Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61: Sau hồ xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuu

Ngày xuân luôn luôn rất ngắn ngủi, nhưng ở học quán lại là những ngày vô cùng dài. Bất luận là có ngày nghỉ gì, học sinh ở Đông Đài quán đều muốn đi học lại . 

Lạc Trăn đã chuẩn bị tâm lý, chấp nhận việc xấu hổ ở Đông Minh phong hồ bị đồn ra ngoài, bình thản cùng Tuyên Chỉ bước đến trường. Kết quả lại chẳng có gì xảy ra cả. Sở Vương Chu Tầm như bình thường, đối với nàng không lạnh không nóng. Tề Minh cũng như bình thường, làm bộ như không phát hiện ra nàng. Kỳ Vương Chu Hoài... Chu Hoài không đến. Mục Tử Ngang thay Kỳ Vương cáo bệnh. 

Ngay từ đầu Lạc Trăn không để ý, cho rằng Kỳ Vương thật sự bị bệnh. Qua ba bốn ngày, Kỳ Vương vẫn cáo ốm không đến. Lạc Trăn bắt đầu cảm thấy buồn bực . Nàng nhớ tới đầu xuân tháng 2, tiết trời còn lạnh hơn, Chu Hoài còn cùng nàng đi lưng chừng núi đình ăn món ăn lạnh, hứng gió núi, cũng không thấy hắn cáo bệnh. Nay liên tiếp mấy ngày đều là những ngày tốt nhất của mùa xuân, sao lại bị bệnh không đứng dậy được kia chứ? 

Đến giữa trưa, sau khi tan học, nàng liền tới hỏi Mục Tử Ngang. Mục Tử Ngang không đáp lại nàng một chữ. Hắn mạnh bạo súc động siết chặt quả đấm, bước nhanh đi. Lạc Trăn càng buồn bực . 

Chuyện Kỳ Vương cáo ốm không có câu trả lời, nàng rầu rĩ không vui quay đầu đi tìm Tuyên Chỉ. Còn Tuyên Chỉ... Sớm đã bị Sở Vương kéo chạy từ lúc nào. 

Từ lúc tháng 2, Kỳ Vương trúng tên khỏi hẳn, cùng nàng về Đông Đài quán tiếp tục học tập, nàng liền có ý thức dành thời gian nghỉ trưa lại cho Tuyên Chỉ cùng Chu Tầm.

Không có biện pháp, vừa phải nhường cơ hội cho nam nữ chủ, sâu hơn nữa, đợi cho tình cảm giữa bọn họ tốt lên lại không thể cho họ làm chuyện gì ngu ngốc. Nghĩ tới nghĩ lui, để hai người họ dùng cơm trưa ở Đông Đài quán là tốt nhất. 

Vốn Lạc Trăn cảm thấy mình đã an bài rất tốt. Nhưng mấy ngày nay, Chu Hoài bệnh, Mục Tử Ngang không biết tại sao lại không để ý tới nàng, nàng mới bỗng nhiên phát hiện, thế mà mình bị lạc đàn rồi. Mà thôi. Lạc đàn thì lạc. Đường đường đích nữ của Lạc thị, một thân một mình, chẳng lẽ lại còn không ăn ngon sao. 

Tuyên Chỉ theo Chu Tầm cung ăn cơm, ăn uống gì, tự nhiên sẽ có người chuẩn bị, không cần nàng lại phí tâm. 

Giữa trưa mỗi ngày sau khi tan học, Lạc Trăn liền kêu Thính Phong vệ chuẩn bị một hộp cơm Bát Bảo màu đen, một mình nàng đến Trân Tu Uyển, một mình nàng chiếm một bàn, tự ăn một mình. Nàng ở Đông Đài quán sớm đã nổi danh, đương nhiên không có ai dám lại trêu chọc nàng. Nhưng cũng không ngăn được người ngoài nhìn nàng với ánh mắt khác thường. Một hai ánh mắt kì quái thì nàng cũng không để tâm, nhưng nhiều ánh mắt như vậy cũng làm nàng thấy lúng túng, lại không biết đã xảy ra chuyện gì. 

