Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Xin lỗi các bạn, mình up nhầm chương 31 haha, dạo gần đây mình mới đổi công việc nên hơi stress vì vậy nhầm lẫn huhu xin lỗi mọi người nhé!!

--------------------

Kim Thạc Trân nhìn ánh mắt dò la của Kim Tại Hưởng cùng Tinh Giao Thương lẫn cả Trịnh Hạo Thạc đang hướng về phía mình, liền thanh thanh sảng sảng uống một ngụm trà nói. "Thất vương gia thật đáng thương, bị đuổi cùng giết tận như thế."

Kim Tại Hưởng nhìn phong thư. "Đã động đến lợi ích, dù là ai cũng đều như thế."

Kim Thạc Trân nghĩ lại ngày đó mình đến cái chức danh vương gia cũng không cần, ngày đêm chơi bời trác táng, tự hận mình không có mai rùa mà rụt vào. Dù không cần lợi ích gì mà cũng đâu thể sống yên ổn.

"Đúng thế. Đúng là đã động đến lợi ích, thì đều bất chấp tất cả, dù là độc ác nhất."

Kim Tại Hưởng nhìn biểu tình của Kim Thạc Trân, có chút bất bình lại xen lẫn chút hận thù. Là y cũng từng là nạn nhân sao, Kim Tại Hưởng cũng đoán được ra điều này, nhưng bất quá hắn chưa nghĩ ra được y chính là nạn nhân của câu chuyện về thất vương gia vừa rồi.

Kim Thạc Trân diễn thì luôn vẫn giỏi, khiến cho cả Kim Tại Hưởng, Tinh Giao Thương và Trịnh Hạo Thạc đều nhíu mày mờ mịt. Nhưng khi về phòng, vẻ mặt tái nhợt của Kim Thạc Trân mới tố cáo tất cả.

Mẫn Doãn Kì đi theo sau, khó khăn nói. "Phải làm sao đây vương gia?"

Kim Thạc Trân im lặng cắn môi, y thực sự cũng chưa nghĩ ra kế sách nào cho tình huống quá mức éo le này. "Hay là chúng ta rời khỏi?"

Mẫn Doãn Kì rũ mi, thực ra hắn cũng sớm nghĩ tới ý này, nhưng mà còn chuyện giải dược cho Kim Thạc Trân khiến hắn vẫn cứ đau đáu mãi không thôi. Hơn thế nữa lúc trước đi còn có thể không gây nghi ngờ, giờ mới biết tin về thất vương gia mà lại bỏ đi liệu có khả nghi quá không? Mà trốn đi thì liệu có bị phát hiện mà giết người ngay tại chỗ không? Có mình hắn thì còn có thể, chứ giờ Kim Thạc Trân một thân nội thương càng ngày càng biến nặng như thế liệu có thoát nổi hai cao thủ giang hồ Kim Tại Hưởng với Trịnh Hạo Thạc không?

Mẫn Doãn Kì tuy không nói ra, nhưng nhìn gương mặt thẫn thờ của Kim Thạc Trân hắn hiểu vương hắn đều đang lo nghĩ những thứ mà hắn lo sợ.

Và bên kia, Kim Tại Hưởng cũng đang đau đầu chẳng kém.

"Chuyện đã đến nước này, ta nghĩ giáo chủ nên giết cậu ta."

Kim Tại Hưởng im lặng, đôi mắt sâu thăm thẳm vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng cố hữu. Trịnh Hạo Thạc thấy hắn không phản ứng, lại càng gấp gáp xen lẫn tức giận nhiều hơn. Tinh Giao Thương vốn thường đứng giữa ngăn cản lần này cũng chỉ trầm mặc, nàng cũng nhận ra con người kia thật sự không đơn giản.

Mà thậm chí nàng còn nhìn ra, tâm tư của giáo chủ nàng cũng rất không đơn giản.

"Giáo chủ, tất cả những thứ này đều không phải trùng hợp đâu. Y chắc chắn là loại người không đơn giản, tất cả những gì chúng ta đang thấy có lẽ chỉ là diễn kịch mà thôi!"

Kim Tại Hưởng hơi nheo mày. Hắn biết, Trịnh Hạo Thạc đang nói sự thật, tất cả sự việc đều xảy ra khi có Kim Thạc Trân, tất cả chắc chắn không phải trùng hợp. Y liên quan tới vụ việc trên Như Huyền giáo, liên quan tới Mã Phương giáo, liên quan đến sự nghi kị của Thân Đông Tử, liên quan cả tới lá thư ban nãy được gửi tới.

Kim Tại Hưởng thừa hiểu, tất cả không thể là trùng hợp, quá tam ba bận, huống hồ đã là rất nhiều lần rồi.

Nhưng... nhưng không hiểu tại sao, Kim Tại Hưởng lại rất tường tận, Kim Thạc Trân không phải loại người như thế. Hắn nghĩ rằng, tất cả những gì Kim Thạc Trân làm đều không vì tâm địa ác độc.

"Được rồi, để ta tính."

Kim Tại Hưởng nhẹ giọng đáp, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, giờ này rồi hắn còn bày ra vẻ mặt đắn đo như thế? Từ khi nào Kim Tại Hưởng lại là người lưỡng lự như thế?

Tinh Giao Thương vẫn trầm mặc, tuy không nói nhưng ánh mắt nàng càng ngày càng lạnh. Với năng lực dọa người của Kim Tại Hưởng, một kẻ nguy hiểm kề bên hắn không làm nàng kinh hoảng, nhưng cái ý nghĩa hắn cố ý dung túng cho kẻ đó mới khiến nàng kinh hoảng.

Trịnh Hạo Thạc thấy nàng cũng chẳng nói gì liền bắt đầu nổi giận nghiến răng, nói ra một giả thiết mà chính hắn cũng không muốn tin. "Ngươi thích y?"

Quả nhiên lời nói ra khiến Kim Tại Hưởng khựng lại ngay lập tức. Hắn nhíu mày, sát khí vốn có càng tỏa ra thêm mạnh mẽ. Trịnh Hạo Thạc đang nói cái quái gì? Hắn nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo tựa như giết người nhìn thẳng Trịnh Hạo Thạc.

"Đừng nói càn."

Trịnh Hạo Thạc hơi thở ra, hắn biết rằng Kim Tại Hưởng không phải loại người ấy, càng không phải loại người công tư không phân minh. Nhưng tất cả những sự việc liên quan tới Kim Thạc Trân đều đang nằm quá kiểm soát của hắn, khác hẳn những lần trước đây. Phong thái làm việc chắc chắn, quyết đoán của giáo chủ hắn đâu?

Trịnh Hạo Thạc không hiểu, thực sự không hiểu.

Đã đến nước này rồi, Trịnh Hạo Thạc không còn kiêng nể gì nữa, dù Kim Tại Hưởng có phát điên lên thì hắn cũng chẳng quan tâm. Kim Thạc Trân quá nguy hiểm để đặt bên cạnh, không phải chỉ cho Kim Tại Hưởng hắn mà còn cho cả Phong Hạc giáo này.

"Không phải y rất xinh đẹp sao?"

"Rầm" Kim Tại Hưởng đập mạnh xuống bàn, khiến nó rung lắc dữ dội mà may mắn không vỡ đôi. Hắn đứng bật dậy, đôi mắt nâu thăm thẳm long lên tia đỏ giận dữ, không kiêng nể nhắm thẳng tới Trịnh Hạo Thạc. Hắn thở hắt ra, cũng không kiêng nể mà quay đầu bỏ ra ngoài.

Tinh Giao Thương ngược lại với vẻ phát bạo của Trịnh Hạo Thạc, vẫn không để lộ cảm xúc gì khác lạ. Nhưng Kim Tại Hưởng biết, có lẽ hắn càng khó gạt nàng hơn gạt Trịnh Hạo Thạc.

"Sư huynh, chúng ta đã quen nhau từ lúc huynh 8 tuổi, còn ta 6 tuổi. Ta cứ nghĩ mình hiểu huynh đã đủ lâu rồi." Nàng nói, gương mặt xinh đẹp lộng lẫy khẽ nhếch lên thành một nụ cười không mấy vui vẻ. "Nhưng xem ra cũng chưa hẳn."

Kim Tại Hưởng trầm mặc, gương mặt băng sơn vẫn chẳng hề đổi thay.

"Ta có thể cho huynh một lời khuyên được không?"

Kim Tại Hưởng hơi ngẩng đầu, đôi mắt kiên trực nàng luôn yêu thích giờ phút này bỗng chốc trở nên thật xa lạ. "Đừng."

Tinh Giao Thương bật lên một nụ cười chua chát tuy là rất nhẹ và nhanh thôi, nàng quay lưng, bước ra ngoài.

Kim Tại Hưởng nhíu mày. Hắn cũng biết hắn đối xử với Kim Thạc Trân thực sự có chiếu cố hơn những người khác rất nhiều. Xung quanh y có quá nhiều điều để nghi kị, sẽ có lúc hắn cần người để lấy cung điều tra cần bắt sống, nhưng với đối tượng quá nhiều nghi vấn và nguy hiểm như Kim Thạc Trân thì hầu như là sẽ phải giết.

Và nhìn xem, hắn vẫn giữ y bên mình như một trợ thủ đắc lực.

Vì gương mặt lộng lẫy của y? Vì y là một người bằng hữu từ khi hắn mới chỉ vài tuổi? Vì y vẫn luôn giữ gìn miếng ngọc bội ngày xưa ấy?

"Ta sẽ mãi giữ miếng ngọc bội này."

Kim Thạc Trân nói, gương mặt non nớt nhưng đã có nét của một đại mỹ nhân nói líu lo. Kim Tại Hưởng vẫn luôn lạnh nhạt như thế nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa nhóc nên không kìm được mà thấy đáng yêu, làm khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Hưởng, ngươi có thể tới tìm ta ở kinh thành không?"

Cậu bé bắt đầu khóc, đôi mắt to tròn long lanh của tuổi nhỏ ngập nước, bàn tay nhỏ níu lấy ống tay hắn như khẩn cầu.

Và hắn khi ấy chỉ là một đứa trẻ con non nớt, nhưng đã luôn muốn bảo vệ người trước mắt này, ai dám bắt nạt y hắn đều đánh hết. Không ai được phép làm Trân của hắn khóc.

Chính vì thế, Kim Tại Hưởng giận cả chính mình, dang tay ôm lấy thân hình nhỏ bé kia, dịu dàng vỗ lưng."Nín đi, Trân, ta hứa sẽ tìm ngươi."

Dù là lúc đầu Kim Tại Hưởng chưa nhận ra, nhưng nhìn cách y trân trọng miếng ngọc bội ấy, hắn đã biết chắc chắn đó là y, và cả những đường nét vẫn lờ mờ tương đồng kia.

Hắn cũng đã từng cho người đi tìm lại Trân, nhưng thực sự không thể tìm nổi. Có lẽ một cái tên Trân không đủ để khiến hắn tìm được y. Giờ hắn mới biết, tên đầy đủ của y là Kim Thạc Trân. Và y lớn lên thật đẹp đẽ.

Kim Tại Hưởng bước ra ngoài, tiến tới phòng của Kim Thạc Trân. Có lẽ cũng là lần đầu tiên chủ động tới tìm y như thế. Kim Thạc Trân có vẻ cũng không giấu được ngạc nhiên, dù có giỏi vờ vịt mà đôi mày kia cũng phải nheo lại đôi chút. Hắn tìm tới đây làm gì?

Tuy còn vạn ngổn ngang khó hiểu nhưng Kim Thạc Trân cũng chẳng còn cách nào là đáp ứng lời đề nghị nói chuyện của hắn. Rất có thể hắn gọi y theo liên quan tới chuyện phong thư vừa rồi, và cả cú đập bàn mạnh tới nỗi ở bên phòng y cũng có thể nghe được ban nãy.

Có thể là đuổi y đi, cũng có thể là giết y ngay lập tức.

Nhưng dù là thế nào Kim Thạc Trân cũng sẽ chấp nhận. Nếu rời khỏi Kim Tại Hưởng y cũng sẽ chết, khi đã chẳng còn lựa chọn nào khác thì y thà chọn Kim Tại Hưởng, thay vì bị đám người Mã Phương man rợ kia, thay vì hoàng đế bất tài y vạn phần khinh bỉ kia, chết dưới tay kẻ đứng đầu giang hồ Kim Tại Hưởng vẫn còn hơn.

Mẫn Doãn Kì nhíu mày, vội vã níu tay y lại, nhưng đáp lại Kim Thạc Trân chỉ mỉm cười gật đầu với hắn và hắn cũng đã ở bên vương hắn đủ lâu để hiểu. Mẫn Doãn Kì cắn môi, vẻ lo lắng tràn ngập trên gương mặt.

Nhưng Kim Thạc Trân thì lại khác, chuyện gì đến cũng phải đến mà thôi.

Kim Tại Hưởng ngoài ý muốn dẫn y tới đình viên giữa hoa viên trong khách điếm, thong thả ngồi uống một bình rượu, tự mình uống một ngụm rồi chuyền cho y. cảnh đẹp ý thơ, đúng ra nên là một đêm ngắm hoa thưởng rượu tiêu dao. Vậy mà éo le làm sao, có khi y còn chẳng sống thêm được bao lâu nữa. Kim Thạc Trân nhìn bầu rượu trong tay Kim Tại Hưởng cũng không câu nệ, lập tức thử một ngụm.

Kim Tại Hưởng nhìn lên trời, vô thưởng vô phạt nói. "Kim Thạc Trân, là tên thật của ngươi?"

Kim Thạc Trân hơi nghiêng đầu, giờ đến tên cũng bị nghi ngờ rồi kia đấy. Kim Thạc Trân cố nén một tiếng thở dài, y rốt cục làm gì nên tội tình để phải sống khổ sở đến thế này?

"Phải, là tên thật."

Kim Thạc Trân là tên thật của y, Lý Thư chỉ là tên tự khi là hoàng tử, sau đó là vương gia.

Kim Tại Hưởng hơi gật đầu, lần đầu không nói ra những câu đầy hoài nghi với y, mà ngược lại biểu hiện còn ra vẻ rất tán thành. Kim Thạc Trân khó hiểu nhìn hắn, thế này là sao? Hắn rút cuộc đang muốn cái gì?

"Miếng ngọc bội đó ngươi có từ đâu?"

Lại đến miếng ngọc bội? Kim Thạc Trân bắt đầu cảm thấy khó chịu với kiểu tra khảo tới lui này của Kim Tại Hưởng, nghiêng đầu. "Có chuyện gì thì ngươi nói thẳng đi."

"Hay muốn chém muốn giết, cũng thống khoái đi."

Kim Tại Hưởng hơi nghiêng người, thu vào mắt là toàn bộ gương mặt đẹp tới vô thực ấy. Đôi mắt to sáng long lanh, sống mũi thẳng cương trực, vẫn là đôi môi mọng xinh đẹp mà hắn thường rất thích từ ngày nhỏ. Rất đẹp nhưng lại gầy thon và nhợt nhạt, có lẽ vì vất vả, có lẽ cả vì chất độc đang lan dần trong người y.

Và Kim Tại Hưởng cũng thuận theo y, thực sự nói. "Ngươi có phải Trân không?"

Kim Thạc Trân chốc lát nhíu mày.

Trân?

Cái tên này, chỉ có hai người trên đời này có thể gọi y như thế. Đó là mẫu thân và một người còn lại là người bạn thuở thơ ấu, Hưởng. Phải rồi, chính là Hưởng. Không lẽ... Gương mặt xuất chúng của Kim Thạc Trân trong chốc lát biến đổi, đôi mắt đẹp khẽ lay động, dù chỉ rất ít thôi nhưng kẻ tinh tường như Kim Tại Hưởng lại vẫn tỏ tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin