Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

_________9 năm trước_______

"Tiểu tử thối nhà cậu lại dám đi ăn thịt cừu xiên nướng mà không thèm mời gọi tôi một tiếng."Điền Chính Quốc từ đâu xuất hiện, đưa tay khoác lên đôi vai của cậu.

"Chính Quốc, là do cậu mải mê đi chơi với em này em kia, mời đi ăn thì từ chối. Còn trách tôi?" Cậu từ tốn đẩy cánh tay to lớn của cậu Điền ra khỏi cái vai đã bị gác nặng cả cổ.

Chính Quốc là thiếu gia họ Điền, vậy nên căn bản là bên cạnh con người ấy không thiếu nữ nhân theo đuổi. Điền thiếu gia thứ gì cũng biết, thứ gì cũng có chỉ là về vấn đề yêu đương và phụ nữ thì mù tịt. Đối với Mẫn Doãn Kì, Điền Chính Quốc sẽ rất hoàn hảo nếu như không có cái tính gặp ai cũng tán, gặp ai cũng trưng bộ mặt soái ca.

Điền Chính Quốc nhăn mặt một lúc, rồi phì cười. Cậu bước nhanh chân tới gần Doãn Kì, tay giơ lên đánh nhẹ vào lưng:

"Haha. Tại cậu không nói rõ đi ăn gì." Giọng của Chính Quốc dần thể hiện sự trách móc. "Chứ thịt cừu xiên nướng vẫn là tình yêu đích thực của tôi." Xong, giọng cậu lại chuyển thành sự hoan hỉ. Còn chiếc mũi không biết tự bao giờ đã chạm thấu trời xanh.

"Cậu xem, bạn bè lâu như vậy lại không gọi tôi đi ăn. Không phải phũ phàng quá chứ?" Điền Chính Quốc nhún vai nhìn khuôn mặt thống khổ vì bị đánh của Mẫn Doãn Kì rồi tiếp tục nói.

Có một điều Doãn Kì rất thích ở tên họ Điền kia chính là tánh thân thiện. Doãn Kì và Chính Quốc làm bạn từ thời cấp 2, cũng đã hơn 10 năm rồi.

Cậu lúc này không nói, vô tư bước đi lướt qua người Chính Quốc rồi hạ người xuống mà không thèm trả lời câu hỏi. Điền thiếu gia quen biết với Doãn Kì lâu như vậy, bị phũ cũng là thường như cơm bữa. Chỉ là cậu không bao giờ chịu được việc bản thân bị phũ mà thôi.

"Tôi nói này, cậu rõ là biết tôi ghét nhất là bị ăn bơ mà." Điền Chính Quốc chống một tay lên hông, cả giọng điệu lẫn khuôn mặt đều mang chút tức giận.

"Đi tìm Tô tiểu thư mà kể lể, tôi không tiếp chuyện người thích đánh vào lưng người khác." Mẫn Doãn Kì cư nhiên tức giận không lý do, cậu phủi nhẹ tấm bìa xanh lấp ló trước mắt rồi cầm nó đứng dậy.

"Cậu..." Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn cậu bạn mình đang xù lông, bước đi khó chịu. Chính Quốc là đang khó hiểu vì hành vi của Doãn Kì, cậu chưa bao giờ nhìn thấy bạn mình tức giận như vậy.

Điền thiếu nhanh nhạy đưa mắt chuyển hướng sang quyển sách trong lòng Mẫn Doãn Kì. Xong cậu đưa tay xoa xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ.

Mắt Chính Quốc bỗng sáng lên tựa như đã phát hiện ra điều gì. Cậu quay người, nhanh nhẹn chạy đến tòa nhà đối diện.

.

"KIM THÁI HANH" Chính Quốc dừng chân trước cửa một lớp học, hai chân khuỵu nhẹ xuống, hai tay chống lên đùi, thở dốc. Có lẽ Điền thiếu gia có chuyện gì đó rất gấp.

Kim Thái Hanh nơi cuối lớp ngẩng đầu nhìn Chính Quốc, vùng da giữa hai mày nhăn lại. Hắn dựng hai chân lên, bước nhanh tới trước mặt cậu Điền:

"Cậu không cần thể diện của một thiếu gia nhưng tôi cần. Đừng có gọi tôi lớn như thế." Kim thiếu khó chịu, mở miệng trách móc nam nhân đối diện.

Điền Chính Quốc dần điều chỉnh lại hơi thở, lên tiếng nói: "Đúng là khó tính."

Kim Thái Hanh nhướn mày, không nói. Hắn dương dương tự đắc bao nhiêu lâu nay, quyền thế cũng chẳng mấy ai có thể so bì. Việc gì phải để ý vài lời dèm pha nhỏ của Điền Chính Quốc?

"Cậu ...có phải hôm nay sinh nhật cậu?" Chính Quốc đứng thẳng người lên, chính lại cho giống phong thái của một thiếu gia.

Kim thiếu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng cũng đăm chiêu không nói gì.

Bên phía đối diện, Điền thiếu gia khổ sở ngắm nhìn khoảng lặng Kim Thái Hanh dành cho mình. Cậu bất lực đưa tay lên xoa xoa hai thái dương.

"Thái Hanh...tặng cậu..chúc mừng sinh nhật."

_Còn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top