Mấy ngày sau đó vào một buổi trưa, Uông Chử tự mình đưa hộp đồ ăn đến, ngồi chung bàn cơm với nàng. Ăn ăn, Uông Chử buông đũa, thở dài. "Lạc Quân." Hắn muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, vẫn là nói tiếp, "Bầu không khí ở thượng kinh này' bảo thủ', không thể so với Mạt Lăng Đô chúng ta. Thân phận của Kỳ vương điện hạ lại không thể so với hậu duệ quý tộc bình thường. Tại Thượng Kinh này... Thân là tôn thất thân vương, bị người bội tình bạc nghĩa, là nam tử ai cũng đều cảm thấy vô cùng nhục nhã." 

Lạc Trăn đang uống canh, nghe vậy phù một tiếng, phun đầy bàn. "Cái gì, cái gì bội tình bạc nghĩa? —— Uông Chử, ngươi lặp lại lần nữa coi?"

Uông Chử lo lắng nhìn nàng. "Lạc Quân, đừng che giấu nữa. Việc này đã sớm truyền ra khắp cả Đông Đài quán rồi. Ngay cả mấy người chúng ta cả ngày chỉ ở bên cạnh học xá đợi người, cũng nghe được rất nhiều. Kỳ Vương điện hạ ôm bệnh nhiều ngày không đến, không phải là vì chuyện này sao." 

Lạc Trăn: "..." Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Mục Tử Ngang lại đột nhiên trở mặt với nàng . Nàng ngồi ở bàn nửa ngày, thì thào mắng, "Tên hỗn đản Tề Minh,  cả tên hỗn đản Chu Tầm! Ta không tha cho hai ngươi đâu!" 

Uông Chử lại muốn khuyên, Lạc Trăn bỗng nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu, "Buổi chiều thay ta xin nghỉ, nói —— ta cũng bị bệnh." rồi nhanh như gió chạy khỏi Trân Tu Uyển.

 ...

 Thành Nam_ngoài phủ Kỳ vương. Hai ba người đang ngồi ở bậc thang phơi nắng tán gẩu, xa xa liền nhìn thấy một con ngựa phóng tới, dừng lại trước cửa phủ. Trên lưng ngựa, một công tử tuấn tú siết chặt dây cương, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa cột vào cái cột ven đường, rồi đi thẳng tới cửa. Tên canh cửa đứng dậy, nhìn chăm chú —— Ai, tiểu công tử tuấn tú gì chứ, rõ ràng là nữ cải nam trang. Vị này không phải là người coi trọng Tề tướng quân vừa mới hồi kinh, bội tình bạc nghĩa điện hạ nhà chúng ta_ Nhạn quận Lạc Thị sao! Tên canh cửa nhanh chóng chạy vào, nhỏ giọng nói với mấy người khác, "Nhanh —— mau đóng cửa! Không cần thông báo đại quản sự, điện hạ nhà chúng ta chắc chắn cũng không muốn thấy nàng ." Cửa mới đóng một nửa, tay của tên canh cửa đã bị một cánh tay khác bắt lấy, dùng lực khựng lại. Phùng đại quản sự vội vàng chạy ra, một bên ra sức mắng mấy tên nô tài không hiểu ý chủ tử, một bên vội vàng kéo cửa hông ra . "Lạc Quân, thỉnh vào bên trong." Phùng đại quản sự đi đầu dẫn đường, "Ngũ Gia đang ở hậu hoa viên, chờ Lạc Quân đã lâu." 

Trong hoa viên, một mảnh hồ nhỏ đã được hạ nhân xử lý qua, cây sen bị héo úa do mùa đông đã biến mất thay vào đó là những khóm sen tươi ngát đang nở rực rỡ. Trong nước vờn từng đàn cá, hai con mèo lông trắng toát ngồi bên bờ, mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào trong nước, chân trước qua lại mò cá. Chủ nhân nơi này đang đứng dưới một gốc cây tử đằng, thân thể dựa vào một chiếc bàn gỗ dài, trên bàn mở ra hai tờ giấy, một tờ giấy Tuyên Thành, Chu Hoài đang vung bút họa lại cảnh đẹp ven hồ . Lạc Trăn rón ra rón rén đi qua bên bờ, bắt con mèo ôm vào trong ngực, thuận tay nhéo nhéo móng vuốt mềm mại. "Hơn nửa tháng không gặp, lại lớn lên thêm một chút rồi, tiểu Ngọc Nô —— ai, không đúng; ngoan như vậy? Đây chắc là Tuyết Châu rồi?" Nàng buồn bực lại nhéo nhéo, thấy mèo không nhúc nhích, lười biếng tựa vào trong lòng mình, còn ngáp một cái, dùng chân trước ngăn trước mặt, quả nhiên Tuyết Châu. Nàng ôm Tuyết Châu đi đến chỗ Chu Hoài đang đứng, nhìn chung quanh một lúc lâu, "Ngọc Nô đâu?" Bùm một tiếng, vài giọt nước trong hồ bắn ra. Một con mèo ngã vào trong hồ, phát ra tiếng thét chói tai, tứ chi vẫy vẫy không ngừng. "Người đâu! Ngọc Nô rơi xuống nước rồi! Mấy người các ngươi, lấy lưới! Mau vớt lên!" Người phụ trách hậu hoa viên Nhị quản sự thở hồng hộc chạy tới, lớn tiếng la kêu người vớt mèo lên. 

Lạc Trăn: "..." 

Chu Hoài chăm chú nhìn cục diện rối loạn bên hồ, cầm lấy đồng chặn giấy, ấn trụ tờ giấy Tuyên Thành trên bàn,bút lông trong tay chấm mực, vẽ lên vài đường đậm nhạt có đủ, một lúc sau đã phác họa ra được một bức tranh đồi núi chập cùng, chân núi bích thủy có sông, bên bờ hiện ra mấy cành liễu. 

Lạc Trăn ở bên nhìn, khen , "Ngũ Gia vẽ rất có ý cảnh." Chu Hoài hơi câu khóe miệng, đổi một cái bút lông thỏ, chấm màu. Tô điểm cành liễu, Tử Đằng bò đầy cái giá. Thêm con mèo bị rơi xuống nước. Lạc Trăn nhịn không được, phì cười. "Vừa có gợn sóng lại có con mèo rơi xuống nước, sao lại không có cá?" Nàng cầm lấy bút lông thỏ, chấm mực, dùng bút pháp Đông Lục, thô sơ giản lược thêm vài ý, trong hồ như ẩn như hiện thêm vài con cá. 

Chu Hoài nhận bút lông, ở vùng giấy trống đề lên một dòng chữ. Đợi cho mực khô rồi phân phó tùy thị cuộn giấy lại. Lạc Trăn nhìn chằm chằm sau cảnh tượng vui vẻ bên hồ, chợt nhận ra lý do hôm nay mình đến đây, ý cười trên mặt chợt tắt, bày ra biểu tình nghiêm túc đến cạnh Chu Hoài, nghiêm mặt nói, "Hôm nay ta không phải đến nhận sai ." 

Chu Hoài đã sai người mang bàn dài đi, một mình hắn ngồi ở bàn đá dưới gốc cây tử đằng . Hắn tiện tay hoa tử đằng rớt xuống trên áo, "A, ngươi không phải đến nhận sai . Vậy hôm nay ngươi tới làm gì." 

Lạc Trăn: "Ta tới là muốn nói với Ngũ gia, ta làm việc không thẹn với lương tâm. Bọn họ tung tin vịt, tất cả đều là bậy bạ! Ta không có làm sai thì tất nhiên không cần nhận sai." 

Chu Hoài lại ồ một tiếng, không nói, bưng chén trà, cúi đầu uống trà. 

Lạc Trăn: "..." Đây là ý gì? Nàng hắng giọng, suy xét một chút rồi chuyển đề tài, "Tuy rằng ta làm việc không thẹn với lương tâm —— song lúc ở Đông Minh Phong hồ có chuyện bất ngờ, ta, ách, có chuyện nên rời đi trước, không nói tạm biệt với Ngũ gia, việc này là ta không thỏa đáng. Ta nhận lỗi với Ngũ gia." Câu nói sau cùng nói được cực kỳ thuần thục, một bên nàng nói, một bên làm tư thế hành lễ. 

Chu Hoài phiền lòng nhìn nàng một cái, buông chén trà, đưa tay làm tư thế ngăn cản. "Ngày ấy ở Đông Minh Hồ , sau khi Lạc Quân đi không từ biệt, ta sai người lấy gương đồng đến rồi tự soi." Hắn nói như thế. Lạc Trăn ngẩn ra, không phản ứng kịp vì sao Kỳ Vương đột nhiên lại nói đến gương. Chỉ nghe Chu Hoài bình tĩnh tiếp tục nói, "Soi nửa ngày, người trong gương mặt mũi không hung tợn, tướng mạo cũng không đến nỗi tệ. Ta nhìn gương nghi hoặc một hồi lâu, không biết sao lại làm Lạc Quân kinh hãi, lại làm cho Lạc Quân —— quá ư sợ hãi, nhảy thuyền chạy mất." 

