Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

"Tại sao?" Phác Chí Mẫn trước đây không phải người giang hồ, mới gần đây ở bên Điền Chung Quốc mới có chút kiến thức, nhưng cũng chẳng giữ chức vụ gì ghê gớm trong Như Huyền giáo, kiến thức thu thập thêm cũng không được bao nhiêu.

"Thích khách thân thủ tuy cao nhưng chẳng thực sự hại đến tính mạng ai, đều là cố tình khiến cho chúng ta có thể kịp thời cứu được, mà trong trường hợp không cứu được thì lại ra tay rất nhẹ nhàng."

Phác Chí Mẫn dường như bắt đầu hiểu ra, cười như không cười. "Ý ngươi là người này không có ý định giết ai, chỉ là làm để đạt mục đích nào đó?"  

Điền Chung Quốc gật đầu. "Mục đích đó cụ thể ở đây là li gián người giang hồ. Nhưng bất quá chút mánh khóe nhỏ nhoi này sao có thể qua mắt được các đại hiệp đây?"

Phác Chí Mẫn ý cười càng nồng đậm. "Ngươi là đang nói hoàng thượng dùng mánh khóe nhỏ nhoi?"

Điền Chung Quốc bật cười, lại gần Phác Chí Mẫn cười cười. "Bảo bối à, ngươi nói gì thế? Ta nào dám phạm thượng như vậy?"

Phác Chí Mẫn cười lên thành tiếng, gật đầu với Điền Chung Quốc.

Điều mà Điền Chung Quốc nói kia, ai ai cũng hiểu, tất nhiên cũng bao gồm cả những người thông minh như Kim Thạc Trân hay Kim Tại Hưởng. Chỉ khác biệt là Kim Tại Hưởng thì phải đoán, còn Kim Thạc Trân thì đã biết rõ tất cả.

Thực ra những phán đoán kia ai ai cũng ngầm hiểu kia, cũng không hề sai. Người đứng sau, quả thật là hoàng thượng. Bất quá, Kim Thạc Trân lại không ngờ tới người được hoàng thượng phái đi làm những chuyện này, lại là Kim Nam Tuấn. Hắn cùng hoàng thượng quan hệ không tốt, sau việc Kim Thạc Trân bị truy sát lại càng xấu tới cực điểm.

Vậy tại sao Kim Nam Tuấn lại chịu giúp hoàng thượng chuyện này? Khi mà từ trước tới giờ vốn triều đình và giang hồ đều nước sông không phạm nước giếng.

Câu trả lời chắc chắn nằm ở sự tận tụy với giang sơn của hắn. Đây là điểm để hoàng thượng luôn lợi dụng hắn, làm đủ điều ngang trái. Kim Nam Tuấn tuy tài giỏi văn võ hơn người, nhưng lại ngu muội trung thành tới khó tin.

Kim Thạc Trân thở dài tự trách tại sao y trốn đi đâu không trốn, lại trốn đúng nơi này, khiến cho tình thế vốn rắc rối một trở nên rắc rối thêm hai, ba lần.

Giữa tình thế rối ren, Phác Chí Mẫn đã nhanh chóng tìm tới tận cửa Kim Thạc Trân. Kim Thạc Trân cũng không nói, chỉ im lặng rót trà cho Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn hơi rũ mi, biểu tình có vẻ lúng túng. Dẫu sao sau tai nạn hạ dược kia, đây vẫn là lần đầu y đối mặt cùng Kim Thạc Trân.

"Ngươi ở đây thoải mái chứ?"

Kim Thạc Trân hơi chớp mắt nhưng cũng không lộ ra vẻ chán ghét gì, đơn giản gật đầu. "Ta bây giờ nào dám đòi hỏi nhiều. Được thu lưu là tốt lắm rồi."

Phác Chí Mẫn nhấp một ngụm trà, y nói thế cũng không mang ý tứ gì nhiều, tại sao nghe lại như y đang oán trách Phác Chí Mẫn hạ dược y?

Phác Chí Mẫn hơi cúi đầu, quyết định vào thẳng vấn đề. "Lần đó ta..."

"Không sao." Thế nhưng Kim Thạc Trân đã sớm ngắt lời y. "Ta hiểu."

