Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã cho hai bé mèo con ăn xong và chúng cũng đã lăn ra ngủ say thì em nhỏ Choi Beomgyu lại vui vui vẻ vẻ mà đứng dậy định đi vào nhà. Trùng hợp thay lúc đó em cũng nhìn thấy được trăng đêm nay thật tròn và đẹp nên cũng nán lại đứng nhìn một chút.

Nào ngờ em nhỏ chỉ định nán lại ngắm trăng một chút thôi mà đã chạm mắt với giám đốc trẻ. Thấy hắn đang đứng nhìn mình chằm chằm từ cửa sổ phòng làm việc, em nhỏ lại vì thế mà hoảng hốt xém chút đã đánh rơi túi thức ăn cho mèo mà mình đang cầm trên tay.

Trong đầu Choi Beomgyu ngay lúc ấy chỉ còn hiện lên hai chữ: "Chết rồi!".

Rồi nhóc con cũng làm như bản thân mình không nhìn thấy người mà trực tiếp bỏ chạy vào trong nhà làm Kang Taehyun đang đứng quan sát em cũng phải nhíu mày không hài lòng vì Beomgyu không chào mình trong khi cả hai đã nhìn thấy nhau.

Choi Beomgyu gấp gáp chạy vào nhà thì lại bắt gặp bác Yoo, vốn dĩ bây giờ mới có chín giờ tối, bác quản gia đưa cho em một tuýp thuốc gì đó mà Beomgyu cũng không rõ rồi cẩn thận dặn dò:

- Beomgyu à, cậu chủ bị dị ứng lông mèo nên sẽ cảm thấy rất khó chịu khi tiếp xúc với lông của chúng, chắc bây giờ cũng đã nổi mẩn đỏ khắp cả người rồi. Nên là, cháu đem tuýp thuốc này lên cho cậu chủ giúp bác có được không?

- À vâng... nhưng, nhưng cháu sợ anh ấy sẽ nổi giận nếu cháu dám làm phiền trong lúc anh ấy đang làm việc ạ...

- Không sao đâu, là cậu chủ đã nhờ bác đem lên cho cậu ấy nhưng bây giờ bác lại có việc bận mất rồi! Cháu giúp bác có được không, nhóc con?

- Dạ vâng, cháu sẽ giúp bác mang lên cho anh ấy ạ!

Nói rồi nhóc con lại cười xinh với bác Yoo một cái rồi cầm theo tuýp thuốc đi lên lầu.

Chắc hẳn em nhỏ của chúng ta cũng sẽ không bao giờ biết được là bác Yoo cố tình nhờ em là vì Kang Taehyun bảo bác làm thế đâu.

.

Cốc... cốc... cốc...

- Ai?

- Dạ thưa anh... là tôi, B-Beomgyu ạ.

- Vào đi!

Em nhỏ rón rén mở cửa bước vào phòng làm việc của Kang Taehyun. Vừa vào đến nơi thì Choi Beomgyu cũng có chút bất ngờ khi trông thấy Kang Taehyun đang rất chật vật khi khắp cả người hắn đều bị nổi mẩn đỏ rất ngứa ngáy nhưng lại không thể gãy được.

- A-Anh...

- Làm sao?

Kang Taehyun khẽ liếc em một cái rồi lại vờ như không quan tâm mà tiếp tục tập trung vào máy tính.

- A-Anh nổi nhiều mẩn đỏ quá, bác Yoo kêu tôi đem tuýp thuốc này lên cho anh ạ...

Choi Beomgyu đứng trước mặt hắn rồi chìa tuýp thuốc mà bác quản gia đã dặn em mang lên cho hắn. Kang Taehyun chỉ nhìn một cái rồi đưa tay chộp lấy tuýp thuốc từ tay em, sau đó thì cũng nhanh chóng đứng dậy rồi kéo lấy tay em lôi đến gần chiếc sofa trong phòng làm việc.

- Có, có chuyện gì vậy ạ...?

- Cậu phải bôi thuốc cho tôi!

Vừa dứt câu thì Kang Taehyun đã dứt khoát cởi cả chiếc áo phông mà hắn đang mặc trên người. Trai mới lớn Choi Beomgyu bị mớ cơ bắp săn chắc của người doạ sợ thì liền quay đi hướng khác rồi dùng hay tay nhỏ che mặt mình lại.

- Anh... tôi, tôi không thể... anh nhờ bác Yoo c-có được không ạ?

- Tại sao?

- Tôi... tôi...

- Chúng ta đều là đàn ông con trai với nhau, cậu ngại cái gì?

- Nhưng mà...

- Đừng có nhiều lời!

Kang Taehyun hắn không biết vì sao mà lại kéo lấy cánh tay em bằng một lực khá mạnh khiến Beomgyu bị mất đà mà ngã về phía trước. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao mà em lại ngã lên người của Kang Taehyun và cả hai người đều vừa vặn nằm trên sofa.

- Á!

Em nhỏ la lên một tiếng khá lớn vì bị giật mình, và đây cũng là lần đầu tiên Kang Taehyun thấy em la lên như vậy. Em ngày thường làm gì cũng đều rất nhỏ nhẹ nhưng có lẽ vì chuyện này đã doạ Choi Beomgyu một phen nên mới khiến em hoảng loạn đến thế.

Choi Beomgyu khi bị ngã lại vừa vặn nằm gọn trên người của giám đốc, mà Kang Taehyun thì lại theo phản xạ ôm lấy eo em vì cả hai người đều bị ngã, nào ngờ lại khiến em ngã lên người mình.

Nhóc con sau khi định thần lại được thì mới nhận ra là bản thân mình vẫn còn đang nằm trên người của Kang Taehyun trong khi hắn thì lại đang cởi trần. Thế là em liền lật đật ngồi dậy khỏi người hắn muốn bỏ chạy về phòng.

- Này, cậu định đi đâu? Còn chưa bôi thuốc cho tôi kia mà!

- Anh, anh nhờ bác Yoo đi ạ! T-Tôi xin phép anh, tôi về phòng trước!

Nói xong thì em nhỏ liền mở cửa mà chạy ù về phòng khiến Kang Taehyun cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng đều là đàn ông con trai với nhau, hắn không ngại thì em ngại cái gì chứ?

Kang Taehyun nhìn chằm chằm ra hướng cửa phòng làm việc, sau đấy thì quay trở lại bàn làm việc, miệng nhếch lên hình vòng cung.

- Eo nhỏ thật!

.

Sáng hôm sau, Kang Taehyun vẫn như cũ mà ngồi ở bàn ăn rộng lớn trong phòng bếp để đợi Choi Beomgyu cùng xuống dùng bữa sáng với mình.

Đột nhiên hắn lại có một cuộc điện thoại gọi đến, Kang Taehyun không nhanh không chậm mà mở lên xem thử thì thấy người đang gọi đến là Huening Kai - trợ lý của mình.

- Có chuyện gì?

[Giám đốc, nguy to rồi! Công ty NC tuần trước vừa mới ký hợp đồng cùng chúng ta hiện giờ đã bị phá sản. Như vậy thì hợp đồng giữa chúng ta và NC cũng coi như vô nghĩa. Tất cả những vốn đầu tư của chúng ta vào NC cũng đều đều trở thành công cốc...]

Huening Kai ở đầu dây bên kia càng nói về cuối thì giọng nói lại càng nhỏ dần.

Kang Taehyun vừa nghe thấy những lời mà người kia tường thuật lại cho mình thì dường như cũng không thể tin vào tai mình được nữa, hắn tức giận mà quát lớn:

- Cậu nói cái gì?!

[Tôi vừa nhận tin vào lúc nãy thì liền gọi cho cậu để thông báo đấy! Tình hình bây giờ đang cấp bách lắm, cậu mau mau đến công ty đi, Kang Taehyun!]

Kang Taehyun nhanh chóng đứng dậy để đến công ty nhưng vừa liếc mắt sang đã thấy Choi Beomgyu cúi mặt đứng ở gần đó tự bao giờ. Có lẽ vì giận cá chém thớt nên hắn liền muốn kiếm chuyện với em.

- Choi Beomgyu, tối hôm qua cách hành xử vô lễ của cậu là thế nào hả?

- Thưa anh... sao, sao ạ?

- Rõ ràng là đêm qua cậu đã cư xử cực kỳ vô lễ, cậu dám không chào hỏi tôi khi cậu rời đi, cậu nghĩ mình là ai vậy chứ? Khốn kiếp, làm việc gì cũng chậm chạp lề mề, có mỗi chuyện xuống dùng bữa thôi mà ngày nào cũng phải để tôi ngồi dưới này chờ đợi cậu!

- Tôi... tôi xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu ạ...

- Thân thì là con trai đấy, nhìn lại mình xem có chỗ nào mạnh mẽ cứng rắn không! Vài ngày trước thì để Kim Seohwa phỉ báng, bị cô ta đẩy ngã cũng chỉ biết câm như hến. Hôm qua thì lại đỏ mặt bẽn lẽn, định tỏ vẻ thẹn thùng mỏng manh như vậy cho ai xem?

- T-Tôi... hức, tôi không có thưa anh...

Choi Beomgyu em không hiểu rốt cuộc vì sao mà mới sáng sớm chạm mặt với hắn thì mình đã bị mắng nặng như thế. Vốn dĩ em cũng đã không kiềm chế được nữa mà liền bật khóc ngay tại chỗ.

Kang Taehyun nhìn đến thì lại cho rằng là em đang cố gắng để được mình thương hại.

- Khốn kiếp, tôi nói cậu mau nín! Định diễn trò khóc lóc để tôi thương hại cậu sao?

Càng nóng giận thì sẽ càng không tự chủ được hành động của chính mình. Ấy vậy mà Kang Taehyun lại còn giơ tay lên định đánh cả em.

- Cậu chủ...!

Bác Yoo ở cạnh đó cũng đã quan sát tình hình nãy giờ, bác lo rằng Kang Taehyun sẽ vì giận quá mất khôn mà động tay động chân với cậu nhóc kia.

Kang Taehyun cảm thấy bây giờ bản thân mình thật sự không ra dáng một người đàn ông đã có gia đình tí nào khi trong đầu hắn lại có ý định muốn đánh cậu nhóc trước mặt này.

Nhưng khi nhìn thấy em nhỏ đang rất sợ hãi mà giơ cả hai tay lên định đỡ lấy thì hắn mới như bừng tỉnh lại mà mạnh mẽ bỏ tay xuống rồi thở hắt một cái.

- Tôi nói cho cậu biết, Kang Taehyun tôi không dễ mềm lòng với cái thái độ giả nai đó của cậu đâu. Thôi diễn trò đi, trông ngứa mất chết đi được!

Nói rồi thì liền quay lưng bỏ đi, cũng sẽ không đưa em đến trường như hôm qua nữa.

Đợi khi hắn đã lái xe đến công ty thì bác Yoo cùng các dì người làm liền chạy đến và hỏi han em rất nhiều, mọi người còn đem khăn giấy đến mà lau nước mắt cho em bé.

- Lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ nóng giận đến vậy đấy. Chắc là công ty xảy ra chuyện gì đó căng thẳng lắm mới khiến cậu ấy nổi nóng đến vậy, làm Beomgyu của chúng ta chịu khổ rồi!

Chị Hwang vừa lau nước mắt cho em vừa nói, những người còn lại cũng thấy rất đúng mà hùa theo bênh vực cho em nhỏ của họ.

- Các cô đừng ăn nói xằng bậy, cậu chủ mà nghe được thì lại không hay đâu! Nào Beomgyu, cháu ăn chút gì đó rồi đến trường nhé?

- Dạ thôi, cháu không ăn đâu ạ. Cháu... không đói thưa bác!

Em nhỏ nói rồi lại lắc đầu tỏ ý muốn từ chối hết tất cả mọi thứ. Lúc này lại có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước vào nhà, cậu ta nhìn thấy em thì liền cất tiếng nói:

- Thưa cậu, tôi là tài xế của cậu Kang! Cậu ấy có dặn tôi sẽ đưa cậu đây đến trường đại học, không biết là cậu đã chuẩn bị xong hết chưa ạ?

- K-Không cần đâu, tôi đi xe bus là được rồi.

- Beomgyu à, không được đâu cháu. Cậu chủ mà biết được thì nhất định sẽ mắng cháu đấy!

- Bác Yoo à, chắc là không sao đâu bác. Chỉ cần mọi người đừng nói với anh ấy là được rồi ạ!

Choi Beomgyu nói rồi lại khẽ cười híp mắt, ý muốn mọi người đừng lo cho em nữa.

- Không được đâu Beomgyu à, để cậu tài xế đưa cháu đến trường đi. Nếu không, bác sẽ nói lại với cậu chủ đấy nhé!

Choi Beomgyu thật không ngờ rằng bác Yoo lại lấy Kang Taehyun ra để hù doạ cho em nghe lời như thế. Thế là em nhỏ cũng chẳng thể nào từ chối được nữa mà đành phải để tài xế của Kang Taehyun đưa em đến trường.

- Vâng, cháu chào mọi người cháu đi học ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top