Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

"Có những kẻ sinh ra là để trở thành một kẻ lẳng lơ dù mang mác quyền quý, nhưng cũng có những người sinh ra vốn không sung sướng, dù có dìm họ đến đáy xã hội cũng chẳng thể khiến vũng nước đục đi. Kẻ đầu tiên là một vũng nước trong nhưng khi khuấy lên toàn những bụi cát bẩn đọng lại dưới dấy. Còn người thứ hai vốn chỉ là vầng trăng trong phản chiếu trên vũng nước, dù nước đục cũng chẳng khiến vẻ đẹp tâm hồn ấy biến mất."


"Bùn dưới đất bới là thấy, trăng trên cao với chẳng tới."


Đêm về,

giữa trăng và mộng em,

lòng tôi

đã nắng và động.


Thiếu em, lòng tôi, thiếu nắng.




Dạ Lai quán có gần một nhổ thổ khác chuyên hoạt động hướng đến khách tây tên Café du Palais. Mấy năm đầu còn chẳng ai quan tâm vậy mà giờ đây lại là đối thủ đáng gờm. Một ngày bên đó có 10 khách thi Dạ Lai có 2 khách, nếu cứ tình hình như vậy thì tương lai sớm muộn tốp đầu sẽ không còn cái tên "Dạ Lai" nữa. Cho nên cần có một vũ khí bí mật riêng.

Ngày hôm nay, Cao Văn lại đứng từ tầng bốn mở ô cửa nhỏ nhìn xuống căn phòng tên Thuần Phương. Trước kia đã có rất nhiều hỏi vì sao lại đặt tên căn phòng này như vậy, tất cả các phòng trong nhà thổ cao 4 tầng này đều có tên gọi riêng nhưng tên của căn phòng này là đẹp tinh khiết nhất, nghe mà không khiến ta nghĩ đến thứ dung tục. Nhưng mà nếu nó đã được đặt cho một căn phòng trong Dạ Lai quán thì chẳng có gì tốt đẹp về ý nghĩa của nó cả.

Lần đầu lên Hà thành theo lời mời gọi của vài người bạn, Tạ Thanh Liêm không ngờ mình lại bị đẩy vào con đường này. Thanh Liêm đơn giản là một người phụ nữ đã nửa 50 tuổi, cũng chẳng gọi là trẻ trung mấy ở thời này nhưng vẫn còn thanh xuân, vì vậy cứ nghĩ lên Hà thành sẽ được bung lụa.

Xưa có câu:

"Thân em như tấm lụa đào,

Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai."

Hay

"Lụa là hảo hạng,

Còn nghèo khó thì lụa cũng rẻ."

Phải chăng phận đời người phụ nữ là vậy?

Đời người hay đời súc vật cũng chẳng khác nhau là bao. Đều cần ba chữ: "Sinh, sống và chết".

Khi biết mình bị lừa, có lẽ Liêm đã nghĩ rằng đời nó coi như xong rồi nhưng chính loại người mà nó ghét đắng cay như vậy lại ra tay cứu vớt nó. Cao Văn có thể là kể tồi tệ trong mắt người ngoài và hèn mọn trong mắt giới thượng lưu. Chẳng khác gì kẻ bán nước bán dân, bắt những nam nữ trẻ đẹp lăn lộn ngày đêm ở chợ mại dâm. Có điều không ai nói về sự tử tế của gã. Cao Văn có thể biến thái nhưng không bao giờ đụng chạm vớ vẩn với khách và điếm của gã. Đã là người của gã thì đều là con của gã.

Dung Hoa là một trong những kĩ nữ tay nghề chuyên nghiệp nhất Dạ Lai đã bật mí điều này với Liêm. Đêm ấy là đêm 30, chính rượu khiến Hoa nói nhiều hơn bình thường, nói cả những điều thầm kín nhất.

"Ha Ha! Đời như cục cứt ấy nhể? Nói thật cuộc sống này vẫn còn sung sướng chán. Mỗi ngày được ăn đủ ba bữa, đủ tiền gửi về cho bố mẹ làm nhà. Vậy là đủ rồi."

