Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Kim Thạc Trân hơi mỉm cười, vẻ mặt kiều diễm động lòng. "Thân giáo chủ khéo đùa. Tại hạ nào dám tin." Thân Đông Tử chỉ kịp mở miệng, đã bị một âm thanh khác cắt ngang gọi tên, hắn qua loa chào hỏi rồi biến mất hút.

Chốc lát trong vườn chỉ còn lại sự có mặt của Kim Tại Hưởng cùng Kim Thạc Trân. Kim Thạc Trân trong chốc lát thấy hắn không có ý gì định nói chuyện với mình, đang toan quay về thì lại nghe hắn lên tiếng.

"Ngươi sẽ đi cùng Thân giáo chủ chứ?"

Kim Thạc Trân ánh mắt lúc này mới chú tâm nhìn về phía Kim Tại Hưởng. Bình thản nói. "Ngươi thực sự nghĩ hắn sẽ đón ta đi?"

"Không biết. Hắn rất ngẫu hứng."

Kim Thạc Trân hơi nhìn Kim Tại Hưởng. Hắn là đang trả lời câu hỏi kia của y hay là đang đưa ra... lời cảnh báo? Ngẫu hứng, từ này không phải là còn có thể hiểu theo nghĩa thâm sâu khó dò hay sao? Kim Tại Hưởng rốt cục là chỉ đơn thuần nói Thân Đông Tử ngẫu hứng điên khùng hay ý muốn nói hắn thâm sâu khó dò giả điên giả dại?

Kim Thạc Trân còn suy nghĩ, đã thấy bóng Kim Tại Hưởng khuất dần đằng xa.

Thực lòng mà nói, rốt cục những chuyện vừa rồi là ra sao, Kim Thạc Trân dù nhấc mi mắt cũng có thể đoán ra. Y dù vốn luôn giả điên giả dại không màng thế sự nhưng vẫn cứ là quần thần của hoàng thượng, chuyện hiển nhiên như hoàng thượng muốn kìm hãm thế lực giang hồ dù muốn hay không cũng tới tai y.

Mấy loại chuyện trẻ con đi chia rẽ nội bộ thế này, có lợi sợ là chỉ có hoàng thượng. Kia mà y cũng không mấy để tâm, hoàng thượng tìm trăm ngàn kế giết y, nghe vậy, y thậm chí còn muốn giúp người giang hồ nói hết ra cho rồi. Nhưng kết cục cũng không làm thế được vì sẽ lộ thân phận. Thay vì đi lo chuyện bao đồng như thế, y có lẽ nên mà tìm cách sống sót đi đã.

Nói thì là không can thiệp, nhưng làm chim cò đứng giữa soi xét thì cũng không tránh khỏi. Kim Thạc Trân hơi nhếch môi, hoàng thượng lần này đối đầu cả một đám người hùm cọp như thế này, phần thắng sợ là chẳng hề cao.

Kim Thạc Trân hơi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài, trời đã sớm tối. Người đem thức ăn cho y đã tới, bàn ăn bày biện đơn giản nhưng thuận mắt, Kim Thạc Trân nhìn a hoàn kia rời đi, chầm chậm nhìn đĩa rau trên bàn.

Đôi môi đẹp hấp háy. "Xem ra rắc rối không ít."

Kim Thạc Trân hơi nhắm mắt, trong giây lát đưa tay hất đổ bàn ăn. Âm thanh chát chúa vang lên, thu hút sự chú ý của các phòng bên cạnh. Bao gồm cả Phác Chí Mẫn. Thế nhưng cũng chỉ có Phác Chí Mẫn phản ứng lại. Y bước ra, thái độ cũng vương chút lo lắng nhưng chỉ phảng phất tiến tới phòng Kim Thạc Trân.

Các phòng bên cạnh nghe Phác Chí Mẫn mở cửa, cũng mở cửa bước ra theo, bắt đầu tụ tập đám lớn trước cửa phòng Kim Thạc Trân.

"Có chuyện gì vậy, Trấn đệ?"

Kim Thạc Trân hơi nhìn đống đồ hỗn loạn dưới đất, hơi khêu mi. "Là ta lỡ tay."

Phác Chí Mẫn hiển nhiên không tin, đang toan cúi xuống xem xét một chút thì đã bị Kim Thạc Trân cắt ngang. "A hoàn ban nãy tới, là người của Như Huyền giáo?"

Phác Chí Mẫn khó hiểu, lúc sau mới bừng tỉnh. "Ta không có phái a hoàn tới đưa cơm cho ngươi."

Nói rồi cúi xuống ngửi một chút, tím mặt kết luận. "Có độc dược."

Kim Thạc Trân không đáp, nhìn chằm chằm đám rau kia.

"Người đâu, mau bắt a hoàn kia lại!"

Kim Thạc Trân nghe Phác Chí Mẫn một màn diễn kịch đến thành thục, trong lòng không khỏi cười thầm thế nhưng ngoài mặt vẫn toát ra vẻ lo lắng. Y tiếp tục cùng Phác Chí Mẫn diễn kịch thâm tình, lơ đãng liếc mắt đã thấy bóng dáng của Kim Tại Hưởng đứng đó, gương mặt vẫn băng sơn như ngày thường.

"Ta chắc chắn sẽ bắt được nha đầu đó, ngươi đừng lo, Trấn đệ."

Kim Thạc Trân hờ hững gật đầu, nhìn đám người ngoài kia xôn xao bàn bạc, chỉ riêng Kim Tại Hưởng như người ngoài cuộc, vẫn chỉ đứng đó chăm chăm nhìn thẳng Kim Thạc Trân.

Nhìn ra được tất cả, có lẽ chỉ có Kim Tại Hưởng.

Kim Thạc Trân hơi rũ mi mắt, nhẹ giọng. "Đa tạ Phác huynh. Tuy quý giáo đang gặp nạn nhưng có Phác huynh ở đây thật không còn phải lo lắng điều gì."

Phác Chí Mẫn miệng cười gượng với câu tâng bốc thập phần quá lố của Kim Thạc Trân. Nhìn qua biểu cảm thờ ơ kia của Kim Thạc Trân, Phác Chí Mẫn đã biết y đã vốn nhất thanh nhị sở rồi. Chuyện mình hạ dược Kim Thạc Trân, y chắc chắn sẽ ghim trong lòng.

Nhưng bất quá, cũng chỉ là y bất đắc dĩ, Phác Chí Mẫn cũng nào muốn đi hại sư đệ của mình, cũng là y không cách nào không nghi ngờ Kim Thạc Trân.

Những chuyện vừa xảy ra suy đi tính lại, hung thủ cũng không còn ai khác là hoàng thượng. Mà Kim Thạc Trân dù thế nào thì cũng chính là thất vương gia, em trai của hoàng thượng, cũng là một trong những vị quan triều đình. Có giời mới biết một màn kia có phải diễn kịch hay không, hay là bày kế để y nhẹ dạ đem Kim Thạc Trân lên Như Huyền giáo, gây đủ loại chuyện.

Hạ dược, cũng chỉ là mê dược đơn giản, ngủ một giấc sâu liền tỉnh không chút tổn hại.

Thế nhưng lại bị Kim Thạc Trân ngửi ra, một tay hất cả bàn.

Thực ra Kim Thạc Trân cũng có nghĩ tới, dược cũng chỉ là mê dược đơn giản, hay cứ làm ngơ uống quách đi cho rồi. Nhưng y dù có biết điều, hiểu biết tới đâu cũng chỉ là một người tuổi trẻ khí thịnh, lại còn là vương gia cao quý được chiều chuộng, hầu hạ, không tránh khỏi tự tôn cao.

Hơn nữa còn bị truy sát dồn ép đến nước cùng cực này, giờ lại còn không được tin tưởng, bị sư huynh hạ dược. Kim Thạc Trân đâm ra tức giận, một tay dồn hết sức đem cả bàn thức ăn hất xuống vỡ tan tành.

Làm xong Kim Thạc Trân cũng có chút ngoài ý muốn mà hối hận, nhưng việc đã làm, y không bao giờ hối hận hơn nửa giây. Nghĩ vậy nên cứ thế lạnh mặt nghe Phác Chí Mẫn một màn lo lắng cho an nguy của mình.

Hôm sau tỉnh dậy, lại không có chuyện gì xảy ra, thích khách cứ thế bình bình ổn ổn nghỉ đêm qua.

Thế này, mũi giáo kia của Điền giáo chủ và Phác Chí Mẫn lại thêm chút nữa chĩa về phía Kim Thạc Trân. Kim Thạc Trân nghĩ tới đây thở dài không thôi, mà giải thích ra sao, y lại nghĩ không ra. Bất quá, nếu may mắn Phác Chí Mẫn phái người theo dõi y, sẽ giải được oan.

Kim Thạc Trân dở khóc dở cười, y không ngờ có ngày mình lại mong được theo dõi thế này. Vừa thay y phục xong, Kim Thạc Trân còn đang suy nghĩ xem có nên ra ngoài gặp Phác Chí Mẫn nói chuyện hay không đã nghe tiếng gõ cửa.

Có lẽ là Phác Chí Mẫn tới xin lỗi y đi? Kim Thạc Trân thở ra một hơi, từng bước ra mở cửa.

Nhưng người đến quả thật vô cùng ngoài dự đoán của y.

Là Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng bước vào mặc kệ Kim Thạc Trân vẫn đang trân trối ở cửa, lúc sau mới hoàn hồn khép cửa lại, quay về ngồi xuống bàn, châm trà cho hắn.

Kim Tại Hưởng vẻ mặt vẫn thản nhiên không chịu mở miệng, thong thả chờ cho y rót trà cho hắn, mới chịu hé miệng. "Hôm qua ngươi bị hạ dược?"

Kiểu bắt chuyện gì thế? Kim Thạc Trân trong lòng mắng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, miệng thổi trà cho đỡ nóng. "Đa tạ Kim giáo chủ quan tâm. Tuy bị hạ vào thức ăn nhưng may mắn ta đánh đổ, vẫn chưa kịp ăn."

Đánh đổ? Rõ ràng là dồn hết sức lực đánh đi tới văng tung tóe khắp nơi. Kim Tại Hưởng thầm vạch trần, nhưng cũng chẳng nói, chỉ hơi gật đầu.

Kim Thạc Trân nhíu mày nhìn Kim Tại Hưởng chần chừ không chịu hé miệng thêm, cứ vậy ngồi uống trà tựa như tri kỉ thân thiết không cần nói gì chỉ ngồi ngắm đối phương. Y nghĩ sao cũng thấy không thích hợp, bèn mở miệng. "Không biết Kim giáo chủ tới đây có việc gì?"

Kim Tại Hưởng nghe hỏi mới thèm hạ chén trà xuống, nói. "Kim công tử là sư đồ của danh y Hán Thịnh Tú, vậy không biết ngươi có từng nghe tới Hoa đồ độc chưa?"

Kim Thạc Trân lúc này mới có phản ứng tích cực hơn đôi chút, y khêu mi, hạ chén trà xuống nhìn hắn.

"Chuyện này không phải Kim giáo chủ đi hỏi Phác công tử mới hợp lí hơn sao? Tại sao lại hỏi ta?"

"Vì chuyện này không thể hỏi Phác công tử."

Kim Thạc Trân ngạc nhiên. Y tuy cũng đoán ra, hỏi cũng chỉ để thăm dò, nhưng thật không ngờ hắn lại thừa nhận đến thẳng thắn như thế.

"Ra là chuyện không thể hỏi Phác công tử. Đến Phác công tử giáo chủ còn không tin, cớ gì lại tin tưởng hỏi ta?"

Kim Tại Hưởng bình thản nói. "Không phải ngươi nói muốn theo ta về Phong Hạc giáo sao?"

Kim Thạc Trân hơi nhíu mày, thâm ý của câu nói kia, gọi là tin tưởng y thì ít mà là để thăm dò y thì nhiều.

"Nếu ta nói biết thì sao, mà không biết thì sao?"

Kim Tại Hưởng lúc này vẻ bình thản mới dẹp đi một chút, khóe môi hơi nhếch. "Nếu biết, mà lại biết cách giải, ta có thể cân nhắc chuyện đưa ngươi về Phong Hạc giáo."

Kim Thạc Trân cũng hơi cười như không cười. "Chỉ cân nhắc thôi sao?"

Kim Tại Hưởng nhấp một ngụm trà, nhún vai hào phóng nói. "Sẽ đưa ngươi về."

Kim Thạc Trân càng nghe càng thấy khó tin, đôi mắt phượng hơi híp lại dài thành một đường. "Ngươi chắc chắn?"

"Quân tử nhất ngôn."

Dứt lời hắn đứng dậy, lưu loát dời khỏi phòng, đi còn đóng cửa lại cho Kim Thạc Trân. Kim Thạc Trân chăm chăm nhìn chén trà đối diện, đầu óc hết công suất mà suy nghĩ.

Kim Tại Hưởng vốn luôn lạnh nhạt thờ ơ với đề nghị của y, đã sớm khiến y không còn hi vọng gì, cũng đem chuyện chạy đến Phong Hạc giáo này ra sau đầu, cũng không còn đề cập chuyện này đến Kim Tại Hưởng hay Phác Chí Mẫn, Điền Chung Quốc. Tại sao bỗng nhiên hắn lại chạy đến tìm y mà đưa ra điều kiện để đưa y về như vậy?

Một là do Kim Tại Hưởng đang trúng Hoa đồ độc, hoặc là Phong Hạc giáo đang có người có quyền lực trúng độc, hoặc thậm chí cả giáo chúng đang bị loại độc này hành hạ. Dù là trường hợp nào thì có lẽ đó cũng chính là lí do Kim Tại Hưởng vốn thờ ơ chuyện chung tay của giang hồ chạy tới tận đây. 

------

Chúc mừng năm mới mọi người <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin