Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.🎊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường Taehyung đưa Jennie về nhà, cô suy tư hồi lâu, vẫn hỏi ra thành lời: "Cậu muốn tôi làm bạn gái cậu sao?"

"Tôi còn tưởng cậu xếp tôi vào bạn giường đấy." Taehyung lái xe nghiêm túc, cũng không nhìn cô.

"Cũng không phải không được, nhưng mà phải xem biểu hiện của cậu đã..." Taehyung vừa dứt lời,Jennie liền buột miệng thốt lên, "Từ từ cậu nói gì cơ?"

Thực hiện đươc ý đồ, Taehyung cười xấu xa: "Vậy thì để tôi theo đuổi cậu lần nữa, mười mấy năm như vậy rồi, thêm một chốc cũng không muộn. Tôi nhất định sẽ biểu, hiện, thật, tốt."

... Người đàn ông này rốt cuộc còn có thể ấu trĩ đến mức nào đây.

Trong mười mấy năm của Taehyung, thật sự là Jennie không có cảm giác gì. Bọn họ học cùng một lèo từ tiểu học cho đến cấp ba, tận đến đêm qua, cô mới biết được Taehyung thích mình. Loại cảm giác này, thật quá viển vông. Rốt cuộc nên nói anh che giấu quá tốt, hay là cô chậm hiểu quá?

Năm lớp bốn, chủ nhiệm lớp thay đổi cách xếp chỗ, thực hiện một đợt đổi chỗ lớn. Quan hệ bàn trước bàn sau của bọn họ cũng biến mất, điều duy nhất còn lại, là đứng song song lúc xếp hàng.

Hồi tiểu học, những cuộc đi tham quan luôn diễn ra như một thông lệ, vì lo lắng vấn đề an toàn nên cũng không đi quá xa, cũng không có nhiều thứ thú vị.

Lần đó đi tham quan một vườn cây ăn quả, khoảng cách giữa các điểm tham quan không xa, nên mọi người xếp hàng đi.

Trong lúc đi đột nhiên Jennie rất muốn lấy bình nước của mình, đứng đằng sau cô bé là một cô bạn có thành tích tốt nhất lớp, cô bé liền nhờ cô bạn kia rút hộ bình nước bên cạnh ra, cô bạn kia không nói gì cũng không làm gì cả. Jennie tưởng cô bạn không nghe rõ, liền quay đầu sang bên cạnh lặp lại.

Đến tận lúc cô bé nói đến khô miệng, cô bạn kia vẫn y như cũ. Cuối cùng, Jennie từ bỏ, nhưng cô bé vừa quay đầu lại, liền đâm thẳng vào một cột điện, vang lên một tiếng "đùng". Cô bé một tay che lại chỗ đầu bị đâm, "Au" một tiếng.

Taehyung bên cạnh trông thấy toàn bộ sự việc, nhưng không làm gì cả, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Lúc đó Jennie cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng cô bé thấy biết ơn vì cậu bé không mượn chuyện này mà người nhạo sự ngu ngốc của mình.

Sau khi tới địa điểm, hướng dẫn viên du lịch thông báo mọi người bắt đầu thời gian hoạt động tự do, lúc này Jennie mới ngồi xuống cạnh bồn hoa rồi lấy bình nước của mình ra.

Uống nước xong Jennie định rời đi, lại bị một giọng nói quen thuộc giữ lại: "Còn đau không?"

Theo sau đó, một thứ lạnh lạnh áp lên trán cô bé, Jennie bắt lấy nhìn, là một chiếc khăn giấy được nhúng nước lạnh.

"Lúc đi đường phải để ý phía trước." Taehyung không chờ cô bé nói chuyện, "Đương nhiên tớ cũng hiểu được có lẽ cậu thật sự khát nước."

Lời cảm ơn bị chặn lại trong miệng, Jennie băn khoăn không biết rốt cuộc có nên nói cho cậu bé biết thật ra lúc đó cô bé không khát, chỉ đơn thuần muốn cầm bình nước trong tay mà thôi.

Đúng vậy, khi đó cô bé thật khó nói trước mặt Taehyung thông minh sớm.

Nhớ lại chuyện mất mặt như vậy, Jennie lấy tay che mặt, nghẹn ngào thở dài: "Trời ạ."

Ánh mắt thoáng liếc nhìn động tác của cô, Taehyung ngầm hiểu cô lại đang nghĩ đến gì đó, không khỏi tò mò: "Đang nhớ tới chuyện gì vậy?"

"Hồi tiểu học lúc tôi đâm đầu vào cột điện, xong lúc cậu chườm lạnh cho tôi, tôi đã nghĩ xem có nên nói cho cậu biết thật ra tôi không khát, chỉ là đột nhiên muốn cầm bình nước." Jennie phun ra sự thật như đậu, "Còn đang nghĩ cậu thật tự cho mình là đúng."

Nghe được câu trả lời như vậy, Taehyung cũng không bất ngờ, khẽ cười một tiếng: ", cậu thật thú vị."

"Hỏng rồi hỏng rồi, tôi với cậu là bạn học mười hai năm, còn có biết bao nhiêu những chuyện như này." Jennie suy sụp túm tóc.

Tận đến lúc xuống xe tạm biệt Taehyung, cô vẫn còn đang tự ghét bỏ mình.

---------------

Jennie thêm bạn tốt với Taehyung từ trong nhóm của lớp trưởng, anh chấp nhận rất chậm. Sau một lúc liền nhắn tin xin lỗi: 『Xin lỗi, hôm nay hơi bận rộn.』 kèm theo một tấm ảnh chụp bàn làm việc.

Bàn làm việc chất đầy đồ vật còn coi là ngăn nắp, các tập tài liệu đều được phân loại sắp xếp gọn gàng, trừ cây bút đang sử dụng, đống bút còn lại đều nằm yên trong ống đựng bút.

Jennie biết anh hơi khiêm tốn. Taehyung tốt nghiệp đại học chính trị, có bằng thạc sĩ luật, hiện tại là luật sư hành nghề với hai năm kinh nghiệm làm việc. Mặc dù không bận như nhóm trâu bò, nhưng với vốn hiểu biết của Jennie đối với anh, chắc chắn cũng là người có chí tiến thủ.

So sánh với cô ở trong một đơn vị doanh nghiệp... Hầy, sự khác biệt giữa người và người đôi khi lại lớn đến vậy.

Cô vội nhắn trả lời anh 『 Không sao, cậu làm việc trước đi, không cần nhắn lại với tôi. 』 sau đó, liền tiếp tục ngây ngốc nhìn máy tính trên bàn.

Đó là câu truyện từ rất lâu rồi, một ngày nọ,Jennie, người luôn luôn có thành tích tầm trung, bỗng dưng viết một bài văn ngắn đặc biệt hay, khi đó giáo viên ngữ văn sẽ đem bài văn hay nhất mỗi kỳ yêu cầu học sinh in ra, rồi tới cuối kỳ sẽ đóng thành tập san phát cho mỗi bạn học một quyển.

Jennie rất thích quá trình đóng tập san này, bởi sẽ được bỏ tiết học một cách quang minh chính đại. Lúc ấy mỗi bàn trên cùng sẽ có một chồng giấy A4 dày cộp, chậm rãi truyền từng tờ một từ bàn đầu xuống bàn cuối, một tập bài văn xuất sắc của lớp cứ như vậy mà ra đời.

Vào mùa đông lần đó, thời tiết hanh khô làm bàn tay Jennie có chút nứt nẻ, mà cô vẫn luôn quên bôi kem dưỡng da tay. Mép giấy mỏng lúc này trở nên vô cùng sắc bén, sượt cắt ngón tay cô. Trong lúc đợi tờ tiếp theo, cô hơi nhéo vết cắt, máu lập tức chảy ra.

Taehyung bên cạnh liếc nhìn cô một cái, liền thấy cô ngậm ngón trỏ của mình để cầm máu. Là một cô gái, mà đến giấy ăn cũng không mang theo.

Thấy tờ tiếp theo sắp sửa truyền tới lượt cô, Jennie sốt ruột vươn tay trái không thuận ra xong lại chạm phải bàn tay Taehyung đang duỗi ra cùng lúc đó, cảm giác ấm áp làm cô lui lại như điện giật, trơ mắt nhìn anh cầm xấp giấy lấy cho mình một tờ cô một tờ, rồi truyền tiếp cho bạn học.

Xong một loạt thao tác, Taehyung lấy tờ giấy ăn ý bảo Jennie lau tay: "Để tớ lấy đi, cậu đừng nhúc nhích."

Lúc đó, cô chỉ cảm thấy cảm giác thật kỳ diệu vì hiếm khi anh không mở miệng giáo huấn cô, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

"Cảm ơn, sao hôm nay cậu lại tốt bụng thế." Jennie không để ý tới vẻ mặt phức tạp của anh, vui vẻ nói lời cảm ơn.

"Chị Jennie, có chuyện gì tốt à?" Cô bé thực tập sinh mới tới vách bên cạnh dùng giọng nói ngọt ngào kéo cô trở lại hiện thực, "Tăng lương? À... Không phải, nhìn vẻ mặt của chị, là đang yêu đương sao?"

Jennie cầm tập tài liệu cô bé đưa tới, xem sơ qua một chút, thấy không có sai sót gì, liền thu lại. Cô bé này rất nhanh nhạy, nhiều chuyện nói một hiểu mười, cũng không cần cô tốn nhiều công sức, chỉ là có chút thiếu tự tin. Jennie cũng vui vẻ tán chuyện với cô bé một hai câu, thử hỏi xem có ai không thích người thông minh khiêm tốn cơ chứ?

"Không phải đâu, em đừng đoán linh tinh." Cuối cùng còn không quên khích lệ sự tiến bộ của cô bé, "Chị thấy em không còn vấn đề gì đâu, lúc mới có chút sai nhỏ là chuyện bình thường."

"Vẫn là do chị Jennie hướng dẫn tốt." Cô bé không quên khen qua lại một chút.

Tới lúc gần tan làm, cô nhận được tin nhắn của Taehyung: 『Đi ăn cơm tối không?』lời ít mà ý nhiều thể hiện sự bận rộn.

hỏi địa chỉ công ty luật của anh, thấy ở gần đây, đoán rằng Taehyung ít nhất cũng phải một lúc nữa mới tan làm được, thế là cô quyết định đi bộ qua coi như thể dục luôn.

Nhưng mà cô đã quên mất hôm nay mình đi đôi giày mũi nhọn mới mua, chất da bò không hẳn là cứng, nhưng giày mới khó tránh khỏi bị cọ vào chân, lộ trình mười lăm phút mới đi được một nửa đã hơi muốn từ bỏ.

Cô nhìn bảng lịch trình của xe buýt, đúng lúc xe vừa rời khỏi, nếu muốn chờ chuyến tiếp theo chắc phải mười phút nữa. Jennie nghĩ ngợi, thấy còn không bằng đi bộ qua, vừa tốn thời gian lại tốn tiền.

Vì vậy ở cửa công ty luật, cái Taehyung nhìn thấy chính là vẻ mặt méo mó cùng dáng đi mất tự nhiên của Jennie.

Anh lặng lẽ thở dài, tới hiện tại rồi anh vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô bé ngốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top