Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

khát và nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

                  

Oneshot


Rạng sáng tôi đã bắt đầu rời khỏi nhà. Khẽ hôn nhẹ lên mái tóc màu xám khói của người kia, tôi ôn nhu xoa đầu anh rồi mỉm cười. Chiếc cửa sổ đóng kín kia đóng bụi lâu ngày không dọn dẹp cùng với tấm màn họa tiết ố màu luôn luôn khuất đi ánh sáng của bầu khí quyển và nó cũng chưa bao giờ được kéo ra. Thở dài để lại tờ giấy note nhắc anh phải vệ sinh phòng, tôi mau chóng soạn đồ đến bệnh viện trung tâm Seoul.

" Chào em Jiminie. " – Tôi cười chào hỏi em. Trông em đầy sức sống hơn mọi ngày, cặp má bầu bĩnh ửng lên vài vệt hồng đáng yêu làm tôi bẹo má em một cái rõ mạnh. Em thì đang cặm cụi thắt sợi nơ màu nâu lên hộp quà nhỏ, mỗi lần săm soi nó em đều cười rất tươi. Trên người khoác chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình che đi cơ thể ốm yếu, nhưng hai cánh môi cong lên đó đã lấp đi đau đớn thể xác của em – sự mất mát mỗi ngày em phải hy sinh đến lúc khô héo thanh xuân.

" Taehyung, anh xem em giỏi không này, quà này em làm tặng Yoongi hyung đấy ! " – Em chìa chiếc hộp xinh xắn ra trước mặt tôi – " Nhờ anh đưa cho Yoongi hyung. Anh biết đấy, anh ấy không thể ra khỏi nhà. "

" Ừm anh hiểu. Ngày hôm nay không lấy máu nhé Jiminie. Em nên nghỉ ngơi. " – Tôi đưa em một viên thuốc bổ máu rồi rót ly nước cho em – " Hai ngày qua hôn mê một tay Namjoon chăm sóc em hết đấy. Chắc cậu ấy lát nữa sẽ lại vào đây thăm em, có anh người yêu như thế phải trân trọng đó biết chưa. "

Em chu chu mỏ giận dỗi khoanh tay, càng làm vậy tôi càng chọc em nhiều hơn. Thật sự Park Jimin là cả một bầu trời đáng yêu. Chẳng trách ngày đó Namjoon cuống quýnh hỏi tôi cách cưa đổ em. Cậu có tật rất xấu là hở chút động chân động tay làm bể đồ, nay vì người thương mà bớt hậu đậu, tôi cũng thấy vui cho cậu phần nào. Công việc của Namjoon lại khá bận rộn, ít thời gian rảnh, mỗi lần cậu đến thăm em đều đem một lưng ướt mồ hôi dùng hoodie ngoài che đi. Bởi cậu sợ Jimin buồn bã cộng thêm mệt mỏi lo lắng, bởi thường ngày em đều "hiến máu" cho Yoongi và nếu không muốn sử dụng cụm từ nặng bảo em là "túi máu". Khóc thương cho cả một đời em nằm trong bệnh viện chỉ để cấp máu cho người tôi thương. Trong mắt tôi, con người này đáng quý trọng hơn ai hết, em lương thiện, em phẩm chất tốt đẹp. Park Jimin, một người sẵn sàng dâng máu cho kẻ nghiện tên Min Yoongi. Còn tôi chỉ có thể chăm sóc em thật kĩ, như Yoongi cũng từng nuôi dưỡng em lớn đến bây giờ.

" Em về trễ hơn mọi ngày. " – Yoongi vắt chân trên sofa đọc quyển sách dày cộm chi chít chữ viết. Anh đã đọc nó kể từ tháng trước đến nay chỉ hơn được nửa cuốn. Có lẽ anh thích tận hưởng ca từ, yêu cái nghệ thuật tạo hình qua tưởng tượng và nội dung về sự bất tử. Sờ vết cắn sâu hoắm ngay cổ của tuần trước, tôi chợt nhận ra rằng Yoongi đã kiềm nén nhiều về mặt đói khát. Rút ra một lọ thủy tinh chứa thứ chất lỏng màu đỏ đặc sệt đưa cho anh, sẵn tiện đặt hộp quà nhỏ nhắn lên bàn.

" Là Jimin tặng anh. " – Tôi gỡ chiếc áo khoác ra rồi nhanh chóng ngồi cạnh mà hít hà hương bạc hà trộn lẫn chút tanh nồng của máu nơi cơ thể anh – " Em ấy khỏe lại rồi. "

Yoongi đóng cuốn sách lại mà cầm hộp quà lên nâng niu miết nhẹ nó. Anh dựa hẳn vào người tôi, đôi mắt anh vốn đã buồn nay còn thêm ánh nhìn ảm đạm. Tôi nghĩ liệu Yoongi có đang tiếc thương cho số phận như Jimin, đang cố gắng lấy bản thân trao cho kẻ trường sinh bất tử như anh không ?

" Anh...sẽ có một ngày đến thăm em ấy. Đừng nói gì hết, anh không thích mỗi lần em cản. " – Chưa kịp ngăn lại đã bị anh chặn lời. Tôi mím môi ôm anh chặt hơn, mắt hướng về lọ thủy tinh đặc sệt cầm lên lại. Tôi nhẹ nhàng bế anh lên phòng, Yoongi không buồn để ý, tay vẫn nắm chắc hộp quà còn nguyên sợi dây nơ chưa tháo.

