Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Side story. Từ 78,6 giờ ánh sáng đến vô tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Park Jimin trong tình huống như thế này, lướt qua nhau giữa quảng trường Shibuya rộng lớn, hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố. Jimin đánh tiếng chào tôi trước, khuôn mặt cậu ta vẫn mang nét cười hòa nhã hệt như cái năm chúng tôi mới mười chín, đôi mươi. Chiếc áo khoác dạ dài gần đến đầu gối của Jimin nhắc nhở tôi về cái lạnh của tháng 12 tê cóng. Trên tay cậu ta là sắc đỏ của những nhành hồng mới nở vẫn còn e ấp trước sương gió đầu đông.

"Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy!" Park Jimin reo lên, cậu cảnh giác liếc dọc liếc ngang để chắc chắn rằng xung quanh chẳng một ai để ý tới hai người bọn tôi.

Tôi hắng giọng: "Rất vui khi được gặp lại cậu." Kèm theo một nụ cười nhỏ. "Không phiền nếu tớ mời cậu tách cà-phê chứ?"

Jimin gật đầu ngay lập tức. "Tất nhiên rồi."

Thay vì chọn ngẫu nhiên một quán cà-phê nào đó hoặc theo lời gợi ý của Touya - bạn cùng phòng hiện tại của tôi - là quán có hương vị cà-phê thơm nức nhất cái đất Tokyo này, thì chúng tôi quyết định mua cà-phê ở một quán cốc lề đường rồi mang ra công viên gần đó để thưởng thức.

"Gọi tớ là Han." Tôi nói rít lên qua kẽ răng. "Đó là tên của tớ ở đây."

"Còn tớ là Sho."

Tôi mỉm cười. "Tớ không biết là cậu đến Nhật đấy, từ khi nào thế?"

Jimin nhún vai. "Cậu ấy cũng ở đây với tớ." Cậu ta ngừng lại một chút, nháy mắt nhìn tôi. "Cậu biết tớ đang nói tới ai đúng không?"

Tôi cười lớn, gật đầu một cách miễn cưỡng. Ừ thì tất nhiên tôi biết, Jimin ở đâu Yoongi sẽ ở đó, chẳng còn xa lạ gì chuyện này nữa. Và những nhành hồng cậu ta đang cầm trên tay tất nhiên là cũng dành cho người đặc biệt ấy rồi.

"Bọn tớ có một nhiệm vụ đặc biệt." Jimin chuyển sang tông giọng thì thầm một cách nghiêm túc. "Cũng gần một năm rồi."

"Thế cậu sống ở Tokyo nhỉ?" Tôi hỏi ngay khi ngồi phịch xuống băng ghế gỗ đặt ở một góc khuất trong công viên.

"Ừ, còn cậu?" Park Jimin cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Tớ thì ở Kyoto." Tôi hít thở một hơi dài, rùng mình bắt gặp làn khói mỏng tỏa ra rồi dần tan biến vào không trung, tôi thậm chí chẳng ý thức được mình đang cầm một tách cà-phê nóng khi mà cái lạnh mùa đông khiến nó rất nhanh đã nguội đi.

"Tầm này ở Gyeongseong cũng lạnh tê tái ấy." Jimin bật cười khúc khích. "Nhiều đêm nằm thao thức trên giường, tớ lại tha thiết nhớ về ngôi trường của bọn mình ngày trước, nhớ cả cái rét buốt của mùa đông nơi ấy..."

Tôi ậm ờ, không thể hiện rõ ràng quan điểm. Đồng ý ở chỗ tôi cũng nhớ Gyeongseong tha thiết, thi thoảng tôi nghĩ về trường, nghĩ về quyển nhật ký tôi đã từng viết vào năm mười chín tuổi, nghĩ về mối tình đầu và cuộc gặp gỡ kỳ lạ của chúng tôi. Nhưng nơi đó đồng thời mang cho tôi nhiều ký ức không vui. Tôi đã chẳng nhận ra có những đêm tôi mơ về tháng ngày thời niên thiếu, tôi bật dậy cùng với hàng mi ướt đẫm nước.

Bọn tôi nói với nhau vài thứ về cuộc sống hiện tại, trao một cái hẹn cho lần gặp tiếp theo tại Gyeongseong, cùng ngồi vẽ ra viễn cảnh chiến tranh chấm dứt, đất nước được trả lại tự do như những gì tôi luôn khát cầu.

Chúng tôi đều đang thực thi những nhiệm vụ tuyệt mật, cuộc gặp hôm nay chỉ là một sự cố vô tình, chúng tôi ý thức được sẽ thật nguy hiểm nếu tần suất ấy gia tăng, thế nên lần tới nếu có tình cờ chạm qua nhau, chúng tôi thống nhất rằng mình cứ giả vờ như không quen biết.

Touya là một anh chàng khá cởi mở và thân thiện. Chúng tôi quen biết nhau khi cùng làm việc trong một công ty chuyên về sản xuất vũ khí, đó đồng thời cũng là một phần nhiệm vụ mà tôi cần thực hiện dưới vai trò nhân viên cục tình báo.

Làm cho một công ty sản xuất vũ khí, tôi thu thập được nhiều thông tin mật liên quan tới cuộc chiến đang diễn ra nơi quê hương tôi. Tôi sẽ biết được phía Nhật Bản đang triển khai những kế hoạch gì và cần bao nhiêu vũ trang cho chiến dịch sắp tới.

Tôi mở rộng các mối quan hệ ở nơi làm việc, đóng vai một anh chàng nhiệt tình nhưng khờ khạo, dối trá và lừa lọc để chẳng ai có thể nghi ngờ hoặc cảnh giác với tôi. Tôi thường tham gia vào những bữa ăn tối cùng sếp, sẵn sàng bưng trà rót nước cho những người đồng nghiệp thậm chí chưa từng có một cuộc hội thoại đúng nghĩa.

Tôi chọn Han là tên giả của mình tại đây. Những nhân viên chuyên nghiệp của cục tình báo đã giúp tôi làm giả hồ sơ công dân, hoàn hảo trở thành một thanh niên trẻ có quốc tịch Nhật Bản.

Tối nay Touya có một cuộc hẹn ăn uống với vài người bạn cũ, cậu ta dặn tôi khỏi cần đợi cơm. Ở một mình, tôi cũng lười nấu nướng, thế nên tôi mới quyết định dạo vài vòng trên phố Tokyo, ăn ramen tại một quán khá nổi tiếng ở khu Shibuya rồi bắt tàu lửa về lại Kyoto.

Ngồi trên tàu, tôi chăm chú thả mình vào cảnh vật bên ngoài cửa kính. Tôi tự hỏi Gyeongseong giờ này liệu có yên bình như ở đây không. Tôi nhớ quê hương mình vào cái thời điểm ngày ngày bị nhấn chìm trong những cuộc đàn áp, biểu tình và bạo động. Tôi ám ảnh bởi tiếng khóc than của những người dân vô tội, ám ảnh bởi tiếng súng đạn và làn bom rực đỏ khắp đại lộ.

Tôi rùng mình nhận ra có một thời gian, tôi chỉ ước mình sẽ hy sinh oanh liệt nơi chiến trường như một người lính danh dự. Rằng tôi chẳng có gì nuối tiếc nếu bỏ lại tuổi đôi mươi phía sau khi mà chẳng ai trên đời này cần đến tôi nữa. Nhưng sau mùa hè năm mười chín tuổi, tôi lại bắt đầu thấy sợ hãi cái chết.

Là vì một lời hứa chẳng thể thực hiện được, hoặc do tôi muốn tồn tại trên cõi đời này lâu hơn một chút, chờ đợi một phép màu mang Jeon Jungkook đến bên tôi. Tôi đã chìm sâu trong những mơ mộng ấy suốt vài năm trời của tuổi trẻ, tới lúc thất vọng nhận ra không có phép màu nào xuất hiện, chỉ có đôi mắt ướt đẫm khi nghĩ về cậu ấy vào mỗi đêm là hiện thực mà tôi phải đối mặt.

Jungkook chính là cơn mưa rào mùa hạ của tôi, chóng vánh nhưng đầy lưu luyến. Là tuổi mười chín tôi đã đi qua, là chuyến tàu cuối cùng mà tôi chẳng thể chạm tới thêm một lần nữa. Là người duy nhất trao cho tôi hy vọng, khiến tôi khao khát được sống, cảm thấy bớt lạc lõng giữa thế giới xa lạ ngoài kia. Là người tôi yêu nhất trên đời này, mối tình đầu đẹp đẽ của tôi.

Tôi đã từng không ngừng trách cứ thời điểm tôi sinh ra, tôi ước ao nếu tôi tồn tại trong cùng một dòng thời gian với Jungkook, hoặc khoảng cách 78,6 giờ ánh sáng trở nên ngắn lại. Tôi từng đặt ra rất nhiều câu hỏi, rất nhiều giả thuyết. Trong đó, tôi nghĩ tới việc liệu có một Jungkook nào đó tồn tại trong dòng thời gian hiện thực của tôi hay không. Liệu cái mà người ta gọi là kiếp luân hồi là có thật?

Tôi nhớ tầm hơn hai tháng trước, Touya có rủ tôi đến Kinkaku-ji, một ngôi chùa cực kỳ nổi tiếng tại Kyoto. Tôi không phải là người theo Đạo Phật, tôi cũng chưa từng ghé thăm một ngôi chùa nào trước đây, chỉ là tôi không nỡ từ chối sự nhiệt thành của người bạn cùng phòng dành cho chuyến tham quan này.

Ở đó, tôi vô tình gặp một sư thầy trong lúc tôi đi lang thang ngắm nghía cảnh vật. Tôi lịch sự cúi đầu chào ông, đáp lại tôi là một nụ cười hiền hòa và nhân hậu từ người đàn ông xa lạ kia.

"Hình như đây là lần đầu tiên cậu tới đây?" Ông ấy cất tiếng hỏi.

"Vâng thưa thầy." Tôi gật đầu đáp. "Đây là lần đầu cháu đến đây ạ." Tôi tò mò rằng liệu ông ấy có thể nhớ hết tất cả những người đã từng tới tham quan hay không, nhưng chắc chắn trí nhớ ông đủ tốt để khẳng định rằng tôi là người mới.

Để tôi không cảm thấy cô đơn trong chuyến tham quan này, ông ấy quyết định nhập hội cùng tôi. Ông dẫn tôi đến nơi thờ tự, giới thiệu một chút về ý nghĩa của từng địa danh và từng bảo vật được thờ cúng trong chùa.

Tôi lắng tai nghe một cách chăm chú như thể không muốn bỏ sót bất kỳ thông tin gì. Khi ông giới thiệu với tôi về bức tranh mang ý nghĩa của sự luân hồi, tôi không kìm sự tò mò mà lập tức đánh tiếng hỏi.

"Nhưng luân hồi là có thật ạ?"

Ông mỉm cười, quay sang nhìn tôi.

"Nó có thể là thật hoặc giả, tùy theo đức tin của mỗi người, ta không thể đưa ra một câu khẳng định và hướng cậu phải theo thuyết của ta khi mà cậu hoàn toàn không tin vào nó."

Sau hôm đó, tôi đã đến thư viện trung tâm Kyoto và lục tung mọi thứ lên để tìm kiếm những quyển sách nói về luân hồi. Cả trong học thuyết khoa học lẫn đạo giáo, họ đưa ra những dẫn chứng, biện luận, đồng tình có mà phản bác cũng có. Tôi thừa nhận rằng có một thời gian dài, đầu óc tôi cứ bị ám ảnh suốt bởi chuyện này.

Tôi đem tâm tư của mình giãi bày cùng Touya, cậu ta gật gù ra chiều thấu hiểu.

"Tôi tin rằng có tồn tại sự luân hồi." Touya nói một cách rành rọt. "Cậu có thể nghĩ rằng tôi quá sùng đạo hay mê tín gì đó cũng được, nhưng tôi tin vào những thứ thế giới quan của tôi mách bảo."

