Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

36. Mọi việc sẽ được sáng tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi, cảnh sát giải quyết tất cả, Kim Thái Hanh được đưa tới bệnh viện để băng bó vết thương

Khiết Thanh cũng được đưa tới do ngã vào đống thuỷ tinh, cô ta không nói gì cả, để im cho hai cảnh sát khênh đi, mắt vẫn chung thuỷ nhìn Thái Hanh trước khi rời đi, cô ta nhìn như muốn hận thù tất cả lên đầu hắn

bên kia Trí Mân bị Chính Quốc dày vò, không chịu hé miệng câu nào cậu đang mang thai, đã thế tối rồi đường phố nguy hiểm, Thái Hanh còn bị thương nữa, Hiệu Tích bên kia đã réo lên cho em người yêu biết phải ngăn Chính Quốc đến

"ngoan nào, Thái Hanh với Hiệu Tích đi công tác thật, mà họ đang gặp chút vấn đề với hợp đồng trong đó có anh phụ trách, nên anh mới lo, chứ Thái Hanh có thể xảy ra chuyện gì được a"

Trí Mân khóc ra nước mắt, làm ơn làm ơn hỏi nữa là anh không nói dối được đâu...

"Trí Mân, đừng lừa em, mỗi lần anh nói dối là mắt anh hay liếc sang phía khác lắm!!! có phải Thái Hanh lại xảy ra chuyện gì? hay đi với cô gái nào?"

đúng là tâm lý của những người vợ có khác, lúc nào cũng lo chồng chán, lo chồng bệnh

"không nha, Thái Hanh bàn hợp đồng quan trọng nên căng thẳng thôi, em ngủ một giấc mai anh dẫn em đi gặp nghe được không? em không vì anh thì cũng vì đứa nhỏ mà ngủ đi, em không tốt nó cũng không tốt em hiểu chứ?"

bất lực, cậu đành lên giường đi ngủ, đến gần 2 giờ sáng, Trí Mân mới dám ra khỏi phòng gọi cho Hiệu Tích

"thế sao rồi anh?"

bên kia Thái Hanh cùng Hiệu Tích vừa từ phòng tiểu phẫu đi về

"ừ, không sao rồi, lòng tuy bị thương nhưng tổng thể không quá nặng, kiêng vài món ăn thôi, bị cô ta đâm cho nhát thành 2 vết sẹo, khổ chưa"

"chết, thế này thì Chính Quốc kiểu gì chả biết? anh có biết em dỗ nó mãi không, thiếu điều nó gọi taxi đến công ty rồi, thôi ở đó đi, sáng mai em dẫn Chính Quốc sang thì nói tạm là lúc về say nên xô xát nghe chưa"

"nghe em nghe em cả, muộn rồi ngủ đi, mai nhớ ăn sáng đầy đủ rồi đến, đeo khẩu trang cẩn thận vào, mùi bệnh viện khó chịu lắm"

Hiệu Tích chu đáo dặn dò Trí Mân

bên kia, Trí Mân vừa cúp điện thoại thì bị bóng người trước cửa hù cho ngã ngửa, chảy cả nước mắt, Chính Quốc lù lù đứng đó

"anh nói cái gì cơ??? sao lại ở bệnh viện? sao lại nói dối em??? Trí Mân anh giải thích cho em mau"

Trí Mân bị Chính Quốc túm quần túm áo, điện thoại rơi sang một bên xin tha

"bỏ ra thì anh mới nói được chứ, tại do Thái Hanh cùng Hiệu Tích đi với đối tác uống say, lúc về hơi gây xô xát nên Thái Hanh bị thương"

Chính Quốc bên này đau xót không thôi, lần sau nhất định không cho anh uống rượu nữa, đúng là hại cái thân chưa.... mai đến phải mắng một trận mới chừa

sáng sớm, Chính Quốc và Trí Mân đã đến bệnh viện, đúng lúc bác sĩ đang thay băng gạc cho hắn, một lúc sau cậu đã đi vào

"Hanh!!!"

hắn giật thót mình quay lại: "sao đấy, ở nhà đi chứ, biết là sắp đến tháng rồi không? nguy hiểm lắm"

"nguy hiểm bằng anh sao? đi đứng thế nào mà xô xát người ta, từ giờ uống rượu thì đừng trách em xem nhẹ nha"

hắn cười cười, với tay xoa đầu nhỏ của cậu vợ bé nhỏ

"yên tâm, chồng em là nhất thì em là số không, nghe lời em tất, đã được chưa"

"đừng tưởng cứ nịnh là em hết giận a"

cậu đỏ mặt lí nhí, tầm này còn buông mấy lời sến sẩm ra

"được, nghe em, Chính Quốc nghỉ ngơi ăn uống chưa, đói không? mệt không? Bánh Nếp có quấy em không?"

hắn ân cần hỏi, bụng cậu to khiến mọi sự di chuyển đều khó khăn, hắn lo cậu sẽ mệt mỏi

"em không sao cả, anh đừng lo, tí còn có đến lớp tập yoga mà"

"được, đi học ngoan nhé, chiều anh về ăn cơm với em"

cả hai dính nhau được thêm mấy tiếng, cậu phải rời đến lớp yoga, hắn mới làm thủ tục sau đó đến đồn cảnh sát đưa đơn

"cho tôi gặp Khiết Thanh"

cô ta đi ra ngoài, hai bên là hai cảnh sát to con đi bên cạnh, khuôn mặt phờ phạc, vết thương quanh người cũng không khá khẩm hơn Thái Hanh là bao, cô ta được ghì hai vai ngồi xuống

"sao? đến gặp tôi? tôi đã bị bắt, đúng như ý anh, tất cả anh kiểm soát rồi, không phải cứ như thế sao?"

cô cười tươi, mang vẻ điên dại khác hẳn lớp bề ngoài kín đáo

"đâu thể dễ thế được, chẳng phải cô còn nhiều đồng bọn, chiêu trò sao? tôi sao có thể an tâm?"

hắn ngửa người ra sau ghế, đôi bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn

"ồ, buồn cười thật đấy, anh sẽ chẳng bao giờ hó hé được đến bọn chúng đâu, chúng ẩn dật mọi chỗ, mà đã nhận tiền thì sẽ làm đến chốn cho thân chủ"

hắn nhếch mày: "làm vậy thì cô được cái gì?"

cô ta nhìn hắn, miệng nói

"chẳng phải vì anh sao? giết Chính Quốc, anh sẽ là mình tôi, nhưng xem ra anh không chịu hợp tác, tôi vốn định giết chết anh, anh sẽ mãi bên tôi, không làm gì Chính Quốc cả, không phải mọi thứ đều tốt sao?"

"cô điên rồi"

"tôi điên ư? không phải do anh sao? tất cả đều do anh, khốn khiếp"

cô ta đập đầu thật mạnh xuống chiếc bàn, hai tên cảnh sát mau chóng kết thúc, lôi cô ta vào phòng tạm giam cho tới khi có kết quả, hắn cũng bất ngờ

"là cô ta trốn trại"

"năm đó đúng là hạn cải tạo, nhưng tình hình tâm lí của cô ấy chưa ổn, mọi người quyết để cô ấy cải tạo thêm 1 năm, ai ngờ đêm hôm ấy, cô y tá sơ xuất không đóng cửa sổ, cô ta ở tầng hai trèo xuống bằng quần áo buộc lại, chui nhủi cửa sau đi ra, viện có tìm cô ta nhưng lại nhận được cuộc điện thoại nói bố mẹ cô ta đón đi, hoàn toàn không thèm để ý nữa"

hắn nhíu thật chặt, thế sao không 1 ai đến bảo lãnh cho cô ta?

kết thúc, hắn đi về nghĩ thật sâu, ai có thể hại hắn, cô ta nói vậy nghĩa là nguy hiểm vẫn tiếp tục, chỉ sợ Chính Quốc gặp nguy hiểm

trên đường đi về, Trí Mân và Chính Quốc vui vẻ ăn uống trò chuyện, va phải một người đàn bà khuôn mặt phúc hậu, bà ta xách 1 xô giỏ hoa quả tươi, bước đi vội vã va phải Trí Mân khiến bà ta ngã quay ra, giỏ hoa quả va vào lưng khiến bà kêu lên một tiếng khổ sở

"bà có sao không?"

Trí Mân lo lắng hô lớn

"tôi, không sao cả, không.. không cần đâu"

bà thấy Trí Mân định chạy mua thuốc thì cản lại

"tôi vận động tay chân mà, không sao cả"

bà quay ra cười, nhìn cậu bé đằng sau, đột nhiên bà lại nhớ tới hình ảnh bị xé nham nhở trong phòng con gái lớn của mình, nhận ra có việc gấp, liền gấp rút chạy đi

chỉ là bà không biết, sự thật về người con gái này của bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top