Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Cố nhân

Rạng sáng, Kim Tại Hưởng đã bước ra khỏi phòng, theo sau là Trịnh Hạo Thạc cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, cầm theo bao quần áo, xem ra sẽ ngay lập tức rời khỏi. Có lẽ là đã sớm có toan tính bỏ lại Kim Thạc Trân ở Nam Phong khách điếm từ trước, sớm như vậy đã rời khỏi.

Kim Thạc Trân một thân nội thương, ngoại thương đủ cả, chắc chắn mệt mỏi ngủ thiếp đi sẽ không nghe nổi tiếng bước chân, lại càng không thể đuổi theo được hai kẻ cao thủ là hắn và Trịnh trưởng lão.

Kim Tại Hưởng mặt không biểu tình, tiến tới cửa, đã thu vào tầm mắt một thân bạch y đứng dựa bên tán cây lớn trước cửa Nam Phong khách điếm. Vẫn gương mặt đẹp động nhân như trước nhưng giờ đây thần sắc nhợt nhạt, mi mắt lơ mơ không rõ do còn buồn ngủ hay do mệt mỏi, đôi môi hơi tái lại, cả thân hình cũng không tự chủ được mà buộc phải dựa vào thân cây mới đứng vững được.

Kim Thạc Trân hé đôi môi nhợt nhạt khẽ câu tạo nên một nụ cười méo mó, khóe mắt phượng liếc nhìn tới phía Kim Tại Hưởng. "Quả nhiên không sai." Kim Tại Hưởng vẫn như cũ một mạt vô biểu tình nhìn y. Kim Thạc Trân cũng không nói, tiến tới gần hắn, rũ hàng mi dài nhìn hắn.

Kim Tại Hưởng lúc này mới cứng nhắc nói. "Ta cũng không nói sẽ thu lưu ngươi." Tuy hắn chẳng làm gì sai, nhưng ánh mắt kia của Kim Thạc Trân nhìn hắn làm hắn có cảm giác như một tên bội bạc phụ tình vứt bỏ y. Nhưng hiển nhiên Kim Tại Hưởng sẽ không lộ loại suy nghĩ kì quái kia ra, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo thản nhiên nhìn y.

Kim Thạc Trân thở dài. "Vốn lũy y học của ta không giống những tên đại phu ngoài kia."

Kim Tại Hưởng tựa tiếu phi tiếu. "Vậy mà vẫn không thể giải độc cho bản thân?"

Kim Thạc Trân cả kinh, vội vàng rũ mắt che đi kinh hoảng trong lòng, hắn như thế nào nhìn qua đã biết là y trúng độc? Kim Thạc Trân vẫn duy trì được nét mặt như trước, lại nói. "Ta không hiểu ý Kim giáo chủ muốn nói gì?"

Kim Tại Hưởng hơi nhướn mi, biểu cảm lộ ra vẻ châm chọc. "Xem ra ngươi không chỉ bị cả giang hồ truy xuất mà còn đắc tội với cả Mã Phương giáo. Mã cấm công tuyệt độc rất khó chịu?"

Sắc mặt Kim Thạc Trân lúc này đã không còn thể bình tĩnh như trước mà đã trở nên thập phần khó coi. Kim Tại Hưởng biết mình nói trúng, trong lòng không cười nhưng ý cười trên đôi mắt cáo càng loan. "Thu lưu đồ đệ, quan trọng nhất không phải tài sức đến đâu. Mà là tin tưởng được đến đâu."

Kim Thạc Trân hít một hơi thật sâu, Kim Tại Hưởng quả thật là Phong Hạc giáo Kim giáo chủ đệ nhất cao thủ giang hồ không sai, chỉ gặp hắn hai lần, đối thoại tầm trên dưới mươi câu y đã bị hắn làm cho nghẹn lời vô phương. Về mưu trí đã vậy, còn về võ công, sợ rằng dù y có không trúng độc cũng chẳng có cơ may thắng nổi hắn.

Kim Thạc Trân khẽ lắc đầu, khóe mắt hơi liếc một thân hắc y đã càng ngày càng mờ ảo, y quay gót, bước theo chiều ngược lại.

Tấm ván cứu sinh tưởng an toàn này, coi như chưa từng nhìn thấy đi.

Kim Tại Hưởng mau chóng thi triển khinh công, nhanh chóng tiến thẳng tới ngọn núi cư Như Huyền giáo. Trịnh Hạo Thạc đi theo sau cũng không chậm trễ, luôn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn, nhưng không bao giờ chậm lại phía sau. Mãi khi đã sắp tới gần Như Huyền giáo, hắn mới chợt lại gần Kim Tại Hưởng, hỏi hắn. "Giáo chủ vì sao lại thu lại tên đó đêm qua?"

Kim Tại Hưởng cước bộ vẫn đều đều trong giây lát khựng lại rồi lại nhanh chóng tiếp bước, nhàn nhạt nói. "Là cố nhân."

Trịnh Hạo Thạc lập tức nhíu mày, cố nhân? Kim Tại Hưởng không phải từ nhỏ đều là ru rú trên núi tập luyện võ công không thì đọc hết sách này đến sách nọ, sao mà còn có cố nhân? Khó hiểu nhưng Trịnh Hạo Thạc cũng biết chuyện gì nên hỏi chuyện gì không, liền im lặng cho tới lúc tới trước cổng Như Huyền giáo, đã thấy vài vị trưởng lão Như Huyền giáo đứng sẵn chờ bọn họ.

"Kim giáo chủ, hữu lễ." Một vị trưởng lão tiến lên, cung kính chào hắn. Kim Tại Hưởng mờ nhạt gật đầu, cứ vậy được tiếp đón cẩn thận đến gặp Như Huyền giáo giáo chủ.

Như Huyền giáo giáo chủ vẫn như mọi ngày tính tình cởi mở vui vẻ, tuy nhiên cũng là đã lâu không gặp mặt, Như Huyền giáo giáo chủ Điền Chung Quốc hơi cười, thong dong đi tới chào hỏi đủ điều với Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng đã sớm quen với tính cách nhiệt tình vui vẻ của Điền Chung Quốc, cũng hỏi gì đáp nấy.

Cứ vậy đôi bên vui vui vẻ vẻ ngồi hàn huyên từ đại đường đến tận giờ ngọ thiện, dùng bữa rồi lại quay về đại đường nói không ngừng. Kim Tại Hưởng cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ như ngày thường biểu tình nhạt nhẽo tiếp chuyện Điền Chung Quốc.

Tới giờ thân, Điền Chung Quốc mới chịu ngừng lại, vẫn tươi cười đưa cho hắn một tờ mật thư, khêu khêu mi nói. "Hoàng thượng nhu nhược, triều đình lung lay, bắt đầu sợ hãi đủ chuyện phản tặc. Hắn thế nhưng không chỉ đụng đến người trong triều đình mà còn lo sợ cả đám người giang hồ chúng ta làm phản."

Điền Chung Quốc uống ngụm trà, thăm dò biểu cảm của Kim Tại Hưởng nhưng vô phương, đành cứ thế tiếp tục. "Nhất là các giáo phái có chút tên tuổi trong giang hồ như chúng ta. Hoàng thượng đã bắt đầu tính kế li gián nội bộ, bắt đầu đưa tay trong vào một số giáo phái."

Kim Tại Hưởng hơi nhướn mày. Hắn vốn sống xa kinh thành, lại không hề để ý chuyện triều chính, chỉ yên ổn điều giáo chúng. Hắn cũng có nghe qua hoàng thượng tính tình nhu nhược lại ham công lớn, không ngờ mới lên ngôi có vài năm đã sớm trụ không nổi, đập bị đập gậy thế này.

"Chúng ta không có biện pháp sớm sợ dù không sụp đổ cũng sẽ tổn hại đến giang hồ ít nhiều."

Triều đình cùng giang hồ vốn đã có giao ước nước sông không phạm nước giếng. Điều này dù đứa trẻ lên ba cũng biết, thế nhưng tên hoàng đế kia mới lên ngôi được vài năm, tọa ngai vàng còn chưa ấm chỗ đã dám động đến người giang hồ, khi đó chỉ có hai khả năng. Một là cực kì ngu ngốc. Hai là đang tính kế đánh lạc hướng các giáo phái ngấm ngầm thực hiện âm hiểm kế độc nào đó.  

Kim Tại Hưởng nghĩ, trên mặt vẫn là băng giá không đổi. Điền Chung Quốc hiển nhiên cũng không phải kẻ ngờ nghệch, thấy hắn trầm mặc cũng biết hắn có cùng ý nghĩ với mình, liền nhàn nhã uống trà chờ hắn.

Nếu hắn là ngu ngốc, trước đây có bao nhiêu là hoàng tử năng lực có thừa như Tam hoàng tử võ công tài giỏi, luận võ với tướng quân cũng chưa hề thua trận giờ đã trở thành Tam vương gia. Hay là Ngũ hoàng tử văn võ song toàn, cầm kì thi họa không loại nào không thông giờ lại thành Ngũ vương gia.

Ngoài họ ra cũng còn vài cái tên không thể xem thường, thế nhưng hắn lại nghiễm nhiên đoạt được ngôi vị kia dù cũng không phải thái tử từ trước, nói vậy sao có thể là kẻ ngu ngốc? Nhưng nếu là âm hiểm kế độc, thì là loại mưu kế gì?

Kim Tại Hưởng hơi nhíu mày, Điền Chung Quốc thấy vậy cũng ngầm phỏng đoán đủ chuyện. Cuối cùng Kim Tại Hưởng mới chịu mở miệng. "Vậy ý Điền giáo chủ ra sao?"

Điền Chung Quốc nghe vậy thì nhướn mày, suy nghĩ lâu như thế, kết quả lại đi hỏi ngược hắn một câu lơ lửng như vậy? Điền Chung Quốc tuy cũng có chút bực mình nhưng cũng kiên nhẫn nghĩ Kim Tại Hưởng hỏi vậy chắc chắn có lí do liền đáp lại. "Chúng ta cùng liên thủ, cho hoàng thượng biết động đến chúng ta chắc chắn không xong?"

Điền Chung Quốc nói xong liền soi xét biểu tình của Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng nét mặt vẫn không đổi đi chút nào. "Liên thủ như thế, có khi nào hoàng thượng sẽ nghĩ là chúng ta liên thủ tạo phản không?"

Điền Chung Quốc tất nhiên không phải không nghĩ đến điều này, liền nói. "Rất có thể sẽ nghĩ vậy. Nhưng dù nghĩ vậy, hắn cũng không làm gì được chúng ta. Vừa rồi hắn đã đắc tội không ít triều thần quan quân, thậm chí còn động cả thất vương gia, mà ai cũng biết thất vương gia cùng Kim tướng quân là bằng hữu lâu năm, giao tình sâu sắc. Giờ đây hoàng thượng bảo hắn đi bảo toàn quốc gia biên cương thì hắn vẫn chịu đi, chứ bảo hắn đi dẹp loạn ở giang hồ thì sợ đến bảy phần là không chịu."

Kim Tại Hưởng nghe được nét mặt băng sơn liền lóe lên đôi chút hứng thú. "Vậy sao? Vậy thất vương gia đó giờ đâu?"

"Theo sư đồ ta nghe ngóng được thì đã yên ổn đến Dương Thanh huyện nhậm chức."

Dương Thanh huyện? Kim Tại Hưởng nhướn mày. Nơi đó xa kinh thành vạn dặm, hoàn toàn là trắng trợn bài trừ để đuổi đi, hơn nữa cái chức quan kia cũng chẳng có chút giá trị, chỉ là cho có rồi hưởng phúc ở đó.

Hơn thế nữa lại còn yên ổn đến nơi rồi?

Kim Tại Hưởng cười nhạt, lại còn cái gì mà đã đến nơi, Dương Thanh huyện xa xôi như thế, thân phận lại còn là vương gia cao quý từ nhỏ đã sung sướng, chắc chắn dùng xe ngựa sang trọng, lại nói đêm về phải vào khách điếm nghỉ ngơi, không có khả năng kham khổ đi ngày đi đêm. Mà dù hắn có chịu khổ được mà dùng ngựa phi thẳng ngày đêm cũng phải mất tới ba tuần không kém, không thể có chuyện đã đến nơi.

Nếu thật sự đã đến nơi thì chỉ sợ điểm tới chính là Âm phủ.

"Vậy Kim tướng?"

"Kim tướng giao tình tuy đậm với thất vương gia nhưng lại một lòng trung quân ái quốc, tuy có bất mãn với hoàng thượng nhưng vẫn một mực muốn giữ chức tướng bảo vệ yên ổn biên cương."

Kim Tại Hưởng hơi nhướn mày, hoàng thượng cớ gì lại tự bài xích mình như thế, đi gây hấn với tướng quân của mình, lại gây hấn cả với các giáo phái giang hồ, sợ rằng chắc chắn hắn đã có tính mưu kế, mà mưu kế là gì, Kim Tại Hưởng cùng Điền Chung Quốc trước giờ làm ngơ với chuyện triều chính thực sự nghĩ không nổi.

Cuộc đàm đạo trong chốc lát bị khựng lại, bỗng một thân ảnh bước vào, dáng vẻ tiêu diêu tự tại, dung mạo đẹp đến động lòng. Phác Chí Mẫn đi tới, khóe mắt hơi liếc qua Kim Tại Hưởng nhưng rồi cũng chẳng được lấy hơn một giây, liền bỏ qua hắn đến trước mặt Điền Chung Quốc nói. "Ta muốn nói chuyện với ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin