Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13, Mình hoà đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày lại ngày trôi qua, bọn họ đã không chạm mặt nhau một lần nào.

Cuộc sinh hoạt trở nên bĩnh tĩnh lạ thường. Tỉ như họ lại quay về cuộc sống trước kia, không có qua lại, ai làm việc nấy, bề mặt là vậy, cảm xúc mỗi người ra sao thì không ai hiểu.

Việc không thể tránh được là Kim Thái Hanh dạo này đi sớm về muộn liên tục.

Công việc cùng việc riêng dồn ép, Thái Hanh sa sút đi nhiều. Làm việc luôn nghiêm túc một mặt. Ít nói, ít cười là điều dễ thấy.

Ba hôm này, Thái Hanh về Hà Nội. Anh gặp lại anh ba, rồi nghe theo lời anh cả cùng Thạc Trân đi đến nhà họ Trịnh, gặp mặt và nói chuyện. Ngày xưa, đây là nhà đồng hương với thầy u, từ tấm bé đã kết duyên qua lại giữa anh và con gái nhà họ, Trịnh Mai Lan. Suốt ngần ấy năm, thầy u đã sớm đi trước, anh cả không muốn hai người ở bên kia buồn phiền, buộc Thái Hanh phải nghe theo. Nhưng Thái Hanh làm sao nghe, dạo trước lên này nói chuyện, cũng chỉ là mong muốn tìm cơ hội nói ra, anh viết thư về biên giới cho anh Tuấn, nói hết muộn phiền, may sao anh hiểu thay, không còn bắt ép, nhưng cũng không vui vẻ gì, Thái Hanh về thành phố lần này, là cùng anh ba đi tìm người xin lỗi.

Ba ngày mệt mỏi qua đi, anh về lại Bình Minh, trước đó đã chào rồi trò chuyện cùng anh ba suốt cả ngày dài. Đường xa khó tả, đến nơi trời cũng sập tối, nhìn lại một mảng trời đen ngủm, khác xa với Hà Nội quá, đâu đâu cũng là sáng trắng. Phải chăng đó là khác biệt.

Anh về đến, từ đoạn xa bắt gặp Chính Quốc ngồi gục đầu trên sân hiên. Anh trầm ngâm, cành lá rung rinh mát mẻ ập đến, nhìn em đơn độc, dư vị này khiến Thái Hanh nghẹn đắng ở cổ. Khô khốc nhìn người ngối đấy bần thần, cả tuần này tránh né anh, không có gặp qua, ấy thế sa sút đi hẳn rồi. Anh cười nhạt, chân bước đều đều đi lại.

Chính Quốc ngồi đây từ chiều muộn, em ngắm lấy những anh nắng cuối cùng, ba hôm này, hôm nào cũng thế, bâng quơ chờ ai đó trở về. Khoảng thời gian này cực kỳ xấu, tâm trạng kệt quệ vô cùng.

Em không muốn, nhưng luôn vô thức ngồi ở đây đợi, cũng không biết anh về rồi sẽ đối mặt ra sao, nhưng em thật sự nhớ, em cũng sợ anh đi mãi không về như lần nọ.

Trong vô thức, nước mắt em giàn dụa từ khi nào. Vai mỏng run run trong gió hè vụn vặt, em không muốn, không bao giờ muốn đối mặt với mình ở hiện tại, em không trách anh, chỉ trách mình ngu ngốc, mấy nay, em vẫn luôn như thế, đôi khi vô thức không tự kiềm chế được cảm xúc của mình.

Chính Quốc cúi đầu âm ỉ khóc, cũng đã lâu lắm rồi, trời đen thêm một mảng, ánh trăng hôm nay lờ mờ sau mây mù, tiếng bước chân lộc cộc, Chính Quốc bất giác ngước đầu, nhìn thấy Thái Hanh đang đi lại. Em giật mình, đứng phắt dậy, chăm chăm nhìn lấy.

Thái Hanh nhìn em, chân dừng bước, hai người đứng cách một đoạn, bỏ xuống túi đồ trên tay, anh khẽ thở một hơi.

"Ngồi lâu muỗi đốt em bây giờ"

Em không nói, Thái Hanh thấy, thấy rõ vệt nước vẫn đọng lại trên mí mắt, anh âm trầm. Chắc lại nghĩ linh tinh điều gì rồi.

"Sao thế? em ăn gì chưa, mau vào trong nhà thôi"

Anh nói, nhưng chỉ đứng đấy, không dám đến gần em.

Chính Quốc chỉ đứng im một chỗ, không nói không rằng, chân chân nhìn lấy. Em chăm chú vào vào hai má hơi hóp lại vì gầy, dưới mắt là quầng thâm
đen kịt, anh chắc đã làm rất nhiều việc.

Chính Quốc lánh anh cả tuần giời không muốn gặp, không vì gì, chỉ là em sợ, em không có can đảm.

"Có mệt không?" anh hỏi.

Em lắc đầu.

Anh cười nhạt, cũng ổn.

"Vào nhà đi, ngoài này tối không tốt, nghe anh"

"Anh đi vào trước, nhớ phải vào ngay đấy nhé"

Em lặng người nghe anh nói, cả người không nhúc nhích tý gì, Thái Hanh đã mang đồ ra sau nhà tắm rửa.

Một hồi mới xong, lau lau cái tóc ướt, Thái Hanh đoán trời đã hẳn khuya, nhưng chưa quá giờ, muốn hong tóc cho khô hẳn mới vào trong. Anh đứng cạnh cái chum nước sau nhà, nhìn về giặng tre kẽo kẹt trong gió, bóng trăng mờ nhạt sau luỹ tre đen ngỏm, trời hôm nay nhiều mây, ngày mai chẳng rõ mưa hay nắng nhiều.

Mí mắt trĩu nặng cả, một ngày mệt mỏi đi đi về về làm Thái Hanh vơi đi một phần xúc cảm. Trời đêm trở muộn, lòng người càng thêm xục xạo, nhưng trăn trở trong người càng không biết giấu về đâu. Gửi theo gió bay về phương xa cũng thấy mờ nhạt quá, ánh trăng như người bạn an ủi hay mờ đục chẳng rõ tăm hơi. Ngày này đúng đến cùng cực.

Qua gốc trứng gà là vào đến sân, Thái Hanh lại trầm ngâm đứng ở góc sân nhỏ nhìn người nọ ngồi gục trên mái hiên gần, lần này là ngủ quên rồi. Chẳng biết tâm tư em là làm sao nữa.

Anh đi đến, cẩn trọng ngồi xổm xuống trước mặt, nghiêng đầu theo hướng ngược lại với em. Chính Quốc tựa đầu vào cột đã ngủ từ lúc nào. Anh cứ như vậy, mơ hồ ngắm nhìn. Đến thở cũng nhẹ nhàng không muốn đánh thức, cứ như bây giờ lại nhẹ nhàng và yên bình quá. Cảm giác tốt hơn rất nhiều.

"Ngang bướng quá"

Anh nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy cổ, nghiêng người trụ vững cơ thể, tay phải luồn xuống giữa hai khuỷ chân, muốn bế người vào phòng, ngoài này muỗi rĩn nhiều, ngủ lâu vị đốt sưng hết người sẽ rất ngứa. Nhẹ bẫng bế lên, người này gầy quá, nhưng cũng thực ấm, cái ấm mà anh vẫn luôn muốn ôm vào lòng.

Giấc ngủ không sâu, Chính Quốc nhanh chóng mở mắt, cảm giác cơ thể đang được bế gọn trên tay ai đó, mắt em chân chân nhìn lên, bốn mắt chạm nhau không biết nói gì.

Thái Hanh sợ, liền thả tay cho chân em chạm đất, tay vẫn giữ chặn lấy bả vai để em không bị ngã.

Hai người đứng sát xịt, chính là đang đứng ôm nhau.

Hốc mắt không kiềm chế được đỏ ửng, Chính Quốc buông thõng cảm xúc, đầu tựa vào vai anh, tay gắt gao ôm chặt. Cả người em run rẩy, gợn nhịp theo cơn nức nở, nước mắt chảy dài trên má, môi lẩm bẩm nói xin lỗi.

Chính Quốc cảm thấy tủi thân, khóc không ngừng.

Thái Hanh vừa bất ngờ, vừa lơm lớp lo lắng, Chính Quốc chưa từng để lộ cảm xúc mãnh liệt như thế này. Anh sợ, e là em đang gặp chuyện gì đấy. Dù ôm lấy anh nhưng người em không ngừng run rẩy, tủi thân trong lòng, Chính Quốc vừa gấp vừa vội vàng túm chặt lưng áo đằng sau.

Thái Hanh không ôm em, chỉ vuốt tóc đằng sau, tay đều đều vô nhẹ vào lưng.

"Em mơ thấy gì sao, yên tâm là anh muốn giúp, không được sợ, nghe anh"

Chính Quốc vẫn rưng rức khóc, đầu dán chặt vào vai áo anh, nói tý.

"Ôm em"

Nghe em, Thái Hanh ôm người vào lòng, vừa ôm, vừa xoa dọc sống lưng cho em thoải mái. Anh cảm thấy lòng mình an tâm hơn, nhưng cũng lơm lớp em sẽ thay đổi, sẽ không như lúc này, điều anh trân trọng nhất là em sẵn sàng dựa vào anh, coi anh là một chỗ dựa tinh thần, còn tình cảm gì đấy anh chịu được, miễn sao em không tránh mặt, không đặt khoảng cách với anh.

Thái Hanh hơi nghiêng đầu, đầu hơi anh dựa vào trái tai em, tay đều đều vỗ nhẹ, liên tục suốt một lúc dài. Anh biết, Chính Quốc nhất định làm sao đó mới như vậy, em của mọi ngày không trẻ con đến thế. Sẽ không tuỳ tiện để bản thân dựa dẫm vào người khác, càng không ôm anh như thế này. Sẽ không.

Chính Quốc thấy mình ổn hơn rất nhiều, em thấy lòng mình lắng xuống vô tận, sợi dây thắt nút được tháo ra phân nửa. Anh cựa mình, giãy ra khỏi anh, em đứng, hai người đối diện nhìn nhau chằm chằm. Cả mặt Chính Quốc toàn nước mắt, mũi môi má hồng cả lên vì cọ sát với áo của anh, em đứng chân chân, đưa tay lên lên cổ anh, nói.

"Hôn em được không?"

Kim Thái Hanh thần kinh cả động, phút chốc tim đập liên hồi, cả người run lên vì bất ngờ. Hai tay buông thõng nâng lên, muốn ôm lấy mặt em, đến không trung lại ngưng ngập không dơ lên nổi. Cả người anh nóng rực, yêu cầu bất ngờ này sẽ thật sự đả kích tâm hồn mệt mỏi của Thái Hanh, thế nhưng Chính Quốc đứng đấy, em câu lên nụ cười.

"Hôn em"

Thái Hanh không đợi, anh cúi xuống, hôn lên môi em. Nụ hôn phớt qua như cái hôn ôn nhu vào má, cả người Thái Hanh ửng đỏ, tim run rẩy vỡ oà.

"Vậy thì chúng ta hoà"

Từ lúc ấy, chỉ mình Chính Quốc vụn vặn nói vài câu, Thái Hanh bị em làm cho cả kinh không thốt ra lời nào, thay cho lời nói, anh vẫn ôm lấy hai má em, có hơi ấm bao cả mặt, Chính Quốc nhắm mắt, mi dài chạm vào bàn tay lớn.

Em không làm gì mà không suy nghĩ cả, ngay lúc này, chỉ duy nhất là em nương theo cảm xúc của chính mình, em không muốn bản thân mình liên tục giấu giếm, cớ sao cùng yêu mà phải đau khổ, như vậy đủ rồi, dù là chuyện gì em cũng không thể kiềm chế được bản thân mình lúc này nữa, em nên ở lại, đón nhận những gì em được nhận.

"Em yêu anh"

___________________________________

thật s mà nói vi hơn 1 trăm lượt đọc phần này cho bản cũ mình thấy mình có lỗi lắm, lúc ấy vì có người ủng hộ lên mình hăng lắm, ngày viết mãi không chán, xong nó va lủng củng va nát bươm, trong quá trình mình sa phần này đương nhiên mình không nghĩ mình sẽ beta lại vi 1 bản mi tinh toanh như này (mình đã copy và định sao chép bản cũ sang một chỗ khác, để trong quá trình sa bị thiếu ý mình sẽ da vào đấy lấy ý tưởng, nhưng lúc đấy mình đi làm bị bắt điện thoại chưa kịp paste thì mất tiu, cái kết là viết lại t đầu hic), hi vọng nó sẽ ổn hơn và sẽ sẽ 1 phần bù lại nhng thiếu sót trong việc xây dng tình tiết quá nhanh của mình. Nhng bạn sẽ đọc lại phần này của mình, mình hi vọng các bạn sẽ yêu thích nó nhé, nếu mình sai sót hãy góp ý để mình hoàn thiện hơn, cảm ơn các bạn rất nhìu<33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top