Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 52: Điều ước của tôi chính là...

Gió lạnh mùa đông phủ lên người Điền Chính Quốc, cậu vội vã sải bước trên hành lang dài của bệnh viện, trong thoáng chốc cậu cảm thấy dường như bản thân gặp ảo giác đi mãi không thấy điểm dừng. Vô số hình ảnh trong ký ức liên tiếp tràn ra không theo quy luật, mỗi hình ảnh chồng chéo lên nhau nhưng nhân vật chính chỉ có một người —— Kim Thái Hanh.

Rõ ràng thời gian ở chung không nhiều, thậm chí số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng vào giờ phút này dường như khí quản của cậu bị thắt chặt lại, cảm giác hít thở không thông khiến đầu óc cậu mê muội.

"Điền Chính Quốc!"

Nghe có người gọi tên mình, Điền Chính Quốc theo bản năng ngừng bước, ánh mắt mờ mịt mất vài giây mới có lại tiêu điểm, "Mẫn tổng?"

Dường như cậu không thể khống chế nổi dây thanh quản của mình, giọng nói trở nên khàn đặc.

Luồng tư duy giống như được bứt khỏi trạng thái nào đó, phục hồi lại tinh thần, lúc này Điền Chính Quốc mới chú ý có không ít vệ sĩ vóc dáng vạm vỡ đang im lặng đứng trong hành lang. Đôi mắt Mẫn Doãn Kỳ đỏ lên, đứng dậy đi tới, đưa tờ giấy trong tay cho cậu.

Điền Chính Quốc đưa tay nhận lấy, rũ mắt, bốn chữ "Mong anh bình an" trên giấy vẫn rõ ràng như thuở ban đầu.

Mi mắt khẽ run, Điền Chính Quốc cầm tờ giấy trong lòng bàn tay.

Mẫn Doãn Kỳ đút hai tay vào túi, cơ thể vẫn luôn căng cứng không thả lỏng, trầm giọng giải thích cho Điền Chính Quốc, "Khoảng thời gian trước, Đinh Triệu Tiên ăn chay niệm phật, ngoài mặt nhượng bộ rất nhiều, giống như rơi vào thế yếu. Nhưng Kim Thái Hanh nói với tôi, Đinh Triệu Tiên ngoài mặt nhượng bộ nhưng trên thực tế ông ta đang tìm cơ hội chuẩn bị phản công, cho nên vẫn luôn cảnh giác."

Điền Chính Quốc "ừ" một tiếng, cổ họng hơi đau, không nói nhiều.

Mẫn Doãn Kỳ hít một hơi, "Ngày hôm qua anh tôi nói với tôi rằng từng bước đi của Kim Thái Hanh đã ổn thỏa, gần đây sẽ bắt đầu kế hoạch."

"Hội nghị buổi chiều của bọn họ, Đinh Triệu Tiên cũng tham dự. Lúc rời đi là Kim Thái Hanh đi trước, Đinh Triệu Tiên trễ một bước đuổi theo. Nhưng xem camera giám sát thì xe Kim Thái Hanh chạy chậm rãi, xe ông ta nhanh chóng đuổi kịp. Không biết tình huống cụ thể là gì mà đột nhiên ông ta phát rồ, tăng tốc tông thẳng vào xe Kim Thái Hanh. Sau đó hiện trường hỗn loạn, xảy ra tai nạn liên hoàn, phía Kim Thái Hanh có hai xe, tổng cộng ba người, phía Đinh Triệu Tiên có ba xe, chín người, toàn bộ đều vào viện."

Điền Chính Quốc nhạy bén nhận ra vấn đề, "Chẳng phải anh nói gần đây Kim Thái Hanh rất cẩn thận sao? Vì sao chạy hai xe nhưng chỉ có ba người? Vệ sĩ đi cùng đâu?"

Mẫn Doãn Kỳ ngẩn ra, "Đúng vậy..."Ánh mắt hắn hơi sáng, đứng lên, hô hấp dồn dập, "Có phải là —— "

"Ừ, có thể." Điền Chính Quốc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, trong giọng nói mang theo lãnh ý ngay cả bản thân cũng không nhận ra, "Tình huống của Đinh Triệu Tiên thì sao?"

"Lão bất tử kia mạng lớn, xương sườn chọc vào phổi, đang cấp cứu." Mẫn Doãn Kỳ nhớ lại, "Hình như lần này đi theo ông ta có một đặc trợ ba trợ lý, còn có cả vệ sĩ, tất cả cũng đều bị thương nặng có nhẹ có." Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, "Phong cách làm việc trước giờ của Đinh Triệu Tiên là không trực tiếp ra tay mà thuê người gián tiếp làm việc. Hành động trực tiếp nhấn ga tông xe lần này, không giống như tác phong làm việc từ đó đến giờ của ông ta, mà giống —— "

"Bị ai đó kích thích."

"Đúng vậy, chính là trạng thái bị chọc giận hoặc là máu nóng lên não!"

Lúc này, thanh âm giày cao gót bước trên sàn nhà từ từ vọng lại gần, Mẫn Doãn Kỳ nhìn người đang đi tới, tiến lên vài bước tới đón, chào "Dì Nguyễn." Điền Chính Quốc thấy dung mạo người tới có vài phần tương tự Kim Thái Hanh, đoán đây chắc là mẹ của Kim Thái Hanh, cũng lễ phép chào hỏi.

Nguyễn Vân Mi trang điểm kỹ lưỡng, mặc bộ âu phục sẫm màu nghiêm trang, đi giày cao gót toát ra khí tràng mạnh mẽ. Miễn cưỡng nở nụ cười với Mẫn Doãn Kỳ rồi bà tỉ mỉ quan sát Điền Chính Quốc, ôn tồn nói, "Cô biết cháu, cháu là Điền Chính Quốc, đúng không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, "Vâng, cháu là Điền Chính Quốc."

"Cô đã xem tiết mục của cháu một lần. Lúc đó cô khen cháu là, cho dù dùng lụa đen bịt mắt, cũng có thể nhìn ra cháu rất đẹp trai. Rồi Tiểu Hanh nói rằng, "cậu ấy hát rất hay", còn không thèm nhìn kết quả, cũng chắc chắn người đứng hạng nhất là cháu." Nguyễn Vân Mi nhớ rõ, vẻ mặt càng dịu dàng hơn, "Đứa trẻ ấy chỉ vì muốn giả bộ lơ đãng xem ti vi với cô mà cố ý gọt táo thật chậm, còn gọt tận tám quả."

Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ ra, Kim Thái Hanh đã từng nói, mẹ hắn rất thích xem tiết mục của mình, thích nghe mình hát, sau đó còn có một lần xin chữ ký của cậu cho mẹ.

Sau khi quan sát Điền Chính Quốc xong, Nguyễn Vân Mi nhìn Mẫn Doãn Kỳ, "Trước khi Tiểu Hanh xảy ra chuyện có nhắn tin cho cô."

Suy đoán được khẳng định, tim Mẫn Doãn Kỳ cũng đập nhanh hơn, "Cậu ấy đã có sắp xếp rồi, đúng không?"

"Cũng không hẳn là đã sắp xếp. Nó chỉ nói, Đinh Triệu Tiên và thuộc hạ của ông ta đã nằm viện, mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn, cũng giải quyết nhanh hơn." Nguyễn Vân Mi nắm chặt găng tay, kiềm chế không nhìn sang phòng phẫu thuật, chỉ tiếp tục nói, "Vậy nên, làm phiền các cháu để ý tới bên này giúp cô. Con cô đã dùng cả mạng sống để chớp lấy cơ hội và thời gian thì cô phải thay nó bắt lấy ông ta."

Mẫn Doãn Kỳ trịnh trọng gật đầu, đồng ý, "Dì Nguyễn yên tâm, con sẽ luôn để mắt tới bên này. Còn về phía Đinh Triệu Tiên, anh con sẽ tự mình tới trông. Cho dù ông ta có tỉnh lại cũng không có cơ hội làm loạn."

Nguyễn Vân Mi vội vàng đi đi về về, không ở lại lâu, rất nhanh đã mang người rời đi.

Mẫn Doãn Kỳ lau mặt, cúi đầu bật cười, "Tôi biết, Kim Tiểu Hanh thông minh như vậy, cũng rất cẩn thận, " hắn nói vài câu, lại quay mặt đi khàn giọng nói tiếp, "Vì sao cậu ấy lại làm khổ mình như vậy?"

Điền Chính Quốc cúi đầu, ngồi dựa vào tường, bàn tay vừa buông lỏng lại nắm chặt lại.

