Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11, Do từ đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em Quốc giận trách vô cớ mà luôn muốn tránh mặt, cán bộ Hanh đau lòng luôn tự trách dù bản thân chẳng sai trái gì. Mấy nay công việc nhiều, nhà nước ban nhiều chính sách mới, được mọi người tín dụng mọi việc khó đều dội hết lên đầu. Có những ngày đọc nhiều chữ quá Thái Hanh đau đầu đến không ngủ được, thức đến sáng răng rồi lại cắp cặp lên uỷ ban làm việc.

Hôm nay có cuộc họp từ các cán bộ huyện, Thái Hanh đã chuẩn bị đi từ sáng sớm.

Thầy Quốc vẫn vậy, thầy uy lắm, khó gần hơn cả cán bộ Hanh, nhưng mặt thầy cứ buồn làm sao, khiến người ta lo lắng hơn là tò mò.

Chính Quốc biết anh Hanh việc nhiều mà vẫn luôn để ý đến mình, nhưng em không muốn anh cứ quan tâm mình như thế, dù có là gì, anh em trong nhà hay tình thương hại khác thì em cũng không muốn, lòng em nhiều khi bồn chồn, anh rồi sẽ không thế nữa lúc đấy khác gì như gáo nước lạnh dội vào trong tim.

Anh tốt lắm, nhưng nếu anh biết em thích anh thì anh sẽ thế nào.

Trên đời này lạ nhất là yêu, là thương, là nhớ. Ai yêu rồi chả có phần khờ dại, ai thương rồi lại không đau đáu trong tim, ai lỡ nhớ rồi mà không buồn phiền vô cớ. Người ta nói ai trong giai đoạn đầu yêu là hạnh phúc, là màu hồng nhất, nhưng có ai nói rằng trong giai đoạn đầu yêu thích lại khó chịu đến nhường nào. Mọi cảm xúc đều tự mình gánh lấy, nỗi niềm chỉ bản thân mình nhận, không có san sẻ, không một chút sẻ chia.

Buồn nhỉ?

Đã bao lâu chưa có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Chính Quốc có sai không khi em tự làm tự chịu. Em biết, hoàn toàn hiểu Thái Hanh chỉ đang vô cớ nhịn nhường em, chính em đang ích kỷ cho thứ cảm xúc hèn mọn của mình. Em thấy mình ngu si, thấy mình quái gở.

Ai sẽ vì người mình thương mà đánh gục cảm xúc của mình? Ai ấy chứ chẳng phải Chính Quốc em rồi. Mỗi ngày em đều sẽ tham lam nhìn lấy ánh mắt biểu thị mệt mỏi cùng lo âu ấy hướng đến, thật tuyệt làm sao khi được hưởng thụ loại nhu tình dành cho mỗi mình mình, dù nó có ở mức phương tiện tình cảm nào đi nữa.

Phải chăng, em thấy mình ích kỉ vô cùng, em thừa nhận em thích anh, có lẽ chăng vì mới thích nên em có chút ngông cuồng. Em muốn một mình hưởng trọn quan tâm ấy, muốn mỗi ngày anh làm về đều nhìn về phía em, nhưng em vô tình quên mất, anh ấy biết mệt, anh ấy biết nghĩ suy. Anh cũng có cảm xúc của mình nhưng em toàn làm lờ đi nó. Em quái gở đến vậy sao?

Nhưng em chưa từng nhận ra sao? Vì sao người anh ấy lại quan tâm đến em như vậy? Tình cảm đủ tốt vậy sao?

Những tâm tư kéo dài đi mãi.

Chính Quốc ngẩn người nhìn ánh chiều dần lụi xuống. Mắt tròn đưa đẩy nhìn bốn phương, anh Hanh đi lên huyện chưa thấy về, anh lên huyện hay trở về thành phố với cô Mai Lan?

Mắt em sáng chưng nhìn về bầu trời đỏ rực, không cản được những suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Ngồi trước hiên nhà ọp ẹp, ánh mắt Chính Quốc mơ màng, đọng lại một ánh nước nhỏ trên cánh mũi phiếm hồng. Em nhớ mợ, nhớ cậu, nhớ anh Văn. Không còn ai trên đời để em dựa dẫm, em có nói trước mộ anh Văn rằng em thấy kì lạ khi ở cạnh Thái Hanh lắm, nếu anh ở đây liệu anh có gõ đầu mà trách em không? Hay chỉ nhìn một chốc thôi anh đã nhìn ra, em thích Thái Hanh đến nhường nào.

Cười khẩy nhìn trời đêm sập xuống. Tạm gác suy tâm lại vào sau.

Đèn dầu được thắp lên, em thấy mình trên vách tường sần sụi. Bóng đen lập loè trông thật cô đơn. Hốc mắt phiếm hồng, má hồng không còn nữa, môi khô mím chặt, cảm xúc lúc này thật hỗn độn.

Anh Hanh vẫn chưa thấy trở về.

Dáng người liêu xiêu trên con đường đất nhỏ đầu làng, cán bộ Hanh hôm nay nốc nhiều rượu, thần trí mơ hồ, chân nọ bước chân chiêu, liêu xiêu lảo đảo không phép tắc.

Làng nhỏ về đêm trời đen ngỏm, chỉ thấy ánh trăng mờ mịt rọi trên đầu ngọn tre dủ xuống chiếu đường.

Con đường mờ mịt trong đáy mắt đã nhiễm cồn rượu, không dõ làm sao Thái Hanh cũng về tới, thâm tâm anh lúc này chỉ vừa kịp nghĩ đến hình dáng thầy giáo nhỏ.

Hai mắt anh phiếm hồng, toàn thân mùi rượu nồng rất khó chịu, thân phục vẫn chỉnh tề, tay cắp cặp ngang eo, đứng lặng nhìn cánh cửa đã khép từ phòng thầy Quốc.

Anh đứng như vậy hồi lâu rồi ngồi thụp xuống bậc hè, miệng làm nhàm.

"Quốc ơi"

Đầu cán bộ ngả nghiêng, tựa vào cái cột gỗ nhỏ teo chống đỡ.

Đầu ong ong như búa bổ, lại thổn thức bóng hình người thầy giáo đoan chính đang ở trong phòng kia.

Đêm khuya trăng chẳng tròn, trời không lộng gió, chỉ thấy tiếng ếch kêu ồm ộp. Mấy con vật nhỏ gây tiếng động trong những bụi cỏ. Râm ran còn có tiếng ve hè kêu từng đợt.

"Em ơi em đã ngủ chưa?"

Thái Hanh đầu tựa cửa gỗ mỏng tanh, nghiêng đầu miệng thì thào nhỏ.

"Đã ngủ rồi à"

Giọng anh buồn bã, đầu dựa vào vách cửa. Bóng trăng rọi xuống, đổ bóng người nọ qua khe hở vào bên trong. Chính Quốc nghiêng người trên giường gỗ nhỏ nhìn thấy, lòng lặng như tờ.

Một lúc lâu vẫn cứ như vậy, em thở dài, đi lại.

"Anh Hanh?"

Em hỏi giọng nhỏ tý.

Thái Hanh giật mình, hơi rượu vẫn âm ỉ trong người.

Chính Quốc mở cửa.

Bóng người đàn ông cao lớn, như đổ ập vào người. Em ngớ người, ánh mắt u buồn khép lại. Anh Hanh lúc này nom lạ thật ấy, to lớn đẹp đẽ đến quoặn lòng.

Mắt anh trong màn đêm đen nghịt như đao sắc. Mặt anh buồn rười rượi, cánh mũi cao kéo ra hơi thở nhè nhẹ. Môi khô phớt nhẹ giật giật, ánh mắt lại tăng thêm nhu tình nhìn đến.

Chính Quốc tâm tư hỗn độn nhìn. Em không biết nói gì cho hơn.

Có hơi men trong người, Thái Hanh càng mong muốn chạm lấy, anh đã nhớ và suy tâm rất nhiều trong những ngày này. Anh thật sự muốn biết nhưng cũng sợ hãi nhiều. Mối quan hệ này đã tốt đến thế nào, đã phát triển ra sao mà lại trở nên dễ dàng xa cách đến thế. Đã đủ hay chưa mà dửng dưng như đã từng sâu đậm.

Đôi tay anh lớn áp lên gò má trắng của Chính Quốc, ngón tay gầy, thô ráp miết từng cái nhẹ lên má mềm, ân cần trong từng hơi thở, có chút e dè chạm vào cố nhân, thâm tâm vô tình dậy sóng.

"Em dạo này sao thế, sao chẳng nói chuyện gì với anh"

Anh đau lòng.

Chính Quốc lặng thinh.

"Em buồn à, em đau chỗ nào, hay em mệt quá"

Anh gục đầu, tựa đầu lên chán em. Hơi rượu vẩn vương trên đầu mắt Chính Quốc, lòng bồn chồn khó nói.

"Anh đã lo lắng lắm..."

Chính Quốc thấy mắt mình đỏ, sợ rằng không kiềm được bản thân mình nữa. Thế nhưng làm sao mí mắt có áng nước chảy dài, cảm giác ứ nghẹn ở cổ khiến em không thốt lên lời.

Thái Hanh cử chỉ nặng nề, với tới ôm trọn người vào lồng ngực, khát khao giữ chặt lấy không muốn buông ra.

Anh đã ôm được rồi.

Thái Hanh khóc, anh tựa xuống vai thầy giáo nhỏ trong lòng, khóc nức nở. Hơi rượu của anh khiến Chính Quốc sực tỉnh, lòng rối như tơ vò.

Chính Quốc như bị bức ép trong chính cảm xúc thật của bản thân, muốn đẩy anh ra, Thái Hanh bị Chính Quốc nhẹ nhàng tránh né, hốc mắt không cưỡng chế được để nước mắt cứ rơi liên tục, bởi chịu quá nhiều uất ức rồi, nó cũng muốn được giải phóng, muốn được giao hoà vào kẻ làm cho nó bi luỵ.

Thái Hanh hai tay run rẩy đưa lên, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Chính Quốc. Giữ chặt trong lòng bàn tay mình.

Và anh thấy em Quốc khóc, anh thấy lòng mình xót xa, lồng ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn, gấp gáp, môi khô mấp máy, có rượu tiêu khiển thần trí, anh tiến đến, môi hồng phơn phớt khẽ chạm vào làn mi ướt, hôn đến lau đi những giọt nước chảy dài trên má em, rồi anh hôn hai hốc mắt, hôn vào chán, vào mũi, rồi dừng lại ở môi. Mơn trớn, miết nhẹ ở hai cánh môi xinh hồng

Cái chạm khiến mắt Chính Quốc càng thêm ửng đỏ. Em khóc, không nén nổi cảm xúc thật của chính mình.

Cánh cửa vẫn mở, một người đứng trong, kẻ đứng ngoài, ánh trăng rọi xuống một người trắng một người đen, nụ hôn giao hoà theo làn gió cuốn đi.

_____________________________

beta ngày 5/10, tui chỉ mún nói phần 9 tui vẫn chưa sa đc, khó khăn quá à, chắc tui phải có cái thần trí siêu phàm mi hoàn thiện đc nó. tại tui sa bằng gần hết nd lên khó lắm huhu, các cậu đọc nhanh một phần chắc k sao đâu ha🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top