải tím.

An Bộ nhìn mười phần chuyên chú, con ngươi đen như mực lấp lóe ánh sáng, trong lòng dâng lên một sự vui sướng khó nói lên lời. Đối với người đã tám mươi mấy năm chưa từng gặp qua màu sắc như cô mà nói, cho dù chỉ là một chút màu sắc, như thế cũng thật mỹ lệ.

Một người khi còn sống, có thể niếm vị ngọt bùi chua cay đắng mặn, nhìn được màu đỏ vàng xanh tím, cảm nhận sướng vui giận buồn sầu, mà thế giới của cô, chỉ có một sự nhạt nhẽo. Cô cố gắng gom góp tích lũy điểm sinh khí, chính là vì khôi phục cảm giác người bình thường, tìm về niềm vui khi còn sống.

"Cô đang nhìn cái gì?" Bị An Bộ không chớp mắt nhìn chằm chằm vài phút đồng hồ, Giản Ninh Huyên rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

An Bộ từ đáy lòng khen: "Giản tiên sinh, ngài thật là chói lọi." Không phải nịnh nọt, hoàn toàn là thực tế

Giản Ninh Huyên: ". . ."

Vừa mới ăn một miếng đậu hũ trứng hấp tôm, ánh sáng màu vàng chợt hiện ra, so với các món ăn trước đó đều muốn loá cả mắt. Đôi mắt An Bộ đang nhìn chầm chầm, bị vô số ánh sáng nhiều màu sắc chiếu vào, ánh sáng màu vàng tràn ngập các loại màu sắc.

"Giản tiên sinh, anh rất thích ăn đậu hũ trứng hấp tôm phải không?"

"Ừm." Giản Ninh Huyên mặt mày giãn ra, giọng trầm thấp bên trong mang theo sự nhẹ nhàng.

An Bộ có lẽ nên tìm một số thói quen của anh, chỉ có để anh ăn đồ ăn mình thích, đồng thời được vui vẻ, trên người anh mới có sinh khí và xuất hiện màu sắc.

Cơm trưa kết thúc, trong lòng An Bộ đã lên một chiến lược tấn công cho Giản tiên sinh ăn như thế nào?

Giản Ninh Huyên buổi chiều còn làm việc, không có ở lại nhà An Bộ quá lâu, uống xong ly trà thì tạm biệt rời đi.

Trở lại căn hộ, Giản Ninh Huyên lấy điện thoại ra khởi động máy, lập tức nhận được giọng nói nhắc nhở hơn mười tin nhắn. Anh nhanh chóng mở ra xem, đồng thời bật máy tính lên, một bên xem xét báo cáo điều tra thị trường cấp dưới vừa gửi tới, một bên thực hiện   phân tích kỹ thuật của dòng cổ phiếu K, đại não của anh nhanh chóng vận chuyển và tập trung tinh thần cao độ.

Hơn mười phút sau, anh gửi tin nhắn cho từng người cấp dưới, đưa ra sách lược, vì lúc nào cũng có thể xuất hiện biến động lớn, chuẩn bị tốt có thể ứng phó.

"Ưm." Giản Ninh Huyên mở cổ áo ra, đứng dậy bước về phía phòng tắm, cảm giác khô nóng trên người anh rất khó chịu, chỉ có công việc mới khiến anh tạm thời quên đi sự bất thường của cơ thể.

Nước lạnh chảy qua thân thể Giản Ninh Huyên khiến thân thể anh nổi lên rất nhiều sương mù, với người bình thường nhiệt độ cơ thể đạt đến 44 độ để đủ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Giản Ninh Huyên không bệnh không đau sống đến 29 năm, vậy mà đã theo anh suốt 29 năm. Vốn cho là đời này cũng sẽ không có gì thay đổi, anh cũng không mong đợi được gặp một cô gái có thể mang lại cho anh sự mới mẻ cùng yên tĩnh.

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của cô, khóe miệng Giản Ninh Huyên có chút cong lên, mặt mày lạnh lùng không tự chủ giãn ra mấy phần.

