Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Tái sinh

Kim Thạc Trân nhìn chằm chằm vào chiếc gương kiểu cổ xưa ngả vàng đến chói mắt. Suối tóc đen óng thả mượt thả dài hờ hững trên vai tới tận thắt lưng, mĩ miều khôn tả, đôi mắt phượng dài, tròng mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng, mang một màu đen sâu thẳm khó dò, sống mũi cao thẳng, đôi môi mọng, hợp lại một nơi lại thành khuôn mặt đẹp đến chói mắt nhưng lại mang nét u buồn phảng phất.

Đẹp là thế nhưng lại mang theo một cục u thật lớn trên trán, suối tóc dài cũng không thể che được vết bầm đến thâm tím kia, Kim Thạc Trân âm thầm thở hắt ra, tay thử đưa tới vết thương kia, đau nhói. Thoáng chốc y bỗng nghe không chỉ nơi trán kia mà cả người đều đau nhức không chừa chỗ nào, Kim Thạc Trân thở dài, lết người về chiếc ghế giữa phòng.

Cả thân thể y truyền đến một trận choáng váng, gần như muốn ngã quỵ. Âu là cũng may mắn rồi, y vốn còn nghĩ là chết chắc.

"Vương gia? Người đã tỉnh?" Một thanh âm thất thanh từ ngoài truyền vào, nghe sao như tin báo trời hạn đã có mưa rào, tràn ngập vui mừng không tưởng. 

Kim Thạc Trân mờ mịt nhìn người lao từ ngoài vào, người kia khóe mắt rưng rưng, vội vã nói. "Nô tài còn nghĩ người sẽ chẳng tỉnh nữa! Vương gia, người sao vậy?" Lại Tử Lưu hốt hoảng, mau chóng chạy lại đỡ Kim Thạc Trân trở lại giường. "Vương gia mau về giường nằm, để nô tài gọi đại phu tới cho người!"

Kim Thạc Trân yếu ớt gật đầu, nhìn qua cũng biết y bây giờ một chút sức lực cũng không có.

Lại Tử Lưu phân phó hạ nhân chăm sóc Kim Thạc Trân mấy câu rồi chạy vọt đi mất. Kim Thạc Trân nằm trên giường, mờ mịt nhắm mắt, thế nhưng cũng nửa tỉnh nửa mê, không ngủ nổi.

Kim Thạc Trân mê man nhìn căn phòng, quả thật là phòng y sống từ lúc nhỏ đến giờ, vậy mà trông cũng xa lạ đến thế. Chắc do lang bạt vui chơi ngoài kia nhiều quá rồi.

Đồ đạc trong phòng đều là những thứ hảo hạng, sang trọng vô ngần. Hơn thế nữa dường như chủ nhân căn phòng này còn rất ưa khoa trương khoe của, thứ nào cũng đều nạm vàng nạm ngọc hết sức lố bịch, không có lấy nửa phần tao nhã mà đều bị dát các loại đá quý tới chói lóa mắt. Kim Thạc Trân mơ màng trở mình, liền cúi xuống xem, chăn đắp lên thân y cũng mang màu sắc đỏ chóe như chăn tân hôn của các đôi uyên ương, đệm cũng không hề khác gì, thêu đủ các loại hoa cỏ lòe loẹt.

Thật đúng là không mấy bình thường.

Kim Thạc Trân còn đương mê man bỗng bật ra một nụ cười nhạt. Vị đại phu kia đã đến, tay cầm hòm thuốc hớt hải chạy đến, cúi đầu chào y rồi không nhiều lời lập tức bấm mạch. Kim Thạc Trân cũng không còn hơi sức đâu kháng cự, để yên cho hắn bấm, trong chốc lát bỗng nghĩ chuyện mình nên giải thích sao cho phải.

"Mạch tượng rất ổn định, tuy rằng giờ sẽ bị sốt cao vài ngày nhưng uống thuốc rồi sẽ khỏi, là hiện tượng cuối của độc dược này. Vương gia đã trở về từ cõi chết rồi! Trúng độc nặng như thế, lại còn lĩnh không ít chưởng, vương gia thực sự đức thọ vô biên!"

Kim Thạc Trân nghe thế cũng có chút ngoài ý muốn, cái gì mà đức thọ vô biên, y mới có hăm ba thôi đó! Nhưng Kim Thạc Trân mệt mỏi, cũng chẳng thèm quản, chỉ thở hắt ra.

Lại Tử Lưu lại ngược lại, chẳng mấy để ý, liên tục cúi đầu cảm tạ đại phu rồi tiễn ông ra tận cửa, mãi sau mới thấy tay cầm một thang thuốc chạy vào.

"Vương gia." Lại Tử Lưu đưa thuốc cho một hai người bề dưới, lại nhanh nhẹn chạy về phía Kim Thạc Trân. "Vương gia, người mau nghỉ ngơi, hạ nhân sẽ mau sắc thuốc bưng lên cho người."

Kim Thạc Trân chỉ đành gật đầu rồi mau chóng thiếp đi cùng cả nội thương và ngoại thương.

Ba ngày trôi qua trong miên man cùng đủ loại dược, kết quả Kim Thạc Trân cũng có thể ra vườn ngồi ngắm cảnh thưởng trà được. Y thở dài, chuyện kia dường như mới chỉ như ngày hôm qua. Hôm đó y về khuya, kết quả ngay giữa kinh thành náo nhiệt như thế, bị mươi tên giang hồ vây đánh, bị bọn họ chuốc độc dược, đang trong trận chiến thì cả người nhói lại, vận công cũng khiến đầu óc xây xẩm, tứ chi đau tức, trong chốc lát liền ngã quỵ. Sau đó bị bọn họ vây lại đánh, khiến y cứ nghĩ sẽ chết tại đây rồi. Không ngờ lại vẫn có thể sống sót. Độc dược trong cơ thể vẫn chưa thể tan hẳn, cả người y vẫn ê ẩm không thôi, hễ động tay chân là lại một phen đau nhói.

Y vốn cũng không ngờ, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, đường đường kinh thành mà có người dám hạ thủ một vương gia là y. Tuy y đi gây họa cũng nhiều, nhưng sợ rằng người dám làm vậy với y, vốn chỉ có một.

Còn ai ngoài hoàng thượng?

Kim Thạc Trân nhìn bộ bạch y trên người, y chỉ đơn giản động một chút, máu đã sớm thấm ra vương một mảnh đỏ thẫm trên làn lụa trắng mỏng manh. Y bộ dạng tiều tụy, gọi Lại Tử Lưu tới giúp mình vào phòng thay băng bó, liền hạ lệnh. "Mai ta sẽ tiến cung, chuẩn bị cho tốt."

Lại Tử Lưu hốt hoảng. "Vương gia, người vừa mới hồi phục..."

Kim Thạc Trân không nói, đưa ánh mắt liếc nhìn Lại Tử Lưu, hắn không hó hé một lời, lập tức một lời vâng hai lời dạ, vội vàng lui xuống.

Ngày hôm sau, quả nhiên chưa chờ y xuất môn, hoàng thượng đã phái người tới tận cửa mời y vào cung. Lại Tử Lưu trợn mắt, nhìn Kim Thạc Trân vẫn bình thản, vừa hờ hững gật đầu với kẻ loan báo, vừa chầm chậm khoác áo ngoài.

Lại Tử Lưu trong lòng thầm bội phục vị vương gia của mình. Tại sao từ ngày y từ cõi chết trở về liền thay đổi như thế? Trước đây y vốn chỉ vui chơi đàn đúm cùng đám vương tử trác táng, lúc nào cũng có mặt tại kĩ viện, ăn ngủ nghỉ, thậm chí qua cả đêm tại đó, uống rượu cùng mỹ nhân thâu đêm suốt sáng, ở kĩ viện còn nhiều hơn ở vương phủ. Khi mà không ở kĩ viện thì bộ dạng cũng hết sức khó coi, hầu hết là say xỉn, không thì cũng là ngu ngốc, xuồng sã.

Vậy mà giờ, Kim Thạc Trân ánh mắt sắc lạnh, nói lời nào đều thâm trầm lời đó. Qua hai tuần sinh tử đó, y đã từ người này biến thành người khác sao? Hay là vốn y đã là người như vậy? Lại Tử Lưu hơi ngẩng lên nhìn Kim Thạc Trân, ngày thường y phục sặc sỡ trêu hoa ghẹo nguyệt, giờ đây y một thân lam y, càng tôn lên nước da trắng có phần xanh xao của y. Gương mặt tuấn mĩ giờ đây nhợt nhạt vì độc tính, nhưng ánh mắt lại vạn phần tinh anh không vướng chút yếu mềm.

Kim Thạc Trân một thân lạnh ngạo cứ thế lên kiệu vương phủ, tiến vào hoàng cung. Lúc y tới đương lúc bãi triều, các quần thần đang trên đường trở về phủ, nhìn thấy y tiến tới, liền cung phụng cúi đầu chào. "Vương gia."

Tuy trên mặt họ không nói nhưng trong lòng cũng âm thầm thất kinh, vị vương gia này những tưởng đã chết nhưng rồi lại sống lại đi đứng bình thường. Bọn họ vốn cũng không để một vị vương gia tầm thường như thế vào mắt, nhưng giờ thấy y một thân khí chất bừng bừng, ánh mắt tiêu ngạo như có như không, bỗng chốc khiếp sợ mà phải nghĩ ngợi sâu xa hơn.

Tên vương gia kia, tuy chỉ là một vị vương gia không đáng kể đến, lại còn chẳng ra gì, suốt ngày lui tới kĩ viện. Thế nhưng tốt xấu gì cũng là em trai đương kim hoàng thượng, hành thích y chắc chắn không đem lại việc gì tốt đẹp, chỉ có bất lợi. Hơn nữa y bất quá cũng chỉ đi chơi bời, chẳng ảnh hưởng được đến ai. Nghĩ đi nghĩ lại, người lộ liễu ám sát Kim Thạc Trân như thế, chỉ có hoàng thượng. Mà người khiến hoàng thượng khinh suất như thế, chắc chắn cũng không phải kẻ tầm thường.

Bọn họ trong chốc lát lạnh gáy, không lẽ bao năm tháng qua đã thực sự bị tên vương gia chỉ được cái mẽ ngoài đẹp đẽ này gạt hay sao? Xem ra, y vốn không chỉ có cái mặt. Kim Thạc Trân không như mọi ngày giả lả trêu đùa các đại thần, chỉ đơn giản hữu lễ cúi đầu chào lại rồi nhanh chóng nói hoàng thượng tìm có việc, bỏ đi ngay.

Các đại thần âm thầm trao đổi ánh mắt, hoàng thượng tìm y, e rằng chỉ để lật bài ngửa đi.

Kim Thạc Trân cũng không phải không nghĩ đến điều này, trái lại đã chuẩn bị tâm lí. Đã phái người tới hành thích y như thế, hoàng thượng hẳn cũng biết y chớp mắt cũng có thể nghĩ ra, những đại thần kia, trong vài giây cũng sẽ nghĩ ra, giết y không thành, phải đến lúc phế y rồi.

Hoàng thượng vẫn tọa trên long ỷ, bộ dạng dường như đang chờ Kim Thạc Trân. Y bước vào, quỳ rạp nói vài câu rồi đứng dậy, hoàn toàn duy trì im lặng. Hoàng thượng cũng không làm khó y, lên tiếng trước. "Thương thế của hoàng đệ ra sao rồi?"

"Đa tạ hoàng thượng ân điển. Thần trúng độc cũng không nặng." Y nói, mí mắt hơi rũ, lộ ra đôi vẻ hờn dỗi kinh diễm, thế nhưng vào mắt hoàng thượng lại hoàn toàn trở thành cảnh cáo, đe dọa.

"Đều tại ta không an bài tốt người bảo hộ hoàng đệ, khiến ngươi kinh sợ rồi."

Kim Thạc Trân cúi đầu, trong đáy mắt che đi cảm xúc khinh miệt. Hoàng thượng có vẻ cũng không phát hiện, lại nói tiếp. "Lần này ngươi vất vả rồi. Ta sắc phong cho ngươi làm."

Kim Thạc Trân hoàn toàn không giấu được ngạc nhiên trong mắt, liền vội vã rũ mi mắt xuống che giấu, sắc phong? Kim Thạc Trân nhếch mép cười, cái chức quan kia nghe có vẻ cũng không tồi thế nhưng lại là quy trách nhiệm về một vùng, hoàn toàn là đuổi y thật xa ra khỏi kinh thành, phong tỏa mọi liên kết của y tới đây. Hơn nữa, chức quan kia hoàn toàn hữu danh vô thực.

Kim Thạc Trân hoàn toàn không để vào lòng mấy lời có cánh hoàng thượng tiếp tục nói, cứ thế đáp ứng, lại nghe tiếp thời hạn ở lại kinh thành của y chỉ còn vài ngày. Cũng chẳng hề gì, dẫu sao, Kim Thạc Trân cũng không hề quan tâm nơi thành đô này.

Kim Thạc Trân vừa trở về được một buổi, dọn được đống sách và tranh vẽ trong phòng đã nghe nô tài bẩm báo tướng quân Kim Nam Tuấn cầu kiến, nghe nói còn mang theo thật nhiều đồ lễ. Xem ra đã nghe tin nhanh như vậy, Kim Thạc Trân không có chút nào ngoài ý muốn, liền đĩnh đạc bước về đại đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin