Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5, Buổi chiều tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm trùm xuống, gốc đa đầu làng dũ cái bóng đen ngòm xuống mặt đường trong sự sáng mờ ảo của ánh trăng.

Điền Chính Quốc thở dài đi chậm dãi trên đường làng.

Chiều tà rũ xuống, lớp học cũng sớm tan, thầy giáo trẻ về nhà nghỉ ngơi một chốc liền đi đến nhà từng người răn nhủ, gọi là có đôi lời muốn nói.

Thầy nói.

"Việc học là điều sớm muộn, sau này nhà nước mạnh tay hơn, việc không cho bọn trẻ đi học là không được"

Việc Chính Quốc nói tất yếu đầu là trách nhiệm của em, em thân là thầy, là người dạy chữ, không có người học em phải chịu, nhưng em cũng có trách nhiệm phải đi khuyên ngăn cho trẻ em đi học.

Vùng quê đói nghèo, việc học là điều khó khăn, dạy nơi đây cũng là vấn đề của nhà nước. Người nghề giáo rất ít, ai cũng muốn có cơ ngơi nơi thị thành, thành ra vấn đề dân học ở vùng thưa thớt càng thiểu số hơn.

Người nơi đây, những người nông dân chân nấm tay bùn, ngày cắm mặt vào đất, lưng song song với giời, cực khó không sánh bằng. Họ làm sao không muốn con mình đi học, nhưng họ không có hào, hào ăn chẳng đủ.

"Thầy Quốc về làng, về huyện mình dạy các em chúng tôi vui lắm chứ, mà đi học tốn nhiều hào lắm, ngô khoai còn ăn chẳng đủ lấy đâu ra cho chúng nó đi học"

Rồi thì nào.

"Thầy mới về thầy cũng thấy, ngày làm quần quật còn chẳng đủ ăn, chúng tôi không có vốn để riêng, chúng nó tủi thân nhưng cũng chẳng làm được gì cả"

Tất cả họ, đều nói những câu y chang.

"Thầy ơi, thầy thấy, trẻ con chúng nó sáng dạ, dạy qua cái là hiểu thì cần gì phải học nhiều, học nhiều thì khổ nhiều, ngày phụ thầy phụ u một chốc, một lát thì hay hơn"

"Dân đen như chúng tôi cho con đi học đương nhiên sẽ nở mày nở mặt, chỉ sợ được đến ngày chúng nó được như thầy, như các cán bộ thì chúng tôi cũng đã không còn để mà hưởng phước, đói lắm, không làm thì chỉ có chết thôi"

Chính Quốc thở dài, cuộc sống của em vẫn còn an nhàn lắm, cậu mợ làm công chức thành ra ở Hà thành sung túc, lớn bằng chừng này em vẫn chưa thực sự hiểu được cái đói cái nghèo. Suy tâm của họ em không thể nào hiểu hết.

Khi nói với mọi người, thương cảm hay cố chấp rồi cũng thành bất lực, luật bất thành văn, cái nghèo vẫn còn đó và cái dốt thì vẫn cứ mãi kéo dài. Chỉ e là nhà nước cần phải can thiệp hơn về cuộc sống của người dân, dân nghèo vẫn còn nhiều lắm.

Trời tối hơn, không rõ thì giờ, trăng đã lên quá đỉnh, sao vẫn sáng như mọi ngày, đã qua ngày mười lăm, nhưng trăng vẫn rất tròn và đẹp lắm.

Độ khuya, mây che trăng một nửa. Hương lúa phảng phất trong gió hè, mùi rơm mùi rạ mới vẫn còn quẩn quanh nơi đầu mũi, rất dễ chịu.

Chính Quốc đứng lại nhìn một chút, nơi đây bốn bề là cây, là đồng, là ruộng, nhà xa lại thưa thớt, không khí thoáng đãng nhưng cũng ớn lạnh. Chẳng giống Hà Nội, tưng bừng mà đông đúc, nhá nhem tối nơi này chẳng có ánh sáng, nhà nào khá có đèn dầu đốt một vài ba chốc không thì cũng lựa theo ánh trăng mà sinh hoạt. Có cái gì đó bình lặng đến đen ngòm.

Từ xa, Chính Quốc thấy có một bòng người đi tới, em vươn cái đèn dầu trong tay nhìn cho dõ.

Một thân âu phục chỉnh tề, cổ tròn, mũ cối bạc, quần âu rộng cùng màu với cái áo màu vàng phơn phớt, giày nâu đen, khuôn mặt mệt mỏi dần hiện lên qua cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu.

"Anh Hanh?" Chính Quốc có hơi bất ngờ, anh Hanh sao từ đâu bây giờ mới về?

Thái Hanh mới từ trên tỉnh về, không nghĩ sẽ về quá đêm như thế, cũng không để ý có ai đứng cầm đèn dầu, chỉ là màn đêm quá đen mà thôi.

"Quốc?"

"Vâng, anh đi đâu về mà muộn thế" em lo lắng mà hỏi.

Thái Hanh hơi mỉm.

"Anh lên tỉnh từ sớm mà về muộn quá, sao lại ở đây giờ này"

"Em có chút việc thôi"

"Thế về chưa?"

"Em cũng đang về đây"

"Thế thì cùng về"
..........

"Anh hôm nay lên tỉnh làm gì thế ạ" hai người đi song song nhau trên con đường mòn, hai bên rậm um tùm cỏ, Chính Quốc hỏi.

"Anh lên bàn với cán bộ về một số đổi mới của huyện mình thôi"

Anh hỏi tiếp.

"Hôm nay dạy học bọn trẻ thế nào"

"Em cũng không biết nữa"

"Sao lại không biết"

"Chẳng được mấy ai anh ạ"

"Cũng không nằm ngoài dự đoán, từ từ sẽ tốt hơn" Thái Hanh an ủi.

"Vâng"

Hai người đi cạnh nhau, tiếng ếch kêu ồm ộp dưới rãnh mương.

Hai người đi rất chậm, người Thái Hanh cũng thấm mệt, khuôn mặt lộ dõ vẻ mệt mỏi.

"Hôm nay em nấu món chè rất ngon, đợi cả buổi không thấy anh đâu, hôm nay đi tỉnh chắc anh cũng mệt, tẹo về đến nhà sẽ mang cho anh một bát"

Thái Hanh cười cười nghe em nói, tay vô thức xoa nhẹ lên đầu.

"Cảm ơn Quốc nhé"

Kim Thái Hanh vừa tắm rửa, thay ra bộ quần áo bình thường, quần thô ống rộng màu nâu trầm, áo lót trắng mỏng mặc vào mùa hè rất thích hợp.

Cũng gần canh Tý, trời đêm vắng vẻ, im ắng mà tĩnh mịch, phòng của Thái Hanh vẫn lập loè ánh sáng của đèn dầu.

Hai người ngồi ăn chè và nói chuyện một chút.

Chỉ nói chuyện phiếm một chốc, không có gì lắm.

"Sắp đến sinh nhật của anh Văn, em muốn về Hoà Bình với anh ấy năm này"

Chính Quốc nghĩ đến anh cả mình. Em nói với Thái Hanh.

"Em muốn thì cứ đi thôi"

Anh nói.

"Lớp học bây giờ gọi là châm chước dạy lại, hè này cũng không phải thời gian học chính thức"

"Vâng" em trả lời.

Chỉ là nói chuyện qua loa, biết Thái Hanh đã thấm mệt rồi, em nói.

"Đêm rồi, đi ngủ thôi anh nhỉ, anh chắc mệt lắm rồi"

"Ừ" Kim Thái Hanh gật gật đầu.

"Vậy em về phòng đây nhé"

"Lại đây đã"

Thái Hanh kéo đầu em xuống đối diện mặt mình, hai khuôn mặt sát gần nhau, không biết là gì, Kim Thái Hanh cứ nhìn như vậy một lúc, ánh mắt nhẹ bẫng nhìn người đối diện, khuôn miệng khẽ mỉm, nụ cười anh giao hoà, mắt tỉ mỉ nhìn khuôn mặt em. Khuôn mặt khiến anh dao động từ sáu năm về trước, khuôn mặt anh thích đến nghẹn lòng. Khuôn mặt làm anh nhớ mãi, được rồi Kim Thái Hanh thực sự thích em đến ngây lòng, lúc này mệt mỏi chỉ muốn ngắm người cho nguôi.

"Em về đi, ngủ ngon nhé"

_________________________

tui không mún nó thành longfic lên tui sẽ đẩy nhanh tiến độ một chút he, tui không nhận Việt văn đâu nha, tui quá hỏn lọn vi cái idea về tình iu của hai anh trong bối cảnh thế này thui><

ngôn t của mình hạn chế là thật mà ngôn t cho thi trung đại hạn chế cũng là thật-)))

thấy thơ văn ngày xưa ý này ý kia thế thui ch tui mà dùng ngôn ng hiện đại để miêu tả tui sẽ bị các bà cho sang trung quốc viết ngôn lù qué.

tui nhiều í tưởng hay lm mà tui lười:3

bai bai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top