Anh quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, nhìn căn phòng lạnh lẽo trống vắng và bốn phía không màu sắc, đột nhiên Giản Ninh Huyên cảm giác thiếu một cái gì đó. Chẳng lẽ bị phong cách trang trí các loại màu sắc trong nhà của An Bộ ảnh hưởng, thẩm mỹ của anh cũng thay đổi sao?

Anh lắc đầu loại bỏ suy nghĩ đáng sợ này, Giản Ninh Huyên trở lại trước máy vi tính, theo dõi tiến trình của vụ tai nạn đó ra sao. Sau khi xác nhận An Bộ chính là cô gái bị hủy dung đó, Giản Ninh Huyên thưởng thức sự dũng cảm của cô, thương tiếc lòng tốt của cô, cũng tức giận những gì xảy ra với cô.

Cư dân mạng đã bắt đầu tìm kiếm khắp thế giới cái tên khốn cặn bả đã làm cô bị thương, nhất định phải để hắn công khai xin lỗi, cũng phải tiếp nhận trừng phạt thích đáng.

Chưa được một ngày rưỡi, danh tính của người này bị cư dân trên mạng thần thông quản đại tìm ra.

Hoàng Khải Bình, 48 tuổi, là phó giám đốc an ninh của một công ty, trước mắt đang nghỉ phép. Cảnh sát rất nhanh đã khóa vị trí của hắn, bắt hắn tội cố ý gây thương tổn mang về cục cảnh sát, nhưng muốn định tội hắn, thì cần phải tìm được người bị hại.

Vì vậy, có người ở trên mạng viết một bài tìm kiếm tiểu thiên sứ, hi vọng cô gái đó có thể xuất hiện, vì chính mình lấy lại công bằng.

Nhưng mà mấy ngày trôi qua, cũng không có tin tức của cô gái đó. Trong video, khắp khuôn mặt cô đều là máu, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái. Cô lái xe, cũng chỉ biết là mẫu xe và màu sắc, không ai chụp được biển số xe. Chuyện này khiến cư dân mạng bàn tán rất lâu, chụp được xe, lại không ai chụp được biển số xe, quả thực không thể tưởng tượng nổi, bọn người này giống như trong cùng một lúc, đem biển số xe giấu đi vậy.

Sự việc chuyển biến sau ngày thứ bảy tai nạn, có người giấu tên trên weibo tuyên bố mình tìm được cô gái đó.

【 tiểu thiên sứ thì ra là cô ấy! 】@ Bomero

【 Bomero? Người đó là tiểu minh tinh hạng 3? 】

【 cái gì, là Bomero nhà tôi sao? ! 】

【 nhìn kỹ thì, Bomero và cô gái đó thực sự dáng dấp có hơi giống. 】

【 Weibo mấy ngày trước xác thực có nói Bomero bị thương, chỉ là không nói làm sao bị thương, bị thương ở chỗ nào. 】

【 parapazi có chụp mấy tấm hình, trên mặt Bomero băng bó, bị thương chính là má phải. 】

【 cái gì, thật hay giả? Trùng hợp như vậy? 】

. . .

Phóng viên cùng cư dân trên mạng nhao nhao tìm tới Weibo của Bomero, yêu cầu cô chứng minh sự thật.

Weibo của Bomero có đăng một bài câu nào cũng nhận được tin tức:【 Bomero lần này bị thương có chút nghiêm trọng, phải cần một khoảng thời gian điều trị khôi phục, hi vọng mọi người vẫn như trước đây ủng hộ cô ấy, giúp cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn lần này. 】

Không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, nhưng không lâu sau đó, công ty giải trí Tinh Huy của Bomera lại đưa ra khởi tố với Hoàng Khải Bình, hành động lần này không thể không nghi ngờ là chứng minh suy đoán của đám người bọn họ.

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Trong thời gian cực ngắn độ hot của Bomero tăng lên không ngừng, tên của cô xuất hiện khắp nơi trên các trang tạp chí lớn, các loại khen ngợi ùn ùn kéo đến. Như là "Tiểu thiên sứ", "Minh tinh đẹp nhất", "Nữ thần thiện lương" đủ các loại lời khen, dường như toàn bộ không cần tiền đều ném về phía cô.

Vì vậy, lúc thương thế An Bộ khôi phục cơ bản, có người thành công đưa việc tốt mà cô làm nhận làm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top