Lạc Trăn: "..." 

Lạc Trăn lúng túng cuộn tròn ngón tay, biện bạch nói, "Haizz, Ngũ Gia nghĩ lầm rồi. Không có quan hệ gì với Ngũ Gia, là do ta, ách —— " 

"Là ngươi không muốn tới gặp ta." Chu Hoài thay nàng nói, nghĩ ngợi, gật đầu nói, "Cái này chắc là lời trong lòng của ngươi rồi ." 

Lạc Trăn: "..." 

Chu Hoài: "Sao, Nhạn quận Lạc Quân thường ngày lang thang phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt, bị người khác phát hiện lại làm bộ giả vờ đi lang thang, cảm giác mất mặt sao." 

Hai người nhìn nhau, Lạc Trăn chỉ cảm thấy thời gian chung quanh đang đọng lại. Cái gì mà không khí ngày xuân, Tử Đằng nở hoa, Tuyết Châu Ngọc Nô, thủy tiên may mắn, cảnh sắc đẹp toàn mĩ ở Kỳ vương phủ, cũng không thể ngăn được ý nghĩ muốn chạy trốn của nàng. Lạc Trăn không nhịn được , xoay người rời đi. 

"Chậm đã." Giọng của Chu Hoài từ phía sau truyền lại, mang theo vài phần ý cười mơ hồ, "Chuyện gì cũng chỉ có một lần thôi. Lần trước Lạc Quân nhảy thuyền, hôm nay lại muốn nhảy tường sao?" 

Lạc Trăn dừng bước, thở dài, "Hôm nay ta đến đây làm gì chứ. Bình thường Ngũ gia khách khí với người khác lắm mà , sao lúc nói chuyện với ta lại không khách khí chứ. Được , dù sao ta cũng đã tới , bệnh của người ta thấy cũng không có gì, ta đi . —— người yên tâm, ta đi bằng cửa chính."

Nói rồi nhấc chân đi ra khỏi hậu hoa viên. Mới đi vài bước, lại nghe giọng Chu Hoài từ sau lưng vang lên, phân phó nội thị bên người . "Nơi này không cần các ngươi hầu hạ , các ngươi đều ra ngoài đi. Thông báo cho Tiết nhị quản sự một tiếng, đóng hết của hông và cửa chính lại." Vài tên nội thị cùng nhau lên tiếng, thật nhanh lui ra khỏi hậu hoa viên, ngay trước mặt Lạc Trăn đóng hai cánh cửa gỗ lại. 

Lạc Trăn: "..." 

Nàng thật sự có chút căm tức , đứng ở tại chỗ, nhăn mặt nói, "Đóng cửa lại là có ý gì? Người cho rằng cánh cửa hậu hoa viên bốn năm thước này có thể ngăn được ta sao?" 

Tiếng bước chân rất nhỏ từ sau truyền đến. Chu Hoài từ chỗ giàn tử đằng bước ra, dọc theo đường đá bước đến."Tức giận sao? —— khoan để ý, hãy nghe ta nói xong, rồi tức giận không muộn." 

Lạc Trăn bình tĩnh nói, "Trước mở cửa đã! Mở cửa thì ta nghe người nói, bằng không —— " Một cái vật thể lông nhung nhung, toàn thân màu đen lung lay trước mặt nàng. Lời nói cứng rắn bên miệng Lạc Trăn chợt nuốt trở lại. Nàng kinh ngạc nghiêng người, nhìn chằm chằm một đoàn vật thể trước mắt, thử thò ngón tay, thật cẩn thận sờ sờ lỗ tai màu đen, lại nhéo nhéo cái đươi nhỏ màu đen. 

"A con này toàn thân đen... Chỉ có lỗ tai là hồng." Nàng sờ một lần, sờ đủ , lưu luyến không rời dừng tay, lúc này mới chú ý tới con thỏ nhỏ từ đầu đến cuối đều nằm trong lòng Chu Hoài. Nàng niết bao lâu, Chu Hoài liền nhìn nàng bấy lâu. Nàng ho khan một tiếng, rụt tay trở về đặt ở sau lưng. 