Phác Chí Mẫn hơi nheo mày, soi xét biểu hiện đến bình thản của Kim Thạc Trân, mà có lẽ y có lúc nào không như vậy cơ chứ? Kim Thạc Trân có thực sự không tính toán với y hay không? Dù không muốn y cũng không khỏi nghi kị người này. Dù chỉ là tiếp xúc lạnh nhạt nhưng thời gian cũng không ngắn, đủ để Phác Chí Mẫn sợ sệt người này. Ngày ngày nhìn y đóng kịch điên loạn như vậy, vừa trở về phủ đã một thân thanh tĩnh, dù là thánh thần có lẽ cũng không khỏi khiếp sợ.

Kim Thạc Trân không để ý vẻ mặt có phần lo sợ của Phác Chí Mẫn, lại tiếp lời. "Ta thân thế phức tạp, hơn nữa vừa tới quý giáo đã đủ chuyện xảy ra, cũng khó để Hán huynh không nảy sinh nghi ngờ."

Phác Chí Mẫn không đáp, lúc sau mới chậm chạp đáp. "Đa tạ vương gia đã hiểu cho."

Kim Thạc Trân nghe danh xưng kia được Phác Chí Mẫn thốt ra, đã lâu lắm rồi y không gọi Kim Thạc Trân như thế, lần cuối có lẽ là ngày cả hai mới chỉ là những đứa trẻ lần đầu bái sư Hán Thịnh Tú. Y gọi như thế là ý gì? Kim Thạc Trân hơi cúi đầu nhấp trà, liệu là muốn hất y ra? Muốn phủ nhận quan hệ cùng y?

Kim Thạc Trân vẫn trầm ngâm, đã nghe thanh âm của Phác Chí Mẫn. "Ngươi cũng biết tình hình ở Như Huyền giáo hiện tại phức tạp."

Xem ra là muốn đuổi đi rồi. Kim Thạc Trân hơi chớp mắt, bất quá thật không đúng lúc. Phác Chí Mẫn có lẽ không thể đuổi y đi nhanh như thế được. 

Phác Chí Mẫn vẫn tiếp tục. "Ta cũng không muốn..."

"Ta biết thích khách là ai."

Đôi khi, một lựa chọn được đưa ra rất dễ dàng.

Dù nó vô cùng khó khăn, nhưng trong một chớp mắt lại có thể được đưa ra thật dễ dàng. Liệu y có sẽ hối hận hay không? Chính Kim Thạc Trân cũng không trả lời được câu hỏi này. Nhưng Kim Thạc Trân vốn không phải loại người hay hối hận, một khi đã quyết định thì nhất định sẽ kiên trì tới cùng.

Quả nhiên câu nói kia thành công khiến Phác Chí Mẫn đứng hình. Ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng nghi ngờ không chút kiêng kị nhắm thẳng tới Kim Thạc Trân. Kim Thạc Trân định sẽ chơi bài ngửa với y? Hay là lại tiếp tục phải nghi kị như thế này? Mà lời y nói ra lúc này, liệu Phác Chí Mẫn có thể tin được tất cả không, hay là tin được mấy phần, hay thậm chí chẳng nên tin điều gì. Cho đến hiện tại, tất cả những gì mà Phác Chí Mẫn có thể khẳng định về Kim Thạc Trân chỉ là y là thất vương gia.

Phác Chí Mẫn mông lung, dẫu sao cũng nghe thử xem, sau đó sẽ xét tiếp. Giọng nói y trở nên thâm trầm hơn. "Là ai?"

Kim Thạc Trân ánh mắt kiên định, đôi môi hé mở, từng lời nói ra bình thản không chút vấp váp. "Là người giang hồ."

Phác Chí Mẫn nghiêng đầu. "Không phải hoàng thượng?"

Kim Thạc Trân nhấp một ngụm trà, biểu tình hờ hững tiếp tục bình thản đáp. "Không phải."

Nói dối mà tự nhiên đến vậy, quả thật thâm sâu khó dò. Phác Chí Mẫn tuy biết y là loại người nói dối không chớp mắt nhưng bản thân chẳng có chút manh mối nào, đành im lặng tin theo những gì y nói. "Là người giang hồ? Người có thân thủ cao như vậy cớ sao ta không biết, Điền giáo chủ không biết, các vị đại hiệp quy tụ tại Như Huyền giáo cũng không biết?"

"Ta đâu nói ngươi không biết hắn?"

Phác Chí Mẫn không giấu nổi ngạc nhiên, nheo mày, có vẻ đã bắt đầu mất kiên nhẫn. "Vậy rốt cục ngươi muốn nói tới là ai?"

"Là người các ngươi vẫn nghi ngờ."

Phác Chí Mẫn nhíu mày. Bắt đầu có suy nghĩ loạn xạ, bọn họ không phải vẫn vốn luôn nghi ngờ Kim Thạc Trân? Y là đang chĩa mũi rìu về phía chính mình hay sao? Dù nói dối cũng không nên đùa như vậy chứ?

"Là Phong Hạc giáo Trịnh trưởng lão."

Phác Chí Mẫn nhịn không được liền đập chén trà xuống bàn, tuy không vỡ nhưng phát ra tiếng động không nhỏ. Kim Thạc Trân không có nửa điểm giật mình, vẫn thi thi nhiên nhiên.

"Ngươi bảo ta nên tin lời ngươi sao đây?"

Kim Thạc Trân nhún vai. "Tùy ngươi tin hay không."

Phác Chí Mẫn thở hắt ra, sự việc càng lúc càng rối rắm, Kim Thạc Trân giờ đây lại nói ra những lời thất loạn bát tao như vậy, chỉ tổ khiến Phác Chí Mẫn càng tức giận hơn. "Ta không có thì giờ đùa cùng ngươi đâu."

"Ta không hề đùa."

Phác Chí Mẫn trân trối nhìn biểu tình lạnh nhạt nhưng thập phần nghiêm nghị của y. Y có ý đồ gì mà nói vậy? Hay là hung thủ là người y cần bảo vệ? Kim Thạc Trân hoàn toàn đủ thông minh để hiểu lời nói dối ngu ngốc này tuyệt đối không lừa được Phác Chí Mẫn, cũng không thể lừa được ai có mặt tại Như Huyền giáo này. Y nói ra những lời đó, chắc chắn là có ý đồ sâu xa.

Kim Thạc Trân hiển nhiên cũng hiểu lời nói của mình ngu ngốc, nhìn nét mặt Phác Chí Mẫn có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, liền chầm chậm nói. "Ngươi hãy nói là Trịnh trưởng lão làm."

Cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc, Phác Chí Mẫn im lặng lắng nghe. Có lẽ sẽ là một kế sách thâm sâu tuyệt hảo không biết chừng. Nghĩ tới ngày đó sư phụ y Hán Thịnh Tú một mạt khen ngợi Kim Thạc Trân thâm sâu khó lường, mưu kế vô biên mà không giấu nổi chút hào hứng muốn nghe.

"Nói thế, chẳng hóa nói là Phong Hạc giáo là nội gián của hoàng thượng nơi giang hồ?"

Kim Thạc Trân hơi lắc đầu. "Không phải hoàng thượng. Là khiến kẻ hạ Hoa đồ độc lộ mặt."

"Hoa đồ độc?" Phác Chí Mẫn ngây ngốc nhắc lại. Đây là tên một loại độc dược đã thất truyền lâu trong giang hồ. Hồi lâu mới khiến Phác Chí Mẫn nhớ ra loại độc này. Độc này thất truyền vốn là vì không mấy có ích lợi, nguyên liệu chế dược lại vô cùng phức tạp khó tìm. "Ta nhớ ra rồi. Nhưng liên quan gì tới Hoa đồ độc?"

"Phong Hạc giáo hiện tại bị hạ Hoa đồ độc." 

Phác Chí Mẫn kinh ngạc nhìn y. Làm sao y có thể biết được chuyện này? Y vốn là người triều đình, không liên can gì tới giang hồ, lại mới chân ướt chân ráo tới Như Huyền giáo được vài ngày ngắn ngủi chưa tới một tháng. Chuyện Hoa đồ độc kia đến Điền Chung Quốc lăn lội lâu năm trong giang hồ còn không hay biết, tại sao y lại biết được? Hay là y chỉ đang bịa chuyện để chối tội? Nhưng bịa ra được loại chuyện kinh thiên động địa như thế, có lẽ là hầu như không có khả năng đi?

"Ta biết vì Kim Tại Hưởng đã tới tìm ra. Hắn nói ta chế được giải dược cho Hoa đồ độc sẽ đón ta về Phong Hạc giáo Họa Đồ sơn."

Phác Chí Mẫn nhíu mày. Đã vậy tại sao Kim Thạc Trân không cứ thế tìm ra giải dược mà âm thầm rời khỏi, tại sao phải nói ra mọi chuyện thất loạn bất tao này cho y nghe? Liệu có phải để che giấu điều gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin