Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

"Ê ê...Phác Chí Mẫn, cậu đi đâu đó!" Điền Chính Quốc vội vã rời khỏi cái ghế, khẩn trương bắt lấy cánh tay của Chí Mẫn.

"Đừng có đến gặp Doãn Kì, cậu ta sẽ giết tôi mất." Chính Quốc lo lắng, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn.

Chí Mẫn tặng cho Chính Quốc một cái lườm tóe khói rồi không quan tâm mà giật mạnh tay ra.

"Giết cậu chứ không giết tôi. Với lại, ai nói với cậu là tôi sẽ đi tìm gặp em ấy?"

Xong, hắn ta phủi phủi ống tay áo, sau đó bước ra khỏi phòng, thậm chí còn không để lại một lời tạm biệt nào.

Phác Chí Mẫn a Phác Chí Mẫn, phong thái của một giám đốc lạnh lùng đâu rồi. Sao lại trở nên đanh đá như thế này?

"..." Chính Quốc đứng đó, không thể làm gì chỉ biết tự cầu phúc cho bản thân hắn.

Bỗng giám đốc Điền phì cười một cái:

"Đúng là con mèo ngốc!"

.

"Chủ tịch, giám đốc Phác muốn gặp ngài."

Cô thư kí bên ngoài gõ cửa, nói!

Hắn ở bên trong phòng dừng làm việc, ngẩng lên suy nghĩ một chút rồi cũng lên tiếng:

"Ừ, cho vào!"

Phác Chí Mẫn mở cửa bước vào trong căn phòng. Đóng cửa lại, hắn liền hùng hổ bước tới nắm lấy cổ áo của Thái Hanh.

"Chuyện gì?" Kim Thái Hanh nhíu mày nhìn Phác Chí Mẫn.

Kim Thái Hanh hắn biết mà, nếu giám đốc Phác tự thân đến đây mà không có sự điều hành của công ty thì hẳn là đến tìm hắn.

"Doãn Kì đang ở Kim gia?" Phác Chí Mẫn tức giận, hai nhãn cầu đã đỏ lên tự bao giờ.

Kim Thái Hanh tặc lưỡi một cái sau đó chuyển hướng mắt xuống nhìn hai cái tay đang ở cổ áo hắn. Xong, hắn nhếch nhẹ mép rồi kéo hai cái tay kia tránh xa ra khỏi cổ áo sơ mi của hắn.

"Nếu không phải về công việc thì mời giám đốc Phác về cho. Tôi không thể tiếp." Kim Thái Hanh mỉm cười, đôi mắt nhìn thẳng vào Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn nhìn nụ cười ấy như thể muốn vứt luôn nó đi.

"Không cần cậu tiếp, tôi tự tiếp bản thân mình được." Chí Mẫn đảo mắt một vòng, hắn hơi gằn giọng.

Kim Thái Hanh nghe xong gật gật đầu. Hắn đi lại ngồi xuống ghế rồi đưa tay chỉ sang ghế đối diện:

"Mời."

Giám đốc Phác bỏ lời mời của Thái Hanh ngoài tai, hắn bước từng bước tới gần chiếc ghế sau đó ngồi xuống, vắt chân trái lên chân phải, chỉnh lại mọi tư thái.

Kim Thái Hanh cầm tách trà, nhấp nhẹ một ngụm. Đặt tách trà xuống, hắn ngẩng lên nhìn Phác Chí Mẫn.

"Tôi muốn cậu trả lại tự do cho Doãn Kì." Phác Chí Mẫn nghiêm túc đối mặt với Kim thiếu.

Kim Thái Hanh nghe xong chỉ gật đầu.

"Còn nữa." Phác Chí Mẫn rót trà ra tách rồi cầm lên nhấp một ngụm nhỏ.

"Vốn dĩ cậu đã đuổi Mẫn Doãn Kì đi, tốt nhất cậu đừng làm cậu ấy khổ nữa."

Phác Chí Mẫn đặt tách trà xuống bàn.

Mặt Kim Thái Hanh lạnh đi, hàn khí tỏa ra nhiều dần.

"Tôi không hề và cũng không muốn làm khổ Doãn Kì."

Phác Chí Mẫn nhếch môi, mặt hắn lúc này cũng trở nên lạnh lẽo.

Hàn khí của hai người đàn ông này thật khiến người ta ngộp thở, khó chịu.

"Lần thứ hai cậu nói câu này." Phác Chí Mẫn bắt đầu giở giọng khinh thường.

Lần thứ nhất là khi bắt đầu mối tình với Doãn Kì.

Kim Thái Hanh nghiêng nhẹ đầu sang phải, hắn đặt một tay lên tay cầm của ghế, những ngón tay gõ nhẹ và nhịp nhàng lên nó.

Hắn cười rồi lắc đầu:

"Vậy tôi làm khổ Doãn Kì lúc nào chứ?"

Chí Mẫn không chịu nổi cải kiểu coi trời bằng vung này của Kim Thái Hanh liền đứng bật dậy, tâm trạng tràn đầy sự tức giận.

"Cậu làm khổ Doãn Kì chưa đủ à." Giọng Chí Mẫn nói lớn, giọng hắn ta gằn mạnh.

"Trước đây cậu cũng nói với tôi sẽ không làm khổ cậu ấy thế nhưng sau cùng vẫn đuổi Doãn Kì đi." Chí Mẫn hơi ngả đầu ra sau.

"Mặc dù biết rằng Doãn Kì cậu ấy đã bị gia đình từ mặt từ nhỏ và phải sống với cô của cậu ấy...cùng với đau khổ và cô đơn?" Giọng của giám đốc Phác không có một chút bình tĩnh thêm sự tôn trọng nào cả.

Kim Thái Hanh nhíu mày lại, cắn mạnh vào môi của bản thân hắn.

Khuôn mặt của hắn lúc này với in hằn hai chữ: Bình tĩnh.

"Giám đốc Phác vào đây là để nói những lời này với tôi?"

"Đúng!" Phác Chí Mẫn trả lời Kim Thái Hanh một cách dứt khoát. Xong, Chí Mẫn bước ngay ra khỏi phòng làm việc của Kim thiếu một cách thiếu phong thái và tự nhiên.

Kim Thái Hanh ôm đầu, hắn cử động tay để xoa nhẹ hai thái dương.

"Doãn Kì...xin lỗi!" Giọng hắn nhỏ nhẹ.                                                                                                                          _Còn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top