Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Kim Thạc Trân nhanh chóng gạt đi biểu tình đau đớn, vừa định xoay người xuống vào phòng, đã bắt gặp thân ảnh hắc y vừa vút qua. Là Kim Tại Hưởng? Hắn ở đây làm gì? Rình rập y ư? Kim Thạc Trân chỉ suy nghĩ trong chốc lát, cũng ngại quản, liền phóng thân người đáp đất, quay vào phòng, lôi giấy bút ra viết vài chữ, lại lấy nhờ bồ câu của Như Huyền giáo gửi đi.

"Đa tạ ngươi lần trước đã nể tình ta mà rút thích khách về kinh thành. Ta đã đưa ra quyết định, mong ngươi hiểu. Ngươi giúp ta hủy bỏ chức danh thất vương gia Lý Thư, ta giờ đây là Kim Thạc Trân hành tẩu nơi giang hồ, không can hệ gì cùng triều đình. Còn Kim tướng ngươi, từ nay ngươi cũng đừng tìm ta nữa, giao tình chúng ta xem như đến đây cạn."

Bức thư được gửi đi, cũng là giây phút Kim Thạc Trân hoàn toàn rời bỏ danh phận vương gia mẫu thân y đã bỏ cả tính mạng ra để cho y. Nhưng giờ đây y không từ bỏ nó, người mất mạng sẽ là y, Kim Thạc Trân hiểu mẫu thân sẽ không trách y.

Tuy Kim Nam Tuấn có để y lựa chọn làm cánh tay đắc lực của hoàng thượng, nhưng thật sự y không muốn. Một kẻ nhu nhược làm vua, y không can thiệp đã khiến y tội lỗi lắm rồi, giờ đây lại còn làm kẻ bợ đỡ cho hắn, y thực sự làm không nổi. Cái danh vương gia y một chút cũng không ham, tuy sẽ khiến Kim Nam Tuấn thất vọng, y cũng không màng.

Ngày cuối cùng tại Như Huyền giáo, lại thật bình lặng trái ngược với những sóng gió từng xảy ra tại nơi đây.

Sáng sớm, Trịnh Hạo Thạc đã tới đánh thức y dậy khởi hành. Kim Thạc Trân thức dậy gật đầu, nhanh chóng đã ra ngoài.

"Đi chỉ dùng ngựa, giờ về cũng chỉ có vậy, Kim công tử chịu ủy khuất rồi?" Trịnh Hạo Thạc nói.

Kim Thạc Trân lắc đầu, được Phác Chí Mẫn tặng cho một con ngựa. Đoàn chỉ ba người mau chóng khởi hành, đường đi chẳng ai nói năng.

Kim Thạc Trân cũng không tọc mạch chuyện bọn họ bàn cái gì, giả ngơ như không biết. Mà quả thật, y cũng không muốn biết, bao chuyện xảy ra, y bây giờ chỉ muốn ở ẩn, giúp Phong Hạc giáo hành nghề y, nhiệm vụ cũng chỉ có chữa bệnh, chẳng hơn, không nhất thiết phải quan tâm tới chuyện giang hồ, chuyện triều đình gì hết.

Kim Thạc Trân ánh mắt hờ hững, quả thật không chút tò mò. Kim Tại Hưởng cũng có dò xét thái độ y, nhưng y hoàn toàn là một mảng ậm ừ không hứng thú. Kim Thạc Trân hoàn toàn không có chút phản ứng, Kim Tại Hưởng lại nheo mắt, không rõ là đang tính toán điều gì.

Đoạn đường cứ thế được một ngày, Kim Tại Hưởng đã dừng chân tại một khách điếm, thong thả bước lên sương phòng. Xem ra Kim Tại Hưởng cũng không lấy gì làm vội. Kim Thạc Trân thầm nghĩ. Vậy còn Hoa đồ độc? Tuy nhiên y cũng không hỏi nửa lời, dù sao cũng vẫn chưa rõ thái độ hiện tại của Kim Tại Hưởng đối với y là gì.

Ai về phòng nấy, chẳng được mấy lâu, y vừa thanh tẩy sạch sẽ thì bị Trịnh Hạo Thạc gọi tới phòng của Kim Tại Hưởng. Kim Thạc Trân tuy khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ đơn giản làm theo.

Kim Thạc Trân vừa bước vào đã bắt gặp một Kim Tại Hưởng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, y phục chỉ còn lại lớp trong cùng, hơn nữa lại cũng không hề đúng vị trí mà vô cùng trễ nải trên vai, chờ chực rớt xuống là hắn chẳng còn mảnh vải che thân.