Tôi chỉ biết lắc đầu bật cười lớn với cách giải thích của Touya. Việc cậu ta luôn mang thứ gọi là thế giới quan của bản thân để trả lời cho mọi lý lẽ trên đời càng khiến tôi tin vào nhận định Touya thật sự là một anh chàng vô hại và ngây thơ so với phần còn lại của xã hội ngoài kia.

Nhưng tôi thừa nhận điều Touya nói đã tiếp cho tôi niềm tin, rằng có một lúc nào đó, biết đâu tôi có thể gặp được Jungkook của dòng thời gian này.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ thay thế mối tình đầu của tôi bằng một ai đấy có gương mặt và cái tên giống hệt cậu ấy. Chỉ là tôi vô cùng tò mò, liệu có một Jeon Jungkook nào đó tồn tại ở thế giới của tôi không, hoặc có lẽ đó là người tôi yêu đang trải qua một cuộc đời khác, cùng dòng thời gian với tôi. Nếu có tồn tại một người như thế, tôi lại càng muốn biết cậu ấy đang sống thế nào, có hạnh phúc hay không.

---

Trong vài năm tiếp theo sống tại Nhật Bản, tôi cho rằng thế giới quan của tôi đã bắt đầu thay đổi, một chút. Như Touya nói thì tôi đang bước vào thời kỳ mà bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào cũng sẽ trải qua.

Mùa xuân năm kia, Touya kết hôn cùng người con gái cậu ấy yêu suốt từ thời đi học. Tôi mừng cho người bạn cùng phòng, cậu ấy đã tìm được hạnh phúc bên cạnh mối tình sâu đậm của mình. Đám cưới của Touya tổ chức tại tỉnh Nagoya, là quê nhà của Touya cùng vợ cậu ấy, cách nơi Kyoto chúng tôi đang sống tới tận hơn 130 cây số.

Mất hơn hai tiếng ngồi tàu hỏa, tôi tới được Nagoya cũng là khi mặt trời dần ẩn mình sau rặng mây chiều. Tôi bắt thêm hai tuyến xe khách để đến nhà cậu ấy. Gia đình Touya tiếp đón tôi rất nồng hậu, bọn họ đều là những người nông dân nghèo chân chất. Bữa cơm đạm bạc với cá nướng và một ít rau xào của ngày hôm ấy cứ đọng mãi trong tâm trí tôi, nó khiến tôi cảm thấy ấm áp giữa tiết trời đầu xuân vẫn còn vương lại chút tê lạnh của mùa đông.

Mẹ của Touya cứ liên tục hỏi tôi về kế hoạch hôn nhân, tôi giật mình nhận ra mình cũng đã ba mươi tuổi. Thời gian trôi nhanh tới nỗi tôi chẳng ý thức được những người đàn ông ở tuổi này hầu hết đều phải bước vào một cuộc hôn nhân, bằng hình thức tự nguyện hoặc cưỡng cầu, nó sẽ dẫn tới hệ lụy hạnh phúc hay không, tùy thuộc vào quan điểm của người đó đối với việc cưới xin và cả đối tượng sẽ trở thành bạn đời.

Thành thật thì tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn cùng một người nào đó. Nếu không phải là ở cạnh Jungkook đến suốt đời, tôi biết bản thân mình không hề sẵn sàng để cầm tay ai khác bước lên lễ đường. Có thể nói tôi là một người cực kỳ cố chấp. Tôi chưa từng nghi ngờ tình yêu của mình dành cho Jungkook, vì thế nên tôi mặc định nó là một phần trong thế giới quan của tôi, phần ý thức đấy càng khiến tôi bài xích và phản bác lại toàn bộ những ý tưởng ngấm ngầm nung nấu khi được hỏi về những vấn đề liên quan đến hôn nhân ngay trước cả thời điểm nó chưa kịp bắt đầu.

Mẹ của Touya bảo với tôi rằng bà ấy biết vài cô gái rất xinh đẹp ở trong thôn, bọn họ đều giỏi giang việc nội trợ và biết cách vun vén cho gia đình, nếu tôi đồng ý, bà ấy sẽ sắp xếp ngay một buổi xem mắt.

"Chỉ sợ cháu chê bọn này xuất thân từ vùng thôn quê thôi." Bà ấy vừa cười vừa vỗ vai tôi.

"Không phải đâu ạ. Là do cháu đã có người yêu rồi." Tôi lịch sự từ chối.

"Thế à? Thật đáng tiếc." Bà chép miệng. "Cô gái mà cháu yêu thật may mắn."

Tôi lắc nhẹ đầu. "Không phải là cô gái nào đâu ạ. Đó là một chàng trai."

Tôi ý thức được nét ngỡ ngàng trong đôi mắt bà, cả sự e ngại nơi biểu cảm gương mặt của bố Touya. Tôi biết xã hội này vẫn chưa thể có cái nhìn cởi mở hơn về tình yêu từ những người đồng giới, nhưng mặt khác, tôi không cảm thấy hối hận khi nói về Jungkook hay tuyên bố rằng người tôi yêu là một chàng trai trước những người xung quanh. Vì Jungkook của tôi là người vô cùng tuyệt vời, yêu cậu ấy chính là một chuyện hiển nhiên nhất mà tôi nghĩ mình đã từng làm trong suốt quãng thời gian tôi tồn tại trên cõi đời này, nên chẳng có bất kỳ sự xấu hổ hay ngượng ngùng gì khi tôi tự hào nói về điều đó.

Touya cũng biết tôi yêu một chàng trai vào năm mười chín tuổi, tất nhiên tôi chẳng dại gì mà kể cậu ấy nghe cách thức chúng tôi gặp nhau, cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tin nổi những chuyện hoang đường như kia đâu. Cậu ấy thường đem chuyện yêu đương này ra trêu chọc tôi, bảo rằng tôi quá cố chấp với mối tình đầu ấy, rằng dù cho tôi biết chúng tôi sẽ không thể nào tới được với nhau nhưng tôi lại không chịu mở lòng để những người khác tiến vào.

Những ngày sau đó, gia đình của Touya tuy vẫn đối xử tốt với tôi, nhưng tôi biết trong ánh mắt họ khi hướng về tôi đã kèm theo một phần nào đó xa cách. Tôi không buồn vì chuyện đó, không phải ai cũng dễ dàng tiếp nhận những thông tin gây sốc như trên, tôi cũng đã quen với sự thiếu thiện cảm của những người khác dành cho mình kể từ năm tôi còn ngồi trên ghế nhà trường.

Touya kết hôn xong cũng quyết định quay về quê nhà Nagoya tìm việc khác. Còn tôi thì tiếp tục sống một mình ở căn nhà trọ cũ tại Kyoto. Công việc tình báo của tôi tiến triển khá suôn sẻ, tôi cung cấp cho phía chính quyền Gyeongseong rất nhiều thông tin hữu ích về các cuộc tiến công đang được lên kế hoạch triển khai từ phía Nhật. Mọi thứ diễn ra đúng ý của tôi tới mức lúc tôi nhận được tin mật rằng cấp trên sẽ tiến cử tôi ngay khi tôi quay trở về Triều Tiên, tôi đã không khỏi bất ngờ.

---

Cuối năm 1944, tôi được lệnh quay về Triều Tiên để phục vụ cho quân đội. Tôi lên tàu vào mùa đông năm đó, mất vài ngày lênh đênh trên biển trước khi cập bến đất liền. Khi rời khỏi Nhật, tôi cũng chẳng thông báo cho bất kỳ người nào. Sau khi xin thôi việc và hoàn tất bàn giao, tôi lập tức trở về nhà trọ thu xếp hành lý rồi đi ngay đến cảng. Vội vã như thể tôi muốn vứt lại tất cả những kỷ niệm đau buồn nơi đất nước này, dù thực tế thì tôi đã sống những tháng ngày khá tự do, thoải mái và đôi lúc cảm thấy hạnh phúc tại đây.

Vốn dĩ tôi phải rất ghét Nhật Bản, họ đã xâm chiếm mảnh đất quê hương tôi, gieo những tội ác không thể tha thứ cho dân tộc tôi, nhưng đồng thời, Touya và một vài người Nhật khác mà tôi quen trong thời gian sống tại đây cứu lấy một chút sự thù hận nơi tôi. Họ cũng chỉ là những người dân vô tội, phải cực nhọc kiếm sống qua ngày vì miếng cơm manh áo, họ không phải là người đưa ra những quyết định chiến sự, nhà cầm quyền mới là kẻ mà tôi nên căm ghét.

Đó cũng có thể xem là một phần thay đổi trong thế giới quan của tôi. Cột mốc trưởng thành tuổi ngoài ba mươi, tôi học thêm bài học về sự khách quan, cái nhìn bao dung, nhưng sự cố chấp vẫn là thứ mà tôi chẳng cách nào gạt bỏ được, ít nhất là cố chấp với tình yêu dành cho Jungkook của tôi.

---

Năm 1945, Nhật Bản đầu hàng lực lượng Đồng minh, đất nước chúng tôi chính thức thoát khỏi sự thống trị của Nhật sau hơn 35 năm ròng rã. Sau đó lại có thêm vài sự kiện chính trị khác nổ ra, điển hình như việc Triều Tiên bị chia cắt làm hai và Đại Hàn Dân Quốc trở thành tên gọi chính thức của vị trí nơi tôi sống.

Hầu hết những bước ngoặc trọng đại đều xảy ra vào thời gian này, nó để lại ấn tượng vô cùng mạnh mẽ trong bộ nhớ của tôi đến mãi về sau. Nhưng hơn hết, tôi mừng vì mình vẫn còn sống sau cuộc chiến dài hơi và không kém phần khốc liệt.

Lần đầu tiên trong đời, bố tôi chủ động liên lạc với tôi qua thư từ. Ông ấy bảo tôi rằng khi nào rảnh rỗi thì ghé nhà dùng bữa tối cùng mọi người. Tôi những tưởng ông ấy đã quyết tâm cắt đứt với tôi sau đám tang của anh trai tôi, người mà tôi đã gián tiếp hại chết.

Tôi đã ôm nỗi ân hận đó đến suốt quãng thời gian sau này, tôi không ngừng trách cứ mình, thậm chí có lúc tôi chỉ muốn chết đi thôi. Nhưng Jungkook đã kéo tôi lại, cậu ấy là người duy nhất nói rằng tôi xứng đáng được yêu thương và trân trọng. Cậu ấy là người khiến tôi không còn cảm thấy bơ vơ, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này.

Và cậu ấy vẫn mãi là niềm cố chấp cuối cùng của tôi. Tình yêu mà tôi thề không bao giờ gạt bỏ. Thậm chí khi một ai đó nói với tôi về chuyện tôi nên kết hôn, tôi chỉ thấy rằng mình sẽ không làm bất kỳ điều gì phản bội lại Jungkook. Tâm thức tôi tự mặc định là mình thuộc về cậu ấy, dù có khi Jungkook thậm chí chẳng còn nhớ gì đến tôi, thì bản thân tôi cũng không cho phép mình làm chuyện có lỗi với cậu.

Thi thoảng tôi vẫn có vài giấc mơ kỳ lạ về Jungkook. Tôi nhìn thấy chúng tôi hôn nhau bên dưới ánh đèn đường trong một con hẻm nhỏ, tiếng nổ rợp trời của những chùm sáng vô cùng rực rỡ, thứ mà sau này tôi biết nó là pháo hoa. Hay có những giấc mơ khác, tôi thấy chúng tôi đan chặt tay đi dạo trong buổi chiều hoàng hôn nhuộm đỏ cả không gian. Tôi đã ước gì mình chìm đắm trong những giấc mơ ấy mãi mãi và không bao giờ tỉnh lại, nơi duy nhất tôi có thể ôm lấy Jungkook một cách thật hạnh phúc, cũng là nơi duy nhất thỏa mãn khao khát chúng tôi là của nhau ngày ngày nuôi dưỡng bỏi tôi cùng một tâm hồn khô cằn sỏi đá.

