Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Chẳng là giang hồ có chuyện, ngoài Phong Hạc giáo giáo chủ Kim Tại Hưởng đến, còn một vài giáo phái lớn dù giáo chủ không đến được cũng phải cử người đại diện tới. Cứ thế tất các giáo chủ mặc định tới tham gia, tệ nhất cũng phải là trưởng lão, đường chủ, còn lại thì toàn là hậu duệ của vị trí giáo chủ.

Đông vui nhộn nhịp, Kim Thạc Trân ra ngoài cửa cũng chẳng dám, liền ru rú bên trong, hôm sau đã thấy Phác Chí Mẫn sai người đến báo y đi tới gặp hắn.

"Xảy ra chuyện rồi." Phác Chí Mẫn nói xảy ra chuyện mà âm điệu tựa như kể chuyện hôm nay ngoài chợ bán gì, không có lấy nửa điểm gấp gáp.

Kim Thạc Trân cũng im lặng uống trà gật đầu. Nhìn thần tình Phác Chí Mẫn cứ nghĩ không có chuyện gì nghiêm trọng, không ngờ cũng chẳng phải chuyện nhỏ mà hơn nữa còn khá phức tạp rắc rối.

Là một vị được giang hồ đồn đại là người chắc chắn sẽ kế tiếp nắm chức giáo chủ Thập An giáo tên Nguyên Hương Quyền đang yên đang lành đã trúng độc, độc không quá nặng nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ, tuy không giết người ngay tức khắc nhưng cứu chữa không kịp thời ắt sẽ ảnh hướng tính mạng.

Tất nhiên Nguyên Hương Quyền đã được cứu chữa kịp thời, nhưng giờ đây vẫn còn mê man bất tỉnh, chưa biết sống chết ra sao. Hắn là người có địa vị cao nhất của Thập An giáo được phái đến đây, khỏi phải nói cũng biết những vị đệ tử của Thập An giận dữ thế nào, liền đập cá chém thớt đem cả Như Huyền giáo cùng ngọn núi xới tung lên. Điền Chung Quốc đau đầu không thôi, phải tìm cho ra thủ phạm nếu không sẽ không yên ổn được. Tuy bọn họ có thể không dám trực tiếp đem hết nghi kị đổ cho Như Huyền giáo nhưng chắc chắn không tìm ra được kẻ thủ ác, Như Huyền giáo cũng sẽ nhận được vài phần thái độ của Thập An, thậm chí cả toàn bộ người trong giang hồ.

"Vậy không phải tìm là được sao? Đây còn không phải là lãnh địa của Như Huyền giáo, của Điền giáo chủ?"

Phác Chí Mẫn cười khổ. "Được vậy đã thật tốt. Điều tra vài hôm, mới điều tra ra được hôm đó quả thật có người xuất hiện ở gian phòng của Nguyên Hương Quyền."

Kim Thạc Trân nhướn mày, vậy còn không phải kết luận là người đó, có chuyện gì mà phải đau đầu như vậy. Phác Chí Mẫn hiển nhiên cũng biết y nghĩ gì, liền tiếp lời. "Kẻ đó bất quá lại là Kim Tại Hưởng."

Kim Thạc Trân không giấu nổi ngạc nhiên trên mặt. Kim Tại Hưởng nghe nói luôn cao cao tại thượng, kiêu ngạo không thôi mà lại đi làm cái loại chuyện đê tiện đánh lén hạ độc người khác như thế?

Nhưng hắn làm thế mà được gì? Thập An giáo với hắn không thù oán, hơn nữa Phong Hạc giáo địa vị trên giang hồ giờ cao ngất ngưởng, so với Thập An giáo chỉ hơn chứ không kém, cớ gì phải nhọc công làm trò mèo như thế? Rõ ràng là không phải Kim Tại Hưởng.

Phác Chí Mẫn nhìn y trầm ngâm thì nói. "Chắc chắn không phải Kim giáo chủ. Ta biết, ngươi biết, Điền Chung Quốc cũng biết. Thế nhưng giờ đây thế tình ra vậy, ta cũng không biết làm sao khi bao nhiêu trưởng lão, giáo chủ đều đang chĩa mũi rìu về phía Kim Tại Hưởng."

Kim Thạc Trân nheo mắt nói. "Vậy bảo hắn đừng nhận..."

"Không được rồi. Bọn ta đã hỏi Kim Tại Hưởng, hắn nghe vậy hào sảng nhận ngay lập tức, không có lấy gợn sóng."

Kim Thạc Trân hơi nhấp chén trà, người đi lén hạ độc đời nào lại thanh thanh sảng sảng như thế. Phác Chí Mẫn cũng hiểu vậy, nói tiếp. "Thế nhưng đám người giang hồ đó lại trừng trừng mắt lên nhìn Kim Tại Hưởng, cứ như muốn lập tức đem hắn nhốt vào lồng cho hả giận."

Kim Thạc Trân hơi gật đầu. Bọn họ vốn quan hệ không tốt với Kim Tại Hưởng, sợ là bất mãn cho Nguyên Hương Quyền thì ít mà vì đối tượng tình nghi là Kim Tại Hưởng nên mới đi làm ầm lên thì nhiều.

"Vậy Kim Tại Hưởng nói gì?"

Phác Chí Mẫn nói. "Hắn nói hắn chỉ là tối hôm đó chỉ là mất ngủ đi ngang qua, cùng Nguyên Hương Quyền không liên hệ."

Cái cớ nghe sao mà vụng về.

Kim Thạc Trân hơi nhướn mi. Cái cớ tuy vô cùng vụng về nhưng với mấy manh mối nhỏ nhoi kia, cũng không thể kết luận hắn là hung thủ, dù đám người kia có căm ghét Kim Tại Hưởng, cũng không dám cứ thế đổ tội cho giáo chủ giáo phái hùng mạnh bậc nhất hiện giờ. Vậy nên vẫn đang ngoài mặt thì cười nói, bên trong thì ngấm ngầm sai người đi tìm manh mối, dù hắn là hạ độc thật hay là bị oan, cũng phải kết luận cho bằng được là Kim Tại Hưởng làm.

Kim Thạc Trân nghĩ xong, lại băn khoăn suy nghĩ của mình có sai không, y vốn không hiểu giang hồ, lối suy nghĩ vừa rồi cũng là lối suy nghĩ ngày thường của một vương gia như y.

Phác Chí Mẫn vốn có nhiều năm ở bên y cùng bái một sư, chăm chỉ tu luyện, ở bên cạnh y lâu như thế, Phác Chí Mẫn đã sớm hiểu rõ y như huynh đệ ruột thịt, lại càng biết rõ y là người nghĩ sâu nghĩ rộng, nghe một hiểu mười, liền nói. "Ngươi đoán không sai đâu. Quả thật bọn họ cũng không mấy thân thiết gì với Nguyên Hương Quyền."

Kim Thạc Trân hơi rũ mi, dù là giỏi nghĩ nhưng trăm lần như một Kim Thạc Trân đều mong phán đoán của mình là sai. Thế nhưng đáng tiếc, lại chưa sai bao giờ.

Kim Thạc Trân nhướn mi nói. "Vậy ý ngươi là?" tuy Kim Thạc Trân hoàn toàn hiểu, thế nhưng vẫn cố tình hỏi Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn biết thừa nhưng cũng rất phối hợp trả lời. "Ngươi nhân cơ hội này, làm thân với hắn."

"Nhưng ta làm thế nào được?"

Phác Chí Mẫn nghe thế ánh mắt cũng mất đi một phần tự tin, nói. "Ta cũng chưa biết. Nhưng không phải ngươi rất thông minh? Ngày đó sư phụ đã nói tư chất của ta tuy về y thuật có hơn ngươi nhưng về mưu kế tính toán tuyệt không thể bằng ngươi."

Kim Thạc Trân cười khổ. "Ngươi nghĩ ta mưu kế đầy mình mà đường đường thất vương gia lại bị truy sát phải đi tìm chốn nương thân nơi giang hồ?"

Phác Chí Mẫn nghe vậy nhất thời không nói được gì.

Kim Thạc Trân hơi rũ mắt, nhìn biểu tình có phần chán nản của Phác Chí Mẫn liền thuận miệng nói. "Để ta nghĩ cách rồi sẽ lại nói cho ngươi?"

Phác Chí Mẫn nghe vậy gật đầu, liền để cho y ra về.

Thực chất lần này Kim Thạc Trân cũng không mấy hi vọng có thể cùng Kim Tại Hưởng đến Phong Hạc giáo. Khi mới được hắn cứu ở Khổng Vũ khách điếm, y còn có loại hi vọng này. Thế nhưng ngày đó trước cửa Nam Phong khách điếm Kim Tại Hưởng một mạt lãnh đạm vạch trần y trúng Mã cấm công tuyệt độc, mặc cho y lúc đó mệt mỏi nhợt nhạt đến đứng không vững. Chỉ cần nghĩ lại thôi, y đã không có mấy hi vọng nơi hắn.

Kim Thạc Trân dù sao cũng đã tính, y lánh nạn tạm ở Như Huyền giáo, chờ đến lúc Mân Doãn Kì cứu giúp y. Tuy cũng có thể miễn cưỡng sống tạm, nhưng Mân Doãn Kì không phải người giang hồ, khả năng hắn lấy được thuốc giải cho y là vô cùng ít, độc dược phần nhiều sẽ thực sự vô phương cứu chữa.

Liệu có ảnh hưởng tới tính mạng hay không, hay chỉ mất đi võ công, Kim Thạc Trân cũng không đoán nổi. Dù là trường hợp nào, Kim Thạc Trân cũng hết sức bất đắc dĩ.

Liệu Điền Chung Quốc có thể giúp y?

Kim Thạc Trân thở dài không ngừng, Phác Chí Mẫn còn nói không có giải dược giúp y, huống chi là Điền Chung Quốc đi? Thế nhưng nhờ vả nơi Kim Tại Hưởng, thật sự không có khả năng.

Ngày hôm sau, Như Huyền giáo lại xôn xao bát nháo một trận vì nạn nhân tiếp theo đã lại xuất hiện, phương thức xuống tay cũng giống như lần trước, ma không biết quỷ không hay.

Điền Chung Quốc không nói cũng hiểu đang đau đầu đến thế nào. Vị Nguyên Hương Quyền kia vừa mới tỉnh dậy còn đang mặt mày tái mét nằm bệt trên giường thì đã thêm họa mới giáng tới.

Lần này là Hoằng Huyễn giáo giáo chủ Thân Đông Tử.

Nhưng may mắn Thân giáo chủ này lại không thực sự bị hạ độc, chỉ là xây xát nhẹ, hề hấn không đáng kể. Thương thế của hắn thì không đáng kể, nhưng việc Như Huyền giáo để thích khách đi tới lui như chốn không người như thế kia thì chắc chắn là đáng kể.

Sự nghi hoặc tuy chẳng ai nói nhưng đều nhất loạt hướng về Kim Tại Hưởng.

Thân Đông Tử trầm ngâm. "Người nọ võ công thực sự không hề tệ. Nếu không muốn nói có thể thuộc hàng cao thủ." Nguyên Hương Quyền tuy còn ốm yếu nhưng vẫn ra họp bàn cùng mọi người, nghe thấy liền gật đầu hưởng ứng Thân Đông Tử.

"Vậy thế võ hắn sử dụng thì sao?" Điền Chung Quốc sốt sắng hỏi.

Thân Đông Tử không đáp ngay mà càng trầm ngâm như đang suy nghĩ kĩ lưỡng, mãi mới cẩn cẩn dực dực nói. "Hắn dùng là đoản đao, ra chiêu nhanh nhẹn, nội công kinh người, khinh công cũng vô cùng xuất quỷ nhập thần."

Đoản đao? Chi tiết Thân Đông Tử nói khiến tất cả đều tập trung chú ý vào đó. Phác Chí Mẫn đảo mắt.

Xem ra lần này Kim Tại Hưởng khó mà thoát được tội rồi.

Kim Tại Hưởng thế nhưng vẫn duy trì trầm mặc từ đầu đến giờ, chỉ âm trầm nghe chứ không hề nói gì. Lúc này mới hơi nâng mi. Trịnh Hạo Thạc đứng sau cũng thất thần. Người dùng đoản đao võ công cao cường, khinh công nhanh nhẹn... Này còn không phải chỉ bản thân hắn?

Cả đám đông họp bàn trong chốc lát im lặng như tờ.

Kim Tại Hưởng vẫn duy trì trầm mặc khiến cho các vị khác không khỏi nổi nóng. Có người nhịn không được còn nói lớn. "Xin thỉnh Kim giáo chủ giải trình đôi chút?"

Kim Tại Hưởng lúc này mới thèm nhìn về phía tiếng nói kia, đạm mạc nói. "Giải trình đêm qua đi ngủ như thế nào?"

Vị kia tức giận nhìn thái độ hắn thi thi nhiên nhiên như không có chuyện gì, lại nhìn qua Trịnh Hạo Thạc, tuy không được thập phần tự nhiên như Kim Tại Hưởng, nhưng cũng là loại biểu tình đạm bạc, lạnh nhạt. Những người còn lại nhìn thấy bọn họ như vậy cũng tựa như muốn phát điên luôn rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #taejin#vjin