Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16

Khoảng thời gian sau đó mối quan hệ mà Beomgyu mong muốn vẫn tiếp tục duy trì, có điều giữa anh và Taehyun đã mất đi sự tự nhiên vốn có.

Hôm nay cả Taehyun và Beomgyu đều được nghỉ, cậu ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng còn anh ở trên phòng khách một mình xem tivi. Tiếng chuông cửa vang lên ngay sau đó làm gián đoạn Beomgyu, anh mau chóng đứng dậy ra mở cửa.

"Xin lỗi, hai người là..."

Phía sau cánh cửa là một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ. Beomgyu nhìn hai người họ một chút quen thuộc cũng không có.

"Chúng tôi vừa mới trở về từ Nhật Bản, nghe nói người tên Taehyun đang ở nhà này, muốn tìm cậu ấy một chút. Cậu ấy có nhà không thưa anh?"

"Taehyun có ở nhà, mời hai người vào"

Anh dẫn họ đến phòng khách ròi chạy xuống bếp gọi Taehyun lên. Cậu nghe có người tìm mình thì dừng tay lại, đi theo Beomgyu lên phòng khách. Ngay khoảnh khắc trông thấy hai con người kia trong lòng Taehyun bất giác dấy lên một cảm giác kì lạ, cậu cứ ngờ ngợ rằng đã từng gặp người phụ nữ lớn tuổi kia ở đâu rồi thì phải. Beomgyu đem hai cốc nước đặt xuống bàn mời họ uống.

"Hai người tìm tôi có việc gì vậy ạ?"

Taehyun lên tiếng khi thấy hai người kia không nói gì mà chỉ thay phiên nhau đưa mắt nhìn chằm chằm vào mình.

"Trước khi nói ra tôi mong cậu hãy thật bình tĩnh"

Người phụ nữ đưa ánh mắt trìu mến nhìn Taehyun, nhưng đâu đó trong lòng bà vẫn có chút lo sợ. Bà mang đến cho cậu một cảm giác rất khó tả.

"Vâng cô cứ nói"

"Thật ra..."

Bà bỗng dưng nghẹn ngào xúc động, khó khăn để nói được cho trọn vẹn một câu.

"Thật ra...K-Kang Taehyun, mẹ là mẹ ruột của con đây, Taehyun à"

Nước mắt bà tuôn rơi lã chã khi nói xong câu nói ấy. Taehyun trong giây phút chợt sững sờ, cậu không tin vào những gì mình vừa nghe được. Mẹ...ruột sao? Bà ấy là người sinh ra cậu sao? Taehyun nghe lòng mình một loạt cảm xúc kì lạ đổ ào như sóng dữ. Cậu muốn cất lời nhưng cổ họng đã nghẹn ắng, chỉ có thể đưa đôi mắt đỏ rực lên nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Taehyun, mẹ xin lỗi con, lúc sinh con ra thì gia đình chúng ta vô cùng nghèo khó, nợ nần chồng chất, ba mẹ khi ấy đã quyết tâm sang Nhật Bản để tìm ra con đường sống khác. Nhưng chuyến đi đó vốn nguy hiểm nên không thể để con cùng đi, vì thế mà hai ta phải gửi con đến một cô nhi viện để nhờ họ nuôi dưỡng con..."

Bà đi đến gần nắm lấy bàn tay cậu, đau buồn kể lại câu chuyện mà chính Taehyun cũng không biết là thực hay mơ

"Đến khi cuộc sống tốt hơn thì ba mẹ đã quay về tìm con nhưng không gặp được vì cô nhi viện gửi gắm con đã đóng cửa. Mười mấy năm qua ba mẹ vẫn không ngừng nhớ mong con, cũng may là sau đó gặp lại người bảo vệ ở cô nhi viện năm xưa, ông ấy nói con được Choi gia danh tiếng nhận nuôi nên mẹ mới dễ dàng tìm đến đây. Taehyun...xin con hãy tha lỗi cho mẹ..."

Càng nghe lời người kia nói Taehyun càng thấy lòng mình nặng trĩu. Nhìn người phụ nữ gương mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn đang ngồi quỳ dưới đất run rẩy nắm lấy tay cậu thì cảm giác xót xa càng lúc càng dâng cao. Trong suốt quãng thời gian trưởng thành, Taehyun đã mặc định bản thân cậu là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, cậu cũng chưa từng mong mỏi hay trách cứ đấng sinh thành của mình, cũng chưa từng nghĩ mình có thể gặp lại họ. Vậy mà bây giờ cảnh sum vầy lại xuất hiện, cậu cũng không biết nên làm gì nữa, Taehyun chưa bao giờ đầu óc lại trống rỗng như lúc này

"Bà đừng có dùng lí do để biện minh cho hành động tàn nhẫn của mình nữa!"

Beomgyu đã nghe hết toàn bộ câu chuyện nhưng không thể nào chấp nhận nổi sự thật ấy. Anh đi đến gỡ tay bà ấy ra khỏi con trai mình rồi tức giận gắt lên.

"Beomgyu, anh bình tĩnh đi"

"Ta xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta!"

Bà đau khổ nhìn Beomgyu. Bà bây giờ đã không có tư cách để làm mẹ của Taehyun nữa

"Tha thứ à? Nếu ngược lại là bà thì bà có tha thứ không? Bà nói chuyến đi đó nguy hiểm nên không muốn đưa Taehyun đi cùng sao? Vậy bà không nghĩ đến chuyện một đứa trẻ mới gần 4 tuổi không ba mẹ một mình ở cái Hàn Quốc rộng lớn này thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Đừng có nguỵ biện thêm nữa"

Beomgyu ngây ngốc của mọi ngày đã không còn. Anh hiện tại đang tức giận đến mức hai tròng mắt nổi gân đỏ. Anh không thể chấp nhận được vì bất cứ lí do gì để một người mẹ lại có thể bỏ đi đứa con của mình. Tất cả chỉ là lời biện minh cho hành động hồ đồ của hai vợ chồng bà năm xưa. Thử hỏi bà ấy có tư cách gì nhận lại Taehyun khi trong suốt quãng thời gian cậu lớn lên còn không được nhìn thấy mặt chính ba mẹ đẻ của mình? Thử hỏi bà ấy có tư cách gì bắt cậu gọi bằng mẹ khi đã tàn nhẫn bỏ lại cậu ở đây? Bà ấy không có tư cách làm mẹ, càng không có tư cách đưa Taehyun rời khỏi anh.

"Này anh kia, ba mẹ tôi vì Taehyun hyung mà đã sống trong dày vò và ân hận suốt cả chục năm qua. Anh ấy dù muốn dù không vẫn là máu thịt của dòng họ Kang điều này không thể chối bỏ được. Anh là ai mà dám lớn tiếng sỉ vả mẹ tôi như thế?"

Cô gái trẻ đứng từ sau đi tới ôm lấy mẹ mình, phẫn nộ nhìn Beomgyu

"Tôi là Choi Beomgyu, là người đã nuôi Taehyun từ khi cậu ấy còn là đứa trẻ 3 tuổi! Tôi đủ tư cách để nói người phụ nữ nhẫn tâm này. Còn nữa, Taehyun của tôi họ Choi chứ không phải họ Kang"

Không một ai có thể cướp con trai bảo bối của anh ra khỏi tay anh cả, dù trời có sập Beomgyu cũng không cho phép!

"Beomgyu được rồi, anh đừng nói nữa"

Taehyun chênh vênh đứng giữa hai phía hoàn toàn không biết phải nghe theo ai.

"Taehyun coi như em xin anh, hãy trở về với gia đình thật sự của anh đi, ba và mẹ đều rất cần anh. Ba ở Nhật đang bệnh rất nặng, ông ấy đang đấu tranh từng ngày cuối đời để có thể gặp mặt anh đó"

Cô gái trẻ bật khóc khi nói đến tình trạng của ông Kang

Tâm can Taehyun dường như bị ai đó cào xé, cậu bất giác cảm thấy đau lòng khi nghe những lời vừa rồi. Ba cậu bệnh nặng sao? Ông còn bao nhiêu thời gian nữa? Nhưng khuôn mặt của ông ấy trông thế nào? Và cậu phải cư xử thế nào nếu gặp lại ông ấy đây?

"Đủ rồi các người thôi đi! Taehyun sẽ không đi đâu hết! Các người ra khỏi nhà tôi ngay!"

Beomgyu thét lên, lập tức có hai người vệ sĩ từ đâu xuất hiện thô bạo kéo hai người nọ ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Kế đến anh ngồi sụp xuống đất gào khóc lên rất lớn. Thật sự anh rất sợ, anh mơ hồ cảm nhận được sự rung động trong mắt Taehyun. Anh không muốn cậu rời khỏi mình khi đã xem cậu như một phần tất yếu của cuộc đời mình

"Beomgyu..."

Taehyun đi đến bên anh, ngồi xuống ôm lấy thân hình đang run rẩy kia vào lòng. Cậu biết Beomgyu luôn xem cậu là con trai anh rồi, bây giờ đột nhiên có người đến nhận là mẹ của cậu rồi giành giật vị trí đó với Beomgyu thì đúng là khó lòng chấp nhận. Taehyun cần thêm thời gian để quyết định suy nghĩ của mình.

"Ba sẽ không để con đi theo họ đâu! Con cả đời chỉ được ở cạnh ba thôi" Anh ôm chặt cậu, nghẹn ngào nói

"Khờ quá. Cho dù tôi không đi theo họ thì tôi cũng không thể ở cạnh anh cả đời được đâu. Rồi anh cũng sẽ có gia đình riêng của mình chứ"

Cậu vuốt tóc anh, nhẹ giọng dỗ dành

"Beomgyu này, có lẽ anh đã nghe câu nước chảy về nguồn, lá rụng về cội rồi đúng chứ? Trong người tôi vốn dĩ là dòng máu nhà họ Kang, tôi không thể chối bỏ nó, anh cũng hiều mà, đến lúc nào đó tôi cũng sẽ phải tìm về nơi mà tôi được sinh ra thôi"

Thế gian làm gì có cuộc vui nào không tàn. Beomgyu biết cho dù có giữ cậu lại thì cũng chỉ là vui sướng nhất thời, rồi có ngày chiếc lá mang tên Taehyun sẽ xuôi theo dòng nước lớn trôi về nơi mà cậu được sinh ra. Ngày ấy chắc chắn không còn xa nữa. Chỉ là Beomgyu làm thế nào cũng không nỡ nhìn cậu rời khỏi mình, anh từ nhỏ đã cùng cậu trưởng thành, một tay anh chăm lo cho cậu lớn lên, anh đã quá quen thuộc với sự hiện diện của người nọ trong cuộc đời mình, Beomgyu thậm chí chưa nghĩ đến việc sẽ giúp cậu tìm lại ba mẹ ruột sau khi trưởng thành. Anh biết bản thân mình luôn ích kỷ như vậy, nhưng hiện tại anh không thể nào đồng ý để theo Taehyun người phụ nữ kia trở về. Làm sao biết họ có thật sự yêu thương cậu không hay lại tiếp tục làm cậu phải chịu thêm tổn thương nữa?

"Không thể nào! Nếu con thật sự muốn đi thì ba sẽ chết cho con coi!"

Beomgyu đẩy mạnh cậu ra rồi chạy thằng vào phòng khoá trái cửa lại. Anh vẫn khóc, nước mắt làm cách nào cũng không thể ngừng lại được. Từ bên trong anh nghe thấy tiếng Taehyun đập cửa phía ngoài.

"Choi Beomgyu anh bình tĩnh đi! Mở cửa cho tôi vào, tôi không cho phép anh làm gì dại dột đâu!"

"Ba muốn yên tĩnh, tạm thời con đừng lại gần ba"

Xin lỗi con Taehyun, ba thật sự quá ích kỷ, nhưng ba không muốn để con rời khỏi ba đâu. Con đã hứa rồi mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top