---

Tôi được thăng quân hàm sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tình báo trong thời gian sống tại Nhật. Mối quan hệ của tôi và bố tôi cũng dần cải thiện, thi thoảng tôi vẫn ghé nhà ăn cơm tối cùng ông, trò chuyện một chút về tình hình kinh tế, chính trị. Không ngoài dự đoán, một ngày nọ, ông đột nhiên hỏi tôi chuyện kế hoạch kết hôn. Cũng như bao lần, tôi mỉm cười lắc đầu, bảo mình có người yêu rồi và đó là một chàng trai.

Tôi đã dự trù sẵn cơn tức giận tột độ của ông chĩa thẳng vào mình, tôi cũng chẳng mấy xa lạ với việc này, thậm chí khoảnh khắc ông phát hiện anh trai tôi mất là vì tôi, cơn thịnh nộ của ông còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần.

Nhưng trái với suy đoán của tôi, ông ấy trầm ngâm nhìn tôi rồi bỏ đi chẳng nói lời nào. Về sau ông cũng không còn gọi tôi ghé nhà ăn tối nữa, một tuyên bố ngầm cho việc chính thức cắt đứt quan hệ, theo tôi hiểu thì nó là thế.

Đã từ lâu rồi, tình thân gia đình và cuộc sống của tôi vốn đã tẽ ra hai đường thẳng song đôi. Cho dù ông ấy có đột nhiên cắt đứt với tôi, nó cũng chẳng còn khiến tôi thấy quá đau lòng nữa.

---

Bước sang tuổi ngoài ba mươi, mang bên mình một tình yêu viển vông như thể tôi đã phải lòng một vì sao trên trời, những mối quan hệ xung quanh cũng chỉ toàn dối trá và vụ lợi, tôi quyết định mình có thể bỏ mặc tất cả bằng cách điên cuồng lao đầu vào công việc.

Tôi làm việc cật lực tới nỗi khi tôi kịp dừng lại để nhìn nhận Seoul - chính là Gyeongseong trước đây - đã thay đổi nhiều như thế nào. Tôi ý thức được thế giới xung quanh tôi cũng khác đi kể từ lần cuối cùng tôi tập trung quan sát nó. Và tôi đồng thời phát hiện ra rằng mình là người trẻ nhất trong số toàn bộ sĩ quan đồng cấp tôi.

Bọn họ nói tôi là một kẻ lập dị, có người nghĩ rằng tôi giỏi giang hơn người, và cũng có người bảo tôi là một gã máu lạnh không hơn không kém. Tôi không ghi nhận cũng không phản bác, chính xác là tôi không quan tâm họ nói gì về mình. Nhưng đến một lúc nào đó, tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên kiệt quệ, tinh thần căng thẳng đến tột độ. Tôi quyết định viết vài dòng thư gửi cho cấp trên với nguyện vọng được từ chức.

Đại tá Lee là người rất tin tưởng tôi, ông ấy là người đầu tiên khuyên tôi hãy tiếp tục. Ông ấy nói ông sẽ đồng ý cho tôi nghỉ ngơi một thời gian, ông biết có một chỗ rất thích hợp để tôi tới đó làm nguội lại đầu óc đang căng thẳng của mình.

"Tôi muốn cho cậu cơ hội để tiếp tục, vì tôi biết cậu là một người rất đặc biệt, người có thể trông cậy vào mai sau."

Ông ấy nói với tôi rằng hiện nay đất nước đang trong quá trình kiến thiết, ở các vùng thôn quê xa xôi đang rất cần những tình nguyện viên đến đó để giúp đỡ người dân, dạy học cho bọn trẻ. "Nếu cậu thấy bản thân có thể làm được những công việc này thì tại sao cậu không thử nhỉ?". Đại tá Lee còn khẳng định thêm. "Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều khi trở về."

Lúc ấy tôi cũng chẳng còn quá nhiều lựa chọn, lý trí của tôi mách bảo rằng những gì Đại tá Lee nói hoàn toàn đúng, thế nên tôi quyết định nhận lời sau một đêm trằn trọc đắn đo.

Nơi tôi chọn là Daegu, vùng đất mang nhiều ý nghĩa với tôi. Nó gắn liền với tuổi thơ của tôi, có thể nói là cầu nối cho mối tình đầu năm mười chín tuổi của tôi. Là quê hương của tôi, là những hoài niệm tôi không cách nào chối bỏ.

Và sau này, Daegu còn mang thêm một ý nghĩa khác gắn với cuộc đời tôi, là lý do cho cái tôi cố chấp của tôi cuối cùng cũng chịu đầu hàng.

---

Tôi đặt chân đến Daegu vào một ngày nắng nhạt đầu mùa hạ. Tôi theo đoàn tình nguyện viên đến vùng đất này để tham gia kiến thiết cùng những người dân nơi đây. Daegu đã gánh chịu hậu quả tang thương do chiến tranh để lại, muốn xây dựng nó như thuở ban đầu sẽ cần khá nhiều thời gian.

Công việc của tôi cũng khá đơn giản, buổi sáng tôi cùng những người dân tham gia xây dựng một số công trình công cộng, buổi chiều dùng cơm tối tại nhà sinh hoạt chung rồi lên lớp dạy học cho vài đứa trẻ trong vùng.

Tôi đã từng rất nhiều lần tự hỏi liệu trên đời có tồn tại thứ gọi là luân hồi hay không, hoặc giả như có một Jungkook nào đó tồn tại trong dòng thời gian này chứ. Những câu hỏi ám ảnh tâm trí tôi suốt nhiều năm qua cuối cùng cũng có lời giải.

Đó là khi tôi thật sự gặp gỡ một Jeon Jungkook khác, mười bảy tuổi, có gương mặt giống hệt người tôi yêu, đang tồn tại trong cùng một dòng thời gian với tôi.

Gia đình Jungkook là nhà họ Jeon duy nhất sống trong thôn, có tổng cộng mười lăm người gồm ông bà, cha mẹ, cô chú sinh sống cùng nhau dưới một mái nhà.

Chú của Jungkook cũng tham gia vào đội xây dựng công trình công cộng có mặt tôi, nhờ thế mà tôi và anh ấy mới quen biết nhau. Anh ấy tên là Hosung, lớn hơn tôi một tuổi. Sau vài lần trò chuyện khá hợp rơ, Hosung mời tôi về nhà anh ta dùng bữa tối. Tôi đã gặp Jungkook theo cách đó.

Ban đầu, tôi gần như sửng sốt tới mức đứng chôn chân như trời trồng trong hơn hai phút, bộ não của tôi cố gắng xử lý thông tin một cách hợp lý nhất có thể, cuối cùng thì nó đưa ra một kết luận để các bộ phận khác trên cơ thể tôi bắt đầu vận hành cho những bước tiếp theo. Nó bảo với tôi rằng chỉ đơn giản là người giống người thôi.

Trong bữa ăn, lần lượt từng người trong gia đình chủ động chào hỏi tôi, thằng bé đó cũng tự giới thiệu tên của mình là Jeon Jungkook. Đó là lần thứ hai tôi như thể chết lặng trong buổi tối ấy.

Như nhận ra tôi có vẻ không được khỏe, Hosung chủ động đưa tôi về lại nhà sinh hoạt chung, anh ta hỏi han tôi có bị gì không, có cần người chăm sóc không, tôi chỉ lắc đầu lịch sự từ chối, bảo rằng mình vẫn ổn, có lẽ chứng đau dạ dày của tôi vừa tái phát, nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ thôi.

Những ngày sau đó, sự hiếu kỳ của tôi dâng lên đến tột độ. Tôi bắt đầu tìm cách tiếp cận Jungkook, khi trực tiếp nhìn thẳng vào gương mặt ấy, sống mũi tôi bỗng nhiên cay xè và mí mắt gần như ướt đẫm, tôi không biết rằng mình đã yêu và nhớ nhung người đó nhiều như thế nào, thậm chí khi tôi bắt gặp một người có cái tên và gương mặt giống hệt người tôi yêu, tôi cũng không thể ngăn mình khỏi những dòng xúc cảm bồi hồi.

Có một bức ảnh của Jeon Jungkook tôi luôn giữ trong ví. Tôi không biết vì sao tôi có được nó, chỉ là một ngày kia, khi tôi vẫn duy trì thói quen viết nhật ký cho cậu trong suốt quãng thời gian đặc biệt của năm mười chín tuổi ấy, tôi mở quyển sổ ra rồi lặng người vì phát hiện những trang giấy đầy chữ chúng tôi từng viết cho nhau trở nên trắng xóa như thể chưa từng có bất kỳ dòng tâm sự nào từng tồn tại trên đó. Bức ảnh Jungkook chụp cùng bố mình với khung cảnh bãi biển cùng nụ cười tươi tắn được kẹp gọn ở giữa quyển sổ là thứ duy nhất tôi nhận được.

Tôi đã vô thức khóc rất nhiều trong những ngày sau đấy, tưởng chừng như thế giới của tôi hoàn toàn sụp đổ, dù tôi biết rằng sẽ có một lúc nào đó chúng tôi phải nói lời tạm biệt, nhưng tôi chưa hề sẵn sàng cho cuộc chia ly này.

Khoảng cách 78,6 giờ ánh sáng đã giết chết cuộc tình đầu tiên trong đời tôi. Mang người tôi yêu nhất rời khỏi tôi, đặt một dấu chấm hết cho chuỗi ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Chỉ có tôi là kẻ duy nhất ở lại, khờ khạo và cố chấp ôm một tình yêu không được hồi đáp.

Nhưng dẫu cho tôi có vô tình gặp được một Jungkook khác ở dòng thời gian này, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ thay thế người tôi yêu, khi mà sự cố chấp của tôi dành cho duy nhất một người và người đó thì không tồn tại trong cùng một thế giới với tôi, tôi vẫn sẽ yêu và chỉ yêu một mình người ấy.

---

Lần đầu tiên tôi nói chuyện với Jeon Jungkook mười bảy tuổi này là lúc tôi vô tình đi ngang qua nhà của gia đình Jeon khi Jungkook đang phơi quần áo ngoài hiên. Dường như nhận ra tôi từng tới ăn tối, cậu ấy vui vẻ vẫy tay chào tôi.

"Chú là bạn của chú Hosung đúng không?" Jungkook chớp mắt nhìn tôi, giọng nói trầm ấm của cậu ấy nhắc tôi nhớ về người mà tôi đã từng gặp rất nhiều lần trong mơ, trái tim tôi bỗng chốc rung lên nơi lồng ngực.

"Ừm, tôi tên là Kim Taehyung." Tôi bối rối đáp lời. "Không biết cháu còn nhớ không."

Jungkook nhún vai. "Chú Hosung có nhiều bạn bè lắm, nhưng phải đặc biệt thân thì mới rủ tới nhà ăn tối. Nhà cháu bình thường cũng chẳng có khách khứa gì, tất nhiên là cháu vẫn nhớ chú rồi."

Jeon Jungkook phơi xong chiếc áo cuối cùng lên sào, cậu ấy mang rổ đựng đi cất rồi quay lại nhìn tôi. "Mà chú đang làm gì đấy?"

"Tôi định đi mượn vài dụng cụ sửa chữa, mái nhà của bà Kang lại bị dột nữa rồi." Tôi thành thật nói.

"Ồ, bố của cháu có đấy, để cháu bảo bố cho chú mượn." Jungkook nhanh nhẹn bước vào trong nhà, chẳng đợi tôi kịp phản hồi rằng có đồng ý hay không.

---

Sau này, Hosung kể cho tôi nghe chuyện Jeon Jungkook bị bệnh tim bẩm sinh, vì thế thằng nhóc không thể tới trường như những đứa trẻ khác, cũng không có nhiều bạn bè. Tôi khịt mũi, một cảm giác chua xót xâm chiếm tâm trí tôi, tôi đã từng ước nếu tồn tại sự luân hồi và có một Jungkook khác đang sống trong dòng thời gian này, tôi chỉ mong cuộc sống của cậu ấy được lấp đầy bởi hạnh phúc. Thế nên sau khi nhận thức được hiện thực phũ phàng, tôi không tránh khỏi đau lòng.

Những lần tiếp theo là tôi chủ động tìm Jungkook. Tôi thường hay bắt gặp cậu ấy ở mảnh đất trống gần chỗ bọn tôi đang tiến hành xây dựng công trình dân dụng. Vài khi khác thì Jungkook lởn vởn trước nhà sinh hoạt chung, nơi tôi sẽ tổ chức dạy học cho bọn trẻ trong thôn vào buổi đêm.

Phần nào đó trong tôi mách bảo rằng có lẽ cậu ấy tới tìm tôi hoặc muốn chủ động bắt chuyện với tôi nhưng bị ngăn cản bởi nỗi ngượng ngùng. Tôi không đặt vào giả thiết ấy quá nhiều hy vọng, vì tôi sợ bản thân thất vọng khi nhận ra nó không phải sự thật. Để rồi cuối cùng, sau vài lần lượn lờ như thế, Jungkook rốt cuộc đã chịu mở lời.

"Cô Yoomi cứ hỏi về chú suốt ấy." Cậu bật cười khúc khích. "Cô ấy bảo cháu nếu chú có kể gì đó thì nói cho cô biết."

Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc, trước bậc thềm nhà sinh hoạt chung, bên dưới ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời vào đêm nay.

"Sao cháu không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy ra đây?" Tôi đưa cho Jungkook một ly nước trà ấm, cậu ấy nhận bằng hai tay rồi gật đầu cảm ơn tôi.

"Ở nhà suốt cũng chán lắm." Jungkook thổi một hơi và nhấp môi ngụm nhỏ. "Cháu cũng không có bạn bè gì hết, nên cháu chỉ nghĩ chú là người duy nhất không phải người trong gia đình mà cháu có thể nói chuyện."

"Cháu không chơi cùng mấy đứa trong thôn sao?" Tôi nhướng mày thắc mắc.

Jeon Jungkook lắc nhẹ đầu. "Cháu không có đến trường như bọn họ thế nên cháu ngại lắm."

"Cháu sợ bị xem thường hả?" Tôi buột miệng thốt ra một điều gần như là hiển nhiên, ngay lập tức, tôi nhận ra mình vừa lỡ lời. "Xin lỗi, tôi không có ý..."

"Không sao, chú nói đúng mà."

Sau câu nói đó, Jungkook gần như rơi vào một khoảng lặng riêng mà tôi biết rằng mình không được phép tiếp cận. Tôi quyết định kiên nhẫn chờ đợi tới khi cậu nhóc thấy thoải mái hơn.

"Thật ra... tại vì cháu nghe chú Hosung nói chú đang dạy bọn trẻ học." Jungkook ấp úng lên tiếng. "Chú có thể... dạy luôn cho cháu không?"

Tôi chớp mắt ngạc nhiên, tôi có nghe về việc Jungkook bị bệnh tim bẩm sinh và không thể đi học, nhưng tôi đoán rằng cậu ấy sẽ được dạy học tại nhà hoặc bằng phương thức gì đó để tiếp cận với tri thức.

"Không phải cháu hoàn toàn mù tịt đâu mà..." Jungkook vội vàng giải thích. "Cháu từng được mẹ dạy cho đọc, viết và một số phép toán đơn giản." Cậu ấy bối rối gãi đầu. "Nhưng mà cháu muốn biết nhiều thứ hơn. Giống như mấy đứa bằng tuổi cháu ấy."

Tôi gật đầu không chút do dự, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn khi trông thấy nụ cười vui vẻ đáng yêu của Jungkook kèm theo lời cảm ơn nho nhỏ.

---

Những ngày tiếp theo, Jeon Jungkook thường đến gặp tôi sau khi tôi kết thúc buổi học với những đứa trẻ nhỏ tại nhà sinh hoạt chung. Cậu ấy mang theo vài quyển sách giáo khoa, thứ mà cậu ấy bảo lấy được từ người anh trai ruột hơn cậu ấy ba tuổi.

"Cháu đã học tới chương trình lớp mấy rồi?" Tôi hỏi Jungkook trong buổi học đầu tiên.

"Ừm, cháu đoán là lớp 7 ạ." Cậu bối rối giải thích. "Anh trai cháu học cũng không tốt lắm, nên anh ấy chẳng thể dạy cho cháu học được, nhà cháu thì không đủ điều kiện để mời người dạy kèm riêng. Cháu chỉ có thể tự học thôi vì vậy cũng khá chậm."

Tôi gật gù, động viên rằng tự học như thế là tốt lắm rồi.

Những buổi học đêm đã bắt đầu theo cách ấy, Jungkook chăm chỉ tìm đến tôi vào mỗi buổi tối đều đặn, còn tôi thì cố gắng dành chút thời gian ít ỏi của mình để giúp đỡ cậu ấy. Tôi chưa từng hỏi vì điều gì mà Jeon Jungkook lại có khao khát với việc học hành tới vậy, tôi cũng ngại đề cập về căn bệnh cậu đang mang. Chỉ là những lúc ở cạnh Jungkook, tôi bất giác nhớ tới quãng thời gian năm mười chín tuổi của mình, nhớ tới người tôi yêu và cảm giác ấm áp, an toàn chẳng ai có thể mang đến cho tôi ngoài cậu ấy.

Jungkook thật sự rất giống với Jeon Jungkook mà tôi đã gặp gỡ vào năm mười chín tuổi. Đôi mắt to tròn lấp lánh, mái tóc đen rũ trước trán, thân hình cao nhưng hơi gầy một chút, giọng nói trầm ấm và cả nét bẽn lẽn ngại ngùng thi thoảng xuất hiện. Tất cả mọi thứ thuộc về Jungkook đều gợi cho tôi nhớ đến mối tình đầu của mình.

Nhưng cảm xúc của tôi dành cho Jungkook không phải theo cách đó. Tôi vẫn là một gã cực kỳ cố chấp, tôi không có ý định tìm một ai đó thay thế cho mối tình không trọn vẹn của mình. Bên cạnh việc khoảng cách tuổi tác của chúng tôi, Jungkook chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cậu ấy có cả một quãng đường dài phía trước cần phải vượt qua. Điều duy nhất tôi thầm cầu mong đó là Jungkook sẽ sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc.

---

Vào một tối như thường lệ, tôi chờ Jeon Jungkook đến để dạy học như mọi lần, trong lúc tôi ngồi trước mái hiên cùng tách trà nóng, tôi nhìn thấy bóng dáng Jeon Yoomi - người cô ruột của cậu đứng lấp ló từ xa. Tôi vội đứng dậy tiến lại gần, trông sắc mặt cô mang đầy vẻ lo lắng lẫn bối rối.

"Hôm nay Jungkook không đến được đâu." Yoomi gấp gáp nói với tôi. "Thằng bé bị ốm rồi, thế nên tôi đến báo với anh một tiếng để anh khỏi đợi.

"Tôi ngạc nhiên hỏi. "Jungkook có sao không? Sao lại bị ốm thế?"

Yoomi thở dài, khuôn mặt cô mang đầy vẻ ủ rũ và ảm đạm.

"Anh Kim cũng biết Jungkook bị bệnh tim bẩm sinh mà phải không? Lần này bệnh của nó tái phát nghiêm trọng lắm."

Tôi không nghĩ rằng lòng bàn tay của mình trong tích tắc lại trở nên lạnh toát như thế, trái tim tôi đập nhanh và mạnh nơi lồng ngực, nó siết chặt đến mức tôi cảm tưởng mình chẳng thể thở nổi.

"Sao... sao lại...?"

Yoomi chỉ trao cho tôi một cái lắc đầu nhẹ, đôi mắt của cô đột nhiên ầng ậc nước, cô khẽ xoay mặt đi hướng khác, cố gắng không để tôi nhìn thấy những giọt nước vừa rơi ra.

Tôi trằn trọc suốt đêm hôm đó, cảm giác lồng ngực tôi nặng nề phập phồng từng nhịp thở như một cách miễn cưỡng trong tuyệt vọng để duy trì sự sống. Giọt nước mắt vô thức lăn dài, tôi chẳng rõ đã bao lâu rồi tôi mới lại lặng lẽ khóc như thế.

Đứa trẻ đó không phải là Jungkook của tôi, nhưng bằng cách nào đó, tôi ngầm xem cậu ấy là một cuộc đời khác mà Jungkok tôi yêu trải qua trong dòng thời gian này. Tôi không yêu cậu ấy như cái cách tôi luôn hướng về mối tình đầu của mình, nhưng tôi thương cậu ấy, tình thương đó đủ để tôi cảm thấy căm phẫn và tức giận nếu cuộc đời của một đứa trẻ mười bảy tuổi với biết bao hoài bão bị tước mất.

---

Tôi quyết định đến thăm Jeon Jungkook vào một ngày giữa tuần, gia đình cậu nhóc rất biết ơn khi tôi ghé qua. Họ nói rằng Jungkook đã ổn hơn, lần nọ là do cậu ấy đột nhiên ngất xỉu vì bệnh tái phát, rất may là người nhà phát hiện kịp thời và đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Jungkook cũng chào đón tôi bằng nụ cười trong trẻo, hồn nhiên như mọi hôm. Tôi nhận ra sắc mặt cậu ấy xanh xao hơn so với lần cuối chúng tôi gặp nhau, cánh tay lại gầy đi một chút. Tôi xót xa chạm nhẹ vào bàn tay cậu ấy, hơi ấm đó nhắc nhở tôi rằng trái tim nhỏ bé và mong manh kia vẫn đang làm việc hết sức để giữ cho sinh mạng này được tiếp tục.

"Cháu xin lỗi, chắc là cháu không thể đến lớp được nữa rồi."

Tôi lắc nhẹ đầu. "Bất cứ khi nào cháu muốn, tôi đều có thể tới đây dạy học cho cháu."

Jungkook nhìn tôi bằng đôi mắt chứa đầy lòng biết ơn. Đó luôn là đứa trẻ tốt bụng và nhân hậu, bản chất con người sẽ không bao giờ thay đổi, kể cả khi cuộc đời đối xử với cậu ấy bất công đến nhường nào, thì cậu ấy vẫn hướng về nó bằng những gì đẹp đẽ nhất.

Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy đau đớn hơn. Tôi ước tôi có thể làm gì đó cho Jeon Jungkook, tôi chỉ muốn đứa trẻ mà tôi thương có một cuộc sống thật hạnh phúc thôi mà...

Có những ngày Jungkook cảm thấy khá hơn, cậu ấy lại ra trước mái hiên nhà và ngồi đợi tôi đi ngang qua. Cậu ấy sẽ vẫy tay chào tôi rồi mời tôi uống trà.

"Chú thấy cô Yoomi của cháu thế nào?" Jungkook lém lỉnh nháy mắt với tôi.

"Sao tự nhiên cháu lại hỏi thế?" Tôi tò mò nhìn sang người bên cạnh.

"Năm nay chú Kim bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi ba mươi lăm." Tôi thành thật đáp trong lúc nhấp môi một ngụm trà nóng.

"Chú phải lập gia đình đi thôi." Jeon Jungkook bật cười khúc khích. "Ở tuổi của chú người ta đã sinh được vài đứa rồi ấy chứ.

"Tôi lắc nhẹ đầu, vẫn như mọi lần, cách mà tôi dùng khi bất kỳ ai đề cập đến chuyện kết hôn đều sẽ là 'tôi có người yêu rồi' và 'người tôi yêu là một chàng trai'. Thường thì sau mỗi lúc tôi nói như thế, người ta lập tức hướng về tôi bằng ánh mắt e dè và thiếu thiện ý, tôi thậm chí có thể dự đoán trước cả khi tôi thốt ra điều này.

Nhưng hôm nay, tôi lại đặc biệt quan tâm tới biểu cảm của người bên cạnh, tôi hồi hộp chờ đợi Jungkook nhìn tôi bằng đôi mắt như thế nào, nếu cậu ấy cũng giống những người kia, tôi tin mình sẽ không tránh khỏi cảm giác tổn thương lẫn đau lòng.

Thực tế thì đôi mắt Jungkook chẳng có chút xao động nào, nó lặng yên như mặt hồ nước vào mùa thu, âm trầm nhưng lại hấp háy những tia sáng lấp lánh của ánh mặt trời.

"Người đó đúng là vô cùng may mắn." Jungkook mỉm cười với tôi. "Vì được yêu bởi một người tuyệt vời như chú.

"Tôi gần như sững lại khi nghe trọn vẹn những lời Jungkook nói, đột nhiên sống mũi tôi cảm thấy cay xè và hốc mắt nóng lên.

"Cháu... thực sự không nghĩ nó kỳ lạ sao? Hoặc cho rằng tôi là một kẻ dị hợm?"

"Kỳ lạ gì chứ? Ai cũng có quyền yêu và được yêu mà."

"Cảm ơn cháu." Giọng tôi nghẹn đặc không thể nói thành lời. Tôi nhớ về tôi của năm mười chín tuổi cũng viết vào nhật ký những dòng ngây ngô đến thế, tôi từng hỏi mối tình đầu của tôi rằng cậu ấy có thấy tình yêu giữa hai người con trai là kỳ quặc không và tôi nhận được một câu trả lời gần như tương tự.

Tôi tin rằng bởi vì đó là Jeon Jungkook, dù sinh ra ở thế kỷ này hay thế kỷ sau thì vẫn đều là những người ấm áp và tốt bụng nhất. Vẫn đều là những người giúp tôi cảm thấy mình không lạc lõng giữa thế gian này.

"Cháu cũng từng nghĩ nếu sau này cháu yêu đương với một ai đó thì người kia sẽ trông như thế nào." Jungkook tiếp tục nói. "Cháu tưởng tượng ra nhiều thứ lắm, cháu ước gì mình có thể yêu một ai đó khi cháu chính thức bước sang tuổi trưởng thành."

Jungkook áp lòng bàn tay vào tách trà nóng, tôi trông thấy những tia sáng đang tắt dần trong đôi ngươi màu hạt dẻ xinh đẹp kia.

"Làm người lớn thì sẽ như thế nào nhỉ? Cháu từng hỏi mẹ cháu rằng làm người lớn có khó không? Người lớn thì không chịu sự giám sát của bố mẹ, có thể tự do làm những điều mình thích, được uống rượu, được đi chơi về khuya... Cháu thậm chí còn nghĩ ra những thứ mình sẽ làm khi bước sang tuổi hai mươi." Jungkook dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. "Mẹ cháu bảo rằng làm người lớn vừa dễ vừa khó, làm bố mẹ còn khó hơn ấy, nhưng mẹ cháu nói là mẹ cảm thấy thật may mắn khi được làm mẹ của cháu."

Nói đến đây, tôi bắt gặp những giọt nước mắt của Jeon Jungkook không kìm được mà lăn dài trên má. Cậu ấy gần như chẳng còn quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa, cứ để mặc nó tuôn rơi một cách không kiểm soát.

Tôi cũng vậy, trái tim tôi nặng trĩu và mí mắt cứng đầu của tôi cuối cùng cũng chịu thả tự do cho những giọt nước ấm nóng kia. Tôi vội vàng choàng tay sang ôm lấy Jungkook vào lòng, bàn tay tôi xoa nhẹ lên lưng cậu ấy, như một cách nhắc Jungkook nhớ rằng tôi đang ở đây.

"Cháu không muốn chết..." Cậu thì thầm trong cổ họng, những âm thanh thoát ra nghẹn ngào và cô đặc tới mức tôi gần như sẽ ám ảnh về nó suốt quãng thời gian sau này.

"Không, cháu sẽ sống." Tôi nói. "Cháu nhất định sẽ sống mà." Tông giọng của tôi cũng trở nên nặng nề hơn, đặc biệt là khi nó bị nhấn chìm trong tiếng nấc nghẹn. "Tôi sẽ bảo vệ cháu, tôi sẽ không buông tay cháu đâu."

---

Rốt cuộc thì Jeon Jungkook cũng bỏ tôi mà đi. Ngày đưa tiễn cậu ấy đến nơi an nghỉ cuối cùng, trời cũng đổ mưa rất to. Tôi đã cố ngăn những giọt nước mắt của mình không rơi xuống cho tới lúc tang lễ kết thúc và tôi được phép nhốt mình trong phòng riêng, gặm nhấm nỗi đau tận cùng mà đứa trẻ mười bảy tuổi ấy gieo vào đời tôi. Nhưng tôi đã không thể giả vờ mạnh mẽ thêm nữa sau khi nghe xong bài diễn văn của người mẹ. Bà ấy nói rằng dù bà từng căm ghét số phận rất nhiều vì nỡ tước đi đứa trẻ mà bà yêu thương nhất, nhưng đồng thời cũng biết ơn nó bởi đã ban cho bà một cậu con trai vô cùng tuyệt vời.

Có lẽ tôi từng nghĩ giống như bà ấy, tôi tự hỏi rằng vì điều gì số phận lại để tôi gặp được Jungkook của dòng thời gian này nhưng thật nhanh cướp cậu ấy khỏi tay tôi. Tại sao cuộc đời đối xử với đứa trẻ đáng thương đó cay nghiệt đến thế. Tất cả những gì tôi có thể làm là trách cứ mọi thứ một cách tuyệt vọng, tôi ghét sự bất lực và yếu kém của bản thân khi nó buộc phải phơi bày ra. Tôi ôm nỗi đau ấy mà trốn biệt trong phòng suốt nhiều ngày liền.

Tôi cũng chẳng rõ là đã trôi qua bao nhiêu ngày, đến khi đủ can đảm để đối diện với hiện thực, tôi nhận ra có vài thứ xung quanh tôi đang bắt đầu thay đổi.

Yoomi đến tìm tôi vào một ngày trời trong, nắng đẹp. Cô ấy chào tôi bằng một nụ cười gượng gạo, tôi nhìn thấy nỗi đau vẫn in hằn nơi đáy mắt cô, sự mệt mỏi và kiệt quệ khiến tôi càng thêm cảm thương. Cô ấy đưa cho tôi một lá thư, bảo là Jungkook viết cho tôi, vì suốt từ hôm tang lễ đến giờ chẳng thể nào gặp được tôi nên tới tận bây giờ cô ấy mới có cơ hội trao lại.

Tôi gật đầu biết ơn cô. Dặn dò qua loa rằng cô nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng vì quá đau buồn mà hành hạ bản thân.

Ngay khi Yoomi vừa rời đi, tôi vội vàng đóng cửa nhà, chui vào trong phòng rồi gấp gáp mở lá thư ra. Nét chữ ngay ngắn, thẳng hàng của Jungkook là thứ đầu tiên tôi nhìn thấy, đôi mắt tôi lập tức nhòe đi, tôi cố hít một hơi thật sâu giúp bản thân bình tĩnh hơn.

Chào chú.

Khi chú đọc được lá thư này, có lẽ cháu cũng không còn trên đời nữa. Vào những tháng cuối đời, chú đã giúp đỡ cháu rất nhiều trong khi cháu vẫn chưa làm được gì cho chú mà lại vội bỏ đi mất, cháu xin lỗi.

Có phải chú vẫn thắc mắc vì điều gì cháu cứ cố tình nhắc đến cô Yoomi trước mặt chú đúng không, không phải là cháu có ý gán ghép hai người đâu. Mặc dù thành thật là cháu thấy cô chú rất xứng đôi, cháu cũng muốn chú trở thành một phần trong gia đình cháu, nhưng nếu chú không thích cô ấy, chú cứ mặc kệ những gì trước đây cháu đã nói đi nhé. Cháu chỉ mong chú luôn sống hạnh phúc, có một mái nhà bình yên sẵn sàng dang tay chờ đón chú trở về.

Cháu không rõ chú còn nhớ điều này không. Vào cái hôm chú tham gia bữa tiệc cùng mọi người trong thôn rồi quay về nhà sinh hoạt với dáng đi khệnh khạng của người say xỉn. Chú đã nói với cháu rất nhiều thứ. Đúng như người ta nói, lúc con người thành thật nhất là khi say. Chú bảo rằng chú phải lòng một vì sao, ở cách chú xa đến tận hàng chục giờ ánh sáng. Cháu thì chẳng có hiểu biết nhiều về những khái niệm vĩ mô đó đâu, nhưng cháu nghe nói nếu tính đến hàng đơn vị là ánh sáng thì nó có nghĩa là rất xa, rất rộng, không thể nào với tới.

Nếu đã xa đến tận đó thì tại sao chú vẫn chưa nghĩ tới chuyện từ bỏ? Chú định sẽ sống cô đơn như thế đến suốt đời và chờ đợi vì sao kia rơi hay sao? Bởi vậy nên ngay từ khoảnh khắc ban đầu gặp chú, cháu đã luôn cảm giác chú thật lạc lõng, như thể một ngày nào đó, chú sẽ biến mất khỏi thế gian này mà chẳng ai hay biết. Cháu tin rằng vì sao kia rồi cũng sẽ tìm thấy một vũ trụ của riêng mình, nên là chú hãy bắt đầu sống cuộc đời của mình đi nhé.

Cháu tự hỏi rằng khi mình mất, linh hồn của mình sẽ đi đâu. Có lẽ cháu sẽ trở thành một hạt bụi cô đơn, một ngọn cỏ ven đường chẳng ai nhớ tới. Mọi người hỏi rằng cháu có căm ghét số phận vì đã mang cháu đi khi tuổi đời còn quá trẻ hay không, thành thật thì cháu có sợ hãi và buồn nhưng nó không phải là tất cả. Cháu vẫn biết ơn mười bảy năm qua được sống dưới mái nhà cùng mọi người. Cháu chỉ mong nếu có một cuộc đời khác, cháu vẫn được là con của bố mẹ, cháu của ông bà. Nếu có một cuộc đời khác, cháu muốn mình có vài người bạn thân để cháu có thể dựa vào và chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ. Cháu muốn mình được sinh ra với trái tim khỏe mạnh hơn, có thể đường hoàng bước sang tuổi trưởng thành một cách thật kiêu hãnh. Có thể uống rượu, đi chơi khuya hay yêu đương với một ai đó.

Nếu có một cuộc đời khác, cháu muốn thực hiện mơ ước của mình. Chú đã từng hỏi vì điều gì cháu lại quan tâm tới chuyện học hành tới thế. Thật ra thì cháu rất thích vẽ tranh, cháu muốn được trở thành một kiến trúc sư. Nhưng mẹ cháu nói kiến trúc sư ngoài việc biết vẽ và vẽ thật đẹp ra, cháu còn phải giỏi về toán, về kỹ thuật nữa. Thành thật thì cháu đã nghĩ tới lúc mình phải từ bỏ rồi. Nhưng nếu, chỉ là nếu thôi nhé, có một cuộc đời khác, cháu muốn được làm điều cháu thích.

Cảm ơn chú vì đã xuất hiện trong những ngày cuối cùng ở tuổi mười bảy của cháu. Trở thành một người bạn lớn của cháu. Và cảm ơn vì đã giúp cháu can đảm hơn khi chuẩn bị bước vào một cuộc hành trình mới.

Nếu cháu được sống một cuộc đời khác, hy vọng rằng chúng ta sẽ lại gặp nhau.

