Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

"Thất đệ, đã lâu không gặp!"

"Nhị hoàng huynh hảo!" Kim Thạc Trân mỉm cười, nhưng kẻ kia có vẻ cũng chẳng thèm để y vào mắt.

Hắn ngồi xuống, vẻ giảo hoạt dù có cố gắng cũng khó có thể che giấu hết thảy. "Nghe nói ngũ đệ đã tới tìm ngươi?"

Kim Thạc Trân gật đầu, cũng không bàn luận gì thêm, chỉ thong thả chờ người đối diện tiếp lời. Ngũ vương Lý Thiên Bân thấy thế liền mỉm cười. "Xem ra ngươi không chọn hắn rồi."

Kim Thạc Trân nhún vai. "Cũng đâu phải tuyển phi, đâu phải chọn hay không chọn."

"Ồ, nói đến phi thì chắc là thất hoàng đệ đã chọn được rồi chứ."

Lời này... Ý chính là thọc gậy bánh xe, ý chỉ Kim Tại Hưởng đường đường là một giáo chủ của một giáo phái hàng đầu mà lại như một phi tần cỏn con chạy cun cút theo đuôi thất vương. Cái kế li gián này cũng thật khá hay, thật là mới mẻ đi. Kim Thạc Trân cùng Kim Tại Hưởng đều âm thầm cười lạnh.

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, người ta đã có ý như thế mà không đáp lại thì thật là thất lễ với hoàng thân quốc thích một cõi. "Liệu có thể phong phi không, Thạc Trân?"

Kim Thạc Trân nhếch miệng, lấy hết sức bình sinh để nhịn cười. Lý Thiên Bân thoáng chốc ngớ người. Hắn nghe đồn Kim Tại Hưởng vốn là một kẻ ác ma máu lạnh, không nghĩ tới lại nói ra được lời như thế. Phút giây ngượng ngùng qua đi, hắn cũng lấy lại khí thế, biết kế li gián nhỏ nhoi này không có hiệu quả liền mặt dày nói tiếp. "Chúng ta không thể chung thuyền, vậy thì cùng một chiến tuyến cũng không tệ chứ?"

Ý là không phải một phe thì có thể hợp tác.

"Không biết hoàng đệ có thể nêu ra cao kiến gì?"

Đúng là kẻ thông minh, biết là nên thẳng thắn thì chính là thẳng thắn. Kim Thạc Trân mỉm cười, mục đích của Lý Thiên Bân quá rõ rồi, chính là lật độ hoàng thượng, tất nhiên Kim Thạc Trân cũng không thể giúp y lên được ngai vàng, chuyện này thì đành xem bản lĩnh của bản thân y. Nhưng chí ít ở bước đầu thì y cùng Lý Thiên Bân và cả Lý Minh đều cùng một mục đích.

Đã vậy, Kim Thạc Trân cũng rất thẳng thắn. "Trước tiên chính là đưa Phác Chí Mẫn ra, để yên cho Như Huyền giáo. Sau cùng, đừng động tới giới giang hồ."

"Ta hiểu, nhưng..."

"Hoàng huynh định nói ngươi phải lên ngôi mới có thể quản chuyện này phải không?"

Lý Thiên Bân cười lạnh, đúng là ngày trước nhìn không ra cái tên mặt bột suốt ngày lui tới kĩ viện này vốn là kẻ khủng bố như thế đấy. Nếu mà biết trước, hẳn là đã cho vài nhát tiễn đi Diêm Vương cùng với mẫu thân nó rồi.

"Hoàng đệ cũng có lí do để trở lại, cũng có lí do để tiêu diệt hoàng thượng, cho nên—"

Kim Thạc Trân bình tĩnh tiếp lời. "Cho nên đệ hoàn toàn có thể trốn ở đâu đó, hưởng phúc tiêu dao khoái hoạt là được rồi, hồi kinh thế này trăm họa ngàn cân, nếu không được gì thì hẳn là dại quá?"

Lý Thiên Bân nghiến răng, nhất thời cứng họng.

"Hoàng huynh đừng nên quá phận, tới được bước tên hoàng thượng đó bước khỏi ngai vàng đó là hết." Kim Thạc Trân nhàn nhạt nói. "Ta cũng không biết huynh làm cách nào, nhưng đó là điều kiện trao đổi."

Lý Thiên Bân nghẹn lời, chốc lát lại quay sang Kim Tại Hưởng, bất ngờ tấn công. "Vậy ý Kim giáo chủ ra sao? Không phải là sẽ giống thất hoàng đệ đó chứ?"

