Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.🎊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi lý trí Jennie quay trở về, Taehyung mới buông cô ra. Nhưng chuyện riêng của anh còn chưa được giải quyết, lại không nỡ giày vò cô, anh liền dùng tay cầm lấy dương v*t đang ngóc đầu đứng thẳng, vuốt ve lên xuống.

Thủ dâm ở trước mặt người mình thích, loại chuyện này là lần đầu tiên đối với Taehyung, nghĩ đến Jennie nhìn mình gợi tình như thế, vật trong tay không khỏi phình to thêm mấy phần.

Taehyung mắt nhắm hờ,hàng mi dài mảnh mai nổi rõ trên màu da và ánh đèn, làn da trắng trẻo hơi ửng đỏ, tràn đầy hương vị sắc tình.

Chỉ là nhìn anh như vậy, Jennie liền cảm thấy huyệt động mới được rửa sạch lại bắt đầu trở nên ướt át: "Em muốn..."

Nghe được giọng nói, Taehyung cụp mắt nhìn cô, liếc mắt một cái liền bắn tinh. Những chấm lốm đốm loang lổ trên bụng nhỏ của Jennie, dục vọng mới được phóng thích lại có dấu hiệu ngóc đầu dậy.

Jennie thấy thế rất hợp ý cô, vội vàng tới gần Taehyung dùng giữa chân kẹp lấy lạp xưởng của anh, cọ tới cọ lui dọc theo khe hở. Miệng nhỏ đầu khác cho qua hạt đậu, hai người đều khẽ rùng mình. Dịch trơn thấm vào cửa huyệt, đầu nấm chỉ chọc nông phía ngoài.

Được mấy lần lên xuống, Jennie liền ghé vào người anh không muốn động. Taehyung dựa lưng vào vách tường, duy trì tiết tấu, cảm giác mình sắp bắn, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra. Dịch trắng đục nhỏ xuống dọc khu rừng đen, thật là một cảnh tưởng khiêu gợi.

Hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường.

"Anh nói xem chúng ta có bị coi là túng dục quá độ không nhỉ?" Jennie ngửa mặt lên trên, hỏi Taehyung bên cạnh.

Taehyung duỗi tay nhéo khuôn mặt có chút trẻ con của Jennie: "Sống trọn khoảnh khắc, không phải lúc nào em cũng như vậy sao?"

Lời này vừa được nói ra, cô liền cảm thấy đôi khi có bạn đời thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Nhìn đi, hôm nay không phải tán chuyện gần chết sao?

Nhưng mà lời Taehyung nói không sai, từ nhỏ Jennie đã làm mọi chuyện theo ý mình thích.

Cô không thích học, bất kể là bài kiểm tra đột xuất hay kỳ thi báo trước,Jennie cũng nhất quyết không ôn tập. Cô từng bị chủ nhiệm lớp hồi tiểu học phê bình làm bài kiểm tra chỉ dựa vào trí óc thông mình của cô, ai cũng ôn tập đương nhiên xếp hạng của cô sẽ tụt xuống.

Bố mẹ cũng từng hỏi cô nếu giáo viên đã nói sẽ kiểm tra, tại sao cô không ôn bài? Cô ngẩng đầu đáp lại với vẻ thắc mắc: "Con làm kiểm tra là được tại sao phải ôn bài chứ?"

Trong mắt Jennie lúc nhỏ, chỉ cần cao hơn sáu mươi điểm là được, cũng không quan tâm thứ hạng cao thấp. Bởi vì đó là tiêu chuẩn để đạt, cô cố chấp cho rằng chỉ cần nó tồn tại đương nhiên nó phải có ý nghĩa. Nhưng mà trong một loạt chín mươi điểm, tám mươi điểm đã là cá biệt. Chỉ là cô chưa bao giờ quan tâm.

Chủ nhiệm lớp từng dùng từ ngây thơ để miêu tả cô, cảm thấy Jennie không hiểu ý những lời ông nói, nói trắng ra là mặt trí tuệ cảm xúc có chút chậm chạp.

Nhưng Jennie không phải cá, sao biết cá vui, cô chỉ cảm thấy vì ánh mắt người khác mà hy sinh thời gian chơi để đổi lấy mấy điểm, nó không đáng.

Tình trạng này vẫn tiếp diễn kéo dài cho đến hết thời sinh viên của cô, may ít nhất cô còn có tính cạnh tranh, tuy không sánh được nhưng ít nhất là một người tốt nghiệp. Jennie cứ sống cà lơ phất phơ như vậy hai bảy năm, đạo Trung Dung được cô thực hiện rất tốt.

Thế nhưng ai cũng sẽ phải trả giá vì những hành động của mình, cô bị phân biệt đối xử trong kỳ học để thi vào biên chức, cô không khỏi thắc mắc: Bây giờ đôi không phải một quyển, không phải tính ở trong một quyển sao?

Đôi khi những quy định người ta đưa ra thật vô lý, rõ ràng là một công việc rất đơn giản nhưng vẫn phải có bằng thạc sĩ. Hầy, có cầu ắt có cung. Người sống cả một đời, tốt nhất là nên sớm thích nghi với quy tắc kỳ lạ này.

"Hiện tại có chút khác biệt." Jennie quay đầu nhìn về phía Taehyung, nhân cơ hội sờ mó cơ bụng của anh một phen, "Anh sẽ ở bên em, đúng chứ?"

Tuy là giọng điệu dò hỏi những trong câu từ lại tràn ngập chắc chắn. Taehyung nhìn ảnh ngược chính mình trong con ngươi đen nháy của cô, gật đầu không chút do dự.

Đây sẽ là một đêm có những giấc mộng đẹp.

*****

Buổi sáng cuối tuần của Jennie, chìm trong tiếng chuông điện thoại của Taehyung.

Có vẻ vụ án lần này tương đối phức tạp, hoặc là có một số vấn đề nhỏ cần trao đổi với đương sự. Tóm lại là từ khi cô mở mắt ra cho đến lúc cô xuống quầy bán đồ ăn nhanh dưới tầng mua chút hoành thánh xong đi lên, anh vẫn đang nói chuyện điện thoại.

Thật ra Taehyung đang nghĩ về điều đó, anh nhìn mấy chiếc hoành thánh nhỏ Jennie để cho mình, vừa chuyên nghiệp trả lời khách hàng vừa bất lực nhún vai với cô.

Để có bát cơm, dù gì bạn cũng phải trả giá.

Taehyung thích sạch sẽ, nên phòng cũng sạch không có gì cần dọn dẹp. Jennie thu dọn bàn xong liền chỉ có thể ngồi không bên cạnh lướt di động, xem được cái hay ho muốn cười còn phải nhịn người để không quấy rầy anh.

"Jennie biết lái xe không?" Không biết Taehyung kết thúc cuộc trò chuyện dài dằng dặc.

Jennie không hiểu lắm đáp lời anh: "Em tạm coi là có bằng lái... Nhưng là..."

Cô còn chưa nói xong, tay chân đã loạn xạ miễn cưỡng bắt được chùm chìa khóa xe Taehyung ném tới: "Chốc nữa anh còn phải viết tài liệu, ngày hôm nay chắc là bỏ đi rồi." Anh nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, "Hiếm khi được thời tiết đẹp, em ở nhà với anh thì tiếc lắm."

"Nhưng mà sau khi em thi xong căn bản chưa từng lái xe... Hơn nữa không phải anh ghét người khác lái xe của anh sao?" Jennie hiểu anh chu đáo, nhưng kỹ thuật lái xe của cô thật sự không chắc chắn.

Taehyung mở quyển sổ của mình ra: "Là vợ anh thì không sao."

Sau khi Jennie hiểu ra, liền cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, còn cố ý đi rất lớn tiếng.

Trước kia sao cô không phát hiện ra anh mặt dày như vậy nhỉ?

Cô nơm nớp lo sợ lái xe đến công viên rừng không xa nhà lắm, trong đó có chỗ thuê xe đạp.

Jennie chọn bừa một chiếc, lên kế hoạch đạp vòng quanh công viên.

Đạp xe một chút vào trong, cô liền thấy một bãi cỏ lớn. Có rất nhiều người ngồi chơi nghỉ ngơi tại đó, trong đó có một số người còn thích thú trải khăn ra ăn dã ngoại. Tiếng nói cười mọi người hòa lẫn nhau, giống như không có phiền não gì.

Đi sâu hơn vào chỗ trung tâm là một quảng trường nhỏ, nơi có thể cho chim bồ câu ăn. Jennie trông thấy một số đứa trẻ cùng bố mẹ đang vươn tay với mấy hạt ngô chờ bồ câu bay đến.

Trong số đó có một cô bé buộc tóc sừng hai bên hơi sợ hãi, liền đặt túi hạt ngô xuống đất. Đâu ngờ không khống chế được lực, toàn bộ hạt ngô trong túi đổ ào ra. Nhất thời, một đám bồ câu vây quanh chân cô bé, cô bé sợ tới mức không thể nhúc nhích, đứng im tại chỗ nhìn mẹ cô bé đằng xa với ánh mắt cầu cứu.

Jennie nhìn cô bé, không khỏi nhớ tới lúc cô còn nhỏ cũng giống hệt cô bé, loại cảm giác vừa yêu vừa sợ này thật ra vi diệu.

Cô đạp xe thẳng tới rìa hồ trong công viên, tìm một bóng cây đại thụ rồi ngồi xuống, Vì có nước, nơi này lại càng thêm mát mẻ.

Jennie không biết bơi, nhưng rất thích vầy nước. Rừng cây nhỏ sau sân thể dục trường cấp hai cũng có một cái ao nhỏ, khác với vẻ trong vắt của ao hồ công viên, nước nơi đó bẩn đục vì đáy hồ nhiều bùn đất, dù trong đó không có cá, nhưng vẫn được các học sinh yêu thích.

Mỗi lần đến lớp thể dục, sẽ có rất nhiều bạn học tập trung xung quanh hồ.

Lần đó có một nhóc quỷ gây sự lớp bên cạnh lấy vợt cầu lông vớt một con cá hồng nhỏ lên, đi đến bờ ao bên kia. Còn Jennie đáng thương, đúng lúc đó đi tới bên cạnh, đột nhiên bị giật mình vì con cá quẫy trong cốc nước đột ngột xuất hiện trước mặt, cô bước hụt.

Thời điểm con người gặp phải nguy hiểm, luôn là làm theo bản năng của mình.

Trong nháy mắt không đứng vững, Jennie vươn tay túm bừa bên cạnh, đến khi cô nhận ra cái cô túm lấy là người thì có buông tay cũng không kịp nữa rồi.

Tận lúc cô đứng lên khỏi hồ nước nông, lúc nhận ra người bị mình kéo xuống chính là Taehyung, Jennie nghĩ anh nhất định là cực kỳ hận cô.

Hai người lội nước trèo lên bờ, các bạn cùng lớp đứng vây quanh đã tốt bụng gọi cô giáo chủ nhiệm tới. Cô ấy nhìn bọn họ sững sờ, không còn gì để nói, đưa điện thoại mình ra bảo bọn họ gọi phụ huynh đến đón đưa về thay quần áo.

Cuộc điện thoại của Taehyung nhanh chóng kết thúc, nhưng bố mẹ Jennie lại luôn tuột xích ở thời khắc quan trọng. Đến lúc mẹ Triệu tới trường rồi, điện thoại cô vẫn còn chưa được nhấc máy.

Mẹ Taehyung là một người phụ nữ thời thượng vui tươi, thấy con trai mình bị nước chảy tong tỏng, vẻ mặt bà lộ vẻ muốn cười nhưng không thể cười, Jennie thấy mặt Taehyung đen đi vài phần.

Cứ ướt sũng đứng hóng gió chờ đợi cha mẹ không đáng tin cậy nghe điện thoại cũng không phải là cách hay, giáo viên chủ nhiệm nhờ mẹ Kim có thể lo cho cả Jennie không, và được đồng ý rất vui vẻ.

Trên xe, mẹ Kim bắt đầu hỏi chuyện: "Con trai, con làm gì mà lại ở chỗ đó?"

"Con muốn nhắc bọn họ đừng đến gần hồ nước, rất dễ bị ngã xuống." Taehyung nói xong liếc bên cạnh một cái.

Cô chỉ có thể đáp lại anh bằng một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Mẹ Kim cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng: "Không ngờ lần đầu tiên con bị gọi phụ huynh thế mà lại là vì rơi xuống nước, ha ha ha ha ha..."

Jennie quay đầu nhìn cảnh quan ngoài cửa sổ, tránh tiếp xúc bất cứ ánh mắt nào với Taehyung.

Cũng may nhà Kim có hai phòng tắm, chứ không sợ là Taehyung còn phải chịu lạnh trong một lúc nữa.

Mẹ Kim lấy ra hai bộ quần áo, bảo Taehyung đưa một bộ cho Jennie.

Cô bọc khăn tắm mở cửa phòng tắm, lúc đó cô gái nhỏ đang trong tuổi dậy thì, có thể nhìn ra được một chút đường cong mơ hồ. Taehyung nhét vội quần áo vào tay Jennie, liền quay đầu rời đi.

Jennie chỉ cho là anh còn đang giận chuyện mình kéo anh xuống nước, cũng không nghĩ nhiều.

Hai người vừa thay quần áo xong liền bị mẹ Kim đưa về trường tiếp tục đi học.

Chuyện này vẫn luôn bị toàn bộ học sinh bàn tán hăng say, bởi vì không ai ngờ tới sẽ có người thật sự ngã xuống. Mãi đến khi Jennie lên cấp ba, cô bị một bạn nữ cùng lớp hỏi chuyện hồi cấp hai có phải hai người rơi xuống nước, cô mới biết được mình nổi tiếng như vậy.

Thấy trời dần tối, Jennie bắt đầu quay về nhà.

Taehyung nghe thấy tiếng mở cửa, dừng động tác đánh máy lại ngẩng đầu: "Về rồi sao, đi đâu chơi vậy?"

Jennie không nóng vội trả lời anh, mà tò mò chỉ chỉ kính trên mắt anh: "Anh bị viễn từ nhỏ sao?"

"Kính không độ, dùng để ngăn ánh sáng xanh." Taehyung tháo kính xuống, đi tới, "Còn chưa trả lời anh đi chơi đâu thế?"

Jennie bị anh ôm lấy: "Đến công viên rừng gần đây, nhớ lại chuyện anh với em cùng bị rơi xuống nước hồi cấp hai."

"Để anh đoán... Lúc đó chắc chắn là em nghĩ anh ghét em lắm lắm." Taehyung duỗi tay chỉ chỉ môi mình, "Từ nhỏ đến lớn anh thế mà một lần đó bị gọi phụ huynh, em không định bồi thường anh một chút sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top