Kim Thạc Trân gương mặt vốn trắng xanh trong nháy mắt đỏ hẳn lên, hắn không phải thu lưu y vì mục đích bắt y phục vụ... cái kia đấy chứ?

Sắc mặt Kim Thạc Trân thoáng chốc vừa đỏ lại vừa đen.

Kim Tại Hưởng lúc này mới thèm nhìn y, nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng kia, lạnh giọng hỏi. "Ngươi đang nghĩ cái gì?"

Kim Thạc Trân mắt phượng lườm hắn. Ngươi y phục trễ nải nửa nằm nửa ngồi trên giường gọi ta tới, ngươi nói xem ta nên nghĩ cái gì? Kim Tại Hưởng hiển nhiên hiểu y đang nghĩ tới việc gì, biểu cảm vẫn sắc lạnh như lại vương chút ý trêu người. "Đã biết rồi còn chưa tới?"

Kim Thạc Trân sắc mặt càng sầm lại hơn, đang tính liều mạng vận công xuất chưởng thì lại nghe thanh âm lạnh băng của Kim Tại Hưởng. "Đứng đó làm gì, còn chưa đem hòm thuốc lại đây?"

Hòm thuốc?

Lúc này Kim Thạc Trân mới để ý, trên bàn để một hòm thuốc mở, bên trong chứa đầy vải băng, thuốc trị thương. Y lại nhìn về phía Kim Tại Hưởng, để ý liền thấy ngay dưới ngực hắn bị bó lại bằng vải, miếng vải có vẻ cũng không được mới, đã thấm một ít máu ra ngoài.

Hắn bị thương, vậy mà ở Như Huyền giáo cũng không nói gì?

Vậy suốt những ngày ở đó, hắn làm thế nào? Không lẽ để vậy suốt bao lâu?

Kim Tại Hưởng vẫn nhắm hờ mắt, mặc kệ để Kim Thạc Trân tiến lại gần mới chậm rãi mở mắt.

Kim Thạc Trân rũ mi thay vải băng cho hắn, có vẻ hắn cũng không phải thực sự để vậy vì vải băng còn khá mới, không phải đã băng lâu, nhưng hoàn toàn không mấy được đẹp đẽ, nhìn qua là biết tay nghề không tốt, hoặc là tự băng bó không thuận thế.

Kim Thạc Trân nghĩ tới đây hành động liền chậm lại. Cũng đã biết hắn không tin tưởng Như Huyền giáo, nhưng không ngờ lại tới mức này, Kim Thạc Trân rũ mi, hắn đa nghi như thế, càng làm y thêm tò mò mục đích hắn thu lưu y.

Kim Thạc Trân tuy không hỏi nhưng Kim Tại Hưởng cũng đoán ra phần nào, nhàn nhạt nói. "Như Huyền giáo ta miễn cưỡng có thể tin, nhưng hàng trăm giáo đồ đó lại không thể tin, không thể khẳng định không có người trà trộn trục lợi."

Kim Thạc Trân bỗng chốc hơi ngạc nhiên, tại sao hắn lại nói những điều này với y? Trong khi y cũng không hề hỏi hắn. Kim Thạc Trân nhìn Kim Tại Hưởng, vẫn là biểu cảm lạnh nhạt đó, dù thế nào cũng không thay đổi. Không lẽ hắn đang ý nói đến y?

Kim Thạc Trân đáp. "Vậy chắc ngươi cũng không tin ta."

Câu nói vốn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ lại mang lại trầm mặc khiến không khí trùng xuống. Kim Thạc Trân vẫn thuần thục thay băng, vết thương tuy không dài nhưng khá sâu, mấy ngày qua lại không thay vải bôi thuốc cẩn thận đã bắt đầu rỉ máu lại, chắc chắn khi bôi thuốc như vậy rất đau, thế nhưng hắn một chút cũng không có biểu cảm gì khác lạ.

"Ngươi nghĩ ta tin ngươi?"

Kim Thạc Trân bôi xong thuốc trị thương, không chặt không lỏng băng vết thương lại bằng vải mới. Y tất nhiên không nghĩ hắn tin y, câu kia, cũng chỉ là vui miệng nói ra thôi. "Ngươi tin ta mới là chuyện lạ."

Kim Tại Hưởng nghe vậy thì nhướn mày, nhếch môi cười. "Vậy ngươi nghĩ vì sao ta thu lưu ngươi?"