Chu Hoài làm bộ như không nhìn thấy, ôm con thỏ lại, vuốt tóc, "Lạc Quân xin chớ đa tâm. Mới vừa rồi phân phó người đóng kín cửa, cũng không phải có ý đồ gì khác, mà ta thân là chủ nhân của vương phủ, để hạ nhân thấy ta xin lỗi khách nhân, tóm lại không thỏa đáng." 

Lạc Trăn kinh ngạc lặp lại một lần, "Xin lỗi khách nhân? ... Ta?" 

"Đúng vậy." Khóe miêng Chu Hoài mang theo ý cười, xách nhẹ lỗ tai của con thỏ lên, chuyển qua chỗ Lạc Trăn.  "Những lời nói thất lễ ở Tết thượng tị, chọc giận Lạc Quân, là ta không phải. Con thỏ này —— là muốn tặng cho Lạc Quân để nhận lỗi."

Được chính miệng Kỳ vương bồi tội, còn phải tặng một con thỏ nữa, cả người Lạc Trăn đều thoải mái. Nàng lập tức nhận lấy con thỏ, vui sướng xoa xoa lỗ tai. "Được thôi. Hiếm khi mới thấy Ngũ gia xin lỗi người khác, thì ta sao có thể làm khó chứ." Nàng ôm con thỏ, khoan dung độ lượng phất phất tay, "Chuyện này cho kia đi." 

"Đa tạ Lạc Quân khoan dung độ lượng ." Khóe miệng Chu Hoài chứa ý cười, ung dung lấy từ trong tay áo ra một con thỏ màu nhung đen khác.

 Lạc Trăn: ! ! ! 

Yuu: *????? Thỏ mà anh nhét trong tay áo ạ??*

"Mấy ngày trước đi Hoa Điểu Thị ngẫu nhiên thấy, là do cùng một mẹ sinh ra. Thấy chúng nó đáng yêu liền mua luôn." Chu Hoài chỉ vào con trong tay Lạc Trăn, "Con này là con cái, gọi là Chí cô nương." Rồi chỉ chỉ con trong tay mình, "Con này con đực, gọi là Thủy công tử." 

Lạc Trăn sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ , 'Chí cô nương' 'Thủy công tử' ? hai cái xưng hô cổ quái gì đây. Lạc Trăn nâng trong tay 'Chí cô nương' suy nghĩ một lát, "Tên này quá quái dị rồi. Nếu là đưa ta để nhận lỗi, có thể sửa tên lại không?" 

Chu Hoài nói có thể. Lạc Trăn sờ con thỏ suy nghĩ trong chốc lát, cười nói, "Có rồi . Con thỏ của người gọi là Tần công tử. Con thỏ của ta gọi là Thủy cô nương."

 Chu Hoài: "..." 

Trong ngữ khí của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Cũng được thôi, ngươi thích là được."

Bữa tối ở Kỳ vương phủ, đặt trên bàn tròn đủ loại đồ ăn mới mẻ đang thịnh hành ở kinh thành. Lạc Trăn ăn được cảm thấy rất mỹ mãn, nâng cái bụng tròn trịa, ôm con thỏ nhỏ không rời, cáo từ với chủ nhân nơi này. Chu Hoài tự mình đưa nàng đến cửa lớn, nhìn theo nàng lên ngựa. Lạc Trăn quay đầu ngựa, muốn về học xá, chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu cao giọng hô, "Ngũ Gia, đừng cáo bệnh nữa . Nhanh chóng trở lại lớp thôi." 

Chu Hoài đứng ở trên bậc thang của Kỳ vương phủ, mặt mày dễ chịu, hơi nở nụ cười. "Ngày mai ta sẽ về Đông Đài Quán." 

Tác giả có lời muốn nói: tác giả ra một chương dài, khoái lạc ra ngoài phóng túng ~ Chúc các đại gia đêm nay bình yên! 

Yuu: Không biết độc giả của tui ở khoảng độ tuổi nào ta? Nhưng mà tui vẫn up chương sớm mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi nhaaa.

Dạo này tui rất zui luôn, nên tui muốn lan tỏa niềm vui tới mọi người á. Mong những nỗi buồn của mọi người bị bỏ lại ở tháng cũ, đón nhận thiệt nhiều niềm vui ở tháng mới nè ^^/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top