Còn ở cuộc đời này, cháu chỉ mong chú sống thật hạnh phúc, thay cho phần của cháu nữa. Hứa là chú sẽ sống thật trọn vẹn, có một mái nhà bình yên, có những người thân yêu luôn dang rộng vòng tay chờ đón chú trở về.

Tạm biệt nhé, người bạn thân đầu tiên và duy nhất của cháu.

Jeon Jungkook.

Tôi chẳng rõ mình đã đọc bức thư ấy bao nhiêu lần trong suốt đêm đó. Cứ mỗi lúc nhìn thấy những nét chữ đẹp đẽ thẳng hàng kia, đôi mắt tôi lại không kìm nổi những giọt nước lăn dài.

Sau này, khi nhớ lại mọi thứ, tôi cho rằng trái tim tôi đã trải qua ba lần chết lặng. Đầu tiên là ngày anh trai tôi qua đời, thứ hai là khi mối tình đầu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời tôi, và thứ ba là lúc tôi đưa tiễn đứa trẻ mười bảy tuổi ấy về nơi an nghỉ cuối cùng.

Tôi thương cậu nhóc nhiều tới nỗi có đôi lần tôi nghĩ, giá mà tôi có thể trao đổi trái tim khỏe mạnh nhưng u ám, ảm đạm của mình để đứa trẻ ấy được tiếp tục sống.

Tôi đã có hai lần gặp gỡ Jeon Jungkook trong đời, một là khi tôi trải qua một tuổi mười chín cực kỳ bất ổn và khao khát một ai đó cạnh bên, an ủi tâm hồn đầy sỏi đá chai sạn, trái tim đầy vết dao găm chẳng thể chữa lành. Nhưng kết cục vẫn là tôi bất lực nhìn người ấy bước xa khỏi đời tôi mà không cách nào chạm tới được. Lần thứ hai lại là một Jungkook khác ở thời điểm tôi bước vào cái ngưỡng chín nhất của một người đàn ông trưởng thành. Trải qua thật nhiều biến cố giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và rồi tôi cũng không thể làm gì khác hơn ngoài trơ mắt đứng nhìn sự sống yếu ớt ấy nói lời chào tạm biệt.

---

Tôi vẫn đều đặn tới thăm mộ Jeon Jungkook, mỗi lần ghé thăm, tôi sẽ tìm mua một loại hoa khác nhau, với hy vọng rằng có một loại hoa nào đó Jungkook thích. Thời gian chúng tôi gặp nhau quá ngắn ngủi để tôi có thể biết nhiều hơn về cậu ấy, về những thứ cậu ấy thích, về công việc cậu ấy thường làm những lúc rảnh rỗi, về những bức vẽ cậu ấy giấu cho riêng mình.

Vào ngày cuối cùng trước khi tôi rời khỏi Daegu sau khi kết thúc đợt tình nguyện, tôi dành thời gian suốt buổi chiều hôm ấy để dọn cỏ nơi nghĩa trang tập thể. Tôi mang theo táo và nhành hoa anh đào đến thăm Jungkook, tôi không rõ cậu ấy có thích chúng không vì tôi đang đặt vào đấy sự chủ quan của mình, chỉ là tôi nhớ người tôi yêu thích hoa anh đào, thế nên tôi tự mặc định rằng Jungkook cũng thích.

Tôi tình cờ gặp Yoomi ở đó. Cô ấy mỉm cười gượng gạo chào tôi, hỏi rằng hôm nay tôi lại đến thăm nữa à.

Tôi gật đầu thành thật. Đặt nhành đào lên mộ, tôi nhắm mắt thì thầm lời cầu nguyện.

"Ồ mùa hoa đào nở rộ sắp tới rồi nhỉ." Yoomi đột nhiên lên tiếng sau khi trông thấy nhành đào tôi mang theo. Tôi mỉm cười nhìn cô. "Đúng là thế thật."

"Jungkookie nhà chúng tôi rất thích hoa anh đào." Yoomi trầm giọng nói. "Thằng bé luôn mơ đến một ngày mùa xuân, khi cơ thể nó khỏe mạnh hơn, nó có thể tham gia lễ hội hoa ở Seoul vì nó nghe nói hoa ở đó rất đẹp."

Tôi chợt rùng mình khi nghe Yoomi bộc bạch, cũng không ngoài dự đoán của tôi. Tôi biết rằng dù ở đâu, cuộc đời hay bất kỳ dòng thời gian nào, Jungkook vẫn luôn như thế. Sẽ có những thói quen cậu ấy làm trong vô thức, những sở thích ngay từ thuở chào đời đã tồn tại, những người cậu ấy yêu thương và vô tình lướt ngang trong đời. Dù ở đâu đi nữa, Jungkook vẫn luôn là đứa trẻ tốt bụng, tinh tế và biết quan tâm. Là Jeon Jungkook của tôi, Jungkook mà tôi yêu nhất.

---

Mùa đông năm tiếp theo, tôi vô tình gặp lại Yoomi ở trên phố Seoul trong lúc chờ tàu sau khi tan làm. Yoomi nói với tôi cô ấy đã chuyển đến Seoul sống được hơn nửa năm nay, làm nghề điều dưỡng ở một bệnh xá gần trung tâm thành phố.

Tôi để ý thấy đôi mắt Yoomi đã bớt đi màu buồn ảm đạm của lần gặp cuối vào năm ngoái, nụ cười cô ấy cũng tươi tắn hơn, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa hàng ngàn vì sao. Cô ấy bảo muốn mời tôi một bữa thay cho lời cảm ơn vì đã giúp đỡ gia đình lẫn đứa cháu trai của cô ấy.

Kể từ lần gặp đó, chúng tôi lại tình cờ có thêm nhiều lần gặp khác. Sau này tôi mới biết, nơi cô ấy sống khá gần với cơ quan tôi. Bởi thế thi thoảng chúng tôi lại mời nhau một chầu cà-phê, ăn tối hoặc đơn giản hơn là đi dạo dưới ánh đèn đường của con phố lúc về đêm.

Chủ đề chính mà chúng tôi nói với nhau luôn luôn là Jeon Jungkook. Không rõ là do tôi mở đầu hay cô ấy nuông chiều theo ý muốn của tôi, chúng tôi cứ thế, luyên thuyên kể về Jungkook mà quên mất rằng chúng tôi mới là những người ở bên cạnh nhau.

Như thể hai linh hồn đang cố gắng dựa dẫm, xoa dịu nhau để quên đi nỗi đau, nỗi mất mát quá lớn in hằn trong trái tim chứa đầy những vết cắt.

Thời gian đó, bản thân tôi cũng không mù mờ tới nỗi không biết rằng Yoomi yêu mình, nhưng tình yêu của tôi rất tiếc đã chẳng thể dành cho bất kỳ ai khác. Tôi vẫn luôn cứng đầu và cố chấp như thế đấy, kể cả khi tôi có lẽ sẽ một mình, cô đơn đến hết phần đời còn lại, ôm trong mình một tình yêu lớn không có lời hồi đáp, tôi cũng can tâm tình nguyện.

Sự kiên trì của Yoomi có lẽ đã đạt được thành công ban đầu khi tôi chấp nhận xem cô như tri kỷ. Chẳng ai hiểu tôi hơn cô ấy, còn tôi thì ngược lại, chẳng biết chút gì về cô. Ngay từ đầu, mối quan hệ của chúng tôi không phải là cho đi và nhận lại, khi mà tôi luôn chủ động đóng chặt cánh cửa trái tim mình và từ chối tất cả những yêu cầu xâm nhập. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc thay thế người tôi yêu bằng bất kỳ ai khác chỉ vì tôi quá cô đơn hay cần người bên cạnh.

Thế mà, vào mùa thu năm tiếp theo, trong một lần thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, tôi đã suýt mất mạng bởi lưỡi hái tử thần kề cận. Ở những giây phút đặc biệt ấy, tâm trí tôi lại tràn ngập ký ức về cái hôm tôi ôm chặt Jungkook trong vòng tay, còn cậu ấy thì không ngừng nấc nghẹn rằng mình không muốn chết. Không phải tôi yếu hèn hay sợ hãi, khao khát sống của tôi cũng không mạnh mẽ tới mức giúp tôi vượt qua được cuộc phẫu thuật mang tính thập tử nhất sinh kia. Chỉ là tôi nhớ đến lá thư của Jungkook, rằng tôi phải sống thay cho phần cậu ấy nữa, và nhất định phải sống thật hạnh phúc.

Tôi biết đó là những gì Jungkook muốn. Cậu ấy chưa từng có ý nghĩ vị kỷ rằng giữ tôi cho riêng mình, cậu ấy chỉ cầu mong tôi có được những người yêu thương tôi thật lòng, sống một cuộc đời trọn vẹn. Chúng tôi đã luôn bước song hành trên những đường thẳng chẳng bao giờ có điểm cắt nhau. Dù cho tôi có cố chấp chờ đợi, giữa chúng tôi không thể nào tồn tại cái gọi là hy vọng hay cơ hội.

Ấy thế mà, Yoomi lại là người ngỏ lời muốn cùng tôi tiến tới hôn nhân trước. Cô ấy luôn nghĩ rằng tôi yêu Jungkook, đứa cháu trai của cô ấy, vì thế nên cô tìm cách ở bên cạnh, an ủi và cố gắng xoa dịu tôi. Tôi biết dù điều này khiến tôi càng trở nên dị hợm và thiếu đứng đắn hơn, nhưng tôi cũng chẳng có ý phản bác hay đính chính. Chỉ là tôi chấp nhận nó như một điều hiển nhiên, cả kể khi tôi từ chối cô với suy nghĩ vô cùng thành thật rằng cô sẽ không thể hạnh phúc nếu chọn ở bên tôi.

Tôi từ chối Yoomi không dưới năm lần, theo trí nhớ của tôi là vậy. Nhưng cô vẫn kiên trì bày tỏ. Cô nói rằng cô chấp nhận trở thành người thay thế, chấp nhận một người không yêu cô chỉ vì cô yêu người đó hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

Kẻ như cô người ta gọi là khờ dại, mù quáng, còn kẻ như tôi, người ta gọi là ích kỷ.

---

Tôi đã kết hôn cùng Yoomi vào mùa xuân năm tiếp theo. Hôn lễ chỉ có gia đình Yoomi, một vài người bạn đồng nghiệp của hai chúng tôi. Nó diễn ra tại một nhà thờ nhỏ trong thành phố Seoul, chúng tôi thề nguyện, trao cho nhau lời hứa tốt đẹp sẽ cùng người kia đi hết chặng đường sau này bằng tình yêu thương và sự thấu hiểu. Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là lừa lọc. Như thể công việc tình báo đã ăn sâu trong máu tôi, khiến tôi trở thành một kẻ dối trá mà chẳng còn thấy xấu hổ với lương tâm chính mình.

Tôi biết rất rõ, một trong số những điều khiến tôi chọn cách nhận lời Yoomi đó là vì tôi muốn thực hiện lời hứa với Jungkook, có một mái nhà bình yên và sống thật hạnh phúc. Ngoài ra thì, Yoomi là một trong số ít những người tôi cảm thấy không đe dọa tới trái tim đã khép chặt của tôi. Từ đầu tới cuối, tôi đều thành thật với cô chẳng giấu giếm nửa lời, rằng tôi không thể yêu cô theo cách cô muốn, nhưng tôi thương cô, và tôi tin tình thương ấy giúp tôi gắn kết với cô cho quãng thời gian chung sống sau này.

Kim Taegoon, là tên tôi đặt cho đứa con trai đầu lòng của mình. Tôi biết thằng bé rất ghét tôi, kể từ lúc nó bắt đầu có nhận thức về thế giới quan và những mối quan hệ xung quanh, nó đã ngầm hiểu giữa bố mẹ nó chưa hề tồn tại tình yêu từ hai phía.

Vài năm sau đó, Kim Hyejin, con gái thứ hai của tôi chào đời. Tính cách của Hyejin đơn giản hơn, cũng một phần là do Yoomi luôn cưng chiều con bé. Nó nhìn cuộc đời bằng một lăng kính màu hồng, không oán trách, không giận hờn. Chỉ cần thấy giữa tôi và Yoomi không có bất hòa, nó đã cho rằng chúng tôi đang rất hạnh phúc.

Khi bọn trẻ bắt đầu lớn hơn một chút, tôi cũng dần e ngại những công việc mang tính chất nguy hiểm ở cục tình báo. Tôi đã từng suýt chết một lần, tôi vẫn còn ám ảnh mãi cái khoảnh khắc sinh tử ấy trong thần thức. Thế nên tôi xin từ chức và quay về ngôi trường sĩ quan năm xưa tôi học, chính thức trở thành một giảng viên ở đó.

Khi Taegoon dần bước sang tuổi trưởng thành, tôi không mong thằng bé sẽ chọn con đường giống như tôi. Thay vào đó, tôi hướng nó theo nghiệp kinh doanh. Bởi cùng năm đó, bố tôi qua đời, ông để lại cho tôi một phần trong khối gia sản khổng lồ của ông, xưởng đóng tàu và một mảnh đất lớn ở Daegu.

Dù cho suốt cuộc đời của bố tôi, giữa tôi và ông luôn tồn tại nhiều hơn một khoảng cách đủ lớn khiến không ai trong chúng tôi có sẵn can đảm để chủ động vượt qua nó. Dù ông có căm ghét tôi đến bao nhiêu đi nữa thì máu mủ tình thâm vẫn là điều chẳng cách nào chối bỏ.

Kể từ lúc chiến tranh chính thức kết thúc, ngôi trường sĩ quan của chúng tôi cũng mất dần mục đích hoạt động ban đầu. Tận khi lứa sinh viên cuối cùng tốt nghiệp, chúng tôi chẳng còn nhận thêm ai và đưa ra quyết định đóng cửa trường. Cũng tốt, tôi có thể toàn tâm chăm lo sản nghiệp mà bố để lại.

Tôi vận hành xưởng tàu đến khi tôi bước sang cái ngưỡng ngoài sáu mươi, đi hơn hai phần ba chặng đường đời, tôi quyết định mình muốn nghỉ ngơi. Khi ấy Taegoon cũng đã đủ trưởng thành, cứng cáp để tiếp tục công việc này thay cho tôi, Hyejin thì vừa tốt nghiệp đại học.

Yoomi từ lúc kết hôn với tôi, cô ấy nghỉ công việc điều dưỡng, dành toàn bộ thời gian của mình để chăm lo, vung vén cho gia đình. Tôi luôn biết ơn cô vì điều này, đồng thời nhận thức được việc đời tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với cô. Tôi quá ích kỷ và nhỏ nhen, cứng đầu, cố chấp. Tôi chưa từng dành một chút gì gọi là sự quan tâm chân thành tới người phụ nữ bên cạnh tôi. Đến một ngày khi tôi chợt nhận ra mái tóc của cô ấy đã bạc đi theo thời gian, gương mặt cũng xuất hiện thật nhiều những nếp nhăn, tôi ý thức được chặng đường của chúng tôi đi qua đã rất dài rồi, còn tôi thì thậm chí một chút về cô, tôi còn chẳng biết rõ.

Tôi đã dành hơn một nửa cuộc đời mình để đuổi theo một vì sao, một hình bóng chẳng còn tồn tại trên thế gian này nữa. Dẫu cho tôi biết, lằn ranh giữa chúng tôi là không thể vượt qua được. Tôi ôm theo tình yêu đầy hoài niệm của mình như một cơn mưa rào năm mười chín tuổi, đi qua đời tôi một cách thật đột ngột rồi gieo lại đó những hạt mầm ươm chồi ra hoa. Cả nỗi ám ảnh về mãi mãi tuổi mười bảy gieo vào trái tim tôi những vết đâm đau đớn tận cùng. Để một lúc chững lại, tôi hiểu rằng tình yêu và sự ám ảnh đó đã trở thành một phần máu thịt trong tôi, thứ mà tôi sẽ không bao giờ buông tay hay tình nguyện để mặc cho nó đứt lìa.

---

Bước sang ngưỡng sáu mươi, trái tim của Yoomi cũng dần trở nên yếu ớt. Giống như Jeon Jungkook mà tôi từng gặp vào cái năm tôi ba mươi lăm còn cậu ấy thì mười bảy, cậu ấy đã nói lời từ biệt tôi cũng vào một ngày cuối xuân đầy ảm đạm.

Taegoon càng hận tôi hơn sau khi Yoomi mất. Nó luôn nghĩ rằng tôi mới là nguyên nhân chính đẩy người mẹ thân yêu của nó vào cảnh khổ sở, một cuộc đời hy sinh quá nhiều thứ nhưng chẳng được đáp lại dù chỉ một lần. Tôi chẳng có lời bào chữa nào, nếu đây là một phiên tòa, tôi sẽ lập tức chấp nhận hình phạt. Bởi vì tôi đúng thật là kẻ tồi tệ và ích kỷ nhất mà có lẽ Yoomi từng gặp trong đời này.

Không rõ là lần thứ bao nhiêu, tôi tham gia tang lễ đưa tiễn người thân yêu của mình rời khỏi thế gian này. Đầu tiên là anh trai tôi, là đứa trẻ mười bảy tuổi mà tôi trót thương trong mùa hạ năm ấy, là người bố mà tôi luôn xa cách nhưng đồng thời vẫn dành cho ông sự tôn trọng bậc nhất, tiếp đến là người phụ nữ đã cùng tôi đi qua hơn một nửa chặng đường đời.

Ngoài ra còn rất nhiều người đồng đội của tôi đã bị bỏ lại nơi chiến trường, những người dân đất nước tôi hy sinh bởi chiến tranh. Cuộc đời tôi đã đi qua không ít những cái chết, trẻ có mà già cũng có. Tôi tự hỏi rằng liệu khi nào sẽ tới lượt mình, rồi liệu cái ngày đưa tiễn tôi đến nơi an nghỉ cuối cùng sẽ có ai rơi nước mắt vì tôi hay không.

Tôi vô thức nhớ tới lời hứa năm nào mà người tôi yêu đã từng viết vào trong nhật ký. Cậu ấy nói rằng tôi phải sống, sống thật trọn vẹn, tới khi chúng tôi tồn tại trong cùng một dòng thời gian, dẫu cho cậu ấy có là một đứa trẻ mới chào đời hay tôi trở thành một cụ ông lú lẫn. Nhưng chẳng phải tôi đã từng có một mùa hạ vô cùng đáng nhớ cùng một cuộc đời khác của cậu ấy hay sao.

Ít nhất thì chúng tôi cũng từng tồn tại cùng một dòng thời gian, ở một khoảnh khắc nào đó trong đời, bằng cách này hay cách khác.

---

Khi bước sang tuổi xế chiều, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, cả ngày lười biếng chẳng làm gì, trồng cây hoặc nuôi cá kiểng. Tới tận lúc những suy nghĩ ấy nảy nở trong đầu, tôi cuối cùng cũng nhận thức được mình đã thật sự trở thành một cụ ông lú lẫn.

Càng đi tới chặng đường cuối cùng trong đời, tôi lại càng nảy sinh nhiều ảo giác. Tôi cứ nhớ nhớ quên quên giữa thực tại và quá khứ. Tôi quyết định xây một căn nhà ở Daegu, trên thửa đất mà bố tôi để lại cho tôi. Trong sân vườn, tôi trồng một cây hoa anh đào lớn vì nó là loài hoa mà người tôi yêu vô cùng ưa thích, là cách để nhắc tôi hãy luôn nhớ về cậu ấy. Tôi chính thức dọn về Daegu sống vào mùa hạ của năm bảy mươi tuổi. Taegoon thỉnh thoảng đến thăm tôi, nhưng tôi cứ ngỡ như nó vẫn còn là một thằng bé lên năm lên bảy. Tôi đã thật sự trở thành một ông già bị lẫn rồi.

Rảnh rỗi, tôi lại lôi tấm ảnh của Jeon Jungkook ra ngắm nghía. Hồi trẻ tôi không dám đặt nó trong ví hay mang theo bên mình, vì tôi sợ đánh mất nó hoặc không cẩn thận sẽ làm nó bị hư hỏng. Đó là bảo vật của tôi, là thứ mà tôi luôn nâng niu, gìn giữ kỹ càng.

Cùng năm đó, tôi sắp xếp cho Taegoon đi xem mắt một cô gái con của đối tác làm ăn. Không phải tôi muốn thúc ép nó bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu hay vì vụ lợi, đơn giản là do khi tôi hỏi Taegoon đã có ý định kết hôn chưa, nó đều lắc đầu rằng chưa để ý tới người nào. Thế nên tôi nghĩ mình có thể chọn thay nó, một người con gái phù hợp và xứng đôi với Taegoon.

Hôn lễ rất nhanh diễn ra vào mùa xuân năm tiếp theo, thời tiết ấm áp rất thích hợp cho tình yêu đơm hoa kết trái. Phía sui gia cũng vô cùng ưng ý với Taegoon nhà chúng tôi. Tôi chỉ mong rằng Taegoon sẽ không đi vào vết xe đổ của tôi, phải sống một cuộc sống hạnh phúc, bên cạnh người nó yêu thương đến hết đời.

Cuộc sống của tôi ở Daegu vẫn trôi qua trong bình lặng. Rảnh rỗi thì tôi làm vườn, hẹn vài người bạn đi câu cá hoặc chỉ đơn giản là ở nhà uống trà và đọc sách. Sở thích sưu tầm sách cổ của tôi dần được hé mở vào năm tôi bước sang tuổi sáu mươi. Tôi chợt nhận ra ở những quyển sách cổ xưa ấy đem tới cảm giác mà chẳng phải bất kỳ loại sách nổi tiếng hay đang thịnh hành trên thị trường ngày nay có thể mang lại.

Một phần nào ý chí trong tôi thúc ép việc tôi cần phải đọc, đọc thật nhiều sách, như cách giữ cho đầu óc tôi không bị lú lẫn, hoặc nếu may mắn hơn, tôi có thể vô tình tìm được một phương thức nào đó giúp tôi lần nữa chạm tới thế giới của người tôi yêu, như cái thuở mười chín của tôi đã từng.

Tôi đến thăm mộ đứa trẻ đó gần như mỗi tuần, nó trở thành một thói quen khó bỏ trong tôi, cả kể khi tôi chẳng bận rộn việc gì, tôi đang vui hay thậm chí là bất an, tôi sẽ lại tìm tới đó. Tôi ngồi hàng giờ đồng hồ ở ngôi mộ, trò chuyện với Jungkook như thể chắc rằng cậu ấy đang nghe tôi nói. Đôi khi tôi than phiền về vấn đề thời tiết cứ nóng dần lên mỗi ngày, hoặc căn bệnh xương khớp hành hạ tôi.

"Cháu từng băn khoăn rằng làm người lớn có khó không, ta cũng không biết phải nói thế nào, khi đi đến gần hết chặng đường đời, ta vẫn cảm thấy vô cùng mơ hồ. Nếu trở thành người lớn có thể tự do làm những thứ mình thích, thì làm trẻ con như cháu có được sự vô lo. Cháu không cần quá bận tâm những điều mình làm liệu có gây tổn thương cho ai không bởi cháu chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành và suy nghĩ chưa chín chắn, kể cả khi điều đó có xảy ra đi nữa, cháu vẫn có thể dùng tuổi tác để bao biện, nhưng ta tin rằng Jungkookie sẽ không bao giờ làm như thế đâu, đúng không? Và cả việc cháu không cần phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với tất cả mọi thứ." Tôi bật cười cay đắng. "Khi cháu là một đứa trẻ, cháu có thể sai và dễ dàng nhận được sự tha thứ từ người trưởng thành. Cháu có thể vấp ngã và đứng dậy làm lại vì cháu vẫn còn một chặng đường tương lai dài đằng đẵng phía trước chờ cháu đi qua. Cháu có gia đình sẵn sàng yêu thương và chở che cháu dù cháu có phạm sai lầm."

Tôi chạm khẽ những ngón tay lên phần bia mộ cũ kĩ, đôi mắt tôi không ngăn được cảm giác có những dòng nước ấm nóng sắp sửa tuôn ra.

"Ta có phải là một người lớn thất bại không?" Tôi tự thì thầm với chính mình. "Nếu chúng ta gặp lại nhau một lần nữa, xin hãy nói cho ta biết với."

Tôi nghe mọi người xung quanh nói rằng đã từ lâu, rất ít người tới viếng thăm ngôi mộ này. Một phần vì những người lớn trong gia đình cậu nhóc lần lượt qua đời do tuổi già và bệnh tật. Một phần vì người anh trai ruột của Jungkook đã rời đi nơi khác sinh sống.

Tôi là người duy nhất ở lại đến thời khắc này. Tôi muốn hoàn thành lời hứa của mình với cậu ấy, tôi muốn chăm sóc và bảo vệ cậu, dù cho giờ đây chúng tôi đã chẳng còn hít thở chung một bầu không khí hay gặp gỡ nhau trong cùng một thế giới.

---

Cho đến cái ngày tôi chẳng còn sức mà tới thăm mộ của cậu nhóc ấy nữa, cũng là lúc tôi cảm nhận được ranh giới sinh tử đang ngày một tiến lại gần tôi.

Tôi đã tưởng rằng càng đi đến cuối chặng đường, tôi sẽ càng lú lẫn và quên mất mọi thứ. Nhưng ngược lại, khi chạm tới ngưỡng cuối cùng của sinh mệnh, tôi lại thấy đầu óc mình minh mẫn tới lạ.

Thậm chí tôi đã chuẩn bị tất cả cho chuyến hành trình sắp tới, khi tôi trút hơi thở cuối cùng và nói lời từ giã thế gian. Tôi viết cho người tôi yêu một lá thư, đặt trong chiếc hộp gỗ cùng bức ảnh tôi luôn trân quý và chiếc huy hiệu tôi mang theo bên mình kể từ thời điểm tôi gia nhập cục tình báo đến tận giờ, nó chứa đầy kỷ niệm và như một minh chứng của một chặng đường dài tôi đã đi qua.

Tôi đã từng nghe nói về chuyện có vài nghiên cứu mới chỉ ra rằng trên trái đất này tồn tại những hiện tượng siêu nhiên đặc biệt mang tên lỗ hổng thời gian. Tôi nhớ về sự kiện tôi và Jungkook gặp được nhau thông qua quyển nhật ký, thế giới của chúng tôi chạm vào nhau sau khi xảy ra một trận địa chấn với điều kiện đủ là có một vật đóng vai trò chất dẫn.

Một người bạn từng hoạt động ở viện khoa học từng chia sẻ với tôi rất nhiều thứ mới mẻ liên quan tới dự án nghiên cứu của ông về lỗ hổng thời gian. Ông ấy nói rằng nó hoàn toàn có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, bất cứ đâu trên trái đất. Chẳng một ai tận mắt chứng kiến viễn cảnh những con tàu đột nhiên mất tích trên biển hay nó có bị cuốn vào một khoảng không gian đen ngòm nào đấy, thứ trực tiếp dịch chuyển nó đến một vị trí thời không khác.

Không ai trong chúng tôi biết về điều này, chỉ tới khi nó đã xảy ra rồi, chúng tôi mới có thể đưa ra kết luận. Đó là lý do tôi không chắc chắn với lần đánh cược này của mình. Nhưng tôi vẫn nhớ như in vào 8 giờ tối, ngày 28 tháng 8 năm 1950, trong lúc tôi đang có một chuyến tham quan ngôi trường cũ, cơn địa chấn lớn đột ngột diễn ra.

Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy tôi mặc một chiếc áo khoác dạ, đeo huy hiệu trên ngực áo. Nếu, tôi chỉ đặt giả thiết là nếu, cậu ấy cũng đứng ở cùng vị trí với tôi vào đúng thời điểm này, cầm theo chiếc huy hiệu mà tôi đã mang - thứ đóng vai trò là một vật dẫn - thì liệu dòng thời gian của chúng tôi có thể chạm vào nhau thêm lần nữa không.

Như đã nói, không một ai biết được câu trả lời chính xác. Nhưng tôi vẫn quyết định đánh cược. Thế nên tôi gói gọn những gì tôi muốn trao lại cậu ấy vào chiếc hộp gỗ cứng cáp và nhờ Taegoon, người sẽ còn một chặng đường tương lai phải đi qua, chuyển cho cậu ấy giúp tôi.

---

Vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi nằm trên giường, khuôn ngực phập phồng một cách nặng nề. Từng ký ức lại tràn về trong tâm thức tôi, như thể đó là lần sau cuối tôi được dịp nhìn nhận lại cả một chặng đường tôi đã đi qua.

Từ lúc tôi còn là một đứa trẻ thiếu vắng tình thương của gia đình. Trưởng thành hơn một chút và trở thành đối tượng bị cô lập, bắt nạt ở trường. Khi tôi tuyệt vọng khóc trong thư viện cả đêm vào cái năm tôi mười bảy tuổi. Là tôi của những tháng ngày tươi đẹp nhất đời người nhưng chỉ luôn đơn độc một mình, không ai lắng nghe tôi, không ai ở bên cạnh, không ai cần đến.

Tôi nhớ về cơn mưa mùa hạ năm mười chín tuổi. Tôi nhớ có một điều kỳ diệu đã xảy ra mang tôi trở lại với thế gian này, không còn cảm giác lạc lõng và cô đơn nữa. Người ấy là luồng gió mát giữa buổi trưa khô khốc, là tia lửa nhỏ trong màn đêm giá lạnh. Là mối tình đầu của tôi, cũng là người tôi yêu tới hết đời này. Người đã đến với thế giới của tôi bằng phép màu, ôm lấy tôi khi tôi rơi vào tình cảnh tuyệt vọng nhất, níu lấy tay tôi trong khoảnh khắc tôi chuẩn bị buông xuôi tất cả mọi thứ.

Lớn hơn một chút, tôi nhớ về những mối quan hệ từng ghé ngang đời tôi. Người bạn cùng phòng lúc tôi sống ở Nhật, là bữa cơm ấm áp tại quê nhà của cậu bạn ấy. Hay người bạn thân Jimin mà tôi lâu ngày không gặp, là anh chàng tên Yoongi với gương mặt lạnh lùng nhưng sở hữu một trái tim ấm áp. Là chuyến tàu cuối ngày mà tôi cật lực đuổi theo, là những nỗi nhớ không tên tôi gửi lại chốn thành phố xa lạ.

Đôi mắt tôi nóng dần lên, giọt nước cứng đầu vương lại trên mi, từng mảng ký ức về khoảnh khắc mà một phần linh hồn của tôi chết lịm đi còn trái tim đau nhói bởi vết đâm chí mạng, đó là lúc tôi nói lời chào tạm biệt với tuổi mười bảy đẹp đẽ nhất của cậu nhóc mà tôi thương nhiều hơn cả thế giới. Tôi nhớ về Jungkook cùng nụ cười xinh đẹp và ánh mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời sao, đôi môi líu lo không ngừng nói về những hoài bão lẫn bâng khuâng mơ hồ ở ngưỡng cửa trưởng thành.

Bức thư từ biệt mà Jeon Jungkook gửi cho tôi luôn được tôi giữ gìn trong một góc thật kín đáo nơi kệ tủ và khóa chặt lại. Tôi xem nó như một bí mật mà tôi chỉ muốn cất cho riêng mình, một thế giới mà tôi không thể sẵn lòng chia sẻ cùng ai. Tôi cũng chẳng còn hờn trách số phận vì đã tham lam muốn níu cậu ấy ở lại của cái tuổi mười bảy mãi mãi, thay vào đó, tôi thầm cầu nguyện khi Jungkook bắt đầu một cuộc sống mới, cậu ấy sẽ chỉ bước đi trên một con đường trải đầy tình yêu thương và niềm hạnh phúc. Ở cuộc đời đó, cậu ấy chính là Jungkook mà tôi đã gặp gỡ tại nút giao của tuổi mười chín, là mối tình đầu sâu đậm của tôi.

Tôi từng nghĩ giá mà tôi nói với Jungkook điều này sớm hơn, rằng tôi có phép tiên tri và tôi đã nhìn thấy một cuộc đời khác của cậu ấy. Cậu ấy sẽ có rất nhiều người bạn tốt, được sống trọn với ước mơ của mình, một gia đình hạnh phúc yêu thương cậu và hơn hết là cậu sẽ sinh ra cùng cơ thể khỏe mạnh, suôn sẻ bước sang tuổi trưởng thành rồi trải nghiệm cảm giác khi làm một người lớn. Jeon Jungkook sẽ có câu trả lời cho những thắc mắc của mình, sẽ không còn lo lắng nếu một ngày cậu đột ngột biến mất khỏi thế giới này thì liệu còn ai nhớ đến cậu không.

Đến tận khi Jungkook bỏ tôi mà đi, tôi mới cảm thấy ân hận. Giá như tôi biết tới sự tồn tại của cậu ấy sớm hơn, giá tôi có thể dành nhiều thời gian cho cậu ấy... Có lẽ tôi sẽ đỡ đi phần nào niềm tiếc nuối vì để lạc mất cậu ấy thêm lần nữa.

Nhưng mà nghĩ lại thì bây giờ cũng đã là tháng 9 của năm 2001 rồi, thế có nghĩa Jungkook đáng thương của tôi đã bắt đầu một cuộc đời mới và tôi thì có thể yên tâm rằng mình hoàn thành lời hứa với người tôi yêu. Có lẽ chính vì điều đó mà tâm trạng tôi trở nên dễ chịu hơn nhiều phần.

Cuối cùng là tôi nghĩ tới gia đình hiện tại của mình, những người luôn yêu thương tôi vô điều kiện, ở bên cạnh tôi hơn nửa đời người, mái nhà bình yên sẵn lòng chờ đợi tôi trở về. Những người mà tôi cảm thấy có lỗi vô cùng bởi sự ích kỷ và cố chấp của bản thân.

Tôi muốn xin lỗi Yoomi vì đã khiến cô phí hoài tuổi xuân mình cho một kẻ không ra gì như tôi. Xin lỗi Taegoon và Hyejin vì luôn khiến bọn trẻ sống trong một cảm giác bất an như thể sẽ có một ngày nào đó, tôi rời bỏ gia đình này ra đi, biến mất khỏi thế giới mà chẳng để lại chút vết tích. Tôi đã sống là một gã tồi tệ suốt một chặng đường dài, thậm chí cho đến lúc cơ thể tôi kiệt quệ và tâm trí tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, tôi vẫn không thể nguôi ngoai cảm giác tội lỗi này.

Tôi hé mở mi mắt nặng trĩu để nhìn về phía những tấm rèm mỏng nơi cửa sổ, khoan khoái tận hưởng mùi hương cỏ và đất sau cơn mưa đặc trưng của mùa thu tràn ngập trong không khí. Bên cạnh giường, Taegoon đang chăm chú vào quyển sách cầm trên tay, xa hơn một chút là Taekyung, cháu nội của tôi, đang tỉ mỉ lau chùi bộ ấm trà mà tôi vô cùng yêu thích.

Khung cảnh vẫn bình yên như bao ngày. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn một chút, vì thần trí tôi tỉnh táo đến lạ trong khi cơ thể lại cảm thấy nhẹ hẫng như thể đã trút hết mọi ưu phiền.

Điều này có nghĩa là đã tới lúc tôi phải nói lời từ biệt với cuộc hành trình dài đằng đẵng này rồi. Tôi cần được nghỉ ngơi thôi.

[ END ]

[ 19.06.2023 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top