Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8


Biểu cảm trên mặt Beomgyu đang vô cùng hỗn loạn, vừa hốt hoảng lại vừa ngạc nhiên, đến khi nghe thấy từ miệng thầy hiệu trưởng thốt lên cái tên mà mình đang tìm kiếm, hai mắt mở to, nhẹ giọng gọi, "Thầy Kim?"

Trái ngược với một Beomgyu đang dần lấy lại sự bình tĩnh ở trước mặt, Kim Yohyun hai mắt đỏ ngầu lên, đột nhiên xé rách lớp phòng vệ của hiệu trưởng, xông đến trước mặt Beomgyu , hai tay nắm chặt lấy cổ áo anh hận không thể giết chết anh ngay lập tức, luôn miệng nói, "Vì sao mày không già đi?" (anh tôi còn lâu mới già)

Beomgyu ngẩn người nhìn sắc mặt hết trắng lại đen của Kim Yohyun, nuốt một ngụm nước bọt rồi lại nói, thử hỏi, "Thầy còn nhớ em không?"

"Mày có chết tao cũng vẫn nhận ra! Khốn nạn, chó chết!"

Kim Yohyun gần như gào lên, trong giọng nói khàn khàn ẩn chứa chút đau thương không dễ dàng phát hiện, bàn tay chuyển qua siết chặt lấy cổ Beomgyu, không ngừng dùng sức.

Lúc bấy giờ thầy hiệu trưởng mới lấy lại tinh thần, vội vã chạy đến ngăn Yohyun lại, càng muốn giữ chặt lấy hắn, hắn lại càng giãy giụa nhiều hơn, sức lực ở tay vì thế lại càng tăng thêm nhiều lần.

Beomgyu híp mắt lại, hô hấp khó khăn, nhưng lại không tạo ra phản ứng nào lớn, anh chỉ đứng yên tại chỗ, cố gắng quan sát nét mặt của đối phương hết sức có thể.

Kim Yohyun đẩy thầy hiệu trưởng qua một bên, hai ba bước dịch về phía trước, Beomgyu bị ép đè lên mặt kính thủy tinh trên khung cửa sổ, khó thở đến cả mặt đỏ bừng.

"Yohyun dừng lại! Em ấy là học sinh cũ của trường tôi, không liên quan đến chuyện năm đó!"

Kim Yohyun giống như đã mất hết khả năng kiểm soát hành động và cảm xúc của bản thân, suy nghĩ cũng hạn chế lại, từng ngón tay quấn quanh cần cổ thon dài của Beomgyu, gằn lên, "Cậu thì biết cái gì! Cậu làm sao nhớ được nó, năm đó nếu không phải do nó tôi cũng không bước đến đường này! Nó là một con quỷ!"

Hắn vừa nói vừa thở dốc, giống như bao nhiêu dồn nén ở trong người đều đẩy hết ra ngoài, đôi mắt giống như một đêm không ngủ, hiện lên những tơ máu màu đỏ kinh người, "Mày nên đi chết đi, vì sao năm đó mày thoát được, mẹ kiếp."

Beomgyu dùng hai bàn tay túm chặt lấy bàn tay thô ráp của đối phương, một bên mắt hơi híp lại dò xét, thầy hiệu trưởng xông đến đẩy mạnh đối phương ra sau, bộ dạng nghiêm túc luôn bình tĩnh thường ngày đều bị phá vỡ, "Kim Yohyun cậu tỉnh táo lại đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu biệt tích từng ấy năm, bây giờ trở về lại biến thành như này--"

"Cậu câm miệng!" Yohyun mất hết kiểm soát gào lên, "Nó, chính nó là người nhìn thấy chúng ta hôn nhau trong phòng thể chất, chính nó là người lan truyền tin đồn! Nếu không có nó, tôi còn có thể bị, còn có thể bị--"

Một nhóm nam sinh đè xuống sao.

Cả Beomgyu cùng thầy hiệu trưởng đều ngẩn người, Kim Yohyun lại cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp, "Cậu còn nhớ không, cậu nam sinh tìm đến cửa phòng giáo vụ xin lại sợi dây chuyền."

"Nếu không có sợi dây chuyền, có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ biết được ai là kẻ cầm đầu vụ hãm hiếp tôi." Kim Yohyun lại xúc động đến mức cả cơ thể run lên bần bật, "Cậu có hiểu cảm giác đó nhục nhã đến thế nào không? Không thể chống lại không thể gào thét, không thể làm bất cứ thứ gì, chúng nói tôi là đồng tính luyến ái ghê tởm, vậy thì cứ làm cho đúng nghĩa vụ đi."

Thầy hiệu trưởng nhìn chằm chằm Kim Yohyun không rời mắt, hắn cũng đối diện với tầm mắt của ông, chậm rãi nói, "Seojin, cậu căn bản không hiểu, khi đó cậu là người quay lưng lại, cậu ta chỉ nhìn thấy duy nhất gương mặt tôi, nếu tôi không nhặt được sợi dây chuyền đó, nếu cậu ta không đi tìm, có lẽ tôi sẽ uất nghẹn đến chết."

Dừng lại một lát, gương mặt Kim Yohyun trở nên vô cùng vặn vẹo, "Cả nó và lũ bạn khốn nạn của nó, đều nên chết hết đi!"

"Cậu." Thầy hiệu trưởng có chút không tin nổi vào mắt mình, cổ họng tựa như bị ai đó bóp nghẹn, mãi không thể thốt lên lời nói tàn nhẫn này, "Vụ sát hại nam sinh năm đó, là do cậu sao?"

"Chúng phải chết, chúng không đáng được sống, lũ khốn nạn." Kim Yohyun dường như đang biểu hiện hết tâm lý bất thường ra bên ngoài, lại liếc mắt nhìn qua Beomgyu, sau đó mới nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của thầy hiệu trưởng, "Đến cả cậu, đồ vô tâm chết tiệt, ngày đó thấy tôi kì lạ cậu cũng không một lời hỏi thăm, lúc tôi sụp đổ nhất cậu lại không ở bên cạnh."

Lồng ngực thầy hiệu trưởng phập phồng, một lúc lâu sau mới mở miệng nói, "Xin lỗi, tôi--"

"Đủ rồi!" Kim Yohyun lại gào lên, xông về phía trước đẩy Beomgyu thật mạnh lên mặt kính thủy tinh, mặt kính mỏng manh vốn đã có vết nứt từ buổi đêm mưa bão, choang một tiếng vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ, Beomgyu ngửa nửa thân trên ra bên ngoài, lớp áo khoác dày bảo vệ anh khỏi từng miếng thủy tinh còn sót lại.

Thầy hiệu trưởng không dám lại gần, nếu chịu sự tác động từ bên ngoài, Beomgyu có thể sẽ rơi xuống, ông lặng lẽ cầm điện thoại trong tay, giống như đã đắn đo hồi lâu.

Trong đầu Beomgyu bây giờ chỉ còn đọng lại duy nhất hình ảnh chiếc dây chuyền trên cổ Taehyun.

Nhìn Beomgyu treo người bên cửa sổ tầng hai, trái tim của thầy hiệu trưởng cũng lơ lửng theo, Beomgyu biết người đang bị cảm xúc chi phối cho dù có khuyên bảo thế nào cũng sẽ vô ích, anh không nói Kim Yohyun thả mình ra, mà chỉ cười lạnh một tiếng, "Tay thầy đã nhuốm máu rồi, thầy không biết sao?"

Vũ Trần Thanh dùng sức một chút, nửa người Beomgyu hoàn toàn bị đẩy ra bên ngoài cửa sổ, "Tất cả là do mày! Chính mày là người lan truyền tin đồn với lũ mất dạy đó, chính mày đứng ở bên ngoài cửa nhìn chúng làm nhục tao!"

Beomgyu vốn là người sợ độ cao, thời điểm vô tình liếc nhìn xuống phía dưới, đầu óc choáng váng một lúc, anh hít sâu vào một hơi, lại hỏi lại, "Thầy có chắc không? Chắc người đó là em không?"

Kim Yohyun hơi khựng lại, "Là mày......."

Beomgyu cảm thấy cổ mình hơi mỏi, anh cố gắng ngẩng cao hơn một chút, "Vụ giết hại nam sinh trường cấp ba S của hơn ba mươi năm trước, là thầy đúng không?"

Kim Yohyun đương nhiên không phủ nhận, nhưng cũng không nói thêm câu gì, Beomgyu nhớ lại những chi tiết Soobin từng kể cho mình nghe vào hôm trước, vẻ mặt thản nhiên, như có như không nói, "Em vẫn luôn tò mò, không biết thầy dùng cách thức nào giết họ."

"Đương nhiên là dùng cách tàn nhẫn giống như chúng đã làm với tao." Vẻ mặt Kim Yohyun méo mó, "Ở một nơi không ai nhìn thấy, không thể gào thét, không thể kêu cứu."

Beomgyu lại hỏi, "Ở đâu?"

"Mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Không phải mày đã từng đến đó một lần rồi sao?"

Beomgyu biết điều ngậm chặt miệng lại.

Anh đương nhiên không biết.

Mọi chuyện bắt đầu từ sợi dây chuyền, cái chết của anh và Taehyun vẫn còn là một ẩn số, anh biết thủ phạm, nhưng lại không rõ lí do, mặc dù anh không thể nhớ kiếp trước mình có cuộc sống thế nào, không biết Taehyun là con người ra sao, nhưng sâu trong tâm trí anh luôn hiểu rõ, Taehyun không hề liên quan đến chuyện thầy Kim bị nam sinh bắt nạt.

Taehyun là người anh yêu, là người anh tâm niệm, là một chàng trai tốt.

Beomgyu lại hít sâu vào một hơi, cảm giác có chút không chống đỡ nổi nữa, lưng và eo đều đã mỏi nhừ, mũi chân đang rời khỏi mặt đất, sức lực nơi cánh tay Kim Yohyun lại đang dần nới lỏng ra, anh bất đắc dĩ nói, "Thầy đang có dấu hiệu về bệnh tâm lý, họ nhất định sẽ suy xét cẩn thận, ít nhất không bị tử hình."

"Họ nào?"

Đến lượt Kim Yohyun ngẩn người, giống như chưa phản ứng kịp lời
Beomgyu đang nói, hắn vừa định lên tiếng, ngoài cửa đã vang lên một tiếng rầm. Trong thời tiết lạnh giá của mùa đông, Choi Soobin kéo theo mấy người, tất cả đều mặc cảnh phục, mồ hôi nhễ nhại trước trán, hơi thở còn chưa kịp ổn định lại, phía sau còn có bảo vệ của trường, không ngừng xin lỗi thầy hiệu trưởng, "Xin lỗi ngài, lúc đó tôi có chút việc nên người này mới--"

Kim Yohyun ngẩn ngơ hồi lâu, liếc nhìn điện thoại trong túi áo Beomgyu, mới phản ứng được anh đang nói đến việc cảnh sát đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai người, lời nhận tội, lí do, toàn bộ sự việc đều phơi bày hết tẩy thảy.

"Mày--"


Kim Yohyun nhìn anh, hít thở dần dần trở nên dồn dập, ánh mắt biến thành con dao bén ngót, hai bàn tay đang giữ lấy cổ áo anh chợt buông ra, trước sự ngỡ ngàng của thầy hiệu trưởng và hốt hoảng lo lắng của Soobin, Beomgyu cứ thế lao thẳng xuống phía dưới, trong tiếng gió đang gào thét bên tai, anh chợt nghe thấy tiếng gọi xé rách lồng ngực mình.

Anh cảm giác, trái tim mình đang vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

" Beomgyu!"

"Dây chuyền của cậu đâu?"

"Mất rồi."

"Mất rồi?"

"Ừ, Minkyu nói, cậu ấy làm mất rồi."


______________________

Tối nay tui thi Toán, tự nhắc mình phải cố gắng lên, môn Văn đã tệ mà Toán cũng vậy thì chỉ có nước bay khỏi lớp chọn.

Trừ hai nhân vật chính ra, còn lại đều là nhân vật hư cấu hết, nên nếu trùng tên với ai thì mọi người đừng quan tâm nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top