Người ta thường kể Thúy Kiều đời thực chính là Dung Hoa, bị bán vào lầu xanh nhưng chấp nhận nó và sống, kiếm tiền và đưa về cho bố mẹ hết, không chạy trốn mà ngoan ngoãn ở cạnh Cao Văn. Làm gì có Kim Trọng và Từ Hải cơ chứ. Ở cái thời này Kim Trọng đã khó, một anh hùng cứu mĩ nhân càng hão huyền hơn. Võ thuật cũng chỉ là con nhái trước súng của thực dân Pháp, như vậy hết để ảo tưởng. Nhưng Mã Giám Sinh, Sở Khanh và Tú Bà thì có đủ. Nhất là Hoạn Thư thì có đủ hình dáng đến số lượng. Ngày cũng phải bốn năm Hoạn Thư đến thăm Dung Hoa.

"Mà... Tôi biết ơn Văn chủ, nếu như ông ta không đưa tôi vào nơi này thì chính tôi chẳng còn sống để có tiền đưa bố mẹ chữa bệnh. Cái gì cũng có cái giá của nó. Với lại... Cô biết sao Dạ Lai ngày càng tụt lùi không?"

Liêm tim đập thình thịch nãy giờ, trái tim như mách bảo cô có lẽ đã tìm thấy một điều kì diệu.

"Là gì vậy Hoa?"

Hoa cười lả lướt vì rượu, ánh trắng soi sáng vẻ đẹp thanh tao dù đã làm điếm mấy năm. Một con điếm không có dáng vẻ lẳng lơ mới chính là món ngon mà hầu như gã alpha nào cũng muốn thưởng thức. Ngay lúc này, một beta như Liêm có lẽ đã bỏ lỡ một thú vui đáng biết, hương nhân của kĩ nữ đang lan tỏa mạnh mẽ vì rượu.

Dung Hoa có hương nhân là hoa mận.

"Nếu muốn rời đi, cô sẽ không cần chi một đồng nào cả. Văn chủ không ép bắt người phải làm điếm. Thích thì làm, không thì thôi. Sự tử tế cuối cùng của ông ta đấy."

Đúng thật, đây là sự tử tế nhất mà một kẻ buôn dâm có được.

Mà kể lại về hai câu dao trên và cái tên Thanh Liêm này. Liêm cứ ngỡ mình là lụa nhưng không phải, "bung lụa" lại không bung xõa bản thân mà là bung hàng bán "lụa". Từ xưa người phụ nữ luôn được so sánh với lụa nhưng dù là lụa đẹp đến đâu vẫn chỉ là kẻ theo hầu phục vụ đàn ông mà thôi. Những câu ca dao này có lẽ vẫn đúng, chỉ là danh từ "em" giờ thì rộng hơn rồi. Em có thể là đàn ông, em có thể là đàn bà, em luôn là hạ. Omega là sự rẻ rúng nhất của đời.

Khi những bài báo về những omega trốn vào quân đội làm việc, tham gia kháng chiến để đổi lấy độc lập được rải rác khắp tiệm sách, con người mới dần nhận ra omega cũng là con người.

"Vẻ đẹp của những omega ra trận thật xinh đẹp."

Cái tên Thanh Liêm đáng lẽ nên thuộc về một kiều nữ của nhà quan nào đó thay vì thuộc về cô. "Thanh" trong thanh khiết, trong sạch; "Liêm" trong liêm chính, mang vẻ đức hạnh, không tham lam. Một cái tên về sự trong sáng và phẩm hạnh cao, vậy mà cái tên này lại thuộc về một kẻ quản lý ở một nhà thổ.

Liêm không có quyền lựa chọn, có lẽ đây là thứ khiến cô xấu hổ nhất đến cả phần đời còn lại.

"Mình không có vẻ đẹp của Thanh Liêm."

Lần đầu nghe cái tên "Thuần Phương", thay vì cần được ông chủ giải thích nghĩa của nó như bao người khác. Liêm lại chủ động phân tích ý nghĩa của căn phòng với ông chủ. Một thói quên phân tích cái tên được truyền lại từ Cao Văn.

