Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24

"Kim Thái Hanh...haha...có vợ rồi..."

Đúng, Chí Mẫn nói có vợ rồi chứ đâu phải là đã có vợ rồi. Chí Mẫn lúc đó chỉ chán nản mà ám chỉ rằng, Doãn Kì à, cậu sắp lấy Kim Thái Hanh rồi đó. Từ đó suy ra cuối cùng là Kim Thái Hanh có vợ rồi.

Thế oắt oe nào lại khiến Doãn Kì cậu biến hóa vạn vật cực kì tiêu cực vậy.

Vả lại....

"....cần gặp chồng của ai đó..."

Khụ khụ, chỉ là ngả theo hướng của Chí Mẫn mà thôi. Hai đứa nhóc chỉ ngả theo hướng của người chú yêu dấu mà thôi.

Cái đó....cái người mà là ai đó...khụ khụ khụ khụ...chỉ là Doãn Kì mà thôi. Còn về ...thôi bỏ đi, tự hiểu đi.

"Được rồi ba, con giải thích xong rồi. Con đi ăn trưa đây...à không, ăn chiều. Ba cũng chưa ăn đâu đó, ba..." Tại Hưởng kiên nhẫn đứng đó nói chuyện với Doãn Kì trong 15 phút còn Doãn Khởi cũng kiên nhẫn ngồi chờ em trai nó.

"Được rồi, cứ xuống ăn trước đi."

"Vâng, à ba...cái đó, ba đừng ôm nữa, mau xuống ăn đi."

"...."

"Hahaha..." Doãn Khởi đẩy nhóc em trai đi ra ngoài, tiện tay cốc đầu nó một cái.

Tại Hưởng "aiss" một tiếng, vừa đi vừa xoa đầu tiện thể bonus thêm một cái lườm về phía anh trai nó.

Doãn Khởi một mực không quan tâm, nó mím môi rồi dùng sức đẩy mạnh em nó.

Doãn Kì nghe con trai nói xong cũng có chút ngại mà từ từ rời khỏi cái ôm. Kim Thái Hanh có vẻ khó chịu, hắn một mực đem Doãn Kì khóa vào lồng ngực mình.

"Doãn Kì..." Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên.

Cậu khẽ gật đầu.

"Từ từ, tôi nhấc hai tên nhóc này đi ăn đã. Chí Mẫn làm ầm lên rồi kìa." Chính Quốc tay phải một nhóc, tay trái một nhóc nhấc chúng lên. Miệng hắn cười tươi một cái rồi ngay lập tức đưa hai cái máy hóng hớt chuyện người lớn đi.

Doãn Kì cạn lời nhìn hai nhóc con của mình, cậu thở dài rồi lên án:

"Con trai anh tôi không quản nổi."

Hắn đưa đôi mắt mang ý cười nhìn cậu, tay hắn xoa xoa mái tóc đen mượt của cậu.

Hắn nói: "Vậy để tôi quản."

Cậu liếc mắt nhìn hắn, nhướn mày bĩu môi :

"Cho anh đấy."

Kim Thái Hanh hắn bật cười ra tiếng, tay vẫn cứ nghịch ngợm trên mái tóc của cậu.

"Thế nhưng nếu anh dám đánh chúng tôi sẽ không tha cho anh." Doãn Kì bỗng dưng ngẩng đầu, nhăn mày nhăn mặt mà đe dọa.

Hắn nhướn cao mày nhìn cậu...

"Được..." Hắn khẽ cười mà trả lời rồi ấn cậu vào nụ hôn.

"Bà xã."

Doãn Kì, từ giờ...tôi sẽ không bao giờ buông bỏ em nữa.

Thái Hanh, tôi chấp nhận làm một con người mù quáng...





"Chú Chí Mẫn aaaaa, chú Quốc hành hạ tụi cháu." Hai nhóc con - một trái, một phải vừa nhìn thấy giám đốc Phác liền la ầm lên.

Chính Quốc cốc nhẹ đầu hai tên nhóc ăn vạ đúng người :

"Ăn nói cho đúng sự thật."

Chí Mẫn bê bát đũa đặt vào mâm, khẽ liếc mắt tới chỗ Chính Quốc rồi lại tiếp tục công việc.

"Lớn đầu." Giám đốc Phác khẽ nói. Hai nhóc con vui vẻ nhìn biểu cảm trên gương mặt chú Quốc của mình rồi hớn ha hớn hở chạy tới bàn ăn.

Chính Quốc đón nhận cái liếc của Chí Mẫn, khóe miệng giật giật.

Đấy, đã bảo là ăn vạ đúng người rồi mà. Tôi đã làm gì saiiiiiiiiii?!?!?

Nhanh chóng lấy lại thần thái của bản thân, giám đốc Điền nhìn hai nhóc con đang ngoan ngoãn ngồi đợi Chí Mẫn lấy cơm.

Ngoan ngoãn...ngoan ngoãn....Chính Quốc khẽ lắc đầu. Là giả, là giả đó.

Hắn đi tới ngồi xuống bàn cơm, chống tay ủy khuất nói:

"Nga, tôi không nói mà cũng bị mắng. Con hai tên nhóc này nói mà cậu không cắt dây thanh quản của chúng." Hắn nhếch miệng nhìn hai nhóc con.

"Nga, hai đứa chết chắc rồi." Hắn nói thêm.

Doãn Khởi và Tại Hưởng đồng loạt rơi đũa.

Tụi cháu đã làm gì?

Phác Chí Mẫn nhặt bốn chiếc đũa lên, xếp ngay ngắn cạnh hai bát cơm vẫn còn hơi ấm.

"Ăn đi không nguội." Hắn cười rồi lấy hai tay xoa đầu hai nhóc con.

Chu chu cái mỏ, Doãn Khởi cùng Tại Hưởng âm thầm tỏa sáng trước cái ánh mắt ghen tị của người đối diện.

Chính Quốc quay mặt đi, hít thở sâu một cái. Haha, -chấp-gì-trẻ-con-ấy.

"Sao cậu lấy mỗi cơm cho hai tên nhóc kia vậy?" Hắn lặng lẽ ngắm nhìn cái bát trống không của mình.

Chí Mẫn chăm chỉ thu dọn xoong nồi vừa nấu xong, liếc liếc người đằng sau:

"Lớn đầu rồi, chân tay đầy đủ...tự mà lấy..."

"Cậu bỏ tôi ra." Giám đốc Phác đen mặt lại. Hắn dùng sức, cố gắng đẩy bản thân ra khỏi lồng ngực của Chính Quốc.

Ngoạm một đống cơm vào mồm xong, Doãn Khởi cùng Tại Hưởng đồng lòng mà đứng lên.

"Ụi con an ong ồ." (Tụi con ăn xong rồi.)

Hai nhóc con cố gắng nâng lên một nụ cười rồi nhanh như cắt biến mất khỏi phòng ăn.

Tạm biệt hai chú. Chúc hai người hạnh phúc ~~~

"Tôi nói bỏ ra." Chí Mẫn be mặt, một chút cũng không dám nhìn hai nhóc con kia.

Chính Quốc đưa mắt ra cửa, nhíu mày lại. Hai mắt đối bốn mắt.

Xuỳ xuỳ, đi đi hai nhóc con hóng hớt kia.

Nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm, Doãn Khởi bĩu môi một cái rồi kéo Tại Hưởng ra ngoài, tiện tay đóng cửa tạo không gian riêng ấm cúng một chút.

Tụi cháu nể hai chú lắm mới đóng cửa đấy.

"Mau bỏ ra, một chút nữa Doãn Kì sẽ xuống."

"Sợ gì chứ, hai nhóc con kia lẽ nào lại không biết làm gì?" Chính Quốc siết chặt vòng tay, hắn cười cười nhìn Chí Mẫn.

Chí Mẫn lắc lắc đầu, hắn nhăn mặt lại còn đôi tay vẫn cố gắng tạo khoảng cách với Chính Quốc.

Điền thiếu bỗng nhưng cười, hắn thả lỏng vòng tay khiến đôi tay của Chí Mẫn phút chốc buông thõng xuống rồi ôm chặt Phác Chí Mẫn vào lòng.

"Chí Mẫn...tôi thích em."

Chí Mẫn khựng lại đôi chút rồi lại giở giọng đanh đá:

"Thôi đi, đừng có đùa. Với lại anh em gì chứ..." Hắn khẽ nhéo vào tay Chính Quốc một cái: "Lão tử đây không kém tuổi cậu."

"Chí Mẫn...tôi thích em."

"Dừng ngay việc đùa này lại không tôi...."

"Chí Mẫn." Chính Quốc gằn mạnh.

Hắn ôm chặt hơn.

"Tôi không đùa. Việc tôi thích em, Doãn Kì biết, Doãn Khởi cùng Tại Hưởng cũng biết...chút có em không biết."

"Tôi biết, em với Doãn Kì cùng nhau lớn lên tại cô nhi viện. Cả hai đã cùng cố gắng rất nhiều để có thể được học bổng.  Vì thế mà em rất yêu Doãn Kì..."

Chí Mẫn lắc lắc đầu.

"Không phải, tôi bây giờ hiểu...vốn dĩ đó không phải yêu. Đó chỉ là thứ tình cảm quý mến bởi những sự đồng cảm mà thôi. Tôi nhận ra rằng, suốt một khoảng thời gian dài, tôi chỉ là yêu quý Doãn Kì một cách thái quá mà thôi."

Chí Mẫn bỗng đáp lại cái ôm của Chính Quốc, hắn gục mặt vừa khóc vừa nói:

"Tôi biết cậu thích tôi...chỉ là...chỉ là tôi không đủ can đảm...để có thể thừa nhận được sự thật của bản thân đối với Kì Kì mà thôi...tôi..."

Giám đốc Điền mỉm cười, hắn vuốt ve mái tóc mượt mà của Chí Mẫn.

"Cảm ơn... vì đã chấp nhận sự thật ấy dù rằng tôi biết suy nghĩ này của tôi thật ích kỉ..."

Hắn rủ mi xuống, yên lặng ôm chặt lấy Chí Mẫn.

Chí Mẫn đẩy Chính Quốc ra, đôi mắt còn đọng chút lệ bỗng toát lên ta cười, hắn khẽ lắc đầu:

"Không, không ích kỉ."

Hắn ngưng cười, nói tiếp:

"Cái đó, ...tôi...tôi...tôi muốn nói, đồng ý cho phép anh thích tôi. Còn tôi có thích anh hay không vẫn là tự mà theo đuổi."

Doãn Khởi, nhóc nói đúng lắm. Chí Mẫn nói lời khó nghe nhưng một khi muốn nói một cái gì đó thật dễ a.

Chính Quốc cười tươi, hắn ôm chặt Chí Mẫn vào lòng.

Hắn cười...tâm hắn cũng cười.
_Còn_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top