Tâm lý Mẫn Doãn Kỳ rối loạn, nói chuyện không có đầu đuôi, "Lúc cứu cậu ấy ra khỏi xe, cánh tay phải của cậu ấy bị miếng thủy tinh cắt một đường rất dài, máu chảy không ngừng, không biết cậu ấy đau đến mức nào..."

Hai người ngồi chờ suốt một đêm. Bình minh hôm sau, cửa phòng phẫu thuật luôn đóng chặt được mở ra. Kim Thái Hanh nằm trên giường bệnh được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ cởi khẩu trang, mệt mỏi nói, "Tình huống có thể xem là tốt. Bởi vì lực chấn động nên đầu bị va vào xe, nhưng tạm thời không phát hiện vấn đề nghiêm trọng, hôn mê một đoạn thời gian là chuyện bình thường... Trên người có nhiều vết thương, miệng vết thương sâu nhất trên cánh tay phải đã được khâu lại, dây thần kinh trên tay không bị tổn thương."

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Mẫn Doãn Kỳ vội vàng hỏi, "Vậy vết thương trên cánh tay có ảnh hưởng đến việc chơi đàn piano của cậu ấy không?"

"Chắc sẽ không, nhưng chúng tôi không dám cam đoan. Hết thảy cũng phải chờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể chắc chắn."

Vào phòng hồi sức, bố trí xong xuôi cho Kim Thái Hanh, Mẫn Doãn Kỳ mới thông báo tin này cho Nguyễn Vân Mi, rồi kiệt sức ngồi xuống, "Cũng may không có chuyện lớn gì, đúng là trời cao phù hộ!"

Dây thần kinh căng như dây đàn của Điền Chính Quốc cũng nới lỏng phân nửa, cậu nhìn Mẫn Doãn Kỳ, "Chúng ta thay phiên chăm sóc nhé? Anh đi nghỉ trước đi, để tôi canh cho."

Mẫn Doãn Kỳ xua tay, "Cậu nghỉ trước đi, tôi vẫn còn chịu được một lúc nữa, sau khi cậu tỉnh thì đổi ca cho tôi."

Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh một lúc, không phản đối, "Ừm."

Đến phòng trong nằm xuống nghỉ ngơi, Điền Chính Quốc nhắm mắt cố gắng khiến bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn luôn nằm mơ, tâm thần không yên.

Ba giờ chiều, Điền Chính Quốc rời giường.

Phòng bệnh rộng rãi, mở lò sưởi, trên bàn kính có bình hoa tươi, từ cửa vọng vào tiếng vệ sĩ tuần tra.

Điền Chính Quốc chu đáo thấm ướt bông gòn rồi nghiêng người chấm nhẹ lên đôi môi khô của Kim Thái Hanh. Sau đó cậu ngồi xuống ghế ngẩn người một lúc. Dường như cậu nhớ ra cái gì đó, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Úc Thanh.

Tiền đi mượn, sau khi bán nghiên mực và sách cổ đã trả được phân nửa, nợ chỉ còn khoảng năm triệu thì cậu có thể trả chậm một chút được không.

Úc Thanh nhanh chóng nhắn lại "Được". Sau đó lại hỏi cậu có muốn đến đoàn phim ăn tết chung không.

Điền Chính Quốc cúi đầu trả lời, "Không đến."

Úc Thanh: "Ừ, chỗ đoàn phim cũng không có gì vui cả, không tới cũng được, ăn tết vui vẻ nhé."

Cậu vừa mới nhắn lại thì Mẫn Doãn Kỳ mở cửa phòng trong đi ra, thấp giọng nói, "Tôi vừa mới gọi điện thoại cho anh tôi, đệt mợ thật hả giận! Đinh Triệu Tiên chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, thuộc hạ đắc lực của ông ta thì trọng thương, bất tỉnh cả đám. Bè cánh của ông ta bây giờ đã loạn hết lên rồi! Hơn nữa, tôi nhìn mấy tên hề nhảy nhót định gây chuyện, thôi quên đi, dì Nguyễn cũng không phải người dễ chọc!"

Hắn vừa nói vừa ngáp một cái, hưng phấn nói tiếp, "Bây giờ dì Nguyễn triệu tập hội đồng quản trị, ba tôi cũng đi theo hỗ trợ đằng sau, chắc không lâu nữa sẽ có kết quả. Thôi, tôi tiếp tục đi ngủ đây!"

Cửa bị đóng vào, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Điền Chính Quốc nhắm mắt dưỡng thần, trong chốc lát, cửa phòng trong lại mở ra lần nữa.

Mẫn Doãn Kỳ ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, hơi ngại ngùng, "Ừm... bây giờ tôi đang bị rối loạn tinh thần, mệt muốn chết lại không ngủ được, vừa nhắm mắt lại hiện lên hình ảnh cả người Kim Tiểu Hanh đẫm máu. Nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như cậu không ngại tôi nói nhiều thì nói chuyện một chút nhé?"

"Được chứ, Kim Thái Hanh, anh ấy... rất thích chơi piano sao?"

"Đúng vậy, cực kỳ cực kỳ thích!" Vừa nhắc tới đây, Mẫn Doãn Kỳ bèn nói không ngừng, "Thiên phú Kim Tiểu Hanh rất tốt, cảm nhận âm thanh cực kỳ tuyệt vời. Lúc đó cậu ấy chưa được học âm chuẩn mà đã có thể phân biệt được âm thấp và âm cao. Khi còn bé da mặt cậu ấy rất mỏng, không thích nói chuyện, chỉ ngồi yên chăm chỉ tập đàn. Lúc tôi học tiểu học suốt ngày trêu mèo đánh chó thì cậu ấy đã có thể ngồi luyện piano cả một ngày trời. Mười mấy tuổi lấy hết mấy giải thưởng quốc tế lớn. Về sau cậu ấy dựa vào thực lực thi đậu học viện âm nhạc Leto, lúc đấy tôi tin rằng, không tới vài năm, cậu ấy có thể trở thành một người đánh đàn piano, mở tour lưu diễn khắp thế giới."

Điền Chính Quốc im lặng nghe.

"Mà sau đó, cậu ấy phải đảm nhận vị trí của anh trai. Lúc cậu ấy vô cùng mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ cho phép bản thân thư giãn chơi đàn một chút. Nhưng sau khi chú Kim đi rồi, cậu ấy không còn đụng vào đàn nữa."

Điền Chính Quốc để ý rằng, không phải là không muốn, không nghĩ, mà là không dám.

"Lúc ấy tôi cảm thấy rất khó chịu. Sau đó lại nghĩ, những người như chúng tôi, ai cũng khoác lên mình vẻ ngoài đẹp đẽ, rực rỡ gấm hoa nhưng lại che giấu dơ bẩn sau lưng, ngấm ngầm đấu đá với nhau. Nếu như lúc ấy Kim Tiểu Hanh không đứng lên, chỉ bằng việc cậu ấy họ Kim, danh chính ngôn thuận là người thừa kế thì người ngoài sẽ có trăm phương ngàn kế giết cậu ấy."

"Tôi còn nhớ có một lần vào ngày giỗ của chú Kim, cậu ấy nói một câu, 'Tôi còn chưa kịp chứng minh với ba, tôi có thể gánh vác sản nghiệp gia đình, ba già rồi có thể an tâm nghỉ phép thì ba đã đi rồi.' " Mẫn Doãn Kỳ nhấn huyệt Thái dương vài cái, cười khổ, "Cho nên vừa nãy tôi rất sợ, rất sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì thì một chút tưởng niệm kia cũng biến mất."

Hai người cùng trông nom Kim Thái Hanh, rảnh rỗi nói chuyện vài câu về hắn, thời gian trôi nhanh hơn rất nhiều.

Đêm ba mươi, trời dần trở tối, hai người có thể nghe được tiếng pháo hoa ăn mừng xa xa ngoài cửa sổ. Không biết tối nay có bao nhiêu người đoàn tụ sum vầy với gia đình.

Mẫn Doãn Kỳ nghiêng người dựa vào ghế salon, mệt mỏi không chịu nổi bèn chìm vào giấc ngủ.

Điền Chính Quốc chăm chú nhìn gò má tái nhợt của Kim Thái Hanh, thầm nghĩ, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa tổ chức cái sinh nhật nào, qua tối hôm nay, tôi sẽ bước vào tuổi hai mươi hai. Điều ước sinh nhật đầu tiên trong hai mươi hai năm qua của tôi chính là, Kim Thái Hanh, hy vọng anh bình yên vô sự.

Một tiếng " Ầm " vang lên, là âm thanh pháo hoa nổ. Lúc này, đột nhiên Điền Chính Quốc phát hiện lông mi của Kim Thái Hanh hơi run, sau đó, hắn chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt của hai người giao nhau, chóp mũi Điền Chính Quốc chua xót, mỉm cười với Kim Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top