kaedehara kazuha; vì chúng ta vẫn luôn có ngày mai
anh đã từng nghĩ, nếu như có thể tự do tự tại như những áng mây, liệu ta có muốn cùng nhau trôi đi, qua cả miền tận cùng của quên lãng?…
anh đã từng nghĩ, nếu như có thể tự do tự tại như những áng mây, liệu ta có muốn cùng nhau trôi đi, qua cả miền tận cùng của quên lãng?…
một màn đêm có hàng triệu cơn mơ, cũng có hàng ngàn những khả năng và sự lựa chọn. thế nhưng giữa hàng trăm những lần mơ hồ không thể thoát ra, thì chỉ có anh là lí do mà em sẽ tỉnh giấc…
chạy đến tận cùng của mai này hay quay đầu về phía sau lưng, điều duy nhất khiến anh dừng lại, sẽ vẫn chỉ là nụ cười của em…
thật vui vì có em trong đời.…
cuộc hành trình kết thúc, khi tình thân gặp mặt.…