Kim Tại Hưởng nâng mi, dù chẳng làm gì nhưng bộ dạng hung thần ác sát cùng khí thế khiếp đảm thoát ra khiến cho Lý Thiên Bân chẳng rét mà run. Nhưng hắn cũng chẳng phải gà rụt cổ, vẫn hiên ngang nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng đầy khiêu khích.

"Ý của ta... vốn là nên để thất vương làm hoàng thượng."

Ngũ quan của Lý Thiên Bân vặn vẹo đến đáng thương, còn chưa kịp để hắn điều chỉnh gương mặt lại cho bình thường, Kim Tại Hưởng đã giáng tiếp đòn nữa. "Luận gia thế y cũng là vương gia giống các ngươi, luận thế lực, cả bạch đạo giang hồ hẳn cũng tính là không tồi. Luận văn hay luận võ đều tốt... Ta không giống y, lắm lời văn vở cùng đám các ngươi, trực tiếp giết là được rồi."

Ý chính là, động vào Kim Thạc Trân, hắn sẽ giết luôn.

Lý Thiên Bân sắc mặt khó coi tới cực điểm, Kim Thạc Trân thân sinh chưa bao giờ nhìn thấy mặt hắn khó nhìn tới như thế, thường trực luôn là bộ dạng giả tạo tươi cười niềm nở. Không biết vì sao, y thấy thoải mái tới khó tin.

Tuy là Kim Tại Hưởng nói lời ngông cuồng với hoàng thân quốc thích, đúng ra tội này có thể lôi ra đánh vài trăm trượng, nhưng thời điểm loạn lạc thế này còn ai rảnh mà lo tới chuyện lễ nghĩa ấy, ngũ vương tuy giận tới nghiến chặt răng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. "Kim giáo chủ nói chuyện cũng thật ngông nghênh."

Kim Tại Hưởng từ chối cho bình luận. "Ngươi có thể thử."

Biết mình cắn phải hòn đá cứng, Lý Thiên Bân trực tiếp bỏ qua hắn, lại quay về người ít ra còn nói lý với hắn, Kim Thạc Trân. "Ta sẽ cân nhắc về đề nghị của ngươi, sẽ sớm gặp lại. Hoàng đệ, ngươi bảo trọng."

Xem ra đã lấy hết công lực để nói được câu trên, hắn lập tức quay lưng, giận dữ bỏ đi. Mới có hai ngày mà chọc đủ hai vị vương gia luôn rồi. Kim Thạc Trân vốn không muốn làm hoàng đế gì đó nhưng chút dọa nạt này vẫn phải làm, tránh cho họ quá coi nhẹ y. Kim Thạc Trân thầm nghĩ, mất lòng trước được lòng sau vẫn là hơn.

Kết quả hai bọn họ đều đi thì lại rước tới một chiếu chỉ bảo Kim Thạc Trân vào cung thỉnh an hoàng thượng. Đúng là mặt cũng thật dày, đuổi cùng giết tận giờ còn muốn gặp mặt. Kim Thạc Trân thì vốn đã quen với lối sống bát nháo giả dối này, nhưng "đại hiệp hành tẩu giang hồ" như Kim Tại Hưởng thì lại không quen, nhíu mày nói. "Không biết xấu hổ."

Kim Thạc Trân nhoẻn miệng cười. "Thế này cũng không tính là gì, ngày trước y cho người đánh ta trọng thương hôm sau vẫn gọi ta vào cung khen thưởng. Cung đình vốn là chốn như thế."

Kim Tại Hưởng nghe thế nhíu mày càng sâu. "Bị thương?"

Kim Thạc Trân gật đầu. "Ta gần như đã dạo qua quỷ môn quan, may mắn mới nhặt được mạng về, sau đó hắn gọi ta tới khen thưởng một hồi rồi được cử đi xa làm quan. Trên đường đi bị tập kích mới thừa sống thiếu chết chạy tới Như Huyền giáo, thỉnh nhờ sư huynh là Phác Chí Mẫn. Sau đó thì ngươi cũng biết rồi."

Kim Tại Hưởng nhìn y, thì ra cũng chật vật đến thế, đó là lí do vì sao y phải toan tính dối gạt nhiều như vậy.

"Phác Chí Mẫn biết thân phận thật của ta từ khi cùng bái sư. Y thương xót nể tình ta, nhưng không muốn rước phiền toái cho Như Huyền, liền đẩy ta cho ngươi."

Kim Tại Hưởng cũng đại khái đoán được diễn biến này, nó giải thích được cho tất thảy những hành xử kì lạ của Phác Chí Mẫn và Điền Chung Quốc ở Như Huyền giáo. Dù bị đẩy đi như thế mà Kim Thạc Trân vẫn là đưa việc thả Phác Chí Mẫn ra làm điều kiện tiên quyết để hợp tác.

Dối trá cũng nhiều, nhưng Kim Thạc Trân bản chất vẫn là người tốt. Kim Tại Hưởng chăm chú nhìn y, dù bản thân cũng là một nạn nhân của trò lừa gạt ấy nhưng bỗng chốc lại cảm thấy Kim Thạc Trân lại mới là nạn nhân lớn nhất.

Kim Thạc Trân ngẩng đầu, chớp mắt hỏi. "Sao thế?"

Bất quá, từ giờ trở đi, sẽ không phải vậy nữa rồi.

Ngày hôm sau, Kim Thạc Trân đã xuất phát đi tới hoàng cung, bên cạnh không còn "phi tần" Kim Tại Hưởng mà chỉ còn Mẫn Doãn Kì. Lần này tiến cung khiến cho Kim Thạc Trân không khỏi bồi hồi, nhớ tới lần trước mình rời khỏi đây thế nào vậy mà giờ vận đổi sao dời, lúc đó y thật có mơ cũng không nghĩ giờ mình lại thế này. Kim Thạc Trân nghĩ tới sự thay đổi lớn nhất của mình – Kim Tại Hưởng mà mỉm cười, bất quá thay đổi cũng thật không tồi chút nào.

Tên hoàng thượng kia quả đúng như Kim Tại Hưởng nhận xét, cực kì vô sỉ nói. "Hoàng đệ, tai qua nạn khỏi, ắt vạn niên giai lão."

"Đa tạ hoàng thượng ban phúc." Kim Thạc Trân đáp lễ, trong thâm tâm thì muốn đâm chết hắn một vạn lần nhưng thể hiện ra hoàn toàn một bộ dạng diễn kịch. Khách sáo giả tạo một hồi, cuối cùng hoàng thượng cũng vào chủ đề chính. Bản thân hắn cũng không phải kẻ quá ngu ngốc, chỉ là lòng tham vô đáy.

"Thay vì giao chiến vô nghĩa, chi bằng chúng ta liên hợp, một tay che trời."

Muốn hợp tác với giang hồ, cùng nhau thống lĩnh thiên hạ? Kim Thạc Trân khóe môi hơi câu. "Giới bạch đạo cũng hiếm khi quan tâm chuyện chiếm đoạt gì đó. Chỉ mưu cầu yên bình."

Hoàng thượng gật gù. "Còn ai hợp hơn ta giúp sức chuyện này?"

Ý là chỉ còn hắn tại vị, nhưng mà lời kẻ tiểu nhân vốn chẳng nên tin, Kim Thạc Trân sau bao lần trắng mắt với con cáo lươn lẹo này vậy nên chẳng hề để lời này vào tâm, chỉ nghĩ khi về sẽ báo lại với Kim Tại Hưởng, để cho hắn cân nhắc nếu muốn.

Kim Tại Hưởng nghe xong thì gật gù, cũng chỉ như thế mà không phản ứng gì thêm. Kim Thạc Trân khêu mi. "Ngươi không muốn cân nhắc?"

"Không cần, đều nghe ngươi."

Kim Thạc Trân cười. "Nghe ta? Ta khiêu chiến hết thảy ba hoàng huynh của ta luôn rồi ấy."

Kim Tại Hưởng vẫn chẳng mảy may thay đổi sắc mặt. "Đều nghe ngươi."

Kim Thạc Trân không khỏi ấm áp trong lòng một trận, từ hồi cha sinh mẹ đẻ tới giờ Kim Thạc Trân cũng chưa có ai bênh vực mình đến mù quáng như thế trừ mẫu thân ra.

"Ta thật thích ngươi đó."

Kim Tại Hưởng nhướn mày, thả vài thứ giấy tờ công chuyện hắn nhận từ Phong Hạc xuống bàn. Hai người bọn họ vốn đều là kiểu người lạnh nhạt, dù có xác định quan hệ rồi tối ngày bên nhau rồi nhưng vẫn không khí giữa cả hai thật sự chỉ hòa hoãn hơn trước mà thôi, gần như không có biểu hiện gì của một đôi uyên ương. Hiếm khi có được dịp thế này, Kim Tại Hưởng cũng hiếm hoi nhếch lên một nụ cười, điềm đạm đáp lại. "Ta cũng thích ngươi."

Kim Thạc Trân cười đến ngọt ngào, vỏ bọc lạnh lùng ngày thường đều như tan chảy trong nháy mắt. Bọn họ đang ta ta ngươi ngươi, sắp sửa hôn nhau tới nơi liền nghe tiếng Lại Tử Lưu bên ngoài truyền tới.

"Bẩm vương gia, Hồng Hoa cô nương xin cầu kiến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin