Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4


Khi anh mang một nhành hoa đến tặng cho em, em không nhận, khi em mang một bó hoa đến tặng lại cho anh, chúng ta có lẽ đã không còn khả năng bên nhau nữa.

Thế giới quay cuồng giống như sắp sụp đổ, khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn, dòng người trước mắt xô đẩy chen chúc, trên trời đổ một cơn mưa rào.

Beomgyu chậm rãi mệt mỏi mở mi mắt ra nhìn trần nhà.

Anh chớp mắt một hồi, trần nhà trắng toát, xung quanh mùi thuốc gay mũi không ngừng quanh quẩn hô hấp anh, Beomgyu nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra thêm lần nữa, xác định nơi mình đang nằm chính là bệnh viện.

Lúc này cửa phòng chợt mở ra, Soobin vừa kịp lúc đi làm mấy thủ tục về, trên tay cầm thêm một chiếc cặp lồng, hương cháo gà dần dần lan tỏa trong bầu không khí đặc mùi thuốc đặc trưng trong bệnh viện.

Soobin thấy Beomgyu đã tỉnh, vội vàng đặt chiếc cặp lồng sang một bên, chỉ bằng một hai bước chân đã đi đến trước giường bệnh, giơ tay lên chạm vào cái trán nóng hổi của anh, vẻ mặt lo lắng trách cứ, "Cả ngày không ăn gì còn dám tắm nước lạnh vào đầu đông, cậu muốn đầu thai sớm đúng không?"

Beomgyu nhức đầu chớp mắt mấy cái, cảm thấy hai mắt cay xè, lắc đầu không nói gì, túm lấy mép chăn trùm kín mít đầu lại.

Soobin nhìn gương mặt đỏ bừng của Beomgyu, hai mắt sưng húp lên, dưới mí mắt lại hồng hồng, thoạt nhìn càng đáng thương hơn rất nhiều, hắn thở dài một hơi, không nói thêm câu gì nữa, vốn định đứng dậy trả lại sự yên tĩnh cho Beomgyu, lại đột nhiên nghe thấy đối phương nhỏ giọng cất tên gọi mình.

Beomgyu thò đầu ra khỏi chiếc chăn màu trắng xanh, khàn khàn mở miệng nói tiếp, "Anh là người đưa tôi đến đây sao?"

"Nếu không cậu nghĩ là ai?" Soobin khựng lại động tác, quay người qua mở nắp cặp lồng, mùi cháo càng lúc càng rõ ràng, hắn vừa ngồi xuống vừa nói, "Là tôi phá cửa nhà cậu đấy, khi nào về sẽ đền lại cậu sau."

Beomgyu trầm mặc một hồi, "Vì sao anh biết tôi bị ốm mà phá cửa?"

Soobin đỡ Beomgyu tựa vào chiếc gối dựa đầu giường, chậm rãi đáp, "May mắn tôi vừa mới tan ca, lúc về đến cổng thấy Louie bỗng nhiên chạy đến trước cửa nhà cậu sủa lên inh ỏi, sau đó nghe thấy bên trong nhà cậu phát ra tiếng vỡ của bát chén, gọi thì cậu không thưa, lúc đấy còn nghĩ được cái gì nữa, cứ thế phá cửa xông vào thôi."

Beomgyu gần như bật cười thành tiếng, "Cảnh sát mà lại xâm nhập bất hợp pháp thế hả? Lạm quyền quá đó."

"Cậu còn có tâm tình đùa được." Soobin tức giận liếc Beomgyu một cái, lúc chạm vào mí mắt sưng lên của đối phương thì lại hạ thấp giọng xuống, "Mơ thấy chuyện gì buồn lắm à?"

Beomgyu vô thức giơ tay chạm vào mắt mình, bàn tay run rẩy một chút, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn vào mắt Soobin, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Ngày mai anh rảnh không?"

Soobin lấy thìa đảo cháo cho nguội bớt, hỏi lại, "Làm gì?"

"Cùng tôi đến một nơi." Giọng nói của Beomgyu vẫn còn khàn khàn, ánh mắt nhìn không gian trước mặt trở nên nhu hòa ấm áp, "Có cảnh sát theo cùng thì dễ dàng hơn cho tôi rồi."

"Ừ, rảnh." Soobin không nói hai lời đưa một thìa cháo về phía Beomgyu, anh ngẩn người nhìn hắn, sau đó nhanh chóng cướp lại chiếc thìa từ tay đối phương, đưa vào miệng, "Tôi cũng không bị liệt tay, chỉ sốt một chút thôi mà."

"Cậu sốt đến gần bốn mươi độ, suýt chút nữa đã chuyển sang trạng thái co giật rồi đấy biết không? Nội tạng cậu cũng sẽ--"

"Được rồi được rồi mà." Beomgyu cắt ngang lời Soobin, "Nhỏ nói nhiều, lớn lên cũng không đỡ hơn bao nhiêu."

Soobin vừa bực mình vừa buồn cười, cầm điện thoại lên nhìn nhìn một chút, sau đó lại nói, "Nếu muốn ngày mai ra ngoài được thì ăn hết chỗ cháo này đi, sau đó uống thuốc, sáng mai tôi đến đón cậu."

Beomgyu gật đầu nói cảm ơn, Soobin lại liếc xéo anh một cái, nói giữa hai người còn cảm ơn cái gì.

Sau khi Soobin ra khỏi cửa phòng bệnh, một lát sau nhiệt độ trong phòng giống như được hạ thấp xuống mấy độ, Beomgyu vừa ăn cháo vừa nói, "Là em đúng không?"

Trước mắt vẫn im lặng như cũ, Beomgyu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói, "Em ném hết đống bát đĩa nhà anh như thế, sau này anh dùng cái gì ăn cơm bây giờ, không định đền cho anh hả?"

Giống như đã nói chuyện một mình thành nghiện, Beomgyu xoa xoa sống mũi cay cay, khóe miệng hơi cong lên, không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt vừa ấm áp vừa dịu dàng nhìn thẳng vào đối tượng trước mặt, cười cười nói, "Hóa ra em vẫn ở đây."

Đúng vậy, em vẫn luôn ở đây.

Em muốn bảo vệ anh, muốn nhìn anh an ổn sống tiếp, muốn gửi gắm hết tất cả những yêu thương chưa kịp đáp lại cho anh.

Khi anh mang một nhành hoa đến tặng cho em, em không nhận, khi em mang một bó hoa đến tặng lại cho anh, chúng ta có lẽ đã không còn khả năng bên nhau nữa.

Biết làm sao được, thà chọn một cái kết thúc buồn, còn hơn là chọn nỗi buồn không bao giờ kết thúc.

.

.

.

Beomgyu cùng với Soobin đến trường cấp ba S vào khoảng hai giờ chiều, cho dù là đầu chiều cũng không hiện lên nổi một tia nắng ấm Beomgyu đứng nhìn biển hiệu trường một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi vào.

Thời gian anh học ở đại học cũng đủ để ngôi trường này thay đổi đi không ít, Beomgyu tìm con đường đến phòng hiệu trưởng dựa theo trí nhớ của mình, dù sao trước kia anh cũng từng được mệnh danh là học sinh ưu tú, hiệu trưởng vừa nhìn thấy đã vui vẻ niềm nở mời anh ngồi xuống ghế uống trà.

Beomgyu kéo cả Soobin ngồi xuống, cơn sốt vừa mới tan, nhưng trên mặt vẫn còn sót chút lại vệt hồng phớt nhẹ, anh cùng hiệu trưởng chào hỏi đôi lời, giọng điệu vô cùng thân thiết.

"Hôm nay đích thân ghé qua đây, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng rồi." Hiệu trưởng là một nam trung niên đã gần năm mươi tuổi, vẻ ngoài ưa nhìn.

Beomgyu nhìn nhìn Soobin một lát, sau đó mới cười nói, "Không có gì ạ, thầy, bạn em là cảnh sát, nói muốn về trường mình điều tra một số việc, thầy hợp tác chứ?"

Nói xong lại dùng khuỷu tay chọc chọc vào mạn sườn Soobin.

Soobin cảm thấy đang bị đạo đức nghề nghiệp đánh cho tơi bời hoa lá, nhưng vẫn thò tay vào bên trong áo lấy thẻ cảnh sát ra.

"Mong ngài hợp tác."

"Được được được, không vấn đề gì." Hiệu trưởng nở nụ cười đầy thiện chí, "Cậu cứ hỏi đi, cái gì tôi biết sẽ trả lời không thiếu một từ."

Soobin không lên tiếng, Beomgyu là người mở miệng hỏi, "Trường mình từng có đồng phục màu xanh lam đúng không ạ?"

Nụ cười trên môi hiệu trưởng hơi cứng lại, nét mặt cũng không được tự nhiên, một lát sau mới nói tiếp, "Sao em lại hỏi cái này?"

Beomgyu cố chấp lặp lại, "Vậy là có đúng không? Đồng phục màu xanh lam, rất nhạt."

Hiệu trưởng nhìn Soobin một lát, sau đó mới thở dài tựa lưng vào ghế, day day trán rồi nói, "Phải, vào khoảng thời gian mới thành lập trường, sau đó có một vài lí do mà không dùng lại mẫu đó nữa."

Beomgyu lại nói, "Lí do gì?"
 

Hiệu trưởng uống một hớp trà hơi đặc, giống như đang hồi tưởng lại quá khứ, năm đó ông mới chạm ngưỡng hai mươi tuổi, vẫn còn là thực tập sinh, "Thật ra vào khoảng năm XX, từng có một vụ giết người hàng loạt."


Beomgyu bắt đầu cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hiệu trưởng nói tiếp, "Nạn nhân đều là học sinh mặc quần áo màu xanh lam nhạt."

Beomgyu quay phắt qua nhìn Soobin, thấy đối phương cũng đang nhíu mày nghiền ngẫm, không nói gì.

Đến khi hai người bước chân đến cổng trường, Soobin rốt cuộc cũng lên tiếng, "Sát nhân hàng loạt, năm XX, được gọi là R."

"Vì để cho lòng dân được yên, số tư liệu về R đều bị cấp trên khóa lại, vào năm XY, cục trưởng đưa ra lời thỏa thuận với R qua điện thoại công cộng, R sẽ không giết thêm bất kì một người nào nữa, nếu cục trưởng ngừng truy sát hắn lại."

Beomgyu ngạc nhiên mở to mắt, "Thỏa thuận với một tên sát nhân?"

"Tôi cũng thấy chuyện này thật quá liều lĩnh." Soobin nhíu mày nhớ lại, nhưng những gì hắn biết về vụ án này quá ít, không thể nói được gì thêm, "Có điều thật sự sau đó nghe nói không xảy ra bất kì một vụ án nào liên quan đến R nữa, dù sao năm đó tôi cũng chưa được sinh ra, hoàn toàn đều là nghe kể lại từ các đàn anh cấp trên."

Beomgyu trầm mặc không mở miệng nói thêm câu gì.


"Em sẽ đưa anh về."

"Em sẽ đưa anh về đến nhà một cách an toàn."

Toàn thân Beomgyu trở nên lạnh lẽo, từng đợt gió thổi qua khiến anh không ngừng nổi da gà, nếu suy đoán của anh là sự thật, vậy có nghĩa là--

Beomgyu của kiếp trước, từng là một trong số những nạn nhân của R.

_____



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top