Tôi để anh nằm trên giường, bản thân thì đi tắm rửa để gột sạch bụi trần ngoài kia. Mái tóc ướt nhẹp trích từng giọt nước thay phiên thay nhiễu xuống nền gạch trơn bóng, anh rút máy sấy bắt tôi ngồi yên để anh sấy thật khô. Những giây phút như thế này khiến trái tim tôi đập dồn dập hơn. Ngày không anh bên cạnh tôi luôn để quả đầu ướt đi ngủ, bị anh mắng vài trận thì chai lì không nghe lời. Kể từ lúc đó anh một bước cũng chẳng ra khỏi cửa, ở nhà chờ tôi đi làm về, lâu lâu liền nổi hứng nấu cho bữa cơm tối thịnh soạn.

Chung quy tôi sống thiếu anh tựa cây sống thiếu nước vậy.

" Không nhớ lời anh à Kim Taehyung ? Để đầu ướt mãi thế này, thì có khác gì sống đằng nào cũng chết ? " – Anh vò vò đầu tóc còn ẩm hơi nước của tôi, tay kia phẩy máy sấy qua lại không ngừng. Miệng mở ra hở chút là cau có khó ở, câu nào câu nấy đều chua chát đến buồn cười. Anh là người duy nhất ở cạnh tôi khi cha mẹ tôi mất trong trận cháy nhà thiêu trụi tất cả và mỗi anh an ủi lúc tôi buồn nhất, khóc vì nhớ người thân. Min Yoongi hay tôi, kết ra vẫn là hai kẻ cô đơn tìm hạnh phúc.

Nắm lấy phần cổ tay lộ gân của anh, tôi xoay người lại đè anh xuống người, tắt chiếc máy sấy đẩy ra xa. Tôi ngước nhìn chiếc cửa sổ hết tì vết bụi, tấm màn họa tiết được thay thành tấm màn vải trơn.

" Anh cũng ngoan đấy nhỉ ? "

" Tất nhiên, anh đâu có ở dơ. "

Với tay lấy lọ chất lỏng đỏ thẫm, tôi nhấp một ngụm cúi xuống truyền qua cho anh. Hai chiếc lưỡi vờn qua lại tích cực đùn đẩy nước bọt, khóe miệng anh tràn ra chút sắc đỏ thấm vào gối nhưng chúng tôi vẫn chưa thể ngừng trút cạn hơi thở của đối phương.

Đôi mắt anh chuyển dần sang đỏ rực chiều tà bị vài sợi tóc mái che đi, làn da ấy vốn trắng trở thành tông màu lạnh lẽo. Cơ thể anh không có một chút sắc huyết, nhiệt độ giảm đến đáng sợ. Hai cánh tay ấy choàng qua cổ tôi mạnh mẽ kéo xuống khiến nụ hôn càng thêm sâu. Quần áo trơn trượt rơi khỏi giường, tôi và anh trần trụi quấn lấy nhau trong đêm đông.

Dứt khỏi nụ hôn ấy, tôi nhìn anh thở hổn hển, khẽ mỉm cười khi thấy gương mặt câu dẫn ửng lên hồng hào. Chỉ lúc va chạm thân nhiệt anh mới nhích được chút đỉnh, không ngờ lần này phản ứng lại dữ dội đến vậy. Đưa ngón tay cho anh mút, tôi trườn xuống ngậm lấy bên nhũ hoa thành công làm nó cương cứng, tay kia hư hỏng lần mò xuống phân thân đang đứng thẳng của anh mà xoa nắn liên tục.

Chiếc răng nanh của anh mọc dài thuận lợi cắn một vết vào bàn tay tôi, từng giọt máu thấm vào đầu lưỡi dường như khiến anh phát điên trong mùi thơm tanh nồng. Nhả ra mà đưa đầu lưỡi thuần thục liếm sạch, anh mỉm cười.

" Kẻ nghiện nay sao khiêm tốn vậy nhỉ ? " – Tôi hôn lên mũi anh

Anh lắc đầu không trả lời, hai bên khóe môi anh đều xóa đi vệt máu. Tôi cũng không chần chừ tốn thời gian, nâng thắt lưng lên rồi một nhịp thúc vào bên trong. Được vách tràng ấm nóng đấy bao vây lấy, tôi rên lên một tiếng thỏa mãn. Đem anh kịch liệt đâm vào rút ra, chiếc giường vì vậy cũng bắt đầu kêu cọt kẹt lớn dần.

" Anh...a...h... Tae-... " – Anh mơ hồ gọi tên tôi đứt quãng, tay bấu lấy drap giường nhàu nhĩ tận hưởng cơn khoái cảm đang ăn mòn cơ thể

Ngoài trời vẫn là đêm đen u ám. Mặt trăng khuyết nửa vầng ẩn thoắt ẩn hiện bị lấp sau đám mây tạo thêm vẻ huyền bí cho nó. Min Yoongi tượng trưng cho ánh trăng đó, anh khoác lên một vỏ bọc bí mật, ghét kẻ nào ngáng đường và không bao giờ tuân theo ai. Nhưng cho dù là thế nào, anh đối tôi luôn ngoan ngoãn.

Kim Taehyung đã thuần hóa được kẻ nghiện máu.

Kim Taehyung yêu Min Yoongi.

" Biết...gì không... Tae-...hyung... Bởi vì... kẻ nghiện này yêu em... "


End.

 

_ _ _ _ _ _ _

Đây là cái nờ cê mừ bẩy thiếu muối của tui :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top