Kim Thạc Trân hơi nghiêng đầu, đúng là một câu hỏi thú vị. Chính y khi trước cũng rất tò mò. Nhưng bỗng nhiên, y thanh tỉnh hơn bao giờ hết, lí do có lẽ chỉ có một. Kim Thạc Trân thu dọn lại hòm thuốc ngổn ngang, xong xuôi mới ngẩng lên nói. "Vì ngươi muốn lật tẩy ta."

Kim Tại Hưởng ý cười trong mắt càng loan ra nhiều hơn, rõ ràng đang thấy rất cao hứng với câu trả lời của Kim Thạc Trân. "Lật tẩy ngươi?"

Kim Thạc Trân đóng hộp thuốc lại, gật đầu. "Ngươi muốn đích thân lật tẩy ta. Dù hiện tại ta trúng Mã cấm công tuyệt độc không thể kháng cự được gì, thậm chí còn bị truy nã khắp nơi. Ngươi hoàn toàn có thể bỏ mặc ta, thậm chí có thể giết ta ngay lập tức. Nhưng ngươi không làm vậy, vì ngươi thích cược." Kim Thạc Trân thần tình nhàn nhạt nói. "Ngươi muốn biết ta rốt cục là do ai phái tới, tiếp cận ngươi với mục đích gì."

Kim Tại Hưởng tựa tiếu phi tiếu, nụ cười nhếch càng loan rộng hơn, biểu cảm càng trở nên lạnh lẽo. "Ồ? Vậy sao?"

Kim Thạc Trân vẫn như trước nét mặt bình thản, ôm hòm thuốc dứng dậy. "Cái này của ta rồi chứ?" Nói rồi đoạn cước cầm theo hòm thuốc toan bỏ ra ngoài, lại nghe thanh âm của Kim Tại Hưởng vang lên khiến y phải dừng lại.

"Ngươi quả thật rất thú vị." Hắn khoác y phục đứng dậy, tiến tới trước mặt Kim Thạc Trân đang chôn chân giữa phòng.

"Nhưng bất quá ngươi cũng nên biết..." Kim Tại Hưởng nghiêng đầu nói, chốc lát ghé sát lại gần Kim Thạc Trân, phả từng hơi thở ấm nóng vào tai y. "Ta đi cược, chưa bao giờ thua."

Trở về phòng, Kim Thạc Trân vẫn nhìn vào không gian không chớp. Những lời đe dọa kiểu ấy, Kim Thạc Trân vốn là vương gia bị đủ loại người dọa dẫm không phải chưa nghe qua, ngược lại còn hầu như năm nào cũng nghe mấy lần. Thế nhưng thật sự bị dọa như thế này, Kim Thạc Trân vẫn là lần đầu tiên.

Thanh âm trầm thấp như vọng lại từ âm phủ, ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu tâm can người khác. Hắn vốn cao hơn y nửa cái đầu, thân hình cao lớn hơn vẻ ngoài hơi gầy của y, ghé lại vào tai y như thế, quả là dọa người đến cực điểm.

Kim Thạc Trân hơi thở dài, mở hòm thuốc ra sắp xếp lại theo thứ tự y quen thuộc. Bất quá sợ thì cũng có đôi chút, nhưng Kim Thạc Trân cũng không phải loại người tầm thường, rất nhanh đã trở về nét mặt thản nhiên ngày thường.

Cũng chỉ là dọa dẫm một chút, đời nào Kim Thạc Trân lại thực sự sợ hãi mà bỏ chạy.

Hiển nhiên Kim Tại Hưởng cũng biết Kim Thạc Trân không phải loại người sẽ bị dọa dẫm bởi những thứ như thế, hắn cũng chỉ muốn khẳng định cho y biết y muốn lừa hắn cũng không phải điều dễ dàng.

Trịnh Hạo Thạc từ đầu tới cuối xem xét nét mặt của cả đôi bên cũng đoán được ít nhiều, hắn vốn không bao giờ chen vào những lần Kim Tại Hưởng đặt cược. Nhưng dù sao hắn cũng có dự cảm Kim Thạc Trân này không dễ chơi như những người trước, liền ngấm ngầm theo dõi hành tung của y để còn biết đường dự trước nếu nhỡ đâu Kim Tại Hưởng có thua cuộc.

Điều này mà đến tai Kim Tại Hưởng, tất sẽ làm hắn khó chịu. Trịnh Hạo Thạc tất nhiên cũng rõ điều này, kín đáo hết sức để theo dõi, hy vọng không có điều gì bất trắc xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin