Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Đeo trên cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng nghĩ đến chuyện "mang bầu" liền nhắm mắt lại, ép bản thân mình bĩnh tĩnh.

Anh mới đi công tác về chưa kịp nghỉ ngơi đã liền lên máy bay đi Hong Kong.

Hong Kong, bệnh viện Dưỡng Hòa.

Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng tốt nhất của Hong Kong, viện phí cao ngất ngưỡng, là nơi khám chữa bệnh của vô số danh nhân, minh tinh.

Trong phòng bệnh, Phác Tú Anh ngồi ở bàn ăn, đồ ăn trên bàn không khác gì do nhà hàng 5 sao đưa tới.

Trước mặt cô là một nồi canh gà nấu đông trùng hạ thảo, không biết vì sao mà Phác Tú Anh thấy nồi canh này hơi tanh.

Nhưng Phác Tú Anh vẫn ráng nín thở mà uống.

Từ Tuệ Nhàn từ phòng bệnh bước ra, ngồi trước mặt con gái, nhan sắc thời còn là mỹ nhân màn ảnh vẫn còn giữ lại, dù đã bảo dưỡng rất kỹ vẫn không che giấu nổi dấu vết thời gian nơi khóe mắt.

"Con ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây không có việc gì nữa đâu."

Ba ngày qua Phác Hằng Vinh đột nhiên ngất xỉu, lúc đưa đi cấp cứu đã có chụp phim, rồi cũng tiến hành phẫu thuật.

Trong quá trình phẫu thuật, cả vợ và ba người con đều ở bên, con gái út lại càng ở bên cạnh mẹ, một bước cũng không rời.

Phác Tú Anh nghe xong liền ngẩng đầu: "Con không về, buổi tối còn phải chăm ba nữa."

Lúc nghe điện thoại, biết ba bị ngất xỉu, cô cảm giác bị hù đến chết luôn rồi, liền bay qua Hong Kong, đi tới bệnh viện vừa kịp lúc có kết quả chụp phim, nói là bị tắt nghẽn mạch máu, phải phẫu thuật.

Trước hay sau phẫu thuật đều phải ở trong phòng ICU, đến hôm nay mới chuyển về phòng bệnh thường.

Ba ngày qua Phác Tú Anh bận nhiều thứ, lo cho ba cô mới phẫu thuật xong, còn phải đề phòng không bị paparazzi chụp lại rồi đồn thổi lung tung.

Từ Tuệ Nhàn nhìn con gái thở dài: "Là ba con nói con đi về nhà nghỉ ngơi đó."

Phác Tú Anh bỏ cái chén xuống: "Con không về, để con vào nói chuyện với ba, con muốn ở lại chăm sóc ba."

Từ Tuệ Nhàn liền ngăn con gái lại: "Ba con mới ngủ rồi, con đừng vào làm phiền ba con. Nói con về thì cứ về đi, mai lại đến." Bà nửa dọa nữa dỗ thuyết phục cô.

Phác Tú Anh từ nhỏ đã được dạy dỗ nên nghe là biết không thể cãi lại rồi, chỉ cúi đầu: "Vâng ạ."

Từ Tuệ Nhàn cũng cảm thấy con gái đã gả chồng rồi không thể dạy dỗ như hồi ở nhà nữa, vì thế liền dịu giọng: "Ăn xong rồi thì về nhà đi, ở đây có mẹ rồi."

Phác Tú Anh gật đầu.

Sau khi cô cơm nước xong xuôi ra khỏi bệnh viện, vừa vặn gặp được anh hai Phác Khiêm mới đi làm về.

Phác Tú Anh nhớ chuyện phát sinh ở thành phố S, bức ảnh "the little princess of my family", đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, gượng gạo chào hỏi, cũng không biết phải nói gì, nên nghĩ gì nói nấy: "Anh hai, ba mới tỉnh lại lúc chiều, bác sĩ cũng nói không có việc gì rồi, mẹ nói em buổi tối về nhà nghỉ ngơi."

Phác Khiêm nghe xong cũng chỉ gật đầu "ừ" một cái, liền vòng qua cô, đi về hướng phòng bệnh.

Phác Tú Anh đột nhiên cảm thấy người này với người anh trai trên mạng của cô không phải cùng một người.

Trên mạng thì nói cô là công chúa nhỏ, ngoài đời thì cô biến thành không khí nhỏ rồi.

Mấy fan chỉ vì anh đi cùng cô đến lễ tốt nghiệp rồi đi prom rồi kêu công chúa nhỏ này nọ mà điên cuồng hâm mộ kẻ cuồng em gái này chắc không biết là kẻ cuồng em gái hiện xem em gái như vô hình luôn rồi.

Phác Tú Anh dẩu miệng, đi về Vịnh Thiển Thủy.

Cô ở trên xe nhìn điện thoại, phát hiện Kim Tại Hưởng lúc chiều về tới thành phố S không thấy cô ở nhà nhắn hỏi cô đi đâu, cô nói cô về Hong Kong, sau đó cũng không thấy anh nhắn tin hay gọi điện gì nữa.

Tên khốn nạn này đưa đơn ly hôn cho cô rồi thì xem như không có gì à?

Ở trong mắt anh đáng ra bây giờ phải nghĩ là do cô tức giận mới chạy về nhà mẹ đẻ, anh đáng ra cũng phải chạy theo rước vợ về lại chứ?

Phác Tú Anh tức đến bể phổi, nghĩ cuộc sống này khó khăn quá, lại hối hận lúc trước sao không chịu ký tên, đến lúc cô về thành phố S thì hai người liền chia tay, khỏi níu kéo.

Vịnh Thiển Thủy là khu cảng nổi tiếng phong cảnh đẹp nhất Hong Kong, cũng là khu dân cư cao cấp nhất. Giống như những gia đình hào môn khác, nhà họ Phác cũng sống ở đây.

Phác Tú Anh bỏ điện thoại xuống, vừa tức vừa bực, ngồi trên xe về đến nhà.

Xe còn chưa kịp vào khuôn viên đã thấy phía trước có một xe khác chặn lại, tài xế xuống xe nói chuyện cùng bảo vệ.

Phác Tú Anh nhìn biển số xe phía trước thì thấy không phải xe nhà cô.

Là ai tới thăm mà không gọi tiếng nào đấy?

Tài xế bấm còi.

Người phía trước phát hiện có xe phía sau cũng quay lại nhìn.

Phác Tú Anh thấy cửa sau xe mở ra, một đôi chân dài hiện ra đầu tiên.

Cái người mà nãy giờ bị cô mắng trong lòng bây giờ đang bước xuống xe rồi.

Anh đi đến chỗ cô, gõ cửa xe.

Phác Tú Anh nhìn Kim Tại Hưởng tới gần cửa sổ xe.

Hóa ra không phải là để mặc vợ chạy về nhà mẹ đẻ mà là trực tiếp đi theo về nhà mẹ đẻ của vợ luôn.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Phác Tú Anh cố gắng bình tĩnh lại, làm cho mình không thể vì nhìn thấy anh mà vui vẻ được, giả bộ xụ mặt.

Thấy người ngồi trong xe quả nhiên là Phác Tú Anh, Kim Tại Hưởng cuối cùng cũng gặp được người muốn gặp, gọi: "Tú Anh."

Phác Tú Anh hắng giọng: "Làm phiền anh chạy xe đi chỗ khác, tôi muốn vào nhà."

Kim Tại Hưởng biết việc quan trọng bây giờ là phải giải thích, đặc biệt là tiểu tổ tông bây giờ chắc còn chưa biết cô một thân hai người, liền phải hạ mình mà cúi người xuống ngang tầm với cô: "Văn kiện thư ký Chu đưa em sai rồi. Anh vốn dĩ muốn bổ sung vào hợp đồng của chúng ta về phần tài sản phát sinh sau khi kết hôn."

"Cũng là tại anh, nghĩ thư ký Chu cẩn thận cho nên cũng không nói trước với em, lúc về nhà thấy trên tủ mới biết là đưa sai rồi."

Phác Tú Anh nghe Kim Tại Hưởng giải thích xong liền liếc anh một cái.

Hay quá, quả nhiên cô đoán đúng, là đưa sai rồi.

Nhưng mà đơn ly hôn cũng là giấy trắng mực đen, tuy rằng không định đưa cho cô, nhưng chắc chắn là anh cũng đã từng nghĩ đến nên mới làm ra.

Phác Tú Anh nâng cằm: "Thế còn đơn ly hôn kia là sao? Nếu không có nó thì thư ký Chu cũng đâu có cầm nhầm mà đưa tôi chứ?"

Kim Tại Hưởng tiếp tục giải thích: "Đó là chuyện hồi trước, là trước khi em bị mất trí nhớ nữa."

"Anh đã định hủy rồi, nhưng chưa kịp làm."

Phác Tú Anh nghe xong, "hừ" một tiếng.

Tuy là trước kia cô cũng đã từng muốn ly hôn với Kim Tại Hưởng, nhưng bây giờ thấy Kim Tại Hưởng vậy mà cũng đã chuẩn bị xong cả đơn ly hôn, liền cảm thấy không vui nữa.

Cảm thấy khó chịu.

Kim Tại Hưởng kéo tay Phác Tú Anh: "Tú Anh."

Phác Tú Anh nghe giải thích xong, biểu cảm tuy không tình nguyện, nhưng cô cũng không phải loại thích nháo nhào không biết điều, nên vẫn nói: " Anh lên xe đi."

Kim Tại Hưởng lên xe Phác Tú Anh rồi đi vào. Bảo vệ thấy thế, cũng cho xe của Kim Tại Hưởng vào trong khuôn viên.

Lúc vào cửa, Phác Tú Anh nhìn qua bên cạnh rồi hỏi anh: "Lúc nãy bọn họ không cho anh vào à?"

Kim Tại Hưởng không nói gì, quay đầu nhìn Phác Tú Anh, cười ẩn ý.

Phác Tú Anh nhìn phản ứng của anh, liền hiểu.

Đáng đời!

Cô ngồi dựa vào lưng ghế, lười biếng: "Không ngờ ý thức bảo vệ nhà mình thật tốt, không phải người quen, lại còn đi xe lạ thì liền chặn lại không cho vô."

"Có nói là con rể cũng vô dụng thôi."

Kim Tại Hưởng lúc trước chỉ đến nhà cô hai lần, một lần là trước khi kết hôn, một lần là vào năm kia. Trước khi kết hôn thì chỉ đến nói chuyện xong rồi đi, năm kia đến cũng chỉ ở lại một đêm, bảo vệ mặc dù thấy cũng giống, nhưng mà do không có ai báo trước nên không dám tùy tiện mà cho vào.

Kim Tại Hưởng lại nhìn bụng nhỏ của Phác Tú Anh.

Hai người xuống xe vào nhà.

Phác Tú Anh thấy Kim Tại Hưởng bay từ thành phố S vậy mà còn có thể mang quà tặng cho ba mẹ cô, lại nghĩ đến ba còn đang nằm viện, liền ỉu xìu.

"Ba mẹ không có nhà."

"Anh cho rằng em chỉ vì nhìn thấy tờ đơn ly hôn không rõ ràng kia là liền chạy về nhà mẹ đẻ rồi sao? Em mới không có dễ dàng mà buông tha cho anh vậy đâu. Em còn định tính sổ với anh đó, mà tại ba bị bệnh nên em mới về."

Kim Tại Hưởng nghe xong nhíu mày, lo lắng: "Có chuyện gì vậy?"

Phác Tú Anh: "Nhồi máu cơ tim."

"Hai ngày qua bận trước bận sau, cho nên mới chưa báo cho anh."

Kim Tại Hưởng: "Sao không nói sớm cho anh biết?"

Phác Tú Anh nhăn mũi: "Nói cho anh làm gì chứ? Anh cũng có ở đây đâu? Còn nữa, chuyện đơn ly hôn là sao?"

Kim Tại Hưởng lại nhớ tới đơn ly hôn kia, không biết thư ký Chu bây giờ đã nhận ra sai lầm chưa nữa.

Kim Tại Hưởng: "Ở bệnh viện có ai không? Hay để đêm nay anh qua đó?"

Phác Tú Anh: "Em mới tới bệnh viện xong bị mẹ bắt đi về nè, không có việc gì đâu, đã chuyển qua phòng bệnh thường rồi."

"Tối nay anh cũng không cần qua đó quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi đâu, mai đi cũng được."

Kim Tại Hưởng cũng không ép: "Được."

Lúc đi vào nhà, anh nhìn Phác Tú Anh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm giác lúc này mới an tâm.

"Nhớ em."

Phác Tú Anh chôn mặt trong ngực Kim Tại Hưởng, dùng tay đấm vào lưng anh, dỗi: "Thôi đừng có mà bày đặt nữa, lúc trước không phải còn muốn ly hôn với em sao, còn soạn sẵn đơn ly hôn nữa rồi."

"Anh đừng hòng đắc ý nhé, hồi trước em cũng muốn ly hôn với anh rồi."

Kim Tại Hưởng nghe cô nhắc đến hai chữ "ly hôn" thì nhíu mày: "Không ly hôn, chừng nào về nhà anh sẽ xé đơn ly hôn."

Phác Tú Anh: "Không được xé."

Cô dùng ngón tay nhấn vào ngực Kim Tại Hưởng: "Chừng nào về em nhất định phải treo đơn ly hôn lên cổ đó. Anh mà chọc tức em, em liền ký đơn."

Kim Tại Hưởng yên lặng tưởng tượng cảnh Phác Tú Anh đeo đơn ly hôn trên cổ, mỗi ngày đi qua đi lại trước mặt anh.

".................."

Phải xé, nhất định phải xé.

Không cần đợi tới lúc về, lát nữa gọi điện nói người làm xé ngay lập tức.

Phác Tú Anh lại hỏi anh: "Anh đã ăn cơm chưa?"

Cô hỏi xong lại ngớ người ra. Tên khốn này đã đưa đơn ly hôn tới tay cô rồi mà cô còn quan tâm anh ăn cơm chưa á.

Kim Tại Hưởng vốn đã quen với cái kiểu ngoài miệng thì chê nhưng thân thể thì thành thật của Phác Tú Anh, liền nói: "Chưa ăn."

Phác Tú Anh: " Để em đi hỏi coi có gì cho anh ăn không."

Kim Tại Hưởng cười hôn cô một cái.

Phác Tú Anh: "Ai cho anh hôn em hả?"

Cuối cùng, hai người vẫn ngồi vào bàn ăn với nhau.

Phác Tú Anh nói đầu bếp làm vài món đặc sản của Hong Kong, trong đó có món bánh tart trứng.

Phác Tú Anh trước kia rất thích món tart trứng do đầu bếp trong nhà làm, nhưng hôm nay không biết vì sao nhìn thấy lại không muốn ăn, nhìn nhìn, lại đẩy hết qua cho Kim Tại Hưởng.

"Cái này cho anh, không được lãng phí."

Kim Tại Hưởng nhìn thấy Phác Tú Anh không chút hứng thú với món tart trứng, lại nghĩ đến cuộc gọi từ bệnh viện kiểm tra sức khỏe, trong lòng lại kích động.

"Em không ăn à?" Anh hỏi thử.

Bác sĩ nói chỉ số HCG trong máu của Phác Tú Anh cao hơn bình thường, là một trong các dấu hiệu đầu tiên của việc mang thai, muốn hai người đi kiểm tra lại lần nữa.

Anh cũng nhớ kỳ sinh lý của Phác Tú Anh, nếu dựa theo ngày thường, thì đã nên đến từ 2 ngày trước rồi.

Phác Tú Anh lắc đầu: "Chắc do mấy ngày nay mệt quá nên không muốn ăn."

Cô lại nói: "Em thấy ba già đi rất nhiều. Mẹ em trước vẫn hay gọi nói em có thời gian thì về nhà nhiều hơn, kết quả em cũng chỉ nói miệng chứ chả làm thật bao giờ, mãi đến lúc ba sinh bệnh mới đi về."

"Cho nên em muốn lần này ở lại thêm mấy ngày nữa."

"Được không?" Cô ngẩng đầu lên nhìn Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng sửng sốt một chút, lại gật đầu: "Được."

Anh có thể cảm nhận được sự áy náy của Phác Tú Anh, biết bây giờ nếu không cho cô ở lại thì cũng không thích hợp lắm.

Kim Tại Hưởng không nói nữa, đến ngày hôm sau thì cùng đến bệnh viện với Phác Tú Anh.

Nhồi máu cơ tim sau khi ổn định thì đã có thể xuất viện, Phác Hằng Vinh hôm nay tinh thần cũng đã khá hơn, lúc bọn họ đến còn đang mang kính xem tin tức.

Thấy sức khỏe của ba đã chuyển biến tốt đẹp, Phác Tú Anh tâm tình rất vui vẻ.

Hai người ra khỏi phòng bệnh, Kim Tại Hưởng cảm thấy Phác Tú Anh rất vui, lúc này mới nói với cô: "Sẵn đang ở bệnh viện, hay là chúng ta đi kiểm tra luôn nhé?"

Phác Tú Anh nghe thấy liền mờ mịt: "Kiểm tra gì cơ? Em làm hả?"

Kim Tại Hưởng gật đầu, ôm eo Phác Tú Anh, nhìn cô, nói: "Khám thai."

Phác Tú Anh nghe xong liền khiếp sợ.

Kim Tại Hưởng vẫn nhìn cô kiên định.

Phác Tú Anh mãi mới có phản ứng, liền hiểu rõ vì sao hai ngày nay nhìn thấy canh gà với bánh tart trứng mà cô chẳng muốn ăn.

Mà hình như, bà dì mấy nay cũng không thấy tới.

Phác Tú Anh cúi đầu, ngơ ngác nhìn bụng mình, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn Kim Tại Hưởng đang cười ôn nhu, vẻ mặt mỹ mãn.

Cô nhất thời không thể tiếp nhận sự thật, ngây ngốc, cuối cùng giật mình một cái, như nghĩ ra cái gì.

Cô vô cùng ảo não, nói: "Trời ơi em chưa có nhìn kỹ, trong đơn ly hôn anh có ghi nếu có con thì ly hôn xong con do ai nuôi không?"

Đi về nhất định phải lấy mang lên cổ mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top