Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chúng ta

turn on the music for a better reading experience

/mở nhạc để có trải nghiệm đọc tốt hơn!/

.....

Căn nhà của Thái Hiền giờ đây chìm trong sự im lặng. Vợ anh – chị Khánh – đã về nhà cha mẹ đẻ từ cả tháng nay. Trước đây, tiếng cười đùa của cả ba người trong nhà luôn vang lên mỗi buổi chiều, nhưng giờ không còn nữa. Không gian giờ chỉ toàn những khoảng trống nặng nề và ngượng ngùng. 

 Thái Hiền cảm thấy như một áp lực vô hình đang đè nặng lên mối quan hệ giữa anh và Phạm Khuê. Kể từ khi vợ anh rời đi, Khuê càng ngày càng tránh mặt Hiền, ánh mắt né tránh mỗi khi gặp anh khiến cả hai chẳng thể trò chuyện như trước kia nữa. 

 Một buổi sáng, khi Thái Hiền vừa ngồi xuống sân uống trà, thằng Minh đưa thư xuất hiện trước cửa. Nó đưa một lá thư từ nhà vợ anh – thư của chị Khánh. 

 "Thưa cậu, có thư từ nhà cậu lớn gửi đến," thằng Minh nói, cúi đầu đưa thư.

 Thái Hiền lặng lẽ nhận lá thư, đôi mắt anh hơi trùng xuống khi nhìn thấy con dấu của nhà vợ. Anh mở lá thư với lòng nặng trĩu. Nét chữ của chị Khánh hiện ra trước mắt anh, từng dòng chữ dường như cắt vào tâm can anh

"Hiền, 

Anh có lẽ đã đoán trước được nội dung bức thư này. Em đã ở nhà cha ruột được một thời gian, và có lẽ em sẽ không quay về nhà nữa.Em không hề trách anh, bởi vì em biết, từ lúc chúng ta cưới nhau, người anh yêu không phải là em mà là Khuê.Những ánh mắt anh dành cho Khuê, những cử chỉ dịu dàng mà anh dành cho người hầu của mình, tất cả đều nói lên sự thật mà anh không bao giờ dám thừa nhận với em.Hiền à, anh đã sống trong lo lắng, sợ rằng em sẽ tổn thương.

 Nhưng em đã hiểu tất cả từ lâu rồi. Em về nhà hôm đó, đứng ở cổng và nghe hết cuộc nói chuyện của anh và Khuê.Em biết tình cảm của cả hai, và em không trách. Tình yêu là không thể ép buộc, em mong anh và Khuê đừng sợ hãi mà bỏ lỡ định mệnh của mình. Em ủng hộ hai người.Đừng để định kiến xã hội làm lu mờ tình cảm chân thành. Hãy đối mặt với sự thật và tìm hạnh phúc của riêng mình.

 Khánh." 

 Thái Hiền đọc xong bức thư, tay anh run lên, gấp lại thư nhưng trái tim anh rối bời. Anh biết mọi điều chị Khánh viết trong thư là sự thật. Sự thật mà chính anh đã cố gắng lảng tránh, không dám đối mặt vì sợ làm tổn thương chị. Nhưng giờ đây, chị đã cho anh sự tự do–tự do để đối diện với cảm xúc thật của mình. 

 Tối hôm đó, Thái Hiền ngồi bên bàn đọc sách, trong lòng vẫn đầy cảm xúc sau khi đọc bức thư. Khuê bước vào mang theo chén trà như thường lệ. Tuy nhiên, sự ngượng ngùng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của Khuê. Hiền biết giờ là lúc anh phải đối diện với sự thật. 

 "Khuê," Hiền khẽ gọi, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cậu. 

 "Ngồi xuống đây đi."Phạm Khuê ngần ngại nhìn Hiền, rồi chậm rãi ngồi xuống. Không gian lặng thinh, chỉ có tiếng rì rào của gió đêm thổi qua cửa sổ. 

 "Em còn nhớ cái ngày anh hứa sẽ dạy em học chữ không?" Thái Hiền bắt đầu. 

 "Ngày đó, anh đã cảm thấy mình khác lạ. Cảm giác mà anh dành cho em không giống như dành cho một người hầu... Anh sợ rằng sẽ không thể thổ lộ vì những gì xã hội đặt ra."

 Khuê im lặng, đôi mắt cậu lóe lên một chút cảm xúc, nhưng vẫn né tránh ánh nhìn của Hiền.

 "Nhưng bây giờ," Hiền tiếp tục

 "Chị Khánh đã biết tất cả, chị ấy ủng hộ chúng ta."Lời nói đó khiến Khuê sững sờ. 

 "Chị ấy... biết rồi sao?" Giọng cậu khẽ run, đầy lo lắng. 

 "Phải, chị ấy biết. Hôm đó, chị ấy về và nghe hết cuộc trò chuyện của chúng ta. Chị ấy không trách chúng ta, ngược lại còn mong muốn chúng ta đối mặt với tình cảm thật của mình." 

 Khuê nhìn Hiền, trong đôi mắt cậu là sự hoang mang lẫn sự giằng xé nội tâm.

 "Nhưng... em không thể... Chúng ta không thể..." Khuê cắn chặt môi, giọng nói nghẹn lại."

 Thái Hiền vươn tay nắm lấy tay Khuê, ánh mắt anh tha thiết.

 "Anh đã sai khi không nói ra cảm xúc của mình sớm hơn. Nhưng giờ đây, anh muốn em biết rằng, anh luôn yêu em, ngay từ lúc bắt đầu. Anh không thể sống trong sự dối trá nữa."

 Khuê nhìn Hiền, nước mắt lăn dài trên má. 

 "Em... em đã luôn ghen tị với chị Khánh. Em tưởng rằng mình không bao giờ có thể chạm tới trái tim của anh." 

 Hiền kéo Khuê lại gần, vòng tay ôm lấy cậu. 

 "Em đã luôn ở trong trái tim anh, chỉ là anh không dám thừa nhận. Nhưng giờ đây, anh muốn chúng ta đối mặt với sự thật, dù có bao nhiêu định kiến đi nữa. Anh không muốn đánh mất em thêm lần nào nữa."

 Thái Hiền từ từ nâng cằm Phạm Khuê lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc im lặng, nhưng đầy cảm xúc. Trong một giây phút không thể kìm nén nữa, Hiền cúi xuống và trao cho Khuê một nụ hôn. 

 Nụ hôn đầy dịu dàng, nhưng cũng mãnh liệt như chính tình cảm mà cả hai đã chôn giấu bấy lâu.Khuê hơi bất ngờ, nhưng rồi cậu đáp lại, cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim mình hòa cùng nhịp thở của Hiền. 

Nụ hôn ấy không chỉ đơn thuần là sự gắn kết của hai đôi môi, mà còn là sự khẳng định mối quan hệ hiện giờ giữa họ–một tình yêu bị ngăn cản bởi định kiến xã hội, nhưng đã vượt qua tất cả để tồn tại.Khi hai người rời nhau ra, ánh mắt họ vẫn đong đầy tình cảm.

 "Em đã từng nghĩ, tình cảm này sẽ chẳng bao giờ có thể nói ra..." Khuê khẽ thở, giọng nói run run nhưng đầy nhẹ nhõm. 

 "Giờ thì em không cần phải giấu nữa. Chúng ta sẽ ở bên nhau, bất chấp mọi thứ," Thái Hiền thì thầm, nắm chặt tay Khuê. 

 Những ngày sau đó là những tháng ngày hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười của cả hai. Mỗi sáng, Thái Hiền dậy sớm để chuẩn bị cho công việc, nhưng trước khi rời nhà, anh luôn dành thời gian ngồi lại bên Khuê, dạy cậu những chữ mới, những đoạn văn khó mà cậu vẫn chưa thành thạo.

 Hiền từ lâu đã không còn coi Khuê như một người hầu, mà luôn đối xử với cậu như một người bạn, người đồng hành bên cạnh mình. Những bữa sáng nay trở nên khác biệt. Họ không còn né tránh nhau, mà thay vào đó là những nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt tràn đầy yêu thương. 

 Khuê vẫn miệt mài học hành. Mỗi buổi sáng sau khi Hiền rời khỏi nhà, cậu ngồi lại trên chiếc bàn nhỏ, cẩn thận viết từng chữ mà Hiền đã dạy. Cậu đã tiến bộ rất nhiều, không chỉ trong việc viết chữ mà còn hiểu thêm nhiều điều về thế giới, nhờ những bài học mà Hiền tận tâm truyền đạt.

 Cảm giác được học hành, được tiến bộ khiến Khuê hạnh phúc, nhưng điều khiến cậu vui nhất chính là thời gian ở bên cạnh Hiền.Buổi tối, khi Hiền trở về sau một ngày dài làm việc, Khuê luôn chờ sẵn với một tách trà nóng. Hai người ngồi bên nhau, trò chuyện về đủ thứ chuyện trên đời, từ những vấn đề nhỏ nhặt của cuộc sống đến những ước mơ lớn lao mà cả hai vẫn ấp ủ. 

 Thỉnh thoảng, họ cùng nhau ngắm trăng, ánh sáng dịu dàng của vầng trăng soi rọi xuống sân nhà, khiến mọi thứ trở nên thơ mộng hơn.Có những buổi chiều, Hiền dẫn Khuê ra ngoài đi dạo. Họ bước đi giữa những cánh đồng rộng lớn, nơi bầu trời trải dài vô tận. Gió thu nhè nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của cỏ non và đất ẩm. Hiền kể cho Khuê nghe những câu chuyện từ thuở ấu thơ, về những ước mơ và nỗi sợ hãi mà anh chưa từng chia sẻ với ai. 

 Khuê chăm chú lắng nghe, đôi khi mỉm cười, đôi khi im lặng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bình yên.Những lần Hiền giảng bài cho Khuê trở thành khoảng thời gian đặc biệt. Hiền vẫn nhớ những ngày đầu Khuê còn lúng túng với từng chữ, nhưng giờ đây, Khuê đã có thể đọc và viết thành thạo hơn.

 "Em giỏi lắm," Hiền khẽ khen ngợi, ánh mắt dịu dàng nhìn Khuê. 

 "Nhờ anh cả," Khuê cười, đôi mắt sáng lên niềm vui. 

 Thỉnh thoảng, khi vợ của Hiền vắng nhà, hai người dành thời gian quây quần bên nhau. Dù căn nhà trống vắng, nhưng sự hiện diện của nhau khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Những cái chạm tay nhẹ nhàng, những cái nhìn lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc khiến bầu không khí giữa họ càng thêm đậm đà. 

 --- 

 Thời gian trôi qua, tình cảm giữa họ ngày càng sâu đậm. Dù không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng mình đã thuộc về nhau từ lâu. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều quý giá, như từng giọt sương mai trong trẻo, tinh khôi. 

 Hiền, dù đã kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình, nhưng trái tim anh luôn dành cho Khuê. Những nụ cười, những ánh mắt mà anh trao cho Khuê đều chứa đựng tình cảm sâu sắc, mà chính anh cũng không thể chối bỏ. 

 Còn Khuê, dù biết rằng mối quan hệ của họ không dễ dàng, nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc chỉ cần được ở bên cạnh Hiền.Những ngày trôi qua giữa họ là những ngày tháng bình yên, khi không còn phải che giấu hay né tránh. Chỉ còn lại những tình cảm chân thành, những cái ôm ấm áp, và niềm tin rằng dù có ra sao, họ vẫn sẽ mãi ở bên nhau

..... 

 ngapz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top