"Thuần trong thuần khiết, nguyên vẹn, chưa bị ô nhiễm. Phương cũng có thể hiểu là hương thơm cũng hay sự thanh nhã, tinh tế. Căn phòng này được đặt từ tầng hai đến hết tầng 4 có thể coi là vẻ đẹp nhất của Dạ Lai. Tôi thấy rằng căn phòng này không đơn thuần dùng để đào tạo người thường thành đĩ, nơi này là nơi chứa đựng sự trong sáng cuối cùng mà người đó có. Một khi họ vào đây, họ sẽ có hai lựa chọn đi và dừng. Chiếc ô cửa có thể biến thái nhưng là một cách bí mật quan sát xem đối phương có phù hợp với nghề này không. Nếu họ từ chối, hết một tháng họ sẽ được thả. Đúng chứ?"

Cao Văn nhìn Liêm đầy bất ngờ, cười một cách giòn tan.

"Đoạn đầu thì đúng đấy nhưng đoạn sau sai rồi. Nếu cho họ lựa chọn rời đi thì sẽ chẳng bao giờ cho vào phòng này cả. Đúng, căn phòng này vào ở sẽ có hai lựa chọn. Một là làm đĩ, hai là bị bán đi."

Lúc ấy, Liêm mới nhận ra mình có lẽ đã đánh giá sự tử tế của Cao Văn quá rồi. Khi Hoa nghe câu chuyện này cũng cười trừ.

"Cô nói đúng ý nghĩa của nó rồi, chỉ là thời gian dần bào mòn sự tử tế cuối cùng ấy thôi. Chờ thêm mấy năm nữa thôi, sẽ chẳng sự tử tế nào nữa cả. Đó cũng là lúc Dạ Lai lên đỉnh."

Thời gian có thể bào mòn mọi thứ. Thay vì để thời gian bào mình thì hãy dùng thời gian để bào đi những khó khăn ta có. Sau này khi nhìn lại chặng đường đã đi, ta sẽ thấy tự hào về sự cố gắng vượt khó ấy.

"Cô thấy cái tên Thôi Phạm Khuê thế nào?"

Căn Văn uống chè tiện hỏi han cấp dưới. Liêm vẫn tiếp tục xem sổ sách, không ngẩng đầu đáp.

"Vang, thuần và độc."

"Chi tiết hơn đi."

Đã từ rất lâu rồi, một nam một nữ bầu bạn, không vợ chồng không con cái đêm đêm ngồi bàn chuyện ngắm trăng. Văn lại rất thích cái dáng vẻ đầy học thức của Liêm, ngay từ lần đầu gặp gã đã nuối tiếc cho vẻ đẹp ấy lại theo con đường này rồi. Gã vẫn là thích nhất nghe Liêm diễn giải một thứ gì đó dựa trên kiến thức và quan điểm nhân sinh của cô. Có lẽ lúc ấy gã đã có dáng vẻ dành riêng của mình cho Liêm nhìn: dáng vẻ của một đứa trẻ hào hứng nghe mẹ kể về điều gì đó.

"Thôi và Phạm thì tôi không rõ nhưng Khuê là một cái tên rất đẹp. Sao Bắc Đẩu trong văn hóa Việt Nam còn có tên là sao Khuê, tượng trưng cho sự cao quý, trí thức và phẩm hạnh. Chỉ riêng từ Khuê là đủ khiến người ta ấn tượng rồi."

"Thế..."

Dáng vẻ ngập ngừng của Văn Cao khiến Liêm có chút khó hiểu.

"Sao vậy?"

Liêm vừa hỏi vừa nhìn theo hướng đưa đẩy của võng tơ lụa. Nhà bình thường chỉ dám dùng võng lưới và võng cà mang. Trước Văn có một chiếc võng lưới rất tốt, chỉ là theo thời gian vẻ đẹp của sự đắt đỏ khiến gã từ bỏ nó.

"Sao nghe giống Thanh Liêm vậy?"

"Không giống."

"Giống lắm! Lúc mới lên đây, cô bơ vơ như vậy. Chẳng phải cũng sắp thành Dung Hoa thứ hai còn đâu."

"Chỉ là nhầm lẫn Hà thành với Thăng Long thôi."

"Ha ha ha! Chúng ta dạy con gấu hoang ấy bao lâu như vậy rồi mà vẫn không khiến nó phục tùng mình. Phải chăng không hợp sao?" Cao Văn vừa đung đưa võng vừa ngồi quạt tay ngắm trăng nói với Liêm. "Tên đẹp như vậy đi cùng đại gia rất hợp. Thôi thì bán quách cho xong."

Mua về với số tiền cắt cổ rồi lại mang đi bán như vậy, hành động này của Văn khiến Liêm suy nghĩ rất nhiều.

"Sao vậy?"

Dù đã hỏi nhưng đối phương không đáp, võng lụa vẫn đung đưa nhưng là do gió đêm.

"Ông... Không tính kinh doanh nữa à?"

"Ai biết!"

Buổi tối hôm ấy, sau hai từ "ai biết" của Văn, Liêm dường như im lặng. Thở và nghĩ về hai chữ ấy. Vài ngày sau, Dung Hoa nhìn dáng vẻ ấy của Liêm cũng thở dài.

"Chỉ là ông ấy từ bỏ rồi thôi."

Thôi Phạm Khuê chính là lý do khiến Nguyễn Cao Văn từ bỏ tất cả.

Chỉ sau vài ngày gặp Khuê, Dung Hoa nhìn thấy Cao Văn đã cụm cụi viết gì đó trong phòng riêng. Cô chỉ nhìn thấy dòng chữ đầu và cuối của bức thư.

Gửi em, tình yêu duy nhất của tôi.

Tôi không còn yêu Dạ Lai nữa.

Cảm ơn về vẫn luôn chờ tôi, Kiều Thơ của tôi!

Dung Hoa từng gặp Kiều Thơ một lần, cô ấy không xinh đẹp xuất sắc nhưng dáng vẻ chối bỏ trở thành vật tiêu khiển ở nhà thổ khiến cô ấn tượng mãi, và còn liên tưởng đến Khuê. Ngoại lệ cho sự tự do chỉ có mình Kiều Thơ được trao bởi Cao Văn. Có lẽ Khuê lần nữa lại thành lý do cho sự đối xử ấy.

Dung Hoa nói rằng Cao Văn tử tế nhưng sự thật gã chỉ làm vậy với nàng Thơ của gã thôi, trong khi Dung Hoa cũng một lòng như vậy với gã.

Dung Hoa ghen ghét Kiều Thơ như vậy mà.

Cuối cùng kẻ ác nhất ở đây không phải bà mối hay Cao Văn, mà là Dung Hoa. Văn đã định thả Khuê đi nhưng chẳng hiểu sao, Dung Hoa đã nói gì khiến gã đổi ý mà mang em đi đấu giá.

Dung Hoa mỗi lần ở riêng với Cao Văn đều tùy hứng tỏa vô tội vạ hương nhân cũng vì ý nghĩ quyến rũ được đối phương, nhưng đáng tiếc Cao Văn là beta.

"Muốn từ bỏ mà về tay trắng với cô ta sao? Nghĩ đi mà xem, bán nhà thổ này đi, trả tự do cho tất cả hạ ở đây thì được bao nhiêu đồng? Bọn thực dân liệu có để yên cho ta bán và lãi cao không, chúng nó sẽ bóp đống thứ thuế, tiền phạt vì phá hợp đồng kinh doanh. Về tay không thì cơm áo gạo tiền đâu cho người thương."

"Chứ sao giờ?"

"Bán nó đi! Mang đi đấu giá sẽ được lời."

Cao Văn đã bị thuyết phục hoàn toàn, gã lẩm bẩm như thể đây là lần cuối gã sống chó.





Vài ngày trước, Khuê có bị lôi ra để múa cho khách xem, cũng như là ra mắt kĩ nam mới của Dạ Lai. Bà đợ mấy nay chăm em từng miếng ăn giấc ngủ. Chính vì không làm công việc nặng nhọc nữa, tắm rửa kị cọ rất kĩ, ngày nào cũng dưỡng da thử quần áo đẹp khiến Khuê có những cảm xúc xa lạ với thế giới này. Em cứ như một viên ngọc bị vùi trong lòng đất mẹ, thoát khỏi sự âu yếm ấy là dáng vẻ thu hút những vị thợ rèn lão luyện, mời gọi họ đến biến em thành hòn ngọc sáng nhất.

Không chỉ được dạy về chữ, Khuê được giảng giải về thuật ngữ trong ABO thay vì dùng thượng và hạ. Nhưng bà đợ vẫn thường gọi là thượng và hạ như một thói quen. Khuê cũng nghe cho biết. Bà đợ dạy Khuê nhiều thứ lắm, về con người nơi này, nhà giàu, thực dân và những thứ tân tiến.

Hôm ấy, người trong nhà thổ cố gắng lôi em ra nhưng không thành, thậm chí họ phải trói em rồi khiêng em lên. Khuê bật khóc nức nở, càng lúc càng khóc to. Ngay khoảnh khắc em lớ nhìn thấy những khách quan ngoài kia. Em đã sợ hãi đến mức không thốt lên lời chứ đừng nói đứng lên múa hát như lời bà đợ nói.

Ánh mắt long lanh ấy đã khiến Cao Văn phải quay ngắt đi.

"Dừng! Hôm nay không tiếp khách."

Mọi người xung quanh bất ngờ, mấy ai bị bắt ra đến tận đây rồi còn được tha đâu. Dung Hoa có vẻ đã lo đúng, Khuê như Kiều Thơ thứ hai vậy. Chỉ là Hoa đã lo quá xa khi sợ rằng Văn cũng sẽ yêu Khuê. Đôi bàn tay giấu vào tay áo, tạo thành nắm đấm, gân tay nổi lên, cía bỏng rát ở trái tim của Hoa khiến ci 

"Nhưng mà..."

Gã mất dần kiên nhẫn quát ầm lên.

"Dẹp hết cho tao!"





Nhớ lại lần đầu Hiền gặp Khuê, vẻ đẹp của dáng người và đôi tay đã thực sự thu hút hắn. Cho nên sau vài ngày mà Thụy Kiên "chết", Thái Hiền đã nói chuyện vu vơ về lần gặp gỡ kì lạ ấy. Điều này khiến Huyền vô cùng tò mò.

"Vậy có thích không?"

"Hừ! Ai biết cơ chứ! Chỉ là thấy đẹp thật thôi. Đẹp như vậy thì tiếc thật."

Huyền khó hiểu, đẹp thì dù là ai miễn nói ra thân phận là nhà họ Khương đố ai dám từ chối.

"Đối phương mặc váy cưới, có lẽ bị ép hôn rồi."

Có vẻ như đối phương còn chưa đủ 18 tuổi vì khuôn mặt còn quá non.

Thái Hiền có ba thứ khi nói về Thôi Phạm Khuê: Rung động vì nhan sắc, nhớ nhung vì thần thái, đơn phương vì tâm hồn. Khi người ấy có một cái tên đẹp như vẻ ngoài lẫn trái tim họ, điều ấy khiến ta động lòng, đến tận lúc hơi thở chỉ còn một hơi phả vào hư vô.

Sau này, Thái Hiền đã nhẹ nhàng gửi một bức thư tặng Khuê vì đơn giản hắn nhớ em. Dòng cuối khiến Khuê không hiểu vì sao lại bật khóc nức nở.

Người tôi nhớ duy nhất khi tôi vui là em, khi tôi buồn là em, khi tôi không còn thở nữa, tôi mong có thể mang em theo. Tôi không muốn tặng em hoa cúc mỗi ngày, cả em cũng vậy. Ngay cả khi đã chết, tôi muốn tro cốt của tôi hòa quyện với sự xinh đẹp trong từng tủy xương của em. Tôi nhớ Khuê lắm rồi!

Chỉ tiếc là Khuê vẫn luôn yêu Hải nhưng em không lỡ vứt bức thư ấy đi, em cũng thương Hiền lắm nhưng với tư cách là một người bạn.

"Cảm ơn vì đã yêu em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top